Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
-
Chương 19: Lúc nhỏ đã thu hút
Sau khi Bùi Tử Quân ngủ trưa tỉnh lại, Triệu Hữu Căn nói là muốn đưa hắn trở về nhà, kết quả là hắn từ chối ý định của Triệu Hữu Căn, luôn miệng nói ở nơi này hắn còn chưa chơi đủ.
Triệu Hữu Căn cũng rất kinh ngạc, vốn tưởng rằng vị thiếu gia sống sung sướng này không quen nán lại vùng nông thôn, nhưng không ngờ hắn cư nhiên còn muốn ở đây chơi cho đã.
Phương thị luôn thương yêu hài tử, nên cực kỳ yêu thích đứa trẻ Bùi Tử Quân này, kéo hắn lại gần bên hảo nói chuyện một lúc, thấy hắn hiền lành lại không giống như những vị thiếu gia có tính nóng nảy khác, không khỏi hướng hắn thân thíêt vài phần: “Ôi chao mau nhìn à, ta thật sự rất ngạc nhiên, ta cũng không biết hài tử nhà giàu lại có tính tình tốt như thế.”
Một đám tiểu hài tử ở trong phòng chơi hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là tiểu tử Triệu Hoằng Nhân không chịu được buồn chán nên đề nghị dùng ná đi bắt chim.
Bùi Tử Quân từ nhỏ được nuôi trong thâm trạch đại viện [1], bên người lúc nào cũng có những món đồ chơi nhỏ đắt tiền và xa hoa để chơi, nên hắn chưa bao giờ biết đến một vật gọi là ná, đó là lí do tại sao khi nghe Triệu Hoằng Nhân nhắc tới, hai tròng mắt đen láy mở to, lộ ra dáng dấp của một cục cưng tò mò đáng yêu.
Nếu đây là ngày thường Triệu Hoằng Nhân có đề nghị đi ra ngoài chơi đùa đi chăng nữa thì hắn phải đi nói với Phương thị, bởi vì tiểu tử đó yêu thích cầm ná bắn vào trong sân nhà người ta, làm mấy con gà con chó đều sợ đến mức chạy tán loạn cả lên, gây ra náo loạn [2]. Vì thế, Phương thị thường tiếp không ít cha mẹ chạy đến nhà mắng vốn, cũng bị bọn họ nhắc nhở rằng nên chú ý chăm tiểu hài tử nhà mình đừng để nó đi nghịch phá làng xóm nữa.
Phát hiện thấy bộ dáng Bùi Tử Quân tò mò chờ mong, Phương thị cũng không nhẫn tâm làm hắn mất hứng, liền gọi Triệu Hoằng Lâm đến dặn dò: “Hoằng Lâm, con là ca ca, là đứa hiểu chuyện nhất, nhớ trông bọn đệ đệ và muội muội con cho kỹ, nhất là Hoằng Nhân đừng để nó lấy đá ném vào đám gà, vịt trong sân nhà người khác, cũng đừng để cho người khi dễ Bủi thiếu gia, biết không?” Phương thị nói xong, ngược lại nghĩ đến lão Từ và Nguyên Thư đều đi theo Bùi Tử Quân, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra đi.
Cứ như vậy, một đám tiểu hài tử kêu to gọi lớn bước khỏi nhà, cùng nhau chạy đến bải đất trống trong thôn.
Bây giờ đã là cuối thu, Triệu gia thôn nằm ở vùng Đông Nam, phần lớn những con chim đều di cư về phía Tây Nam để ngủ đông, hiện giờ mấy con chim còn ở lại không nhiều, chỉ có chim Yến, chim tước là líu lo hót.
Bùi Tử Quân bên người chỉ dẫn theo gia đinh Nguyên Thư, còn quản gia lão Từ sống chết muốn theo cùng lại bị hắn nhất quyết cự tuyệt, nói là ông đi theo sẽ khiến cho mọi người mất tự nhiên.
Ở giữa một đám con nít chỉ có Triệu Hoằng Nhân và Bùi Tử Quân là trên tay cầm một cây ná làm bằng gỗ, cây ná kia của Triệu Hoằng Nhân chính là do triệu lão gia tử làm cho, mà cái nằm trong tay Bùi Tử Quân là do Triệu Hoằng Lâm sang Tề gia bên cạnh mượn lão đại Tề Sâm.
Triệu Tương Nghi híp mắt lại, ngay lúc này hai người ( Hoằng Lâm và Tử Quân) đều hòa thuận với nhau không có một tia thuốc súng, tảng đá trong lòng nàng rốt cuộc cũng có thể buông xuống rồi.
Vừa rồi, chính mắt nàng nhìn thấy đại ca nàng xem Bùi Tử Quân là bạn tốt mà cười với hắn, riêng việc đi mượn cho Bùi Tử Quân cái ná để đùa giỡn, khiến cho Bùi Tử Quân cảm giác như mình mới gặp quỷ mà ngây ngốc đứng tại chỗ, cầm cái ná kia cười đến toe toét, một bộ dáng không thể tin được, khỏi phải nói đến khôi hài làm sao à.
“Này, ở đây không có chim! Chúng ta qua bên kia đi!” Triệu Hoằng Nhân chỉ một ngón tay về mấy cái cây cành lá xung xuê hết cỡ hô to, sau đó lại là người đầu tiên chạy vội về phía bên kia!
Triệu Tương Nghi vừa thấy, nghĩ đây là một cơ hội tốt để giúp đỡ tính cách trước kia của đại ca quay về, tức thì nắm lấy tay áo của Triệu Hoằng Lâm hét lên: “Ca ca, Tương Nghi cũng muốn có một con chim tước để chơi đùa một chút!” Thời khắc này nhất định phải làm cho hắn chơi đùa cùng với bọn hài tử, thay đổi thành ánh mặt trời.
Không ngờ tới, Triệu Hoằng Lâm vừa định mở miệng nhận lời lại nghe Bùi Tử Quân đang hứng khởi: “Không thành vấn đề! Một hồi huynh lấy cái ná này, bắn rớt hai con chim tước xuống tặng cho muội chơi!”
Triệu Tương Nghi nghiêng đầu vừa lúc nhìn thoáng qua bộ dáng tự tin của Bùi Tử Quân, cùng với tên gia đinh Nguyên Thư lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn tiểu thiếu gia mình, khóe miệng hơi hơi rút rút lại.
Bất quá Triệu Hoằng Lâm lại không giống như buổi sáng mà cùng Bùi Tử Quân phân cao thấp, ngược lại chỉ mỉm cười ôm lấy Triệu Tương Nghi đi đến: “Chúng ta đi nào, tiểu muội muốn có chim tước để chơi, chúng ta nhân tiện sẽ bắt cho muội vài con chim tước!”
Lúc này, Triệu Hoằng Nhân đã chạy tới chỗ mấy cái cây đu ở gần đó, nhìn chăm chú vào một con chim sau đó kéo cái ná ra, tùy thời đều có thể đem hòn đá nhỏ trên ná bắn ra.
Bùi Tử Quân cũng không cam chịu rớt lại phía sau, kéo tên gia đinh Nguyên Thư dọc đường chạy như điên lại đây, nhìn theo bộ dạng của Triệu Hoằng Nhân, bắt chước giơ ná lên, cũng nhắm ngay con chim tước mà Triệu Hoằng Nhân đang nhắm.
Mới vừa rồi trên đường đi đến đây, Triệu Hoằng Lâm đã dạy cho Bùi Tử Quân cách cầm ná để bắn, nếu hắn dùng cái cách kia để bắn thì mọi thứ đều sẽ như ý muốn của hắn.
Đi cùng còn có nhi nữ của Dương thị đồng thời là tỷ tỷ của Triện Hoằng Nhân, Triệu Tương Liên. Nữ hài mới bảy tuổi kia nhìn thấy bộ dáng cầm ná của Bùi Tử Quân, cao hứng vô cùng liền đứng ở một bên vỗ tay cỗ vũ.
Triệu Hoằng Lâm ôm tiểu muội của mình đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn thấy hai hài tử ở đằng trước đều một mang bộ dạng tràn đầy tự tin, không khỏi cười hỏi tiểu muội: “Muội nói xem, hai người bọn hắn, ai mới là người đem con chim tước bắn rơi xuống?”
Triệu Tương Nghi nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu khanh khách nói: “Không có ai bắn rơi xuống hết, ha ha!”
Triệu Hoằng Lâm trong lòng vui vẻ, sủng nịch nhéo cái mũi của Triệu Tương Nghi: “Tốt lắm, chờ bọn hắn sau khi bắn xong, xem ca ca đây.”
Bữa trưa mùa thu, ánh sáng mặt trời chiếu xuống đặc biệt ấm người, những tia nắng lau động soi xuống trên mặt mỗi người. Triệu Hoằng Nhân bên này đã sớm không thể chờ đợi thêm nên buông lỏng tay ra, hòn đá nhỏ giống như một cơn gió vù vù bay lên cây đu đồng thời cũng hù dọa không ít chim nhỏ. Cùng lúc đó, hoàn đá nhỏ trong tay của Bùi Tử Quân cũng bắn ra, bắn trúng một cành cây thô to lớn, giống với Triệu Hoằng Nhân đều là bắn không trúng.
“Ngươi thiệt là! Bắn con chim khác không được sao, như thế nào lại bắn chỗ ta vừa mới bắn, giờ thì hay rồi, chim nhỏ đã bay đi hết!” Triệu Hoằng Nhân thấy mình không bắn trúng, nhất thời có chút tức giận liền đem cơn tức ấy đổ lên người Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân thì đứng ở tại chỗ há miệng cười toe toét, lộ ra một bộ dáng xấu hổ.
Triệu Tương Nghi không nhìn nổi nữa, hắn là đường ca của nàng nhưng ở chỗ này tính tình không tốt lắm, bình thường ở nhà hoặc đối với Bùi Tử Quân nhã nhặn khách khí hắn đều ưa thích nổi giận ăn vạ, chờ đến khi ra ngoài rồi, tình cờ gặp đám người hống hách như Triệu Đại Lực đều là sợ hãi, rụt rè không dám lên tiếng, chính là điển hình mềm nắn rắn buông [3].
“Huynh ấy không bắn trúng chỗ đó thì huynh cũng có bắn trúng được đâu!” Triệu Tương nghi chỉ tay vào Triệu Hoằng Nhân, nhướng lông mày lên lớn tiếng nói.
Triệu Hoằng Lâm vỗ vỗ lưng Triệu Tương Nghi rồi bước chân đi đi đến, vừa định nói với Triệu Hoằng Nhân mấy câu, dặn dò hắn một chút thì đã thấy tỷ tỷ của Triệu Hoằng Nhân là Triệu Tương Liên chống nạnh tay lên, bước đến trước mặt đệ đệ mình tức giận nói: “Đệ không có việc gì làm, lại đi mắng chửi Bùi thiếu gia để làm chi! Bình thường đệ có bắn trúng con chim nhỏ nào đâu, hôm nay đệ đúng là ngang ngược!” Lại quay sang Bùi Tử Quân lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Đệ đệ của ta chính là như vậy, thiếu gia đừng có tính toán với hắn làm gì.”
“Không có việc gì đâu, ta là lần đầu tiên chơi trò này, cũng không hiểu cái gì cả.” Bùi Tử Quân quơ quơ cái ná trong tay, Triệu Tương Liên ngọt ngào cười.
Triệu Tương Nghi nhìn thấy điệu bộ của Triệu Tương Liên không giống như thường ngày, cả người nổi da gà cả lên, nàng ta là bị làm sao vậy? Nói chuyện lại uốn éo, còn giúp người ngoài mắng đệ đệ mình nữa?
Bất quá mọi người đều không có để ý, lại nghe Triệu Hoằng Lâm đứng ra nói: “Được rồi, đều là chuyện nhỏ, mọi người ta đây, ta nhất định có thể bắt được chim nhỏ.”
Mọi người vừa nghe xong, đều là đem chuyện vừa rồi đem bỏ sau đầu, tập trung tinh thần nhìn về phía Triệu Hoằng Lâm bên này, muốn biết hắn có cái biện pháp gì.
Chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm đem tiểu muội ở trong lòng nhẹ nhàng đặt xuống đất, dặn nàng đứng ngay ngắn, sau đó một mình đi vào nhà lá cách đó không xa, không bao lâu từ trong nhà lá cầm ra một sợi dây thừng và một cái gầu xúc trở lại.
Nhà lá kia là do các thôn dân trong thôn dựng lên để khi làm việc xong có thể đến nghỉ ngơi, dây thừng và cái gầu xúc cũng là tùy ý đặt ở trong đợi lúc nào dùng thì lấy ra.
Phía này Triệu Hoằng Lâm tùy tiện tìm một cây gậy nhỏ bằng ngón cái trên mặt đất.
dùng nó đem cái gầu xúc nửa chống trên mặt đất, trên đầu cây gậy nhỏ cột sợi dây thừng vào, sau đó trên mặt đất rãi mấy hạt thóc vừa mới rồi tìm được trong nhà tranh, làm xong hết các bước, hắn mới quay sang đám tiểu hài tử bên kia cười tươi, rồi kéo dây thừng sang một bên bên, lui về phía sau vài bước mới ngồi xổm xuống chờ đợi.
Triệu Tương Nghi cuối cùng đã hiểu Triệu Hoằng Lâm muốn làm gì, cái gầu xúc kia dùng cây gậy nửa chống lên, phần đầu của cái gầu treo lơ lửng giữa không trung, phía dưới đặt không ít hạt thóc, cứ như thế này sẽ có không ít chim nhỏ bay xuống mổ thóc mà Triệu Hoằng Lâm gặp cơ hội sẽ kéo sợi dây thừng một cái thật mạnh, khi đó dây thừng trên cây gậy nhỏ sẽ kéo cây gậy ra làm cho cái gầu xúc rơi xuống, đầu gầu xúc sẽ vây chim nhỏ ăn thóc trong đó.
Phương pháp bắt chim nhỏ này ở hiện đại chưa tính gì là mới lạ nhưng ở một thôn trang nhỏ bé hẻo lánh này, ở giữa những hài tử thiếu hụt tri thức về khoa học – kỹ thuật, văn hóa cổ đại thì cách này được xem là khéo léo mới lạ.
Ngay tại thời điểm mọi người chưa biết Triệu Hoằng Lâm đang làm gì thì đã có hai con chim nhỏ sà xuống mổ thóc, chúng nó chiêm chiếp kêu gọi lẫn nhau mà không biết được nguy hiểm đang tồn tại gần bên.
“Tuyệt, chim nhỏ!” Triệu Hoằng Nhân vẻ mặt hưng phấn, đang muốn sử dụng sở trường bắn điểu của mình! Lại bị Triệu Hoằng Lâm làm một cái động tác tay ngăn lại.
Chim nhỏ vẫn như trước ở một bên vui mổ thóc, Triệu Hoằng Lâm ngồi xổm cách đó không xa tinh tế chờ đợi, đợi chúng nó hoàn toàn thả lỏng cảnh giác mới bắt đầu bắt đầu ăn bữa tiệc ngon lành trước mặt, bỗng nhiên Triệu Hoằng Lâm kéo mạnh dây thừng trong tay, dùng sức kéo về phía sau, cây gậy nhỏ được rút ra, cái gầu xúc không được chống đỡ “Phanh” một tiếng ngã xuống!
Trong đó có một con chim tước đứng cạnh bên cái gầu xúc nhanh nhạy tránh được một kiếp nạn, nhưng một con khác hí hửng ăn thóc nên trúng vào bẫy của Triệu Hoằng Lâm.
Triệu Tương Nghi mỉm cười, thân mình cử động chạy đến chỗ Triệu Hoằng Lâm đang đứng,trên miệng liến thoắng nói: “Ca ca giỏi quá! Ca ca giỏi quá!”
Lúc này Triệu Hoằng Lâm bước đến đưa tay bắt con chim tước kia, đem dây thừng nhỏ lấy ra dùng để trói móng vuốt của con chim tước, cứ như thế chỉ cần nắm chặt dây thừng nhỏ trong tay có thể khống chế được con chim tước rồi.
Hài tử nông thôn bình thường không có gì chơi cả, nên thường đi ra ngoài bắt một con chim nhỏ hay côn trùng làm đồ chơi.
“Tiểu muội, cho muội đây, còn không muốn sao?”
Triệu Tương Nghi cười hì hì nắm sợi dây thừng nhỏ mà Triệu Hoằng Lâm đưa cho, con chim tước bị bắt kia chỉ líu ríu kêu loạn lên, đập cánh muốn thoát.
“Thật lợi hại!” Phía sau truyền đến giọng nói thán phục của Bùi Tử Quân, Triệu Hoằng Lâm nghe tiếng nói nên nhìn sang, chỉ khiêm tốn cười.
Triệu Tương Nghi thích thú nhìn thấy đại ca mình, thầm mong huynh ấy mỗi ngày đều vui vẻ hoạt bát một chút, cứ như thế sẽ dưỡng ra tính tình lạc quan như ánh mặt trời, trưởng thành rồi sẽ gặp được nhân duyên tốt đấy.
Ân, người làm muội muội như nàng nên hảo hảo giám sát đại ca mình, để người khác bị dương quang tao nhã của ca ca nàng thu hút.
=====
[1] Thâm trạch đại viện: nhà cao cửa rộng
[2] Nguyên văn gà bay chó chạy
[3] Mềm nắn rắn buông: sợ hãi kẻ mạnh
Triệu Hữu Căn cũng rất kinh ngạc, vốn tưởng rằng vị thiếu gia sống sung sướng này không quen nán lại vùng nông thôn, nhưng không ngờ hắn cư nhiên còn muốn ở đây chơi cho đã.
Phương thị luôn thương yêu hài tử, nên cực kỳ yêu thích đứa trẻ Bùi Tử Quân này, kéo hắn lại gần bên hảo nói chuyện một lúc, thấy hắn hiền lành lại không giống như những vị thiếu gia có tính nóng nảy khác, không khỏi hướng hắn thân thíêt vài phần: “Ôi chao mau nhìn à, ta thật sự rất ngạc nhiên, ta cũng không biết hài tử nhà giàu lại có tính tình tốt như thế.”
Một đám tiểu hài tử ở trong phòng chơi hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là tiểu tử Triệu Hoằng Nhân không chịu được buồn chán nên đề nghị dùng ná đi bắt chim.
Bùi Tử Quân từ nhỏ được nuôi trong thâm trạch đại viện [1], bên người lúc nào cũng có những món đồ chơi nhỏ đắt tiền và xa hoa để chơi, nên hắn chưa bao giờ biết đến một vật gọi là ná, đó là lí do tại sao khi nghe Triệu Hoằng Nhân nhắc tới, hai tròng mắt đen láy mở to, lộ ra dáng dấp của một cục cưng tò mò đáng yêu.
Nếu đây là ngày thường Triệu Hoằng Nhân có đề nghị đi ra ngoài chơi đùa đi chăng nữa thì hắn phải đi nói với Phương thị, bởi vì tiểu tử đó yêu thích cầm ná bắn vào trong sân nhà người ta, làm mấy con gà con chó đều sợ đến mức chạy tán loạn cả lên, gây ra náo loạn [2]. Vì thế, Phương thị thường tiếp không ít cha mẹ chạy đến nhà mắng vốn, cũng bị bọn họ nhắc nhở rằng nên chú ý chăm tiểu hài tử nhà mình đừng để nó đi nghịch phá làng xóm nữa.
Phát hiện thấy bộ dáng Bùi Tử Quân tò mò chờ mong, Phương thị cũng không nhẫn tâm làm hắn mất hứng, liền gọi Triệu Hoằng Lâm đến dặn dò: “Hoằng Lâm, con là ca ca, là đứa hiểu chuyện nhất, nhớ trông bọn đệ đệ và muội muội con cho kỹ, nhất là Hoằng Nhân đừng để nó lấy đá ném vào đám gà, vịt trong sân nhà người khác, cũng đừng để cho người khi dễ Bủi thiếu gia, biết không?” Phương thị nói xong, ngược lại nghĩ đến lão Từ và Nguyên Thư đều đi theo Bùi Tử Quân, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra đi.
Cứ như vậy, một đám tiểu hài tử kêu to gọi lớn bước khỏi nhà, cùng nhau chạy đến bải đất trống trong thôn.
Bây giờ đã là cuối thu, Triệu gia thôn nằm ở vùng Đông Nam, phần lớn những con chim đều di cư về phía Tây Nam để ngủ đông, hiện giờ mấy con chim còn ở lại không nhiều, chỉ có chim Yến, chim tước là líu lo hót.
Bùi Tử Quân bên người chỉ dẫn theo gia đinh Nguyên Thư, còn quản gia lão Từ sống chết muốn theo cùng lại bị hắn nhất quyết cự tuyệt, nói là ông đi theo sẽ khiến cho mọi người mất tự nhiên.
Ở giữa một đám con nít chỉ có Triệu Hoằng Nhân và Bùi Tử Quân là trên tay cầm một cây ná làm bằng gỗ, cây ná kia của Triệu Hoằng Nhân chính là do triệu lão gia tử làm cho, mà cái nằm trong tay Bùi Tử Quân là do Triệu Hoằng Lâm sang Tề gia bên cạnh mượn lão đại Tề Sâm.
Triệu Tương Nghi híp mắt lại, ngay lúc này hai người ( Hoằng Lâm và Tử Quân) đều hòa thuận với nhau không có một tia thuốc súng, tảng đá trong lòng nàng rốt cuộc cũng có thể buông xuống rồi.
Vừa rồi, chính mắt nàng nhìn thấy đại ca nàng xem Bùi Tử Quân là bạn tốt mà cười với hắn, riêng việc đi mượn cho Bùi Tử Quân cái ná để đùa giỡn, khiến cho Bùi Tử Quân cảm giác như mình mới gặp quỷ mà ngây ngốc đứng tại chỗ, cầm cái ná kia cười đến toe toét, một bộ dáng không thể tin được, khỏi phải nói đến khôi hài làm sao à.
“Này, ở đây không có chim! Chúng ta qua bên kia đi!” Triệu Hoằng Nhân chỉ một ngón tay về mấy cái cây cành lá xung xuê hết cỡ hô to, sau đó lại là người đầu tiên chạy vội về phía bên kia!
Triệu Tương Nghi vừa thấy, nghĩ đây là một cơ hội tốt để giúp đỡ tính cách trước kia của đại ca quay về, tức thì nắm lấy tay áo của Triệu Hoằng Lâm hét lên: “Ca ca, Tương Nghi cũng muốn có một con chim tước để chơi đùa một chút!” Thời khắc này nhất định phải làm cho hắn chơi đùa cùng với bọn hài tử, thay đổi thành ánh mặt trời.
Không ngờ tới, Triệu Hoằng Lâm vừa định mở miệng nhận lời lại nghe Bùi Tử Quân đang hứng khởi: “Không thành vấn đề! Một hồi huynh lấy cái ná này, bắn rớt hai con chim tước xuống tặng cho muội chơi!”
Triệu Tương Nghi nghiêng đầu vừa lúc nhìn thoáng qua bộ dáng tự tin của Bùi Tử Quân, cùng với tên gia đinh Nguyên Thư lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn tiểu thiếu gia mình, khóe miệng hơi hơi rút rút lại.
Bất quá Triệu Hoằng Lâm lại không giống như buổi sáng mà cùng Bùi Tử Quân phân cao thấp, ngược lại chỉ mỉm cười ôm lấy Triệu Tương Nghi đi đến: “Chúng ta đi nào, tiểu muội muốn có chim tước để chơi, chúng ta nhân tiện sẽ bắt cho muội vài con chim tước!”
Lúc này, Triệu Hoằng Nhân đã chạy tới chỗ mấy cái cây đu ở gần đó, nhìn chăm chú vào một con chim sau đó kéo cái ná ra, tùy thời đều có thể đem hòn đá nhỏ trên ná bắn ra.
Bùi Tử Quân cũng không cam chịu rớt lại phía sau, kéo tên gia đinh Nguyên Thư dọc đường chạy như điên lại đây, nhìn theo bộ dạng của Triệu Hoằng Nhân, bắt chước giơ ná lên, cũng nhắm ngay con chim tước mà Triệu Hoằng Nhân đang nhắm.
Mới vừa rồi trên đường đi đến đây, Triệu Hoằng Lâm đã dạy cho Bùi Tử Quân cách cầm ná để bắn, nếu hắn dùng cái cách kia để bắn thì mọi thứ đều sẽ như ý muốn của hắn.
Đi cùng còn có nhi nữ của Dương thị đồng thời là tỷ tỷ của Triện Hoằng Nhân, Triệu Tương Liên. Nữ hài mới bảy tuổi kia nhìn thấy bộ dáng cầm ná của Bùi Tử Quân, cao hứng vô cùng liền đứng ở một bên vỗ tay cỗ vũ.
Triệu Hoằng Lâm ôm tiểu muội của mình đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn thấy hai hài tử ở đằng trước đều một mang bộ dạng tràn đầy tự tin, không khỏi cười hỏi tiểu muội: “Muội nói xem, hai người bọn hắn, ai mới là người đem con chim tước bắn rơi xuống?”
Triệu Tương Nghi nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu khanh khách nói: “Không có ai bắn rơi xuống hết, ha ha!”
Triệu Hoằng Lâm trong lòng vui vẻ, sủng nịch nhéo cái mũi của Triệu Tương Nghi: “Tốt lắm, chờ bọn hắn sau khi bắn xong, xem ca ca đây.”
Bữa trưa mùa thu, ánh sáng mặt trời chiếu xuống đặc biệt ấm người, những tia nắng lau động soi xuống trên mặt mỗi người. Triệu Hoằng Nhân bên này đã sớm không thể chờ đợi thêm nên buông lỏng tay ra, hòn đá nhỏ giống như một cơn gió vù vù bay lên cây đu đồng thời cũng hù dọa không ít chim nhỏ. Cùng lúc đó, hoàn đá nhỏ trong tay của Bùi Tử Quân cũng bắn ra, bắn trúng một cành cây thô to lớn, giống với Triệu Hoằng Nhân đều là bắn không trúng.
“Ngươi thiệt là! Bắn con chim khác không được sao, như thế nào lại bắn chỗ ta vừa mới bắn, giờ thì hay rồi, chim nhỏ đã bay đi hết!” Triệu Hoằng Nhân thấy mình không bắn trúng, nhất thời có chút tức giận liền đem cơn tức ấy đổ lên người Bùi Tử Quân.
Bùi Tử Quân thì đứng ở tại chỗ há miệng cười toe toét, lộ ra một bộ dáng xấu hổ.
Triệu Tương Nghi không nhìn nổi nữa, hắn là đường ca của nàng nhưng ở chỗ này tính tình không tốt lắm, bình thường ở nhà hoặc đối với Bùi Tử Quân nhã nhặn khách khí hắn đều ưa thích nổi giận ăn vạ, chờ đến khi ra ngoài rồi, tình cờ gặp đám người hống hách như Triệu Đại Lực đều là sợ hãi, rụt rè không dám lên tiếng, chính là điển hình mềm nắn rắn buông [3].
“Huynh ấy không bắn trúng chỗ đó thì huynh cũng có bắn trúng được đâu!” Triệu Tương nghi chỉ tay vào Triệu Hoằng Nhân, nhướng lông mày lên lớn tiếng nói.
Triệu Hoằng Lâm vỗ vỗ lưng Triệu Tương Nghi rồi bước chân đi đi đến, vừa định nói với Triệu Hoằng Nhân mấy câu, dặn dò hắn một chút thì đã thấy tỷ tỷ của Triệu Hoằng Nhân là Triệu Tương Liên chống nạnh tay lên, bước đến trước mặt đệ đệ mình tức giận nói: “Đệ không có việc gì làm, lại đi mắng chửi Bùi thiếu gia để làm chi! Bình thường đệ có bắn trúng con chim nhỏ nào đâu, hôm nay đệ đúng là ngang ngược!” Lại quay sang Bùi Tử Quân lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Đệ đệ của ta chính là như vậy, thiếu gia đừng có tính toán với hắn làm gì.”
“Không có việc gì đâu, ta là lần đầu tiên chơi trò này, cũng không hiểu cái gì cả.” Bùi Tử Quân quơ quơ cái ná trong tay, Triệu Tương Liên ngọt ngào cười.
Triệu Tương Nghi nhìn thấy điệu bộ của Triệu Tương Liên không giống như thường ngày, cả người nổi da gà cả lên, nàng ta là bị làm sao vậy? Nói chuyện lại uốn éo, còn giúp người ngoài mắng đệ đệ mình nữa?
Bất quá mọi người đều không có để ý, lại nghe Triệu Hoằng Lâm đứng ra nói: “Được rồi, đều là chuyện nhỏ, mọi người ta đây, ta nhất định có thể bắt được chim nhỏ.”
Mọi người vừa nghe xong, đều là đem chuyện vừa rồi đem bỏ sau đầu, tập trung tinh thần nhìn về phía Triệu Hoằng Lâm bên này, muốn biết hắn có cái biện pháp gì.
Chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm đem tiểu muội ở trong lòng nhẹ nhàng đặt xuống đất, dặn nàng đứng ngay ngắn, sau đó một mình đi vào nhà lá cách đó không xa, không bao lâu từ trong nhà lá cầm ra một sợi dây thừng và một cái gầu xúc trở lại.
Nhà lá kia là do các thôn dân trong thôn dựng lên để khi làm việc xong có thể đến nghỉ ngơi, dây thừng và cái gầu xúc cũng là tùy ý đặt ở trong đợi lúc nào dùng thì lấy ra.
Phía này Triệu Hoằng Lâm tùy tiện tìm một cây gậy nhỏ bằng ngón cái trên mặt đất.
dùng nó đem cái gầu xúc nửa chống trên mặt đất, trên đầu cây gậy nhỏ cột sợi dây thừng vào, sau đó trên mặt đất rãi mấy hạt thóc vừa mới rồi tìm được trong nhà tranh, làm xong hết các bước, hắn mới quay sang đám tiểu hài tử bên kia cười tươi, rồi kéo dây thừng sang một bên bên, lui về phía sau vài bước mới ngồi xổm xuống chờ đợi.
Triệu Tương Nghi cuối cùng đã hiểu Triệu Hoằng Lâm muốn làm gì, cái gầu xúc kia dùng cây gậy nửa chống lên, phần đầu của cái gầu treo lơ lửng giữa không trung, phía dưới đặt không ít hạt thóc, cứ như thế này sẽ có không ít chim nhỏ bay xuống mổ thóc mà Triệu Hoằng Lâm gặp cơ hội sẽ kéo sợi dây thừng một cái thật mạnh, khi đó dây thừng trên cây gậy nhỏ sẽ kéo cây gậy ra làm cho cái gầu xúc rơi xuống, đầu gầu xúc sẽ vây chim nhỏ ăn thóc trong đó.
Phương pháp bắt chim nhỏ này ở hiện đại chưa tính gì là mới lạ nhưng ở một thôn trang nhỏ bé hẻo lánh này, ở giữa những hài tử thiếu hụt tri thức về khoa học – kỹ thuật, văn hóa cổ đại thì cách này được xem là khéo léo mới lạ.
Ngay tại thời điểm mọi người chưa biết Triệu Hoằng Lâm đang làm gì thì đã có hai con chim nhỏ sà xuống mổ thóc, chúng nó chiêm chiếp kêu gọi lẫn nhau mà không biết được nguy hiểm đang tồn tại gần bên.
“Tuyệt, chim nhỏ!” Triệu Hoằng Nhân vẻ mặt hưng phấn, đang muốn sử dụng sở trường bắn điểu của mình! Lại bị Triệu Hoằng Lâm làm một cái động tác tay ngăn lại.
Chim nhỏ vẫn như trước ở một bên vui mổ thóc, Triệu Hoằng Lâm ngồi xổm cách đó không xa tinh tế chờ đợi, đợi chúng nó hoàn toàn thả lỏng cảnh giác mới bắt đầu bắt đầu ăn bữa tiệc ngon lành trước mặt, bỗng nhiên Triệu Hoằng Lâm kéo mạnh dây thừng trong tay, dùng sức kéo về phía sau, cây gậy nhỏ được rút ra, cái gầu xúc không được chống đỡ “Phanh” một tiếng ngã xuống!
Trong đó có một con chim tước đứng cạnh bên cái gầu xúc nhanh nhạy tránh được một kiếp nạn, nhưng một con khác hí hửng ăn thóc nên trúng vào bẫy của Triệu Hoằng Lâm.
Triệu Tương Nghi mỉm cười, thân mình cử động chạy đến chỗ Triệu Hoằng Lâm đang đứng,trên miệng liến thoắng nói: “Ca ca giỏi quá! Ca ca giỏi quá!”
Lúc này Triệu Hoằng Lâm bước đến đưa tay bắt con chim tước kia, đem dây thừng nhỏ lấy ra dùng để trói móng vuốt của con chim tước, cứ như thế chỉ cần nắm chặt dây thừng nhỏ trong tay có thể khống chế được con chim tước rồi.
Hài tử nông thôn bình thường không có gì chơi cả, nên thường đi ra ngoài bắt một con chim nhỏ hay côn trùng làm đồ chơi.
“Tiểu muội, cho muội đây, còn không muốn sao?”
Triệu Tương Nghi cười hì hì nắm sợi dây thừng nhỏ mà Triệu Hoằng Lâm đưa cho, con chim tước bị bắt kia chỉ líu ríu kêu loạn lên, đập cánh muốn thoát.
“Thật lợi hại!” Phía sau truyền đến giọng nói thán phục của Bùi Tử Quân, Triệu Hoằng Lâm nghe tiếng nói nên nhìn sang, chỉ khiêm tốn cười.
Triệu Tương Nghi thích thú nhìn thấy đại ca mình, thầm mong huynh ấy mỗi ngày đều vui vẻ hoạt bát một chút, cứ như thế sẽ dưỡng ra tính tình lạc quan như ánh mặt trời, trưởng thành rồi sẽ gặp được nhân duyên tốt đấy.
Ân, người làm muội muội như nàng nên hảo hảo giám sát đại ca mình, để người khác bị dương quang tao nhã của ca ca nàng thu hút.
=====
[1] Thâm trạch đại viện: nhà cao cửa rộng
[2] Nguyên văn gà bay chó chạy
[3] Mềm nắn rắn buông: sợ hãi kẻ mạnh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook