778. Nói thì dễ hơn làm.

Thẩm Thống sau khi đổi bạc ở Tâm Hoạ Tiền Trang liền vội vã trở về khách điếm. 

Lão muốn nhanh chóng thông báo cho Uyên Xích Hà biết rằng Đường Môn đã tiêu diệt Thạch Khánh Trang. 

Thẩm Thống vừa bước vào khách điếm, lão nhìn thấy Uyên Xích Hà và Nam Cung Nhiên đều tình cờ đang ở nhà ăn nên hét lớn. 

“Công tử! Có chuyện lớn rồi!”

Uyên Xích Hà nghĩ Thẩm Thống chỉ đang ầm ĩ nên bày ra vẻ mặt khó chịu rồi tặc lưỡi. 

“Chậc chậc! Thì đêm nay phải thanh toán hết tiền phòng chứ gì!”

“Giờ tiền bạc chẳng phải vấn đề nữa đâu.”

“Thế vấn đề là gì hả?”

“Ta vừa nghe rằng mấy tên Đường Môn đã tiêu diệt Thạch Khánh Trang rồi.”

“Đường Môn đã làm cái quái gì cơ?”

Tin tức ập tới quá bất ngờ khiến Uyên Xích Hà không thể nào tin nổi dù đã nghe rõ từng câu từng chữ. 

“Mấy tên khốn Đường Môn đã tiêu diệt Thạch Khánh Trang rồi. Vì chuyện đó mà Tứ Xuyên Võ Lâm và Giang Nam Võ Lâm đã trở thành kẻ thù của nhau.”

“...”

Uyên Xích Hà vẫn im lặng. 

Khuôn mặt cậu mỗi lúc một lạnh lùng hơn. 

“Còn Đường lão nhân rồi Nguyệt Nha, Cầm Nha ra sao?”

Thẩm Thống lúc này mới bày ra vẻ mặt chần chừ. 

Vì quá bàng hoàng và choáng váng khi biết tin Thạch Khánh Trang bị diệt môn nên lão cũng quên mất chuyện đó.

“Ối! Bất ngờ quá nên ta cũng quên hỏi về chuyện đó mất.”

“Hãy tìm võ lâm bang phái nào gần đây rồi hỏi thử xem sao. Rốt cuộc Đường lão nhân, Nguyệt Nha và Cầm Nha đã xảy ra chuyện gì. Thạch Khánh Trang thì lúc nào xây dựng lại cũng được, nhưng con người đã mất rồi thì không trở lại được đâu.”

“Vâng.”

Chợt nhớ tới đám hộ vệ của Trung Dương Kiếm Môn, Thẩm Thống vội chạy ra khỏi khách điếm. 

Nam Cung Nhiên nhẹ nhàng nói với Uyên Xích Hà. 

“Đệ đừng quá lo. Đường lão, Nguyệt Nha và Cầm Nha sẽ không chết đâu.”

“Thật chứ?”

“Đương nhiên rồi. Đường lão, Nguyệt Nha và Cầm Nha không phải mối đe doạ quá lớn với các cao thủ Đường Môn. Chắc chắn bọn họ đã bị áp chế đi hết rồi.”

“Tức là bọn họ đang bị Đường Môn bắt giữ à?”

“Có thể là vậy. Đường Thế Hổ sẽ không đụng tay tới bọn họ cho đến khi xác nhận được chúng ta vẫn còn sống hay đã chết.”

“Vậy là bọn họ vẫn an toàn sao?”

“Theo ta là vậy.”

Nam Cung Nhiên gật đầu. 

Đường Môn mà loại bỏ được toàn bộ chủ lực của Thạch Khánh Trang thì tốt rồi, Đằng này, bọn họ lại chỉ có thể bắt giữ vài người yếu đuối mà chẳng thể xử lí được để trận chiến mau chóng kết thúc. 

***

Trung Dương Kiếm Môn. 

Dù đang là giờ luyện công buổi sáng nhưng Trung Dương Kiếm Môn lại vô cùng yên tĩnh. 

Cửu Thiên Nộ Đao Thẩm Thống lừng lẫy thiên hạ mới sáng đã tìm tới nên sân luyện công im lặng là chuyện hiển nhiên. 

Theo lời của các võ giả ở Tâm Hoạ Tiền Trang thì Thẩm Thống là cao thủ đã đạt tới cảnh giới Hư Không Nhiếp Vật và có thể nung chảy cả vàng bằng thủ pháp Tam Muội Chân Hoả!

Các đệ tử của Trung Dương Kiếm Môn đều rón rén bước đi vì sợ làm ồn ảnh hưởng tới lão.

Tại khách sảnh. 

Một lão nhân có chòm râu dê đang ngồi trước mặt sơ lão. 

Đó chính là Thẩm Thống và môn chủ Trung Dương Kiếm Môn Dương Chân Hồng. Hai người còn lại là huynh đệ của môn chủ. 

“Lão phu mới đây có nghe một tin tức khá kì lạ ở Tâm Hoạ Tiền Trang. Hô vệ của Trung Dương Kiếm Môn cũng có nói hệt như thế. Ta nghe rằng Đường Môn đã tiêu diệt Thạch Khánh Trang, và giờ thì Tứ Xuyên Võ Lâm và Giang Nam Võ Lâm đã trở thành kẻ thù. Chuyện đó là thật sao?”

Dương Chấn Hồng cẩn trọng lựa lời để đáp lại Thẩm Thống. 

“Ta nghĩ có vài phần bị phóng đại quá rồi. Tiêu diệt là từ mà người ta dùng để thổi phồng lên thôi. Hai năm trước, Đường Môn đã tới và xâm chiếm Thạch Khánh Trang mới đúng.”

“Thế thì không phải diệt môn à?”

“Không phải đâu. Dù Đường Môn có lớn mạnh thế nào thì sao có thể khiến Thạch Khánh Trang bị diệt môn được. Thạch Khánh Trang còn có Nam Cung Thế Gia và Lục Lâm hậu thuẫn kia mà? Ta nghe môn chủ của Lữ Lương Kiếm Môn nói rằng Thạch Khánh Trang gần như trống không khi Đường Môn kéo đến.”

“Vậy những người ở Thạch Khánh Trang lúc đó thế nào rồi?”

“Đường Môn dã cố gắng đàm phán với trang chủ của Thạch Khánh Trang nhưng chờ mãi trang chủ vẫn không xuất hiện. Thế nên lúc đó bọn họ đã rút về rồi. Nhưng chuyện không ngờ là phản đồ của Đường Môn lại ra mắt…”

Dương Chấn Hồng ngừng nói rồi liếc nhìn Thẩm Thống. Thẩm Thống thấy vậy thì ra hiệu cứ nói tiếp. Dương Chấn Hồng thấy thế liền cúi đầu như thể mình đã làm gì sai.

“Ta có nghe hai vị đệ tử của Thẩm đại hiệp cũng đã được đưa tới Đường Môn.”

Đôi mắt Thẩm Thống chợt lóe lên một tia sáng. 

Dương Chấn Hồng lẫn hai vị huynh đệ còn lại liền cảm thấy tóc gáy như dựng đứng hết lên. 

“Còn tin tức nào về việc người của Thạch Khánh Trang bị Đường Môn bắt đi không?”

“Nam Cung Thế Gia đã yêu cầu thả người suốt hai năm qua, nhưng Đường Môn luôn cự tuyệt. Thế là việc đó đã hóa thành tranh chấp giữa Tứ Xuyên Võ Lâm và Giang Nam Võ Lâm.”

“Vậy là những võ lâm bang phái ở Tứ Xuyên cũng đã đứng về phía Đường Môn nhỉ.”

“Đúng là như vậy. Chẳng phải vị thế và quyền lực tuyệt đối của Đường Môn ở Tứ Xuyên là thứ khó mà chối cãi sao.”

“Còn Hạo Thiên Minh thì thế nào? Không lẽ bọn họ chỉ đứng nhìn thôi à?”

Hạo Thiên Minh là đoàn thể liên hợp chính phái được tạo ra với cốt lõi là Thất Phái Nhất Môn. 

Đường Môn dù có hùng mạnh đến đâu thì cơ bản vẫn là chính phái, nên tất nhiên phải nghe theo mệnh lệnh từ Hạo Thiên Minh. 

“Hạo Thiên Minh giờ chỉ còn là cái tên mà thôi. Tứ Xuyên Võ Lâm và Giang Nam Võ Lâm đều đã tạo dựng phe phái cho riêng mình rồi.”

“Thật điên rồ! Di Minh Giáo thì sao?”

Thẩm Thống không tài nào hiểu nổi tình hình hiện tại của Tứ Xuyên Võ Lâm và Giang Nam Võ Lâm. 

Tứ Xuyên Võ Lâm và Giang Nam Võ Lâm đã thành ra như vậy, còn Di Minh Giáo thì ra thế nào nữa?

“Đại hiệp, giờ không ai dám đụng vào Di Minh Giáo nữa đâu.”

“Nói cái gì thế hả? Rồi Tam Niên Chi Ước chỉ để trưng ra cho vui thôi à?”

“Ta đoán là đại hiệp chưa nghe được tin tức gì rồi. Di Minh Giáo hiện tại đã là tông giáo hộ quốc duy nhất được hoàng thất công nhận nên tất cả các môn phái đều phải tuân theo lệnh của bọn họ đấy.”

“Ngươi nói gì?  Tông giáo hộ quốc duy nhất được hoàng thất công nhận á?”

“Đại hiệp không biết thật ư? Bát Hoàng Thần Mẫu được tôn lên làm đại pháp sư của đất nước này. Thế nên Hạo Thiên Minh mới trở nên hữu danh vô thực như bây giờ đó. Vì đã trở thành tông giáo hộ quốc được Hoàng Đế công nhận nên chỉ cần chống lại Di Minh Giáo, kẻ đó sẽ bị buộc tội phản nghịch.”

“Ô hô! Thế giới này cũng hóa điên rồi. Di Minh Giáo mà lại trở thành tông giáo hộ quốc à?”

Thẩm Thống lắc đầu. 

Trong hai năm ở Thiên Ngoại Chi Vương, giang hồ đã thay đổi quá nhiều. 

Cuộc trò chuyện nhanh chóng đi tới hồi kết. 

Người ở Trung Dương Kiếm Môn đều nhìn Thẩm Thống với ánh mắt nghi hoặc. 

Rốt cuộc là Thẩm Thống là làm gì suốt thời gian qua mà lại chẳng biết tin tức gì cả chứ?

Thẩm Thống bày ra vẻ mặt đau đớn rồi lẩm bẩm. 

“Vậy là chẳng còn ai nghe theo Tam Niên Chi Ước nữa rồi.”

Dương Chấn Hồng lập tức trả lời. 

“Đúng vậy. Thế giới mà chúng ta đang sống là nơi chỉ cần buông lời chỉ trích Di Minh Giáo thì sẽ bị Cẩm Y Vệ lao tới bắt giữ ngay. Đại hiệp cũng nên cẩn trọng.”

“Gì chứ? Từ khi nào mà võ giả chúng ta phải sợ sệt đám quan lại thế hả!”

Dương Chấn Hồng vội cúi đầu trước sự bất mãn của Thẩm Thống. 

“Đại hiệp hiểu lầm rồi. Ta chỉ sợ rằng đại hiệp sẽ bị người ngoài dòm ngó rồi tố cáo mà thôi.”

“Chậc chậc! Chỉ có những võ giả vô dụng mới phải sợ như thế.”

Thẩm Thống đang cảm thấy rối bời. 

Ông cảm thấy kinh ngạc trước thời đại mà ai ai cũng lo lắng bị khép tội phản nghịch chỉ vì lỡ chỉ trích Di Minh Giáo. 

Thẩm Thống nhìn Dương Chấn Hồng với vẻ mặt cay đắng rồi đứng dậy. 

Ông vừa định quay người rời đi thì quay lại nhìn Dương Chấn Hồng. 

“Ngươi nghĩ gì về chuyện Di Minh Giáo trở thành tông giáo hộ quốc?”

“Một võ giả như ta thì nghĩ gì được chứ? Phía trên ra lệnh thì ta chỉ biết tuân theo thôi.”

“Ngươi chưa bao giờ tiếp xúc với Chính Nghĩa Minh hay Thiên Địa Minh phải không?”

Hạo Thiên Minh thì ông không rõ, nhưng nếu đã từng thuộc Chính Nghĩa Minh hay Thiên Địa Minh và chiến đáu với Di Minh Giáo thì chắc chắn sẽ không thốt ra những lời này. 

“Đại hiệp, những đoàn thể lớn như thế không có chỗ cho mấy môn phái nhỏ lẻ như bọn ta đâu.”

“Các ngươi thì sao chứ?”

Thẩm Thống cảm thấy không thể tin nổi.

Đến cả đạo tặc Lục Lâm còn xắn tay lên mà chiến đấu, thế mà những võ giả ở đây đang nói cái quái gì vậy chứ?

“Những môn phái nhỏ bé. vô danh như bọn ta không thể nhúng tay được vào chuyện giang hồ. Ít nhất được nhận Võ Lâm Thiếp thì còn có tiếng nói, đằng này bọn ta có nhận được cái gì đâu.”

“Nhưng ít ra ngươi vẫn biết Di Minh Giáo gồm những kẻ như thế nào mà? Đừng nói với ta là ngươi không biết đấy nhé?”

“Thành thật mà nói, ở huyện Trung Dương này chưa có ai bị Di Minh Giáo làm hại. Mọi thứ chỉ là tin đồn… Nên ta chẳng có gì để nói về chuyện đó cả.”

“Là vậy à?”

Vừa dứt lời, Thẩm Thống liền biến mất. 

Lão không muốn nói chuyện dài dòng với những kẻ đã chấp nhận Di Minh Giáo là tông giáo hộ quốc nữa.

***

Thẩm Thống trở về khách điếm và tường thuật lại mọi chuyện được nghe ở Trung Dương Kiếm Môn. 

“...Thế nên là hiện giờ Di Minh Giáo đã trở thành tông giáo hộ quốc rồi. Hắn còn nói ta phải cẩn trọng, chỉ cần bổ báng Di Minh Giáo thì sẽ bị Cẩm Y Vệ bắt giữ ngay đấy.”

Đáng ngạc nhiên là Uyên Xích Hà có vẻ không quan tâm đến Di Minh Giáo cho lắm. 

“Di Minh Giáo có trở thành tông giáo hộ quốc hay Bát Hoàng Thần Mẫu có là đại pháp sư đi nữa thì cũng kệ đi. Chúng ta phải đi tìm Đường lão, Nguyệt Nha và Cầm Nha đã.”

“Công tử đã dồn tâm huyết để chiến đấu với Di Minh Giáo đến vậy rồi mà, ngài thực sự thấy ổn với chuyện này sao? Nghĩ đến đám Thập Thủ Ma Binh và Bách Thủ Ma Quân cũng đủ khiến ta sôi máu rồi.”

Lão thậm chí còn chưa biết đệ tử sống chết ra sao. Thẩm Thống giờ chỉ muốn nhai sạch Di Minh Giáo cho hả cơn giận. 

Thực ra, lão cũng không quan tâm gì về Đường Môn bởi lão biết rõ sức mạnh và võ công của Uyên Xích Hà lợi hại thế nào. 

“Hầy! Lão già bất nhân bất nghĩa này. Đệ tử của mình còn chưa quay về mà còn nói cái gì thế hả? Lão còn không đề cập gì tới đệ tử của mình nữa chứ. Thẩm lão này, đến bao giờ lão mới thực sự là con người đây.”

Thẩm Thống liền nói với vẻ mặt uất ức.

“Đường Môn còn chẳng xứng trở thành đối thủ của công tử. Thế thì ta cần gì phải nói nữa. Công tử đánh rắm một cái thôi là đủ khiến bọn chúng hồn bay phách tán rồi. Công tử muốn ta nói cái gì đây?”

“Không, có vì lí do gì thì lão cũng nên tỏ ra quan tâm đệ tử của mình mới phải chứ?”

“Hầy, công tử muốn thì ta phải nghe theo thôi. Mong là Cầm Nha và Nguyệt Nha vẫn bình an vô sự. Lo cho đám trẻ đó mà ta chẳng thiết ăn thiết uống gì nữa đây này.”

“Nhưng ta nghe thấy tiếng bụng lão réo lên rồi kìa.”

“Ô hay, vậy ư? Thế công tử tính sao với Di Minh Giáo vậy? Chẳng phải công tử muốn trả thù Bát Hoàng Thần Mẫu sao?”

“Thẩm lão này.”

“Vâng.”

“Cứ để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên đi. lão đã trở thành Chân Nhân rồi mà vẫn chưa biết điều đó sao?”

“Thưa Đại Tông Sư đáng kính, xin ngài hãy rủ lòng thương mà bổ túc lại kiến thức cho Chân Nhân hèn mọn này.”

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, Nam Cung Nhiên cười khúc khích. 

“Thẩm lão, kẻ địch vẫn chưa có kế hoạch gì mà. Đừng hấp tấp bước đi trước để làm gì. Ta nghĩ bây giờ cứ tập trung vào chuyện của Đường Môn đã.”

“À! Có lẽ là ta đã lo xa quá rồi. Ta hiểu, ta hiểu.”

Thẩm Thống giờ mới nhận ra Uyên Xích Hà chỉ đang quan tâm tới chuyện của Đường Môn. 

Xét tới sức mạnh của cậu thì nỗi lo này chẳng hề cần thiết. 

Nhưng Thẩm Thống vẫn phải im lặng nghe theo lời Uyên Xích Hà thôi. 

lão lắc đầu buồn bã. Bên tai lão lại chợt vang lên giọng nói của Nam Cung Nhiên. 

“Ta có cố bước đi trước, nhưng thế gian sẽ không để yên cho ta đâu. Đó là luân lí rồi.”

Thẩm Thống chợt nhận ra điều ẩn giấu trong lời của Nam Cung Nhiên. 

Phải rồi. 

Chỉ cần phát hiện Uyên Xích Hà đã trở về từ Thiên Ngoại Chi Vương, Bát Hoàng Thần Mẫu sẽ lập tức ập tới ngay. 

Dù có muốn hay không, thế giới này vẫn sẽ xoay quanh Uyên Xích Hà mà thôi. 

“Công tử nãy giờ đang suy nghĩ gì thế hả?”

“Chúng ta nên làm gì nếu cả Tứ Xuyên Võ Lâm đều đã đứng về phía Đường Môn?”

“Thì làm gì nữa. Cứ đập phá hết thôi.”

“Nói thì dễ hơn làm. Ta phải đặt ra giới hạn để mọi thứ không vượt ngoài tầm kiểm soát chứ. Ta không muốn tạo ra thù oán vô ích.”

Uyên Xích Hà mệt mỏi nhìn thẩm Thống. 

Lúc còn ở Ngũ Phong Sơn Trại, cậu đã tung hoành quá nhiều. Sau đó, biết bao ân oán đã âp tới. 

Với tư cách là trang chủ Thạch Khánh Trang, cậu không muốn chuyện đó lại xảy ra nữa. 

Cậu phải giữ vững tâm mình vì đứa con sắp chào đời. 

Nhưng cậu cũng chưa biết cách nào để đối phó với những thứ đang diễn ra mà không gây ân oán. 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương