Đàn Mạt nghĩ đến rất nhiều hồi ức liên quan đến Tạ Kỳ Thâm sau khi kết hôn.

Anh sẽ cùng cô làm ổ trên ghế dài đọc sách trong đêm đông giá rét, cam lòng làm chuột bạch của cô cùng cô chế tạo ra các loại món ngon, cẩn thận chăm sóc cô khi cô uống say, còn không chê phiền mà luôn nhắc nhở cô phải mặc thêm nhiều áo uống thêm nhiều nước…

Ở trước mặt người ngoài, trước giờ anh luôn không hề kiêng kị mà giới thiệu thân phận của cô, lúc cô bị Đàn Chi Uyển làm khó, anh che chở trước người cô, không để cho bất kỳ ai bắt nạt cô.

Khi cô lo cho sự an nguy của ông nội Kỷ Thư, nhưng trong lòng anh chỉ có sự an nguy của cô, vội chạy lên núi Khắc Ô để tìm cô, và cũng là anh đã vội trở về từ nước ngoài trong đêm giao thừa để cùng cô đón tết, đưa cô đi đốt pháo hoa.

Bởi vì Tạ Kỳ Thâm ra nước ngoài, lúc đó Đàn Mạt đã bóp chết tất cả cảm xúc của mình đối với anh, muốn hoàn toàn xóa sạch anh ra khỏi sinh mệnh của mình.

Nhưng bạn không thể không thừa nhận, trên thế giới sẽ có một người như vậy, giống như hạt chu sa và ánh trăng sáng, cho dù đã cách nhiều năm, việc đời thay đổi, nhưng chỉ cần anh ấy vừa xuất hiện, thì sẽ có thể giành hết tất cả tiêu điểm trong mắt và trong lòng bạn.

Đối với Đàn Mạt mà nói, người như thế chính là Tạ Kỳ Thâm.

Ban đầu Đàn Mạt kháng cự, chống đối, không muốn để mình chìm sâu vào nữa.

Nhưng bây giờ cô phát hiện ra, cô giống như bị trúng độc vậy, cả đời này cũng không thể tránh thoát việc thích anh.

Đàn Mạt thở dài một hơi, nằm sấp trên bàn trà.

Kỷ Thư ở bên cạnh sau khi nghe xong quá trình yêu đương của cô, cười nhạo: “Mạt Mạt, tớ cảm thấy không phải là cậu lại thích anh ấy, mà là cậu vẫn luôn thích anh ấy.”

“Hả?”

“Lúc đầu anh ấy ra nước ngoài, cậu đã cố gắng đè nén tình cảm của mình, cậu tự tẩy não bản thân mình rằng đã quên anh ấy, nhưng thích một người thì biểu hiện sẽ rất rõ ràng, bởi vì mỗi lần cậu nghe thấy chuyện của Tạ Kỳ Thâm thì sẽ dao động, chỉ là tớ không vạch trần cậu mà thôi.”

Đàn Mạt bị chọc thủng tâm tư, tỏ vẻ buồn bực:

“Lúc đó tớ thật không muốn thích anh ấy nữa, ai mà biết tớ lại không có tiền đồ như vậy…”

“Không muốn là một chuyện, thích hay không lại là một chuyện khác, nếu như tình cảm có thể dùng lý trí để kiểm soát, vậy con người đã không còn là con người rồi.”

Kỷ Thư cười chỉ vào đầu cô: “Nhưng việc này cũng rất bình thường, Tạ Kỳ Thâm vừa có nhan sắc lại vừa có tiền và có địa vị, sau khi kết hôn lại đối xử tốt với cậu như vậy, ai mà không động lòng chứ? Không phải là cậu không có tiền đồ, mà là do Tạ Kỳ Thâm quá tốt thôi.”

Đàn Mạt liếc Kỷ Thư một cái: “Cậu có vẻ rất hài lòng với anh ấy nhỉ.”

“Aiz, cậu đừng hiểu lầm, chồng của bạn thân không thể ngấp nghé, quan trọng là lần trước anh ấy cử người đến núi Khắc Ô tìm ông nội tớ, phần ân tình này tớ không thể quên được.”

Kỷ Thư ngồi trên thảm bên cạnh Đàn Mạt: “Vậy bây giờ làm thế nào? Cậu cảm thấy rốt cuộc Tạ Kỳ Thâm có suy nghĩ thế nào với cậu?”

“Tớ không biết nữa…”

Mặt Đàn Mạt hơi đỏ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Tớ cảm thấy có lẽ anh hơi thích tớ…”

“Đó không phải là chuyện tốt sao?”

“Nhưng tớ sợ đó chỉ là ảo giác của tớ, Kỷ Thư, tớ thật sự không chịu nổi nếu như tớ thích anh ấy lần nữa, nhưng lại phải trải qua cảm giác hy vọng rồi hụt hẫng lần nữa.”

Chóp mũi Đàn Mạt chua xót: “Tớ cảm thấy như vậy tớ sẽ khó chịu chết mất, vì vậy tớ thà không nghĩ gì hết.”

Trước đây Tạ Kỳ Thâm đã là một người chói sáng trong mắt người ngoài, còn cô chỉ là con gái nuôi của nhà họ Đàn, thậm chí là không có tư cách đứng bên cạnh một người có hào quang ánh sáng như anh, chỉ có thể tự ti mà giấu đi tình cảm đối với anh, bởi vì cô biết một khi tình cảm của mình mà bị phát hiện, thì sẽ chỉ nhận được sự cười nhạo và châm chọc của người bên cạnh, sẽ không có ai coi trọng mà chúc phúc cho cô.

Đến tận bây giờ, Đàn Mạt vẫn nghe thấy người ta bàn tán về cuộc hôn nhân của cô và Tạ Kỳ Thâm, không hiểu tại sao Tạ Kỳ Thâm lại cưới cô, cảm thấy hai người không hề xứng đôi.


“Tạ Kỳ Thâm đối xử với tớ rất tốt, nhưng tớ không biết lòng tốt đó là xuất phát từ giao tình trước đây và trách nhiệm của anh ấy, muốn chăm sóc tớ cho tốt sau khi kết hôn, hay là anh ấy cũng có chút động lòng…”

Cô sợ quá mức mập mờ thì sẽ khiến con người ta đánh mất lý trí.

Năm cô mười tám tuổi đã thử qua cảm giác chua chát khi thất tình, cô sợ đây lại là một sự tuần hoàn.

“Nếu cậu thật sự muốn biết, vậy thì cứ hỏi thẳng đi.”

Kỷ Thư vừa dứt lời, lại lập tức đổi lời: “Thôi đi, với tính cách cái gì cũng giấu trong lòng như cậu mà hỏi ra được mới là lạ, hơn nữa cậu sợ cậu hỏi rồi, phát hiện người ta không thích mình, trái tim hoàn toàn vỡ vụn, đến lúc đó mới gọi là xấu hổ.”

Mỗi một câu đều chọc vào tim Đàn Mạt, khiến cô không nói nên lời.

Kỷ Thư an ủi cô, bảo cô khoan hãy xoắn xuýt: “Dù sao hôn ước đến tận hai năm, cậu cứ yên tâm sống chung với Tạ Kỳ Thâm đi, thuận theo tự nhiên thôi.”

“Ưm…”

Vậy cô lén quan sát thêm một thời gian, sau khi chắc chắn anh thích cô rồi hẵng chủ động ra tay vậy.

“Nhưng mà Mạt Mạt này, thân là bạn thân của cậu, tớ vẫn phải tạt một gáo nước lạnh cho cậu, có thể là Tạ Kỳ Thâm không hề thích cậu, đừng để bản thân mình chìm đắm quá sâu.”

Đàn Mạt cụp mắt: “Ừ, tớ biết rồi.”

Hai cô bạn thân trò chuyện với nhau đến chập tối.

Kỷ Thư có việc, không định ở lại ăn cơm tối, rời khỏi biệt thự trước.

Đầu bếp trong nhà vẫn đang chuẩn bị bữa tối, sau khi Đàn Mạt và dì giúp việc thay rèm cửa sổ xong, cô rảnh rỗi không có gì làm nên một mình đi ra vườn hoa phía sau dạo.

Gần đây các dì giúp việc trồng hoa lam linh và hoa sơn trà, Đàn Mạt cầm một bình nước để tưới, đưa tay khẽ vuốt ve những cánh hoa ướt át, mắt mày cong cong, nói chuyện với chúng: “Thời tiết lạnh như vậy mà vẫn có thể nở hoa, các em thật là dũng cảm…”

Sau khi tưới nước xong, cô đi đến bên cạnh đình nghỉ dựa vào trụ đá màu trắng, cảm thán một tiếng:

“Ở đây mà có xích đu thì tốt quá, mình thích nhất là ngồi xích đu.”

“Mấy hôm nữa tôi sẽ cho người đến lắp đặt.”

Một giọng nam trưởng thành quen thuộc vang lên sau lưng.

Đàn Mạt giật mình, đột nhiên đảo mắt, chạm vào đôi mắt đen của Tạ Kỳ Thâm.

Người đàn ông đứng ở cách đó năm mét một tay bỏ vào túi, dáng vẻ thon dài nhẹ nhàng, nhàn hạ dựa vào cửa sổ sát đất ngăn cách giữa vườn hoa sau và trong nhà.

Lúc này, anh đang nhìn cô, đáy mắt thoáng qua chút dịu dàng, và có chút ý cười vì dáng vẻ ấu trĩ của cô nhưng lại khó nắm bắt được.

“Ngoài trời mùa đông lạnh lắm, tôi sợ người nào đó chạy ra ngoài chơi xích đu sẽ bị cảm lạnh, nên định vào xuân rời mới làm.” Tạ Kỳ Thâm nói.

Đàn Mạt đứng thẳng dậy, không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi, đỏ mặt nói:

“Anh về lúc này vậy, còn lén nghe em nói chuyện…”

Tạ Kỳ Thâm cười: “Thấy em tập trung nói chuyện với những bông hoa đó như vậy, nên tôi không làm phiền.”

Đàn Mạt xấu hổ, thấy Tạ Kỳ Thâm đi về phía mình, tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, không biết nên đối mặt với anh thế nào, cô vô thức muốn trốn đi, nhưng lại bị anh kéo về trước mặt.


Anh khoác khăn choàng vừa đem ra lên vai cô, mỉm cười nhìn cô: “Sao vậy, vừa nhìn thấy tôi đã trốn?”

Cô gái nhỏ bị nhốt trong lòng anh, tai nóng miệng cứng:

“Đó là vì em không muốn nhìn thấy anh…”

Anh cúi người nhìn vào mắt cô: “Ghét tôi vậy sao?”

Đàn Mạt hừ khẽ một tiếng, mũi hơi ngứa, không nhịn được mà hắt xì một cái.

Tầm mắt của người đàn ông rơi xuống, nhìn thấy bàn chân trắng nõn của cô chỉ mang đôi dép lê, giữa mày anh hơi nhíu lại: “Lại không mang vớ ra ngoài? Vừa mới hết cảm vẫn không sợ à?”

“Cũng đâu có lạnh lắm…”

Một làn gió thổi qua, cô không kìm được mà lại hắt xì một cái.

“…”

Cô nhỏ giọng vặn lại: “Em, em là do dị ứng phấn hoa.”

Một giây sau, cô còn chưa nói xong, cơ thể đã bị bế lên, Đàn Mạt giật mình ôm lấy cổ anh: “Tạ Kỳ Thâm, em tự đi mang giày còn chưa được sao…”

Cô đang vùng vẫy, đột nhiên mông bị đánh một cái.

“Dị ứng phấn hoa cũng có thể lấy ra làm cớ, Đàn Mạt em thật là thiếu đòn mà.”

Một dòng điện khác thường lan khắp người cô, Đàn Mạt đau đến kêu lên, cả gương mặt đỏ bừng: “Hu hu hu đau…”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên bên tai theo luồng hơi nóng:

“Không phải sáng nay đã nói với em là tôi rất hung dữ sao, hửm?”

Đàn Mạt bị anh làm cho tim đập loạn xạ, sau đó anh bế cô đi vào trong nhà, Đàn Mạt nhìn thấy mấy dì giúp việc nhìn qua, rồi lại xấu hổ mà cùng tự giác rời mắt đi, mặt cô đỏ như trái đào, vừa quẫn bách vừa xấu hổ.

Tạ Kỳ Thâm bế cô về phòng ngủ, lấy một đôi vớ mặc vào cho cô.

“Chân lạnh như vậy mà còn không biết lạnh à?”

Tạ Kỳ Thâm nắm lấy cổ chân cô, liếc cô một cái lành lạnh.

Đàn Mạt không vui: “Chân em trời sinh đã lạnh như vậy.”

“Mặc ít quần áo quá, chân sẽ lạnh.”

Đàn Mạt nhìn Tạ Kỳ Thâm đang mang vớ cho cô, trong lòng nổi lên chút ngọt ngào, lắc lư bàn chân: “Nhìn em giống như bạn học nhỏ mới ngủ trưa dậy, còn anh là giáo viên mầm non vậy.”

Tạ Kỳ Thâm nhấc mắt lên nhìn cô, khẽ cười một tiếng: “Thầy chưa từng dạy bạn học nhỏ nào không biết nghe lời như em.”

“Hừ…”

Mang vớ xong, dì giúp việc đã đến trước cửa phòng, thông báo với bọn họ rằng cơm tối đã làm xong rồi.


Xuống lầu ăn xong cơm tối, Tạ Kỳ Thâm trở về phòng sách giải quyết công việc, Đàn Mạt mở lịch ngày ra, xem ngày tháng trên đó.

Cô nhớ, ngày mai là sinh nhật âm lịch của Tạ Kỳ Thâm.

Lúc trước sau khi thích Tạ Kỳ Thâm, cô đã nói bóng nói gió để biết được ngày sinh nhật của anh từ chỗ Đàn Viễn Chu, năm nào cô cũng chuẩn bị quà cho anh, có năm tặng quà thủ công tốn mất hơn nửa tháng thời gian của cô, cô thường phải đổ nhào làm lại, vì anh mà thức cả mấy thêm liền.

Nhưng sau này anh ra nước ngoài rồi, cô có chuẩn bị món quà đẹp hơn nữa cũng không cách nào tặng được cho anh.

Năm nay là sinh nhật đầu tiên sau khi Tạ Kỳ Thâm về nước, Đàn Mạt không muốn anh cảm thấy mình quá để tâm, nên chọn một cái ví tiền thủ công phù hợp với thân phận của anh.

Ngoài ra, cô còn định làm một bữa cơm phong phú và một cái bánh kem cho anh, tối mai sẽ chúc mừng sinh nhật anh.

Chiều hôm nay Đàn Mạt hỏi thăm đầu bếp về các bước làm, ở trong bếp thử làm một cái bánh kem, để rút kinh nghiệm, đề phòng ngày mai thất bại.

Đợi sau khi làm xong tất cả đã là hơn mười một giờ rồi.

Sau khi để vật thí nghiệm vào trong tủ lạnh, Đàn Mạt che miệng ngáp một cái, trên mặt lộ vẻ buồn ngủ, sau đó nghe thấy giọng của Tạ Kỳ Thâm truyền đến ở cửa:

“Sao tối rồi vẫn còn ở đây?”

Tạ Kỳ Thâm cũng vừa mới bận việc trong phòng sách xong, trở về phòng ngủ không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ, nên xuống lầu tìm cô.

Đàn Mạt quay đầu nhìn người đàn ông, cảm thấy may mà mình đã cất bánh kem rồi, giả ngốc hỏi: “Làm xong rồi, đã kết thúc rồi.”

“Lên lầu nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Đàn Mạt đi ra khỏi phòng bếp, theo anh lên lầu, nghĩ đến kế hoạch ngày mai, cô mở miệng dò hỏi:

Tạ Kỳ Thâm… tối mai anh có buổi xã giao nào không?”

“Hả?”

Đàn Mạt lắc lắc cánh tay, giả vờ tỏ vẻ lấp lửng: “Em vừa nghiên cứu được vài món ăn mới, ngày mai muốn để anh thử, một mình em ăn chẳng có ý nghĩa.”

“Lại muốn để tôi thử món ăn đen thui?”

Anh bình thản trêu chọc.

Đàn Mạt không vui: “Cái gì mà món ăn đen thui? Em có thể mời anh thử chắc chắn đều là những món sở trường của em đó có được không, anh có ăn hay không, không ăn thì thôi.”

Tạ Kỳ Thâm thấp giọng cười: “Đây là thái độ mời người ta ăn cơm của em sao?”

Đàn Mạt khẽ hừ, người đàn ông dung túng cho sự ngạo nghễ của cô, cúi người nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói:

“Tối mai không có việc gì, tôi sẽ về sớm.”

Cô kiêu ngạo gật đầu: “Ừm hừ.”



Ngày hôm sau, Tạ Kỳ Thâm rời khỏi biệt thự từ sớm, đi đến tập đoàn như thường lệ.

Sáng sớm Đàn Mạt cố tình đặt báo thức, chín giờ mấy đã thức dậy.

Sau khi tắm rửa xuống lầu, cô nhìn thấy dì giúp việc đã mua những nguyên liệu cô cần về, cô cho bọn họ và đầu bếp nghỉ một ngày, bởi vì tối nay cô muốn chúc mừng sinh nhật Tạ Kỳ Thâm, người ngoài ở đây dù sao cũng sẽ hơi không được tự nhiên, Đàn Mạt chỉ muốn một mình ở trong biệt thự từ từ chuẩn bị và bày trí.

Buổi sáng, Đàn Mạt làm bánh kem trước.

Khi đang phân chia phôi bánh, điện thoại của Kỷ Thư gọi đến, đối phương vốn định tối nay hẹn cô ăn bữa cơm mà lần trước không hẹn được, ai ngờ lại gặp phải lời từ chối vô tình của Đàn Mạt: “Hôm nay không được, tớ có việc khác rồi.”

Kỷ Thư không vui: “Có việc gì còn quan trọng hơn ăn cơm với bạn thân thế!”


Đàn Mạt mỉm cười: “Cậu quan trọng nhất, nhưng hôm nay là sinh nhật của Tạ Kỳ Thâm, bây giờ tớ đang làm bánh kem sinh nhật cho anh ấy.”

“À, quả nhiên là trọng sắc khinh bạn, bây giờ người nào đó đã hiểu rõ lòng mình rồi, dự định chủ động theo đuổi ngược lại à?”

“Cái gì mà theo đuổi ngược lại chứ!” Đàn Mạt đỏ mặt phản bác: “Tớ chỉ là muốn mừng sinh nhật anh ấy, không có ý gì khác.”

Đàn Mạt nghĩ hôm giao thừa Tạ Kỳ Thâm đã chuẩn bị cho cô một bất ngờ, nên cô xem như là đáp lễ vậy.

Kỷ Thư thỏa hiệp: “Được rồi, sinh nhật của Tạ Kỳ Thâm quan trọng hơn, cậu chúc mừng với anh ấy đi.”

Hai người hẹn thời gian khác gặp, sau đó cúp máy.

Đàn Mạt lại bận rộn hai tiếng, cuối cùng bánh kem cũng làm xong, cô cất bánh kem vào trong tủ lạnh, dùng bánh mì cắt lát để lót dạ một chút, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Có vài món cần phải ướp trước, rồi lại phải nấu vài tiếng, Đàn Mạt phân chia rõ ràng ra để làm.

Cô nhờ người mua một con cua gạch đỏ về, định tối nay làm món cơm chiên hải sản, sau khi rửa cua đỏ xong, đột nhiên cô cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ ngón tay trỏ.

“Sh…”

Đàn Mạt đau đến giãy giụa rút lại ngón tay, nhìn thấy ngón trỏ tay trái bị cua kẹp đến chảy máu.

Đàn Mạt lên mạng tra cách xử lý, mau chóng dùng nước xà phòng rửa vết thương, dán băng keo cá nhân lên, nhịn đau tiếp tục bận rộn.

Mặc dù rất vất vả, nhưng cô lại không cảm thấy phiền phức chút nào.

Ngược lại còn rất vui vẻ.

Sau khi chuẩn bị gần như tất cả các món ăn, ánh nắng ngoài cửa sổ đã từ sáng rực biến thành vàng cam.

Cô ngẩng đầu lên, đã hơn bốn giờ chiều rồi.

Đàn Mạt đang chuẩn bị đồ ăn, phát hiện ra hôm nay cô quên dặn dò dì giúp việc mua giúp cô mấy loại gia vị quan trọng rồi, lật tung cả tủ bếp trong biệt thự cũng không có.

Lên mạng đặt thì không giao kịp, cô chỉ đành ra ngoài tự đi mua.

Sau khi thay bộ váy dài màu xanh hoa nhài, Đàn Mạt tự mình bắt xe đến siêu thị.

Nửa tiếng sau, cô mua đồ ra, đúng lúc Tạ Kỳ Thâm gọi đến: “Bây giờ tôi xong việc rồi, đang trên đường về nhà.”

Đàn Mạt mỉm cười: “Vâng.”

Người đàn ông nghe thấy tiếng tạp âm ở bên kia điện thoại: “Em đang ở bên ngoài à?”

“Em vừa đến siêu thị mua chút đồ, bây giờ chuẩn bị về đây.”

Biết được chuyện này, người đàn ông bảo cô đợi anh ở trạm xe buýt, anh sẽ qua đón cô cùng về nhà.

Đàn Mạt đứng đợi ở bên đường, năm phút sau, chiếc Rolls Royce quen thuộc dừng ở trước mặt cô.

Ôn Thành xuống xe, giúp cô mở cửa, Đàn Mạt ngồi vào ghế sau, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm ngồi bắt chéo chân, đang dùng máy tính xách tay xử lý công việc, đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng loé lên sự thông minh và lạnh nhạt của nhà tư bản.

Người đàn ông đảo mắt nhìn cô xách túi lớn túi nhỏ, hơi ngạc nhiên: “Thử món mới cần thế trận lớn vậy sao?”

Đàn Mạt chột dạ: “Hôm nay hơi nhiều món…”

“Tôi vẫn còn chút việc chưa xử lý xong.” Tạ Kỳ Thâm nói.

Đàn Mạt gật đầu, không làm ồn đến anh: “Không sao, anh cứ làm đi.”

Tạ Kỳ Thâm dùng máy tính, một lúc lâu sau liếc mắt sang nhìn Đàn Mạt, thấy ánh mắt của cô gái nhỏ thảnh thơi đánh giá xung quanh, bên môi hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, hàng mi dài trên đôi mắt hạnh lấp lánh khẽ vẫy như cánh bướm, đôi mắt chứa đựng ý cười lấp lánh, không thể che giấu được sự vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương