Cửu Thiên Khuynh Ca
-
Chương 12-2: Càng đi càng xa, biệt vô âm tín (2)
Type: Xuxu
Hương Tư cắn chặt môi, tiếp tục săn lùng mục tiêu tiếp theo cho đến khi bắt gặp một bóng trắng vụt qua. Nàng nheo mắt nhìn kỹ rồi xông thẳng về phía đó. Hai người vừa đuổi kịp chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm trầm phía sau. Hương Tư quay lại, thấy bóng trắng lại thoắt hiện ra, bên tai có tiếng Cơ Thương hét lớn: “Cẩn thận!”.
Chàng đưa tay kéo Hương Tư về bên mình, bất ngờ một lưỡi đao mỏng sắc nhọn đen sì phóng tới, xuyên qua lòng bàn tay chàng rồi đâm thẳng vào vai Hương Tư. Hai người hít phải một luồng khí lạnh buốt, đưa kiếm chém về phía trước, tiếng rên rỉ lại vang lên. Trước mắt thì ra vẫn là ả tiện nữ xinh đẹp đó.
Linh Tiên đầy vè hận thù nhìn Hương Tư, bất chợt thở mạnh một hơi: “Cô nương đúng là đẹp tựa thiện tiên, đêm đó làm cho Linh Tiên không sao quên nổi”.
“Ngươi!” Hương Tư nổi giận đùng đùng, cầm kiếm trong tay sấn sổ lao về phía trước, một nhát chém đoạt mạng Linh Tiên trong nháy mắt ngay dưới gốc cổ thụ.
Hiên Viên đang đạp lên người kẻ thất trận Xuy Vưu, xung quanh đám đông thiên binh la hét dậy trời: “Thắng rồi! Thắng rồi!”.
Trong lúc vạn người nức lòng hò reo ăn mừng chiến thắng, Hương Tư bỗng bất ngờ nôn ra một vũng máu đen thẫm. Nàng không nói một lời, ngước nhìn Cơ Thương, chỉ thấy chàng đang xoa lai lòng bàn tay vào nhau, chau mày nhìn trời.
Chân trời âm u, chẳng biết khi nào sẽ lại nổi bão giông, Hương Tư lặng lữ lau khóe miệng rớm máu, đứng lên đi về phía trước, bỏ mặc Cơ Thương đằng sau.
Đêm khuya, Hương Tư không tài nào chợp mắt nổi, thao thức chăm chăm nhìn ánh trăng sáng ngoài kia rồi trở mình trằn trọc.
Ngũ tàng nóng như bị lửa thiêu đốt. Nàng biết như vậy là chất độc đang lan ra khắp cơ thể, run rẩy đứng lên, đi ra ngoài đứng cạnh lều, nghe tiếng cười nói huyên náo bên ngoài, chỉ thấy đối nghịch với tâm trạng lúc này như ngày với đêm. Trên trời ánh trăng tỏ, dưới mặt đất âm u. Nàng cau mày thở mạnh một hơi, chầm chậm cất bước.
Những sự phức tạp nhiễu nhương của thế gian này không can hệ đến nàng. Hương Tư ngẩng đầu nghĩ ngợi, hãy để những huyễn hoặc hão huyền ấy nằm cả lại ngoài kia đi.
Ra tới bờ sông, nàng chăm chú ngắm vầng trăng sáng. Từ ngày chuyện xấu xảy ra, ánh sáng trong trẻo mỗi lúc một rời xa, vùng u tối cứ quấn quanh nặng nề. Nàng chỉ biết cười đắng cay, nói chung số mệnh của mình là như thế, chẳng có khởi đầu tốt đẹp, cũng không có một cái kết tử tế.
Tê Tê à… Xem ra Hương Tư chuyến này một đi không trở về rồi.
Nàng quay đầu đi về phía lều Cơ Thương, hình như kể từ lúc tai họa ập xuống, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến tìm chàng. Giờ này trăng đã treo cao, người ta vẫn còn chuyện trò huyên náo, chỉ có lều Cơ Thương là tĩnh lặng như tờ. Chàng không ra ngoài mà đang dựa vào tấm thảm lông dê nghỉ ngơi.
Vết thương trên tay do trúng ám khí lúc ban ngày đã được xoa thuốc, nhưng nàng vẫn bị ám ảnh bởi vè mặt âu sầu của y sư khi chấn trị cho hai người.
Như đã hạ quyết tâm sắt đá, nàng hé môi mỉm cười nói một mình: “Tê Tê à, thực sự muội đã làm gương cho ta đấy. Các tỉ muội chúng ta hôm nay đều phải học theo muội một lần”.
Hình như Cơ Thương hơi động đậy. Trong khi đó, từ giữa những ngón tai nàng bỗng tỏa ra mấy sợi khói mỏng manh, bay tới quấn quanh bên mũi chàng mấy vòng. Chú rồng mày ngủ say như chết vậy, lúc thường chàng thật lạnh lùng, nhưng khi đêm về lúc chìm vào giấc ngủ lại đáng yêu hết sức.
Có lẽ chiến sự đã kết thúc nên lòng chàng được thảnh thơi, thế mới có thể dựa vào đây thả mình thoải mái như thế. Có điều chàng chưa từng nghĩ xem chất độc trên người mình nghiêm trọng đến mức nào.
Hương Tư cúi xuống trước mặt Cơ Thương, khẽ nói: “Chàng rốt cuộc đặt ta ở nơi nào trong tim?”.
Nếu trong trái tim Cơ Thương chẳng có chỗ nào cho nàng, thì nàng đành cam chịu vậy. Chỉ là nàng đã trót nuôi quá nhiều hi vọng, mơ một ngày hai người có thể bên nhau song thành xung trận, kề vai nắm tay đi đến cùng trời cuối đất.
Chuyện song hành tác chiến dã thành, nhưng phải trả một cái giá quá đau đớ thảm khốc.
Nàng hít sâu một hơi, đặt tay lên trán chàng. Một đám khói đen dần dần tích tụ trong lòng bàn tay. Những thớ thịt trên khuôn mặt bỗng co rút lại vì chất độc đột ngột xâm lấn.
Rất lâu sau nàng mới dừng lại, khi đó những đường chỉ tay đã bị nhuốm đen hết cả. Nàng đưa mắt lưu luyến nhìn. Cơ Thương không nỡ rời.
Kiếp này vô duyên, xin hẹn kiếp sau.
Nhưng chỉ sợ là mình mệnh khổ, đến kiếp sau vẫn sẽ để mất chàng.
Núi cáo trùng trùng tầng tầng vô tận, gió thổi qua rừng trúc biếc như tiếng sóng cuộn liên miên không dứt.
Lạc Tê đứng từ Dao Sơn nhìn ra xa, thất thần hỏi: “Hương Tư thực sự đã biến mất sao?”.
Trường Cầm đứng dậy đáp: “Hôm đó nàng ấy hút chất độc giúp Cơ Thương xong thì một mình rời khỏi Trục Lộc, không ai biết đã đi đâu”.
“Nghĩa phụ cũng không đi tìm tỉ ấy ư?” Lạc Te quay lại hỏi.
Trường Cầm không nói gì, lòng Lạc Tê ớn lạnh. Nàng biết Hiên Viên không để tâm và càng không muốn bỏ công đi tìm Hương Tư về. Ngài đối với Hương Tư trước giờ vẫn nhạt nhẽo thế, nhận làm nghĩ nữ nhưng cũng chỉ vì có việc cần dựa vào thân phận nữ thần hạn của nàng ấy. Hiên Viên rất lo sợ một ngày Hương Tư sẽ kéo đại hạn đến gây tại họa cho nhân gian, nên khi nàng ấy vừa sinh ra đã tức tốc phái người đưa vào hành cung nuôi dưỡng dạy bảo theo ý mình.
Nói đến đây là đủ hiểu Hiên Viên chẳng mất chút công sức nào trong bao năm nhận nuôi Hương Tư.
Nàng rít lên qua khẽ răng: “Ta đi tìm tỉ ấy!”.
Lạc Tê sẽ không để Hương Tư lưu lạc giữa thế gian, Lạc Tê sao có thể đành lòng bỏ mặc tỉ tỉ như vậy không đoái hoài.
Đúng lúc ấy, trên trời đột nhiên vang lên tiếng đàn du dương từng hồi không dứt, rỗi bỗng thấy mấy tiên nữ đạp trên những đam hoa rực rỡ đang đáp xuống trước mặt hai người.
“Bái kiến Cửu Thiên Huyền Nữ, bái kiến Trường Cầm thái tử!” Giọng nói của tiên nữ thật êm ái dễ nghe.
Lạc Tê đang tủi sầu vì thiếu vắng Hương Tư, chẳng có tâm trạng chuyện trò, chỉ thờ ơ hỏi: “Chư vị có việc gì?”.
Tiên nữ áo biếc sốt sắng cười rất niềm nở: “Sau khi Thiên đế thắng trận đã phái ta đến mời Huyền Nữ lên Thiên giới”.
Lạc Tê liếc sang Trường Cầm, chỉ thấy đầu óc quay cuồng đảo điên. Nàng hiểu thấu một điều, nếu như lên Thiên giới cầu xin sự giúp đõ của Hiên Viên, thì cái lợi trước mắt là gánh nặng tìm kiếm Hương Tư sẽ đỡ đi một nửa, chưa kể còn có thêm rất nhiều trợ lực viện bình. Tuy vậy, nếu chẳng may chạm trán Vân Ảnh, thì e sẽ khó kiềm chế nổi sự căm ghét thù hận luôn sẵn sàng bùng ra. Thế nên suy đi tính lại hồi lâu nàng vẫn chưa quyết được.
Tiên nữ thấy Lạc Tê còn chần chừ đắn đo, liền dùng đến tuyệt chiêu bịa chuyện thuyết phục: “Thiên đế nghe nói Huyền Nữ hiện giờ qua lại rất thân thiết với Trường Cầm. Thật trùng hợp, phụ thân của Trường Cầm là thượng thần Chúc Dung đang ghé thăm Thiên cung, tiện thể bàn chuyện hôn nhân đại sự luôn”.
Nghe đến đây, ngay cả Trường Cầm cũng choáng váng.
Chàng thực sự không ngờ Hiên Viên lại nghĩ đến chuyện này, nhưng có thể suy đoán được nguyên do: Thiên đế Hiên Viên giờ đã biết bản lĩnh của Lạc Tê cao cường tới đâu, nên chỉ cần nàng không còn dây dưa với Thanh đế nữa là ông ta đủ nhẹ lòng. Bởi thế nên ông ta đã vội vàng triệu tập Chúc Dung đến, gấp rút đinh đoạt hôn sự, triệt đẻ chia cắt nàng và Trọng Uyên.
Lời mời mọc khôn khéo của tiên nữ không thuyết phục được Lạc Tê, nàng chau mày từ chối thẳng: “Ta không đi”.
Nàng xưa nay không thích làm khó người khác, thậm chí còn thấy cư xử như thế thật đáng khinh. Hiên Viên từ khi nào đã trở thành kẻ không phân biệt được trắng đen vậy?
Tiên nữ kia không ngờ Lạc Tê lại cứng đầu khăng khăng từ chối mình, mặt mũi tái xanh, lúng túng chẳng biết phải làm sao.
Trường Cầm thấy tình huống khó xử trước mắt không nhịn được nữa, tiến lên phía trước đỡ lời: “Nếu phụ thân của ta đã đi lên Thiên giới, thì sao không để ta lên Thiên cung bái kiến Thiên đế và phụ thân một chuyến. Còn Lạc Tê mới bị thương chưa lành, chưa tiện đi xa. Nếu nàng lành lặn mạnh khỏe thì đã đích thân ra mặt giúp sức trên chiến trường rồi, chứ chẳng đưa Thiên đế mỗi một quyển “Âm phủ kính” thôi đâu. Đợi nàng nghỉ ngơi vài ngày cho hồi phục được không?”.
Trường Cầm đáp như thế, mấy tiên nữ còn biết nói gì nữa. Họ có chút không vui, vừa liếc sang Lạc Tê liền bị nàng ném trả một cái nhìn lạnh băng, sợ quá vội nép sau lưng Trường Cầm.
Trường Cầm cũng hiểu Lạc Tê lúc này hoàn toàn không có tâm trạng gặp Hiên Viên. Chàng tới gần, khe khẽ thì thầm vào tai Lạc Tê mấy lời, rồi thong thả bay đi cùng mấy tiên nữ xinh đẹp, bỏ lại một mình Lạc Tê ngơ ngẩn ở đó. Nàng thẫn thờ hồi lâu mới định thần lại được, bất giác hét lên bực bội: “Sư phụ lại chơi ta hả?’.
Lạc Tề càng thấy rối trí phát cuồng.
Nàng đứng như trời trồng, phân vân chưa biết nên làm theo lời sư phụ là đợi vài ngày nữa, hay là lập tức lên thẳng Thiên cung gặp nghĩa phụ Hiên Viên nói chuyện. Chân đạp túi bụi không thương tiếc vào mấy bụi trúc Dao Sơn, đầu óc vẫn lộn xộn như mớ bòng bong, nàng nghiến hai hàm răng hậm hực: Ta không tin một mình ta không thể tìm thấy Hương Tư. Lạc Tê đạp một chân xuống đất lấy đà rồi bay về Phượng Hoàng sơn trang trong nháy mắt.
“Đừng cho là Lạc Tê ta không đến Thiên cung là không được việc, trước mắt ta sẽ nỗ lực hết mình.”
Khi tà áo đỏ vừa tung bay chạm tới địa phận núi Vương Mẫu, những người dân vùng núi ở Phượng Hoàng sơn trang đã đem tin Cửu Thiên Huyền Nữ trở về loan báo đi khắp nơi. Tang Đễ, Tố Phương, Kiều Thương từ rất sớm đã đứng ngoài núi ngóng trông nàng, Vừa gặp mặt, Lạc Tê gọi to ngọt ngào: “Cha, mẹ, nhị ca!”.
Thì ra Tang Đễ vẫn băn khoăn không biết nên xử sự thế nào trông lần đầu tái ngộ. Nói bà to gan thì đúng là không ai bằng thật, nhưng lại rất dễ rơi vào cảm giác tự ti mặc cảm. Theo cách nói của Tố Phương thì nương tử của mình là kẻ lấy chiếc vỏ cứng rắn để che đậy bản chất trái ngược bân trong, một khi đã gỡ bỏ lớp vỏ đó ra thì sẽ yếu mềm hơn bất cứ ai.
Trong khi Lạc Tê đang cười tíu tít ba người thân lại, thì Tang Đễ hít một hơi thật sâu rồi vội vàng chạy tới ôm chầm lấy con gái: “Tê Tê, mẫu thân nhớ con chết đi được!”.
Kiếp trước dù nàng lợi hại đến đâu đi nữa thì kiếp này vẫn là đứa con bà đứt ruột sinh ra. Suốt thời gian Lạc Tê bị trọng thương, Tang Đễ không khi nào muốn rời xa nàng. Đó là Tiểu Lão Cửu của bà, cô con gái bảo bối vàng ngọc bà nâng niu suốt bao năm nay. May là nàng đã bình an trở về, Tố Phương cũng trút bỏ được tảng đá trĩu trong lòng.
Phượng Hề vùng ra khỏi lòng Kiều Thương, cuộn mình lăn tròn vào lòng Lạc Tê, miệng thì thầm: “Cửu sư thúc! Lâu lắm rồi ngươi mới về!”.
Lạc Tê mỉm cười đón lấy Phượng Hề ngắm nghía một lượt. Những ngày qua tiểu tử ấy đã lớn dần lên, đẹp đẽ khôi hơn hẳn, thấy vậy nàng phấn khởi lắm.
Lạc Tê vỗ lưng Phượng Hề, đưa mắt nhìn những người thân luôn một lòng một dạ ở bên chăm nom, lo lắng cho mình, rồi mở lời: “Cha mẹ, nhị ca… Lần này con cần mọi người giúp sức”.
Trong đại điện của Phượng tộc.
Lạc Tê vừa kể hết đầu đuôi sự tình của Hương Tư cho mọi người xong, quay sang hỏi Tố Phương: “Hiện tại Phượng tộc có bao nhiêu người vậy cha?”.
Tố Phương nhẩm tính một lát rồi nói: “Không quá ba trăm, đại hoang rộng lớn như vậy, muốn tìm một người thực sự có chút khó khăn”.
Lạc Tê chau mày: “Nói như vậy thì quả là nhân lực hơi mỏng”.
Nàng đứng lên,bất giác nhìn sang Kiều Thương, nheo mắt thỏ thẻ gọi: “Nhị ca…”.
Kiều Thương bỗng toát sống lưng, cứng đờ người đáp hỏi: “Ơ?”.
Lạc Tê đi tới bên Kiều Thương, níu lấy cánh tay chàng nhẹ nhàng: “Ta nghe nói Lôi thần Thiên Lam có một chiếc gương tên gọi “tầm yên kính” biết theo dấu tìm người, Nhị ca có thể giúp được không?”.
“Đó là cái gì? Ta chưa từng nghe qua.” Kiều Thương quay lại tỏ ý không hiểu, Lạc Tê đứng sau vội hét to: “Nhị ca, đừng quên hồi nhỏ ai đã dùng chính thứ đó trói chân huynh lôi về”.
Kiều Thương hắng giọng một tiếng, mặt thoáng đỏ lên, bị nhắc chuyện cũ nên thấy ngượng: “Muội thật sự muốn thứ đó?”.
Lạc Tê hồi hộp chộp lấy cánh tay nhị ca, ánh mắt đầy hi vọng: “Bây giờ thời gian càng ngày càng gấp, không biết Hương Tư thế nào nữa, dĩ nhiên hi vọng nhị ca có thể bỏ chút sức lực tương trợ”.
Kiều Thương chau mày, tính ra vì cửu muội này chàng đã phải đánh đổi không ít thể diện của mình. Thấy cặp mắt kia hơi nheo lại nài nỉ hồi lâu, lòng dạ vốn không mấy sắt đá của chàng mềm nhũn ra ngay, không thể không gật đầu.
Lạc Tê reo lên mừng rỡ, ngẫm nghĩ: đã phân công cho Kiều Thương đi mượn tầm yên kính, lệnh cho cả Phượng tộc tỏa ra khắp đại hoang tìm kiếm, trước mắt hãy còn một người có thể dùng đến.
Nàng vẫy tay gọi lại một tiểu tử của Phương tộc đứng bên đối diện, đứa trẻ lập tức chạy tới, mặt mũi đầy hoan hỉ. Giờ đây ai cũng biết Phượng tộc cửu cô nương là Cửu Thiên Huyền Nữ tái thế, được nói chuyện với nàng dị nhiên trở thành một vinh hạnh lớn.
Lạc Tê cúi xuống nói với tiểu đệ khôi ngô: “Phiền đệ bay thật nhanh đến Long tộc báo tin cho Lưu Phong hôm nay ta có chuyện cần nhờ, mong nhị phu có thể lập tức tới Phượng tộc thương thảo”.
Tiểu đệ khúc khích cười, nhanh nhẹn giơ nắm tay ra hiệu “rõ”, rồi tuân lệnh vỗ cánh “vù”” một cái đã bay xa.
Lạc Tê duỗi dài người, đang hình dung ra cảnh sắc mặt Lưu Phong, Đỗ Trạch thình lình chuyển từ trắng bệch sang tái xanh khi nghe tin sét đánh này, hậm hực lộn tiết nhưng rốt cuộc vẫn phải vác mặt đến nghe mình sai bảo. Chỉ tự tưởng tượng ra màn kịch đó thôi cũng đủ có trò tiêu khiển giải khuây giữa lúc lòng dạ đang cồn cào như lửa đốt.
Tên Lưu Phong cũng có thể sử dụng như một trợ thủ không tồi nhờ vào thanh thế hùng hậu của Long tộc.
Lo liệu dặn dò những chuyện còn lại xong cũng đã hết nửa ngày. Nàng chậm rãi bước ra khỏi đại điện. Giờ đã là lúc mặt trời xuống núi, gió chiều đưa hương. Trong biển hoa phượng hoàng, những bông hoa từ từ khép cánh, chỉ còn lại mình nàng trong ánh hoàng hôn tía đỏ. Hồi tưởng về quá khứ, tâm trí chợt hiện lên cảnh xưa: đám đông ở dưới đang náo nhiệt ồn ào bỗng thấy một bóng áo xanh lướt gió đạp mây đáp xuống, phong tư trác tuyệt, thiên hạ vô song.
Đến giờ phút này, nàng đã không còn hứng thú đi tìm câu trả lời cho những “sai, đúng, vì sao?”, đành để niềm nhớ nhung này trôi theo mây gió tới Thiên Hằng Sơn xa xôi.
Nàng quay đầu nhìn, thấy Phượng Hề đang lặn lội chơi đùa trên khoảng sân trước cửa phòng mình, lấm lem bùn đất, cái đuôi dài thượt thò ra ngoài y phục quét đất cuốn bụi tung mù mịt. Bất chợt, cậu bé quay ra nhìn Lạc Tê nở nụ cười rất ngây thơ đáng yêu, rồi lại hồn nhiên vui đùa cùng chúng bạn.
Quả nhiên làm trẻ con vẫn hay hơn, không lo âu muộn phiền, chỉ cần núp vào tổ ấm cha mẹ xây nên mà khôn lớn dần là được.
Lúc này, một tiếng gió rít vang lên, tiểu ca sắc lông trắng đỏ đẹp đẽ đang vỗ cánh bay về, theo sau là một xe chở đầy người của Long tộc.
Lạc Tê bực bội lắm, rốt cuộc đến đâu cũng thấy kẻ này nổi bật hẳn lên như là chúa tể không bằng. Xe chở hắn đang tiến tới từ xa, tỏa ánh vàng chói lọi lấp lánh.
Nếu chỉ xét về diện mạo thì Lưu Phong thực sự rất ưa nhìn, vóc dáng cao lớn cường tráng khác thường, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nhất là đôi mắt điểm nốt ruồi chỉ liếc một cái là hút hồn người ta.
Lưu Phong nhìn thấy Lạc Tê đứng ngoài cửa, bất giác phấn khích vô cùng, nhảy phắt một phát tử Long xa xuống, chân vội vã sải bước dài như sao băng đi tới: “Tê Tê…”.
Y đang định nói điều gì bỗng nhiên khựng lại, y như một con chó bị người ta ruồng bỏ ghẻ lạnh, suýt nữa thì đã gục đầu xuống vì lòng dạ héo hon ê chề. Bộ dạng tức cười đáng thương hại đó khiến Tê Tê tự dưng ngứa tay chỉ muốn véo tai y một phát. Nàng cố nhịn cười, làm ra vẻ thản nhiên điềm đạm hỏi: “Lưu Phong huynh, đã lâu không gặp”.
“Mới nghe Tê Tê nói có chuyện muốn gửi gắm, ta lập tức lên đường không nghỉ, đi một mạch đến đây ngay.” Lưu Phong nhìn Lạc Tê dáng dấp xinh đẹp phi phàm trước mặt, nỗi hận sầu năm xưa chọn nhầm người bỗng trỗi dậy.
Lạc Tê quay lại, nghiên nghị nhìn y: “Nói như vậy là ta có bất kể chuyện gì cần nhờ ngươi, ngươi đều sẽ ưng thuận giúp ta hết phải không?”.
“Tê Tê, nàng muốn thứ gì, chỉ cần Long tộc có, ta nhất định sẽ mang tới cho nàng ngay.” Khẩu khí thể hiện rõ sự hèn hạ yếm thế.
Đúng là Lạc Tê đã đánh trúng vào điểm yếu là tính nhu nhược dễ lung lay của Lưu Phong. Chưa gì y đã sốt sắng chộp lấy tay Lạc Tê rồi nói với nàng bằng giọng điệu sặc mùi xu nịnh hèn hạ.
Lạc Tê hơi điên đầu, nàng thật sự không hiểu phải đối phó với kẻ tráo trở này như thế nào. Nếu cứng rắn quá, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của đối phương, y sẽ không chịu giúp nữa. Nếu mềm lòng quá, lại có thể dẫn đến chuyện y được đằng chân lân đằng đầu.
Nàng tỉnh bơ gỡ tay ra, tì vào tay vịn cầu than nói: “Ta cần ngươi và tất cả người của Long tộc cùng tỏa ra mọi hướng giúp ta tìm một người”.
Lưu Phong sững sờ.
Lạc Tê gằn giọng nhắc lại từng chữ một rồi quay đầu hỏi: “Ngươi dám không?”.
Lưu Phong đỏ mặt: “Có chút xíu chuyện,sao lại không dám?”.
Lạc Tê gật đầu dứt khoát, ấn bức họa trong tay vào người y, dặn dò: “Đây là tỉ muội tốt nhất của ta. Ta vẫn muốn đợi tỉ ấy quay về chứng kiến đại hôn của ta, ai ngờ bây giờ một đi chưa trở lại”.
Nghe đến hai chữ “đại hôn:, Lưu Phong bỗng hả hê sung sướng đến đọ cười không khép nổi miệng, rõ là kẻ ngu dễ qua mặt mà. Y ở bức họa ra xong bất giác hiếu kỳ hỏi: “A, đây chẳng phải là người Ứng Long Cơ Thương cũng đang điên cuồng tìm kiếm mấy ngày nay sao?”.
Cũng tốt, kể ra Cơ Thương người ấy vẫn son sắt thủy chung lắm.
Lạc Tê thấy đã hơi yên tâm, chỉ tay vào bức họa, nói: “Đúng, ta cần tìm tỉ ấy đấy, giờ đây Tê Tê đang đơn phương độc mã, trên nhờ cậy thiên đình không được, dưới thì phiền nhiều Phượng tộc, bao nhiêu gánh nặng, thôi thì đành xin Long tộc xuất mã trợ lực. Lưu Phong huynh nói rõ đi, giúp hay không giúp?”.
“Giúp! Dĩ nhiên sẽ giúp!”
Lưu Phong vội vàng quay ra sau, đưa bức tranh cho huynh đệ hầu cận, dặn dò vài lời xong mới mỉm cười an ủi Lạc Tê: “Yên tâm đi, Long tộc ta thiên binh vạn mã chắc chắn sẽ xuống núi đi tìm, nhất định không để nàng đánh mất mối tình tỉ muội bền lâu”.
Lạc Tê gật đầu. Giờ đây Long Phượng lưỡng tộc xuất binh, không dám nói vài ngày sẽ san bằng đại hoang, nhưng ít nhất cũng có thể dò tìm hết một nửa địa bàn, hi vọng có thể đưa Hương Tư bình yên trở về. Nghĩ đến đây, nàng vội bước ra ngoài. Lưu Phong lẵng nhẵng bám theo hỏi han: “Nàng muốn đi đâu?”.
“Ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, dĩ nhiên muốn cùng đi tìm Hương Tư.”
Lưu Phong níu áo nàng: “Nàng thử nhìn mình xem, tâm trí đang bấn loạn kìa. Tiểu huynh đệ trong Phượng tộc của nàng chẳng phải đã nói có nhị ca đi tìm tầm yên kính rồi mà. Hãy cố đợi một chút có phải tốt hơn không?”.
Lạc Tê không tin lắm, đưa mắt nhìn Lưu Phong… Thì ra hắn không phải kẻ ngu si bảo gì làm nấy, không tính toán thiệt hơn.
Hương Tư cắn chặt môi, tiếp tục săn lùng mục tiêu tiếp theo cho đến khi bắt gặp một bóng trắng vụt qua. Nàng nheo mắt nhìn kỹ rồi xông thẳng về phía đó. Hai người vừa đuổi kịp chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm trầm phía sau. Hương Tư quay lại, thấy bóng trắng lại thoắt hiện ra, bên tai có tiếng Cơ Thương hét lớn: “Cẩn thận!”.
Chàng đưa tay kéo Hương Tư về bên mình, bất ngờ một lưỡi đao mỏng sắc nhọn đen sì phóng tới, xuyên qua lòng bàn tay chàng rồi đâm thẳng vào vai Hương Tư. Hai người hít phải một luồng khí lạnh buốt, đưa kiếm chém về phía trước, tiếng rên rỉ lại vang lên. Trước mắt thì ra vẫn là ả tiện nữ xinh đẹp đó.
Linh Tiên đầy vè hận thù nhìn Hương Tư, bất chợt thở mạnh một hơi: “Cô nương đúng là đẹp tựa thiện tiên, đêm đó làm cho Linh Tiên không sao quên nổi”.
“Ngươi!” Hương Tư nổi giận đùng đùng, cầm kiếm trong tay sấn sổ lao về phía trước, một nhát chém đoạt mạng Linh Tiên trong nháy mắt ngay dưới gốc cổ thụ.
Hiên Viên đang đạp lên người kẻ thất trận Xuy Vưu, xung quanh đám đông thiên binh la hét dậy trời: “Thắng rồi! Thắng rồi!”.
Trong lúc vạn người nức lòng hò reo ăn mừng chiến thắng, Hương Tư bỗng bất ngờ nôn ra một vũng máu đen thẫm. Nàng không nói một lời, ngước nhìn Cơ Thương, chỉ thấy chàng đang xoa lai lòng bàn tay vào nhau, chau mày nhìn trời.
Chân trời âm u, chẳng biết khi nào sẽ lại nổi bão giông, Hương Tư lặng lữ lau khóe miệng rớm máu, đứng lên đi về phía trước, bỏ mặc Cơ Thương đằng sau.
Đêm khuya, Hương Tư không tài nào chợp mắt nổi, thao thức chăm chăm nhìn ánh trăng sáng ngoài kia rồi trở mình trằn trọc.
Ngũ tàng nóng như bị lửa thiêu đốt. Nàng biết như vậy là chất độc đang lan ra khắp cơ thể, run rẩy đứng lên, đi ra ngoài đứng cạnh lều, nghe tiếng cười nói huyên náo bên ngoài, chỉ thấy đối nghịch với tâm trạng lúc này như ngày với đêm. Trên trời ánh trăng tỏ, dưới mặt đất âm u. Nàng cau mày thở mạnh một hơi, chầm chậm cất bước.
Những sự phức tạp nhiễu nhương của thế gian này không can hệ đến nàng. Hương Tư ngẩng đầu nghĩ ngợi, hãy để những huyễn hoặc hão huyền ấy nằm cả lại ngoài kia đi.
Ra tới bờ sông, nàng chăm chú ngắm vầng trăng sáng. Từ ngày chuyện xấu xảy ra, ánh sáng trong trẻo mỗi lúc một rời xa, vùng u tối cứ quấn quanh nặng nề. Nàng chỉ biết cười đắng cay, nói chung số mệnh của mình là như thế, chẳng có khởi đầu tốt đẹp, cũng không có một cái kết tử tế.
Tê Tê à… Xem ra Hương Tư chuyến này một đi không trở về rồi.
Nàng quay đầu đi về phía lều Cơ Thương, hình như kể từ lúc tai họa ập xuống, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến tìm chàng. Giờ này trăng đã treo cao, người ta vẫn còn chuyện trò huyên náo, chỉ có lều Cơ Thương là tĩnh lặng như tờ. Chàng không ra ngoài mà đang dựa vào tấm thảm lông dê nghỉ ngơi.
Vết thương trên tay do trúng ám khí lúc ban ngày đã được xoa thuốc, nhưng nàng vẫn bị ám ảnh bởi vè mặt âu sầu của y sư khi chấn trị cho hai người.
Như đã hạ quyết tâm sắt đá, nàng hé môi mỉm cười nói một mình: “Tê Tê à, thực sự muội đã làm gương cho ta đấy. Các tỉ muội chúng ta hôm nay đều phải học theo muội một lần”.
Hình như Cơ Thương hơi động đậy. Trong khi đó, từ giữa những ngón tai nàng bỗng tỏa ra mấy sợi khói mỏng manh, bay tới quấn quanh bên mũi chàng mấy vòng. Chú rồng mày ngủ say như chết vậy, lúc thường chàng thật lạnh lùng, nhưng khi đêm về lúc chìm vào giấc ngủ lại đáng yêu hết sức.
Có lẽ chiến sự đã kết thúc nên lòng chàng được thảnh thơi, thế mới có thể dựa vào đây thả mình thoải mái như thế. Có điều chàng chưa từng nghĩ xem chất độc trên người mình nghiêm trọng đến mức nào.
Hương Tư cúi xuống trước mặt Cơ Thương, khẽ nói: “Chàng rốt cuộc đặt ta ở nơi nào trong tim?”.
Nếu trong trái tim Cơ Thương chẳng có chỗ nào cho nàng, thì nàng đành cam chịu vậy. Chỉ là nàng đã trót nuôi quá nhiều hi vọng, mơ một ngày hai người có thể bên nhau song thành xung trận, kề vai nắm tay đi đến cùng trời cuối đất.
Chuyện song hành tác chiến dã thành, nhưng phải trả một cái giá quá đau đớ thảm khốc.
Nàng hít sâu một hơi, đặt tay lên trán chàng. Một đám khói đen dần dần tích tụ trong lòng bàn tay. Những thớ thịt trên khuôn mặt bỗng co rút lại vì chất độc đột ngột xâm lấn.
Rất lâu sau nàng mới dừng lại, khi đó những đường chỉ tay đã bị nhuốm đen hết cả. Nàng đưa mắt lưu luyến nhìn. Cơ Thương không nỡ rời.
Kiếp này vô duyên, xin hẹn kiếp sau.
Nhưng chỉ sợ là mình mệnh khổ, đến kiếp sau vẫn sẽ để mất chàng.
Núi cáo trùng trùng tầng tầng vô tận, gió thổi qua rừng trúc biếc như tiếng sóng cuộn liên miên không dứt.
Lạc Tê đứng từ Dao Sơn nhìn ra xa, thất thần hỏi: “Hương Tư thực sự đã biến mất sao?”.
Trường Cầm đứng dậy đáp: “Hôm đó nàng ấy hút chất độc giúp Cơ Thương xong thì một mình rời khỏi Trục Lộc, không ai biết đã đi đâu”.
“Nghĩa phụ cũng không đi tìm tỉ ấy ư?” Lạc Te quay lại hỏi.
Trường Cầm không nói gì, lòng Lạc Tê ớn lạnh. Nàng biết Hiên Viên không để tâm và càng không muốn bỏ công đi tìm Hương Tư về. Ngài đối với Hương Tư trước giờ vẫn nhạt nhẽo thế, nhận làm nghĩ nữ nhưng cũng chỉ vì có việc cần dựa vào thân phận nữ thần hạn của nàng ấy. Hiên Viên rất lo sợ một ngày Hương Tư sẽ kéo đại hạn đến gây tại họa cho nhân gian, nên khi nàng ấy vừa sinh ra đã tức tốc phái người đưa vào hành cung nuôi dưỡng dạy bảo theo ý mình.
Nói đến đây là đủ hiểu Hiên Viên chẳng mất chút công sức nào trong bao năm nhận nuôi Hương Tư.
Nàng rít lên qua khẽ răng: “Ta đi tìm tỉ ấy!”.
Lạc Tê sẽ không để Hương Tư lưu lạc giữa thế gian, Lạc Tê sao có thể đành lòng bỏ mặc tỉ tỉ như vậy không đoái hoài.
Đúng lúc ấy, trên trời đột nhiên vang lên tiếng đàn du dương từng hồi không dứt, rỗi bỗng thấy mấy tiên nữ đạp trên những đam hoa rực rỡ đang đáp xuống trước mặt hai người.
“Bái kiến Cửu Thiên Huyền Nữ, bái kiến Trường Cầm thái tử!” Giọng nói của tiên nữ thật êm ái dễ nghe.
Lạc Tê đang tủi sầu vì thiếu vắng Hương Tư, chẳng có tâm trạng chuyện trò, chỉ thờ ơ hỏi: “Chư vị có việc gì?”.
Tiên nữ áo biếc sốt sắng cười rất niềm nở: “Sau khi Thiên đế thắng trận đã phái ta đến mời Huyền Nữ lên Thiên giới”.
Lạc Tê liếc sang Trường Cầm, chỉ thấy đầu óc quay cuồng đảo điên. Nàng hiểu thấu một điều, nếu như lên Thiên giới cầu xin sự giúp đõ của Hiên Viên, thì cái lợi trước mắt là gánh nặng tìm kiếm Hương Tư sẽ đỡ đi một nửa, chưa kể còn có thêm rất nhiều trợ lực viện bình. Tuy vậy, nếu chẳng may chạm trán Vân Ảnh, thì e sẽ khó kiềm chế nổi sự căm ghét thù hận luôn sẵn sàng bùng ra. Thế nên suy đi tính lại hồi lâu nàng vẫn chưa quyết được.
Tiên nữ thấy Lạc Tê còn chần chừ đắn đo, liền dùng đến tuyệt chiêu bịa chuyện thuyết phục: “Thiên đế nghe nói Huyền Nữ hiện giờ qua lại rất thân thiết với Trường Cầm. Thật trùng hợp, phụ thân của Trường Cầm là thượng thần Chúc Dung đang ghé thăm Thiên cung, tiện thể bàn chuyện hôn nhân đại sự luôn”.
Nghe đến đây, ngay cả Trường Cầm cũng choáng váng.
Chàng thực sự không ngờ Hiên Viên lại nghĩ đến chuyện này, nhưng có thể suy đoán được nguyên do: Thiên đế Hiên Viên giờ đã biết bản lĩnh của Lạc Tê cao cường tới đâu, nên chỉ cần nàng không còn dây dưa với Thanh đế nữa là ông ta đủ nhẹ lòng. Bởi thế nên ông ta đã vội vàng triệu tập Chúc Dung đến, gấp rút đinh đoạt hôn sự, triệt đẻ chia cắt nàng và Trọng Uyên.
Lời mời mọc khôn khéo của tiên nữ không thuyết phục được Lạc Tê, nàng chau mày từ chối thẳng: “Ta không đi”.
Nàng xưa nay không thích làm khó người khác, thậm chí còn thấy cư xử như thế thật đáng khinh. Hiên Viên từ khi nào đã trở thành kẻ không phân biệt được trắng đen vậy?
Tiên nữ kia không ngờ Lạc Tê lại cứng đầu khăng khăng từ chối mình, mặt mũi tái xanh, lúng túng chẳng biết phải làm sao.
Trường Cầm thấy tình huống khó xử trước mắt không nhịn được nữa, tiến lên phía trước đỡ lời: “Nếu phụ thân của ta đã đi lên Thiên giới, thì sao không để ta lên Thiên cung bái kiến Thiên đế và phụ thân một chuyến. Còn Lạc Tê mới bị thương chưa lành, chưa tiện đi xa. Nếu nàng lành lặn mạnh khỏe thì đã đích thân ra mặt giúp sức trên chiến trường rồi, chứ chẳng đưa Thiên đế mỗi một quyển “Âm phủ kính” thôi đâu. Đợi nàng nghỉ ngơi vài ngày cho hồi phục được không?”.
Trường Cầm đáp như thế, mấy tiên nữ còn biết nói gì nữa. Họ có chút không vui, vừa liếc sang Lạc Tê liền bị nàng ném trả một cái nhìn lạnh băng, sợ quá vội nép sau lưng Trường Cầm.
Trường Cầm cũng hiểu Lạc Tê lúc này hoàn toàn không có tâm trạng gặp Hiên Viên. Chàng tới gần, khe khẽ thì thầm vào tai Lạc Tê mấy lời, rồi thong thả bay đi cùng mấy tiên nữ xinh đẹp, bỏ lại một mình Lạc Tê ngơ ngẩn ở đó. Nàng thẫn thờ hồi lâu mới định thần lại được, bất giác hét lên bực bội: “Sư phụ lại chơi ta hả?’.
Lạc Tề càng thấy rối trí phát cuồng.
Nàng đứng như trời trồng, phân vân chưa biết nên làm theo lời sư phụ là đợi vài ngày nữa, hay là lập tức lên thẳng Thiên cung gặp nghĩa phụ Hiên Viên nói chuyện. Chân đạp túi bụi không thương tiếc vào mấy bụi trúc Dao Sơn, đầu óc vẫn lộn xộn như mớ bòng bong, nàng nghiến hai hàm răng hậm hực: Ta không tin một mình ta không thể tìm thấy Hương Tư. Lạc Tê đạp một chân xuống đất lấy đà rồi bay về Phượng Hoàng sơn trang trong nháy mắt.
“Đừng cho là Lạc Tê ta không đến Thiên cung là không được việc, trước mắt ta sẽ nỗ lực hết mình.”
Khi tà áo đỏ vừa tung bay chạm tới địa phận núi Vương Mẫu, những người dân vùng núi ở Phượng Hoàng sơn trang đã đem tin Cửu Thiên Huyền Nữ trở về loan báo đi khắp nơi. Tang Đễ, Tố Phương, Kiều Thương từ rất sớm đã đứng ngoài núi ngóng trông nàng, Vừa gặp mặt, Lạc Tê gọi to ngọt ngào: “Cha, mẹ, nhị ca!”.
Thì ra Tang Đễ vẫn băn khoăn không biết nên xử sự thế nào trông lần đầu tái ngộ. Nói bà to gan thì đúng là không ai bằng thật, nhưng lại rất dễ rơi vào cảm giác tự ti mặc cảm. Theo cách nói của Tố Phương thì nương tử của mình là kẻ lấy chiếc vỏ cứng rắn để che đậy bản chất trái ngược bân trong, một khi đã gỡ bỏ lớp vỏ đó ra thì sẽ yếu mềm hơn bất cứ ai.
Trong khi Lạc Tê đang cười tíu tít ba người thân lại, thì Tang Đễ hít một hơi thật sâu rồi vội vàng chạy tới ôm chầm lấy con gái: “Tê Tê, mẫu thân nhớ con chết đi được!”.
Kiếp trước dù nàng lợi hại đến đâu đi nữa thì kiếp này vẫn là đứa con bà đứt ruột sinh ra. Suốt thời gian Lạc Tê bị trọng thương, Tang Đễ không khi nào muốn rời xa nàng. Đó là Tiểu Lão Cửu của bà, cô con gái bảo bối vàng ngọc bà nâng niu suốt bao năm nay. May là nàng đã bình an trở về, Tố Phương cũng trút bỏ được tảng đá trĩu trong lòng.
Phượng Hề vùng ra khỏi lòng Kiều Thương, cuộn mình lăn tròn vào lòng Lạc Tê, miệng thì thầm: “Cửu sư thúc! Lâu lắm rồi ngươi mới về!”.
Lạc Tê mỉm cười đón lấy Phượng Hề ngắm nghía một lượt. Những ngày qua tiểu tử ấy đã lớn dần lên, đẹp đẽ khôi hơn hẳn, thấy vậy nàng phấn khởi lắm.
Lạc Tê vỗ lưng Phượng Hề, đưa mắt nhìn những người thân luôn một lòng một dạ ở bên chăm nom, lo lắng cho mình, rồi mở lời: “Cha mẹ, nhị ca… Lần này con cần mọi người giúp sức”.
Trong đại điện của Phượng tộc.
Lạc Tê vừa kể hết đầu đuôi sự tình của Hương Tư cho mọi người xong, quay sang hỏi Tố Phương: “Hiện tại Phượng tộc có bao nhiêu người vậy cha?”.
Tố Phương nhẩm tính một lát rồi nói: “Không quá ba trăm, đại hoang rộng lớn như vậy, muốn tìm một người thực sự có chút khó khăn”.
Lạc Tê chau mày: “Nói như vậy thì quả là nhân lực hơi mỏng”.
Nàng đứng lên,bất giác nhìn sang Kiều Thương, nheo mắt thỏ thẻ gọi: “Nhị ca…”.
Kiều Thương bỗng toát sống lưng, cứng đờ người đáp hỏi: “Ơ?”.
Lạc Tê đi tới bên Kiều Thương, níu lấy cánh tay chàng nhẹ nhàng: “Ta nghe nói Lôi thần Thiên Lam có một chiếc gương tên gọi “tầm yên kính” biết theo dấu tìm người, Nhị ca có thể giúp được không?”.
“Đó là cái gì? Ta chưa từng nghe qua.” Kiều Thương quay lại tỏ ý không hiểu, Lạc Tê đứng sau vội hét to: “Nhị ca, đừng quên hồi nhỏ ai đã dùng chính thứ đó trói chân huynh lôi về”.
Kiều Thương hắng giọng một tiếng, mặt thoáng đỏ lên, bị nhắc chuyện cũ nên thấy ngượng: “Muội thật sự muốn thứ đó?”.
Lạc Tê hồi hộp chộp lấy cánh tay nhị ca, ánh mắt đầy hi vọng: “Bây giờ thời gian càng ngày càng gấp, không biết Hương Tư thế nào nữa, dĩ nhiên hi vọng nhị ca có thể bỏ chút sức lực tương trợ”.
Kiều Thương chau mày, tính ra vì cửu muội này chàng đã phải đánh đổi không ít thể diện của mình. Thấy cặp mắt kia hơi nheo lại nài nỉ hồi lâu, lòng dạ vốn không mấy sắt đá của chàng mềm nhũn ra ngay, không thể không gật đầu.
Lạc Tê reo lên mừng rỡ, ngẫm nghĩ: đã phân công cho Kiều Thương đi mượn tầm yên kính, lệnh cho cả Phượng tộc tỏa ra khắp đại hoang tìm kiếm, trước mắt hãy còn một người có thể dùng đến.
Nàng vẫy tay gọi lại một tiểu tử của Phương tộc đứng bên đối diện, đứa trẻ lập tức chạy tới, mặt mũi đầy hoan hỉ. Giờ đây ai cũng biết Phượng tộc cửu cô nương là Cửu Thiên Huyền Nữ tái thế, được nói chuyện với nàng dị nhiên trở thành một vinh hạnh lớn.
Lạc Tê cúi xuống nói với tiểu đệ khôi ngô: “Phiền đệ bay thật nhanh đến Long tộc báo tin cho Lưu Phong hôm nay ta có chuyện cần nhờ, mong nhị phu có thể lập tức tới Phượng tộc thương thảo”.
Tiểu đệ khúc khích cười, nhanh nhẹn giơ nắm tay ra hiệu “rõ”, rồi tuân lệnh vỗ cánh “vù”” một cái đã bay xa.
Lạc Tê duỗi dài người, đang hình dung ra cảnh sắc mặt Lưu Phong, Đỗ Trạch thình lình chuyển từ trắng bệch sang tái xanh khi nghe tin sét đánh này, hậm hực lộn tiết nhưng rốt cuộc vẫn phải vác mặt đến nghe mình sai bảo. Chỉ tự tưởng tượng ra màn kịch đó thôi cũng đủ có trò tiêu khiển giải khuây giữa lúc lòng dạ đang cồn cào như lửa đốt.
Tên Lưu Phong cũng có thể sử dụng như một trợ thủ không tồi nhờ vào thanh thế hùng hậu của Long tộc.
Lo liệu dặn dò những chuyện còn lại xong cũng đã hết nửa ngày. Nàng chậm rãi bước ra khỏi đại điện. Giờ đã là lúc mặt trời xuống núi, gió chiều đưa hương. Trong biển hoa phượng hoàng, những bông hoa từ từ khép cánh, chỉ còn lại mình nàng trong ánh hoàng hôn tía đỏ. Hồi tưởng về quá khứ, tâm trí chợt hiện lên cảnh xưa: đám đông ở dưới đang náo nhiệt ồn ào bỗng thấy một bóng áo xanh lướt gió đạp mây đáp xuống, phong tư trác tuyệt, thiên hạ vô song.
Đến giờ phút này, nàng đã không còn hứng thú đi tìm câu trả lời cho những “sai, đúng, vì sao?”, đành để niềm nhớ nhung này trôi theo mây gió tới Thiên Hằng Sơn xa xôi.
Nàng quay đầu nhìn, thấy Phượng Hề đang lặn lội chơi đùa trên khoảng sân trước cửa phòng mình, lấm lem bùn đất, cái đuôi dài thượt thò ra ngoài y phục quét đất cuốn bụi tung mù mịt. Bất chợt, cậu bé quay ra nhìn Lạc Tê nở nụ cười rất ngây thơ đáng yêu, rồi lại hồn nhiên vui đùa cùng chúng bạn.
Quả nhiên làm trẻ con vẫn hay hơn, không lo âu muộn phiền, chỉ cần núp vào tổ ấm cha mẹ xây nên mà khôn lớn dần là được.
Lúc này, một tiếng gió rít vang lên, tiểu ca sắc lông trắng đỏ đẹp đẽ đang vỗ cánh bay về, theo sau là một xe chở đầy người của Long tộc.
Lạc Tê bực bội lắm, rốt cuộc đến đâu cũng thấy kẻ này nổi bật hẳn lên như là chúa tể không bằng. Xe chở hắn đang tiến tới từ xa, tỏa ánh vàng chói lọi lấp lánh.
Nếu chỉ xét về diện mạo thì Lưu Phong thực sự rất ưa nhìn, vóc dáng cao lớn cường tráng khác thường, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nhất là đôi mắt điểm nốt ruồi chỉ liếc một cái là hút hồn người ta.
Lưu Phong nhìn thấy Lạc Tê đứng ngoài cửa, bất giác phấn khích vô cùng, nhảy phắt một phát tử Long xa xuống, chân vội vã sải bước dài như sao băng đi tới: “Tê Tê…”.
Y đang định nói điều gì bỗng nhiên khựng lại, y như một con chó bị người ta ruồng bỏ ghẻ lạnh, suýt nữa thì đã gục đầu xuống vì lòng dạ héo hon ê chề. Bộ dạng tức cười đáng thương hại đó khiến Tê Tê tự dưng ngứa tay chỉ muốn véo tai y một phát. Nàng cố nhịn cười, làm ra vẻ thản nhiên điềm đạm hỏi: “Lưu Phong huynh, đã lâu không gặp”.
“Mới nghe Tê Tê nói có chuyện muốn gửi gắm, ta lập tức lên đường không nghỉ, đi một mạch đến đây ngay.” Lưu Phong nhìn Lạc Tê dáng dấp xinh đẹp phi phàm trước mặt, nỗi hận sầu năm xưa chọn nhầm người bỗng trỗi dậy.
Lạc Tê quay lại, nghiên nghị nhìn y: “Nói như vậy là ta có bất kể chuyện gì cần nhờ ngươi, ngươi đều sẽ ưng thuận giúp ta hết phải không?”.
“Tê Tê, nàng muốn thứ gì, chỉ cần Long tộc có, ta nhất định sẽ mang tới cho nàng ngay.” Khẩu khí thể hiện rõ sự hèn hạ yếm thế.
Đúng là Lạc Tê đã đánh trúng vào điểm yếu là tính nhu nhược dễ lung lay của Lưu Phong. Chưa gì y đã sốt sắng chộp lấy tay Lạc Tê rồi nói với nàng bằng giọng điệu sặc mùi xu nịnh hèn hạ.
Lạc Tê hơi điên đầu, nàng thật sự không hiểu phải đối phó với kẻ tráo trở này như thế nào. Nếu cứng rắn quá, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của đối phương, y sẽ không chịu giúp nữa. Nếu mềm lòng quá, lại có thể dẫn đến chuyện y được đằng chân lân đằng đầu.
Nàng tỉnh bơ gỡ tay ra, tì vào tay vịn cầu than nói: “Ta cần ngươi và tất cả người của Long tộc cùng tỏa ra mọi hướng giúp ta tìm một người”.
Lưu Phong sững sờ.
Lạc Tê gằn giọng nhắc lại từng chữ một rồi quay đầu hỏi: “Ngươi dám không?”.
Lưu Phong đỏ mặt: “Có chút xíu chuyện,sao lại không dám?”.
Lạc Tê gật đầu dứt khoát, ấn bức họa trong tay vào người y, dặn dò: “Đây là tỉ muội tốt nhất của ta. Ta vẫn muốn đợi tỉ ấy quay về chứng kiến đại hôn của ta, ai ngờ bây giờ một đi chưa trở lại”.
Nghe đến hai chữ “đại hôn:, Lưu Phong bỗng hả hê sung sướng đến đọ cười không khép nổi miệng, rõ là kẻ ngu dễ qua mặt mà. Y ở bức họa ra xong bất giác hiếu kỳ hỏi: “A, đây chẳng phải là người Ứng Long Cơ Thương cũng đang điên cuồng tìm kiếm mấy ngày nay sao?”.
Cũng tốt, kể ra Cơ Thương người ấy vẫn son sắt thủy chung lắm.
Lạc Tê thấy đã hơi yên tâm, chỉ tay vào bức họa, nói: “Đúng, ta cần tìm tỉ ấy đấy, giờ đây Tê Tê đang đơn phương độc mã, trên nhờ cậy thiên đình không được, dưới thì phiền nhiều Phượng tộc, bao nhiêu gánh nặng, thôi thì đành xin Long tộc xuất mã trợ lực. Lưu Phong huynh nói rõ đi, giúp hay không giúp?”.
“Giúp! Dĩ nhiên sẽ giúp!”
Lưu Phong vội vàng quay ra sau, đưa bức tranh cho huynh đệ hầu cận, dặn dò vài lời xong mới mỉm cười an ủi Lạc Tê: “Yên tâm đi, Long tộc ta thiên binh vạn mã chắc chắn sẽ xuống núi đi tìm, nhất định không để nàng đánh mất mối tình tỉ muội bền lâu”.
Lạc Tê gật đầu. Giờ đây Long Phượng lưỡng tộc xuất binh, không dám nói vài ngày sẽ san bằng đại hoang, nhưng ít nhất cũng có thể dò tìm hết một nửa địa bàn, hi vọng có thể đưa Hương Tư bình yên trở về. Nghĩ đến đây, nàng vội bước ra ngoài. Lưu Phong lẵng nhẵng bám theo hỏi han: “Nàng muốn đi đâu?”.
“Ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, dĩ nhiên muốn cùng đi tìm Hương Tư.”
Lưu Phong níu áo nàng: “Nàng thử nhìn mình xem, tâm trí đang bấn loạn kìa. Tiểu huynh đệ trong Phượng tộc của nàng chẳng phải đã nói có nhị ca đi tìm tầm yên kính rồi mà. Hãy cố đợi một chút có phải tốt hơn không?”.
Lạc Tê không tin lắm, đưa mắt nhìn Lưu Phong… Thì ra hắn không phải kẻ ngu si bảo gì làm nấy, không tính toán thiệt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook