Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
-
Chương 18: Buông xuống
Từ chương này trở đi,sẽ k chỉnh sửa nữa mà post lun, vì Q bận thi và J edit lun tay nên k có thời gian chỉnh, các bạn thấy chỗ nào k hợp lí thì comt cho mình để mình chỉnh nha.
------J-------
Chương 18: Buông xuống
Sau khi ăn trưa xong, mùi thơm ngọt ngào của chén cơm mới ăn vẫn như cũ lưu lại giữa môi và răng Triệu Tương Nghi, nàng thỏa mãn trở về vị trí ban nãy bày ra cơm canh ngon lành kia, trên miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ở nhà, Bùi Tử Quân thường có thói quen ngủ trưa, cho nên sau khi ăn xong cơm trưa liền bị Triệu Hữu Căn an bài nghỉ ngơi tại nhà cũ, hai nhà tương đối rất gần nên Bùi Tử Quân cực kỳ cao hứng hứa với Triệu Tương Nghi rằng đợi sau khi hắn tỉnh dậy sẽ đến đây tìm nàng đi chơi, hơn nữa Triệu Tương Nghi biết hắn là một người hiền hòa lại lễ phép với người lớn trong nhà nàng, đương nhiên vui vẻ đáp ứng hắn.
Phía bên này thừa dịp người lớn trong nhà ai bận việc nấy, Triệu Tương Nghi lén lút như một con mèo chạy tới ngoài cửa đại phòng, vừa rồi ca ca bị phụ thân kêu vào nói chuyện cũng không biết hai người này nói gì với nhau nữa. Xuất phát từ lòng hiếu kì và quan tâm người thân mình nên Triệu Tương Nghi sớm có ý định nghe lén.
“Cha, ngài tìm con có chuyện gì không?” Một lát sau bên trong phòng truyền đến tiếng nói của Triệu Hoằng Lâm, xem ra chỉ mới bắt đầu nói chuyện thôi, Triệu Tương Nghi ổn định lại tâm tư của mình rồi mới tiếp tục đứng bên ngoài phòng nghe lén.
Trong phòng, Triệu Tín Lương thở dài một hơi, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Hoằng Lâm, trong lòng con có phải là rất hận cha không có một chút bản lãnh gì đúng không?”
Tức khắc trong phòng lâm vào một mảnh trầm mặc không một tiếng động.
Triệu Tương Nghi tim muốn nhảy dựng lên, thầm kêu không tốt, vì cái gì mà cha lại có ý nghĩ như vậy, hơn nữa đại ca nàng có phải hay không thật giống như câu hỏi mà phụ thân Triệu Tín Lương hỏi, tận trong đáy lòng mơ hồ oán giận đối với phụ thân?
“Không thể nào, cha sao lại hỏi như vậy?” Thật lâu sau, Triệu Hoằng Lâm mới mở miệng trả lời, Triệu Tương Nghi có thể cảm giác được rằng Triệu Tín Lương sau khi nghe được câu nói đó mới thoải mái thở ra một ngụm khí lớn.
“Từ ngày mẹ con rời đi, là cha không có hảo hảo chăm sóc con và Tương Nghi, đến hôm nay cha mới phát hiện rằng tính tình con so với lúc xưa biến đổi rất nhiều..” Triệu Tín Lương tình ý sâu xa nói, vì Triệu Hoằng Lâm trước kia giống như một cái hũ nút [1], có buồn cũng không lên tiếng.
“Cho dù như thế nào đi nữa, thì mẹ con là mẹ con, con là con, con không thể chỉ vì chuyện nàng ta đã làm mà hành hạ chính mình! Từ trước đến nay, ai cũng biết con luôn tư văn hữu lễ, nhưng hôm nay Bùi thiếu gia lịch sự mà đối đãi với con, con vì sao lại đưa mặt lạnh nhạt đối đáp với người khác như vậy? Cái này chẳng giống con ngày thường chút nào...”
“Nàng không còn là mẹ con, con không có mẹ.” Triệu Hoằng Lâm bỗng nhiên lạnh giọng cắt đứt lời nói của Triệu Tín Lương, “Cha, ngài yên tâm đi, sau này con sẽ chăm sóc cho ngài cũng sẽ không hành hạ bản thân mình nữa. Con còn muốn vì chính mình mà mưu cầu công danh, chờ sau khi con có công danh rồi, sẽ làm nở mày nở mặt nhà chúng ta.”
“Hoằng Lâm...” Triệu Tín Lương khuôn mặt có chút xúc động, giọng khe khẽ run nói. “Cha có lỗi với các con!”
Nghe đến đó, chóp mũi Triệu Tương Nghi vô cùng chua xót, mấy ngày qua nàng luôn bị vây trong cảm giác cảm động này hoặc trong bầu không khí lạnh lão đầy áp lực của người trong nhà, chỉ cần hơi không có tinh thần một chút cũng có thể rơi nước mắt.
Cố gắng hít hít cái mũi, ẩn nhẫn lên không cho nước mắt rơi ra, bàn tay nhỏ nắm chặt lại thành đấm.
Trong phòng lại có giọng nói tiếp tục truyền đến: “Cha, kỳ thật trong lòng con không có ý tưởng gì khác, sở dĩ không muốn thấy thiếu gia kia là vì...” Triệu Hoằng Lâm dừng một chút, cuối cùng mới nói ra thành tiếng, “Từ ngày người đàn bà kia bỏ nhà trốn đi, trong lòng con đặc biệt chán ghét người giàu có, thế cho nên…Thấy tiểu muội bị Bùi Tử Quân thu hút, chợt sinh lòng sợ hãi, con sợ sẽ có một ngày tiểu muội trưởng thành sẽ bị những người đó hấp dẫn, sẽ nối theo gót người đàn bà kia.”
Hắn mở miệng một tiếng “Người đàn bà kia”, mà không có gọi Lã thị là “Mẫu thân”.
Triệu Tương Nghi nghe xong, trong lòng hảo một trận cảm khái, hóa ra đây là lí do tại sao Triệu Hoằng Lâm không muốn nhìn thấy Bùi Tử Quân à, chính là sợ nàng sẽ nối theo gót Lã thị, cũng bởi vì chuyện của Lã thị mà căm hận những kẻ giàu có….
Cổ họng như bị nghẹn lại, mũi lại tràn vào một cỗ chua sót bất lực, nước mắt chảy ra.
Đứa ngốc, đồ đần, đồ ngốc, hắn là người có học thức chỉ là không có tiền của mà thôi, lại muốn ‘Bất năng nhất can tử đả tử nhất bang nhân’ [2] à! Cũng không phải tất cả những người giàu có xuất thân đều giống như Niên Thế Hữu, hơn nữa nàng sao có thể bắt chước theo Lã thị không có kiến thức kia làm cái loại chuyện bỉ ổi như thế…Hắn là đang lo lắng cái quái gì à.
Hơn nữa, nàng mới có bao nhiêu tuổi mà hắn lại lo xa như vậy.
“Hoằng Lâm à.” Giọng nói của Triệu Tín Lương lần thứ hai vang lên, “Cha tuy rằng không đọc qua sách vở, chữ to cũng chẳng biết nhiều, nhưng mà cha biết đạo lý ” Bất năng nhất can tử đả tử nhất bang nhân”… Bọn họ là bọn họ, nhưng cũng không thể nói tất cả những người giàu có trên đời này không có ai tốt cả … Con xem vị Bùi thiếu gia kia đi, chỉ là một hài tử mới sáu tuổi lại đối với mọi người đều khách khách khí khí, lại có thể cùng với chúng ta ở cái nơi thâm sâu cùng cốc này mà cùng ăn cùng ngủ, không có chút gì giống như những hài tử của mấy nhà giàu có khác, đây là một đứa trẻ đoan chính hiền hòa. Con sao lại nhẫn tâm đối đãi với khách trong nhà như vậy?”
“Hơn nữa, Tương Nghi nhà chúng ta chỉ mới có ba tuổi, con bé là muốn đi đâu, con bé là đứa hiểu chuyện như thế sao có thể là cái loại người đó, con cứ yên tâm đi à?” Triệu Tín Lương sau khi nghe chính nhi tử giải thích xong, cả người liền khẩn trương sợ con trai vì chuyện của Lã thị mà bẻ cong tính tình của chính mình.
“Cha, con biết sai rồi, lát nữa con sẽ đến chỗ vị thiếu gia kia nhận lỗi.” Giọng nói của Triệu Hoằng Lâm so với lúc nãy có vài phần ấm hơn, Triệu Tín Lương nghe xong cũng yên tâm.
Ngoài phòng Triệu Tương Nghi nghe xong, mày cũng nhíu lại, nghĩ thầm chi vì chuyện của Lã thị mà đã gây ra tổn thương sâu sắc như thế với Triệu Hoằng Lâm, ngay cả quan niệm trong lòng hắn cũng bóp méo.
Hơn nữa, hắn cư nhiên còn che dấu sâu như vậy, mọi người thường xuyên cùng hắn ở chung một chỗ cũng không phát giác được tâm tư của hắn…
Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân đại ca nàng cũng sẽ bị hủy, nàng nên tiếp tục nghĩ ra phương pháp tốt để đem sự lo lắng trong lòng hắn dần tiêu biến, một lần nữa trở lại thành con người tư văn hữu lễ như trước kia, ai nhìn thấy cũng có thể hôn nhẹ đại ca.
=== ====== ===== Lời tác giả==== =======
Thấy ở trong phần bình luận sách có người bình luận rằng nữ chủ là một người vô dụng, không biết mắng chửi người gì hết, ta xin có lời giải thích
Đây là do ta sơ ý, là ta không viết rõ ràng tính tình kiếp trước của nàng ấy.
Nàng ấy hai mươi hai tuổi, sinh hoạt tại thành thị, tốt nghiệp đại học sau gặp thiên tai xuyên qua tới này thời không này, có thể nói kiếp trước của nàng ấy rất là tốt, vẫn chưa bao giờ gặp phiền toái gì hết nên dưỡng thành tính cách ôn hòa.
Kiếp này thành một nữ hài tử ba tuổi, Kẹo Vitamin C nghĩ như vầy, tuy rằng nàng ấy có linh hồn của một người hai mươi tuổi nhưng có thể nói thỉnh thoảng thoảng sẽ số tuổi hiện tại ảnh hưởng, ta không hy vọng rằng nữ chủ sẽ gặp khó khăn hay tình cảnh thực tế phức tạp gì mà há miệng mắng chửi người. ( yếu ớt nói một câu, mắng chửi người cũng không đại biểu người này hữu dụng hoặc lấy lợi hại đi?)
Ngoài ra, ta không cho rằng nữ chủ của ta là một người vô dụng, người vô dụng sẽ không ở trước mặt đám tiểu tử hư mà lấy đá đánh người, dùng biện pháp này để bảo vệ ca ca mình. Người vô dụng sẽ không bao giờ tìm cách kiếm nhiều tiền, mang ấm áp đến cho nhà của mình ( tuy rằng trước mắt chưa thực hiện được ~)
Ta có thể cam đoan rằng nàng ấy không phải là người để cho người khác khi dễ mình.
=== ===
[1] Hũ nút: người bí ẩn, khó hiểu
[2] Nghĩa là ‘ Dùng gậy tre đánh một lần chết cả một đám người’, chưa hiểu ý của câu này lắm, ai biết comt cho mình ý câu này muốn nói gì nha
------J-------
Chương 18: Buông xuống
Sau khi ăn trưa xong, mùi thơm ngọt ngào của chén cơm mới ăn vẫn như cũ lưu lại giữa môi và răng Triệu Tương Nghi, nàng thỏa mãn trở về vị trí ban nãy bày ra cơm canh ngon lành kia, trên miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ở nhà, Bùi Tử Quân thường có thói quen ngủ trưa, cho nên sau khi ăn xong cơm trưa liền bị Triệu Hữu Căn an bài nghỉ ngơi tại nhà cũ, hai nhà tương đối rất gần nên Bùi Tử Quân cực kỳ cao hứng hứa với Triệu Tương Nghi rằng đợi sau khi hắn tỉnh dậy sẽ đến đây tìm nàng đi chơi, hơn nữa Triệu Tương Nghi biết hắn là một người hiền hòa lại lễ phép với người lớn trong nhà nàng, đương nhiên vui vẻ đáp ứng hắn.
Phía bên này thừa dịp người lớn trong nhà ai bận việc nấy, Triệu Tương Nghi lén lút như một con mèo chạy tới ngoài cửa đại phòng, vừa rồi ca ca bị phụ thân kêu vào nói chuyện cũng không biết hai người này nói gì với nhau nữa. Xuất phát từ lòng hiếu kì và quan tâm người thân mình nên Triệu Tương Nghi sớm có ý định nghe lén.
“Cha, ngài tìm con có chuyện gì không?” Một lát sau bên trong phòng truyền đến tiếng nói của Triệu Hoằng Lâm, xem ra chỉ mới bắt đầu nói chuyện thôi, Triệu Tương Nghi ổn định lại tâm tư của mình rồi mới tiếp tục đứng bên ngoài phòng nghe lén.
Trong phòng, Triệu Tín Lương thở dài một hơi, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Hoằng Lâm, trong lòng con có phải là rất hận cha không có một chút bản lãnh gì đúng không?”
Tức khắc trong phòng lâm vào một mảnh trầm mặc không một tiếng động.
Triệu Tương Nghi tim muốn nhảy dựng lên, thầm kêu không tốt, vì cái gì mà cha lại có ý nghĩ như vậy, hơn nữa đại ca nàng có phải hay không thật giống như câu hỏi mà phụ thân Triệu Tín Lương hỏi, tận trong đáy lòng mơ hồ oán giận đối với phụ thân?
“Không thể nào, cha sao lại hỏi như vậy?” Thật lâu sau, Triệu Hoằng Lâm mới mở miệng trả lời, Triệu Tương Nghi có thể cảm giác được rằng Triệu Tín Lương sau khi nghe được câu nói đó mới thoải mái thở ra một ngụm khí lớn.
“Từ ngày mẹ con rời đi, là cha không có hảo hảo chăm sóc con và Tương Nghi, đến hôm nay cha mới phát hiện rằng tính tình con so với lúc xưa biến đổi rất nhiều..” Triệu Tín Lương tình ý sâu xa nói, vì Triệu Hoằng Lâm trước kia giống như một cái hũ nút [1], có buồn cũng không lên tiếng.
“Cho dù như thế nào đi nữa, thì mẹ con là mẹ con, con là con, con không thể chỉ vì chuyện nàng ta đã làm mà hành hạ chính mình! Từ trước đến nay, ai cũng biết con luôn tư văn hữu lễ, nhưng hôm nay Bùi thiếu gia lịch sự mà đối đãi với con, con vì sao lại đưa mặt lạnh nhạt đối đáp với người khác như vậy? Cái này chẳng giống con ngày thường chút nào...”
“Nàng không còn là mẹ con, con không có mẹ.” Triệu Hoằng Lâm bỗng nhiên lạnh giọng cắt đứt lời nói của Triệu Tín Lương, “Cha, ngài yên tâm đi, sau này con sẽ chăm sóc cho ngài cũng sẽ không hành hạ bản thân mình nữa. Con còn muốn vì chính mình mà mưu cầu công danh, chờ sau khi con có công danh rồi, sẽ làm nở mày nở mặt nhà chúng ta.”
“Hoằng Lâm...” Triệu Tín Lương khuôn mặt có chút xúc động, giọng khe khẽ run nói. “Cha có lỗi với các con!”
Nghe đến đó, chóp mũi Triệu Tương Nghi vô cùng chua xót, mấy ngày qua nàng luôn bị vây trong cảm giác cảm động này hoặc trong bầu không khí lạnh lão đầy áp lực của người trong nhà, chỉ cần hơi không có tinh thần một chút cũng có thể rơi nước mắt.
Cố gắng hít hít cái mũi, ẩn nhẫn lên không cho nước mắt rơi ra, bàn tay nhỏ nắm chặt lại thành đấm.
Trong phòng lại có giọng nói tiếp tục truyền đến: “Cha, kỳ thật trong lòng con không có ý tưởng gì khác, sở dĩ không muốn thấy thiếu gia kia là vì...” Triệu Hoằng Lâm dừng một chút, cuối cùng mới nói ra thành tiếng, “Từ ngày người đàn bà kia bỏ nhà trốn đi, trong lòng con đặc biệt chán ghét người giàu có, thế cho nên…Thấy tiểu muội bị Bùi Tử Quân thu hút, chợt sinh lòng sợ hãi, con sợ sẽ có một ngày tiểu muội trưởng thành sẽ bị những người đó hấp dẫn, sẽ nối theo gót người đàn bà kia.”
Hắn mở miệng một tiếng “Người đàn bà kia”, mà không có gọi Lã thị là “Mẫu thân”.
Triệu Tương Nghi nghe xong, trong lòng hảo một trận cảm khái, hóa ra đây là lí do tại sao Triệu Hoằng Lâm không muốn nhìn thấy Bùi Tử Quân à, chính là sợ nàng sẽ nối theo gót Lã thị, cũng bởi vì chuyện của Lã thị mà căm hận những kẻ giàu có….
Cổ họng như bị nghẹn lại, mũi lại tràn vào một cỗ chua sót bất lực, nước mắt chảy ra.
Đứa ngốc, đồ đần, đồ ngốc, hắn là người có học thức chỉ là không có tiền của mà thôi, lại muốn ‘Bất năng nhất can tử đả tử nhất bang nhân’ [2] à! Cũng không phải tất cả những người giàu có xuất thân đều giống như Niên Thế Hữu, hơn nữa nàng sao có thể bắt chước theo Lã thị không có kiến thức kia làm cái loại chuyện bỉ ổi như thế…Hắn là đang lo lắng cái quái gì à.
Hơn nữa, nàng mới có bao nhiêu tuổi mà hắn lại lo xa như vậy.
“Hoằng Lâm à.” Giọng nói của Triệu Tín Lương lần thứ hai vang lên, “Cha tuy rằng không đọc qua sách vở, chữ to cũng chẳng biết nhiều, nhưng mà cha biết đạo lý ” Bất năng nhất can tử đả tử nhất bang nhân”… Bọn họ là bọn họ, nhưng cũng không thể nói tất cả những người giàu có trên đời này không có ai tốt cả … Con xem vị Bùi thiếu gia kia đi, chỉ là một hài tử mới sáu tuổi lại đối với mọi người đều khách khách khí khí, lại có thể cùng với chúng ta ở cái nơi thâm sâu cùng cốc này mà cùng ăn cùng ngủ, không có chút gì giống như những hài tử của mấy nhà giàu có khác, đây là một đứa trẻ đoan chính hiền hòa. Con sao lại nhẫn tâm đối đãi với khách trong nhà như vậy?”
“Hơn nữa, Tương Nghi nhà chúng ta chỉ mới có ba tuổi, con bé là muốn đi đâu, con bé là đứa hiểu chuyện như thế sao có thể là cái loại người đó, con cứ yên tâm đi à?” Triệu Tín Lương sau khi nghe chính nhi tử giải thích xong, cả người liền khẩn trương sợ con trai vì chuyện của Lã thị mà bẻ cong tính tình của chính mình.
“Cha, con biết sai rồi, lát nữa con sẽ đến chỗ vị thiếu gia kia nhận lỗi.” Giọng nói của Triệu Hoằng Lâm so với lúc nãy có vài phần ấm hơn, Triệu Tín Lương nghe xong cũng yên tâm.
Ngoài phòng Triệu Tương Nghi nghe xong, mày cũng nhíu lại, nghĩ thầm chi vì chuyện của Lã thị mà đã gây ra tổn thương sâu sắc như thế với Triệu Hoằng Lâm, ngay cả quan niệm trong lòng hắn cũng bóp méo.
Hơn nữa, hắn cư nhiên còn che dấu sâu như vậy, mọi người thường xuyên cùng hắn ở chung một chỗ cũng không phát giác được tâm tư của hắn…
Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân đại ca nàng cũng sẽ bị hủy, nàng nên tiếp tục nghĩ ra phương pháp tốt để đem sự lo lắng trong lòng hắn dần tiêu biến, một lần nữa trở lại thành con người tư văn hữu lễ như trước kia, ai nhìn thấy cũng có thể hôn nhẹ đại ca.
=== ====== ===== Lời tác giả==== =======
Thấy ở trong phần bình luận sách có người bình luận rằng nữ chủ là một người vô dụng, không biết mắng chửi người gì hết, ta xin có lời giải thích
Đây là do ta sơ ý, là ta không viết rõ ràng tính tình kiếp trước của nàng ấy.
Nàng ấy hai mươi hai tuổi, sinh hoạt tại thành thị, tốt nghiệp đại học sau gặp thiên tai xuyên qua tới này thời không này, có thể nói kiếp trước của nàng ấy rất là tốt, vẫn chưa bao giờ gặp phiền toái gì hết nên dưỡng thành tính cách ôn hòa.
Kiếp này thành một nữ hài tử ba tuổi, Kẹo Vitamin C nghĩ như vầy, tuy rằng nàng ấy có linh hồn của một người hai mươi tuổi nhưng có thể nói thỉnh thoảng thoảng sẽ số tuổi hiện tại ảnh hưởng, ta không hy vọng rằng nữ chủ sẽ gặp khó khăn hay tình cảnh thực tế phức tạp gì mà há miệng mắng chửi người. ( yếu ớt nói một câu, mắng chửi người cũng không đại biểu người này hữu dụng hoặc lấy lợi hại đi?)
Ngoài ra, ta không cho rằng nữ chủ của ta là một người vô dụng, người vô dụng sẽ không ở trước mặt đám tiểu tử hư mà lấy đá đánh người, dùng biện pháp này để bảo vệ ca ca mình. Người vô dụng sẽ không bao giờ tìm cách kiếm nhiều tiền, mang ấm áp đến cho nhà của mình ( tuy rằng trước mắt chưa thực hiện được ~)
Ta có thể cam đoan rằng nàng ấy không phải là người để cho người khác khi dễ mình.
=== ===
[1] Hũ nút: người bí ẩn, khó hiểu
[2] Nghĩa là ‘ Dùng gậy tre đánh một lần chết cả một đám người’, chưa hiểu ý của câu này lắm, ai biết comt cho mình ý câu này muốn nói gì nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook