Kiếp trước ở phủ Nhiếp chính Vương, Ngu Linh Tê có rất nhiều thời gian rảnh, không đọc sách, vẽ tranh thì thêu thùa.

Hai năm trôi qua, kỹ thuật may đế giày của nàng đã luyện đến mức thuần thục.
Nàng cũng không có nam tử khác để tặng, vì vậy nàng thường xuyên thêu túi thơm cho Ninh Ân, may đôi hài, đủ loại lấy lòng vụng về.
Nhưng khi đó Ninh Ân vô cùng cao ngạo, sao lại quan tâm mấy thứ nàng may chứ? Những thứ thêu ra không bị ném thì cũng bị vứt vào góc nào đó.
Ngu Linh Tê cũng không thèm để ý.

Nàng may cứ may, hắn vứt cứ vứt, không liên quan đến nhau.
Đường may vốn xấu xí đã trở thành tỉ mỉ, hai năm sau Ninh Ân mới miễn cưỡng để mắt tới, nhưng chỉ mỗi đôi giày cuối cùng có hoa văn mây mà nàng may.
Trớ trêu thay, ngày nàng chết, Ninh Ân còn mang đôi giày mà nàng may, trên đó dính đầy máu Tiết Sầm.
Đó như ký ức khắc sâu vào tận xương tủy, Ngu Linh Tê may đôi giày này khá thuần thục, cũng không nghĩ nhiều.
Không ngờ Ninh Ân lại là người đầu tiên phát hiện sơ hở của nàng.
Mèo con Hoa Nô nhảy xuống khỏi cửa sổ, đi vòng quanh chân Ngu Linh Tê kêu meo meo, kéo suy nghĩ đang bay bổng của nàng xuống.
Chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Thấy ngươi và Thanh Tiêu cao tầm nhau, đoán mà thôi.”
Cũng không biết Ninh Ân có tin hay không, tay ôm đi con mèo có thể khiến Ngu Linh Tê nổi mẩn, gật đầu nói: “Ánh mắt tiểu thư rất chuẩn.”
“Ngươi ngồi đi.” Ngu Linh Tê hơi ngửa đầu, hất cằm về phía giường quý phi.
Đến khi Ninh Ân ngồi xuống thì cảm giác áp bách mới biến mất, nàng nhìn thẳng hắn, cố gắng thoát khỏi thành kiến kiếp trước.

Lần nữa nghiêm túc đánh giá thiếu niên thoạt nhìn ngoan ngoãn vô hại trước mắt.
“Vệ Thất.”
Ánh mắt của mỹ nhân đẹp mơ màng dưới ánh đèn, hỏi hắn: “Nói thật đi, ta đối xử với ngươi thế nào?”
“Rất tốt.”
Ninh Ân hơi nghiêng đầu, nói: “Tiểu thư trị thương cho ta, ban tên cho ta, cho ta ăn, ở, đi lại.

Là người đối xử với ta tốt nhất trên đời.”
“Nếu sau này có người khác cũng đối xử với ngươi tốt như thế thì sao?”

“Nếu không có tiểu thư cứu giúp, sao ta có thể có “sau này” chứ?”
Ngu Linh Tê híp mắt lại, nghi ngờ lúc trẻ Ninh Ân có thể sống sót được ngoại trừ ý chí vô cùng mạnh mẽ còn dựa vào cái miệng ngọt như mía lùi kia.
Nàng lại đào bẫy, nheo mắt nói: “Vậy ta đối xử tốt với ngươi thì ngươi phải nhớ rõ.”
“Vệ Thất không dám quên.”
Ninh Ân không hèn mọn như người hầu khác, ngược lại nhìn thẳng đôi mắt sáng trong như nước mùa thu của nàng, hạ thấp giọng nói: “Nếu có thể báo đáp ân đức cao như núi của tiểu thư, ta có thể làm bất cứ điều gì.”
Nghe giọng điệu của hắn, hình như không biết về việc thăng chức.
Ngu Linh Tê nổi ý xấu, cố ý hỏi: “Ồ? Vậy ngươi sẽ làm gì?”
“Nguyện làm tùy tùng đi theo hầu hạ tiểu thư.”
Thấy Ngu Linh Tê nhướng mày không nói, Ninh Ân suy nghĩ một lát, nở nụ cười, bổ sung: “Ta còn có thể đánh nhau, nếu tiểu thư muốn giết kẻ thù nào thì ta có thể…”
“Dừng lại!” Ngu Linh Tê giơ tay lên ngăn lại.
Nghe kìa nghe kìa, kiếp trước hắn cũng lệch lạc như thế, trong đầu chỉ có giết người.
“Ta không muốn ngươi giết người, ngược lại, ta muốn ngươi bảo vệ ta, bảo vệ Ngu gia.”
“Bảo vệ ư?” Vẻ mặt Ninh Ân nghi hoặc.
“Ừ, nếu ngươi thật sự muốn ở lại bên cạnh ta thì phải tuân theo quy củ của ta.

Dù khi nào, ở đâu cũng không được phản bội Ngu gia, đánh mất lương tri.”
Ngu Linh Tê đứng dưới ánh đèn, giống như ngàn vạn ngôi sao đều nằm trong ánh mắt kia, ném ra lợi ích: “Ta không cần ngươi báo đáp, nếu ngươi không muốn, ta vẫn tôn trọng sự lựa chọn của ngươi.

Ban thưởng số tiền lớn rồi sắp xếp cho ngươi ra khỏi phủ.”
“Ta đồng ý.” Nàng nói rất nhiều nhưng Ninh Ân lại không nghĩ nhiều như thế.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, con ngươi màu mực có ánh nhìn như xoáy vào người khác, thâu hồn đoạt phách*.
*thâu hồn đoạt phách: Thuật thôi miên ngày xưa tại Đông Nam Á được gọi là thuật thâu hồn, còn thuật hút lấy thể phách (thân xác con người) hay năng lượng của người khác thì gọi là đoạt phách.
Thả lỏng ngón tay đang xoắn trong tay áo Ngu Linh Tê, lông mày giãn ra, nhướng mày cười nói: “Vậy thì từ ngày mai ngươi là khách khanh* trong phủ ta, thế nào?”
*Khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc, thường được mời về nuôi không.
Dường như không ngờ nàng lại “hậu đãi” như thế, Ninh Ân hơi giật mình.
Mặc dù danh tiếng khách khanh khá dễ nghe, nhưng dù sao cũng là người ngoài, không tiện cho hắn do thám hành động.

“Vệ Thất xuất thân hèn mọn, kiến thức nông cạn, nguyện bắt đầu từ thị vệ bảo vệ tiểu thư.”
Ninh Ân cụp mắt che đi tình cảm trong mắt, khẽ nói: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh tiểu thư, như thế nào cũng được.”
Kiến thức nông cạn? Chưa chắc đâu.
Vài ba năm sau, Hoàng đế cũng chỉ là con kiến trong lòng bàn tay hắn, bóp một cái là chết.
Ngu Linh Tê chửi thầm trong lòng, im lặng nhìn hắn khiêm tốn.
Nhưng mà thật ra hắn đang nhắc nhở mình: Ninh Ân làm khách khanh Ngu phủ dễ gây chú ý, dễ bị người có dụng tâm khác vạch trần thân phận, do đó dễ kéo người thân vào nguy hiểm, không bằng làm thị vệ để ẩn nấp tốt hơn.
Ý nghĩ chợt lóe lên, Ngu Linh Tê nói: “Vậy thì bắt đầu từ thị vệ.

Nhưng mà thị vệ cũng là dân thường, cũng không phải nô bộc, ngươi không thể làm những chuyện không có tự trọng kia nữa.

Những thứ khác ta từ từ dạy cho ngươi.”
Ngu Linh Tê rời đi, ánh đèn hơi xiêu vẹo, rồi biến mất trong màn đêm đen kịt.
Ninh Ân ngồi trên giường một lát, vung tay áo đóng cửa phòng lại.
Ninh Ân cởi giày ra, mượn ánh sáng rọi vào từ cửa sổ xem một chút, sau đó hai tay buông lỏng, mặc cho hai đôi giày mới rơi xuống đất.

Giống như tìm thấy một trò chơi thú vị, hắn cong môi, phát ra tiếng cười trầm từ trong lồng ngực.
Thiếu nữ cho rằng mình có tâm tư kín đáo, nhưng ngay cả nói dối cũng không xong: da hươu này rất mới, không thể là hàng tồn kho.
Nàng chăm sóc như vậy, giống như muốn khoác da cừu lên con dã thú là hắn, trói buộc hắn bằng sự dịu dàng.
Nàng đoán được danh tính của hắn ư?
Không thể nào, Ninh Ân rất nhanh phủ định phỏng đoán này: Cho dù là phụ tử Ngu Uyên cũng không nhận ra hắn, nói gì đến một nữ tử khuê phòng hiếm khi ra khỏi nhà như nàng?
Hơn nữa quan sát hồi lâu, mạng lưới giao tiếp của Ngu Linh Tê cực kỳ đơn giản, cũng không liên quan đến đảng phái hoàng tộc trong cung.
Nàng giấu những bí mật chưa thể biết, ánh sáng trong sương mù ngày càng bắt mắt, ngày càng rực rỡ, thu hút người khác đến gần hơn để khám phá.
Nếu dựa theo tính tình trước kia của Ninh Ân, tất cả những người đã thấy dáng vẻ chật vật của hắn đều bị giết sạch sau khi hắn lợi dụng xong, sau đó đốt thành tro bụi.
Nhưng bây giờ…
Mắt hắn hơi tối sầm lại, từ từ thu lại nụ cười, đứng dậy, cầm ủng lên và phủi bụi.

Sao hắn lại có chút không nỡ giết nàng đây.
Ánh trăng ngả dần về phía tây, màn đêm tĩnh lặng.
Bên cửa sổ, một con bươm bướm vỗ cánh lao vào ánh nến, lập tức biến thành làn khói xanh, không thể phân biệt ai là người kẻ gài bẫy, ai là con mồi.

Cuối tháng ba, tiệc ngày xuân.
Ngu Linh Tê vốn hạ quyết tâm giả bệnh tránh thoát khỏi yến hội này, ai ngờ còn chưa kịp đi tìm mèo để bị dị ứng, a tỷ lại ngã bệnh trước.
Hắc lào, mặt sưng đỏ, vô cùng nghiêm trọng.
Lần Bắc chinh trước phụ tử Ngu gia cùng bị bệnh không thể xuất chinh, nếu lần tiệc xuân này hai nữ nhi cũng viện cớ bệnh không đi dự tiệc, khó tránh khỏi sẽ bị hoàng đế nghi kỵ.
Ngu Linh Tê suy nghĩ mãi, chỉ có thể đại diện Ngu gia đi dự tiệc.
“Tiểu thư, hay người đi thay y phục đi.”
Hồ Đào hơi khó xử nhìn Ngu Linh Tê không son không phấn, sốt ruột thay chủ tử: “Trong yến hội, các cô nương tham dự đều mặc trang phục lộng lẫy, cố gắng hết sức thể hiện bản thân, cho dù dung mạo của người có đẹp đến đâu mà trang điểm nhạt nhòa thì cũng không tôn lên được đâu.”
“Không thu hút mới tốt.”
Ngu Linh Tê cười, đẩy kim thoa trong tay Hồ Đào ra, đứng dậy soi gương, hài lòng ra cửa.
Có một người đứng bên cạnh xe ngựa, là Ninh Ân.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê bước xuống bậc thang trong sự vây quanh của thị tỳ, trong đôi mắt đen nhánh của hắn xẹt qua gợn sóng nhẹ.
Hôm nay nàng chỉ mặc một bộ y phục màu trắng mộc mạc, búi tóc giản dị, cài một cây trâm, làm nổi bật khuôn mặt tự nhiên sinh động, thấy rất vui vẻ.
Khóe môi Ninh Ân giật giật, chủ động duỗi tay về phía trước.
Ngu Linh Tê vịn cánh tay hắn để lên xe, bàn tay trắng nõn vừa chạm vào đã lập tức rời đi, lưu lại mùi hương của riêng nữ nhi nhàn nhạt trên cổ tay rắn chắc của hắn.
Chả hiểu sao Ngu Linh Tê lại vén rèm lên, nói với Ninh Ân: “Lần này vào cung, ngươi không cần phải đi theo.”
Ngoài cung vàng thau lẫn lộn, nàng sợ có người nhận ra thân phận của Ninh Ân, làm đảo lộn kế hoạch của nàng.
Ninh Ân ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Một lát sau, hắn lại cười, bổ sung một câu: “Cung yến nhiều người, mong tiểu thư cẩn thận, đừng đi đến nơi nhiều người.”
Ngu Linh Tê nghi ngờ, cảm thấy trong lời Ninh Ân nói có ẩn ý, hình như đang nhắc nhở cái gì đó.
Nhưng mà chuyện này không cần hắn nhắc, Ngu Linh Tê cũng biết nên tránh mũi nhọn như thế nào.
“Ừm.” Nàng buông rèm.
Ngu Hoán Thần đi dự tiệc với muội muội, nhìn thấy hết cảnh hai người nói chuyện, khẽ nhíu mày.
“Thanh Tiêu.”
Hắn gọi thị vệ tới, nói nhỏ: “Tìm người bảo vệ tiểu thư, đừng để nàng ở gần Vệ Thất quá.

Đi điều tra những chuyện trước khi tiểu tử kia đến Đấu trường thú, có kết quả lập tức báo cáo.”
Cung yến được đặt trong vườn ngự uyển.

Ngu Linh Tê vừa xách váy xuống xe lập tức thấy một người cưỡi ngựa chạy tới, nói: “Ngu ti sử…”
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, nụ cười trên môi Nam Dương quận vương Ninh Tử Khương cứng đờ, hơi xấu hổ: “À, là Nhị cô nương.”
“Tiểu quận vương.” Ngu Linh Tê đáp lễ.
Ninh Tử Khương vội vàng xuống ngựa, nhìn vào trong xe ngựa của Ngu Linh Tê, hình như đang tìm người nào đó.
“Ngu ti sử đâu?”
Ninh Tử Trạc kinh ngạc nói: “Lần đi săn trước may nhờ nàng xả thân cứu giúp, bổn vương vẫn chưa từng tìm được cơ hội cảm tạ nàng.”
Ti sử là chức quan của a tỷ, bởi vì nàng ấy giỏi săn bắn, năm mười bảy tuổi đã được Thánh Thượng đề bạt là nữ tướng duy nhất của Bách Kỵ ti, phụ trách bảo vệ nữ quyến trong cung tế tự hoặc xuất hành.
“A tỷ bị bệnh nhẹ, không thể đi dự tiệc.”
Ngu Linh Tê mỉm cười: “Ta sẽ truyền đạt tâm ý của tiểu quận vương cho a tỷ.”
Dứt lời, nàng không dừng lại hàn huyên nữa, đi vào dự tiệc với Ngu Hoán Thần vừa cởi bội đao.
Thành tây, chùa Kim Vân.
Ninh Ân cắt đuôi tên thị vệ vướng víu kia mất một lúc, khi chạy tới thiền phòng trong mật thất, một tên thân vệ cao lớn đeo trọng kiếm bằng đồng đã đợi ở đó.
“Điện hạ!”
Nhìn thấy Ninh Ân khoanh tay thong thả bước vào, thân vệ vội vàng ôm quyền quỳ xuống, cổ họng run rẩy sợ hãi, khàn giọng nói: “Thuộc hạ đến muộn, xin điện hạ trừng phạt.”
Thiếu niên áo đen xoay người ngồi trên trường kỷ, nhìn hắn ta: “Đã biết đến trễ còn muốn ta tự ra tay ư?”
Thân vệ tự biết bởi vì hành động không kín đáo mà suýt nữa khiến chủ tử bị Tây Xuyên quận vương Ninh Trường Thụy hại, trán đổ mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt, rút trọng kiếm trên lưng ra rồi vung lên.
Theo một tiếng bàn tan nát, một ngón tay lăn xuống đất.
Trọng kiếm rơi xuống đất, bụi bay lên.
Thân vệ ôm bàn tay bị chặt ngón, nơi đó chảy đầy máu tươi, nhịn đau nhìn tay trái Ninh Ân còn quấn băng: “Điện hạ ẩn nấp đã lâu, chịu đựng nguy hiểm và ấm ức như thế.

Lần này triệu tập đám thuộc hạ có phải muốn động thủ…”
“Bây giờ không vội.”
Giọng điệu Ninh Ân thờ ơ: “Ngu gia giữ trọng binh trong tay, miếng thịt mỡ lớn như vậy, thôn tính có giá trị hơn hủy diệt.”
Trong nháy mắt, thân vệ kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại: “Ý điện hạ là?”
Dường như nhớ tới chuyện thú vị, Ninh Ân nở nụ cười: “Con mồi thú vị phải vỗ béo từ từ rồi ăn mới vui, đúng không?”
Sau đó lại nhìn đôi giày da hươu mới trên chân có hai giọt máu đỏ tươi, là do vừa rồi thân vệ chém ngón tay không cẩn thận văng lên.
Ý cười trong đáy mắt Ninh Ân nhạt dần.
Hắn ngắm nghía con đao vừa cắt ngón tay kia một lúc lâu, thản nhiên nói: “Chiết Kích, ngươi làm bẩn đôi giày mới của ta.”
Rõ ràng không phân biệt được hỉ nộ, Chiết Kích lại như cảm nhận được sát ý lạnh lẽo, ép cơ thể tám thước của hắn quỳ sát đất, quỳ sát không dậy nổi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương