Ngu Linh Tê tìm một vòng ở hậu viện, quả nhiên không thấy Ninh Ân, nàng liền quay người đi thẳng đến cửa hông chuồng ngựa.
Thị vệ Thanh Tiêu dắt ngựa tiến tới, như thể chuẩn bị ra ngoài làm việc.
Không kịp chào hỏi, Ngu Linh Tê đã giật dây cương từ tay Thanh Tiêu, dẫm lên bậc đá xoay người leo lên ngựa.

Đánh vào mông ngựa hét lớn: “Cha!”
“Tiểu thư, con ngựa này...”
Thanh Tiêu kinh hãi: Con ngựa này còn chưa kịp gắn yên ngựa và đệm!
Không kịp đuổi theo, con ngựa chở theo thiếu nữ mặc thường phục đã biến mất ở góc phố trong đêm đen.
Ngu Linh Tê đi dọc theo con đường trước cửa phủ tìm một vòng, vẫn không tìm thấy Ninh Ân.
Trời tối như vậy, hắn lại bị thương, có thể đi đâu được chứ?
Một ý nghĩ chợt lóe lên, Ngu Linh Tê nhớ tới một nơi, lập tức quay đầu ngựa chạy về phía phố Thái Bình.
Giờ hợi, chợ đã đóng cửa, trên đường chỉ còn vài ánh đèn thưa thớt, không một bóng người.
Những ngôi nhà ở thành Dục Giới Tiên đều đã bị thiêu rụi, sụp đổ, như những bộ xương đen lởm chởm trong bóng tối.

Mà ở cổng phường đã cháy xém đến liêu xiêu, quả nhiên có bóng dáng cô độc của Ninh Ân đang dựa vào.
Hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, đứng thẳng dậy, dưới chân là cái bóng dài hiu quạnh.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh, không một chút bất ngờ.
Khoảnh khắc lớp bụi lắng xuống, khiến cho Ngu Linh Tê lờ đi bóng con chim ưng xám đang lướt qua.
Sau khi ân tâm qua đi, đó là cảm giác chua xót tràn ngập.
Có lẽ Ninh Ân không có nhà, bị phụ huynh “trục xuất” ra khỏi phủ, nơi hắn đến trong tiềm thức vẫn là thành Dục Giới Tiên đã mang đến vô vàn tổn thương và sỉ nhục.
Hoặc có thể hắn cố tình trốn ở đây, ở một nơi mà nàng có thể tìm thấy.

Dù là cố ý hay vô tình, Ngu Linh Tê cũng phải đưa hắn về.
Dù là thiên sứ hay ác ma, nàng đều phải biến hắn thành bùa hộ mệnh cho Ngu gia trong tương lai.
“Hu ——”
Ninh Ân hơi ngẩng đầu, trong mắt ánh lên hình ảnh nàng đang dừng ngựa gấp.
Con ngựa giương cao hai chân trước, thiếu nữ trên lưng ngựa siết chặt dây cương, mái tóc đen xõa tung bay như mây, sau lưng ánh lên những tia sáng chói mắt.
Nàng còn chưa kịp tắm rửa thay quần áo, chỉ mặc một chiếc váy trắng đuổi theo.

Tà váy tung bay để lộ mắt cá chân trắng như ngọc và đôi giày thêu tinh xảo.
Lưng ngựa trống trơn, thậm chí còn không có yên ngựa.
Ngu Linh Tê khống chế con ngựa đi nhanh một chút, mắt hạnh trong veo như pha lê nhìn xuống dưới ngựa.
“Tiểu thư.”
Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Ân giấu đầu lòi đuôi cánh tay băng bó kín mít ở phía sau.
Ngu Linh Tê thấy được máu thấm ra lớp băng đỏ thẫm, không khỏi mím môi, giữa mỗi và răng phảng phất lại tràn ra cổ hương vị tanh ngọt ấm áp.
Bỗng dưng nàng lên tiếng: “Ngươi nói ngươi không có tên, ta liền đặt cho ngươi một cái tên.”
Ninh Ân nhìn nàng, im lặng lắng nghe.
“Ban đầu biệt hiệu “27” của ngươi quá khó đọc, ta mới lấy chữ cuối cùng là ‘bảy’, lấy quốc hiệu ‘vệ’ làm họ.
Lồng ngực Ngu Linh Tê hơi phập phồng, ánh mắt như nhìn xuyên thấu thiếu niên trước mắt.


Trở về quá khứ xa xôi, nói rõ từng chữ từng chữ: “Trước khi tìm được tên thật, ngươi sẽ tên ‘Vệ Thất’.”
Ninh Ân đứng thứ bảy trong số các Hoàng tử, “Vệ Thất” là tên giả ở kiếp trước khi Ngu Linh Tê và hắn rời kinh thành đến hành cung dưỡng bệnh.
Đó là một cái tên, chỉ có nàng biết.
Ninh Ân khẽ mở mắt, một tia kỳ lạ chợt xẹt qua con ngươi tĩnh lặng.
Hắn chưa bao giờ nghe đến cái tên này, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác thân quen khó tả.
“Vệ...!Thất?” Hắn lặp lại.
Giọng thiếu niên khàn khàn hơi nghi hoặc, dịu dàng bay theo cơn gió.
Ngu Linh Tê gật đầu.
Tay cầm dây cương siết chặt rồi buông lỏng, nàng ở trên lưng ngựa chậm rãi cúi người xuống, lần đầu tiên chủ động vươn tay về phía Ninh Ân.
“Vệ Thất, cùng ta về nhà.” Nàng thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng nói.
Một từ “nhà”, đơn giản là một từ nực cười nhất trên thế gian, nhưng được nói ra từ miệng nàng lại trở nên bình yên, thuyết phục lòng người đến khó hiểu.
Yết hầu Ninh Ân giật giật, ngơ ngẩn trong giây lát, từ từ nâng tay phải sạch sẽ của mình lên, nhẹ nhàng đặt ngón tay vào lòng bàn tay nàng.
Hắn nói: “Được.”
Bàn tay kia hết sức nhỏ nhắn, ấm áp và mềm mại, nhưng chỉ cần kéo nhẹ một cái đã kéo được Ninh Ân lên lưng ngựa.
Thiếu niên nghèo túng và thiếu nữ quyền quý, ngay thời điểm này ngay lúc này, mỗi người đều bắt đầu xa hoa đánh cuộc vào con đường tương lai không rõ.
“Tay trái ngươi bị thương rồi, cơ thể không vững, tốt nhất nên vịn vào ta, ngã xuống là ta không chịu trách nhiệm đâu.” Giọng thiếu nữ trầm thấp vang lên từ phía trước.
Ninh Ân rũ mắt, do dự duỗi tay ra, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thon chỉ cần dùng một tay có thể ôm trọn của nàng.

Mảnh mai, mềm mại, dường như có thể bóp chặt bởi hai lòng bàn tay.
Lần đầu tiên trong đời, hắn tò mò về cơ thể nữ nhân.
Đang nghi ngờ rốt cuộc bên dưới là ngọc thể gì thì liền thấy một khuỷu tay chọc tới.

Giọng cảnh cáo của thiếu nữ truyền đến.

“Nắm vào áo, đừng chạm lung tung.”
“Vâng, tiểu thư.”
Thiếu niên phía sau cất tiếng ngoan ngoãn, nhưng trong mắt lại lộ rõ ý cười đen tối.
Phủ tướng quân vẫn thắp đèn sáng rực.
Ngu Linh Tê tiến vào từ cửa hông, đưa Ninh Ân đến sảnh phụ.
Dọc đường đi người hầu cung kính khom người hành lễ, nhưng không có ai dám nhìn nhiều hơn một lần, nói nhiều hơn một chữ.
Thấy con gái trở về, đầu tiên Ngu tướng quân và Ngu phu nhân nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Sau đó ánh mắt dừng ở chàng trai mặc đồ đen phía sau nàng, chân mày vừa được thả lỏng bất giác chau lại.
“Cha, mẹ, huynh trưởng, Tuế Tuế đã về.”
Nàng thận trọng nhìn phản ứng của cha và huynh trưởng, xem họ có nhận ra thân phận của Ninh Ân không.

Nhưng ngoài dự đoán, cha và huynh trưởng ngoài việc hơi đau đầu bất mãn một chút thì cũng không có điều gì lạ thường.
Họ không biết Ninh Ân.
Đối mặt với khí thế nghiêm nghị, dò xét của Ngu tướng quân, vẻ mặt Ninh Ân vẫn thản nhiên, chỉ là ánh mắt hơi tối tăm một chút.

Thấy ánh mắt của Ngu Linh Tê nhìn mình, hắn lập tức nở nụ cười, giống như gió xuân làm tan chảy băng tuyết.
“Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ cho người đưa đồ ăn thức uống và thuốc trị thương đến phòng cho ngươi.”
Ngu Linh Tê chậm rãi nói, ánh mắt kiên định, vừa dịu dàng vừa tỏa sáng.
Ninh Ân rất nghe lời, miễn cưỡng cúi đầu trước Ngu tướng quân và Ngu phu nhân, sau đó lui xuống.
“Tiểu muội, muộn quá mềm lòng rồi.”
Ngu Hoán Thần hít một hơi sâu, lên tiếng trước: “Muội vẫn chưa xuất giá, xuân xanh đã gặp nạn, cho dù tên nô lệ vô danh kia trung thành với muội thì cũng không thể...”
“Hắn không phải nô lệ.”
Ngu Linh Tê nhìn về phía Ngu Hoán Thần, nghiêm túc nói: “Hắn có tên, hắn tên Vệ Thất.”
“Vốn dĩ một cái tên không quan trọng, danh dự của muội mới là điều quan trọng nhất.”
Ngu Hoán Thần bước lên phía trước nói: “Cho dù hắn cứu muội một mạng, trong tuyết lớn muội cũng cứu hắn một mạng.

Hai người hòa nhau, vốn dĩ muội không còn nợ gì hắn nữa, cho hắn một khoản tiền lớn rồi đưa hắn rời khỏi phủ mới là kết cục tốt nhất.”
Ngu Linh Tê nhận lấy áo choàng người hầu đem đến khoác lên người, hơi mỉm cười: “Huynh trưởng, trong lòng huynh đã rất rõ ràng, muội cứu hắn dễ như trở bàn tay.

Hắn lại không tiếc thân mình cứu muội, sao có thể so sánh được?”
Ở góc hành lang, Ninh Ân nghe được những lời này khiến bước chân hơi khựng lại.
Mặc dù mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng những lời dịu dàng kiên định vừa rồi khiến thâm tâm tĩnh mịch của hắn gợn sóng, nhẹ nhàng lướt qua.
Khóe môi hắn cong cong, cười như không cười, quay người bước vào bóng tối của dãy hành lang dài vô tận.
Ở sảnh bên, Ngu Linh Tê bình tĩnh nói: "Từ nhỏ cha đã dạy muội phải trung can nghĩa đảm, công bằng chính trực.

Được người khác xả thân bảo vệ, sao muội có thể sợ người khác đồn đại vớ vẩn mà làm trái với lương tâm mình.”
“Chúng ta cũng không bạc đãi hắn, huynh cho hắn ngân lượng đủ để hắn hưởng thụ cả đời, là hắn không muốn...”
Ngu Hoán Thần nói thầm, bị Ngu Tân Di chọc khuỷu tay tới mới im lặng.
Ngu Linh Tê luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần đầu tiên bướng bỉnh như thế, Ngu phu nhân chỉ có thể thờ dài, nháy mắt ra hiệu với chồng.
Vẻ mặt Ngu tướng quân dịu lại, lộ ra vẻ vui mừng, liên tục gật đầu nói: “Không hổ là con gái của Ngu Uyên ta, có nghĩa khí, có trách nhiệm!”
“Phu quân, Tuế Tuế cũng không phải nam nhân, cần nghĩa khí gì chứ?” Ngu phu nhân liếc ông một cái.
“Tuế Tuế, huynh trưởng xin nhiều lời một chút, không phải muội...” Ngu Hoán Thần muốn nói lại thôi.
Tướng mạo của thiếu niên đó cực kỳ thu hút, thậm chí còn hơn cả Tiết Sầm.

Y lo lắng muội muội mình vì báo ân mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời.
Suy cho cùng, Tiết Sầm mới là người tương xứng với nàng.
Ngu Linh Tê hiểu rõ ý của huynh trưởng, vội vàng lắc đầu: “Huynh trưởng yên tâm, muội phân định rõ ân tình và tình cảm nam nữ.”
Những ngày qua, Ngu Linh Tê vẫn luôn suy nghĩ cách nói cho cha và huynh trưởng của mình về thân phận của Ninh Ân.

Để thuyết phục họ bồi dưỡng Ninh Ân, trong tương lai dựa vào người hậu thuẫn đắc lực này để tìm ra thủ phạm hãm hại sau lưng Ngu gia.
Nhưng lý do phức tạp như “Kiếp trước kiếp này” người nhà nàng sẽ khó mà tin được.
Hơn nữa quỹ đạo vận mệnh hiện tại đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có, nàng đã thay đổi mối nguy hủy diệt bắc chinh.


Mỗi ngày bây giờ là một trải nghiệm mới, không còn dự đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Vừa rồi thấy cha và huynh trưởng không nhận ra Thất Hoàng tử Ninh Ân, nên càng kết luận mình không thể dùng lời tiên đoán trọng sinh làm cái cớ để thuyết phục họ.
Nếu không trọng thần đương triều sẽ không thể nhận ra hoàng tử lưu lạc này, thực ra lại đang nuôi dưỡng mối nguy trong cung.

Cho dù là Ninh Ân ở đó hay cha và huynh trưởng ở đây cũng không cách nào giải thích được, chỉ làm cho mọi thứ rối tung lên.
Kế hoạch bây giờ chỉ có thể để lại vài lời dẫn, để cha và huynh trưởng mình tự điều tra ra.
Đợi đến lúc cha và huynh trường tra ra thân phận của Ninh Ân, có lẽ mình đã thay đổi được tính khí tàn nhẫn máu lạnh của hắn, lúc đó sẽ để cha và huynh trưởng bồi dưỡng Hoàng tử lưu lạc này thành một người tài đức vẹn toàn.

So với thuyết phục họ bồi dưỡng một kẻ điên thô bạo cũng dễ hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê mím mím môi dưới: “Thật ra, con đối xử với hắn như thế không chỉ vì cảm động sự chân thành, mà còn vì ánh mắt và khí chất của hắn, nhất định hắn không phải người tầm thường.”
Nàng nhìn cha bằng đôi mắt trong veo, đánh cược sự trân trọng người tài của ông, nhẹ giọng nói: “Cha từng nói, Ngu gia sẽ không để phí bất kỳ nhân tài nào, không phải sao?”
“Tuế Tuế đã nhắc nhở như vậy, nương cũng nghĩ lại rồi, chàng trai kia nhìn khá suy nhược, lại cực kỳ liều mạng, khí phách cắt cổ tay cho con uống máu làm nương cũng thấy kính nể.”
Ngu Tân Di khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói: “Vừa rồi hắn đứng dưới bậc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất của hắn không phải thứ nô lệ bình thường có được.”
Bên cạnh, ánh mặt nghiêm nghị của Ngu tướng quân đã dịu lại.
Ngón tay điểm điểm trên tay vịn ghế, Ngu tướng quân thở dài: “Con gái ngoan, vậy con định thu xếp cho tiểu tử kia thế nào?”
Không do dự, Ngu Linh Tê ngước mắt nói: “Thoát khỏi kiếp nô lệ, được thăng làm khách, từ đây đối đãi thật tốt.”
......
Sau bốn năm ngày mưa, cuối cùng vào buổi chiều trời cũng quang đãng hơn.
Trong vườn hoa đào đã nở rộ, gió xuân thổi qua, mưa rơi tí tách, mùi hoa ẩm ướt thổi tới từ cửa phủ.
Thanh bình hương quân Đường Bất Ly mang theo lễ vật, tự mình tới trước cửa xin lỗi.

Dù sao bạn tốt của mình xảy ra chuyện trong chuyến đi săn mùa xuân do nàng ta phụ trách, đổi lại là người khác cũng sẽ cảm thấy tội lỗi mà tự trách mình.
“Tổ mẫu nổi giận, phạt ta quỳ ở từ đường, còn không cho ăn cơm, rất khó chịu!”
Vừa thấy mặt Đường Bất Ly đã khóc lóc kể lể, ôm chặt Ngu Linh Tê: “Tuế Tuế, rất xin lỗi! Là ta quản thúc không nghiêm, làm hại đến cô.”
“A Ly ngốc, có liên quan gì đến cô đâu?”
Ngu Linh Tê cười cười gỡ cây kim và sợi chỉ trên tấm vải da ra, tránh đâm phải người bạn tốt hấp tấp của mình.
“Chuyện ngựa điên đã tra được nguyên nhân chưa?”
“Tiểu quận vương Nam Dương suýt bị thương, sao có thể không tra ra? Nói là cỏ khô có vấn đề, bên trong có bột độc khiến con ngựa nổi điên.

Theo ta thấy, hơn phân nửa là do người Triệu gia làm.”
Suy nghĩ của cả hai trùng khớp, Ngu Linh Tê nói: “Nói thế nào?"
“Đợt đi săn đầu tiên, Triệu gia đã có thu hoạch cuối cùng, ngày thứ hai đi săn, ngựa của mọi người đều trúng độc, khó có thể khống chế.

Chỉ có Triệu gia xoay chuyển tình hình rối loạn, thu hoạch được không ít.

Nếu không phải họ ra tay thì còn có thể là ai.”
Đường Bất Ly thuận tay cầm quả lê lên cắn một cái, lòng đầy căm phẫn nói: “Đáng tiếc ta không có chứng cứ, hơn nữa không biết vì sao Triệu Tu lại ngã từ ngựa xuống, đến giờ vẫn còn hôn mê.

Triệu Ngọc Mính chỉ biết khóc sướt mướt, không hỏi thêm được gì...”
Nhớ tới ngày đó con ngựa điên đứng thẳng trước huynh muội Triệu gia, hàng mi dài của Ngu Linh Tê rũ xuống, ánh mắt hơi tối lại.
Không quá để tâm về kiếp trước, chỉ cảm thấy có lẽ tâm tư Triệu Ngọc Mính không đơn thuần như vẻ bề ngoài.

Bây giờ xem ra, chính xác là như thế.
“Không nói việc này nữa.”
Đường Bất Ly vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngu Linh Tê: “Từ cửa vào đã thấy cô đang khâu giày da, xem kiểu dáng như của nam nhân....!Cho ai? Ồ, biết rồi, chẳng lẽ là Tiết Nhị Lang?”
Đường Bất Ly nghiêng người tới, cười vô cớ: “Hắn là anh hùng cứu mỹ nhân, là người đưa cô từ vách đá treo leo về.”

Trong cuộc khủng hoảng tìm mùa xuân, dường như tất cả mọi người chỉ nhớ tới Tiết Sầm.
Đôi môi đỏ mọng của Ngu Linh Tê hé mở, nàng cắn đứt sợi chỉ, thản nhiên nói: “Lần trước đi săn được một mảnh da thú, nhàn rỗi nên luyện tập một chút mà thôi.”
Cũng may Đường Bất Ly không phải một người tinh tế, rất nhanh đã chuyển đề tài: “Hơn nửa tháng nữa Hoàng hậu nương nương sẽ tổ chức yến tiệc mùa xuân.

Ngoại trừ hoàng thân quốc thích, tất cả thái giám và đích nữ (1) chưa lập gia đình đều được mời.

Không biết bao nhiêu người nhân cơ hội này nhìn chằm chằm Tiết Nhị Lang đâu! Tuế Tuế, cô nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp, để họ không thể sánh được!”
Yến tiệc mùa xuân...
Sau một thời gian, Ngu Linh Tê đã quên mất việc này.
Kiếp trước khi sống nhờ ở Triệu phủ, di phu đã từng nhắc đến, yến hội này tên là yến tiệc mùa xuân, thật ra là để hoàng thân quốc thích tuyển thê thiếp nạp phi tần.

Lúc đó di phu có ý để nàng đến đó để có thể cậy nhờ quyền thế.

Nhưng vì Ngu Linh Tê không chịu, quá lo lắng mà ngã bệnh nặng mới miễn cưỡng từ bỏ.
Đã là hoàng thân tuyển thê nạp thiếp, yến hội này, nàng vẫn không đi thì tốt hơn.
....
Bữa tối hôm sau, giày da đã được may xong.
Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ, cho thị tỳ lui xuống, tự mình cầm đèn cầm giày, một mình đến hậu viện tìm phòng.
Nếu sau này muốn dựa vào hắn, không thể không thể hiện ra một chút thành ý.
Căn nhà của Ninh Ân so với trước kia rộng rãi hơn nhiều, cửa khép hờ, bên trong thấp thoáng ánh đèn vàng ấm áp.

Hắn vẫn chưa ngủ.
Ngu Linh Tê lặng lẽ đi tới, sợ làm mấy thị vệ đang ngủ say tỉnh dậy, nên không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Vừa mới bước một chân vào, nàng và cái đèn đứng sững tại chỗ.
Bên cạnh giá cắm nến, Ninh Ân cởi bỏ nửa xiêm y bên trái, để lộ cánh tay và ngực, đang bôi thuốc thay băng cho vết thương ở cánh tay.
Ánh sáng ấm áp của ngọn nến càng khắc rõ từng đường cong cơ bắp, không còn lạnh lẽo trắng bệch như trước mà ấm áp như ngọc ——
Nếu như không để ý đến vết thương lớn do đao chém trên đó.
Thấy Ngu Linh Tê xông vào, Ninh Ân không hề có sự kinh ngạc nào.
Hắn nghiêng đầu cắn một đầu vải băng, xiêm y vẫn chưa mặc xong đã lộ ra ý cười.

Giống như nhìn thấy nàng là một niềm vui, hắn đứng lên gọi: “Tiểu thư.”
Ngu Linh Tay xoay tay đóng cửa lại, hắng giọng hỏi: “Vết thương của ngươi như thế nào rồi?”
“Không đau.” Hắn lắc đầu, trong đôi mắt đen của hắn có một tia sáng mờ ảo.
Ngu Linh Tê không nhịn được, cong cong khóe môi.
Đặt giày da lên bàn, nàng nói thẳng: “Cho ngươi.”
Ninh Ân sờ sờ đôi giày da, ngón tay quấn băng mò mẫm từng đường may tỉ mỉ, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu thư làm cho ta?”
“Nhặt ở nhà kho.”
Ngu Linh Tê không ngước mắt lên, hờ hững nói: “Thử xem có vừa chân không.”
Nàng bảo Ninh Ân làm gì, Ninh Ân đều ngoan ngoãn làm theo, vô cùng nghe lời.
Hắn thay giày, đứng dậy nhẹ nhàng bước hai bước.
“Rất vừa.”
Khi ngẩng đầu, trong mắt hắn càng lộ rõ ý cười, hỏi: “Nhưng tiểu thư, sao tiểu thư biết được số giày của ta?”
“...” Ngu Linh Tê suýt sặc.
(1) Đích nữ: con gái do vợ cả sinh ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương