Cửu Thiên Liên Sinh
-
Chương 283: Mê huyễn dược
*Mê huyễn dược: chính là ecstasy, một loại ma tuý tổng hợp mà giới nghiện thường gọi là thuốc lắc. Nói đến thuốc lắc thì chắc ai ai cũng biết rùi nên mình khỏi cần chú thích thêm nữa nhé ^^
Nam nhân đáng sợ này… chính là “thối ma đầu” ở đầu bên kia điện thoại của Lâm Cửu sao?
Ngồi trên chiếc sô pha trong góc phòng, Tạ Hồng Ân thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn nam nhân nào đó ngồi cùng Lâm Cửu, trong lòng đau đớn như bị người ta đâm cho một dao, hắn muốn phục thù.
Sao có thể vậy chứ?
Sao lại có một nam nhân anh tuấn như vậy ở bên Lâm Cửu chứ, đáng nhẽ bên cạnh Lâm Cửu phải là một thằng cha vừa già vừa xấu nhưng có tiền mới đúng chứ, tên gia hoả Lâm Cửu này, rốt cuộc làm cách nào mà quyến rũ được nam nhân tên “Diệt” đó?
Diệt? Ha ha, gọi đến là thân thiết a!
Nói vậy chắc hẳn tên Lâm Cửu này mặt ngoài thoạt nhìn sạch sẽ lại hiền lành, nhưng ở trên giường nhất định là phóng đãng hơn cả bọn gái điếm có kinh nghiệm rất phong phú kia, bằng không sao có thể khiến cho một nam nhân ưu tú hơn hắn rất nhiều đó khăng khăng một mực như vậy!
Không, nói không chừng nam nhân tên “Diệt” này kì thực là một tên bất lực, ăn diện tây trang bên ngoài, nhưng trên thực tế là bởi vì bất lực mà thích làm vài chuyện biến thái, tỷ như dùng đồ giả kí “chơi” Lâm Cửu, còn có thể ở bên cạnh dùng camera quay lại đủ loại tư thế hạ lưu của Lâm Cửu.
Nói không chừng trong phòng bọn họ nơi nơi đều là đồ chơi ảnh chụp khiến người ta thấy mắc ói.
Từ khi Diệt Thiên xuất hiện, Tạ Hồng Ân lập tức bị biến thành thằng hề đặt ở ngoài cuộc, một mình phiền muộn ngồi trong góc uống rượu, trong đầu nghĩ đủ thứ tư tưởng dơ bẩn, tà ác.
Sau khi Diệt Thiên tới không lập tức dẫn Lâm Cửu rời đi, mà trái lại còn ngồi xuống cùng Lâm Cửu, lấy mĩ danh: thể nghiệm cuộc sống của những phàm nhân đáng thương.
Lâm Cửu lập tức có loại xung động muốn đánh Diệt Thiên một quyền, mấy câu nói và tác phong của đại ma đầu này đôi khi thật khiến người ta muốn tẩn cho một trận, mặc dù Lâm Cửu bất đắc dĩ hiểu rằng, đây là đại ma đầu, mặc kệ có đến nơi đâu cũng không thể thay đổi được sự coi khinh đối với phàm nhân đã ăn sâu vào máu thịt của hắn.
Vĩnh viễn không thể trông cậy vào một ngày nào đó Diệt Thiên đột nhiên đổi tính, từ một đại ma đầu tà ác biến thành đại thánh nhân trách trời thương dân, loại chuyện này chỉ xuất hiện trong mộng mà thôi.
Chẳng qua đại ma đầu này chỉ muốn thể nghiệm cuộc sống nhàm chán của những phàm nhân đáng thương bọn họ mà thôi, uy uy, cái tay đặt trên đùi y này là chuyện gì vậy, còn có, là tay của tên hỗn đản nào lại nhân lúc người ta không để ý mà quấn lấy thắt lưng y.
Lâm Cửu chẳng cần ngẩng đầu cũng có thể biết có bao nhiêu người đang len lén nhìn chằm chằm vào bọn họ, rõ ràng là đang hát, nhưng lại thường thường cố ý nhìn lén, vì vậy vừa hát mấy lời biến điệu kì quái, vừa lẳng lặng nhìn lén.
Nhìn lén cái gì?
Chắc hẳn mấy vị bạn học cũ này đang vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc người như Lâm Cửu cư nhiên lại quen nam nhân thần bí có mị lực như vậy, vừa ngạc nhiên không biết hai nam nhân này rốt cuộc có quan hệ gì, mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng mọi người vẫn duy trì tâm tình hiếu kì và thần bí.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Lâm Cửu còn muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, sao phòng này càng lúc lại càng nóng vậy, chẳng lẽ do vừa rồi uống nhiều rượu quá, lúc này y cảm thấy như có hai luồng lửa đang hừng hực thiêu đốt, nơi nào đó ở bụng dưới không chỉ thiêu đến lợi hại, hơn nữa còn như bị người ta gãi ngứa, luôn luôn phát sinh một luồng cảm giác tê dại.
“Hô…” Lâm Cửu không khỏi thở hắt ra, bàn tay Diệt Thiên đặt trên đùi y đối với y lúc này giống như một sự dằn vặt, sớm đã không còn là một nam tử ngây ngô như trước, trải qua số lần không thể đếm nổi, Lâm Cửu hiểu rõ bàn tay của Diệt Thiên tiếp xúc với da thịt y qua lớp quần, đang gây cho y nhu cầu đáng sợ đến mức nào.
Con mịa nó…
Lâm Cửu nhịn không được thầm mắng một câu, y cơ khát đến vậy sao? Lúc này mới bị Diệt Thiên chạm nhẹ như thế mà đã ước gì có thể lập tức cùng Diệt Thiên lăn lên giường.
“Ta… ta đi toilet một chút.” Bỏ lại một câu, Lâm Cửu lập tức đứng bật dậy, nhanh như thỏ chạy ra ngoài, thẳng tiến toilet.
Diệt Thiên khoanh tay nhìn MV trên TV, hình như cũng không có ý định đi ra ngoài xem thử Lâm Cửu, Tạ Hồng Ân ngồi trong góc đã lặng lẽ theo ra ngoài.
Diệt Thiên chỉ khẽ liếc nhìn thân ảnh người nào đó vừa rời đi, trong mắt lộ ra vài phần băng lãnh, muốn động đến nam nhân của Diệt Thiên hắn? Đã chán sống rồi đi…
…
…
Táp nước lạnh vào mặt, Lâm Cửu nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo của mình, giọt nước trên khuôn mặt tích xuống dưới cằm, cuối cùng nhỏ lên bồn rửa tay.
Nam nhân trong gương sắc mặt ửng hồng, trong mắt cư nhiên lại là lửa nóng không thể áp chế, đây là sao? Lâm Cửu thiếu chút nữa bị chính mình trong gương doạ đến.
“Két ——” Tiếng cửa bị mở ra.
Lâm Cửu nhanh chóng quay đầu lại, thấy Tạ Hồng Ân khoá trái cửa toilet lại, lên tiếng: “Cậu làm gì đó?”
“Cái tên kia đã thượng cậu rất nhiều lần rồi à?” Vừa mở miệng chính là nói toạc và xích loã như vậy, Tạ Hồng Ân vừa kéo lỏng cà vạt, vừa đi về hướng Lâm Cửu: “Có phải cậu rất thích bị nam nhân thượng đúng không?”
“Đồ điên, cậu đang nói gì đó?” Những lời nói khiến Lâm Cửu cảm thấy chán ghét đến cực điểm lại được thốt ra từ miệng người bạn tốt nhất thời đại học, điều này khiến Lâm Cửu càng thêm chán ghét.
“Mình đang nói, mình lập tức sẽ cho cậu nếm thử vị đạo nơi này của mình, nhớ kêu to một chút, mình vẫn muốn nghe thử tiếng kêu của cậu.” Liếm liếm môi, Tạ Hồng Ân làm một động tác khiến Lâm Cửu nhịn không được lộ ra biểu tình chán ghét, Tạ Hồng Ân thế mà cố sức xoa xoa đũng quần.
Trong đầu Tạ Hồng Ân này chứa cái gì vậy? Lâm Cửu thoáng cái có chút khó tiếp thu, chịu không nổi người từng là bạn của mình lại nói ra những lời dơ bẩn như vậy, vừa nghĩ đến ngay từ thời đại học trong đầu người kia đã chứa đựng những tư tưởng dơ bẩn đó, Lâm Cửu quả thật chịu không nổi.
“Thối ma đầu, ngươi còn muốn đứng bên cạnh nhìn tới khi nào?” Vỗ lên bồn rửa tay bên cạnh, Lâm Cửu không vui hướng về phía sau Tạ Hồng Ân nói với một nam nhân nào đó.
Diệt Thiên chết tiệt, nhìn người khác đùa giỡn ta như thế cho rằng rất thú vị sao? Lâm Cửu âm thầm nghiến răng, khi về phải giáo huấn Diệt Thiên một chút mới được.
Tạ Hồng Ân theo lời nói của Lâm Cửu vội xoay ngoắt đầu lại, không nghĩ tới phía sau hắn cư nhiên thực sự có một người nam nhân, nam tử tóc dài lạnh lùng đứng phía sau hắn, cũng không biết xuất hiện từ bao giờ.
Tạ Hồng Ân lại nhìn lại cánh cửa vừa được hắn khoá trái, cánh cửa đó đích xác không bị người ta mở ra a, người kia vào bằng cách nào? Tạ Hồng Ân cảm giác được từng đợt lạnh buốt sống lưng.
“Mày… mày đừng xằng bậy a!” Phát ra phản ứng nguyên thuỷ nhất của con người đối với nguy hiểm, thanh âm Tạ Hồng Ân hơi run rẩy, bộ dáng ác độc vừa rồi lập tức biến mất không còn một mảnh.
“Quên đi, dù sao hắn cũng từng là bạn học của ta.” Lâm Cửu nhìn Diệt Thiên một cái, ánh mắt đó Diệt Thiên rất hiểu, Lâm Cửu không thích Diệt Thiên giết người, biết Diệt Thiên sẽ không bỏ qua cho Tạ Hồng Ân, Lâm Cửu chỉ hy vọng Diệt Thiên đừng có quá phận là tốt rồi.
Diệt Thiên chỉ đi qua bên người Tạ Hồng Ân đang đứng bất động, Tạ Hồng Ân vẫn không nhúc nhích, khi Diệt Thiên đi qua, nam tử như một khúc gỗ cứng ngắc ngã xuống nền đất.
“Không chết, chỉ là ngất xỉu mà thôi, ngày mai liền tỉnh.” Có điều… tên gia hoả dám mưu toan nhúng chàm Lâm Cửu này, từ nay về sau sẽ mất đi chút năng lực nào đó ở nửa người dưới mà thôi, Diệt Thiên cảm thấy mình thực sự rất nhân từ.
Đi tới trước Lâm Cửu sắc mặt ửng đỏ, Diệt Thiên vươn tay ôm nam nhân, một tay ôm lấy thắt lưng Lâm Cửu, tay kia xé rách quần áo trên người Lâm Cửu, dưới ánh đèn mở nhạt, thân thể tinh tráng lộ ra ánh sáng nhu hoà khêu gợi dị thường, lồng ngực liên tục lên xuống như đang phát ra lời mời gọi.
“Đừng, ở đây tuỳ thời đều có thể có người vào…” Lâm Cửu lầm bầm một câu, nhưng không cách nào ngăn cản ma đầu áp trên người đang tháo thắt lưng quần của y, lạnh lẽo trong thoáng chốc cùng với độ nóng dường như sắp nổ tung trong thân thể khiến nam nhân thiếu chút nữa phát điên, cấp thiết như vậy, mong muốn cấp thiết đến từ chính xúc cảm của ái nhân.
“Không muốn sao?” Ngón tay gãi gãi bên sườn eo trượt xuống giữa ngọn đồi thung lũng, lạt mềm buộc chặt vẽ vòng vòng trên dưới, động tác tàn nhẫn này hành hạ Lâm Cửu, ma đầu khẽ cười thầm nói bên tai khiến Lâm Cửu vừa tức vừa không biết làm thế nào.
Người dù có ngốc đến mấy cũng thừa biết, Lâm Cửu bị tên Tạ Hồng Ân hỗn đản kia kê đơn, chỉ tiếc cuối cùng người được nhấm nháp mật đào đã chín muồi lại là một tên đại ma đầu.
Trong kí ức của Diệt Thiên, dường như hắn chưa từng thấy Lâm Cửu bị hạ mê dược sẽ có bộ dáng thế nào.
Đôi gò má của nam nhân này đỏ ửng lên, phảng phất như một khắc sau sẽ chảy nước ra vậy, Diệt Thiên nhịn không được tiến đến hôn lên gương mặt đỏ tươi ướt át của nam nhân, có lẽ… thi thoảng thô bạo một lần như vậy cũng không tồi ha?
Mang theo cách nghĩ đơn phương của mình mình, Diệt Thiên không hề báo trước đột nhiên áp tới, do đau đớn đến bất ngờ, trong đau đớn lại có sự khoan khoái khó nhịn, nam nhân nào đó lập tức túm chặt lấy vai ma đầu, ngửa đầu ra sau, khẽ nhếch miệng, tiếng rên rỉ kiềm nén trong cổ họng do không thể khống chế mà tuôn ra…
Nam nhân đáng sợ này… chính là “thối ma đầu” ở đầu bên kia điện thoại của Lâm Cửu sao?
Ngồi trên chiếc sô pha trong góc phòng, Tạ Hồng Ân thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn nam nhân nào đó ngồi cùng Lâm Cửu, trong lòng đau đớn như bị người ta đâm cho một dao, hắn muốn phục thù.
Sao có thể vậy chứ?
Sao lại có một nam nhân anh tuấn như vậy ở bên Lâm Cửu chứ, đáng nhẽ bên cạnh Lâm Cửu phải là một thằng cha vừa già vừa xấu nhưng có tiền mới đúng chứ, tên gia hoả Lâm Cửu này, rốt cuộc làm cách nào mà quyến rũ được nam nhân tên “Diệt” đó?
Diệt? Ha ha, gọi đến là thân thiết a!
Nói vậy chắc hẳn tên Lâm Cửu này mặt ngoài thoạt nhìn sạch sẽ lại hiền lành, nhưng ở trên giường nhất định là phóng đãng hơn cả bọn gái điếm có kinh nghiệm rất phong phú kia, bằng không sao có thể khiến cho một nam nhân ưu tú hơn hắn rất nhiều đó khăng khăng một mực như vậy!
Không, nói không chừng nam nhân tên “Diệt” này kì thực là một tên bất lực, ăn diện tây trang bên ngoài, nhưng trên thực tế là bởi vì bất lực mà thích làm vài chuyện biến thái, tỷ như dùng đồ giả kí “chơi” Lâm Cửu, còn có thể ở bên cạnh dùng camera quay lại đủ loại tư thế hạ lưu của Lâm Cửu.
Nói không chừng trong phòng bọn họ nơi nơi đều là đồ chơi ảnh chụp khiến người ta thấy mắc ói.
Từ khi Diệt Thiên xuất hiện, Tạ Hồng Ân lập tức bị biến thành thằng hề đặt ở ngoài cuộc, một mình phiền muộn ngồi trong góc uống rượu, trong đầu nghĩ đủ thứ tư tưởng dơ bẩn, tà ác.
Sau khi Diệt Thiên tới không lập tức dẫn Lâm Cửu rời đi, mà trái lại còn ngồi xuống cùng Lâm Cửu, lấy mĩ danh: thể nghiệm cuộc sống của những phàm nhân đáng thương.
Lâm Cửu lập tức có loại xung động muốn đánh Diệt Thiên một quyền, mấy câu nói và tác phong của đại ma đầu này đôi khi thật khiến người ta muốn tẩn cho một trận, mặc dù Lâm Cửu bất đắc dĩ hiểu rằng, đây là đại ma đầu, mặc kệ có đến nơi đâu cũng không thể thay đổi được sự coi khinh đối với phàm nhân đã ăn sâu vào máu thịt của hắn.
Vĩnh viễn không thể trông cậy vào một ngày nào đó Diệt Thiên đột nhiên đổi tính, từ một đại ma đầu tà ác biến thành đại thánh nhân trách trời thương dân, loại chuyện này chỉ xuất hiện trong mộng mà thôi.
Chẳng qua đại ma đầu này chỉ muốn thể nghiệm cuộc sống nhàm chán của những phàm nhân đáng thương bọn họ mà thôi, uy uy, cái tay đặt trên đùi y này là chuyện gì vậy, còn có, là tay của tên hỗn đản nào lại nhân lúc người ta không để ý mà quấn lấy thắt lưng y.
Lâm Cửu chẳng cần ngẩng đầu cũng có thể biết có bao nhiêu người đang len lén nhìn chằm chằm vào bọn họ, rõ ràng là đang hát, nhưng lại thường thường cố ý nhìn lén, vì vậy vừa hát mấy lời biến điệu kì quái, vừa lẳng lặng nhìn lén.
Nhìn lén cái gì?
Chắc hẳn mấy vị bạn học cũ này đang vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc người như Lâm Cửu cư nhiên lại quen nam nhân thần bí có mị lực như vậy, vừa ngạc nhiên không biết hai nam nhân này rốt cuộc có quan hệ gì, mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng mọi người vẫn duy trì tâm tình hiếu kì và thần bí.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Lâm Cửu còn muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, sao phòng này càng lúc lại càng nóng vậy, chẳng lẽ do vừa rồi uống nhiều rượu quá, lúc này y cảm thấy như có hai luồng lửa đang hừng hực thiêu đốt, nơi nào đó ở bụng dưới không chỉ thiêu đến lợi hại, hơn nữa còn như bị người ta gãi ngứa, luôn luôn phát sinh một luồng cảm giác tê dại.
“Hô…” Lâm Cửu không khỏi thở hắt ra, bàn tay Diệt Thiên đặt trên đùi y đối với y lúc này giống như một sự dằn vặt, sớm đã không còn là một nam tử ngây ngô như trước, trải qua số lần không thể đếm nổi, Lâm Cửu hiểu rõ bàn tay của Diệt Thiên tiếp xúc với da thịt y qua lớp quần, đang gây cho y nhu cầu đáng sợ đến mức nào.
Con mịa nó…
Lâm Cửu nhịn không được thầm mắng một câu, y cơ khát đến vậy sao? Lúc này mới bị Diệt Thiên chạm nhẹ như thế mà đã ước gì có thể lập tức cùng Diệt Thiên lăn lên giường.
“Ta… ta đi toilet một chút.” Bỏ lại một câu, Lâm Cửu lập tức đứng bật dậy, nhanh như thỏ chạy ra ngoài, thẳng tiến toilet.
Diệt Thiên khoanh tay nhìn MV trên TV, hình như cũng không có ý định đi ra ngoài xem thử Lâm Cửu, Tạ Hồng Ân ngồi trong góc đã lặng lẽ theo ra ngoài.
Diệt Thiên chỉ khẽ liếc nhìn thân ảnh người nào đó vừa rời đi, trong mắt lộ ra vài phần băng lãnh, muốn động đến nam nhân của Diệt Thiên hắn? Đã chán sống rồi đi…
…
…
Táp nước lạnh vào mặt, Lâm Cửu nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo của mình, giọt nước trên khuôn mặt tích xuống dưới cằm, cuối cùng nhỏ lên bồn rửa tay.
Nam nhân trong gương sắc mặt ửng hồng, trong mắt cư nhiên lại là lửa nóng không thể áp chế, đây là sao? Lâm Cửu thiếu chút nữa bị chính mình trong gương doạ đến.
“Két ——” Tiếng cửa bị mở ra.
Lâm Cửu nhanh chóng quay đầu lại, thấy Tạ Hồng Ân khoá trái cửa toilet lại, lên tiếng: “Cậu làm gì đó?”
“Cái tên kia đã thượng cậu rất nhiều lần rồi à?” Vừa mở miệng chính là nói toạc và xích loã như vậy, Tạ Hồng Ân vừa kéo lỏng cà vạt, vừa đi về hướng Lâm Cửu: “Có phải cậu rất thích bị nam nhân thượng đúng không?”
“Đồ điên, cậu đang nói gì đó?” Những lời nói khiến Lâm Cửu cảm thấy chán ghét đến cực điểm lại được thốt ra từ miệng người bạn tốt nhất thời đại học, điều này khiến Lâm Cửu càng thêm chán ghét.
“Mình đang nói, mình lập tức sẽ cho cậu nếm thử vị đạo nơi này của mình, nhớ kêu to một chút, mình vẫn muốn nghe thử tiếng kêu của cậu.” Liếm liếm môi, Tạ Hồng Ân làm một động tác khiến Lâm Cửu nhịn không được lộ ra biểu tình chán ghét, Tạ Hồng Ân thế mà cố sức xoa xoa đũng quần.
Trong đầu Tạ Hồng Ân này chứa cái gì vậy? Lâm Cửu thoáng cái có chút khó tiếp thu, chịu không nổi người từng là bạn của mình lại nói ra những lời dơ bẩn như vậy, vừa nghĩ đến ngay từ thời đại học trong đầu người kia đã chứa đựng những tư tưởng dơ bẩn đó, Lâm Cửu quả thật chịu không nổi.
“Thối ma đầu, ngươi còn muốn đứng bên cạnh nhìn tới khi nào?” Vỗ lên bồn rửa tay bên cạnh, Lâm Cửu không vui hướng về phía sau Tạ Hồng Ân nói với một nam nhân nào đó.
Diệt Thiên chết tiệt, nhìn người khác đùa giỡn ta như thế cho rằng rất thú vị sao? Lâm Cửu âm thầm nghiến răng, khi về phải giáo huấn Diệt Thiên một chút mới được.
Tạ Hồng Ân theo lời nói của Lâm Cửu vội xoay ngoắt đầu lại, không nghĩ tới phía sau hắn cư nhiên thực sự có một người nam nhân, nam tử tóc dài lạnh lùng đứng phía sau hắn, cũng không biết xuất hiện từ bao giờ.
Tạ Hồng Ân lại nhìn lại cánh cửa vừa được hắn khoá trái, cánh cửa đó đích xác không bị người ta mở ra a, người kia vào bằng cách nào? Tạ Hồng Ân cảm giác được từng đợt lạnh buốt sống lưng.
“Mày… mày đừng xằng bậy a!” Phát ra phản ứng nguyên thuỷ nhất của con người đối với nguy hiểm, thanh âm Tạ Hồng Ân hơi run rẩy, bộ dáng ác độc vừa rồi lập tức biến mất không còn một mảnh.
“Quên đi, dù sao hắn cũng từng là bạn học của ta.” Lâm Cửu nhìn Diệt Thiên một cái, ánh mắt đó Diệt Thiên rất hiểu, Lâm Cửu không thích Diệt Thiên giết người, biết Diệt Thiên sẽ không bỏ qua cho Tạ Hồng Ân, Lâm Cửu chỉ hy vọng Diệt Thiên đừng có quá phận là tốt rồi.
Diệt Thiên chỉ đi qua bên người Tạ Hồng Ân đang đứng bất động, Tạ Hồng Ân vẫn không nhúc nhích, khi Diệt Thiên đi qua, nam tử như một khúc gỗ cứng ngắc ngã xuống nền đất.
“Không chết, chỉ là ngất xỉu mà thôi, ngày mai liền tỉnh.” Có điều… tên gia hoả dám mưu toan nhúng chàm Lâm Cửu này, từ nay về sau sẽ mất đi chút năng lực nào đó ở nửa người dưới mà thôi, Diệt Thiên cảm thấy mình thực sự rất nhân từ.
Đi tới trước Lâm Cửu sắc mặt ửng đỏ, Diệt Thiên vươn tay ôm nam nhân, một tay ôm lấy thắt lưng Lâm Cửu, tay kia xé rách quần áo trên người Lâm Cửu, dưới ánh đèn mở nhạt, thân thể tinh tráng lộ ra ánh sáng nhu hoà khêu gợi dị thường, lồng ngực liên tục lên xuống như đang phát ra lời mời gọi.
“Đừng, ở đây tuỳ thời đều có thể có người vào…” Lâm Cửu lầm bầm một câu, nhưng không cách nào ngăn cản ma đầu áp trên người đang tháo thắt lưng quần của y, lạnh lẽo trong thoáng chốc cùng với độ nóng dường như sắp nổ tung trong thân thể khiến nam nhân thiếu chút nữa phát điên, cấp thiết như vậy, mong muốn cấp thiết đến từ chính xúc cảm của ái nhân.
“Không muốn sao?” Ngón tay gãi gãi bên sườn eo trượt xuống giữa ngọn đồi thung lũng, lạt mềm buộc chặt vẽ vòng vòng trên dưới, động tác tàn nhẫn này hành hạ Lâm Cửu, ma đầu khẽ cười thầm nói bên tai khiến Lâm Cửu vừa tức vừa không biết làm thế nào.
Người dù có ngốc đến mấy cũng thừa biết, Lâm Cửu bị tên Tạ Hồng Ân hỗn đản kia kê đơn, chỉ tiếc cuối cùng người được nhấm nháp mật đào đã chín muồi lại là một tên đại ma đầu.
Trong kí ức của Diệt Thiên, dường như hắn chưa từng thấy Lâm Cửu bị hạ mê dược sẽ có bộ dáng thế nào.
Đôi gò má của nam nhân này đỏ ửng lên, phảng phất như một khắc sau sẽ chảy nước ra vậy, Diệt Thiên nhịn không được tiến đến hôn lên gương mặt đỏ tươi ướt át của nam nhân, có lẽ… thi thoảng thô bạo một lần như vậy cũng không tồi ha?
Mang theo cách nghĩ đơn phương của mình mình, Diệt Thiên không hề báo trước đột nhiên áp tới, do đau đớn đến bất ngờ, trong đau đớn lại có sự khoan khoái khó nhịn, nam nhân nào đó lập tức túm chặt lấy vai ma đầu, ngửa đầu ra sau, khẽ nhếch miệng, tiếng rên rỉ kiềm nén trong cổ họng do không thể khống chế mà tuôn ra…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook