Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)
-
Chương 13: Cố nhân đến
Editor: Linh
Khí trời hơi nước bốc hơi trong không trung, Trình Lương đệ ngồi trong bể bơi sương khói vấn vít thích ý tắm rửa.
Ngoài phòng truyền đến một trận bước chân rất nhỏ, Trình Lương đệ biết có người đi vào, nhưng lại không có hạ nhân thông báo. Nàng nhíu nhíu mày, trừ Thái tử điện hạ ra, còn ai có thể công khai tiến vào khi nàng đang tắm rửa như vậy.
Làm bộ như không biết động tĩnh đằng sau, Trình Lương đệ vươn bàn tay trắng noãn hất nước lên không trung. ‘Tùm’ một tiếng, thanh âm nước ao bắn lên vang lên sau lưng, rõ ràng là có người đi vào trong bể. Rất nhanh, có người từ phía sau ôm lấy nàng.
Tay Thái tử tỉ mỉ vuốt ve trên cơ thể không một mảnh vải của Trình Lương đệ, một tay dọc theo bắp đùi trơn mềm của nàng đi lên trên, một tay phủ nên đôi gò non mềm trước ngực nàng, nhẹ nhàng nắn bóp.
Trình Lương đệ ưm một tiếng, gắt giọng: “Thái tử điện hạ, ngài thật đáng ghét….” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Trình lương đệ chỉ thiếu không chửi mẹ nó, vị Thái tử phi kia làm ăn thế nào vậy? Thế nào mà mới qua mấy ngày Thái tử lại chạy đến chỗ nàng rồi?
Thái tử nhẹ cười một tiếng, ở trên cổ Trình Lương đệ rải rác dấu hôn, dưới thân cũng đưa vào trong cơ thể Trình Lương đệ, trong phòng tắm một mảng màu dâm mỹ.
Hai người hô mưa gọi gió trong bể tắm một hồi, Thái tử ôm thân thể mềm như con chi chi của Trình lương đệ thỏa mãn thở dài một hơi, “Vẫn là thân thể của ái phi thoải mái nhất.”
Suy nghĩ của Trình Lương đệ trăm chuyển ngàn hồi, trên mặt vẫn là vẻ thẹn thùng như trước. Đến khi Thái tử ôm nàng đến trên giường, lại muốn nàng mấy lần xong, cuối cùng cũng ngủ như Trình Lương đệ mong muốn. Xem Thái tử ngủ say bên cạnh mình, đôi mày thanh tú của Trình Lương đệ theo bản năng chạm vào nhau.
Dường như là nghĩ ra cái gì đó Trình Lương đệ mới đóng ánh mắt lại dần dần ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm Thái tử vừa mới rời khỏi điện Di Hoa Trình Lương đệ liền khoác thêm một cái áo mỏng, từ trên giường ngồi dậy.
“Nương nương.” Trong tay Tố Lan bê một bát thuốc nhỏ đen sì, từ ngoài phòng đi vào, quỳ gối bên giường Trình Lương đệ, “Thuốc đã sắc được rồi, nương nương thừa dịp còn nóng uống vào đi.”
“Ừ.” Nhận lấy bát thuốc từ trong tay Tố Lan, Trình Lương đệ ngửa cổ một hơi uống hết.
Đặt lại bát vào trong mâm, Trình Lương đệ bảo Tố Lan đi xuống mới lại một lần nữa nằm xuống giường.
Ba ngày sau, ngày sinh của Hoàng hậu đúng hạn tới.
Mặc dù cung yến chúc thọ Hoàng hậu thiết vào lúc chạng vạng, nhưng từ sáng sớm Ôn Ly đã bắt đầu công tác chuẩn bị. Gà trống vừa gáy tiếng thứ hai Ôn Ly đã bị Hồng Nhị và Lục La lôi ra khỏi chăn. Nhìn một hàng quần áo bày trước mặt, Ôn Ly lập tức choáng váng.
“Tiểu thư, chọn lấy một bộ cô thích đi! Thọ yến của Hoàng hậu nương nương không thể đến muộn đâu!” Hồng Nhị cầm lên một bộ cung trang màu hồng nhạt, ân cần đưa đến trước mặt Ôn Ly.
Khóe mắt Ôn Ly giật giật, ánh mắt nàng đảo một lượt qua một loạt những bộ quần áo màu sắc rực rỡ, sau đó cảm thấy đầu có chút choáng váng.
“Bộ này đi.” Tùy ý chỉ một bộ quần áo màu vàng nhạt, Ôn Ly day day huyệt thái dương của mình.
“Được rồi!” Một loạt quần áo trong nháy mắt bị mang xuống, chỉ để lại một bộ Ôn Ly vừa chỉ. Sau đó, hàng loạt trang sức châu báu lại được nâng đến trước mặt Ôn Ly, “Tiểu thư tiểu thư, còn có trang sức cô cũng chọn mấy cái đi!”
Khóe mắt Ôn Ly lại rút rút, nghĩ rằng nhất định là Hồng Nhị không hiểu quy tắc ngầm trên yến hội. Trang điểm còn xinh đẹp hơn cả nhân vật chính, đây không phải đi dự tiệc, mà là đi kéo thù hận.
Chọn một cái trâm cài tóc trắng trong thuần khiết, Ôn Ly lệnh các nàng bưng hết trang sức sáng lòe xuống. Hồng Nhị tuy có chút tủi thân, nhưng rất nhanh lại lấy lại sức mạnh, “Tiểu thư tiểu thư! Hôm nay cô muốn lược kiểu tóc nào? Lần trước ta thấy Lý tiểu thư phố bên lược kiểu Yến tử quy sào rất đẹp mắt đấy!” (Yến Tử quy sào: yến bay về tổ.)
Ôn Ly im lặng nhìn Hồng Nhị một lát, sau đó nói: “Hồng Nhị em đi xuống đi, ở đây có Lục La là đủ rồi.”
Hồng Nhị: ….
Nàng cảm thấy kế sinh nhai của mình nhận đến một uy hiếp rất lớn!
Căm giận trừng Lục La một cái, Hồng Nhị hung dữ đi ra khỏi phòng.
Đỡ Ôn Ly từ trên giường đứng lên, hầu hạ nàng rửa mặt xong Lục La liền cẩn thận giúp Ôn Ly mặc bộ cung trang màu vàng lên người. Sau khi mặc quần áo xong, Lục La lại giúp nàng lược một búi tóc vừa đơn giản lại thỏa đáng, cuối cùng là cài cây trâm thúy ngọc lên đầu Ôn Ly.
Từ trong gương đồng đánh giá Ôn Ly mấy lần, Lục La có chút hài lòng. Nàng cầm lấy hộp son trên bàn lên, kính cẩn nói với Ôn Ly: “Vương phi, nô tì giúp ngài thoa chút son nhé.”
Ôn Ly gật gật đầu, Lục La liền hành động, bôi bôi trét trét lên mặt Ôn Ly. Tuy rằng chỉ hơi dặm chút phấn nhưng là vừa đúng, Ôn Ly được trang điểm thanh lệ thoát tục lại không mất thân phận Vương phi.
Lục La nhìn Ôn Ly trong gương đồng, nhịn không được ca ngợi nói: “Vương phi thật là xinh đẹp!”
Đột nhiên được người khen thẳng, Ôn Ly có chút xấu hổ.
Lục La che miệng cười hai tiếng, Hồng Nhị bưng điểm tâm vào.
Sau khi dùng cơm sáng xong, Ôn Ly lại ra ngồi dưới gốc cây bắt đầu chơi với Tam Hoàng. Bởi vì Ôn Ly luôn thích ngồi dưới tàng cây ngẩn người nên Vệ Anh đã sai người đặt một ghế quý phi dưới tàng cây, hiện tại đã trở thành cái ổ nhỏ cho Ôn Ly an nhàn.
Ôn Ly nghĩ, Vệ Anh người này tuy lạnh lùng nhưng tâm tư thật ra rất tỉ mỉ.
Đang ngây ngốc nằm trên ghế quý phi phơi nắng, chợt nghe một giọng nói còn trẻ lại tràn ngập sức sống từ cửa viện truyền vào, “Ôn cô nương!”
Dáng vẻ này, không hiểu sao lại trùng lặp với Tam Hoàng đang nằm trong lòng nàng.
[Tên họ nhân vật: Phong Tình; Tuổi: 18; thân phận nhân vật: con trai của Phong tướng quân Phong Chính Cương. Phong gia và Ôn gia chính là thế giao, Phong Tình và Ôn Ly từng có duyên gặp mặt mấy lần, rất có hảo cảm với Ôn Ly.]
Thanh âm hệ thống vừa vang lên, Phong Tình đã nhanh chóng vọt qua, “Ôn cô nương, không nghĩ lại gặp được cô ở đây.”
Ôn Ly: “…..”
Tốt xấu gì nàng cũng là Khánh vương phi trên danh nghĩa đấy, xuất hiện ở Khánh vương phủ không phải là chuyện hiển nhiên à.
Thấy Ôn Ly không nói chuyện, Phong Tình lại vô cùng tự quen thuộc ngồi xuống ghế, “Chúng ta đã hai năm rồi chưa gặp nhau, dạo này cô sống có tốt không?”
Ôn Ly: ‘….”
Nàng cũng không biết mình trôi qua có được tính là tốt hay không, cho nên nàng lựa chọn dùng im lặng trả lời vấn đề này.
Phong Tình nói xong lại nhìn Ôn Ly cười, Ôn Ly kinh ngạc phát hiện, hắn ấy mà lại có hai cái răng khểnh, dáng vẻ lúc cười rộ lên thật đáng yêu.
Theo bản năng muốn vươn tay sờ sờ hai cái răng khểnh đó thì giọng thanh lãnh của Vệ Anh từ bên cạnh truyền đến: “Phong Tình, bổn vương nhớ là bảo ngươi chờ ở thư phòng cơ mà.”
Tay đang chuẩn bị vươn ra của Ôn Ly bị ngưng lại, sau đó nhanh chóng rụt về, nàng gần như là từ trên ghế êm bắn dậy. Loại cảm giác bị bắt gian mãnh liệt này khiến nàng có chút không tự nhiên đứng ở một bên.
Ánh mắt Vệ Anh lướt nhanh qua người nàng, lại dừng ở trên người Phong Tình.
Phong Tình vừa nhìn đã biết là một tên ngốc, hoàn toàn không ý thức được có chỗ nào không đúng. Hắn quay đầu lại cười với Vệ Anh, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề, “Ta biết ngay là ngươi giấu Ôn cô nương đi mà. Ta thấy bên ngoài viện Ngưng Hương có nhiều thị vệ trông giữ như vậy liền đoán được Ôn cô nương nhất định là ở trong này.”
Phong Tình nói rất đắc ý, còn rảnh rang phủi phủi tay áo mình, “Thị vệ trông cửa nhà ngươi tuy võ công không ra gì, nhưng tốc độ mật báo ngược lại rất nhanh.
Trên mặt Vệ Anh không một biểu cảm, chỉ là như cũ nhìn chằm chằm Phong Tình, “Nàng không phải Ôn cô nương, nàng là Khánh vương ơhi.”
Câu này cơ bản là không có chút tình cảm phập phồng gì, nhưng lại không lý do làm trái tim Ôn Ly đập loạn một hồi.
Phong tình chớp chớp đôi mắt to của mình, đứng dậy khỏi ghế, “Có khác nhau à?”
“Không có à?” Vệ Anh hỏi lại.
Phong Tình nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Cũng có. Khánh vương phi nghe già hơn Ôn cô nương mười tuổi.”
Ôn Ly: “…..”
Không có ý định dấu võ mồm với Phong Tình, Vệ Anh nói: “Viện Ngưng Hương là nội viện của phủ Khánh vương, nam tử không được tự tiện xâm nhập.”
Hắn nói như vậy Ôn Ly liền nghĩ đến, hình như cho đến bây giờ chưa từng gặp qua nam tử nào ngoại trừ Khánh vương ra vào viện Ngưng Hương.
Phong Tình nghe Vệ Anh nói xong, khinh thường hừ một tiếng, “Vậy ngươi cũng không được vào hả?”
Vệ Anh híp híp mắt, “Bổn vương đương nhiên khác ngươi rồi.”
“Hừ, có gì khác chứ? Chẳng lẽ ngươi không phải nam nhân?” Phong Tình nói xong, còn ra vẻ kinh ngạc đánh giá trên dưới Vệ Anh mấy lần, đặc biệt là bộ vị quan trọng nào đó dưới thân.
Ôn Ly: “…..”
Cứu mạng! Vì sao ngay cả ánh mắt nàng cũng kìm lòng không đậu liếc về phía nửa người dưới của Vệ Anh đây!
Ôn Ly cúi đầu, xấu hổ và giận dữ không thôi.
Sắc mặt Vệ Anh trầm xuống, một đôi con ngươi lạnh như băng ‘vút vút’ bắn ra hai mũi tên về phía Phong Tình, “Ở trong mắt bổn vương ngươi cũng chỉ là một khối bia mộ ‘hưởng thọ 18 tuổi’ mà thôi”.
Phong Tình: “….”
Ôn Ly: “…..”
Nàng cảm thấy trình độ độc miệng của Vệ Anh đột nhiên tăng mạnh chạy về phía xã hội tiểu khang.
Phong Tình cứng ngắc há miệng thở dốc, vừa định phản bác vài câu, chợt nghe giọng lạnh lùng của Vệ Anh vang lên bên tai: “Tin hay không những lời ngươi nói tùy thời đều có thể trở thành di ngôn?”
Phong Tình: “…..”
Mới chỉ có hai năm không gặp, sao tì khí của Khánh vương đã trở nên hỏng như vậy rồi?
Khánh vương ôn nhuận như ngọc của trước kia đâu? Ở đâu???
Phong Tình nuốt nước miếng, che miệng gật gật đầu.
Vệ Anh hài lòng, “Vậy chúng ta có thể đi thư phòng chưa?”
Phong Tình nhu thuận gật đầu, nhắm mắt đi theo sau lưng Vệ Anh. Mới đi được mấy bước lại quay đầu lưu luyến nhìn Ôn Ly, “Ôn…..”
Hai chữ cô nương còn chưa nói ra khỏi miệng, Phong Tình đột nhiên ngậm miệng.
Cho dù là đưa lưng về phía Vệ Anh hắn cũng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như kim châm đâm vào sau lưng mình của Vệ Anh.
Vì thế hắn thức thời xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi viện. Vệ Anh liếc Ôn Ly một cái, cũng sải bước chân dài đi theo ra.
Ôn Ly đợi bọn họ đi rồi, một lần nữa nằm về ghế quý phi. Tam Hoàng vòng quanh ghế ‘uông uông’ mấy tiếng, Ôn Ly cúi người ôm lấy Tam Hoàng, sau lại xoay người nằm về ghế.
Ánh mặt trời trên đầu dường như có chút chói mắt, lông mi Ôn Ly giật giật, đóng mắt lại. Nàng nghe nói, sau khi Chu Chương đến Kinh thành vẫn chậm chạp chưa về thành Hổ Càng, hiện tại lại đến một Phong Tình….
Vệ Anh là muốn đoạt quyền sao? Hắn rốt cuộc là có dự định gì đây?
Khí trời hơi nước bốc hơi trong không trung, Trình Lương đệ ngồi trong bể bơi sương khói vấn vít thích ý tắm rửa.
Ngoài phòng truyền đến một trận bước chân rất nhỏ, Trình Lương đệ biết có người đi vào, nhưng lại không có hạ nhân thông báo. Nàng nhíu nhíu mày, trừ Thái tử điện hạ ra, còn ai có thể công khai tiến vào khi nàng đang tắm rửa như vậy.
Làm bộ như không biết động tĩnh đằng sau, Trình Lương đệ vươn bàn tay trắng noãn hất nước lên không trung. ‘Tùm’ một tiếng, thanh âm nước ao bắn lên vang lên sau lưng, rõ ràng là có người đi vào trong bể. Rất nhanh, có người từ phía sau ôm lấy nàng.
Tay Thái tử tỉ mỉ vuốt ve trên cơ thể không một mảnh vải của Trình Lương đệ, một tay dọc theo bắp đùi trơn mềm của nàng đi lên trên, một tay phủ nên đôi gò non mềm trước ngực nàng, nhẹ nhàng nắn bóp.
Trình Lương đệ ưm một tiếng, gắt giọng: “Thái tử điện hạ, ngài thật đáng ghét….” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Trình lương đệ chỉ thiếu không chửi mẹ nó, vị Thái tử phi kia làm ăn thế nào vậy? Thế nào mà mới qua mấy ngày Thái tử lại chạy đến chỗ nàng rồi?
Thái tử nhẹ cười một tiếng, ở trên cổ Trình Lương đệ rải rác dấu hôn, dưới thân cũng đưa vào trong cơ thể Trình Lương đệ, trong phòng tắm một mảng màu dâm mỹ.
Hai người hô mưa gọi gió trong bể tắm một hồi, Thái tử ôm thân thể mềm như con chi chi của Trình lương đệ thỏa mãn thở dài một hơi, “Vẫn là thân thể của ái phi thoải mái nhất.”
Suy nghĩ của Trình Lương đệ trăm chuyển ngàn hồi, trên mặt vẫn là vẻ thẹn thùng như trước. Đến khi Thái tử ôm nàng đến trên giường, lại muốn nàng mấy lần xong, cuối cùng cũng ngủ như Trình Lương đệ mong muốn. Xem Thái tử ngủ say bên cạnh mình, đôi mày thanh tú của Trình Lương đệ theo bản năng chạm vào nhau.
Dường như là nghĩ ra cái gì đó Trình Lương đệ mới đóng ánh mắt lại dần dần ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm Thái tử vừa mới rời khỏi điện Di Hoa Trình Lương đệ liền khoác thêm một cái áo mỏng, từ trên giường ngồi dậy.
“Nương nương.” Trong tay Tố Lan bê một bát thuốc nhỏ đen sì, từ ngoài phòng đi vào, quỳ gối bên giường Trình Lương đệ, “Thuốc đã sắc được rồi, nương nương thừa dịp còn nóng uống vào đi.”
“Ừ.” Nhận lấy bát thuốc từ trong tay Tố Lan, Trình Lương đệ ngửa cổ một hơi uống hết.
Đặt lại bát vào trong mâm, Trình Lương đệ bảo Tố Lan đi xuống mới lại một lần nữa nằm xuống giường.
Ba ngày sau, ngày sinh của Hoàng hậu đúng hạn tới.
Mặc dù cung yến chúc thọ Hoàng hậu thiết vào lúc chạng vạng, nhưng từ sáng sớm Ôn Ly đã bắt đầu công tác chuẩn bị. Gà trống vừa gáy tiếng thứ hai Ôn Ly đã bị Hồng Nhị và Lục La lôi ra khỏi chăn. Nhìn một hàng quần áo bày trước mặt, Ôn Ly lập tức choáng váng.
“Tiểu thư, chọn lấy một bộ cô thích đi! Thọ yến của Hoàng hậu nương nương không thể đến muộn đâu!” Hồng Nhị cầm lên một bộ cung trang màu hồng nhạt, ân cần đưa đến trước mặt Ôn Ly.
Khóe mắt Ôn Ly giật giật, ánh mắt nàng đảo một lượt qua một loạt những bộ quần áo màu sắc rực rỡ, sau đó cảm thấy đầu có chút choáng váng.
“Bộ này đi.” Tùy ý chỉ một bộ quần áo màu vàng nhạt, Ôn Ly day day huyệt thái dương của mình.
“Được rồi!” Một loạt quần áo trong nháy mắt bị mang xuống, chỉ để lại một bộ Ôn Ly vừa chỉ. Sau đó, hàng loạt trang sức châu báu lại được nâng đến trước mặt Ôn Ly, “Tiểu thư tiểu thư, còn có trang sức cô cũng chọn mấy cái đi!”
Khóe mắt Ôn Ly lại rút rút, nghĩ rằng nhất định là Hồng Nhị không hiểu quy tắc ngầm trên yến hội. Trang điểm còn xinh đẹp hơn cả nhân vật chính, đây không phải đi dự tiệc, mà là đi kéo thù hận.
Chọn một cái trâm cài tóc trắng trong thuần khiết, Ôn Ly lệnh các nàng bưng hết trang sức sáng lòe xuống. Hồng Nhị tuy có chút tủi thân, nhưng rất nhanh lại lấy lại sức mạnh, “Tiểu thư tiểu thư! Hôm nay cô muốn lược kiểu tóc nào? Lần trước ta thấy Lý tiểu thư phố bên lược kiểu Yến tử quy sào rất đẹp mắt đấy!” (Yến Tử quy sào: yến bay về tổ.)
Ôn Ly im lặng nhìn Hồng Nhị một lát, sau đó nói: “Hồng Nhị em đi xuống đi, ở đây có Lục La là đủ rồi.”
Hồng Nhị: ….
Nàng cảm thấy kế sinh nhai của mình nhận đến một uy hiếp rất lớn!
Căm giận trừng Lục La một cái, Hồng Nhị hung dữ đi ra khỏi phòng.
Đỡ Ôn Ly từ trên giường đứng lên, hầu hạ nàng rửa mặt xong Lục La liền cẩn thận giúp Ôn Ly mặc bộ cung trang màu vàng lên người. Sau khi mặc quần áo xong, Lục La lại giúp nàng lược một búi tóc vừa đơn giản lại thỏa đáng, cuối cùng là cài cây trâm thúy ngọc lên đầu Ôn Ly.
Từ trong gương đồng đánh giá Ôn Ly mấy lần, Lục La có chút hài lòng. Nàng cầm lấy hộp son trên bàn lên, kính cẩn nói với Ôn Ly: “Vương phi, nô tì giúp ngài thoa chút son nhé.”
Ôn Ly gật gật đầu, Lục La liền hành động, bôi bôi trét trét lên mặt Ôn Ly. Tuy rằng chỉ hơi dặm chút phấn nhưng là vừa đúng, Ôn Ly được trang điểm thanh lệ thoát tục lại không mất thân phận Vương phi.
Lục La nhìn Ôn Ly trong gương đồng, nhịn không được ca ngợi nói: “Vương phi thật là xinh đẹp!”
Đột nhiên được người khen thẳng, Ôn Ly có chút xấu hổ.
Lục La che miệng cười hai tiếng, Hồng Nhị bưng điểm tâm vào.
Sau khi dùng cơm sáng xong, Ôn Ly lại ra ngồi dưới gốc cây bắt đầu chơi với Tam Hoàng. Bởi vì Ôn Ly luôn thích ngồi dưới tàng cây ngẩn người nên Vệ Anh đã sai người đặt một ghế quý phi dưới tàng cây, hiện tại đã trở thành cái ổ nhỏ cho Ôn Ly an nhàn.
Ôn Ly nghĩ, Vệ Anh người này tuy lạnh lùng nhưng tâm tư thật ra rất tỉ mỉ.
Đang ngây ngốc nằm trên ghế quý phi phơi nắng, chợt nghe một giọng nói còn trẻ lại tràn ngập sức sống từ cửa viện truyền vào, “Ôn cô nương!”
Dáng vẻ này, không hiểu sao lại trùng lặp với Tam Hoàng đang nằm trong lòng nàng.
[Tên họ nhân vật: Phong Tình; Tuổi: 18; thân phận nhân vật: con trai của Phong tướng quân Phong Chính Cương. Phong gia và Ôn gia chính là thế giao, Phong Tình và Ôn Ly từng có duyên gặp mặt mấy lần, rất có hảo cảm với Ôn Ly.]
Thanh âm hệ thống vừa vang lên, Phong Tình đã nhanh chóng vọt qua, “Ôn cô nương, không nghĩ lại gặp được cô ở đây.”
Ôn Ly: “…..”
Tốt xấu gì nàng cũng là Khánh vương phi trên danh nghĩa đấy, xuất hiện ở Khánh vương phủ không phải là chuyện hiển nhiên à.
Thấy Ôn Ly không nói chuyện, Phong Tình lại vô cùng tự quen thuộc ngồi xuống ghế, “Chúng ta đã hai năm rồi chưa gặp nhau, dạo này cô sống có tốt không?”
Ôn Ly: ‘….”
Nàng cũng không biết mình trôi qua có được tính là tốt hay không, cho nên nàng lựa chọn dùng im lặng trả lời vấn đề này.
Phong Tình nói xong lại nhìn Ôn Ly cười, Ôn Ly kinh ngạc phát hiện, hắn ấy mà lại có hai cái răng khểnh, dáng vẻ lúc cười rộ lên thật đáng yêu.
Theo bản năng muốn vươn tay sờ sờ hai cái răng khểnh đó thì giọng thanh lãnh của Vệ Anh từ bên cạnh truyền đến: “Phong Tình, bổn vương nhớ là bảo ngươi chờ ở thư phòng cơ mà.”
Tay đang chuẩn bị vươn ra của Ôn Ly bị ngưng lại, sau đó nhanh chóng rụt về, nàng gần như là từ trên ghế êm bắn dậy. Loại cảm giác bị bắt gian mãnh liệt này khiến nàng có chút không tự nhiên đứng ở một bên.
Ánh mắt Vệ Anh lướt nhanh qua người nàng, lại dừng ở trên người Phong Tình.
Phong Tình vừa nhìn đã biết là một tên ngốc, hoàn toàn không ý thức được có chỗ nào không đúng. Hắn quay đầu lại cười với Vệ Anh, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề, “Ta biết ngay là ngươi giấu Ôn cô nương đi mà. Ta thấy bên ngoài viện Ngưng Hương có nhiều thị vệ trông giữ như vậy liền đoán được Ôn cô nương nhất định là ở trong này.”
Phong Tình nói rất đắc ý, còn rảnh rang phủi phủi tay áo mình, “Thị vệ trông cửa nhà ngươi tuy võ công không ra gì, nhưng tốc độ mật báo ngược lại rất nhanh.
Trên mặt Vệ Anh không một biểu cảm, chỉ là như cũ nhìn chằm chằm Phong Tình, “Nàng không phải Ôn cô nương, nàng là Khánh vương ơhi.”
Câu này cơ bản là không có chút tình cảm phập phồng gì, nhưng lại không lý do làm trái tim Ôn Ly đập loạn một hồi.
Phong tình chớp chớp đôi mắt to của mình, đứng dậy khỏi ghế, “Có khác nhau à?”
“Không có à?” Vệ Anh hỏi lại.
Phong Tình nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Cũng có. Khánh vương phi nghe già hơn Ôn cô nương mười tuổi.”
Ôn Ly: “…..”
Không có ý định dấu võ mồm với Phong Tình, Vệ Anh nói: “Viện Ngưng Hương là nội viện của phủ Khánh vương, nam tử không được tự tiện xâm nhập.”
Hắn nói như vậy Ôn Ly liền nghĩ đến, hình như cho đến bây giờ chưa từng gặp qua nam tử nào ngoại trừ Khánh vương ra vào viện Ngưng Hương.
Phong Tình nghe Vệ Anh nói xong, khinh thường hừ một tiếng, “Vậy ngươi cũng không được vào hả?”
Vệ Anh híp híp mắt, “Bổn vương đương nhiên khác ngươi rồi.”
“Hừ, có gì khác chứ? Chẳng lẽ ngươi không phải nam nhân?” Phong Tình nói xong, còn ra vẻ kinh ngạc đánh giá trên dưới Vệ Anh mấy lần, đặc biệt là bộ vị quan trọng nào đó dưới thân.
Ôn Ly: “…..”
Cứu mạng! Vì sao ngay cả ánh mắt nàng cũng kìm lòng không đậu liếc về phía nửa người dưới của Vệ Anh đây!
Ôn Ly cúi đầu, xấu hổ và giận dữ không thôi.
Sắc mặt Vệ Anh trầm xuống, một đôi con ngươi lạnh như băng ‘vút vút’ bắn ra hai mũi tên về phía Phong Tình, “Ở trong mắt bổn vương ngươi cũng chỉ là một khối bia mộ ‘hưởng thọ 18 tuổi’ mà thôi”.
Phong Tình: “….”
Ôn Ly: “…..”
Nàng cảm thấy trình độ độc miệng của Vệ Anh đột nhiên tăng mạnh chạy về phía xã hội tiểu khang.
Phong Tình cứng ngắc há miệng thở dốc, vừa định phản bác vài câu, chợt nghe giọng lạnh lùng của Vệ Anh vang lên bên tai: “Tin hay không những lời ngươi nói tùy thời đều có thể trở thành di ngôn?”
Phong Tình: “…..”
Mới chỉ có hai năm không gặp, sao tì khí của Khánh vương đã trở nên hỏng như vậy rồi?
Khánh vương ôn nhuận như ngọc của trước kia đâu? Ở đâu???
Phong Tình nuốt nước miếng, che miệng gật gật đầu.
Vệ Anh hài lòng, “Vậy chúng ta có thể đi thư phòng chưa?”
Phong Tình nhu thuận gật đầu, nhắm mắt đi theo sau lưng Vệ Anh. Mới đi được mấy bước lại quay đầu lưu luyến nhìn Ôn Ly, “Ôn…..”
Hai chữ cô nương còn chưa nói ra khỏi miệng, Phong Tình đột nhiên ngậm miệng.
Cho dù là đưa lưng về phía Vệ Anh hắn cũng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như kim châm đâm vào sau lưng mình của Vệ Anh.
Vì thế hắn thức thời xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi viện. Vệ Anh liếc Ôn Ly một cái, cũng sải bước chân dài đi theo ra.
Ôn Ly đợi bọn họ đi rồi, một lần nữa nằm về ghế quý phi. Tam Hoàng vòng quanh ghế ‘uông uông’ mấy tiếng, Ôn Ly cúi người ôm lấy Tam Hoàng, sau lại xoay người nằm về ghế.
Ánh mặt trời trên đầu dường như có chút chói mắt, lông mi Ôn Ly giật giật, đóng mắt lại. Nàng nghe nói, sau khi Chu Chương đến Kinh thành vẫn chậm chạp chưa về thành Hổ Càng, hiện tại lại đến một Phong Tình….
Vệ Anh là muốn đoạt quyền sao? Hắn rốt cuộc là có dự định gì đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook