Cuồng Phu
-
Chương 10
Trì Trọng Lâu đi thật nhanh, không bao lâu thì đến một chỗ khác của làng chài, gõ cửa nhà Phạm Tứ Ngưu.
Người mở cửa là vợ Phạm Tứ Ngưu, nhìn thấyTrì Trọng Lâu, vừa mừng vừa sợ, nói:
“Là Trì công tử sao? Mau vào ngồi!”
Phạm Tứ Ngưu nghe thấy tiếng động, từ trong nhà đi ra, vội vàng bắt chuyện cùng Trì Trọng Lâu vào nhà dùng trà. Thấy Ân Nhược Nhàn theo sát phía sau, hắn ngẩn ra, hỏi Trì Trọng Lâu:
“Trì công tử, vị này chính là…”
Trì Trọng Lâu cũng không vào nhà, chỉ nói:
“Phạm Tứ ca, ta hôm nay tới, là muốn nói với ngươi cầu hôn Thủy cô nương.”
“Trọng Lâu?”
Sắc mặt Ân Nhược Nhàn đại biến, lại bị dịch dung trên mặt ngăn che.
Phạm Tứ Ngưu và lão bà hắn đều lấy làm kinh hãi, lắp bắp nói:
“Trì công tử, ngươi, ngươi là nói muốn thú nha đầu Xuân Thủy nhà ta?”
“Không sai.”
Trì Trọng Lâu bình tĩnh nói:
“Ta cũng đã lớn tuổi, nghĩ muốn ở lại Phạm gia thôn. Nếu như Phạm Tứ ca không ngại, mấy ngày nữa ta tìm bà mối tới cửa đặt sính lễ.”
“Không ngại không ngại.”
Phạm Tứ Ngưu mừng rỡ cùng lão bà hắn miệng đầy đáp ứng:
“Trì công tử coi trọng nha đầu Xuân Thủy nhà ta, chính là phúc khí tu được mấy đờ của nàng. Ta sẽ chờ Trì công tử ngươi tìm bà mối đến. Được rồi, Trì công tử, ngươi cũng vào nhà mà nói đi.”
Trì Trọng Lâu lắc đầu, “Ta còn phải đến mấy nhà khám bệnh, cáo từ trước.”
Y xoay người, giống như lúc đến nhanh chóng trở về.
Trong mắt Ân Nhược Nhàn tràn đầy kinh dị hoảng loạn, theo sát Trì Trọng Lâu, một mực theo Trì Trọng Lâu trở về nhà tranh, hắn mới run rẩy nói:
“Trọng Lâu, những lời ngươi vừa nói đến tột cùng là có ý gì?”
Trì Trọng Lâu trở về sau đó ngồi trên ghế. Y giống như đã dùng hết khí lực, mệt mỏi dựa lưng, mờ mịt nhìn cảnh tuyết tịch mịch ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu, y mới thản nhiên nói:
“Ngươi nghe không rõ sao? Ta muốn cưới vợ.”
Ân Nhược Nhàn chỉ cảm thấy ngực giống như vạn hòn đá lớn đè nặng, hô hấp khó khăn, đắng chát nói:
“Ngươi vẫn hận ta, không chịu tha thứ cho ta sao?”
“Ta không hận ngươi, cũng có thể tha thứ cho ngươi.”
Trì Trọng Lâu chậm rãi quay đầu, nhìn nhãn thần ngạc nhiên của Ân Nhược Nhàn, sau đó dời đi ánh mắt, nhẹ giọng nói:
“Trước đây luôn tự mình đa tình, không có gì phải oán giận. Đối với ngươi, ta trước tiên chỉ muốn trải qua những ngày an tĩnh bình. Ân Nhược Nhàn, ngươi đi đi, từ nay về sau ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Trái tim mới vừa vui sướng tột đỉnh, đảo mắt đã bị hung hăng ném thẳng xuống đáy vực.
Giọng nói Ân Nhược Nhàn cũng khàn theo:
“Trọng Lâu, ta biết hiện tại ngươi còn giận, ép ta rời đi. Ngươi có bao nhiêu bực dọc, cứ nhằm vào ta, ngươi muốn thế nào cũng được, đừng đem tương lai của mình ra đùa giỡn.”
Đầu ngón tay Trì Trọng Lâu bấm mạnh vào lòng bàn tay, đột nhiên cười lạnh, ngay cả hắn nghe được tiếng cười kia cũng cảm thấy xa lạ đáng sợ.
“Ân Nhược Nhàn, ngươi bớt tự cho là đúng đi. Ai đùa giỡn với ngươi? Ta là nam nhân, đương nhiên cần một thê tử, ngươi có khả năng cho ta không?”
Đôi môi Ân Nhược Nhàn run rẩy.
“Đi đi, đừng làm phiền ta.”
Trì Trọng Lâu chỉ ra ngoài cửa, lần thứ hai hạ lệnh đuổi khách:
“Đi ra ngoài!”
Ân Nhược Nhàn nghiêng đầu, ánh mắt thống khổ, nhìn Trì Trọng Lâu một hồi, đi tới cạnh cửa đóng chốt, bắt đầu cởi áo ngoài. Sắc mặt Trì Trọng Lâu thay đổi.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi không phải là muốn nữ nhân sao?”
Ân Nhược Nhàn đã cởi bỏ một nửa áo, tay cũng không ngừng, cởi quần xuống, dang rộng ra hai chân ghé vào bên cạnh bàn. Tóc hai bên tóc xõa xuống vai che kín mặt hắn.
Trì Trọng Lâu lúc này hoàn toàn không thấy rõ được biểu tình trên mặt Ân Nhược Nhàn. Chỉ nghe được giọng nói Ân Nhược Nhàn khàn khàn:
“Ngươi muốn thê tử, liền thượng ta được rồi. Cả đời ta đều có thể làm nữ nhân của ngươi.”
Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt Ân Nhược Nhàn, Trì Trọng Lâu cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt hắn chính là khuất nhục, nhưng y lại không cảm động, nói thẳng ra, y cũng không chịu nổi thay cho Ân Nhược Nhàn, nhị hoàng tử cao ngạo này, vì một nam nhân tư sắc bình thường như y mà ăn nói khép nép, cần gì phải làm đến nước này?
Y quay đầu, không muốn nhìn thấy thân thể xích lõa bại lộ trong không khí lạnh lẽo nổi lên tầng da gà, lạnh lùng nói:
“Ta muốn một người sinh cho ta hài tử, giả nữ nhân thì được ích lợi gì?”
“Trì Trọng Lâu!”
Ân Nhược Nhàn kêu to, gần như muốn phá nát nhà tranh.
Trì Trọng Lâu cho rằng Ân Nhược Nhàn đột nhiên giận dữ, phất tay áo rời đi. Nhưng Ân Nhược Nhàn vẫn như cũ ghé vào bên cạnh bàn, lưng run rẩy kịch liệt. Thật lâu sau mới mở miệng.
“Trọng Lâu, Trọng Lâu, ngươi đến tột cùng muốn ta làm như thế nào?”
Hắn đang khóc, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng Trì Trọng Lâu vẫn nghe được Ân Nhược Nhàn đang liều mạng đè nén tiếng nức nở trong cổ họng:
“Ta biết mình trước đây không nên khiến ngươi đau lòng, ta muốn bù đắp lại, ta muốn ngươi vui vẻ. Ta đem Mặc Thần bán đi, vì ngươi mua áo choàng … Trọng Lâu…”
Trì Trọng Lâu im lặng.
Tình cảm trước kia, đã bị tổn thương phá thành mảnh nhỏ, cho dù miễn cưỡng chắp vá lại, vết rách cũng vĩnh viễn không biến mất.
Y nhặt lên quần áo rơi trên đất, thay Ân Nhược Nhàn phủ thêm, lẳng lặng nói:
“Ta không muốn ngươi làm gì. Nhược Nhàn, ta mệt mỏi, ta sợ, không muốn lại để cho mình thương tâm lần nữa.”
Ân Nhược Nhàn rốt cục thất thanh khóc rống:
“Trọng Lâu, lúc này ngươi có thể tin tưởng ta lần nữa được không? Ta là thật lòng thích ngươi! Tuyệt đối sẽ không để ngươi thương tâm khổ sở!”
“Giờ ta tin ngươi nói thật, vậy thì thế nào?”
Trì Trọng Lâu ngơ ngẩn cười cười, ôn nhu nói:
“Giờ ta không muốn lần nữa thích bất kể kẻ nào. Nhược Nhàn, ngươi cũng đi đi, ở cùng một chỗ với người không thích mình, ngươi cũng không vui vẻ.”
Ân Nhược Nhàn khóc, trái tim đau đớn, giống như đứa trẻ mất đi tất cả chỗ dựa.
“Trọng Lâu, chúng ta thì không thể một lần nữa bắt đầu sao? Ngươi có lẽ sẽ có thể thích lại ta! Ta có thể chờ, chờ ngươi cả đời a…”
Trì Trọng Lâu lắc đầu. Thay vì hai người đều thống khổ, y tình nguyện cùng Ân Nhược Nhàn quên đi tất cả.
“Nếu như ngươi thực sự thích ta, liền rời khỏi nơi này, để ta sống yên ổn.”
Phảng phất hiểu ra tất cả cầu xin đều không thể di chuyển được tâm ý, Ân Nhược Nhàn cuối cùng từ từ ngưng khóc, mặc lại y phục, mở to ánh mắt sưng đỏ nhìn Trì Trọng Lâu một lần cuối cùng, kéo cửa ra, đi vào trong tuyết mịt mờ.
Trời đất tất cả đều là màu trắng, Ân Nhược Nhàn đi rất chậm, bởi hắn cũng không biết, mình rốt cuộc muốn đi nơi nào.
Phú quý, quyền thế, tình nhân… Hắn không có khả năng giữ lại, cái gì cũng không có.
Không ai so với hắn rõ hơn, hắn thích Trì Trọng Lâu đến mức nào.
Trong tàng thư lâu, mỗi khi hắn vô ý quay đầu lại, luôn có thể thấy Trì Trọng Lâu ôn nhu hơi ngượng ngùng nhìn hắn. Cặp con ngươi dịu dàng kia trong sạch không có nửa phần dơ bẩn, tràn ngập trong đó, đều là tình ý đối với hắn…
Vết thương lòng của Trì Trọng Lâu, hắn luôn luôn cho rằng sau tất cả nỗ lực thật tình của mình, còn có thể bù đắp.
Mà giờ khắc này, tất cả hy vọng đều đã tan biến.
Trọng Lâu, thật sự không muốn tiếp nhận hắn…
Hắn chằng biết mình đến cạnh biển từ khi nào, đến khi có ý thức, hắn đã đứng trên hoa tuyết trải đầy bờ cát, trước mặt sóng biển vỗ ào ào.
Biển rộng nhìn không thấy bờ, giống như hắn, nhìn không được điểm dừng.
Ân Nhược Nhàn còn đang đờ đẫn đứng lặng ở bên bờ, nhìn thái dương từng chút một rời đến giữa bầu trời, liền khuất sau đám mây, rồi từ từ lặn xuống mặt biển.
Một tiếng ngựa hí quen thuộc nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ yên lặng.
Là Mặc Thần?
Ân Nhược Nhàn có điểm không tin chậm xoay người, quả nhiên là Mặc Thần bị hắn bán giá thấp cho hộ xay bột trên trấn nhỏ đang đứng cách đó không xa, hướng hắn giơ vó, muốn chạy vội tới bên cạnh nhưng lại bị một người nắm giây cương không thể nào tiến lên.
Thấy rõ khuôn mặt người dắt ngựa, sắc mặt Ân Nhược Nhàn thay đổi.
Người nọ là Phượng Vũ.
Dung mạo vẫn là xinh đẹp tuyệt trần như vậy, ngay cả bộ dáng khéo léo tươi cười vẫn y như xưa, nhưng Ân Nhược Nhàn biết rõ, sau bộ dáng tươi cười của thiếu niên chính là cất giấu móng sắc răng nọc, ở lúc quan trọng nhất hung hăng cắn hắn một hơi, khiến hắn thất bại thảm hại.
“Nhị hoàng tử.”
Phượng Vũ cung kính hô, vẻ mặt lúc này hả hê mãn nguyện. Trên người vẫn còn y phục quý giá phối sức tinh xảo, thoạt nhìn như một hậu duệ quý tộc nhân gia công tử.
Ân Nhược Nhàn đột nhiên nở nụ cười, bi phẫn khó có thể lý giải.
“Phượng Vũ, ta trước kia đối xử với ngươi không tốt sao? Ngươi muốn cái gì, chỉ cần mở miệng, ta chưa bao giờ từ chối ngươi. Vì sao còn muốn trộm lệnh bài?”
Lông mi dài của Phượng Vũ khẽ run, nhưng vẫn còn lộ dáng vẻ tươi cười, nói:
“Nhị hoàng tử đối đãi Phượng Vũ quả thực tốt, kiếp này Phượng Vũ sẽ không quên. Thế nhưng…”
Y khe khẽ thở dài, lộ ra nét mặt khổ sở.
“Phượng Vũ càng không muốn đời này làm một nam thị hầu hạ người khác.”
“Vậy vì sao ngươi không nói với ta?”
Ân Nhược Nhàn giận dữ:
“Nếu ngươi muốn tự do, ta có thể thả ngươi đi. Dù cho ngươi muốn làm quan, có ta dẫn dắt ngươi, cũng dễ dàng, hà tất phải đi theo phản quân cấu kết? Chu Thiên đến tột cùng hứa cho ngươi cái gì khiến ngươi phản bội ta?”
Phượng Vũ khẽ khiêu đôi mày xinh đẹp, cuối cùng hé miệng cười:
“Ta cũng không muốn lừa gạt nhị hoàng tử nữa, ta vốn là đệ tử Chu Thiên, sư tôn đương nhiên muốn ta vào phủ nhị hoàng tử trở thành tai mắt, trợ giúp sư tôn một tay khởi sự (phát động vũ trang).”
Y nhìn gương mặt bỗng nhiên cứng ngắc của Ân Nhược Nhàn, cười vui vẻ hơn:
“Phượng Vũ lừa gạt nhị hoàng tử nhiều năm, còn muốn xin nhị hoàng tử thông cảm nhiều hơn.”
Ân Nhược Nhàn gắt gao trừng mắt với Phượng Vũ, nghĩ tới thiếu niên mấy năm qua ở trên giường hắn uyển chuyển các kiểu nghênh hợp tất cả đều là hư tình giả ý, bất giác trong lòng lạnh lẽo. Hắn hít sâu, hỏi:
“Ngươi bây giờ muốn thế nào?”
“Đương nhiên là lấy đầu nhị hoàng tử theo mệnh lệnh giao nộp cho sư tôn.”
Phượng Vũ cười cợt vỗ vỗ cổ Mặc Thần.
“Bản lĩnh thoát thân của nhị hoàng tử xem như không tệ, cư nhiên xen lẫn trong đám người làm công ngắn hạn, thật đúng là khiến Phượng Vũ cùng thủ hạ tìm hết một hồi. May mà gặp được Mặc Thần, để nó mang ta tìm tới được Phạm gia thôn.”
Con ngươi y đảo quanh, thản nhiên nói:
“Thì ra vị Trì công tử kia cũng ở trong thôn, ha ha, nhị hoàng tử cũng có lúc bị người ta đuổi khỏi phòng, Phượng Vũ ngược lại còn được chứng kiến.”
Dáng tươi cười của y rất ngọt.
Ngay cả tứ chi Ân Nhược Nhàn cũng trở nên lạnh lẽo, nghe giọng điệu Phượng vũ, rõ ràng khi hắn cùng Trì Trọng Lâu tranh chấp thì y cũng đến trong thôn. Sau lúc đó, Phượng Vũ khẳng định đã bố trí dùng thiên la địa võng lùng bắt hắn đi.
Nhìn khuôn mặt Phượng Vũ hiện tại không hề có chút sợ hãi, Ân Nhược Nhàn càng khẳng định suy đoán của mình. Xung quanh Phạm gia thôn này, hơn phân nửa đã là thủ hạ của Phượng Vũ.
Hắn chậm rãi nắm hai tay, gằn từng chữ:
“Không được tổn thương Trì Trọng Lâu dù là một sợi tóc.”
Phượng Vũ cười khẽ, ẩn chứa sát khí.
“Vậy để nhìn xem nhị hoàng tử ngươi làm thế nào. Phượng Vũ mang theo thủ hạ không nhiều lắm, chỉ có điều muốn tàn sát hết người trong thôn, cũng không tính là việc khó. Nhị hoàng tử có tin không, chỉ cần một tín hiệu của Phượng Vũ, ngay lập tức có thể khiến toàn bộ người trong thôn ngã xuống đất?”
Ân Nhược Nhàn ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
“Để ta cùng Trì Trọng Lâu cáo biệt, sau đó liền đi theo ngươi, mặc cho ngươi xử trí.”
Phượng Vũ không cười.
Khuôn mặt ẩn sâu trong ánh hoàng hôn càng ngày càng trầm, rất mơ hồ.
Ân Nhược Nhàn và Phượng Vũ dắt Mặc Thần, lúc trở lại nhà tranh thì trong Phạm gia thôn đã không ít nhà lục tục sáng đèn, nhưng bên trong nhà tranh lại u tối.
Hai đoạn áo choàng hôm đó ném đi đã không thấy, cõ lẽ bị Trì Trọng Lâu nhắm mắt làm ngơ vứt xa rồi…
Ân Nhược Nhàn chua chát cười gượng, đưa tay chạm vào then cửa.
Hắn mượn phản quang yếu ớt của tuyết, thấy Trì Trọng Lâu nằm ở trên giường, đang đắp chăn, so với trước kia ngủ sớm hơn.
Ân Nhược Nhàn rón rén đến gần bên giường, nghe được tiếng hít thở đều đều mà dài, hiển nhiên Trì Trọng Lâu đã rơi vào mộng đẹp.
Hắn vốn định cùng Trì Trọng Lâu nói lời từ biệt cuối cùng, hiện tại lại không muốn gọi tỉnh y.
Nếu Trì Trọng Lâu muốn an tĩnh bình thản sống, hắn nên thỏa mãn nguyện vọng của Trì Trọng Lâu, không hề muốn y vì hắn đau buồn.
Thế nên, cứ như vậy mà nhìn lần cuối thôi.
Chờ sau khi hắn chết, Trì Trọng Lâu có thể vĩnh viễn từ trong bóng tối bị lừa dối của hắn đi ra không?…
Hắn yên lặng đứng ở đầu giường, si ngốc nhìn khuôn mặt mông lung của Trì Trọng Lâu trong bóng tối, trong lòng có chút chua xót, lại có chút vui mừng.
Đêm trừ tịch trong trí nhớ, sau khi hai người thân mật, Trì Trọng Lâu gối lên ngực hắn ngủ, hô hấp cũng giống như bây giờ… yên bình.
Khoảng thời gian hắn và Trọng Lâu bên nhau, thật sự quá ngắn.
Nhưng khi hắn không còn thói phong lưu tùy tiện, muốn đem cả đời mình cho Trì Trọng Lâu, thì người bị hắn tổn thương thật sâu đã không còn có thể tin tưởng hắn lần nữa.
Ân Nhược Nhàn cúi người xuống, cẩn thận mắn lên một lọn tóc Trì Trọng Lâu xõa trên gối, hôn một cái, chỉ có thể dùng âm thanh nỉ non mình mình nghe được:
“Trọng Lâu, nếu có kiếp sau, ta nhất định từ lần đầu tiên gặp mặt sẽ thật lòng thích ngươi…”
Hắn buông tay, mặc cho sợi tóc không tiếng động mà trượt xuống khe hở, chậm rãi lùi ra ngoài cửa, khe khẽ cài lại then.
Từ nay về sau, hắn và Trì Trọng Lâu âm dương cắt đứt.
Ân Nhược Nhàn cúi đầu, ở bên ngoài ván cửa đứng yên thật lâu, cuối cùng xoay người đi đến chỗ Phượng Vũ đang chờ.
“Đi thôi!”
Hắn thản nhiên giục Phượng Vũ, giống như thứ hắn đang gần bước đến không phải là đường xuống hoàng tuyền, mà là đi tới cung yến xa hoa nào đó.
Phượng Vũ lạnh lùng nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng, lấy ra dây thừng gân bò trói lại hai tay Ân Nhược Nhàn, thúc người đi vào trong bóng đêm đen đặc.
Đi đến cửa thôn, tay Phượng Vũ nhẹ bắn, một quả ám tiễn kêu rít bay lên giữa không trung, mười mấy tên hắc y nhân nhất thời giống như u linh từ bốn phương tám hướng tuôn ra, khom mình hành lễ với Phượng Vũ.
Một người trong đó nhìn mặt đầy mụn cơm của Ân Nhược Nhàn, nghi ngờ nói:
“Phượng thiếu chủ, không phải nhị hoàng tử Câu Bình là một mỹ nam tử sao? Người này xấu như vậy, có phải bắt nhầm không?”
“Ngươi nghi ta tìm lầm người?”
Ánh mặt Phượng Vũ ánh mắt như dao nhỏ ghim vào người nọ. Người kia cúi đầu liên tục nói không dám. Phượng Vũ liền quan sát tên đó vài lần, phút chốc cười nói:
“Bình thường ta cũng không để ý, thì ra vẻ ngoài của ngươi cũng rất anh tuấn.”
Người kia không biết Phượng Vũ nói những lời này rốt cuộc là có ý gì, ngập ngừng không trả lời được.
Phượng Vũ cũng không để ý tới hắn nữa, dẫn mọi người bước nhanh rời khỏi Phạm gia thôn.
Đoàn người đi đường suốt một đêm, trấn nhỏ trời cũng hửng sáng. Vì vậy Phượng Vũ hoãn hành trình trở về, chọn đường không có người mà đi.
Đi sáu, bảy ngày, nghi ngờ trong lòng Ân Nhược Nhàn càng ngày càng sâu.
Lẽ ra Phượng Vũ bắt được hắn, một đao chặt xuống xách đầu chạy về Vĩnh Tắc lập công với Chu Thiên không phải bớt việc sao? Hà cớ gì lại quanh co dẫn hắn quay lại đô thành?
Những người áo đen kia cũng đồng dạng nghĩ cách, hôm nay giữa trưa lúc nghỉ chân trong rừng liền có người hỏi Phượng Vũ.
“Ta giữ lại hắn, đương nhiên là có chỗ dùng.”
Phượng Vũ lấy túi nước mang theo từ từ uống, dặn dò mọi người:
“Các ngươi bớt nói nhảm, nhanh ăn lương khô rồi đi tiếp.”
Hắc y nhân không dám hỏi nhiều nữa, ăn lương khô, bỗng nhiên có một người ôm bụng lớn tiếng kêu đau, mà những người còn lại cũng đều liên tiếp kêu gào, lăn lộn trên mặt đất.
Ân Nhược Nhàn thấy thế, không khỏi vui vẻ. Đây có lẽ là một cơ hội tốt để chạy trốn, vừa định thừa dịp lộn xộn đến gần Mặc Thần đang cột ở thân cây, chợt thấy Phượng Vũ nhảy tới bên cạnh một người, rút trường kiếm của hắn, rạch một cái thật nhanh đâm xuyên ngực người kia.
Đang lúc hắn ngạc nhiên, Phượng Vũ giống như chân không chạm đất mà di chuyển, kiếm đâm thẳng vào chỗ hiểm của hắc y nhân.
Đám người càng đau bụng hơn, căn bản không kịp chống đối, liền cứ như thế không biết gì mà nộp mạng.
Trong rừng rậm, phút chốc thây phơi khắp nơi.
Từ yết hầu người cuối cùng rút về mũi kiếm, Phượng Vũ quay đầu lại, nhìn Ân Nhược Nhàn nở nụ cười:
“Giết bọn họ, ta có thể độc lĩnh công lớn, ha ha…”
Y khua kiếm, xẹt qua con ngươi còn đang co rút lại của Ân Nhược Nhàn, một đầu người bay lên hơn nửa, máu văng tung tóe cả một màng lớn.
Vải đỏ chói mắt, hộp bánh ngọt đỏ rực.. được mang đến nhà Phạm Tứ lúc giữa trưa.
Hôm nay là ngày Trì Trọng Lâu đúng hẹn tìm bà mối cầu hôn Xuân Thủy.
Phạm Tứ Ngưu cùng lão bà của hắn đều vì Xuân Thủy tìm được vị hôn phu tốt mà không ngừng vui vẻ.
Trước đó Xuân Thủy còn không biết chuyện, nghe bà mối nói xong, mặt đỏ cũng dần biến thành tái nhợt.
Bà mối nhìn vẻ mặt nàng, thấy không bình thường, nhìn Trì Trọng Lâu một chút. Xuân Thủy cắn môi, bỗng dưng đi đến bên chân Phạm Tứ Ngưu cùng vợ hắn quỳ xuống, nói:
“Bác, Xuân Thủy là do người và dượng nuôi lớn, vốn nên do hai người làm chủ, nhưng hôn sự này Xuân Thủy không thể đáp ứng.”
“Trì công tử tốt như vậy, ngươi còn thấy chưa đủ?”
Phạm Tứ Ngưu mở to hai mắt nhìn.
Trong lòng Xuân Thủy rạch ngang một cái:
“Dượng, Xuân Thủy đã có người trong lòng, không thể gả cho Trì công tử.”
“Là tiểu tử nào?”
Phạm Tứ Ngưu và lão bà hắn vừa sợ vừa giận truy hỏi. Trì Trọng Lâu còn chưa kịp chuẩn bị gặp biến cố này, thấy Phạm gia loạn thành một đoàn, y vội ho một tiếng, nói:
“Chính là do ta lỗ mãng. Nếu Xuân Thủy cô nương đã có người trong lòng. Sính lễ này, coi như ta đưa cho Tứ Ngưu ca tạ tội.”
Phạm Tứ Ngưu liều mạng xua tay:
“Phải bồi tội, cũng nên là ta bồi tội Trì công tử ngươi a.”
Trì Trọng Lâu cười cười, “Ngươi nhận đi, coi như quà cưới cho bọn nhỏ.”
Sợ Phạm Tứ Ngưu còn từ chối nữa, y đứng dậy rời khỏi Phạm gia.
Việc hôn nhân không thành, trong lòng y cũng không có một chút mất mát nào, trái lại bản thân có vài phần nhẹ nhõm.
Thành thân vốn là đòn sát thủ mà y muốn thoát khỏi dây dưa với Ân Nhược Nhàn, đối với Xuân Thủy, thật sự không có một chút cảm giác.
Như thế là tốt nhất.
Ân Nhược Nhàn đã rời y mà đi, vĩnh viễn cũng không quay về tìm. Mà y, cũng không muốn dối lòng cưới Xuân Thủy.
Bởi vì y biết, đời này, cũng không thể thích một ai khác như bản thân từng thích Ân Nhược Nhàn…
Chuyện cầu hôn rất nhanh lắng xuống.
Những ngày sau, yên ả như nước.
Trì Trọng Lâu ban ngày vẫn là lên trấn trên khám bệnh tại nhà, sau bữa cơm chiều ngồi dưới đèn nghiên cứu sách thuốc dược thảo. Gió lạnh từ từ trở nên ấm áp, mang đến mùi cỏ xanh.
Có đôi khi lúc nửa đêm, Trì Trọng Lâu mông lung ngủ mơ, phảng phất còn nghe thấy tiếng kêu trầm thấp cùng tiếng đạp móng của Mặc Thần. Sau khi tỉnh lại, y không nhịn được cười chính mình.
Mặc Thần đã bị Ân Nhược Nhàn bán mất, sao còn có thể chạy tới ngoài phòng y?
Tất cả, chỉ là ảo giác y tưởng niệm…
Không muốn thừa nhận, nhưng càng không muốn phủ nhận, lúc Ân Nhược Nhàn hiện ra trước mặt sau đó liền rời đi, nguyên bản tất cả sự yên lặng đều đã bị quấy rối.
Y chung quy, không quên được.
Trong một ngày tháng ba, Trì Trọng Lâu theo thường lệ lên trấn trên châm cứu cho Đới viên ngoại, lại xem bệnh cho hai nhà, trở về Phạm gia thôn, lúc qua cửa thôn thấy rất nhiều ngư dân vây quanh gốc đại thụ tranh luận ầm ĩ. Y nhìn lướt qua, mới phát hiện mọi người đang bàn luận bảng cáo thị mới được dán.
“Chu Thiên muốn làm hoàng đế? Hoàng đế trước kia làm sao bây giờ?”
“Hoàng bảng kia không phải là tróc nã Ân Trường Hoa sao? Phần thưởng cho người bẩm báo là mười vạn lượng hoàng kim đó!”
Người còn lại than thở:
“Nhìn bộ dáng như vậy, hoàng đế Câu Bình sớm muộn gì cũng cùng đệ đệ của hắn như nhau, bị chém đầu.”
“Ngươi nói cái gì?”
Một thanh âm chợt xen vào, máy móc như tượng từ dưới nền đất chen đi ra ngoài. Mọi người lại càng hoảng sợ, ngoảnh lại đúng là Trì đại phu từng chữa không ít bệnh cho bọn họ.
Mặt Trì Trọng Lâu trắng bệch như giấy, không hơn.
Đẩy ra mọi người chen đến trước bảng cáo thị, đến khi nhìn xong một chữ cuối cùng, quanh người y giống như tiến vào trong hầm băng, ngay cả ánh mắt cũng đông kết.
Ân Nhược Nhàn, đã bị chém đầu, thủ cấp bị treo trên cổng thành Vĩnh Tắc thị chúng.
“Ta không tin…”
Trì Trọng Lâu đột nhiên đem bảng cáo thị xé nát, hoàn toàn không thấy mọi người kinh nghi nhìn mình, chậm rãi đi về nhà tranh nhỏ.
Không khí xung quanh Trì Trọng Lâu đều lạnh như băng. Y giống như tượng gỗ mà đứng, nói khẽ:
“Ta không tin.”
Y chỉ muốn Ân Nhược Nhàn rời khỏi, chưa bao giờ nghĩ muốn Ân Nhược Nhàn bị phản quân bắt đi xử tử.
Nếu như không phải y ép Ân Nhược Nhàn rời đi, nếu như…
Chỗ yếu ớt nhất của trái tim như bị cưa qua, đau đớn tựa hồ đem trái tim trong thân thể bức ra ngoài, nhưng ngay cả việc đem thân thể mình nghiền thành tro, cũng không cách nào khiến thời gian quay trở lại.
Tuyệt vọng và đau đớn, cùng bóng tối làm bạn, một chút lại một chút cắn nuốt y.
Trì Trọng Lâu cứ im như tượng như vậy, chẳng rõ bao lâu, cuối cùng lục lọi đốt ngọn đèn trên bàn.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của y.
Y lôi rương quần áo đơn sơ, từ dưới đáy lấy ra hai đoạn áo choàng tím nhạt.
Ngày đó Ân Nhược Nhàn đi rồi, y nhặt lên áo choàng nhìn cả ngày, cuối cùng vẫn đem nó cất vào rương quần áo.
Đó là thứ cuối cùng Ân Nhược Nhàn để lại cho y…
Chất lỏng lạnh lẽo, trên mặt y rơi xuống, rơi vào trên áo choàng.
Trì Trọng Lâu khe khẽ cười.
Cởi trường sam trên người, mặc vào tử bào nhàn nhạt, dùng vạt áo buộc chặt đoạn áo choàng.
Rất ấm áp, giống hệt nhiệt độ cơ thể khi Ân Nhược Nhàn ôm y…
“Nhược Nhàn, ta mặc vào người quần áo ngươi đưa ta. Ngươi thấy được không?”
Y tự lẩm bẩm, nước mắt trên mặt cũng ngừng chảy, lại vẫn như cũ mỉm cười:
“Ta ngày mai sẽ khởi hành đi Vĩnh Tắc, cho ngươi xem…”
Một tiếng thở dài khó nhận ra ghé vào bên tai, toàn thân Trì Trọng Lâu chấn động, càng không dám quay đầu lại.
Một đôi tay từ phía sau vươn ra, chậm rãi ôm lấy hông y, ngay sau đó là ôm chặt, thật chặt, đem y rơi vào ***g ngực ấm áp…
“Trọng Lâu, ta thấy được…”
Hơi thở phả qua vành tai, là dịu dàng quen thuộc.
Toàn bộ thế giới, ngoại trừ người mình ôm trong lòng, tất cả đều không tồn tại.
Trì Trọng Lâu há to miệng, không tiếng động cười, nước mắt rơi xuống, thấm ướt hai tay Ân Nhược Nhàn.
Y không quay đầu lại, chỉ là xoay ngược lại hai tay, ôm lấy hắn, dùng hết toàn lực.
Kiếp này, y cũng không nghĩ để Ân Nhược Nhàn lần nữa rời khỏi.
Ngay sau đó, thân thể trước ngực mình run rẩy, Ân Nhược Nhàn chỉ cảm thấy giờ khắc này vui sướng an bình hơn tất thảy trước kia.
Hắn cảm thấy mỹ mãn, nhắm nghiền hai mắt, ngửi mùi thảo dược nhàn nhạt trên người Trì Trọng Lâu.
Ngoài cửa, Mặc Thần đang nhẹ nhàng đi tới đi lui, thỉnh thoảng vẫy đuôi, phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Mặc Thần, chính là Phượng Vũ trả cho hắn.
Ngày đó ở trong rừng rậm, sau khi thiếu niên giết hết toàn bộ hắc y nhân, một kiếm, y chém xuống đầu hắc y nhân anh tuấn kia, rồi cắt đứt giây thừng trên người hắn:
“Mang theo Mặc Thần đi đi, chỗ sư tôn, ta sẽ có cách thay ngươi nói dối.”
Hắn kinh ngạc vạn phần.
“Vì sao ngươi lại thay đổi chủ ý cứu ta?”
Ánh mắt Phượng Vũ rất phức tạp, y híp mắt nhìn hắn một lúc lâu, lấy thủ cấp rất nhanh đi khỏi.
Trong gió, phảng phất mang theo tiếng cười tự giễu của Phượng Vũ.
Phiền muộn qua đi, hắn dắt Mặc Thần chậm rãi trở về Phạm gia thôn.
Trời đất rất lớn, hắn cũng chỉ có chỗ đó để về.
Cho dù chỉ có thể khi đêm đến canh giữ ngoài phòng, nghe Trì Trọng Lâu nhẹ nhàng hô hấp, Ân Nhược Nhàn cũng thấy quá đủ.
Hắn muốn Trì Trọng Lâu sống tốt, dù cho vĩnh viễn không gặp gỡ, hắn cũng không oán trách không hối hận.
Thật lòng thích một người, hóa ra thực sự làm hắn thay đổi tất cả.
“Trọng Lâu…”
Hắn nhẹ nhàng hôn tóc Trì Trọng Lâu, cọ cọ hai gò má đầy nước mắt nóng hổi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Trọng Lâu, làm sao lại không phải là tình kiếp của hắn?
Sinh mệnh hắn, toàn bộ tình cảm đều đã bị chói chặt trên người nam tử tên Trì Trọng Lâu này, mà bản thân hắn, cũng vui vẻ chấp nhận.
– Toàn Văn Hoàn –
Người mở cửa là vợ Phạm Tứ Ngưu, nhìn thấyTrì Trọng Lâu, vừa mừng vừa sợ, nói:
“Là Trì công tử sao? Mau vào ngồi!”
Phạm Tứ Ngưu nghe thấy tiếng động, từ trong nhà đi ra, vội vàng bắt chuyện cùng Trì Trọng Lâu vào nhà dùng trà. Thấy Ân Nhược Nhàn theo sát phía sau, hắn ngẩn ra, hỏi Trì Trọng Lâu:
“Trì công tử, vị này chính là…”
Trì Trọng Lâu cũng không vào nhà, chỉ nói:
“Phạm Tứ ca, ta hôm nay tới, là muốn nói với ngươi cầu hôn Thủy cô nương.”
“Trọng Lâu?”
Sắc mặt Ân Nhược Nhàn đại biến, lại bị dịch dung trên mặt ngăn che.
Phạm Tứ Ngưu và lão bà hắn đều lấy làm kinh hãi, lắp bắp nói:
“Trì công tử, ngươi, ngươi là nói muốn thú nha đầu Xuân Thủy nhà ta?”
“Không sai.”
Trì Trọng Lâu bình tĩnh nói:
“Ta cũng đã lớn tuổi, nghĩ muốn ở lại Phạm gia thôn. Nếu như Phạm Tứ ca không ngại, mấy ngày nữa ta tìm bà mối tới cửa đặt sính lễ.”
“Không ngại không ngại.”
Phạm Tứ Ngưu mừng rỡ cùng lão bà hắn miệng đầy đáp ứng:
“Trì công tử coi trọng nha đầu Xuân Thủy nhà ta, chính là phúc khí tu được mấy đờ của nàng. Ta sẽ chờ Trì công tử ngươi tìm bà mối đến. Được rồi, Trì công tử, ngươi cũng vào nhà mà nói đi.”
Trì Trọng Lâu lắc đầu, “Ta còn phải đến mấy nhà khám bệnh, cáo từ trước.”
Y xoay người, giống như lúc đến nhanh chóng trở về.
Trong mắt Ân Nhược Nhàn tràn đầy kinh dị hoảng loạn, theo sát Trì Trọng Lâu, một mực theo Trì Trọng Lâu trở về nhà tranh, hắn mới run rẩy nói:
“Trọng Lâu, những lời ngươi vừa nói đến tột cùng là có ý gì?”
Trì Trọng Lâu trở về sau đó ngồi trên ghế. Y giống như đã dùng hết khí lực, mệt mỏi dựa lưng, mờ mịt nhìn cảnh tuyết tịch mịch ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu, y mới thản nhiên nói:
“Ngươi nghe không rõ sao? Ta muốn cưới vợ.”
Ân Nhược Nhàn chỉ cảm thấy ngực giống như vạn hòn đá lớn đè nặng, hô hấp khó khăn, đắng chát nói:
“Ngươi vẫn hận ta, không chịu tha thứ cho ta sao?”
“Ta không hận ngươi, cũng có thể tha thứ cho ngươi.”
Trì Trọng Lâu chậm rãi quay đầu, nhìn nhãn thần ngạc nhiên của Ân Nhược Nhàn, sau đó dời đi ánh mắt, nhẹ giọng nói:
“Trước đây luôn tự mình đa tình, không có gì phải oán giận. Đối với ngươi, ta trước tiên chỉ muốn trải qua những ngày an tĩnh bình. Ân Nhược Nhàn, ngươi đi đi, từ nay về sau ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Trái tim mới vừa vui sướng tột đỉnh, đảo mắt đã bị hung hăng ném thẳng xuống đáy vực.
Giọng nói Ân Nhược Nhàn cũng khàn theo:
“Trọng Lâu, ta biết hiện tại ngươi còn giận, ép ta rời đi. Ngươi có bao nhiêu bực dọc, cứ nhằm vào ta, ngươi muốn thế nào cũng được, đừng đem tương lai của mình ra đùa giỡn.”
Đầu ngón tay Trì Trọng Lâu bấm mạnh vào lòng bàn tay, đột nhiên cười lạnh, ngay cả hắn nghe được tiếng cười kia cũng cảm thấy xa lạ đáng sợ.
“Ân Nhược Nhàn, ngươi bớt tự cho là đúng đi. Ai đùa giỡn với ngươi? Ta là nam nhân, đương nhiên cần một thê tử, ngươi có khả năng cho ta không?”
Đôi môi Ân Nhược Nhàn run rẩy.
“Đi đi, đừng làm phiền ta.”
Trì Trọng Lâu chỉ ra ngoài cửa, lần thứ hai hạ lệnh đuổi khách:
“Đi ra ngoài!”
Ân Nhược Nhàn nghiêng đầu, ánh mắt thống khổ, nhìn Trì Trọng Lâu một hồi, đi tới cạnh cửa đóng chốt, bắt đầu cởi áo ngoài. Sắc mặt Trì Trọng Lâu thay đổi.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi không phải là muốn nữ nhân sao?”
Ân Nhược Nhàn đã cởi bỏ một nửa áo, tay cũng không ngừng, cởi quần xuống, dang rộng ra hai chân ghé vào bên cạnh bàn. Tóc hai bên tóc xõa xuống vai che kín mặt hắn.
Trì Trọng Lâu lúc này hoàn toàn không thấy rõ được biểu tình trên mặt Ân Nhược Nhàn. Chỉ nghe được giọng nói Ân Nhược Nhàn khàn khàn:
“Ngươi muốn thê tử, liền thượng ta được rồi. Cả đời ta đều có thể làm nữ nhân của ngươi.”
Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt Ân Nhược Nhàn, Trì Trọng Lâu cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt hắn chính là khuất nhục, nhưng y lại không cảm động, nói thẳng ra, y cũng không chịu nổi thay cho Ân Nhược Nhàn, nhị hoàng tử cao ngạo này, vì một nam nhân tư sắc bình thường như y mà ăn nói khép nép, cần gì phải làm đến nước này?
Y quay đầu, không muốn nhìn thấy thân thể xích lõa bại lộ trong không khí lạnh lẽo nổi lên tầng da gà, lạnh lùng nói:
“Ta muốn một người sinh cho ta hài tử, giả nữ nhân thì được ích lợi gì?”
“Trì Trọng Lâu!”
Ân Nhược Nhàn kêu to, gần như muốn phá nát nhà tranh.
Trì Trọng Lâu cho rằng Ân Nhược Nhàn đột nhiên giận dữ, phất tay áo rời đi. Nhưng Ân Nhược Nhàn vẫn như cũ ghé vào bên cạnh bàn, lưng run rẩy kịch liệt. Thật lâu sau mới mở miệng.
“Trọng Lâu, Trọng Lâu, ngươi đến tột cùng muốn ta làm như thế nào?”
Hắn đang khóc, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng Trì Trọng Lâu vẫn nghe được Ân Nhược Nhàn đang liều mạng đè nén tiếng nức nở trong cổ họng:
“Ta biết mình trước đây không nên khiến ngươi đau lòng, ta muốn bù đắp lại, ta muốn ngươi vui vẻ. Ta đem Mặc Thần bán đi, vì ngươi mua áo choàng … Trọng Lâu…”
Trì Trọng Lâu im lặng.
Tình cảm trước kia, đã bị tổn thương phá thành mảnh nhỏ, cho dù miễn cưỡng chắp vá lại, vết rách cũng vĩnh viễn không biến mất.
Y nhặt lên quần áo rơi trên đất, thay Ân Nhược Nhàn phủ thêm, lẳng lặng nói:
“Ta không muốn ngươi làm gì. Nhược Nhàn, ta mệt mỏi, ta sợ, không muốn lại để cho mình thương tâm lần nữa.”
Ân Nhược Nhàn rốt cục thất thanh khóc rống:
“Trọng Lâu, lúc này ngươi có thể tin tưởng ta lần nữa được không? Ta là thật lòng thích ngươi! Tuyệt đối sẽ không để ngươi thương tâm khổ sở!”
“Giờ ta tin ngươi nói thật, vậy thì thế nào?”
Trì Trọng Lâu ngơ ngẩn cười cười, ôn nhu nói:
“Giờ ta không muốn lần nữa thích bất kể kẻ nào. Nhược Nhàn, ngươi cũng đi đi, ở cùng một chỗ với người không thích mình, ngươi cũng không vui vẻ.”
Ân Nhược Nhàn khóc, trái tim đau đớn, giống như đứa trẻ mất đi tất cả chỗ dựa.
“Trọng Lâu, chúng ta thì không thể một lần nữa bắt đầu sao? Ngươi có lẽ sẽ có thể thích lại ta! Ta có thể chờ, chờ ngươi cả đời a…”
Trì Trọng Lâu lắc đầu. Thay vì hai người đều thống khổ, y tình nguyện cùng Ân Nhược Nhàn quên đi tất cả.
“Nếu như ngươi thực sự thích ta, liền rời khỏi nơi này, để ta sống yên ổn.”
Phảng phất hiểu ra tất cả cầu xin đều không thể di chuyển được tâm ý, Ân Nhược Nhàn cuối cùng từ từ ngưng khóc, mặc lại y phục, mở to ánh mắt sưng đỏ nhìn Trì Trọng Lâu một lần cuối cùng, kéo cửa ra, đi vào trong tuyết mịt mờ.
Trời đất tất cả đều là màu trắng, Ân Nhược Nhàn đi rất chậm, bởi hắn cũng không biết, mình rốt cuộc muốn đi nơi nào.
Phú quý, quyền thế, tình nhân… Hắn không có khả năng giữ lại, cái gì cũng không có.
Không ai so với hắn rõ hơn, hắn thích Trì Trọng Lâu đến mức nào.
Trong tàng thư lâu, mỗi khi hắn vô ý quay đầu lại, luôn có thể thấy Trì Trọng Lâu ôn nhu hơi ngượng ngùng nhìn hắn. Cặp con ngươi dịu dàng kia trong sạch không có nửa phần dơ bẩn, tràn ngập trong đó, đều là tình ý đối với hắn…
Vết thương lòng của Trì Trọng Lâu, hắn luôn luôn cho rằng sau tất cả nỗ lực thật tình của mình, còn có thể bù đắp.
Mà giờ khắc này, tất cả hy vọng đều đã tan biến.
Trọng Lâu, thật sự không muốn tiếp nhận hắn…
Hắn chằng biết mình đến cạnh biển từ khi nào, đến khi có ý thức, hắn đã đứng trên hoa tuyết trải đầy bờ cát, trước mặt sóng biển vỗ ào ào.
Biển rộng nhìn không thấy bờ, giống như hắn, nhìn không được điểm dừng.
Ân Nhược Nhàn còn đang đờ đẫn đứng lặng ở bên bờ, nhìn thái dương từng chút một rời đến giữa bầu trời, liền khuất sau đám mây, rồi từ từ lặn xuống mặt biển.
Một tiếng ngựa hí quen thuộc nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ yên lặng.
Là Mặc Thần?
Ân Nhược Nhàn có điểm không tin chậm xoay người, quả nhiên là Mặc Thần bị hắn bán giá thấp cho hộ xay bột trên trấn nhỏ đang đứng cách đó không xa, hướng hắn giơ vó, muốn chạy vội tới bên cạnh nhưng lại bị một người nắm giây cương không thể nào tiến lên.
Thấy rõ khuôn mặt người dắt ngựa, sắc mặt Ân Nhược Nhàn thay đổi.
Người nọ là Phượng Vũ.
Dung mạo vẫn là xinh đẹp tuyệt trần như vậy, ngay cả bộ dáng khéo léo tươi cười vẫn y như xưa, nhưng Ân Nhược Nhàn biết rõ, sau bộ dáng tươi cười của thiếu niên chính là cất giấu móng sắc răng nọc, ở lúc quan trọng nhất hung hăng cắn hắn một hơi, khiến hắn thất bại thảm hại.
“Nhị hoàng tử.”
Phượng Vũ cung kính hô, vẻ mặt lúc này hả hê mãn nguyện. Trên người vẫn còn y phục quý giá phối sức tinh xảo, thoạt nhìn như một hậu duệ quý tộc nhân gia công tử.
Ân Nhược Nhàn đột nhiên nở nụ cười, bi phẫn khó có thể lý giải.
“Phượng Vũ, ta trước kia đối xử với ngươi không tốt sao? Ngươi muốn cái gì, chỉ cần mở miệng, ta chưa bao giờ từ chối ngươi. Vì sao còn muốn trộm lệnh bài?”
Lông mi dài của Phượng Vũ khẽ run, nhưng vẫn còn lộ dáng vẻ tươi cười, nói:
“Nhị hoàng tử đối đãi Phượng Vũ quả thực tốt, kiếp này Phượng Vũ sẽ không quên. Thế nhưng…”
Y khe khẽ thở dài, lộ ra nét mặt khổ sở.
“Phượng Vũ càng không muốn đời này làm một nam thị hầu hạ người khác.”
“Vậy vì sao ngươi không nói với ta?”
Ân Nhược Nhàn giận dữ:
“Nếu ngươi muốn tự do, ta có thể thả ngươi đi. Dù cho ngươi muốn làm quan, có ta dẫn dắt ngươi, cũng dễ dàng, hà tất phải đi theo phản quân cấu kết? Chu Thiên đến tột cùng hứa cho ngươi cái gì khiến ngươi phản bội ta?”
Phượng Vũ khẽ khiêu đôi mày xinh đẹp, cuối cùng hé miệng cười:
“Ta cũng không muốn lừa gạt nhị hoàng tử nữa, ta vốn là đệ tử Chu Thiên, sư tôn đương nhiên muốn ta vào phủ nhị hoàng tử trở thành tai mắt, trợ giúp sư tôn một tay khởi sự (phát động vũ trang).”
Y nhìn gương mặt bỗng nhiên cứng ngắc của Ân Nhược Nhàn, cười vui vẻ hơn:
“Phượng Vũ lừa gạt nhị hoàng tử nhiều năm, còn muốn xin nhị hoàng tử thông cảm nhiều hơn.”
Ân Nhược Nhàn gắt gao trừng mắt với Phượng Vũ, nghĩ tới thiếu niên mấy năm qua ở trên giường hắn uyển chuyển các kiểu nghênh hợp tất cả đều là hư tình giả ý, bất giác trong lòng lạnh lẽo. Hắn hít sâu, hỏi:
“Ngươi bây giờ muốn thế nào?”
“Đương nhiên là lấy đầu nhị hoàng tử theo mệnh lệnh giao nộp cho sư tôn.”
Phượng Vũ cười cợt vỗ vỗ cổ Mặc Thần.
“Bản lĩnh thoát thân của nhị hoàng tử xem như không tệ, cư nhiên xen lẫn trong đám người làm công ngắn hạn, thật đúng là khiến Phượng Vũ cùng thủ hạ tìm hết một hồi. May mà gặp được Mặc Thần, để nó mang ta tìm tới được Phạm gia thôn.”
Con ngươi y đảo quanh, thản nhiên nói:
“Thì ra vị Trì công tử kia cũng ở trong thôn, ha ha, nhị hoàng tử cũng có lúc bị người ta đuổi khỏi phòng, Phượng Vũ ngược lại còn được chứng kiến.”
Dáng tươi cười của y rất ngọt.
Ngay cả tứ chi Ân Nhược Nhàn cũng trở nên lạnh lẽo, nghe giọng điệu Phượng vũ, rõ ràng khi hắn cùng Trì Trọng Lâu tranh chấp thì y cũng đến trong thôn. Sau lúc đó, Phượng Vũ khẳng định đã bố trí dùng thiên la địa võng lùng bắt hắn đi.
Nhìn khuôn mặt Phượng Vũ hiện tại không hề có chút sợ hãi, Ân Nhược Nhàn càng khẳng định suy đoán của mình. Xung quanh Phạm gia thôn này, hơn phân nửa đã là thủ hạ của Phượng Vũ.
Hắn chậm rãi nắm hai tay, gằn từng chữ:
“Không được tổn thương Trì Trọng Lâu dù là một sợi tóc.”
Phượng Vũ cười khẽ, ẩn chứa sát khí.
“Vậy để nhìn xem nhị hoàng tử ngươi làm thế nào. Phượng Vũ mang theo thủ hạ không nhiều lắm, chỉ có điều muốn tàn sát hết người trong thôn, cũng không tính là việc khó. Nhị hoàng tử có tin không, chỉ cần một tín hiệu của Phượng Vũ, ngay lập tức có thể khiến toàn bộ người trong thôn ngã xuống đất?”
Ân Nhược Nhàn ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
“Để ta cùng Trì Trọng Lâu cáo biệt, sau đó liền đi theo ngươi, mặc cho ngươi xử trí.”
Phượng Vũ không cười.
Khuôn mặt ẩn sâu trong ánh hoàng hôn càng ngày càng trầm, rất mơ hồ.
Ân Nhược Nhàn và Phượng Vũ dắt Mặc Thần, lúc trở lại nhà tranh thì trong Phạm gia thôn đã không ít nhà lục tục sáng đèn, nhưng bên trong nhà tranh lại u tối.
Hai đoạn áo choàng hôm đó ném đi đã không thấy, cõ lẽ bị Trì Trọng Lâu nhắm mắt làm ngơ vứt xa rồi…
Ân Nhược Nhàn chua chát cười gượng, đưa tay chạm vào then cửa.
Hắn mượn phản quang yếu ớt của tuyết, thấy Trì Trọng Lâu nằm ở trên giường, đang đắp chăn, so với trước kia ngủ sớm hơn.
Ân Nhược Nhàn rón rén đến gần bên giường, nghe được tiếng hít thở đều đều mà dài, hiển nhiên Trì Trọng Lâu đã rơi vào mộng đẹp.
Hắn vốn định cùng Trì Trọng Lâu nói lời từ biệt cuối cùng, hiện tại lại không muốn gọi tỉnh y.
Nếu Trì Trọng Lâu muốn an tĩnh bình thản sống, hắn nên thỏa mãn nguyện vọng của Trì Trọng Lâu, không hề muốn y vì hắn đau buồn.
Thế nên, cứ như vậy mà nhìn lần cuối thôi.
Chờ sau khi hắn chết, Trì Trọng Lâu có thể vĩnh viễn từ trong bóng tối bị lừa dối của hắn đi ra không?…
Hắn yên lặng đứng ở đầu giường, si ngốc nhìn khuôn mặt mông lung của Trì Trọng Lâu trong bóng tối, trong lòng có chút chua xót, lại có chút vui mừng.
Đêm trừ tịch trong trí nhớ, sau khi hai người thân mật, Trì Trọng Lâu gối lên ngực hắn ngủ, hô hấp cũng giống như bây giờ… yên bình.
Khoảng thời gian hắn và Trọng Lâu bên nhau, thật sự quá ngắn.
Nhưng khi hắn không còn thói phong lưu tùy tiện, muốn đem cả đời mình cho Trì Trọng Lâu, thì người bị hắn tổn thương thật sâu đã không còn có thể tin tưởng hắn lần nữa.
Ân Nhược Nhàn cúi người xuống, cẩn thận mắn lên một lọn tóc Trì Trọng Lâu xõa trên gối, hôn một cái, chỉ có thể dùng âm thanh nỉ non mình mình nghe được:
“Trọng Lâu, nếu có kiếp sau, ta nhất định từ lần đầu tiên gặp mặt sẽ thật lòng thích ngươi…”
Hắn buông tay, mặc cho sợi tóc không tiếng động mà trượt xuống khe hở, chậm rãi lùi ra ngoài cửa, khe khẽ cài lại then.
Từ nay về sau, hắn và Trì Trọng Lâu âm dương cắt đứt.
Ân Nhược Nhàn cúi đầu, ở bên ngoài ván cửa đứng yên thật lâu, cuối cùng xoay người đi đến chỗ Phượng Vũ đang chờ.
“Đi thôi!”
Hắn thản nhiên giục Phượng Vũ, giống như thứ hắn đang gần bước đến không phải là đường xuống hoàng tuyền, mà là đi tới cung yến xa hoa nào đó.
Phượng Vũ lạnh lùng nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng, lấy ra dây thừng gân bò trói lại hai tay Ân Nhược Nhàn, thúc người đi vào trong bóng đêm đen đặc.
Đi đến cửa thôn, tay Phượng Vũ nhẹ bắn, một quả ám tiễn kêu rít bay lên giữa không trung, mười mấy tên hắc y nhân nhất thời giống như u linh từ bốn phương tám hướng tuôn ra, khom mình hành lễ với Phượng Vũ.
Một người trong đó nhìn mặt đầy mụn cơm của Ân Nhược Nhàn, nghi ngờ nói:
“Phượng thiếu chủ, không phải nhị hoàng tử Câu Bình là một mỹ nam tử sao? Người này xấu như vậy, có phải bắt nhầm không?”
“Ngươi nghi ta tìm lầm người?”
Ánh mặt Phượng Vũ ánh mắt như dao nhỏ ghim vào người nọ. Người kia cúi đầu liên tục nói không dám. Phượng Vũ liền quan sát tên đó vài lần, phút chốc cười nói:
“Bình thường ta cũng không để ý, thì ra vẻ ngoài của ngươi cũng rất anh tuấn.”
Người kia không biết Phượng Vũ nói những lời này rốt cuộc là có ý gì, ngập ngừng không trả lời được.
Phượng Vũ cũng không để ý tới hắn nữa, dẫn mọi người bước nhanh rời khỏi Phạm gia thôn.
Đoàn người đi đường suốt một đêm, trấn nhỏ trời cũng hửng sáng. Vì vậy Phượng Vũ hoãn hành trình trở về, chọn đường không có người mà đi.
Đi sáu, bảy ngày, nghi ngờ trong lòng Ân Nhược Nhàn càng ngày càng sâu.
Lẽ ra Phượng Vũ bắt được hắn, một đao chặt xuống xách đầu chạy về Vĩnh Tắc lập công với Chu Thiên không phải bớt việc sao? Hà cớ gì lại quanh co dẫn hắn quay lại đô thành?
Những người áo đen kia cũng đồng dạng nghĩ cách, hôm nay giữa trưa lúc nghỉ chân trong rừng liền có người hỏi Phượng Vũ.
“Ta giữ lại hắn, đương nhiên là có chỗ dùng.”
Phượng Vũ lấy túi nước mang theo từ từ uống, dặn dò mọi người:
“Các ngươi bớt nói nhảm, nhanh ăn lương khô rồi đi tiếp.”
Hắc y nhân không dám hỏi nhiều nữa, ăn lương khô, bỗng nhiên có một người ôm bụng lớn tiếng kêu đau, mà những người còn lại cũng đều liên tiếp kêu gào, lăn lộn trên mặt đất.
Ân Nhược Nhàn thấy thế, không khỏi vui vẻ. Đây có lẽ là một cơ hội tốt để chạy trốn, vừa định thừa dịp lộn xộn đến gần Mặc Thần đang cột ở thân cây, chợt thấy Phượng Vũ nhảy tới bên cạnh một người, rút trường kiếm của hắn, rạch một cái thật nhanh đâm xuyên ngực người kia.
Đang lúc hắn ngạc nhiên, Phượng Vũ giống như chân không chạm đất mà di chuyển, kiếm đâm thẳng vào chỗ hiểm của hắc y nhân.
Đám người càng đau bụng hơn, căn bản không kịp chống đối, liền cứ như thế không biết gì mà nộp mạng.
Trong rừng rậm, phút chốc thây phơi khắp nơi.
Từ yết hầu người cuối cùng rút về mũi kiếm, Phượng Vũ quay đầu lại, nhìn Ân Nhược Nhàn nở nụ cười:
“Giết bọn họ, ta có thể độc lĩnh công lớn, ha ha…”
Y khua kiếm, xẹt qua con ngươi còn đang co rút lại của Ân Nhược Nhàn, một đầu người bay lên hơn nửa, máu văng tung tóe cả một màng lớn.
Vải đỏ chói mắt, hộp bánh ngọt đỏ rực.. được mang đến nhà Phạm Tứ lúc giữa trưa.
Hôm nay là ngày Trì Trọng Lâu đúng hẹn tìm bà mối cầu hôn Xuân Thủy.
Phạm Tứ Ngưu cùng lão bà của hắn đều vì Xuân Thủy tìm được vị hôn phu tốt mà không ngừng vui vẻ.
Trước đó Xuân Thủy còn không biết chuyện, nghe bà mối nói xong, mặt đỏ cũng dần biến thành tái nhợt.
Bà mối nhìn vẻ mặt nàng, thấy không bình thường, nhìn Trì Trọng Lâu một chút. Xuân Thủy cắn môi, bỗng dưng đi đến bên chân Phạm Tứ Ngưu cùng vợ hắn quỳ xuống, nói:
“Bác, Xuân Thủy là do người và dượng nuôi lớn, vốn nên do hai người làm chủ, nhưng hôn sự này Xuân Thủy không thể đáp ứng.”
“Trì công tử tốt như vậy, ngươi còn thấy chưa đủ?”
Phạm Tứ Ngưu mở to hai mắt nhìn.
Trong lòng Xuân Thủy rạch ngang một cái:
“Dượng, Xuân Thủy đã có người trong lòng, không thể gả cho Trì công tử.”
“Là tiểu tử nào?”
Phạm Tứ Ngưu và lão bà hắn vừa sợ vừa giận truy hỏi. Trì Trọng Lâu còn chưa kịp chuẩn bị gặp biến cố này, thấy Phạm gia loạn thành một đoàn, y vội ho một tiếng, nói:
“Chính là do ta lỗ mãng. Nếu Xuân Thủy cô nương đã có người trong lòng. Sính lễ này, coi như ta đưa cho Tứ Ngưu ca tạ tội.”
Phạm Tứ Ngưu liều mạng xua tay:
“Phải bồi tội, cũng nên là ta bồi tội Trì công tử ngươi a.”
Trì Trọng Lâu cười cười, “Ngươi nhận đi, coi như quà cưới cho bọn nhỏ.”
Sợ Phạm Tứ Ngưu còn từ chối nữa, y đứng dậy rời khỏi Phạm gia.
Việc hôn nhân không thành, trong lòng y cũng không có một chút mất mát nào, trái lại bản thân có vài phần nhẹ nhõm.
Thành thân vốn là đòn sát thủ mà y muốn thoát khỏi dây dưa với Ân Nhược Nhàn, đối với Xuân Thủy, thật sự không có một chút cảm giác.
Như thế là tốt nhất.
Ân Nhược Nhàn đã rời y mà đi, vĩnh viễn cũng không quay về tìm. Mà y, cũng không muốn dối lòng cưới Xuân Thủy.
Bởi vì y biết, đời này, cũng không thể thích một ai khác như bản thân từng thích Ân Nhược Nhàn…
Chuyện cầu hôn rất nhanh lắng xuống.
Những ngày sau, yên ả như nước.
Trì Trọng Lâu ban ngày vẫn là lên trấn trên khám bệnh tại nhà, sau bữa cơm chiều ngồi dưới đèn nghiên cứu sách thuốc dược thảo. Gió lạnh từ từ trở nên ấm áp, mang đến mùi cỏ xanh.
Có đôi khi lúc nửa đêm, Trì Trọng Lâu mông lung ngủ mơ, phảng phất còn nghe thấy tiếng kêu trầm thấp cùng tiếng đạp móng của Mặc Thần. Sau khi tỉnh lại, y không nhịn được cười chính mình.
Mặc Thần đã bị Ân Nhược Nhàn bán mất, sao còn có thể chạy tới ngoài phòng y?
Tất cả, chỉ là ảo giác y tưởng niệm…
Không muốn thừa nhận, nhưng càng không muốn phủ nhận, lúc Ân Nhược Nhàn hiện ra trước mặt sau đó liền rời đi, nguyên bản tất cả sự yên lặng đều đã bị quấy rối.
Y chung quy, không quên được.
Trong một ngày tháng ba, Trì Trọng Lâu theo thường lệ lên trấn trên châm cứu cho Đới viên ngoại, lại xem bệnh cho hai nhà, trở về Phạm gia thôn, lúc qua cửa thôn thấy rất nhiều ngư dân vây quanh gốc đại thụ tranh luận ầm ĩ. Y nhìn lướt qua, mới phát hiện mọi người đang bàn luận bảng cáo thị mới được dán.
“Chu Thiên muốn làm hoàng đế? Hoàng đế trước kia làm sao bây giờ?”
“Hoàng bảng kia không phải là tróc nã Ân Trường Hoa sao? Phần thưởng cho người bẩm báo là mười vạn lượng hoàng kim đó!”
Người còn lại than thở:
“Nhìn bộ dáng như vậy, hoàng đế Câu Bình sớm muộn gì cũng cùng đệ đệ của hắn như nhau, bị chém đầu.”
“Ngươi nói cái gì?”
Một thanh âm chợt xen vào, máy móc như tượng từ dưới nền đất chen đi ra ngoài. Mọi người lại càng hoảng sợ, ngoảnh lại đúng là Trì đại phu từng chữa không ít bệnh cho bọn họ.
Mặt Trì Trọng Lâu trắng bệch như giấy, không hơn.
Đẩy ra mọi người chen đến trước bảng cáo thị, đến khi nhìn xong một chữ cuối cùng, quanh người y giống như tiến vào trong hầm băng, ngay cả ánh mắt cũng đông kết.
Ân Nhược Nhàn, đã bị chém đầu, thủ cấp bị treo trên cổng thành Vĩnh Tắc thị chúng.
“Ta không tin…”
Trì Trọng Lâu đột nhiên đem bảng cáo thị xé nát, hoàn toàn không thấy mọi người kinh nghi nhìn mình, chậm rãi đi về nhà tranh nhỏ.
Không khí xung quanh Trì Trọng Lâu đều lạnh như băng. Y giống như tượng gỗ mà đứng, nói khẽ:
“Ta không tin.”
Y chỉ muốn Ân Nhược Nhàn rời khỏi, chưa bao giờ nghĩ muốn Ân Nhược Nhàn bị phản quân bắt đi xử tử.
Nếu như không phải y ép Ân Nhược Nhàn rời đi, nếu như…
Chỗ yếu ớt nhất của trái tim như bị cưa qua, đau đớn tựa hồ đem trái tim trong thân thể bức ra ngoài, nhưng ngay cả việc đem thân thể mình nghiền thành tro, cũng không cách nào khiến thời gian quay trở lại.
Tuyệt vọng và đau đớn, cùng bóng tối làm bạn, một chút lại một chút cắn nuốt y.
Trì Trọng Lâu cứ im như tượng như vậy, chẳng rõ bao lâu, cuối cùng lục lọi đốt ngọn đèn trên bàn.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của y.
Y lôi rương quần áo đơn sơ, từ dưới đáy lấy ra hai đoạn áo choàng tím nhạt.
Ngày đó Ân Nhược Nhàn đi rồi, y nhặt lên áo choàng nhìn cả ngày, cuối cùng vẫn đem nó cất vào rương quần áo.
Đó là thứ cuối cùng Ân Nhược Nhàn để lại cho y…
Chất lỏng lạnh lẽo, trên mặt y rơi xuống, rơi vào trên áo choàng.
Trì Trọng Lâu khe khẽ cười.
Cởi trường sam trên người, mặc vào tử bào nhàn nhạt, dùng vạt áo buộc chặt đoạn áo choàng.
Rất ấm áp, giống hệt nhiệt độ cơ thể khi Ân Nhược Nhàn ôm y…
“Nhược Nhàn, ta mặc vào người quần áo ngươi đưa ta. Ngươi thấy được không?”
Y tự lẩm bẩm, nước mắt trên mặt cũng ngừng chảy, lại vẫn như cũ mỉm cười:
“Ta ngày mai sẽ khởi hành đi Vĩnh Tắc, cho ngươi xem…”
Một tiếng thở dài khó nhận ra ghé vào bên tai, toàn thân Trì Trọng Lâu chấn động, càng không dám quay đầu lại.
Một đôi tay từ phía sau vươn ra, chậm rãi ôm lấy hông y, ngay sau đó là ôm chặt, thật chặt, đem y rơi vào ***g ngực ấm áp…
“Trọng Lâu, ta thấy được…”
Hơi thở phả qua vành tai, là dịu dàng quen thuộc.
Toàn bộ thế giới, ngoại trừ người mình ôm trong lòng, tất cả đều không tồn tại.
Trì Trọng Lâu há to miệng, không tiếng động cười, nước mắt rơi xuống, thấm ướt hai tay Ân Nhược Nhàn.
Y không quay đầu lại, chỉ là xoay ngược lại hai tay, ôm lấy hắn, dùng hết toàn lực.
Kiếp này, y cũng không nghĩ để Ân Nhược Nhàn lần nữa rời khỏi.
Ngay sau đó, thân thể trước ngực mình run rẩy, Ân Nhược Nhàn chỉ cảm thấy giờ khắc này vui sướng an bình hơn tất thảy trước kia.
Hắn cảm thấy mỹ mãn, nhắm nghiền hai mắt, ngửi mùi thảo dược nhàn nhạt trên người Trì Trọng Lâu.
Ngoài cửa, Mặc Thần đang nhẹ nhàng đi tới đi lui, thỉnh thoảng vẫy đuôi, phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Mặc Thần, chính là Phượng Vũ trả cho hắn.
Ngày đó ở trong rừng rậm, sau khi thiếu niên giết hết toàn bộ hắc y nhân, một kiếm, y chém xuống đầu hắc y nhân anh tuấn kia, rồi cắt đứt giây thừng trên người hắn:
“Mang theo Mặc Thần đi đi, chỗ sư tôn, ta sẽ có cách thay ngươi nói dối.”
Hắn kinh ngạc vạn phần.
“Vì sao ngươi lại thay đổi chủ ý cứu ta?”
Ánh mắt Phượng Vũ rất phức tạp, y híp mắt nhìn hắn một lúc lâu, lấy thủ cấp rất nhanh đi khỏi.
Trong gió, phảng phất mang theo tiếng cười tự giễu của Phượng Vũ.
Phiền muộn qua đi, hắn dắt Mặc Thần chậm rãi trở về Phạm gia thôn.
Trời đất rất lớn, hắn cũng chỉ có chỗ đó để về.
Cho dù chỉ có thể khi đêm đến canh giữ ngoài phòng, nghe Trì Trọng Lâu nhẹ nhàng hô hấp, Ân Nhược Nhàn cũng thấy quá đủ.
Hắn muốn Trì Trọng Lâu sống tốt, dù cho vĩnh viễn không gặp gỡ, hắn cũng không oán trách không hối hận.
Thật lòng thích một người, hóa ra thực sự làm hắn thay đổi tất cả.
“Trọng Lâu…”
Hắn nhẹ nhàng hôn tóc Trì Trọng Lâu, cọ cọ hai gò má đầy nước mắt nóng hổi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Trọng Lâu, làm sao lại không phải là tình kiếp của hắn?
Sinh mệnh hắn, toàn bộ tình cảm đều đã bị chói chặt trên người nam tử tên Trì Trọng Lâu này, mà bản thân hắn, cũng vui vẻ chấp nhận.
– Toàn Văn Hoàn –
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook