Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 246: Từ chối việc cầu xin anh ta, Trì Vi nhảy xuống đài phun nước!
Editor: Waveliterature Vietnam
Đột nhiên anh ta dừng lại một chút rồi trở giọng nói: "Tôi nói rồi, cuối cùng thì cô vẫn phải thỉnh cầu tôi."
"Cái gì."
Trì Vi ngơ ngác, dường như không kịp nắm bắt cái cái gì vừa vụt qua.
Lại thấy những ngón tay của Bạc Dạ Bạch đang nâng cằm Trì Vi lên và hiện rõ sự thanh cao: " Cầu xin tôi đi, tôi sẽ chọn cô."
Tuy rằng đầu óc mênh mông những mảng mờ mịt nhưng cái hôn sâu khi nãy cũng làm cô rơi vào ý loạn tình mê không kiểm soát được.
Nhưng suy cho cùng, đối với chữ "Cầu" kia Trì Vi rất mẫn cảm, cực kỳ mẫn cảm… và dường như nó làm cho cô tỉnh táo hơn!
Một đời này cô rất ít khi mở miệng cầu xin người khác, nhưng mà… chỉ vừa mới đây thôi khi cô mở miệng cầu xin thì cuối cùng hắn vẫn là thấy chết mà không cứu.
Đúng lúc này đột nhiên Trì Vi buông anh ta ra, lùi về sau một bước: "Không thể, Bạc Dạ Bạch, tôi không thể cầu xin anh…"
Ngưng lại một chút mới nhớ tới thái độ cao thượng giống như bố thí vào lúc nãy của anh ta.
Trì Vi cảm thấy thật hoang đường, giống như đây là lần đầu tiên cô hiểu rõ về Bạc Dạ Bạch: "Hạ lưu!
Ngươi đúng là loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn…"
Nghe lời cô nói, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch vẫn không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh đáp lại: "Cô cầu xin tôi, chỉ là chuyện sớm muộn, không phải sao."
Nhìn thấy hắn vô tình tới mức làm người khác tức lộn ruột Trì Vi gần như giận dữ đến phát run.
Nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên tầm mắt của cô ngắt quãng ở một chỗ, cách đằng trước không xa lại là một đài phun nước trên quảng trường.
Vào buổi tối, đài phun nước không ngừng tuôn ra, xen cả tiếng đàn dương cầm du dương đang dần vang vọng xung quanh.
"Tôi không cầu xin anh, anh không động vào, đúng là như vậy chứ."
Đột nhiên bờ môi của Trì Vi nhếch lên, hỏi một câu hỏi đầy trào phúng như vậy.
Bất chợt Vi Vi lảo đảo bước về phía đài phun nước.
Bạc Dạ Bạch đứng yên, ánh mắt thoáng nhìn về phía trước, chỉ một chút trong lòng anh ta cũng đã nhận ra điều gì đó.
"Nếu đúng là như vậy, thì mong lão sư ngươi… Ngàn vạn lần giữ lấy lời!"
Trì Vi lạnh lùng nói chuyện, hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, dáng người nhỏ yếu nhưng hiện ra đầy sự quật cường, cố chấp và bất hảo.
"Lão sư, tôi nói lại một lần cuối, Trì Vi tôi không bao giờ cầu xin anh…Lúc cô ấy cần, anh chưa bao giờ mềm lòng! Huống chi bây giờ, một chút cô ấy cũng không cần đến anh…"
Vừa nói xong Trì Vi dốc hết chút sức lực cuối cùng còn sót lại chạy về phía đài phun nước.
Ở phía sau, đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, mờ ảo như một màn sương che khuất những tâm tình bên trong mà chẳng ai thấu được.
Còn Trì Vi thì đứng bên cạnh đài phun nước, yếu ớt mở miệng nói: "Cho dù anh có nhảy vào thì cũng chỉ giảm bớt tác dụng của thuốc trong một thời gian ngắn. Trừ khi, anh đợi được đến lúc bình minh lên, chỉ là…"
Đột nhiên cô dừng lại một chút suy nghĩ về điều gì đó rồi mới mở miệng nói chuyện: "Nếu như vậy, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Bây giờ đang là đêm đông, mưa còn chưa hoàn toàn dứt, nhiệt độ gần như đều dưới 0 độ C.
Nếu bây giờ nhảy vào dòng nước kia thì khác nào tự tìm đường chết.
Hàng lông mi mảnh của Bạc Dạ Bạch vẫn lặng yên, dường như không có chút tình cảm nào hờ hững nói chuyện: "Người thông minh thì không nên làm ra những chuyện ngu xuẩn. Chỉ vì giận dữ mà đánh đổi tính mạng của chính mình, cho dù có là ai thì… cũng không đáng để cô làm vậy!"
"Dù sao cũng tốt hơn là bị anh ép bức cầu xin! Vừa mới nghĩ tới chuyện bị anh chạm vào thân thể tôi đã thấy phản cảm, buồn nôn… Thậm chí chẳng khác nào sống không bằng chết.
Trì Vi không thể chịu đựng được cái nhìn xuyên thấu tất cả của anh ta, lại càng không muốn phải cầu xin loại người ấy.
Thật giống như, chuyện gì, người nào, bất luận là ai cũng chẳng thể chạm lấy trái tim anh ta.
Và cũng giống như tất cả mọi sự phát triển đều nằm dưới sự khống chế của hắn.
Rồi thì, dường như trong cuộc sống này, chưa bao giờ anh ta đem một ai… đặt ở trong lòng!
Làm sao lại có một người đàn ông như hắn trong cõi đời này?
Trì Vi ngơ ngác nghĩ, cơ thể đang nóng rực với một sự kích thích mạnh mẽ đang kéo đến.
Bên tai cô người đàn ông lạnh lùng thanh cao như một ngọn núi tuyết trắng, đưa tay về phía bản thân: "Trì Vi, xuống đây."
Nhưng Trì Vi đã cạn kiệt sức lực, cô nhếch khóe môi lên cao, nhìn dòng nước lạnh tanh đang chảy kia, nhảy xuống không một chút do dự!
Đột nhiên anh ta dừng lại một chút rồi trở giọng nói: "Tôi nói rồi, cuối cùng thì cô vẫn phải thỉnh cầu tôi."
"Cái gì."
Trì Vi ngơ ngác, dường như không kịp nắm bắt cái cái gì vừa vụt qua.
Lại thấy những ngón tay của Bạc Dạ Bạch đang nâng cằm Trì Vi lên và hiện rõ sự thanh cao: " Cầu xin tôi đi, tôi sẽ chọn cô."
Tuy rằng đầu óc mênh mông những mảng mờ mịt nhưng cái hôn sâu khi nãy cũng làm cô rơi vào ý loạn tình mê không kiểm soát được.
Nhưng suy cho cùng, đối với chữ "Cầu" kia Trì Vi rất mẫn cảm, cực kỳ mẫn cảm… và dường như nó làm cho cô tỉnh táo hơn!
Một đời này cô rất ít khi mở miệng cầu xin người khác, nhưng mà… chỉ vừa mới đây thôi khi cô mở miệng cầu xin thì cuối cùng hắn vẫn là thấy chết mà không cứu.
Đúng lúc này đột nhiên Trì Vi buông anh ta ra, lùi về sau một bước: "Không thể, Bạc Dạ Bạch, tôi không thể cầu xin anh…"
Ngưng lại một chút mới nhớ tới thái độ cao thượng giống như bố thí vào lúc nãy của anh ta.
Trì Vi cảm thấy thật hoang đường, giống như đây là lần đầu tiên cô hiểu rõ về Bạc Dạ Bạch: "Hạ lưu!
Ngươi đúng là loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn…"
Nghe lời cô nói, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch vẫn không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh đáp lại: "Cô cầu xin tôi, chỉ là chuyện sớm muộn, không phải sao."
Nhìn thấy hắn vô tình tới mức làm người khác tức lộn ruột Trì Vi gần như giận dữ đến phát run.
Nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên tầm mắt của cô ngắt quãng ở một chỗ, cách đằng trước không xa lại là một đài phun nước trên quảng trường.
Vào buổi tối, đài phun nước không ngừng tuôn ra, xen cả tiếng đàn dương cầm du dương đang dần vang vọng xung quanh.
"Tôi không cầu xin anh, anh không động vào, đúng là như vậy chứ."
Đột nhiên bờ môi của Trì Vi nhếch lên, hỏi một câu hỏi đầy trào phúng như vậy.
Bất chợt Vi Vi lảo đảo bước về phía đài phun nước.
Bạc Dạ Bạch đứng yên, ánh mắt thoáng nhìn về phía trước, chỉ một chút trong lòng anh ta cũng đã nhận ra điều gì đó.
"Nếu đúng là như vậy, thì mong lão sư ngươi… Ngàn vạn lần giữ lấy lời!"
Trì Vi lạnh lùng nói chuyện, hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, dáng người nhỏ yếu nhưng hiện ra đầy sự quật cường, cố chấp và bất hảo.
"Lão sư, tôi nói lại một lần cuối, Trì Vi tôi không bao giờ cầu xin anh…Lúc cô ấy cần, anh chưa bao giờ mềm lòng! Huống chi bây giờ, một chút cô ấy cũng không cần đến anh…"
Vừa nói xong Trì Vi dốc hết chút sức lực cuối cùng còn sót lại chạy về phía đài phun nước.
Ở phía sau, đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, mờ ảo như một màn sương che khuất những tâm tình bên trong mà chẳng ai thấu được.
Còn Trì Vi thì đứng bên cạnh đài phun nước, yếu ớt mở miệng nói: "Cho dù anh có nhảy vào thì cũng chỉ giảm bớt tác dụng của thuốc trong một thời gian ngắn. Trừ khi, anh đợi được đến lúc bình minh lên, chỉ là…"
Đột nhiên cô dừng lại một chút suy nghĩ về điều gì đó rồi mới mở miệng nói chuyện: "Nếu như vậy, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Bây giờ đang là đêm đông, mưa còn chưa hoàn toàn dứt, nhiệt độ gần như đều dưới 0 độ C.
Nếu bây giờ nhảy vào dòng nước kia thì khác nào tự tìm đường chết.
Hàng lông mi mảnh của Bạc Dạ Bạch vẫn lặng yên, dường như không có chút tình cảm nào hờ hững nói chuyện: "Người thông minh thì không nên làm ra những chuyện ngu xuẩn. Chỉ vì giận dữ mà đánh đổi tính mạng của chính mình, cho dù có là ai thì… cũng không đáng để cô làm vậy!"
"Dù sao cũng tốt hơn là bị anh ép bức cầu xin! Vừa mới nghĩ tới chuyện bị anh chạm vào thân thể tôi đã thấy phản cảm, buồn nôn… Thậm chí chẳng khác nào sống không bằng chết.
Trì Vi không thể chịu đựng được cái nhìn xuyên thấu tất cả của anh ta, lại càng không muốn phải cầu xin loại người ấy.
Thật giống như, chuyện gì, người nào, bất luận là ai cũng chẳng thể chạm lấy trái tim anh ta.
Và cũng giống như tất cả mọi sự phát triển đều nằm dưới sự khống chế của hắn.
Rồi thì, dường như trong cuộc sống này, chưa bao giờ anh ta đem một ai… đặt ở trong lòng!
Làm sao lại có một người đàn ông như hắn trong cõi đời này?
Trì Vi ngơ ngác nghĩ, cơ thể đang nóng rực với một sự kích thích mạnh mẽ đang kéo đến.
Bên tai cô người đàn ông lạnh lùng thanh cao như một ngọn núi tuyết trắng, đưa tay về phía bản thân: "Trì Vi, xuống đây."
Nhưng Trì Vi đã cạn kiệt sức lực, cô nhếch khóe môi lên cao, nhìn dòng nước lạnh tanh đang chảy kia, nhảy xuống không một chút do dự!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook