Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 284

Hô ——

Mệt rã rời dụi dụi mắt, Lâm Cửu lộ đầu ra khỏi chăn, mí mắt nặng trĩu như chì, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng bản tin phát trên TV, hình như có hắc long gì gì đó?

Hắc long… đau đầu, đã không còn nhớ rõ lắm ngày hôm qua trở về thế nào, cũng không báo cho bất kì người bạn nào biết rằng mình về, sau này phỏng chừng sẽ lại tìm mình càu nhàu ha?

Cơn gió mát rượi thổi tung tấm rèm che mỏng manh bên cửa sổ, mang theo sự trong lành, hình như đêm qua có mưa, cơn mưa xối xả rơi tròn một đêm, như trút hết nỗi nhớ thương trong lòng.

Mưa ào ào đánh vào mặt hồ bên ngoài phòng, như những viên ngọc trai rơi vào nước, tạo lên những tiếng vang dội, bão lốc quét qua suýt làm gãy đổ cả thân cây, đêm khuya gió giật mưa sa, là y đánh mất lí trí, sau điên cuồng do bị mê dược khống chế, hình như chỉ trong chớp mắt đã từ toilet trong KTV về đến nhà.

Lâm Cửu nghĩ, có lẽ Diệt Thiên không thích toilet trong KTV…

Mê dược… đồ mê dược chết tiệt, tên hỗn đản Tạ Hồng Ân kia cư nhiêm dám hạ dược với y, lúc đó dù Diệt Thiên không chạy tới, Lâm Cửu cũng sẽ tẩn cho tên Tạ Hồng Ân mồm miệng đầy lời xấu xa kia một trận, y bây giờ đường đường là đại hiệp võ công cao cường a! Chính là vị đại hiệp không cần treo dây thép vẫn bay được a!

Tuy rằng vị đại hiệp đáng thương này, luôn luôn bị một tên đại ma đầu tà ác đặt ở phía dưới.

Đại ma đầu đi đâu rồi?

Lâm Cửu vừa mắt ra, ánh nắng ấm áp sau cơn mưa lộ ra sự ôn nhu dịu dàng, khẽ khàng hôn lên môi một người nào đó vừa tỉnh dậy, trong tầm mắt nam nhân mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một hình bóng dựa vào đầu giường ngồi bên cạnh mình.

Diệt Thiên không rời đi… trong đầu nhớ lại sự thực này, sau một lát Lâm Cửu mới dần dần phát hiện hoá ra mình đang gối đầu lên đùi Diệt Thiên, sau đó… ngạch, cây bạch ngọc như cái hình trụ trước mặt này là cái gì? Sao nhìn hình dạng cứ thấy có điểm quen quen?

“Diệt Thiên, sao ngươi không mặc quần áo!”

Buổi sáng tươi đẹp, cứ vậy mà bắt đầu.

Nhìn quen mắt… nhìn quen mắt! Y đương nhiên là cảm thấy nhìn quen mắt rồi! Cái đồ này có thể không nhìn quen mắt được sao? Tối hôm qua chính là… ngạch… dù sao cứ cho nhìn quen mắt là được rồi.

“Không ngủ thêm chút nữa? Vừa mới dậy mà tinh thần đã tốt thế này, có vẻ như tối hôm qua ta đã khiến ngươi rất thoả mãn ha?” Xích loã nửa người trên, dưới ánh mặt trời leo lắt màu vàng kim nhàn nhạt chợt hiện rực rỡ mê người, như món đồ điêu khắc từ thời cổ đại được cất kĩ trong viện bảo tàng, ôn nhu mà không mất giá trị.

Khiến người ta muốn tiếp tục rình coi quang cảnh nửa người dưới giấu trong tấm chăn trắng muốt mềm mại như biển rộng, mà lại không thể nhìn thấy được chút gì.

Khoé miệng mang theo ý cười ấm áp, mái tóc đen xoã tung trước ngực theo động tác dưới thân của Diệt Thiên mà rơi lên trán Lâm Cửu, mang đến cảm giác nhồn nhột.

Bàn tay dịu dàng xoa lên gương mặt Lâm Cửu, Diệt Thiên hơi buồn cười nhìn Lâm Cửu vừa tỉnh dậy đã bị “chọc giận”, chỉ là loại chuyện này sao có thể trách hắn chứ? Lâm Cửu vẫn luôn gối lên đùi hắn, nếu mặc quần áo tất nhiên sẽ kinh động đến nam nhân đang chìm trong mộng đẹp này.

Có trách thì trách… vị trí Lâm Cửu ngủ tương đối nhạy cảm thôi.

Mặt đỏ bừng, Lâm Cửu nhanh chóng ngồi dậy, tấm chăn tuột tới thắt lưng nam nhân, nửa người trên xích loã hiện ra một vài giấu vết tiết lộ vị ấm đêm qua.

Nhìn kĩ, kì thực cũng có thể thấy trên người đại ma đầu bên cạnh Lâm Cửu cũng có những vết tích tương tự, Lâm Cửu đêm qua bị trúng mê dược hơi có chút điên cuồng, đến lúc sau còn muốn phản công, giống như đang gặm bánh màn thầu mà liên tục ôm lấy Diệt Thiên gặm lấy gặm để, tuy rằng đến cuối cùng thì vẫn bị ma đầu nào đó gặm hết.

“Đi chết đi…” Khuỷu tay huých vào ma đầu một chút, Lâm Cửu lại cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, cơn mệt mỏi đột kích, thân thể nam nhân nghiêng đi, đầu bất tri bất giác tựa lên vai Diệt Thiên, trên vai Diệt Thiên vẫn còn hiện rõ vết tích từng bị Lâm Cửu cắn, một hàng giấu răng khắc sâu trên vai ma đầu.

Mặc dù mỗi lần đều có thể thấy vết tích mình lưu lại trên vai ma đầu, nhưng lần nào Lâm Cửu cũng thầm thấy vui vẻ, một tay ôm lấy lưng ma đầu, tay kia nhẹ nhàng luồn vào chăn, không chút hảo ý tóm lấy cây bạch ngọc thiếu chút nữa chạy vào miệng mình.

Để mặc Lâm Cửu tuỳ ý nghịch ngợm, Diệt Thiên vẫn như trước tựa vào đầu giường xem tin tức trong TV, tầm mắt tập trung vào màn hình, chăng qua tâm tư thì lại không ở trong bản tin trên TV, không người hay biết.

“Ngạnh rồi.” Lát sau, từ trong miệng Lâm Cửu phun ra hai chữ, chân mày nam nhân khẽ nhướn lên, nhìn chiếc cằm góc cạnh phân minh như được điêu khắc nổi bật dưới ánh mặt trời, nhẹ giọng nói: “Chẳng phải ghét ánh nắng sao?” Vừa nói xong, cái tay đặt ở dưới chăn của Lâm Cửu vẫn tiếp tục trượt lên trượt xuống như cũ, cảm giác cây bạch ngọc nào đó trong tay lúc đầu từ mềm nhũn, đến bây giờ đã cứng rắn như sắt thép.

“Xem ra dược hiệu còn chưa tan a…” Diệt Thiên khẽ khàng lẩm nhẩm một câu.

“Ân?” Lâm Cửu còn chưa nghe rõ Diệt Thiên nói cái gì, y chỉ cố nhìn chăm chăm vào mặt Diệt Thiên.

Tiếp sau đó…

Trong tấm chăn trắng như muốt tựa biển cả, lại một lần nữa dâng lên từng cơn sóng lớn hung mãnh, cho đến khi sóng êm biển lặng thì cũng đã là giữa trưa rồi.

Lâm Cửu mặt mày hồng nhuận nửa chết nửa sống nằm rạp trên giường, trên trán chảy ra những giọt mồ hôi tinh mịn, y cảm thấy hơi nóng.

“Đừng đè lên ta, nóng quá.” Lâm Cửu hơi xoay đầu qua oán giận với ma đầu đang nằm trên người mình, bọn họ gần như là dính sát vào nhau, không có bất cứ khoảng cách gì, lồng ngực ẩm ướt cùng tấm lưng trơn nhẵn, giữa khô nóng và thoả mãn là cái ôm sít sao vô lực mà triền miên.

“Tiểu Cửu…” Diệt Thiên thầm thì gọi tên Lâm Cửu, quá nhu tình, thực sự khiến Lâm Cửu cảm thấy có chút tê dại khó nhịn, thối ma đầu này giờ lại muốn động dục nữa sao?





“Phịch ——” Một cái liền quỳ gối lên mặt đất Lâm An Chi đau thương nói với cha hắn: “Cha, con biết sai rồi, chuyện của Nhất Bình con nhất định sẽ xử lí ổn thoả.”

“Vậy khi nào ngươi nghĩ kĩ thì hãy tới đây nói cho ta biết, kể lại tỉ mỉ cho ta nghe xem ngươi muốn xử lí như thế nào!” Lâm Cửu cương quyết bỏ lại một câu, lúc này dù Diệt Thiên có muốn cứu Lâm An Chi thì cũng đành bó tay, ai bảo Lâm An Chi lại gây ra hoạ khiến Lâm Cửu phát hoả cơ chứ?

Đứng dậy, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn Diệt Thiên, thần sắc có chút buồn bã nói: “Ta đi thăm Nhất Bình, ngươi và An Chi từ từ nói chuyện với nhau đi.”

“Không nghỉ ngơi trước một chút sao? Vừa mới trở về.” Diệt Thiên quan tâm hỏi.

Nhếch miệng, Lâm Cửu lắc đầu, xoay người đi về hướng gian phòng của Nhất Bình, ngay sau khi nam nhân vừa mở cửa, tiểu nam hài trước kia đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệnh không chút huyết sắc.

Ai cũng đều phải trưởng thành, Tiểu Đoàn Tử trưởng thành, Trương Nhất Bình cũng trưởng thành rồi, thời gian hai mươi năm, tiểu nam hài trước kia đã trở thành một nam nhân thành thục, chẳng qua nam nhân thành thục lúc này lại yếu đuối như tuỳ thời đều có thể biến mất.

Lâm Cửu có chút lo lắng, nếu không phải hôm qua nhận được thỉnh giáo từ Lâm An Chi, y cũng không biết phải tới lúc nào mới biết được nam nhân làm bạn bên người Tiểu Đoàn Tử hai mươi năm ròng này mấy năm nay vẫn luôn phải chịu đựng sự tuỳ hứng của Lâm An Chi.

Ngay ngày hôm qua, Trương Nhất Bình chính là một nam nhân đang bồi hồi giữa sinh tử, mặc dù bây giờ đã được Lâm Cửu và Diệt Thiên cứu giúp không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn tiều tuỵ và suy yếu như cũ.

Lâm Cửu ngồi bên giường Trương Nhất Bình, lúc này y đang lo lắng cho an nguy của Trương Nhất Bình, càng bị mối quan hệ phức tạp giữa Lâm An Chi và Trương Nhất Bình làm rối rắm, thế nên tạm thời không có tinh lực để giáo huấn con y.

Nhìn nam nhân vẫn đang hôn mê trên giường, Lâm Cửu yên lặng suy đoán, những năm gần đây giữa Trương Nhất Bình và Lâm An Chi, đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Lâm Cửu, y luôn coi Trương Nhất Bình như người trong nhà mình.

Lâm An Chi là con y, Trương Nhất Bình là hài tử y yêu mến, vô luận như thế nào Lâm Cửu cũng không muốn để hai người con trai này bị bất kì thương tổn gì, nhưng hiện tại, gút mắt giữa hai người con trai, lại khiến y có chút vô lực.

Rất nhiều thời gian, rất nhiều chuyện, không phải y cứ muốn nhũng tay là có thể nhúng tay, đặc biệt là khi việc này lại liên quan tới hai chữ —— tình cảm.





Từ tám tuổi bước chân vào một thế giới khác, từ một que kem gặp được Tiểu Đoàn Tử Lâm An Chi, trong vòng hai mươi năm, đối với Trương Nhất Bình mà nói, có lẽ là hồi ức đời này kiếp này không thể nào quên được, có thống khổ, cũng có vô số những vui sướng và thoả mãn.

Trương Nhất Bình từ sớm đã biết thiếu gia Lâm An Chi của cậu không phải người thường, Lâm An Chi không chỉ có bộ dạng đẹp, lại còn có năng lực đặc biệt, như việc Lâm An Chi am hiểu nhất chính là khống chế động tác của người khác, từ nhỏ đến lớn, Trương Nhất Bình đã ăn không ít khổ từ năng lực này của Lâm An Chi.

Nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì Lâm An Chi không phải là người thường, Trương Nhất Bình cũng biết Lâm Cửu và Diệt Thiên cũng không phải người thường, sau này quả nhiên bị cậu đoán trúng!

Từ hai mươi năm trước Lâm Cửu và Diệt Thiên bắt đầu đi du ngoạn khắp thế giới, nhưng lại thường mang theo cả Tiểu Đoàn Tử, thi thoảng Trương Nhất Bình lại có cơ hội được nhìn thấy hắc long và phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, lúc đó Trương Nhất Bình kinh ngạc đến há ngoác cả miệng.

Sau này, mặc dù Lâm Cửu và Diệt Thiên biết Trương Nhất Bình nhìn thấy tất cả nhưng cũng không làm gì, thấy thì thấy, kì thực từ lúc đó, Lâm Cửu cũng dần dần coi Trương gia trở thành người trong nhà.

Vì vậy cũng thường mang theo cả Trương Nhất Bình và Tiểu Đoàn Tử đi cùng, du ngoạn khắp thế giới, khi đó Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ, khi đó là những tháng ngày Trương Nhất Bình hạnh phúc nhất.

Nhưng sau đó, Lâm An Chi muốn đến trường học, mà bà nội của Trương Nhất Bình cũng bắt đầu bệnh nặng, nên hai người con trai cũng ít khi đi theo Lâm Cửu và Diệt Thiên đến mọi nơi.

Lại tiếp sau đó, Lâm An Chi không thích theo Lâm Cửu và Diệt Thiên đi chơi xung quanh nữa, hài tử đã dần dần trưởng thành, vì vậy Trương Nhất Bình cũng tự nhiên mà theo Lâm An Chi lưu lại trong nhà.

Mà lúc này, Lâm An Chi đã tám tuổi, vốn là thời gian học lớp hai lớp ba ở tiểu học, nhưng hài tử này do quá thông minh nên trực tiếp lên thẳng cấp ba, cũng trở thành học sinh cấp ba như Trương Nhất Bình.

Kì thực Trương Nhất Bình biết, thiếu gia nhà cậu còn thông minh vượt cả bậc cấp ba, Lâm An Chi mới tám tuổi thậm chí còn thông minh hơn rất nhiều sinh viên đại học!

Nhưng không biết vì sao, Lâm An Chi lại lựa chọn học cấp ba.

Lâm An Chi nói, chẳng qua là bởi vì hai vị ba và cha của hắn cảm thấy hắn nhảy quá nhanh, nhất là Lâm Cửu, kiên trì muốn cho Lâm An Chi hưởng thụ cuộc sống thời học sinh, giao lưu nhiều với các bạn học xung quanh, Lâm Cửu đồng ý để Lâm An Chi vượt cấp lên cấp ba đã là cực hạn rồi, để một đứa trẻ tám tuổi đi học đại học?

Lâm Cửu còn không muốn cho Lâm An Chi trở thành “thần đồng” bị cả nước nhìn chằm chằm.

Vì vậy cuối cùng, Lâm Cửu thẳng thắn để Lâm An Chi đi học cấp ba cùng Trương Nhất Bình, nói như vậy cũng là để hai hài tử từ nhỏ đến lớn đều bên nhau có thể chiếu cố nhau tốt hơn, cũng đỡ phải để Trương Nhất Bình ngày ngày đều phải chạy qua chạy lại giữa hai trường.

Những nguyên nhân này Trương Nhất Bình cũng không quá hiểu, nhưng Trương Nhất Bình hiểu một việc, đó chính là từ hôm nay trở đi, tiểu thiếu gia Lâm An Chi cậu yêu quý nhất sẽ học cùng trường với cậu, như vậy, mỗi ngày bọn cậu đều có thể gặp nhau, mỗi ngày đều có thể cùng đi học cùng trở về.

Trương Nhất Bình còn nhớ rõ ngày đầu tiên Lâm An Chi bước tới trường đã khiến cho toàn bộ khuôn viên trường nổi lên sóng gió và oanh động không nhỏ, một học sinh trung học vừa mới đến, Lâm An Chi mới chỉ tám tuổi không thể nghi ngờ là đã khiến cho toàn bộ những đứa trẻ lớn đầu trong trường vô cùng hiếu kì, một học sinh tiểu học sao có thể bước vào trong trường chứ?

Nhất là khi Lâm An Chi lại ngồi trên một chiếc xa limuosine cực kì bắt mắt đi tới trường.

Ngoài chỉ số thông minh to khủng khiếp ra, sở dĩ trường có thể tiếp nhận một đứa trẻ tám tuổi còn là bởi vì có một vị nhân sĩ tên “Diệt” nào đó đã quyên tăng một khoản lớn, không thể nghi ngờ chính là, Diệt Thiên rất thích phương thức giáo dục nuôi thả hài tử này, tặng cho trường học không phải vì để chiếu cố con hắn, mà là để bồi thường trước cho hoạ mà Lâm An Chi gây ra sau này mà thôi.

Gút mắt giữa hai người con trai, cũng có thể tính từ khi Lâm An Chi tám tuổi, Trương Nhất Bình mười sáu tuổi mà bắt đầu được khơi lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương