Cuồng Phu
-
Chương 9
Nhẹ nhàng rút ra ngân châm, lại mở vài đơn thuốc, Trì Trọng Lâu đứng dậy hướng Đới viên ngoại cáo từ.
Đới viên ngoại một tay mở mấy cửa hàng dầu muối vải vóc, cũng coi là nhân vật có mặt mũi ở trấn nhỏ này, ước chừng năm mươi tuổi, bộ dạng ôn hòa, tạ ơn Trì Trọng Lâu xong liền kêu gia đinh đưa đại phu ra cửa.
Trì Trọng Lâu mang theo bánh ngọt cùng hai cân thịt khô Đới viên ngoại tặng, đi trên con đường trấn đá vụn, gặp được không ít người qua đường đều hướng y thân thiện chào hỏi, y cũng mỉm cười gật đầu chào lại từng người.
Vết thương ở chân trái đã hoàn toàn khép lại, y không muốn ở lại nhà Phạm Tứ Ngưu gây thêm phiền phức. Vì vậy đến khi đi lại không còn bất tiện liền để Phạm Tứ Ngưu tìm một nơi an tĩnh trong thôn, dựng lên một nhà tranh nhỏ.
Ban ngày chạy lên trấn nhỏ hành nghề y, buổi tối ở trong phòng điều chế thuốc, đổi lại cũng thanh tĩnh an nhàn.
Y biết dân chúng trong trấn nhỏ cũng không dư dả nên chỉ lấy ít tiền xem bệnh. Thường có những bệnh thấy áy náy, liền đưa cho y một chút lương thực, Trì Trọng Lâu cũng không cự tuyệt ý tốt của bọn họ.
Thu hoạch trong năm quá thấp, ở Câu Bình nạn đói cùng bạo động cũng càng ác liệt. Y ở trấn trên làm nghề y, thỉnh thoảng cũng nghe được các nơi đều có nạn dân chết đói. Đô thành Câu Bình – Vĩnh Tắc đã bị phản quân chiếm giữ, hoàng đế mất tích… dân chúng cả nước trong lòng bàng hoàng, mà nơi này là một trấn nhỏ gần biển nên cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ là người chạy nạn từ đất liền rõ ràng tăng nhanh, phá vỡ sinh hoạt thanh bình thường ngày của trấn nhỏ.
Trong đám dân chúng chạy nạn, cũng có người Xích Ly. Từ trong miệng những người đó Trì Trọng Lâu biết được Phong Hoa phủ đã bị đại quân Huyền Long công phá, tứ đệ Chẩm Nguyệt hướng Huyền Long cúi đầu xưng thần. Xích Ly này từ một nước lớn ở phía Nam từ nay trở đi thành thuộc địa của Huyền Long. Những người đó lo lắng Huyền Long cuối cùng triệt để chiếm Xích Ly, tranh thủ đem cả nhà trốn sang Câu Bình, không ngờ Câu Bình cũng hỗn loạn bất kham.
Trì Trọng Lâu kinh ngạc qua đi lại cảm thấy mờ mịt. Hoàng mẫu đã qua đời, Xích Ly trở thành nước chư hầu. Dù cho y về được nước, cũng đã không có chút ý nghĩa nào…
Y thở dài, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa tiếng ngựa rền rĩ, kéo sự chú ý.
Đường phố vắng vẻ, ở khúc quanh một cơ thể đầy bụi bặm trượt xuống lưng ngựa, ngựa một bên cúi đầu thê thanh hí, dùng đầu đẩy nam nhân trên đất. Người kia trên mình dính toàn bụi bặm dơ bẩn, cùng màu sắc lông ngựa y hệt nhau không nhìn ra nhan sắc, tóc rối tung như đoàn cỏ dại.
Mấy đứa trẻ con vây xung quanh, làm mặt quỷ kêu: “Tên bẩn thỉu!” còn ném mấy hòn đá nhỏ vào người nọ.
Thân thể người nọ giống như suy yếu tới cực điểm, đứng cũng không nổi, chỉ có thể khẽ nâng cánh tay che khuôn mặt, trốn tránh mấy hòn đá nhỏ đang bay tới.
Trì Trọng Lâu nổi lên lòng trắc ẩn, tiến lên phía trước. Mấy đứa nhỏ thấy người lớn đi tới, liền cười đùa chạy đi hết.
“Ngươi có đói bụng hay không?”
Trì Trọng Lâu ngồi xổm xuống bên cạnh người nọ, thấy cằm dưới người nọ hé ra sau cánh vô cùng nhếch nhác, cũng không biết qua mấy ngày chưa rửa mặt, nghĩ thầm có lẽ là nạn dân từ nội địa chạy tới.
Y mở hộp bánh ngọt, lấy vài miếng bánh đưa tới bên mép người nọ:
“Cầm ăn đi. Không đủ, chỗ ta vẫn còn.”
Người nọ không nhận, thân thể lại trở nên cứng còng. Trì Trọng Lâu thấy gân xanh dưới cổ người nọ đột nhiên nổi lên.
Y cảm thấy hơi kỳ quái, lại nghĩ đến có thể người này tính tình cao ngạo, không muốn nhận thứ người khác bố thí, liền nói:
“Bánh ngọt này là ta bán cho ngươi, chờ ngươi sau này có tiền, trở lại đưa ta được rồi.”
Người nọ vẫn không lên tiếng, cánh tay đang che trên khuôn mặt lại càng ngày càng run rẩy.
Trì trọng lâu ngạc nhiên, nhìn kỹ phía sau, rốt cuộc nhận ra ngựa:
“Mặc Thần!”
Ngựa trong phủ Ân Nhược Nhàn làm sao có thể chạy đến địa phương xa xôi này?
Nghe Trì Trọng Lâu kêu tên ngựa, người nọ cả người chấn động, đột nhiên giơ tay đẩy Trì Trọng Lâu ra, bò dậy bỏ chạy, ngay cả ngựa cũng không dắt theo.
Thấy bóng lưng người kia, ánh mắt Trì Trọng Lâu thoáng cái đờ đẫn. Chuyện cũ trước kia, trong nháy mắt xoáy vào nội tâm. Y đứng ngẩn người, lẩm bẩm nói:
“Ân Nhược Nhàn…”
Người nọ nghe vậy càng chạy trốn nhanh hơn. Cũng không chạy được xa, giống như thể lực hết chống đỡ nổi, ngã xuống, lại đứng lên tiếng tục chạy.
Trì Trọng Lâu sợ run một hồi, chính mình cũng không biết làm cái gì,bước chân không tự chỉ được đi theo người.
Ân Nhược Nhàn chạy được một đoạn lại ngã sấp, nhưng vẫn giống như là đang tránh né hồng thủy mãnh thú mà không chịu dừng, một đường chạy thẳng đến trấn nhỏ.
Thôn quê cây cỏ tiêu điều, thẩm thấu cái lạnh lẽo của mùa đông. Một con sông chảy khẽ kêu róc rách, mặt sông không rộng, cỏ lau hai bên bờ đều héo rũ, ở trong gió rét run rẩy lay động.
Trì Trọng Lâu thấy Ân Nhược Nhàn hướng bờ sông chạy, nhịn không được cất giọng nhắc nhở:
“Ở sông này có rắn độc, đừng đi quá.”
Bước chân Ân Nhược Nhàn chỉ dừng một chút, trái lại gia tăng cước bộ, nhảy vào trong sông ra sức khua hai cánh tay hướng bờ bên kia bơi đi.
Đến giữa sông, hắn bỗng nhiên kêu lên đau đớn, thân thể nhào lên.
Tình hình này, tám chín phần mười là bị rắn cắn.
Trì trọng lâu trong lòng trầm xuống, đưa tay dặm cái gì đó, cũng ghim vào giữa sông, kéo Ân Nhược Nhàn còn đang không ngừng giãy dụa, y bơi về bên bờ, cả người ướt sũng.
Trên đùi Ân Nhược Nhàn quả nhiên có một con rắn lục nhỏ. Trì Trọng Lâu thấy bên cạnh vừa khéo có một đoạn cành khô, y cầm lên đánh rắn nhỏ dài tận bảy tấc kia, thân rắn vặn vẹo vài cái, liền từ trên đùi Ân Nhược Nhàn rớt xuống.
Hai lỗ nhỏ bị rắn cắn chảy máu, Trì Trọng Lâu không chút nghĩ ngợi cúi đầu, muốn thay Ân Nhược Nhàn hút ra máu độc, lại bị hung hăng đẩy ra.
“Ta không cần ngươi cứu!”
Ân Nhược Nhàn kéo chân, đi tới hắc mã bên cạnh, nỗ lực nhảy lên lưng ngựa, chân cũng đã bắt đầu tê dại, thế nào cũng không thể giơ lên.
Toàn thân hắn run rẩy, bỏ lại hắc mã, dùng hết tất cả khí lực đi về phía trước.
Kinh ngạc, hoảng loạn, xấu hổ, bối rối… Các loại tâm tình ở trong lòng dâng lên, đem hắn từ đầu đến cuối không có dũng khí nhìn trì trọng lâu.
Dùng sức mạnh kinh người dựa vào Mặc Thần, hắn liều mạng khi phản quân vây quanh, hốt hoảng trốn phản quân đuổi bắt, cuối cùng vẫn chạy trốn tới biên giới Đông Hải Câu Bình. Truy binh tựa hồ rốt cục bị hắn thoát khỏi, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, hắn cư nhiên ở thời điểm thất vọng nhất nghèo túng gặp Trì Trọng Lâu.
Hồi tưởng hành động chính mình đối với Trì Trọng Lâu, hắn không chút nghi ngờ Trì Trọng Lâu biết được sẽ dùng biểu tình có chút hả hê cùng châm chọc nói móc hắn.
Ngay cả khi nghèo túng, hắn vẫn như cũ có niềm kiêu ngạo của hắn, không muốn mình bị bất luận kẻ nào chế nhạo, đó là lý do rõ ràng nghe được trong sông có rắn độc, nhưng vẫn nhảy xuống, chỉ vì muốn thoát khỏi Trì Trọng Lâu.
Cho dù bị độc xà cắn chết, hắn cũng không muốn bị người chế nhạo, đặc biệt người kia, lại là Trì Trọng Lâu…
Chân bất chợt khuỵu, hắn quỳ rạp xuống đất, đầu óc cũng từ từ choáng váng, hắn giãy dụa một phen, tự mình đều không thể đứng lên, chỉ có thể liên tục thở gấp.
Trì Trọng Lâu ngơ ngác nhìn Ân Nhược Nhàn, rốt cuộc đến gần, nói:
“Nếu không đem độc hút ra lai, ngay cả thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi.”
“Không liên quan gì tới ngươi!”
Thanh âm Ân Nhược Nhàn khàn khàn, cũng rất gắt gỏng, giống như dã thú bị xâm phạm lãnh địa.
“Ta không cần ngươi tới đồng tình thương cảm ta! Trì Trọng Lâu, ta bây giờ biến thành cái dạng này, ngươi nhất định thật cao hứng đi! Ngươi đi đi, đừng để ý tới ta!”
Có cái gì để ta cao hứng sao? …
Trì Trọng Lâu mờ mịt, cuối cùng bình tĩnh nói:
“Tùy ngươi nghĩ như thế nào. Chỉ bất quá hôm nay dù cho bị độc xà cắn chính là một người xa lạ, thậm chí một con chó, một con mèo, ta cũng sẽ cứu. Ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Cả người Ân Nhược Nhàn đều cứng ngắc như đá.
Trì Trọng Lâu thấy hắn không lên tiếng nữa, đi tới xé mở miệng vết thương Ân Nhược Nhàn cùng quần áo, đem máu độc hút đi ra. Liên tiếp nhổ ra hơn mười miệng, trong máu nhưng vẫn tím đen. Y biết bởi vì vừa làm chậm trễ thời gian, độc tính đã chuyển nặng.
“Ngươi như vậy không đi được đường xa, quay về nhà của ta dưỡng thương tốt rồi lại đi.”
Y đỡ Ân Nhược Nhàn lên lưng ngựa, thu thập hòm thuốc và đồ ăn, dắt Mặc thần chậm rãi đi về hướng Phạm gia thôn.
Mặt trời lặn rực đỏ, chiếu lên mặt sông gợn nước lăn, giống như nhuộm đám cỏ lau héo rũ một tầng vàng óng ánh.
Y và Ân Nhược Nhàn cũng không nói chuyện với nhau, chỉ nghe tiếng chân Mặc Thần ở nơi thôn quê cô tịch trống trải lặp đi lặp lại bước chân, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng phì phì trong mũi, giật mình vì hai con thủy điểu* trong bụi lau sậy.
Trờ về đến nhà tranh nhỏ của Trì Trọng Lâu, Ân Nhược Nhàn bởi vì độc tính công não rơi vào hôn mê.
Đem người dời đến trên giường nhỏ được tấm ván gỗ hợp lại thành, Trì Trọng Lâu cạy khớp hàm Ân Nhược Nhàn, bỏ xuống mấy viên thuốc giải độc, lại ở trên cổ tay trên đùi Ân Nhược Nhàn cắt mấy vệt nhỏ, đem máu độc chảy ra. Thấy người Ân Nhược Nhàn ẩm ướt cùng quần áo dơ bẩn, y thở dài, đứng dậy đun nước nóng, gội đầu cho hắn, sau đó chà lau toàn thân.
Trên đường chạy trốn, vết thương trên vai Ân Nhược Nhàn còn không được trị liệu tốt, lúc này đã đầy mủ máu.
Trì Trọng Lâu khiêu miệng vết thương, ép sạch mủ máu rồi sau đó bôi thuốc, băng bó đâu ra đấy, xoay mình lấy một bộ quần áo của bản thân thay Ân Nhược Nhàn mặc vào.
Chờ đến khi y ngừng lại nghỉ, đã thấy bụng đói kêu vang, y cũng lười đun bếp nấu cơm liền ăn đỡ hai miếng bánh ngọt lót dạ. Sau đó ra ngoài cắt chút cỏ khô cho Mặc Thần, thuận tiện cũng đem toàn thân Mặc Thần ra cọ rửa sạch sẽ, lộ ra lông mao đen bóng.
Mực thần ăn xong cỏ khô, khẽ liếm bàn tay y.
Trì Trọng Lâu không khỏi nhớ lại ban đầu ở phủ nhị hoàng tử thay Mặc Thần mang bệnh chữa trị, ngẩn ngơ một hồi, khẽ than sờ sờ đầu Mặc Thần, đi trở về phòng.
Y phục của y vì cứu Ân Nhược Nhàn cũng đã ướt đẫm, nhưng duy nhất một bộ có thể dùng để thay đổi giặt quần áo đã cho Ân Nhược Nhàn mặc. Trì Trọng Lâu chỉ phải đem quần áo ướt sũng đều cởi hết ra, gác trên chậu than hong khô. Còn mình thì bọc chăn ngồi một bên sưởi ấm.
Ngoài cửa gió đông khẽ rít, quang cảnh giống như một năm trước y bị Ân Nhược Nhàn bắt đến.
Trì Trọng Lâu ngơ ngơ ngẩn ngẩn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, trái tim bỗng nhiên hơi nhói lên, nhắc nhở y không nên nhớ lại những thứ đã qua.
Hồi ức bị gián đoạn, nhìn trong chậu vẫn còn mấy khối than củi, ngẩng đầu. Ân Nhược Nhàn chẳng biết lúc nào đã tỉnh, đang ngồi ở mép giường, chậm rãi quan sát bốn phía, vẻ mặt phức tạp nhìn y.
“Đói không? Có muốn ăn vài thứ hay không?”
Trì Trọng Lâu bao lấy chăn đứng dậy, đem bánh ngọt với nước đặt trên bàn cạnh giường.
Ân Nhược Nhàn lại nhìn hai chân Trì Trọng Lâu lộ ra bên ngoài, trên bắp chân trái có một vết sẹo lớn và mấy vết răng khả nghi khiến hắn thay đổi sắc mặt.
Trên da Trì Trọng Lâu, vốn là cái gì cũng không có.
“Chân ngươi, đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn khàn khàn mở miệng.
Trì Trọng Lâu ngây người, nhàn nhạt nói: “Bị cá mập cắn.”
“Cái gì?”
Ân Nhược Nhàn hoảng sợ, dù rằng Trì Trọng Lâu hiện tại yên lành đứng trước mắt hắn, hắn vẫn cảmthấy chấn động, nhịn không được đứng lên truy hỏi:
“Làm sao bị cá mập cắn? Nhạc Trảm Tiêu đâu? Ngươi không phải cùng hắn rời khỏi Vĩnh Tắc sao? Hắn ta như thế nào lại không bảo vệ tốt ngươi? Hiện tại ở đâu rồi?”
Hắn liên tiếp hỏi, Trì Trọng Lâu chỉ trầm mặc nhìn hắn một cái, rồi trở lại ngồi bên cạnh chậu than khều lửa.
“Ta và Nhạc tướng quân rời bến gặp phải cơn lốc Long thần, chìm thuyền sau đó thất lạc. Ta được ngư dân trong thôn này cứu. Hiện tại ở nơi này.”
Thấy Ân Nhược Nhàn môi khẽ động còn muốn hỏi lại, y lẳng lặng nói:
“Độc của ngươi còn chứ trừ hết, không nên nói chuyện nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ân Nhược Nhàn ngậm miệng lại, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:
“Trọng Lâu, nguyên tiêu yến ngày đó, ta kỳ thực muốn ngươi ở lại, đều là bị Nhạc Trảm Tiêu tức đến mù đầu, ta mới, mới nói mấy câu giận ngươi…”
Một tiếng “Trọng Lâu” đem Trì Trọng Lâu bừng tỉnh. Lửa trong chậu than chậm rãi trở nên mơ hồ, y quay đi, không muốn để cho Ân Nhược Nhàn thấy được vẻ mặt của mình.
“Chuyện đã quá khứ, đừng nhắc lại.”
Ngữ khí của y rất bình thản, nghe không ra đến tột cùng là vui hay giận.
Đoạn Ân Nhược Nhàn lần thứ hai im lặng, nhìn chằm chằm dấu vết trên đùi Trì Trọng Lâu, trong lòng tràn ngập hối hận và hổ thẹn.
“Trọng Lâu… Ta không nên dối gạt trêu đùa ngươi, ngươi… Hận ta sao?”
Hận với không giận, yêu với không yêu, ai lại có thể chân chính nhìn thấu.
Trì Trọng Lâu chợt thấy mộng cũ trước đây, cũng như một vở kịch.
Chỉ là trong đó, y cũng đã từng cười qua, từng hạnh phúc…
“Xuy”, một chút bọt nước rơi vào trên than củi đốt đến đỏ bừng, chớp mắt hóa thành khói xanh. Trì Trọng Lâu lại cười, khẽ lắc đầu.
“Có lẽ là kiếp của ta, tựa như lúc bị cá mập cắn, giống nhau, lúc đó rất đau, hiện tại cũng đều thành quá khứ. Giờ đây ta sống rất tốt, vậy là đủ rồi.”
Khóe miệng Ân Nhược Nhàn khẽ giật, Trì Trọng Lâu từ trước đến nay vẫn không trách mắng hắn, nhưng hắn lại không cách nào tha thứ chính mình. Hắn không biết, dùng hết toàn bộ thời gian cả đời này, liệu có thể bù đắp thương tổn cho Trì Trọng Lâu hay không?…
Trọn cả đêm, hắn cũng không ngủ lại, trong ánh sáng ảm đạm nhìn Trì Trọng Lâu.
Nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế Ân Nhược Nhàn triệt để khỏi hẳn.
Sáng sớm hôm nay, Ân Nhược Nhàn nấu một khối thịt khô lớn, một ít cá khô, cùng bánh ngọt cơm nắm gói thành một bọc. Ân Nhược Nhàn vẫn đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn Trì Trọng Lâu bận rộn, chờ đến khi Trì Trọng Lâu đem cái bọc đưa tới trước mặt hắn, hắn mới lắc đầu, mỉm cười nói:
“Ta không đi.”
Tay Trì Trọng Lâu run lên, cái bọc suýt nữa rơi xuống đất, bị Ân Nhược Nhàn đúng lúc tiếp được.
“Vĩnh Tắc đã bị phản quân chiếm lĩnh, ta thế đơn lực bạc, cũng vô lực xoay càn khôn. Huống hồ ta vốn đối ngôi vị hoàng đế cũng không có gì hứng thú.”
Ân Nhược Nhànvừa nói vừa nhìn sắc mặt Trì Trọng Lâu, ôn nhu nói:
“Trọng Lâu, chúng ta còn có thể gặp nhau, nhất định là trời cao muốn chúng ta có thể cùng một chỗ. Sau này, ta ở tại chỗ này cùng ngươi có được hay không? Ta có thể thề độc, sau này sẽ không lừa dối ngươi, trêu cợt ngươi.”
Môi Trì Trọng Lâu trắng bệch, bỗng nhiên mở cửa phòng, thanh âm lại vẫn như cũ bình tĩnh.
“Ta để ngươi ở lại, chỉ là bởi vì ngươi trúng độc. Ngươi đã đã khỏi rồi, xin mời rời khỏi.”
“Trọng Lâu…”
Ân Nhược Nhàn còn muốn khẩn cầu lần nữa, Trì Trọng Lâu đã xem hắn đẩy tới bên ngoài cửa. Sức lực tuy rằng không lớn, nhưng Ân Nhược Nhàn lại không dám phản kháng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hai cánh cửa đóng sầm trước mặt.
Hắn đứng ngẩn ngơ trong gió, cuối cùng cầm bọc đồ ăn, dắt hắc mã Mặc Thần chậm rãi đi xa.
Trì Trọng Lâu dựa lưng vào ván cửa, thẳng đến tân khi không nghe được tiếng vó ngựa, y mới im lặng cười khổ.
Tâm bị chà đạp, sẽ không chịu nổi lần thứ hai đùa bỡn.
Y không có dũng khí lần nữa tin tưởng Ân Nhược Nhàn, chỉ có thể đem người nọ trong tầm mắt từ nay về sau vĩnh viễn đoạn tuyệt.
Gió lạnh thổi ào ào, lạnh thấu xương.
Trì Trọng Lâu xem xong bệnh cho người cuối cùng, thu dọn nhấc lên hòm thuốc, bung ô, nghênh đón trận tuyết rơi lẻ tẻ rời khỏi trấn nhỏ, đi về Phạm gia thôn.
Ngày hôm nay đã là đêm trừ tịch – đêm 30. Mấy nhà bệnh nghe nói đại phu còn độc thân, đều nhiệt tình muốn y ở lại cùng nhau ăn bữa cơm trừ tịch nóng hổi. Trì Trọng Lâu đành nói ở nhà còn có bệnh nhân, lời nói dịu dàng từ chối mấy nhà nhiệt tình.
Y đã mất nước mất nhà, ở lại nơi đó nhìn toàn gia người ta đoàn tụ hoà thuận vui vẻ, chỉ sẽ làm y càng thêmtổn thương. Vẫn là nên trở lại nhà tranh buồn tẻ, bên ngọn đèn ảm đạm rót xuống chén trà đắng, nhìn sách thuốc, cảm thấy đêm trừ tịch yên tĩnh thích hợp với y hơn.
Hoa tuyết từ từ lớn, đem bầu trời vốn là xám xịt che kín nhìn không thấy màu sắc nào khác.
Trì Trọng Lâu lúc gần đến làng chài, sắc trời đã đen kịt như mực, ngọn đèn dầu ở trong đêm tối yếu ớt lập lòe, mùi đồ ăn từ cửa sổ các nhà bay ra, khiến cho thôn trang nhỏ này thê vài phần ấm áp.
Nhà nhỏ của y, cư nhiên cũng lộ ra ánh sáng.
Trì Trọng Lâu quả thực ngây ra một lúc. Bước nhanh đi tới trước nhà, thu lại ô, mở ra ván cửa khép hờ.
Trên bàn gỗ nhỏ, bày một mân thịt gà khô, còn có vò rượu hoa điêu lâu năm. Một nam nhân vui vẻ từ trên ghế đứng lên, tiến lại đón.
“Trọng Lâu, ngươi đã về.”
Đúng là Ân Nhược Nhàn ngày đó rời đi.
Trên mặt hắn chẳng biết dùng cái gì vậy bôi lên vừa đen vừa vàng, đầy mụn cơm, cả người một bộ vải thô cực kì sạch sẽ.
Hắn trong tay Trì Trọng Lâu đang đứng ngẩn ngơ đỡ lấy cái hòm thuốc và ô, sau đó thay Trì Trọng Lâu phủi hoa tuyết dính vào đầu vai, ôn nhu nói:
“Trọng Lâu, ngươi mau ngồi đi.”
Trì Trọng Lâu nhìn hắn chằm chằm, thật lâu mới từ ngoài ý muốn lấy lại tinh thần, lên tiếng:
“Ngươi còn tới làm gì?”
“Trở về cùng ngươi cùng nhau đón năm mới a.”
Ân Nhược Nhàn trả lời phi thường tự nhiên, đóng cửa phòng đem khí lạnh ngăn cách bên ngoài, hắn quay người lôi kéo Trì Trọng Lâu ngồi vào bên cạnh bàn, chỉ vào rượu và thức ăn nói:
“Ta ngày đó rời đi, lên trấn nhỏ tìm nhà phú hộ làm công ngắn hạn. Hôm nay là trừ tịch, ta đương nhiên muốn mua rượu và thức ăn. Trọng Lâu, ngươi cũng đói bụngphải không? Nhanh ăn đi!”
Hắn gắp lên một cái đùi gà, bỏ vào trong bát Trì Trọng Lâu.
Trì Trọng Lâu cúi đầu nhìn đùi gà, không động đũa, cũng không lên tiếng.
Ân Nhược Nhàn đợi một lúc, Trì Trọng Lâu vẫn như cũ vẫn duy trì ngậm miệng không nói, hắn có chút thất vọng, nhưng lập tức lại tràn ra bộ dáng tươi cười, đẩy ra vò rượu, châm hai chén, cầm lấy một chén đưa tới trước mặt Trì Trọng Lâu.
“Ngươi không thích ăn đùi gà, liền uống chút rượu cho nóng người đi.”
Chén rượu làm từ đất sét thường nung ra, rất thô ráp, cùng ly ngọc tinh tế đêm trừ tịch năm xưa căn bản một trời một vực.
Trì Trọng Lâu lại nhớ đến lúc đó, y và Ân Nhược Nhàn, quàng lấy tay của đối phương mà uống rượu, giống phu thê trong lễ hợp cẩn giao bôi…
Chua xót đau đớn thoáng cái chiếm lấy trái tim, khiến y hầu như không tài nào thông thuận hô hấp.
Y vốn cho là mình vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại buổi tối hôm ấy, nhưng thì ra, hết thảy đều khắc dấu thật sâu ở trong đầu y, cho tới bây giờ chưa từng mờ đi.
Nhưng y, thật sự không muốn nhắc lại, càng không muốn nhớ lại tràng giả tạo ôn nhu.
Trì Trọng Lâu bỗng nhiên nở nụ cười, rất lạnh. Đưa tay hất ra ly rượu trước mặt. Chén rơi xuống đất, nát tan.
Bắp thịt trên mặt Ân Nhược Nhàn cũng không hiểu mà hơi co quắp, cơ thể cũng run rẩy, hắn che mặt hít sâu một cái, thả tay xuống, mỉm cười nói:
“Không sao không sao, ngươi không thích uống rượu thì đừng uống, thực sự không có việc gì.”
Hắn nói rất nhẹ rất nhanh, càng giống như là đang an ủi mình.
Xoay người ở trong cái bọc để trên giường tìm tòi, lẩm bẩm nói:
“Trọng Lâu, đừng nóng giận, ta còn mua vài thứ cho ngươi.”
Một kiện trường bào mới tinh bằng vải bông được đưa đến trước mắt, sắc tím nhàn nhạt, ghim vào mắt khiến y đau đớn.
Ân Nhược Nhàn cẩn thận từng li từng tí run rẩy mở áo choàng.
“Y phục của ngươi quá mỏng, mặc áo choàng này vào cho chút ấm áp. Trọng Lâu, ta có thể thay ngươi mặc vào không?”
Trì Trọng Lâu ngậm chặt miệng, môi trắng bệch. Nghe Ân Nhược Nhàn còn đang gần như cầu xin hỏi:
“Cũng không thể được?…”
Mặc vào thì như thế nào? Để Ân Nhược Nhàn giống như trước đây giúp y mặc y phục tím nhạt xinh đẹp nhất, khí khái nhất?
Mặc cho Ân Nhược Nhàn ba hoa chích choè thế nào, y vẫn như cũ là một người tư sắc bình thường ngu ngốc.
Cái cảm giác bị người đùa bỡn lừa dối quá đau đớn, y đã trăm phương nghìn kế khóa nó tận chỗ sâu nhất đáy lòng, vì sao Ân Nhược Nhàn còn xé rách vết thương ấy của y?
Trì Trọng Lâu thật sâu nhắm mắt lại con ngươi, giây lát mở ra, đứng dậy, trong hòm thuốc lấy ra cây kéo, nắm áo choàng liền cắt.
“Trọng Lâu?”
Ân Nhược Nhàn sợ ngây người, theo bản năng muốn cướp lại áo choàng, nhưng trường bào đã bị ngăn cản cắt thành hai đoạn.
Chậm rãi buông xuống, Trì Trọng Lâu chầm chậm xoay người, đưa lưng về phía Ân Nhược Nhàn.
Ngực trống rỗng. Giống như cái gì cũng không tồn tại.
Ân Nhược Nhàn nhìn chằm chằm đoạn áo choàng chia làm hai trong tay, nửa ngày rốt cuộc tìm về thần trí, rung giọng nói:
“Trọng lâu, ta là thật tâm thích ngươi, ta…”
“Những lời này, ngươi một năm trước đã nói qua.”
Trì Trọng Lâu mở miệng, thanh âm bình tĩnh gần như chết lặng.
“Ân Nhược Nhàn, xin ngươi đừng lần nữa trêu cợt ta.”
“Ta không có…”
Ân Nhược Nhàn muốn giải thích, nhưng Trì Trọng Lâu căn bản cũng không nguyện ý nghe, lẳng lặng nói:
“Ta cũng có tự tôn, cũng sẽ thương tâm.Chính ta cũng sai, phạm một lần vậy là đủ rồi, ta không muốn lại để cho mình lần thứ hai tái phạm.”
Ân Nhược Nhàn yên lặng như gỗ đá. Đây là lần đầu tiên Trì Trọng Lâu ở trước mặt hắn thổ lộ tiếng lòng.
Trì Trọng Lâu cũng không có mắng chửi hắn, nhưng cả người hắn lại giống như bị roi quất qua, đau đến không cách nào hình dung.
“Trọng Lâu, thực sự xin lỗi.”
Hắn không biết còn có thể vì mình giải thích cái gì, chỉ vì những lừa dối kia không xóa sạch được sự thực.
“Đối với ngươi lần này, là nghiêm túc. Trọng Lâu…”
Trì Trọng Lâu không nói gì thêm, chỉ là dùng ngón tay chỉ cửa phòng.
Ân Nhược Nhàn biết, Trì Trọng Lâu muốn hắn rời đi. Trong mắt hắn hiện lên tuyệt vọng, hắn thấp giọng nói xin lỗi, nhưng mà Trì Trọng Lâu như trước không nói được một câu, đưa tay cố chấp chỉ vào cửa phòng.
Ân Nhược Nhàn nhìn bóng lưng Trì Trọng Lâu đối với mình như người xa lạ, thật lâu, cuối cùng buông hai đoạn trường bào, lặng yên đi ra khỏi phòng nhỏ.
Nghe hai phiến tấm ván gỗ một lần nữa khép lại, cánh tay Trì Trọng Lâu treo ở giữa không trung của cuối cùng rũ xuống, chậm rãi ngồi vào trong ghế.
Trên mặt y, đã phủ đầy nước mắt.
Đêm đó, y nhìn ngọn đèn, ngồi trơ đến bình minh.
Hoa tuyết cũng thổi suốt cả đêm, cách song cửa nhìn ra ngoài, một mảnh trắng tinh lạnh lẽo.
Ngồi rất lâu ở trong căn phòng lạnh như băng, tay chân đều đã lạnh lẽo đến mất cảm giác. Trì Trọng Lâu chậm rãi cử động chân, cầm lấy rượu thuốc xoa khắp tay chân, sau một lúc tê cứng mới hết, trở về độ ấm bình thường. Y rót một chén trà xanh, ăn xong mấy miếng bánh tráng, trên người cũng ấm áp lên.
Áo choàng bị cắt thành hai đoạn, vẫn còn yên lặng nằm trên mặt đất. Y lặng lẽ cầm lên, nhìn chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng nhếch khóe miệng, mở cửa phòng.
Đang muốn ném bỏ áo choàng, y bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Ân Nhược Nhàn ôm đầu gối, ngồi ở hiên nhà, trên tóc cùng y phục đọng lại không ít hoa tuyết, xem tình hình đã ở trong tuyết ngồi rất lâu.
ThấyTrì Trọng Lâu, Ân Nhược Nhàn lập tức đứng lên, chỗ ngồi trước đó lộ ra vết tích chói mắt, hắn nhìn Trì Trọng Lâu, thấp giọng nói:
“Xin lỗi.”
Thanh âm mê người thường ngày, kể cả đôi môi đều bởi vì giá lạnh mà run rẩy, ánh mắt lại ôn nhu nhìn Trì Trọng Lâu, trong lòng y cũng đau đớn không chịu nổi.
Người này, lại ngồi cả đêm trong tuyết chờ y. Chỉ là, đã đến ngày hôm nay, cần gì phải nhớ lại trước đây? Lẽ nào Ân Nhược Nhàn không hiểu, có những thứ, bỏ lỡ một thời, chính là một đời?
“Xin lỗi.”
Nghe không được thanh âm đáp lại của Trì Trọng Lâu, Ân Nhược Nhàn lại lập lại một lần.
Lời thừa thãi, hắn không muốn nói thêm, thầm nghĩ vẫn là xin lỗi, thẳng đến khi Trì Trọng Lâu tha thứ hắn mới thôi.
Toàn thân Trì Trọng Lâu cũng không nhịn được khẽ run, cắn chặt hàm, dứt khoát bỏ lại áo choàng, đóng cửa phòng, đạp lên tuyết đọng đi nhanh đi về phía trước.
Ân Nhược Nhàn không biết Trì Trọng Lâu muốn đi đâu, sợ hãi theo sát sau lưng y.
Đới viên ngoại một tay mở mấy cửa hàng dầu muối vải vóc, cũng coi là nhân vật có mặt mũi ở trấn nhỏ này, ước chừng năm mươi tuổi, bộ dạng ôn hòa, tạ ơn Trì Trọng Lâu xong liền kêu gia đinh đưa đại phu ra cửa.
Trì Trọng Lâu mang theo bánh ngọt cùng hai cân thịt khô Đới viên ngoại tặng, đi trên con đường trấn đá vụn, gặp được không ít người qua đường đều hướng y thân thiện chào hỏi, y cũng mỉm cười gật đầu chào lại từng người.
Vết thương ở chân trái đã hoàn toàn khép lại, y không muốn ở lại nhà Phạm Tứ Ngưu gây thêm phiền phức. Vì vậy đến khi đi lại không còn bất tiện liền để Phạm Tứ Ngưu tìm một nơi an tĩnh trong thôn, dựng lên một nhà tranh nhỏ.
Ban ngày chạy lên trấn nhỏ hành nghề y, buổi tối ở trong phòng điều chế thuốc, đổi lại cũng thanh tĩnh an nhàn.
Y biết dân chúng trong trấn nhỏ cũng không dư dả nên chỉ lấy ít tiền xem bệnh. Thường có những bệnh thấy áy náy, liền đưa cho y một chút lương thực, Trì Trọng Lâu cũng không cự tuyệt ý tốt của bọn họ.
Thu hoạch trong năm quá thấp, ở Câu Bình nạn đói cùng bạo động cũng càng ác liệt. Y ở trấn trên làm nghề y, thỉnh thoảng cũng nghe được các nơi đều có nạn dân chết đói. Đô thành Câu Bình – Vĩnh Tắc đã bị phản quân chiếm giữ, hoàng đế mất tích… dân chúng cả nước trong lòng bàng hoàng, mà nơi này là một trấn nhỏ gần biển nên cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ là người chạy nạn từ đất liền rõ ràng tăng nhanh, phá vỡ sinh hoạt thanh bình thường ngày của trấn nhỏ.
Trong đám dân chúng chạy nạn, cũng có người Xích Ly. Từ trong miệng những người đó Trì Trọng Lâu biết được Phong Hoa phủ đã bị đại quân Huyền Long công phá, tứ đệ Chẩm Nguyệt hướng Huyền Long cúi đầu xưng thần. Xích Ly này từ một nước lớn ở phía Nam từ nay trở đi thành thuộc địa của Huyền Long. Những người đó lo lắng Huyền Long cuối cùng triệt để chiếm Xích Ly, tranh thủ đem cả nhà trốn sang Câu Bình, không ngờ Câu Bình cũng hỗn loạn bất kham.
Trì Trọng Lâu kinh ngạc qua đi lại cảm thấy mờ mịt. Hoàng mẫu đã qua đời, Xích Ly trở thành nước chư hầu. Dù cho y về được nước, cũng đã không có chút ý nghĩa nào…
Y thở dài, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa tiếng ngựa rền rĩ, kéo sự chú ý.
Đường phố vắng vẻ, ở khúc quanh một cơ thể đầy bụi bặm trượt xuống lưng ngựa, ngựa một bên cúi đầu thê thanh hí, dùng đầu đẩy nam nhân trên đất. Người kia trên mình dính toàn bụi bặm dơ bẩn, cùng màu sắc lông ngựa y hệt nhau không nhìn ra nhan sắc, tóc rối tung như đoàn cỏ dại.
Mấy đứa trẻ con vây xung quanh, làm mặt quỷ kêu: “Tên bẩn thỉu!” còn ném mấy hòn đá nhỏ vào người nọ.
Thân thể người nọ giống như suy yếu tới cực điểm, đứng cũng không nổi, chỉ có thể khẽ nâng cánh tay che khuôn mặt, trốn tránh mấy hòn đá nhỏ đang bay tới.
Trì Trọng Lâu nổi lên lòng trắc ẩn, tiến lên phía trước. Mấy đứa nhỏ thấy người lớn đi tới, liền cười đùa chạy đi hết.
“Ngươi có đói bụng hay không?”
Trì Trọng Lâu ngồi xổm xuống bên cạnh người nọ, thấy cằm dưới người nọ hé ra sau cánh vô cùng nhếch nhác, cũng không biết qua mấy ngày chưa rửa mặt, nghĩ thầm có lẽ là nạn dân từ nội địa chạy tới.
Y mở hộp bánh ngọt, lấy vài miếng bánh đưa tới bên mép người nọ:
“Cầm ăn đi. Không đủ, chỗ ta vẫn còn.”
Người nọ không nhận, thân thể lại trở nên cứng còng. Trì Trọng Lâu thấy gân xanh dưới cổ người nọ đột nhiên nổi lên.
Y cảm thấy hơi kỳ quái, lại nghĩ đến có thể người này tính tình cao ngạo, không muốn nhận thứ người khác bố thí, liền nói:
“Bánh ngọt này là ta bán cho ngươi, chờ ngươi sau này có tiền, trở lại đưa ta được rồi.”
Người nọ vẫn không lên tiếng, cánh tay đang che trên khuôn mặt lại càng ngày càng run rẩy.
Trì trọng lâu ngạc nhiên, nhìn kỹ phía sau, rốt cuộc nhận ra ngựa:
“Mặc Thần!”
Ngựa trong phủ Ân Nhược Nhàn làm sao có thể chạy đến địa phương xa xôi này?
Nghe Trì Trọng Lâu kêu tên ngựa, người nọ cả người chấn động, đột nhiên giơ tay đẩy Trì Trọng Lâu ra, bò dậy bỏ chạy, ngay cả ngựa cũng không dắt theo.
Thấy bóng lưng người kia, ánh mắt Trì Trọng Lâu thoáng cái đờ đẫn. Chuyện cũ trước kia, trong nháy mắt xoáy vào nội tâm. Y đứng ngẩn người, lẩm bẩm nói:
“Ân Nhược Nhàn…”
Người nọ nghe vậy càng chạy trốn nhanh hơn. Cũng không chạy được xa, giống như thể lực hết chống đỡ nổi, ngã xuống, lại đứng lên tiếng tục chạy.
Trì Trọng Lâu sợ run một hồi, chính mình cũng không biết làm cái gì,bước chân không tự chỉ được đi theo người.
Ân Nhược Nhàn chạy được một đoạn lại ngã sấp, nhưng vẫn giống như là đang tránh né hồng thủy mãnh thú mà không chịu dừng, một đường chạy thẳng đến trấn nhỏ.
Thôn quê cây cỏ tiêu điều, thẩm thấu cái lạnh lẽo của mùa đông. Một con sông chảy khẽ kêu róc rách, mặt sông không rộng, cỏ lau hai bên bờ đều héo rũ, ở trong gió rét run rẩy lay động.
Trì Trọng Lâu thấy Ân Nhược Nhàn hướng bờ sông chạy, nhịn không được cất giọng nhắc nhở:
“Ở sông này có rắn độc, đừng đi quá.”
Bước chân Ân Nhược Nhàn chỉ dừng một chút, trái lại gia tăng cước bộ, nhảy vào trong sông ra sức khua hai cánh tay hướng bờ bên kia bơi đi.
Đến giữa sông, hắn bỗng nhiên kêu lên đau đớn, thân thể nhào lên.
Tình hình này, tám chín phần mười là bị rắn cắn.
Trì trọng lâu trong lòng trầm xuống, đưa tay dặm cái gì đó, cũng ghim vào giữa sông, kéo Ân Nhược Nhàn còn đang không ngừng giãy dụa, y bơi về bên bờ, cả người ướt sũng.
Trên đùi Ân Nhược Nhàn quả nhiên có một con rắn lục nhỏ. Trì Trọng Lâu thấy bên cạnh vừa khéo có một đoạn cành khô, y cầm lên đánh rắn nhỏ dài tận bảy tấc kia, thân rắn vặn vẹo vài cái, liền từ trên đùi Ân Nhược Nhàn rớt xuống.
Hai lỗ nhỏ bị rắn cắn chảy máu, Trì Trọng Lâu không chút nghĩ ngợi cúi đầu, muốn thay Ân Nhược Nhàn hút ra máu độc, lại bị hung hăng đẩy ra.
“Ta không cần ngươi cứu!”
Ân Nhược Nhàn kéo chân, đi tới hắc mã bên cạnh, nỗ lực nhảy lên lưng ngựa, chân cũng đã bắt đầu tê dại, thế nào cũng không thể giơ lên.
Toàn thân hắn run rẩy, bỏ lại hắc mã, dùng hết tất cả khí lực đi về phía trước.
Kinh ngạc, hoảng loạn, xấu hổ, bối rối… Các loại tâm tình ở trong lòng dâng lên, đem hắn từ đầu đến cuối không có dũng khí nhìn trì trọng lâu.
Dùng sức mạnh kinh người dựa vào Mặc Thần, hắn liều mạng khi phản quân vây quanh, hốt hoảng trốn phản quân đuổi bắt, cuối cùng vẫn chạy trốn tới biên giới Đông Hải Câu Bình. Truy binh tựa hồ rốt cục bị hắn thoát khỏi, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, hắn cư nhiên ở thời điểm thất vọng nhất nghèo túng gặp Trì Trọng Lâu.
Hồi tưởng hành động chính mình đối với Trì Trọng Lâu, hắn không chút nghi ngờ Trì Trọng Lâu biết được sẽ dùng biểu tình có chút hả hê cùng châm chọc nói móc hắn.
Ngay cả khi nghèo túng, hắn vẫn như cũ có niềm kiêu ngạo của hắn, không muốn mình bị bất luận kẻ nào chế nhạo, đó là lý do rõ ràng nghe được trong sông có rắn độc, nhưng vẫn nhảy xuống, chỉ vì muốn thoát khỏi Trì Trọng Lâu.
Cho dù bị độc xà cắn chết, hắn cũng không muốn bị người chế nhạo, đặc biệt người kia, lại là Trì Trọng Lâu…
Chân bất chợt khuỵu, hắn quỳ rạp xuống đất, đầu óc cũng từ từ choáng váng, hắn giãy dụa một phen, tự mình đều không thể đứng lên, chỉ có thể liên tục thở gấp.
Trì Trọng Lâu ngơ ngác nhìn Ân Nhược Nhàn, rốt cuộc đến gần, nói:
“Nếu không đem độc hút ra lai, ngay cả thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi.”
“Không liên quan gì tới ngươi!”
Thanh âm Ân Nhược Nhàn khàn khàn, cũng rất gắt gỏng, giống như dã thú bị xâm phạm lãnh địa.
“Ta không cần ngươi tới đồng tình thương cảm ta! Trì Trọng Lâu, ta bây giờ biến thành cái dạng này, ngươi nhất định thật cao hứng đi! Ngươi đi đi, đừng để ý tới ta!”
Có cái gì để ta cao hứng sao? …
Trì Trọng Lâu mờ mịt, cuối cùng bình tĩnh nói:
“Tùy ngươi nghĩ như thế nào. Chỉ bất quá hôm nay dù cho bị độc xà cắn chính là một người xa lạ, thậm chí một con chó, một con mèo, ta cũng sẽ cứu. Ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
Cả người Ân Nhược Nhàn đều cứng ngắc như đá.
Trì Trọng Lâu thấy hắn không lên tiếng nữa, đi tới xé mở miệng vết thương Ân Nhược Nhàn cùng quần áo, đem máu độc hút đi ra. Liên tiếp nhổ ra hơn mười miệng, trong máu nhưng vẫn tím đen. Y biết bởi vì vừa làm chậm trễ thời gian, độc tính đã chuyển nặng.
“Ngươi như vậy không đi được đường xa, quay về nhà của ta dưỡng thương tốt rồi lại đi.”
Y đỡ Ân Nhược Nhàn lên lưng ngựa, thu thập hòm thuốc và đồ ăn, dắt Mặc thần chậm rãi đi về hướng Phạm gia thôn.
Mặt trời lặn rực đỏ, chiếu lên mặt sông gợn nước lăn, giống như nhuộm đám cỏ lau héo rũ một tầng vàng óng ánh.
Y và Ân Nhược Nhàn cũng không nói chuyện với nhau, chỉ nghe tiếng chân Mặc Thần ở nơi thôn quê cô tịch trống trải lặp đi lặp lại bước chân, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng phì phì trong mũi, giật mình vì hai con thủy điểu* trong bụi lau sậy.
Trờ về đến nhà tranh nhỏ của Trì Trọng Lâu, Ân Nhược Nhàn bởi vì độc tính công não rơi vào hôn mê.
Đem người dời đến trên giường nhỏ được tấm ván gỗ hợp lại thành, Trì Trọng Lâu cạy khớp hàm Ân Nhược Nhàn, bỏ xuống mấy viên thuốc giải độc, lại ở trên cổ tay trên đùi Ân Nhược Nhàn cắt mấy vệt nhỏ, đem máu độc chảy ra. Thấy người Ân Nhược Nhàn ẩm ướt cùng quần áo dơ bẩn, y thở dài, đứng dậy đun nước nóng, gội đầu cho hắn, sau đó chà lau toàn thân.
Trên đường chạy trốn, vết thương trên vai Ân Nhược Nhàn còn không được trị liệu tốt, lúc này đã đầy mủ máu.
Trì Trọng Lâu khiêu miệng vết thương, ép sạch mủ máu rồi sau đó bôi thuốc, băng bó đâu ra đấy, xoay mình lấy một bộ quần áo của bản thân thay Ân Nhược Nhàn mặc vào.
Chờ đến khi y ngừng lại nghỉ, đã thấy bụng đói kêu vang, y cũng lười đun bếp nấu cơm liền ăn đỡ hai miếng bánh ngọt lót dạ. Sau đó ra ngoài cắt chút cỏ khô cho Mặc Thần, thuận tiện cũng đem toàn thân Mặc Thần ra cọ rửa sạch sẽ, lộ ra lông mao đen bóng.
Mực thần ăn xong cỏ khô, khẽ liếm bàn tay y.
Trì Trọng Lâu không khỏi nhớ lại ban đầu ở phủ nhị hoàng tử thay Mặc Thần mang bệnh chữa trị, ngẩn ngơ một hồi, khẽ than sờ sờ đầu Mặc Thần, đi trở về phòng.
Y phục của y vì cứu Ân Nhược Nhàn cũng đã ướt đẫm, nhưng duy nhất một bộ có thể dùng để thay đổi giặt quần áo đã cho Ân Nhược Nhàn mặc. Trì Trọng Lâu chỉ phải đem quần áo ướt sũng đều cởi hết ra, gác trên chậu than hong khô. Còn mình thì bọc chăn ngồi một bên sưởi ấm.
Ngoài cửa gió đông khẽ rít, quang cảnh giống như một năm trước y bị Ân Nhược Nhàn bắt đến.
Trì Trọng Lâu ngơ ngơ ngẩn ngẩn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, trái tim bỗng nhiên hơi nhói lên, nhắc nhở y không nên nhớ lại những thứ đã qua.
Hồi ức bị gián đoạn, nhìn trong chậu vẫn còn mấy khối than củi, ngẩng đầu. Ân Nhược Nhàn chẳng biết lúc nào đã tỉnh, đang ngồi ở mép giường, chậm rãi quan sát bốn phía, vẻ mặt phức tạp nhìn y.
“Đói không? Có muốn ăn vài thứ hay không?”
Trì Trọng Lâu bao lấy chăn đứng dậy, đem bánh ngọt với nước đặt trên bàn cạnh giường.
Ân Nhược Nhàn lại nhìn hai chân Trì Trọng Lâu lộ ra bên ngoài, trên bắp chân trái có một vết sẹo lớn và mấy vết răng khả nghi khiến hắn thay đổi sắc mặt.
Trên da Trì Trọng Lâu, vốn là cái gì cũng không có.
“Chân ngươi, đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn khàn khàn mở miệng.
Trì Trọng Lâu ngây người, nhàn nhạt nói: “Bị cá mập cắn.”
“Cái gì?”
Ân Nhược Nhàn hoảng sợ, dù rằng Trì Trọng Lâu hiện tại yên lành đứng trước mắt hắn, hắn vẫn cảmthấy chấn động, nhịn không được đứng lên truy hỏi:
“Làm sao bị cá mập cắn? Nhạc Trảm Tiêu đâu? Ngươi không phải cùng hắn rời khỏi Vĩnh Tắc sao? Hắn ta như thế nào lại không bảo vệ tốt ngươi? Hiện tại ở đâu rồi?”
Hắn liên tiếp hỏi, Trì Trọng Lâu chỉ trầm mặc nhìn hắn một cái, rồi trở lại ngồi bên cạnh chậu than khều lửa.
“Ta và Nhạc tướng quân rời bến gặp phải cơn lốc Long thần, chìm thuyền sau đó thất lạc. Ta được ngư dân trong thôn này cứu. Hiện tại ở nơi này.”
Thấy Ân Nhược Nhàn môi khẽ động còn muốn hỏi lại, y lẳng lặng nói:
“Độc của ngươi còn chứ trừ hết, không nên nói chuyện nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ân Nhược Nhàn ngậm miệng lại, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:
“Trọng Lâu, nguyên tiêu yến ngày đó, ta kỳ thực muốn ngươi ở lại, đều là bị Nhạc Trảm Tiêu tức đến mù đầu, ta mới, mới nói mấy câu giận ngươi…”
Một tiếng “Trọng Lâu” đem Trì Trọng Lâu bừng tỉnh. Lửa trong chậu than chậm rãi trở nên mơ hồ, y quay đi, không muốn để cho Ân Nhược Nhàn thấy được vẻ mặt của mình.
“Chuyện đã quá khứ, đừng nhắc lại.”
Ngữ khí của y rất bình thản, nghe không ra đến tột cùng là vui hay giận.
Đoạn Ân Nhược Nhàn lần thứ hai im lặng, nhìn chằm chằm dấu vết trên đùi Trì Trọng Lâu, trong lòng tràn ngập hối hận và hổ thẹn.
“Trọng Lâu… Ta không nên dối gạt trêu đùa ngươi, ngươi… Hận ta sao?”
Hận với không giận, yêu với không yêu, ai lại có thể chân chính nhìn thấu.
Trì Trọng Lâu chợt thấy mộng cũ trước đây, cũng như một vở kịch.
Chỉ là trong đó, y cũng đã từng cười qua, từng hạnh phúc…
“Xuy”, một chút bọt nước rơi vào trên than củi đốt đến đỏ bừng, chớp mắt hóa thành khói xanh. Trì Trọng Lâu lại cười, khẽ lắc đầu.
“Có lẽ là kiếp của ta, tựa như lúc bị cá mập cắn, giống nhau, lúc đó rất đau, hiện tại cũng đều thành quá khứ. Giờ đây ta sống rất tốt, vậy là đủ rồi.”
Khóe miệng Ân Nhược Nhàn khẽ giật, Trì Trọng Lâu từ trước đến nay vẫn không trách mắng hắn, nhưng hắn lại không cách nào tha thứ chính mình. Hắn không biết, dùng hết toàn bộ thời gian cả đời này, liệu có thể bù đắp thương tổn cho Trì Trọng Lâu hay không?…
Trọn cả đêm, hắn cũng không ngủ lại, trong ánh sáng ảm đạm nhìn Trì Trọng Lâu.
Nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế Ân Nhược Nhàn triệt để khỏi hẳn.
Sáng sớm hôm nay, Ân Nhược Nhàn nấu một khối thịt khô lớn, một ít cá khô, cùng bánh ngọt cơm nắm gói thành một bọc. Ân Nhược Nhàn vẫn đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn Trì Trọng Lâu bận rộn, chờ đến khi Trì Trọng Lâu đem cái bọc đưa tới trước mặt hắn, hắn mới lắc đầu, mỉm cười nói:
“Ta không đi.”
Tay Trì Trọng Lâu run lên, cái bọc suýt nữa rơi xuống đất, bị Ân Nhược Nhàn đúng lúc tiếp được.
“Vĩnh Tắc đã bị phản quân chiếm lĩnh, ta thế đơn lực bạc, cũng vô lực xoay càn khôn. Huống hồ ta vốn đối ngôi vị hoàng đế cũng không có gì hứng thú.”
Ân Nhược Nhànvừa nói vừa nhìn sắc mặt Trì Trọng Lâu, ôn nhu nói:
“Trọng Lâu, chúng ta còn có thể gặp nhau, nhất định là trời cao muốn chúng ta có thể cùng một chỗ. Sau này, ta ở tại chỗ này cùng ngươi có được hay không? Ta có thể thề độc, sau này sẽ không lừa dối ngươi, trêu cợt ngươi.”
Môi Trì Trọng Lâu trắng bệch, bỗng nhiên mở cửa phòng, thanh âm lại vẫn như cũ bình tĩnh.
“Ta để ngươi ở lại, chỉ là bởi vì ngươi trúng độc. Ngươi đã đã khỏi rồi, xin mời rời khỏi.”
“Trọng Lâu…”
Ân Nhược Nhàn còn muốn khẩn cầu lần nữa, Trì Trọng Lâu đã xem hắn đẩy tới bên ngoài cửa. Sức lực tuy rằng không lớn, nhưng Ân Nhược Nhàn lại không dám phản kháng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hai cánh cửa đóng sầm trước mặt.
Hắn đứng ngẩn ngơ trong gió, cuối cùng cầm bọc đồ ăn, dắt hắc mã Mặc Thần chậm rãi đi xa.
Trì Trọng Lâu dựa lưng vào ván cửa, thẳng đến tân khi không nghe được tiếng vó ngựa, y mới im lặng cười khổ.
Tâm bị chà đạp, sẽ không chịu nổi lần thứ hai đùa bỡn.
Y không có dũng khí lần nữa tin tưởng Ân Nhược Nhàn, chỉ có thể đem người nọ trong tầm mắt từ nay về sau vĩnh viễn đoạn tuyệt.
Gió lạnh thổi ào ào, lạnh thấu xương.
Trì Trọng Lâu xem xong bệnh cho người cuối cùng, thu dọn nhấc lên hòm thuốc, bung ô, nghênh đón trận tuyết rơi lẻ tẻ rời khỏi trấn nhỏ, đi về Phạm gia thôn.
Ngày hôm nay đã là đêm trừ tịch – đêm 30. Mấy nhà bệnh nghe nói đại phu còn độc thân, đều nhiệt tình muốn y ở lại cùng nhau ăn bữa cơm trừ tịch nóng hổi. Trì Trọng Lâu đành nói ở nhà còn có bệnh nhân, lời nói dịu dàng từ chối mấy nhà nhiệt tình.
Y đã mất nước mất nhà, ở lại nơi đó nhìn toàn gia người ta đoàn tụ hoà thuận vui vẻ, chỉ sẽ làm y càng thêmtổn thương. Vẫn là nên trở lại nhà tranh buồn tẻ, bên ngọn đèn ảm đạm rót xuống chén trà đắng, nhìn sách thuốc, cảm thấy đêm trừ tịch yên tĩnh thích hợp với y hơn.
Hoa tuyết từ từ lớn, đem bầu trời vốn là xám xịt che kín nhìn không thấy màu sắc nào khác.
Trì Trọng Lâu lúc gần đến làng chài, sắc trời đã đen kịt như mực, ngọn đèn dầu ở trong đêm tối yếu ớt lập lòe, mùi đồ ăn từ cửa sổ các nhà bay ra, khiến cho thôn trang nhỏ này thê vài phần ấm áp.
Nhà nhỏ của y, cư nhiên cũng lộ ra ánh sáng.
Trì Trọng Lâu quả thực ngây ra một lúc. Bước nhanh đi tới trước nhà, thu lại ô, mở ra ván cửa khép hờ.
Trên bàn gỗ nhỏ, bày một mân thịt gà khô, còn có vò rượu hoa điêu lâu năm. Một nam nhân vui vẻ từ trên ghế đứng lên, tiến lại đón.
“Trọng Lâu, ngươi đã về.”
Đúng là Ân Nhược Nhàn ngày đó rời đi.
Trên mặt hắn chẳng biết dùng cái gì vậy bôi lên vừa đen vừa vàng, đầy mụn cơm, cả người một bộ vải thô cực kì sạch sẽ.
Hắn trong tay Trì Trọng Lâu đang đứng ngẩn ngơ đỡ lấy cái hòm thuốc và ô, sau đó thay Trì Trọng Lâu phủi hoa tuyết dính vào đầu vai, ôn nhu nói:
“Trọng Lâu, ngươi mau ngồi đi.”
Trì Trọng Lâu nhìn hắn chằm chằm, thật lâu mới từ ngoài ý muốn lấy lại tinh thần, lên tiếng:
“Ngươi còn tới làm gì?”
“Trở về cùng ngươi cùng nhau đón năm mới a.”
Ân Nhược Nhàn trả lời phi thường tự nhiên, đóng cửa phòng đem khí lạnh ngăn cách bên ngoài, hắn quay người lôi kéo Trì Trọng Lâu ngồi vào bên cạnh bàn, chỉ vào rượu và thức ăn nói:
“Ta ngày đó rời đi, lên trấn nhỏ tìm nhà phú hộ làm công ngắn hạn. Hôm nay là trừ tịch, ta đương nhiên muốn mua rượu và thức ăn. Trọng Lâu, ngươi cũng đói bụngphải không? Nhanh ăn đi!”
Hắn gắp lên một cái đùi gà, bỏ vào trong bát Trì Trọng Lâu.
Trì Trọng Lâu cúi đầu nhìn đùi gà, không động đũa, cũng không lên tiếng.
Ân Nhược Nhàn đợi một lúc, Trì Trọng Lâu vẫn như cũ vẫn duy trì ngậm miệng không nói, hắn có chút thất vọng, nhưng lập tức lại tràn ra bộ dáng tươi cười, đẩy ra vò rượu, châm hai chén, cầm lấy một chén đưa tới trước mặt Trì Trọng Lâu.
“Ngươi không thích ăn đùi gà, liền uống chút rượu cho nóng người đi.”
Chén rượu làm từ đất sét thường nung ra, rất thô ráp, cùng ly ngọc tinh tế đêm trừ tịch năm xưa căn bản một trời một vực.
Trì Trọng Lâu lại nhớ đến lúc đó, y và Ân Nhược Nhàn, quàng lấy tay của đối phương mà uống rượu, giống phu thê trong lễ hợp cẩn giao bôi…
Chua xót đau đớn thoáng cái chiếm lấy trái tim, khiến y hầu như không tài nào thông thuận hô hấp.
Y vốn cho là mình vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại buổi tối hôm ấy, nhưng thì ra, hết thảy đều khắc dấu thật sâu ở trong đầu y, cho tới bây giờ chưa từng mờ đi.
Nhưng y, thật sự không muốn nhắc lại, càng không muốn nhớ lại tràng giả tạo ôn nhu.
Trì Trọng Lâu bỗng nhiên nở nụ cười, rất lạnh. Đưa tay hất ra ly rượu trước mặt. Chén rơi xuống đất, nát tan.
Bắp thịt trên mặt Ân Nhược Nhàn cũng không hiểu mà hơi co quắp, cơ thể cũng run rẩy, hắn che mặt hít sâu một cái, thả tay xuống, mỉm cười nói:
“Không sao không sao, ngươi không thích uống rượu thì đừng uống, thực sự không có việc gì.”
Hắn nói rất nhẹ rất nhanh, càng giống như là đang an ủi mình.
Xoay người ở trong cái bọc để trên giường tìm tòi, lẩm bẩm nói:
“Trọng Lâu, đừng nóng giận, ta còn mua vài thứ cho ngươi.”
Một kiện trường bào mới tinh bằng vải bông được đưa đến trước mắt, sắc tím nhàn nhạt, ghim vào mắt khiến y đau đớn.
Ân Nhược Nhàn cẩn thận từng li từng tí run rẩy mở áo choàng.
“Y phục của ngươi quá mỏng, mặc áo choàng này vào cho chút ấm áp. Trọng Lâu, ta có thể thay ngươi mặc vào không?”
Trì Trọng Lâu ngậm chặt miệng, môi trắng bệch. Nghe Ân Nhược Nhàn còn đang gần như cầu xin hỏi:
“Cũng không thể được?…”
Mặc vào thì như thế nào? Để Ân Nhược Nhàn giống như trước đây giúp y mặc y phục tím nhạt xinh đẹp nhất, khí khái nhất?
Mặc cho Ân Nhược Nhàn ba hoa chích choè thế nào, y vẫn như cũ là một người tư sắc bình thường ngu ngốc.
Cái cảm giác bị người đùa bỡn lừa dối quá đau đớn, y đã trăm phương nghìn kế khóa nó tận chỗ sâu nhất đáy lòng, vì sao Ân Nhược Nhàn còn xé rách vết thương ấy của y?
Trì Trọng Lâu thật sâu nhắm mắt lại con ngươi, giây lát mở ra, đứng dậy, trong hòm thuốc lấy ra cây kéo, nắm áo choàng liền cắt.
“Trọng Lâu?”
Ân Nhược Nhàn sợ ngây người, theo bản năng muốn cướp lại áo choàng, nhưng trường bào đã bị ngăn cản cắt thành hai đoạn.
Chậm rãi buông xuống, Trì Trọng Lâu chầm chậm xoay người, đưa lưng về phía Ân Nhược Nhàn.
Ngực trống rỗng. Giống như cái gì cũng không tồn tại.
Ân Nhược Nhàn nhìn chằm chằm đoạn áo choàng chia làm hai trong tay, nửa ngày rốt cuộc tìm về thần trí, rung giọng nói:
“Trọng lâu, ta là thật tâm thích ngươi, ta…”
“Những lời này, ngươi một năm trước đã nói qua.”
Trì Trọng Lâu mở miệng, thanh âm bình tĩnh gần như chết lặng.
“Ân Nhược Nhàn, xin ngươi đừng lần nữa trêu cợt ta.”
“Ta không có…”
Ân Nhược Nhàn muốn giải thích, nhưng Trì Trọng Lâu căn bản cũng không nguyện ý nghe, lẳng lặng nói:
“Ta cũng có tự tôn, cũng sẽ thương tâm.Chính ta cũng sai, phạm một lần vậy là đủ rồi, ta không muốn lại để cho mình lần thứ hai tái phạm.”
Ân Nhược Nhàn yên lặng như gỗ đá. Đây là lần đầu tiên Trì Trọng Lâu ở trước mặt hắn thổ lộ tiếng lòng.
Trì Trọng Lâu cũng không có mắng chửi hắn, nhưng cả người hắn lại giống như bị roi quất qua, đau đến không cách nào hình dung.
“Trọng Lâu, thực sự xin lỗi.”
Hắn không biết còn có thể vì mình giải thích cái gì, chỉ vì những lừa dối kia không xóa sạch được sự thực.
“Đối với ngươi lần này, là nghiêm túc. Trọng Lâu…”
Trì Trọng Lâu không nói gì thêm, chỉ là dùng ngón tay chỉ cửa phòng.
Ân Nhược Nhàn biết, Trì Trọng Lâu muốn hắn rời đi. Trong mắt hắn hiện lên tuyệt vọng, hắn thấp giọng nói xin lỗi, nhưng mà Trì Trọng Lâu như trước không nói được một câu, đưa tay cố chấp chỉ vào cửa phòng.
Ân Nhược Nhàn nhìn bóng lưng Trì Trọng Lâu đối với mình như người xa lạ, thật lâu, cuối cùng buông hai đoạn trường bào, lặng yên đi ra khỏi phòng nhỏ.
Nghe hai phiến tấm ván gỗ một lần nữa khép lại, cánh tay Trì Trọng Lâu treo ở giữa không trung của cuối cùng rũ xuống, chậm rãi ngồi vào trong ghế.
Trên mặt y, đã phủ đầy nước mắt.
Đêm đó, y nhìn ngọn đèn, ngồi trơ đến bình minh.
Hoa tuyết cũng thổi suốt cả đêm, cách song cửa nhìn ra ngoài, một mảnh trắng tinh lạnh lẽo.
Ngồi rất lâu ở trong căn phòng lạnh như băng, tay chân đều đã lạnh lẽo đến mất cảm giác. Trì Trọng Lâu chậm rãi cử động chân, cầm lấy rượu thuốc xoa khắp tay chân, sau một lúc tê cứng mới hết, trở về độ ấm bình thường. Y rót một chén trà xanh, ăn xong mấy miếng bánh tráng, trên người cũng ấm áp lên.
Áo choàng bị cắt thành hai đoạn, vẫn còn yên lặng nằm trên mặt đất. Y lặng lẽ cầm lên, nhìn chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng nhếch khóe miệng, mở cửa phòng.
Đang muốn ném bỏ áo choàng, y bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Ân Nhược Nhàn ôm đầu gối, ngồi ở hiên nhà, trên tóc cùng y phục đọng lại không ít hoa tuyết, xem tình hình đã ở trong tuyết ngồi rất lâu.
ThấyTrì Trọng Lâu, Ân Nhược Nhàn lập tức đứng lên, chỗ ngồi trước đó lộ ra vết tích chói mắt, hắn nhìn Trì Trọng Lâu, thấp giọng nói:
“Xin lỗi.”
Thanh âm mê người thường ngày, kể cả đôi môi đều bởi vì giá lạnh mà run rẩy, ánh mắt lại ôn nhu nhìn Trì Trọng Lâu, trong lòng y cũng đau đớn không chịu nổi.
Người này, lại ngồi cả đêm trong tuyết chờ y. Chỉ là, đã đến ngày hôm nay, cần gì phải nhớ lại trước đây? Lẽ nào Ân Nhược Nhàn không hiểu, có những thứ, bỏ lỡ một thời, chính là một đời?
“Xin lỗi.”
Nghe không được thanh âm đáp lại của Trì Trọng Lâu, Ân Nhược Nhàn lại lập lại một lần.
Lời thừa thãi, hắn không muốn nói thêm, thầm nghĩ vẫn là xin lỗi, thẳng đến khi Trì Trọng Lâu tha thứ hắn mới thôi.
Toàn thân Trì Trọng Lâu cũng không nhịn được khẽ run, cắn chặt hàm, dứt khoát bỏ lại áo choàng, đóng cửa phòng, đạp lên tuyết đọng đi nhanh đi về phía trước.
Ân Nhược Nhàn không biết Trì Trọng Lâu muốn đi đâu, sợ hãi theo sát sau lưng y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook