Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 245: Trì Vi nắm lấy cánh tay người đàn ông: �Không được đi... Anh không được đi...”
Editor: Waveliterature Vietnam
Nhận ra điều này, Trì Vi liền cảm thấy hết sức tức giận, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ, trừng lớn nhìn người đàn ông: "Bạc Dạ Bạch, anh...A!"
Bỗng nhiên, lời còn chưa kịp nói ra đã bị người đàn ông hôn.
Cơ thể Trì Vi nóng rực, nhất thời mong muốn được lấp đầy, cho nên nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Mặt khác, Bạc Dạ Bạch ngược lại vô cùng lạnh lẽo, ngay cả bờ môi cũng lạnh như băng.
Bởi vậy ngay thời điểm này, đối với Trì Vi mà nói, giống như tìm được chỗ nương thân.
Lý trí không ngừng giục dã bản thân phải đẩy người đàn ông ra, nhất định phải từ chối... Chỉ tiếc rằng, thân thể cô lại không chịu nghe lời, hai tay chỉ hờ hững chống lên ngực người đàn ông, nắm chặt đến mức nhàu nát chiếc áo hắn đang mặc.
Trong lúc giật mình, Trì Vi chớp mắt nhìn người đàn ông một cái.
Ban đầu gặp gỡ hắn, một chút cũng không hề có ý nghĩ này.
Vốn dĩ, ở trên đời này, đàn ông cũng chỉ có thể có tướng mạo như thế, chẳng khác nào một cây thụ chi lan!
Gần sát với lồng ngực hắn, cảm nhận miệng lưỡi hắn đang không ngừng quấy nhiễu, Trì Vi cũng mơ hồ nghe được nhịp tim của bản thân, kịch liệt, ngổn ngang, rung động.
Đầu óc từ từ trở nên trống rỗng, không nhịn được lại muốn có được nhiều hơn một chút, tiếp xúc nhiều hơn một chút,
Bàn tay Bạc Dạ Bạch đặt sau đầu cô, vô thức vuốt mái tóc dài mượt mà, nhân lúc trời hửng sáng, mưa phùn phảng phất, cảm giác đầu ngón tay man mát thoải mái.
Lúc này Trì Vi dường như không còn ý định muốn chống đỡ, từ từ nhắm mắt lại.
Hôn sâu, đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông này chậm rãi dừng lại, một chút lưu luyến cũng không có, ở trên cao nhìn xuống:
"Còn muốn không?"
Trì Vi vì bị thuốc trong người làm cho ảnh hưởng, có chút không cách nào kiểm soát được, nghe thấy lời này của người đàn ông, thật có chút mơ hồ.
"Nói, điều cô đang nghĩ."
Bạc Dạ Bạch lạnh nhạt nói, ngữ khí hết sức lạnh nhạt.
"Tôi..."
Giống như đang bị đầu độc, Trì Vi không ngừng run rẩy mở miệng.
Chỉ là câu sau,dù cố thế nào cũng không thể phát ra được.
Đối với chuyện này, người đàn ông cũng tỏ ra không hề vội vã, hết sức ung dung, không ngừng ân cần dẫn lời cô: "Cô làm sao?"
"Tôi nghĩ..."
Ánh mắt cô ngừng lại một chút, nét mặt cũng trở nên nhợt nhạt, biểu lộ vẻ uất ức vì bị làm khó dễ.
Tựa hồ cảm thấy câu này, tốt nhất vẫn không nên nói ra.
Thấy thế, Bạc Dạ Bạch hết sức bình thản, đôi mắt cũng chỉ có một chút gợn sóng, để lộ một tia dục vọng bên trong: "Cô muốn thế nào, hả?"
Người đàn ông lạnh lùng hỏi, ánh mắt giương lên, không khỏi đả kích lòng người.
Không chỉ có vậy, hắn còn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của cô: "Cô không nói, sao tôi có thể biết được? Không biết, làm sao có thể đáp ứng cô..."
Nét mặt Trì Vi hết sức khổ sở, cảm giác mười đàn ông này chính là ma quỷ, từng chút từng chút ép buộc bản thân cô phải nói ra chuyện không muốn nói.
Thế nhưng, nếu không nói ra được điều đang dằn vặt bản thân hiện tại, cô thật sự không có cách nào chống đỡ nổi.
Hắn chính là... Thuốc giải duy nhất!
"Không chịu nói sao, thật sự là đứa trẻ không hề ngoan."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói một câu, nhếch môi khinh thường, nhìn nét mặt khổ sở của cô, không ngừng đánh giá.
"Nếu như đã như vậy, xem ra tôi không thể nào giúp được cô rồi."
Cứ như thế, Bạc Dạ Bạch buông lỏng bàn tay ôm lấy cô, liền muốn rút ra.
Nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng sắp không còn, Trì Vi một chút cũng không cần cân nhắc nữa, đưa tay vội vã nắm lấy tay người đàn ông: "Không được đi... Anh nhất định không được đi..."
Làm ra vẻ không màng tới, người đàn ông ngừng lại một chút, thuận miệng hỏi: "Không đi, sau đó thì sao?"
Bản thân đã chịu nhường một bước, van nài hắn ở lại, chuyện còn lại cũng không thành vấn đề, âm thanh phát ra lẫn cả sự uất ức, giống như tiếng khóc nức nở: "Bạc Dạ Bạch, anh chính là thuốc giải của tôi"
Bạc Dạ Bạch chăm chú nghe, vẻ bình tĩnh bị cô làm cho mất đi một chút, khiến bản thân không ngừng tức giận: "Trì Vi..."
Nhận ra điều này, Trì Vi liền cảm thấy hết sức tức giận, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ, trừng lớn nhìn người đàn ông: "Bạc Dạ Bạch, anh...A!"
Bỗng nhiên, lời còn chưa kịp nói ra đã bị người đàn ông hôn.
Cơ thể Trì Vi nóng rực, nhất thời mong muốn được lấp đầy, cho nên nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Mặt khác, Bạc Dạ Bạch ngược lại vô cùng lạnh lẽo, ngay cả bờ môi cũng lạnh như băng.
Bởi vậy ngay thời điểm này, đối với Trì Vi mà nói, giống như tìm được chỗ nương thân.
Lý trí không ngừng giục dã bản thân phải đẩy người đàn ông ra, nhất định phải từ chối... Chỉ tiếc rằng, thân thể cô lại không chịu nghe lời, hai tay chỉ hờ hững chống lên ngực người đàn ông, nắm chặt đến mức nhàu nát chiếc áo hắn đang mặc.
Trong lúc giật mình, Trì Vi chớp mắt nhìn người đàn ông một cái.
Ban đầu gặp gỡ hắn, một chút cũng không hề có ý nghĩ này.
Vốn dĩ, ở trên đời này, đàn ông cũng chỉ có thể có tướng mạo như thế, chẳng khác nào một cây thụ chi lan!
Gần sát với lồng ngực hắn, cảm nhận miệng lưỡi hắn đang không ngừng quấy nhiễu, Trì Vi cũng mơ hồ nghe được nhịp tim của bản thân, kịch liệt, ngổn ngang, rung động.
Đầu óc từ từ trở nên trống rỗng, không nhịn được lại muốn có được nhiều hơn một chút, tiếp xúc nhiều hơn một chút,
Bàn tay Bạc Dạ Bạch đặt sau đầu cô, vô thức vuốt mái tóc dài mượt mà, nhân lúc trời hửng sáng, mưa phùn phảng phất, cảm giác đầu ngón tay man mát thoải mái.
Lúc này Trì Vi dường như không còn ý định muốn chống đỡ, từ từ nhắm mắt lại.
Hôn sâu, đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông này chậm rãi dừng lại, một chút lưu luyến cũng không có, ở trên cao nhìn xuống:
"Còn muốn không?"
Trì Vi vì bị thuốc trong người làm cho ảnh hưởng, có chút không cách nào kiểm soát được, nghe thấy lời này của người đàn ông, thật có chút mơ hồ.
"Nói, điều cô đang nghĩ."
Bạc Dạ Bạch lạnh nhạt nói, ngữ khí hết sức lạnh nhạt.
"Tôi..."
Giống như đang bị đầu độc, Trì Vi không ngừng run rẩy mở miệng.
Chỉ là câu sau,dù cố thế nào cũng không thể phát ra được.
Đối với chuyện này, người đàn ông cũng tỏ ra không hề vội vã, hết sức ung dung, không ngừng ân cần dẫn lời cô: "Cô làm sao?"
"Tôi nghĩ..."
Ánh mắt cô ngừng lại một chút, nét mặt cũng trở nên nhợt nhạt, biểu lộ vẻ uất ức vì bị làm khó dễ.
Tựa hồ cảm thấy câu này, tốt nhất vẫn không nên nói ra.
Thấy thế, Bạc Dạ Bạch hết sức bình thản, đôi mắt cũng chỉ có một chút gợn sóng, để lộ một tia dục vọng bên trong: "Cô muốn thế nào, hả?"
Người đàn ông lạnh lùng hỏi, ánh mắt giương lên, không khỏi đả kích lòng người.
Không chỉ có vậy, hắn còn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của cô: "Cô không nói, sao tôi có thể biết được? Không biết, làm sao có thể đáp ứng cô..."
Nét mặt Trì Vi hết sức khổ sở, cảm giác mười đàn ông này chính là ma quỷ, từng chút từng chút ép buộc bản thân cô phải nói ra chuyện không muốn nói.
Thế nhưng, nếu không nói ra được điều đang dằn vặt bản thân hiện tại, cô thật sự không có cách nào chống đỡ nổi.
Hắn chính là... Thuốc giải duy nhất!
"Không chịu nói sao, thật sự là đứa trẻ không hề ngoan."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói một câu, nhếch môi khinh thường, nhìn nét mặt khổ sở của cô, không ngừng đánh giá.
"Nếu như đã như vậy, xem ra tôi không thể nào giúp được cô rồi."
Cứ như thế, Bạc Dạ Bạch buông lỏng bàn tay ôm lấy cô, liền muốn rút ra.
Nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng sắp không còn, Trì Vi một chút cũng không cần cân nhắc nữa, đưa tay vội vã nắm lấy tay người đàn ông: "Không được đi... Anh nhất định không được đi..."
Làm ra vẻ không màng tới, người đàn ông ngừng lại một chút, thuận miệng hỏi: "Không đi, sau đó thì sao?"
Bản thân đã chịu nhường một bước, van nài hắn ở lại, chuyện còn lại cũng không thành vấn đề, âm thanh phát ra lẫn cả sự uất ức, giống như tiếng khóc nức nở: "Bạc Dạ Bạch, anh chính là thuốc giải của tôi"
Bạc Dạ Bạch chăm chú nghe, vẻ bình tĩnh bị cô làm cho mất đi một chút, khiến bản thân không ngừng tức giận: "Trì Vi..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook