Đàn Mạt sửng sốt: "Bây giờ phải đi chúc Tết á..."
Cô bị anh dắt lên chiếc Rolls-Royce, sau đó tài xế đưa họ đến cổng nhà cô.
Sau khi xuống xe, Tạ Kỳ Thâm đi tới cốp xe lấy hộp quà năm mới đã mua sẵn, nhìn Đàn Mạt: "Đi thôi."
Đàn Mạt gật đầu, đi theo anh mà lòng hơi hồi hộp.
Dù sao cũng là lần đầu tiên đưa Tạ Kỳ Thâm về, có chút giống đến nhà anh chúc Tết.
Bước vào nhà, trong phòng khách có mấy người thân đang cười đùa tán gẫu, bố Đàn nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm thì rất kinh ngạc: “Ôi, Kỳ Thâm, con về rồi sao?"
"Nhanh nhanh nhanh, đến xách đồ hộ hai đứa nó đi kìa."
Người bảo mẫu được ra hiệu bước tới nhận quà lễ từ tay anh, bố Đàn đón anh vào nhà.
Mấy người họ hàng trong phòng khách nhìn thấy người có thân phận, có địa vị đặc biệt như Tạ Kỳ Thâm thì hai mắt đồng loạt sáng lên, bọn họ mỉm cười chào hỏi anh, bầu không khí bỗng trở nên náo nhiệt hẳn.
Một bảo mẫu đi ra vườn sau thông báo cho Túc Phương Vân đang ngồi uống trà với mấy người họ hàng khác.
Đám họ hàng ngạc nhiên: "Chao ôi, chồng của cô hai, vậy chẳng phải là sếp tổng của tập đoàn Cao Sáng sao?"
"Phương Vân, cháu gái của bà bây giờ đã gả được vào một nhà tốt phết nhỉ, được kết thông gia với nhà họ Tạ là may mắn lắm đấy..."
Nghe những lời khen ngợi lấy lòng từ đám họ hàng xung quanh, Túc Phương Vân mỉm cười đứng lên:
"Đây là phúc của Mạt Mạt, được rồi, đỡ bà đi vào."
Đàn Chi Uyển đỡ bà ta đi, mấy người họ hàng cũng trở lại phòng khách ở tầng một cùng, vừa vào đã thấy ngay không khí sôi nổi trong phòng.
Tạ Kỳ Thâm nhìn thấy Túc Phương Vân, mặt không chút thay đổi lễ phép chào hỏi bà ta.
Túc Phương Vân nhìn chàng trai anh tuấn ngay thẳng trước mắt, vô thức sinh ra vài phần kính trọng, không dám dở thói bề trên ra với anh.
Bà ta ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười với anh: "Nghe Mạt Mạt nói cháu đang ở nước ngoài, bà còn lo hôm nay cháu không về đón năm mới kịp.
Cháu đi lại cực khổ lắm nhỉ?"
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy thì nở nụ cười nhạt: "Không đâu ạ, chủ yếu là vì cháu không nỡ để Mạt Mạt ở nhà một mình đêm giao thừa."
Đám họ hàng nghe vậy đều cười, trêu chọc quan hệ vợ chồng mới cưới tốt quá chừng, Đàn Mạt ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Tạ Kỳ Thâm, hai má ửng đỏ.
Sau đó, mẹ Đàn và Đàn Viễn Chu cũng xuống lầu, Tạ Kỳ Thâm lần lượt giới thiệu mấy món thuốc bổ anh mang đến cho bố Đàn, mẹ Đàn, còn có bà Túc Phương Vân, thậm chí anh còn chuẩn bị sơn hào hải vị cùng thuốc bổ mắt cho những người họ hàng có mặt hôm nay, cực kỳ tinh tế lại hào phóng, khiến cho đám họ hàng ai nấy khen không dứt miệng.
"Văn Lâm, nhà cậu có chàng rể tốt thật đấy, bọn chị hâm mộ cậu ghê."
Bố Đàn nghe xong, trên mặt cũng nở nụ cười tươi như hoa, ông vỗ vỗ vai Tạ Kỳ Thâm: "Chủ yếu là do nó thương Mạt Mạt..."
Tạ Kỳ Thâm thực sự là một chuyên gia tặng quà, anh có vô số cách có thể lấy lòng người khác.
Trò chuyện một lúc, Tạ Kỳ Thâm nói muốn đưa Đàn Mạt về, Túc Phương Vân khẽ nhíu mày: “Sao bây giờ đã muốn về rồi? Ở lại ăn cơm tất niên đi."
"Vì Mạt Mạt đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ở nhà rồi ạ, để lãng phí thì không tốt lắm."
Đàn Viễn Chu ngồi bên cạnh cười cười, kéo lấy mẹ mình: “Mẹ, cứ để Kỳ Thâm và Mạt Mạt hai đứa nó về ăn Tết với nhau đi, chúng ta còn sợ không còn lúc nào đoàn tụ được hay sao? Để hai vợ chồng nó trải qua thế giới hai người đi."
Mọi người bật cười, Túc Phương Vân cũng không muốn ép cô ở lại, bèn hẹn hai người mùng một Tết ngày mai về đây ăn cơm.
Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm đồng ý, mấy người họ hàng thấy cũng đến lúc rồi nên lục tục đi về.
Lúc Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm chuẩn bị rời đi, bố Đàn đột nhiên gọi Tạ Kỳ Thâm lại:
"Ờm...Kỳ Thâm này, đi với bố vào phòng làm việc một lát, bố có một hộp trà ngon muốn cho con."
Tạ Kỳ Thâm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của bố Đàn, sau đó vỗ vai cô: "Em lên xe chờ tôi trước."
Tạ Kỳ Thâm theo bố Đàn đến phòng làm việc ở tầng một.
Bà lão đứng bên cạnh như nhận ra điều gì đó, nói với Đàn Chi Uyển: "Uyển Uyển, cháu vào bếp xem bát táo đỏ khoai môn bát bảo chưng chín chưa đi."
"Dạ."
Sau khi Đàn Chi Uyển rời đi, Túc Phương Vân nhờ bảo mẫu dìu mình đến phòng làm việc.
Đầu bên kia, hai người đàn ông vào đến phòng làm việc, bố Đàn lấy một hộp quà màu đen ánh vàng trên kệ cười đưa cho anh:
"Hộp trà Phổ Nhĩ này con mang về uống thử xem, có người tặng cho bố đó.
Bố uống thử thấy chất lượng trà khá tốt."
Tạ Kỳ Thâm cảm ơn rồi nhận lấy: "Thường ngày bố thích uống trà Phổ Nhĩ ạ?"
"Bố thường uống trà Phổ Nhĩ với Long Tĩnh."
Tạ Kỳ Thâm cười nhẹ: "Lần sau con sẽ chú ý xem có loại trà Long Tĩnh nào tốt không, nếu có sẽ mang về cho bố một ít."
"Ừ."
Bố Đàn mỉm cười, chủ đề trò chuyện bỗng thay đổi: "Mà này, Kỳ Thâm ...chuyện sáng nay con hỏi bố qua điện thoại ấy, bố thử đi tìm hiểu thì phát hiện là Uyển Uyển nói.
Con đừng lo, bố nhất định sẽ nói rõ ràng với con bé."
Túc Phương Vân vừa bước vào cửa đã nghe thấy lời này, bà ta tò mò hỏi xen vào:
"Chuyện gì vậy?"
Bố Đàn không ngờ đương sự lại tìm thẳng đến tận cửa, ông quay đầu nhìn Túc Phương Vân, vẻ mặt cực kỳ khó nhìn:
“Còn chuyện gì được nữa ạ? Chính là mấy lời mẹ đã nói với Mạt Mạt trong tiệc mừng thọ ngày hôm đó."
Nghe vậy, sắc mặt Túc Phương Vân cứng đờ.
Bố Đàn bất lực quở trách bà ta: “Mẹ, sao Uyển Uyển nói cái gì mẹ cũng nghe vậy? Nó nói gì mẹ tin nấy, chẳng phân biệt phải trái trắng đen gì đã lập tức quay ra chì chiết Mạt Mạt.
Mẹ còn không rõ con bé Uyển Uyển hay sao? Cậy có mẹ cưng chiều mà làm xằng làm bậy, thường xuyên bắt nạt em gái nó."
Túc Phương Vân bị quở mắng chẳng hề nể nang.
Bà ta định mở mồm phản bác, vậy nhưng lời nói lại mắc kẹt trong cổ họng.
Sáng nay bố Đàn nhận được tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm, người nọ hỏi tại sao Túc Phương Vân lại vô duyên vô cớ chỉ trích Đàn Mạt trong tiệc mừng thọ hôm đó.
Bố Đàn biết, với tính cách của Đàn Mạt, cô nhất định sẽ không chủ động kể khổ với Tạ Kỳ Thâm sau bao nhiêu năm như vậy, thế nên nếu Tạ Kỳ Thâm đã chủ động hỏi đến, có nghĩa anh rất quan tâm đến chuyện này.
Bố Đàn nói đoạn, tức giận nói với bảo mẫu: "Gọi cô cả đến đây cho tôi."
Mãi một lúc sau, Đàn Chi Uyển nghe bảo mẫu báo lại mới đi vào.
Nhìn thấy ba người bên trong phòng, lưng cô ta toát mồ hôi lạnh, trong lòng có chút chột dạ:
"Bố, bố gọi con có việc gì ạ?"
“Con còn hỏi tìm con làm gì à? Con tưởng bố không biết chuyện con khua môi múa mép nói xấu sau lưng em gái con trong tiệc mừng thọ của bà nội hay sao?"
Trái tim Đàn Chi Uyển chấn động dữ dội.
“Hôm đó là sinh nhật bà nội nên bố không muốn mắng con, nhưng con vẫn không biết đường ăn năn hối lỗi, không giải thích với bà, cũng không xin lỗi Mạt Mạt,” bố Đàn khiển trách cô ta: "Con đừng tưởng bố không nhìn ra được tâm tư của con! Con ghen tị vì Mạt Mạt được gả vào nhà họ Tạ, bản thân con không được chọn nên mới nuôi oán giận rồi đi khắp nơi lan truyền mấy cái tin đồn thất thiệt.
Con thử nói xem, tại sao lòng dạ con lại ác độc đến như vậy hả?"
Túc Phương Vân đau lòng, đứng ra bảo vệ Đàn Chi Uyển: "Văn Lâm, sao con lại nói Uyển Uyển như thế!"
“Con có nói câu nào sai à? Tự mẹ hỏi xem cháu gái mẹ có nghĩ như vậy không, chính do mẹ chiều chuộng nó quá đáng nên nó mới dám làm xằng làm bậy!"
Lớp vỏ bọc hiền lành thiện lương của Đàn Chi Uyển bị xé rách trước mặt mọi người, để lộ ra một mặt dơ bẩn bên trong.
Đàn Chi Uyển không ngờ chuyện này lại đột nhiên bị gợi lên, cô ta ngước mắt nhìn Tạ Kỳ Thâm, cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ta không ngờ anh lại trở thành chống lưng cho Đàn Mạt.
Túc Phương Vân muốn bảo vệ cháu gái của mình, nhưng bà ta cũng biết lần này do Đàn Chi Uyển khua môi múa mép sau lưng Đàn Mạt khiến bà ta hiểu lầm, hơn nữa bản thân bà ta cũng làm ra hành động chưa thỏa đáng.
Túc Phương Vân vốn dĩ muốn dở giọng bề trên, để chuyện này cứ vậy trôi qua, nhưng đứng trước mặt bà ta là Tạ Kỳ Thâm, người có địa vị cực cao trong giới thượng lưu của thành phố Lệ, rốt cuộc bà ta vẫn không dám.
Bố Đàn tức giận giáo huấn Đàn Chi Uyển một trận, trách Túc Phương Vân quá mềm lòng.
Túc Phương Vân không nói được lời nào, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bà ta nhìn Tạ Kỳ Thâm, không biết anh định sẽ làm gì.
Không khí gần như đóng băng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông lạnh lùng lịch thiệp ấy xoay chiếc nhẫn cưới, ngẩng đầu nhìn bố Đàn, đôi môi mỏng cuối cùng cũng hé ra:
"Bố, chuyện này tới đây thôi, chủ yếu là vì Mạt Mạt không muốn nhắc tới, nên con cũng không tính toán nữa."
Bố Đàn cười với anh: "Kỳ Thâm, con đừng lo, bố nhất định sẽ dạy lại Uyển Uyển cho tốt."
Anh khẽ “vâng” một tiếng, vẻ mặt bình thản:
"Hôm nay trước mặt bố và bà, con cũng muốn chính thức nói rõ——"
"Con thích Mạt Mạt nhiều năm rồi, chuyện con cưới cô ấy không liên quan gì đến người khác, thế nên từ hôm nay trở đi, con không muốn nghe thêm bất cứ tin đồn thất thiệt nào từ miệng Đàn Chi Uyển nữa, làm vậy ảnh hưởng đến danh tiếng của Mạt Mạt, cũng ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Đàn.
Hy vọng bà nội có thể dạy dỗ cô cháu gái quý hóa của bà cho tốt."
Tạ Kỳ Thâm nhướng mi, ánh mắt rơi vào Đàn Chi Uyển, mặt mày lạnh băng:
"Tôi đây rất ưa bao che khuyết điểm của mình, không muốn nhìn thấy vợ mình phải chịu ấm ức trong bất cứ chuyện gì."
"Cô Đàn này, nếu còn có lần sau, tôi sẽ trực tiếp ra tay xử lý.
Cô hiểu ý của tôi mà, đúng không?"
Giọng điệu của Tạ Kỳ Thâm ôn hòa bình đạm nhưng lại đầy tính uy hiếp khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Bố Đàn nhìn Đàn Chi Uyển: "Con nghe rõ chưa?"
Viền mắt Đàn Chi Uyển đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói:
“…Con nhớ rồi ạ."
Về điểm này, Túc Phương Vân cũng không thể bác bỏ: “Uyển Uyển, lần này quả thực là con không đúng.
Kỳ Thâm, bà hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta, bà sẽ lựa lúc nói xin lỗi với Mạt Mạt."
"Vâng."
Chuyện đến đây là chấm dứt.
Bố Đàn biết Đàn Mạt vẫn đang đợi ở ngoài nên tiễn Tạ Kỳ Thâm đi ra, mẹ Đàn đang yên lặng nghe ngóng ở bên ngoài cũng đi theo.
Tạ Kỳ Thâm bước ra khỏi nhà, đi qua sân trước, nhìn thấy Đàn Mạt đang ngồi ở ghế sau trên chiếc Rolls-Royce đậu ở cửa, cô đang dán mặt lên cửa sổ mà nhìn anh, một nửa khuôn mặt co lại dưới tấm khăn quàng cổ, đôi mắt hạnh sáng ngời xoay chuyển, sắc mặt trắng trắng mềm mềm, trông giống hệt như một con thỏ nhỏ đang đợi chủ đến đón về nhà.
Trong mắt anh không khỏi hiện lên tia dịu dàng, anh quay đầu lại nói với bố Đàn: "Bố đừng để chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng đón năm mới, con và Mạt Mạt về trước."
"Ừ, hai đứa nhớ đi đường chậm thôi, trở về ăn Tết cho thật vui nhé..."
Tạ Kỳ Thâm đáp vâng, cầm lấy sủi cảo với một ít món ăn Đàn Mạt thích mà mẹ Đàn đã gói cho rồi lên xe.
Đàn Mạt vẫy tay với bố Đàn mẹ Đàn qua cửa kính, sau đó xe nổ máy, cô tò mò nhìn người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng nói:
"Không phải nói đi lấy trà ư, sao lại lâu như vậy."
Tạ Kỳ Thâm không nói nhiều, chỉ nhẹ cười: "Bố em cứ nhất quyết kéo tôi lại bàn về trà nên mới mất một lúc."
Đàn Mạt nở nụ cười: "Bố em là vậy đấy, thích cùng người ta tán gẫu về trà."
Cô vươn vai dựa vào lưng ghế, thở phào nhẹ nhõm nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, lông mày cong cong như vầng trăng sáng.
Tạ Kỳ Thâm để ý thấy, bèn mỉm cười: "Về nhà ăn Tết với tôi vui vậy hả?"
Lỗ tai Đàn Mạt hơi nóng lên, cô miễn cưỡng thừa nhận: "Em chỉ nghĩ không có người lớn ở bên sẽ tự do hơn thôi."
Hôm nay ở nhà cũ khiến cô bức bách đến phát sợ, cứ có cảm giác như đang làm khách ở nhà người khác vậy.
"Vậy nếu tôi không ở bên, chẳng phải em sẽ càng được tự do hơn sao?"
Đàn Mạt kiêu ngạo lầm bầm: "Anh thì có hay không cũng được, dù sao em ăn Tết với ai cũng vậy thôi..."
Tạ Kỳ Thâm cười bất lực: "Được."
Thật là một cô nàng không có lương tâm.
Nửa giờ sau, xe lái trở về Gia Ngu Thiên Thành.
Trước nay khi trở về biệt thự, Đàn Mạt chưa bao giờ có cảm giác thân thuộc đến nhường này.
Vừa xuống xe, cô lập tức nhảy nhót vào trong nhà.
Bước vào cửa, Đàn Mạt nhìn thấy dưới đất có một đống đồ, bao gồm các loại đồ ăn nhẹ, nguyên liệu và đồ uống, cùng vài thùng pháo hoa pháo trúc.
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Tạ Kỳ Thâm: "Những thứ này ở đâu ra đây? Anh mua à?"
"Chứ sao, tặng cho nhà người khác nhiều như vậy rồi, nhà ta cũng cần mà?"
Cái này do Tạ Kỳ Thâm sai người mua sẵn, vừa từ sân bay về anh đã đem mấy thứ này cất ở nhà.
Ánh mắt Đàn Mạt sáng lên: "Ban nãy em đang định đi mua pháo hoa, vậy mà anh đã mua sẵn rồi."
"Chẳng phải em thích cái này sao?"
Giống như một đứa trẻ được thỏa mãn, Đàn Mạt vui mừng đến mức muốn nổi bong bóng.
Hai người cùng nhau bưng đồ, Tạ Kỳ Thâm sợ ở nhà không có đủ đồ ăn, biết cô thích ăn lẩu nên mua rất nhiều nguyên liệu nấu lẩu, đồ ăn vặt cũng đều là những món Đàn Mạt thích.
Phân loại đồ xong, Đàn Mạt đi rót nước, bèn nghe Tạ Kỳ Thâm nói:
"Có vài người bạn muốn đến ăn cơm."
"Dạ? Ai thế?"
"Chỉ có vài người bạn chơi khá thân với tôi thôi.
Bọn họ nói đang chán, muốn qua cọ cơm một bữa, hỏi tôi có được hay không, tôi bảo phải hỏi em trước đã."
Tạ Kỳ Thâm nhìn cô nhướng mày: "Chắc em không để ý chứ? Dù sao thì như em vừa nói đấy, ăn Tết với ai cũng thế cả."
Đàn Mạt bỗng chốc cạn lời: "Em..."
"Vậy tôi báo cho bọn họ một tiếng để bọn họ đến."
Đàn Mạt thấy anh định gọi điện thoại bèn gấp đến mức chạy đến trước mặt Tạ Kỳ Thâm: "Anh để bọn họ hôm khác đến được không..."
"Hử?"
Đàn Mạt đỏ mặt, không kìm được nhẹ giọng thì thào:
"Em chỉ muốn dành thời gian với anh thôi, mấy người đó em không quen, em sợ sẽ lúng túng."
Tạ Kỳ Thâm nhíu mi nhìn cô, lại âm thầm nhếch môi: "Không phải em vừa nói với ai cũng thế sao?"
"Anh không nghe ra em đang đùa à..."
Thấy cô vừa lo lắng vừa ảo não, ý cười trên mặt Tạ Kỳ Thâm càng sâu hơn.
Sau cùng, anh nghiêng người nhìn cô:
"Được rồi, không cho bọn họ đến, chỉ có chúng ta thôi, nhé?"
Trái tim Đàn Mạt đập rộn, cô nhẹ nhàng đáp: "Vậy em chuẩn bị cơm tất niên, anh đi dán câu đối với riềm giấy được không?"
"Ừ, em qua đây đã."
Anh ngồi trên ghế cao, tư thế lịch thiệp lại lười nhác dựa vào bàn.
Đàn Mạt đi tới đứng cách anh một mét: "Làm gì..."
Đôi chân dài của Tạ Kỳ Thâm hơi mở ra, anh cầm tạp dề trên bàn rồi kéo cô đến trước mặt mình, giọng điệu bất lực:
"Em đứng xa như vậy thì tôi thắt dây cho em kiểu gì?"
Anh vòng dây buộc qua đầu cô, Đàn Mạt đứng giữa hai chân anh, cảm giác được anh đột nhiên nghiêng người tiến lại gần mình, hai tay duỗi ra sau lưng cô, giống như đang ôm cô vào lòng mà buộc dây sau lưng cô.
Cơ thể hai người gần như dán sát vào nhau, khoang mũi Đàn Mạt tràn ngập mùi hương trên cơ thể anh, cô lập tức đứng yên không dám nhúc nhích, khuôn mặt căng thẳng ửng đỏ, lông mi dài khẽ rung động, đến cả nhịp thở cũng chậm lại.
Sao cái người này không kêu cô quay lại mà thắt nhỉ...
Anh cố tình làm vậy đúng không...
Chỉ mười mấy giây nhưng dài quá đỗi, cuối cùng anh cũng buông lỏng tay:
"Xong rồi."
Giọng điệu Tạ Kỳ Thâm điềm nhiên, như thể đang làm một việc hết sức bình thường nhưng tự cô lại nghĩ nhiều vậy.
Cô vội vàng quay mặt đi: "Em đi làm cơm đây."
Dứt lời, chú thỏ nhỏ hoảng loạn chạy trốn.
Anh nhìn cô, nơi đáy mắt dần tràn ngập ý cười.
Đàn Mạt vào bếp làm cơm, Tạ Kỳ Thâm dán câu đối Tết xong cũng vào chuẩn bị cùng cô.
Vì có mấy món hồi sáng Đàn Mạt đã chuẩn bị trước nguyên liệu rồi nên đến tối cũng tiện làm, lại nhanh, nước lẩu cũng không cần phải đảo nhiều, rửa sạch nguyên liệu bày lên đĩa là xong, thêm mấy món ăn đã được mẹ Đàn gói sẵn đem về nữa là đủ để bày đầy một bàn.
Buổi tối, hai người ăn một bữa cơm tất niên rất thịnh soạn, Tạ Kỳ Thâm còn gọt hoa quả mang vào phòng khách, cùng Đàn Mạt xem Gala mừng xuân.
Nếu đổi lại là trước đây, vào đêm giao thừa, một mình anh vẫn sẽ làm việc, nhưng giờ có cô ở bên, anh mới đột nhiên cảm nhận được hương vị của Tết.
Ngọn lửa trong lò sưởi đang bùng cháy, đây là khoảng thời gian thư thái ấm áp hiếm có.
Đàn Mạt cũng gọi video cho Dương Hạ Lan, cùng gửi lời chúc mừng năm mới đến Dương Hạ Lan với Tạ Kỳ Thâm.
Ở đầu dây bên kia, Dương Hạ Lan đang ăn cơm với mấy người bạn thân của bà, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Bà dặn hai vợ chồng cứ yên tâm đón Tết, không cần phải lo lắng cho bà.
Sau đó, Đàn Mạt cũng gửi lời chúc mừng năm mới đến Kỷ Thư và mấy người bạn khác, đồng thời cũng đăng bài chúc Tết cùng phong bao lì xì đến fan hâm mộ trên tài khoản chính thức của mình.
Một lúc sau, Đàn Mạt nằm bò trên bàn ăn bỏng ngô, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha sau lưng mình, bảo:
"Tạ Kỳ Thâm, anh thân là sếp lớn của tập đoàn Cao Sáng mà Tết nhất chẳng có phúc lợi gì cho nhân viên của mình à? Làm vậy bọn họ sẽ nói anh là đồ tư bản lạnh lùng vô tình đấy."
Anh hạ mắt nhìn cô: "Tôi vốn là như vậy."
Anh còn ra vẻ tự hào quá nhỉ?
Đàn Mạt không nhịn được cười: "Tổng giám đốc Tạ, anh thế này thì làm sao thu phục được lòng dân."
Tạ Kỳ Thâm câu môi: "Thế sao em biết nhân viên của Cao Sáng không nhận được quà và tiền thưởng Tết?"
"Thôi được rồi, ý em là mấy người như Ôn Thành với mấy cô “thư ký” thân cận bên cạnh anh ấy, anh có đưa thêm lì xì cho họ không?"
Anh gõ đầu cô: “‘Thư ký’ đâu ra hả?"
"Đùa chút thôi mà..."
Cuối cùng Tạ Kỳ Thâm vẫn lấy điện thoại di động ra rồi gửi thêm một phong bao lì xì cho mấy người nhân viên thường ngày làm việc khá chăm chỉ, còn có Ôn Thành nữa, nói: [Đây là tấm lòng của vợ sếp tổng.]
Đầu bên kia, Ôn Thành nhìn thấy phong bao lì xì lập tức mừng rỡ như muốn bay lên:
[Cảm ơn bà chủ! Tổng giám đốc Tạ, chúc vợ chồng anh hạnh phúc sum vầy, hòa hợp trăm năm, mãi mãi bền lâu! ! !]
Những lời này đã chạm đến trái tim của người nào đó, vì vậy Ôn Thành nhận được một phong bao lì xì nữa, Tạ Kỳ Thâm: [Tôi cho anh.]
Ôn Thành: Hóa ra rắm cầu vồng lại thơm đến nhường này! ! !
Lát sau, Đàn Mạt tình cờ nhìn thấy đoạn tin nhắn này, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Cái gì mà hòa hợp trăm năm chứ...
…
Buổi tối, Đàn Mạt xem Gala chào xuân đến rất muộn, đã mệt mỏi cả một ngày rồi nên chưa đến mười hai giờ mà cô đã hơi buồn ngủ, Tạ Kỳ Thâm hỏi cô:
"Em định chừng nào đi ngủ?"
Cô lập tức chống đầu: "Em không ngủ, đêm giao thừa không ai đi ngủ sớm như vậy cả, em còn muốn uống chút rượu nữa."
“Còn uống rượu nữa? Mí mắt em sắp sụp xuống cả nền đất rồi kìa, mau đi tắm rồi ngủ đi."
"Không được, ngày đầu năm mới, em phải thức thâu đêm."
Tạ Kỳ Thâm bước tới, bế cô lên khỏi tấm thảm trải sàn, xoay người bước lên lầu.
Thắt lưng của Đàn Mạt bị ôm chặt trong tay anh, cô sợ tới mức bám vào cổ anh, hai má ửng hồng, nghĩ từ hồi cấp ba anh đã thích quản cô đủ chuyện rồi, tức giận nói: "Tạ Kỳ Thâm, anh thả em xuống, anh bây giờ có còn là anh của em nữa đâu, vậy mà anh vẫn quản thúc em!"
Anh cụp mắt bình tĩnh nhìn cô, giọng nói trầm thấp đầy khiêu khích:
"Ừ, vốn dĩ tôi đâu phải anh trai của em, tôi là chồng của em."
“…”
Đàn Mạt đỏ mặt không nói được lời nào.
Tạ Kỳ Thâm bế cô lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ của mình, Đàn Mạt cả kinh: "Mẹ đâu có ở nhà đâu..."
Anh đặt cô lên giường, đôi mắt đen thăm thẳm ghim chặt lấy cô:
"Đêm nay ngủ ở đây."
"Ò…”
Anh nói có lý có cứ: "Bệnh cảm của em còn chưa khỏi hẳn, đêm ngủ sợ em lại đạp chăn."
Trái tim Đàn Mạt đập loạn xạ, nhưng cô cũng không có ý nghĩ từ chối.
Tạ Kỳ Thâm đặt điện thoại xuống nhìn cô: "Anh đi tắm trước."
"Ò."
Tạ Kỳ Thâm cầm quần áo đi vào phòng tắm, Đàn Mạt đưa tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Thôi xong thôi xong, sao cứ có cảm giác gần đây mình và Tạ Kỳ Thâm mập mờ quá chừng...
Cô ngã nằm ra giường, xấu hổ lăn lộn mấy vòng, đang suy nghĩ lung tung thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại rung lên.
Cô không để ý lắm mà đảo mắt nhìn thử, thấy màn hình điện thoại của Tạ Kỳ Thâm bên cạnh đầu mình sáng lên, có một tin nhắn chưa đọc.
Người gửi: Tống Nhiên Hạ.
Đây là cái tên đã lâu không nghe thấy, lại đã ăn sâu bén rễ trong lòng Đàn Mạt, có thể dễ dàng khuấy lên chua xót trong lòng cô.
Nhìn thấy ba chữ này, đầu óc cô thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Trong đầu cô chợt hiện lên khuôn mặt của người con gái đã từng đứng bên cạnh Tạ Kỳ Thâm sáu năm trước, người con gái nụ cười ngọt ngào rạng rỡ, người con gái được coi là xứng đôi vừa lứa với Tạ Kỳ Thâm trong mắt người ngoài.
Cùng với cái đêm trong biệt thự cách đây vài năm, Đàn Mạt đứng ngoài cửa nghe thấy Tạ Kỳ Thâm đang nói chuyện phiếm với một người bạn, lời nói của anh cực kỳ dịu dàng:
"Ừ, tôi thích cô ấy rất lâu rồi."
Dây thần kinh trong não cô dao động kịch liệt, Đàn Mạt không nhịn được dời tầm mắt xuống, nhìn nội dung tin nhắn người kia gửi đến trên điện thoại:
[A Thâm, năm mới vui vẻ, dạo này anh có khỏe không? Mấy ngày nữa là em trở lại thành phố Lệ rồi.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook