Editor: Linh

Khi Thái tử nổi giận đùng đùng đến điện Quang Minh, Ôn Kỳ vừa tắm xong bước ra. Váy lụa mỏng gần như trong suốt, căn bản là không thể che hết cảnh xuân dưới váy, sắc mặt cũng bởi vì vừa mới tắm xong mà phiếm một tầng màu hồng nhàn nhạt. Còn mùi hương quanh quẩn như có như không càng giống thuốc độc kích thích thần kinh Thái tử.

Người trước mắt tú sắc có thể thay cơm, Thái tử lửa giận gì đều biến mất không còn, thay đó là tràn ngập lửa dục.

Một tay kéo Ôn Kỳ vào trong lòng, tay Thái tử trực tiếp đặt lên trước ngực Ôn Kỳ, cách làn váy lụa mỏng bắt đầu bóp. Ôn Kỳ nhẹ ưm một tiếng, điềm đạm đáng yêu nhìn Thái tử:
  • Điện hạ, ngài cuối cùng cũng đến.
Thái tử trong lòng rung động, trực tiếp ôm người lên trên chiếc giường lớn mềm mại, một đôi bàn tay to càng không ngừng chạy dọc thân thể Ôn Kỳ:
  • Nàng tự tiện xông vào điện Di Hoa, ở trong Đông cung loạn phát tỳ khí cũng thôi, vậy mà còn dám ở Ngự hoa viên tư hội với Khánh vương. Nàng nói, bản cung nên phạt nàng thế nào đây?
Hai tay Ôn Kỳ vòng qua cổ Thái tử, thổi khí nhược lan:
  • Thái tử muốn phạt thần thiếp thế nào cũng được.
Thái tử cười cười, dướn người đè lên:
  • Đây là nàng nói đấy nhé.
Ôn Kỳ ôm người đang rong ruổi trên người mình, khóe miệng gợi lên một độ cong kiều diễm.

Nếu muốn nói lấy sắc hầu người, Ôn Kỳ nàng cũng có tư bản để Thái tử dục tiên dục tử. Nếu nói những chuyện trước đó Thái tử có thể không quan tâm, nhưng chuyện sáng nay ‘tư hội’ với Khánh vương ở Ngự hoa viên, Thái tử nhất định không thể nhịn. Nàng ta biết chắc tiện nhân Trình lương đệ kia nhất định sẽ đâm chọc xúi giục với Thái tử.

Nhưng chỉ cần Thái tử bước vào điện Quang Minh, nàng ta nhất định có thể làm hắn không ra được.

Trong điện Di Hoa, Trình lương đệ nằm nghiêng trên ghế quý phi, một cung nữ quỳ gối trước mặt nàng, bẩm báo:
  • Khởi bẩm nương nương, Thái tử quả đúng như nương nương sở liệu, đêm nay ngủ lại điện Minh Quang.
Khóe miệng Trình lương đệ gợi lên một nụ cười yếu ớt, từ trên ghế ngồi dậy,
  • Tố Lan, giúp bản chủ cởi áo.
  • Vâng! Tố Lan cung kính lên tiếng, rồi đỡ Trình lương đệ đi vào phòng trong.
Viện Ngưng Hương, là trạch viện nằm ở nơi sâu nhất trong phủ Khánh vương.

Sáng sớm, trong viện sương mù lượn lờ, dưới ánh mặt trời vàng nhuộm chiếu rọi, dần dần tán đi. Một con chó màu vàng đất uông uông mấy tiếng, chạy đuổi theo bươm bướm trong viện. Ba chữ Viện Ngưng Hương mạnh mẽ có lực cũng dần được nhuộm một tầng màu vàng, phát sáng rực rỡ.

Trong phòng, Ôn Ly vẫn đang đọ sức hồi cuối cùng với khung thêu trong tay.

Cuối cùng cũng xong một kim cuối cùng, cài một nút thắt, Ôn Ly nâng tay lên dùng răng cắn đứt sợi chỉ.

Đại công cáo thành!

Ôn Ly lộ ra một nụ cười hài lòng, chỉ là nụ cười này thành công dừng trên mặt sau khi nàng nhìn rõ đồ trong tay.

Đây…. Ta thêu cái gì vậy? Vịt bơi Xuân Giang? Ta nhớ rõ là mình muốn thêu uyên ương không muốn thành tiên cơ mà.

…..

Kỹ năng nữ công của nàng hoàn toàn ngược lại với kỹ năng múa giáo rồi!

Cái này thật sự phải tặng cho Vệ Anh à? Chỉ sợ độ thân mật phu thê không tăng mà còn bị giảm đấy.

Trong lòng buồn bực đắn đo một hồi, Ôn Ly dũng cảm giống tráng sĩ đứt cổ tay nắm chặt túi hương trong tay, đứng dậy đi ra viện Ngưng Hương.

Nghe Lục La bẩm báo Vệ Anh sáng nào cũng đều ở hoa viên luyện võ nửa canh giờ. Hồng Nhị và Lục La đi theo phía sau nàng, cùng nhau đi đến hoa viên.

Cách hoa viên còn một khoảng xa đã có thể nghe thấy thanh âm xé gió. Lông mày Ôn Ly nhịn không được nhíu nhíu, nghe ra chính là cao thủ.

Đứng xa dừng chân quan sát, bóng dáng Vệ Anh dưới nắng sớm tựa như được dát thêm một lớp vàng sáng chói mắt. Tóc dài như mực bừa bãi tung bay trong không trung, tay áo màu trắng bay phấp phới theo từng động tác, ánh nắng mặt trời lấm tấm chiếu lên mặt làm gương mặt hắn nhu hòa hơn không ít.

Tuy rằng vẫn luôn biết Vệ Anh rất tuấn tú, nhưng Vệ Anh lúc này càng thêm lóa mắt khiến Ôn Ly không rời được mắt. Quan trọng nhất là… Vệ Anh dùng kích chứ không phải giáo, thật sự là quá tốt!

Nhẫn nại chờ hắn luyện xong Ôn Ly mới tiến lên, tiện tay đưa cho hắn một cái khăn tay. Vệ Anh sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy khăn trong tay Ôn Ly, lau mồ hôi trên trán: – Có việc gì à?

“Ách…” Con ngươi Ôn Ly xoay vòng, sau đó nhìn thoáng qua Hồng Nhị đang liên tiếp nháy mắt với mình.

Ánh mắt Vệ Anh không dấu vết đảo qua người các nàng,
  • Chuyện gì?
Ôn Ly căng thẳng nắm chặt túi hương trong tay. Là một nữ cảnh sát ưu tú, ngươi ngay cả kẻ bắt cóc cầm súng cũng không sợ, chẳng lẽ còn không trấn trụ được loại trường hợp nhỏ thế này!

Kiến thiết tâm lý xong, Ôn Ly giống như được thông suốt nâng túi hương đến trước mặt Vệ Anh, còn nhân tiện cong một vòng cung 90 độ,
  • Cái này cho huynh!
Vệ Anh: …..

Nhìn chằm chằm vật trong tay Ôn Ly nửa ngày Vệ Anh mới vươn tay cầm lấy túi hương. Ôn Ly đã nín thở đến mặt đỏ bừng, cảm thấy vật trên tay không còn mới ‘phù’ thở phào một hơi.

Nếu Vệ Anh lại không lấy, nàng thật sự có thể tươi sống nghẹn chết mình.

Nhìn túi hương trong tay từ trong ra ngoài một lần, giọng bình thản của Vệ Anh trên đỉnh đầu vang lên:
  • Cô thêu cái gì vậy?
Mặt Ôn Ly hơi vặn vẹo, sau đó ngẩng đầu lên cười nói với Vệ Anh:
  • Con vịt.
Vệ Anh gật gật đầu:
  • Ừ, rất giống.
Ôn Ly: ….

Khóc cho huynh xem, huynh tin không!

Thấy vẻ mặt này của Ôn Ly, Vệ Anh nhịn không được khẽ cười ra tiếng:
  • Ta biết cô thêu chính là uyên ương.
Nụ cười trong giây lát này của Vệ Anh không khác gì vũ khí sinh hóa giết người trong vô hình, khung máu của Ôn Ly lập tức về 0.

Đây là lần đầu tiên Vệ Anh cười với nàng.

[Tinh! Nhiệm vụ lâm thời hoàn thành, người chơi Ôn Ly giá trị mị lực +10, phu thê thân mật +10]

Thanh âm hệ thống kéo thần chí Ôn Ly về, nàng nhìn cái kích trong tay Vệ Anh, đột nhiên hưng trí bùng lên.
  • Không bằng chúng ta so hai chiêu đi.
Vệ Anh rõ ràng sững sờ ba giây, nhìn kỹ người trước mắt mấy lần, nhẹ nhíu mày:
  • Được.
Ôn Ly cười với hắn, quay đầu phân phó Hồng Nhị ở phía sau:
  • Hồng Nhị, đi đem giáo dài của ta đến đây.
Hồng Nhị: ….

Chuyện nàng vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng vẫn xảy ra. Sở thích của tiểu thư bọn họ có thể đừng đặc biệt như vậy hay không? Tiểu thư nhà khác khi ở cùng cô gia đều là tình chàng ý thiếp, vì sao đến chỗ tiểu thư nhà nàng liền biến thành đánh đánh giết giết ngươi chết ta sống đây!
  • Hồng Nhị?
Thấy Hồng Nhị chỉ đứng tại chỗ ngẩn người, Ôn Ly nhịn không được mở miệng thúc giục.

Hồng Nhị phục hồi tinh thần, khom người nói với Ôn Ly:
  • Nô tì đi ngay đây!
Ôn Ly: …..

Lấy giáo thì lấy đi, nhưng là ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia của nàng ấy là có ý gì?

Hồng Nhị không tình nguyện mang giáo dài của Ôn Ly tới. Ôn Ly nhận lấy giáo dài trong tay Hồng Nhị, bày ra một tư thế nghênh địch.

[Nhân vật Ôn Ly kỹ năng khóa (giáo dài) bắt đầu]

Vệ Anh liếc mắt nhìn người đối diện, cái kích trong tay lóe sáng trong ánh mặt trời, đâm tới bên mặt Ôn Ly. Ôn Ly tránh thoát cái đâm này, đẩy giáo dài trong tay về phía trước, đâm về phía bụng Vệ Anh.

Một tiếng ‘đinh’ vang lên, Vệ Anh dùng kích khóa lấy đầu giáo Ôn Ly đâm tới, tay phải linh hoạt vòng một vòng hình cung, đánh tan lực đạo trên tay Ôn Ly. Sức Vệ Anh rất lớn, một kích này chấn động cánh tay Ôn Ly cũng rung theo.

Hai tay Ôn Ly nắm chặt thân giáo, hít một hơi lại tấn công về phía Vệ Anh. Vệ Anh cản mấy chiêu, đột nhiên lui về phía sau, tiếp theo xoay người bay nhanh, cái kích theo động tác này vẽ một hình vòng cung to trong không trung, trực tiếp lia nhanh về phía lưng Ôn Ly.

Không khí cũng theo động tác của Vệ Anh cuồn cuộn không ngừng, Ôn Ly chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai. Lực đạo mạnh mẽ mang theo gió to đâm vào mắt khiến mắt Ôn Ly có chút mở không ra. Vậy mà lại không đỡ nổi một kích này của Vệ Anh, mật vàng trong ngực Ôn Ly không ngừng bốc lên.

Đây nào có phải so chiêu, rõ ràng là đang coi nàng thành kẻ địch đánh mà!

Trong lòng biết bản thân không tiếp được một kích này của Vệ Anh, Ôn Ly chỉ phải liên tiếp lui về phía sau. Lùi lùi, liền thối lui đến bên bờ hồ. Ôn Ly dừng không được, mắt thấy mất trọng tâm sắp ngã vào trong hồ, Vệ Anh điểm mũi chân một cái, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Ôn Ly.

Cánh tay dài vung lên bắt lấy cánh tay đang huơ huơ trong không trung của Ôn Ly, Vệ Anh kéo người về phía trước, Ôn Ly liền thuận thế ngã vào trong lòng Vệ Anh.

Hay!

Nhìn hai người đang ôm nhau, Hồng Nhị kém chút vỗ tay khen hay! Hóa ra tiểu thư nhà nàng ở đây đào hố chờ Khánh vương. Tiểu thư nhà nàng mới là cao thủ trong cao thủ mà!

Hồng Nhị tự cảm thán không thôi.

Quần áo mỏng manh đương nhiên là không ngăn được nhiệt độ cơ thể cực nóng của Vệ Anh, mặt Ôn Ly ‘xoẹt’ cái đỏ lên. Đặc biệt là thắt lưng bị hắn nhốt chặt, phảng phất như là sắp bị đốt cháy.

Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, nhiễu loạn mặt hồ nước, mang xuống mấy cánh hoa đào trên cây. Cánh hoa hồng nhạt lướt qua đỉnh đầu Ôn Ly và Vệ Anh, lọt vào hình ảnh hai người dưới mặt nước.

Vệ Anh buông người trong lòng ra, lùi về sau một bước hỏi:
  • Cô không sao chứ?
Ôn Ly nắm giáo dài trong tay, có chút ngượng ngùng lắc đầu.

Thấy dáng vẻ này của nàng, Vệ Anh không hiểu sao cũng có chút xấu hổ. Tuy rằng trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng trên trán lại lộ ra chút mất tự nhiên:
  • Thật có lỗi, vừa rồi ta không nghĩ ra là quá nghiêm túc.
“Ừ.” Ôn Ly cúi đầu nhàn nhạt đáp.

Đề tài im bặt, không khí lâm vào xấu hổ.

Hồng Nhị nhìn hai người đứng bên bờ hồ, mặt sắp gấp thành một đóa hoa cúc. May mà lúc này Vệ Anh lại tìm được đề tài mới.
  • Ta biết cô không thích vào cung, nhưng mấy ngày nữa là sinh nhật mẫu hậu, không thể không đi.
Lời này khiến Ôn Ly ngẩn người.

Từ sau sự kiện Ngự hoa viên lần trước, Vệ Anh tìm nàng vào cung thỉnh an Hoàng hậu nàng đều lấy các loại lý do từ chối. Vệ Anh cũng không nói gì, chỉ là số lần vào cung rõ ràng giảm bớt.

Hiện thời Hoàng hậu sinh nhật, theo như lời Vệ Anh nói, không thể không đi.

Ôn Ly gật gật đầu, nói với Vệ Anh:
  • Ta đã biết. Có cần chuẩn bị lễ vật gì cho mẫu hậu không?
Vệ Anh nói:
  • Lễ vật ta chuẩn bị xong rồi.
  • Ừ.
  • Đề tài lại im bặt.

    Hồng Nhị muốn khóc, tiểu thư nhà bọn họ quả là một tay kết thúc đối thoại tốt mà!
    • Nếu không còn chuyện gì khác ta đi trước đây.
    Vệ Anh nói xong liền cầm theo kích bước nhanh rời khỏi hoa viên.

    Ôn Ly thở dài một hơi, buông giáo dài trong tay, ngồi xuống bên bờ ao. Hồng Nhị vốn định tiến lên nói gì đó với Ôn Ly, nhưng bị Lục La bên cạnh kéo lại. Lục La lắc đầu với Hồng Nhị, làm một động tác đừng lên tiếng.

    Hồng Nhị mấp máy khóe môi, cùng Lục La thối lui sang một bên, mặc cho một mình Ôn Ly bên cạnh bờ ao thu buồn xuân thương.

    Bình luận

    • Bình luận

    • Bình luận Facebook

    Sắp xếp

    Danh sách chương