Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 280: Ân huệ người trước, món nợ người sau
Editor: Waveliterature Vietnam
Lời Trì Vị Vãn nói chưa xong ngay lập tức đã bị nhấn chìm dưới mấy chữ lác đác của Bạc Dạ Bạch.
"Trì diễn viên", cách xưng hô này, nhiều người gọi vô số kể, đối với bản thân đã sớm thành thói quen.
Cuối cùng, chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó tiên sinh lại xưng hô như vậy, bản thân không khỏi có cảm giác như đang rơi xuống hố băng, những mũi khoan sâu sắc đến thấu xương!
Thời khắc này, cô không thể ý thực được tiên sinh thật sự không thích sự trêu chọc này… Nếu tiếp tục như vậy, e rằng đoạn tình nghĩa đã từng cũng bị mất hết, rồi chẳng mấy chốc trở thành người dưng nước lã.
Bởi vậy, nhìn cô gái đang tựa sát vào tiên sinh, dù cảnh tượng thân mật này có chói mắt thì bản thân vẫn không thể ngăn cản được: "Tiên sinh, người bảo trọng… Chú ý thân thể! Lần sau, Vị Vãn lại tới thăm…"
Dứt lời Trì Vị Vãn vẫn nhen nhóm lòng hy vọng được tiên sinh níu lại, dù chỉ là đôi lời.
Nhưng mà, không có… Một chút cũng không!
Trái tim như dần đóng băng, có chút hồn bay phách lạc, chân dưới lảo đảo xoay người rồi rời đi.
Xa xa, là bóng lưng gầy gò và nhu nhược như làm tăng thêm sự cô đơn không thổ lộ ra được thành lời, hoàn toàn khác với hình tượng tao nhã trên màn ảnh!
"Oành…"
Trì Vị Vãn vừa rời đi, ngay lập tức cánh cửa đóng sầm lại.
Trong nháy mắt Trì Vi buông tay Bạc Dạ Bạch ra, quay về với khuôn mặt kiều diễm nguyên bản, đột nhiên khuôn mặt lắng xuống và trở nên không chút cảm xúc nào.
"Lão sư, anh thật không phải là người đào hoa như bình thường! Dĩ nhiên có quan hệ không hề tầm thường với Trì diễn viên…"
Trì Vi lạnh lùng nói chuyện, mang theo chút châm biếm.
Thấy vậy, vẻ mặc Bạc Dạ Bạch vẫn rất yên tĩnh, anh ta không hề quan tâm tới cô gái đang châm chọc mình mà chỉ mình vào bát cháo trắng bên trong còn lại hơn nửa rồi nói: "Đại tiểu thư, khẩu vị không tốt sao."
Đột nhiên cô gái nhấc cằm, đôi mắt ánh lên một sự kiêu căng, đưa tay ra phất một cái.
"Rầm…"
Ngay lập tức bát cháo rơi xuống đất, từng vệt cháo văng ra xung quanh, chiếc bát vỡ vụn thành từng mảnh tạo nên những âm thanh chói tai.
"Kẻ cường bạo mình làm cho, khẩu vị có thể tốt sao."
Trì Vi ung dung nói một lời, để lộ ra sự được nuông chiều quá trớn, trong lòng phát tiết, ngọn lửa giận dữ không ngừng bốc lên.
Rõ ràng cô cố ý nổi nóng, đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nhìn rồi bình tĩnh mở miệng: "Vừa hay, bát này đã bị nguội, để tôi đổi bát khác."
Vừa nói người đàn ông vừa bước vào nhà bếp, sau đó bưng ra một bát cháo khác, hơi nóng vẫn còn lượn lờ bốc lên.
"Đại tiểu thư, cả ngày cô đã không ăn gì rồi. Trước tiên ăn ít cháo rồi bình tĩnh lại…"
Nhìn thấy bộ dạng không kinh sợ cũng không vui vẻ của anh ta, càng nghĩ Trì Vi càng giận…
Ngay sau đó không thèm quanh co lòng vòng, phiết môi đầy xem thường rồi nói: "Bạc Dạ Bạch, anh cho rằng chuyện quan hệ tối hôm qua có thể dễ dàng qua đi vậy sao?"
Bạc Dạ Bạch đặt bát cháo trên tay xuống, đón nhận ánh mắt tròng trọc của cô rồi đáp: "Tối hôm qua có chuyện gì."
Nghe xong lời anh ta nói, ban đầu Trì Vi như bị chẹn họng rồi sau đó căm giận: "Bạc Dạ Bạch, trước kia ngươi thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ ta xém nữa bị người ta làm nhục. Nhưng rồi cuối cùng…"
"Vậy thì, đại tiểu thư định xử trí như thế nào"
Nghe Trì Vi lên án mình, đứng ở chỗ đó Bạc Dạ Bạch vẫn rất thong song, ở trên cao nhìn xuống với tiếng nói nhẹ nhàng.
Trì Vi cảm thấy chỗ ngồi này, khi ngước nhìn anh ta, rõ ràng rất yếu thế.
Bỗng dưng, cô muốn đứng lên.
Không ngờ vừa đúng lên, vì hành động quá gấp nên kém chút nữa lại ngã xuống chỗ cũ.
Cuối cùng Bạc Dạ Bạch đã kịp thời duỗi hai tay ra, ôm Trì Vi ở dưới nách, hướng về trên rồi nhấc lên.
Trì Vi cảm thấy thân thể mềm mại của mình đang cách mặt đất, nhẹ nhàng xoay người một cái, bất thình lình đã ngồi trên bàn ăn.
Mà ở ngay trước mắt cô là bóng dáng thon dài của anh ta.
"Lúc nãy, khi có A Vãn, dáng vẻ này đâu phải là đại tiểu thư…"
Lời Trì Vị Vãn nói chưa xong ngay lập tức đã bị nhấn chìm dưới mấy chữ lác đác của Bạc Dạ Bạch.
"Trì diễn viên", cách xưng hô này, nhiều người gọi vô số kể, đối với bản thân đã sớm thành thói quen.
Cuối cùng, chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó tiên sinh lại xưng hô như vậy, bản thân không khỏi có cảm giác như đang rơi xuống hố băng, những mũi khoan sâu sắc đến thấu xương!
Thời khắc này, cô không thể ý thực được tiên sinh thật sự không thích sự trêu chọc này… Nếu tiếp tục như vậy, e rằng đoạn tình nghĩa đã từng cũng bị mất hết, rồi chẳng mấy chốc trở thành người dưng nước lã.
Bởi vậy, nhìn cô gái đang tựa sát vào tiên sinh, dù cảnh tượng thân mật này có chói mắt thì bản thân vẫn không thể ngăn cản được: "Tiên sinh, người bảo trọng… Chú ý thân thể! Lần sau, Vị Vãn lại tới thăm…"
Dứt lời Trì Vị Vãn vẫn nhen nhóm lòng hy vọng được tiên sinh níu lại, dù chỉ là đôi lời.
Nhưng mà, không có… Một chút cũng không!
Trái tim như dần đóng băng, có chút hồn bay phách lạc, chân dưới lảo đảo xoay người rồi rời đi.
Xa xa, là bóng lưng gầy gò và nhu nhược như làm tăng thêm sự cô đơn không thổ lộ ra được thành lời, hoàn toàn khác với hình tượng tao nhã trên màn ảnh!
"Oành…"
Trì Vị Vãn vừa rời đi, ngay lập tức cánh cửa đóng sầm lại.
Trong nháy mắt Trì Vi buông tay Bạc Dạ Bạch ra, quay về với khuôn mặt kiều diễm nguyên bản, đột nhiên khuôn mặt lắng xuống và trở nên không chút cảm xúc nào.
"Lão sư, anh thật không phải là người đào hoa như bình thường! Dĩ nhiên có quan hệ không hề tầm thường với Trì diễn viên…"
Trì Vi lạnh lùng nói chuyện, mang theo chút châm biếm.
Thấy vậy, vẻ mặc Bạc Dạ Bạch vẫn rất yên tĩnh, anh ta không hề quan tâm tới cô gái đang châm chọc mình mà chỉ mình vào bát cháo trắng bên trong còn lại hơn nửa rồi nói: "Đại tiểu thư, khẩu vị không tốt sao."
Đột nhiên cô gái nhấc cằm, đôi mắt ánh lên một sự kiêu căng, đưa tay ra phất một cái.
"Rầm…"
Ngay lập tức bát cháo rơi xuống đất, từng vệt cháo văng ra xung quanh, chiếc bát vỡ vụn thành từng mảnh tạo nên những âm thanh chói tai.
"Kẻ cường bạo mình làm cho, khẩu vị có thể tốt sao."
Trì Vi ung dung nói một lời, để lộ ra sự được nuông chiều quá trớn, trong lòng phát tiết, ngọn lửa giận dữ không ngừng bốc lên.
Rõ ràng cô cố ý nổi nóng, đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nhìn rồi bình tĩnh mở miệng: "Vừa hay, bát này đã bị nguội, để tôi đổi bát khác."
Vừa nói người đàn ông vừa bước vào nhà bếp, sau đó bưng ra một bát cháo khác, hơi nóng vẫn còn lượn lờ bốc lên.
"Đại tiểu thư, cả ngày cô đã không ăn gì rồi. Trước tiên ăn ít cháo rồi bình tĩnh lại…"
Nhìn thấy bộ dạng không kinh sợ cũng không vui vẻ của anh ta, càng nghĩ Trì Vi càng giận…
Ngay sau đó không thèm quanh co lòng vòng, phiết môi đầy xem thường rồi nói: "Bạc Dạ Bạch, anh cho rằng chuyện quan hệ tối hôm qua có thể dễ dàng qua đi vậy sao?"
Bạc Dạ Bạch đặt bát cháo trên tay xuống, đón nhận ánh mắt tròng trọc của cô rồi đáp: "Tối hôm qua có chuyện gì."
Nghe xong lời anh ta nói, ban đầu Trì Vi như bị chẹn họng rồi sau đó căm giận: "Bạc Dạ Bạch, trước kia ngươi thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ ta xém nữa bị người ta làm nhục. Nhưng rồi cuối cùng…"
"Vậy thì, đại tiểu thư định xử trí như thế nào"
Nghe Trì Vi lên án mình, đứng ở chỗ đó Bạc Dạ Bạch vẫn rất thong song, ở trên cao nhìn xuống với tiếng nói nhẹ nhàng.
Trì Vi cảm thấy chỗ ngồi này, khi ngước nhìn anh ta, rõ ràng rất yếu thế.
Bỗng dưng, cô muốn đứng lên.
Không ngờ vừa đúng lên, vì hành động quá gấp nên kém chút nữa lại ngã xuống chỗ cũ.
Cuối cùng Bạc Dạ Bạch đã kịp thời duỗi hai tay ra, ôm Trì Vi ở dưới nách, hướng về trên rồi nhấc lên.
Trì Vi cảm thấy thân thể mềm mại của mình đang cách mặt đất, nhẹ nhàng xoay người một cái, bất thình lình đã ngồi trên bàn ăn.
Mà ở ngay trước mắt cô là bóng dáng thon dài của anh ta.
"Lúc nãy, khi có A Vãn, dáng vẻ này đâu phải là đại tiểu thư…"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook