Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
Chương 281: Lão sư, anh thắng rồi, tôi chịu thua. Dù tàn nhẫn ra sao… cũng không đuổi kịp anh!

Editor: Waveliterature Vietnam

Từ sâu thẳm trong ánh mắt là sự mỏng manh và thanh cao, Bạc Dạ Bạch cúi người đứng bên cạnh gây trở ngại khiến cho cô không thể nào động đậy. 

"Bạc Dạ Bạch, anh làm cái gì vậy. Tránh xa tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ…"

"Sẽ làm gì."

Không đợi cô nói xong Bạc Dạ Bạch đã hững hờ hỏi một câu hời hợt.

Hơn bất kì ai Trì Vi hiểu rõ dưới bộ dạng quân tử này của anh ta là loại mặt người dạ thú đến nhường nào!

Đột nhiên có chút chán nản, một mình bản thân đối đầu với Bạc Dạ Bạch, căn bản đã không có cơ hội chiến thắng.

Lòng bàn tay trở nên mát lạnh thì đột nhiên bị anh ta nhét vật gì vào.

Trì Vi run run cúi đầu nhìn, bởi không phải là thứ gì khác mà là điện thoại di động của chính mình!

"Báo cảnh sát đi?"

Bên tai cô, giọng nói đầy thách thức của người đàn ông vang lên.

"Cái gì."

Ban đầu Trì Vi không hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.

Còn Bạc Dạ Bạch thì khá là tốt lòng giải thích: "Chuyện tối hôm qua, không dễ dàng để đại tiểu thư xem là quá khứ, vậy nên… Báo cảnh sát chính là cách giải quyết tốt nhất, đúng không?"

Trên lý thuyết làm như vậy không hề sai.

Căn bản Trì Vi vẫn luôn tức giận, muốn tìm anh ta để tính sổ, cũng đã từng nghĩ đến việc báo cảnh sát… Nhưng mà, đó chỉ là suy nghĩ chứ không hề muốn biến nó thành hành động như cách mà anh ta đưa ra.

Không ngừng đưa chiếc điện thoại di động cho cô, nhất thời… Trì Vi có chút hoảng loạn, luống cuống và khó xử!

"Đại tiểu thư, nghĩ được chưa."

Nhìn cô gái đang ngồi bên dưới, Bạc Dạ Bạch ung dung hỏi.

Nhìn thấy người đàn ông không

sợ hãi chút nào, dường như hắn ta đã đoán được mình sẽ không báo cảnh sát, ngay lập tức Trì Vi xù lông lên: "Bạc Dạ Bạch, ngươi đừng tưởng… Ta không dám."

"Không phải là không dám…"

Tiếng nói Bạc Dạ Bạch man mát như một dòng suối trong, chảy sâu đến tận cuối lòng người: "Là sẽ không…"

Nghe xong vẻ mặt Trì Vi trở nên cứng đờ, cảm thấy lúng túng không nói ra được.

Rõ ràng muốn tìm anh ta để tính sổ, vậy mà lúc này, từng bước cũng không thể chạy thoát, lại còn… bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay!

Trong lúc suy nghĩ cô chớp nhẹ hai hàng lông mi rồi nhẹ nhàng châm biếm: "Sẽ không sao? Lão sư, anh thật là tự tin! Anh từng dạy tôi, có nhiều việc trên đời này… sẽ không thể theo ý ta. Cũng giống như không phải tất cả mọi chuyện anh đều có thể khống chế."

Nói xong Trì Vi mở điện thoại ra, đầu ngón tay bấm vào số gọi cảnh sát, chỉ là vẫn chần chưa chưa nhấn phím quay số.

Lúc then chốt thì trên màn ảnh hiện ra một ngón tay thon dài, giúp Trì Vi nhấn vào nút quay số.

Trong nháy mắt chau mày, ngẩng đầu đầy bất ngờ: "Bạc Dạ Bạch, anh có bị bệnh hay không vậy…"

Lời còn chưa dứt đầu óc liền nhớ về câu nói trước đây mà Trì Vị Vãn đã tiết lộ.

Cô ta nói, bệnh tình Bạc Dạ Bạch rất nghiêm trọng, không thể sống hơn ba mươi tuổi.

Cuối cùng Trì Vi cũng cắn môi chịu đựng, chung quy số điện thoại cảnh sát đang mở ra trước mắt cũng nhanh chóng bị xóa đi rồi đặt điện thoại xuống!

"Lão sư, anh thắng rồi, tôi chịu thua. Dù có tàn nhẫn thế nào… cũng không đuổi kịp anh!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương