Nhớ đến đoạn tin nhắn thoại tối hôm qua, Đàn Mạt tức giận: "Kỷ Thư, suy nghĩ của cậu sao lại ô uế như thế hả! Tạ Kỳ Thâm nghe thấy hết đoạn tin nhắn thoại cậu gửi cho tớ tối qua rồi."
Kỷ Thư cười: "Thế sau đó anh ấy phản ứng thế nào? Tạ Kỳ Thâm không lên được hả?"
Câu Tạ Kỳ Thâm nói lúc đè trên người cô lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Cô cảm thấy anh không giống như không lên được, mà là quá sung sức thì đúng hơn...
Cô xấu hổ đẩy Kỷ Thư ra: "Tớ không muốn nói chuyện với cậu nữa."
Hai người đấu khẩu ở ngoài cửa một hồi thì Tạ Kỳ Thâm cũng bước ra khỏi phòng, Kỷ Thư cố nén ý cười nơi khóe miệng, đưa hai người xuống lầu ăn sáng.
Ăn sáng xong, Đàn Mạt nói chuyện phiếm với ông bà nội của Kỷ Thư một lúc, thấy sức khỏe và tinh thần ông đều rất tốt nên định rời đi, dù sao thì Tạ Kỳ Thâm vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết ở thành phố Lệ.
Trước khi đi, Ôn Thành còn tặng họ rất nhiều đồ Tết và thuốc bổ: "Đây là đồ Tết mà sáng nay tổng giám đốc Tạ nhờ tôi mua, có cả thuốc bổ cho người già nữa."
Mẹ của Kỷ Thư xúc động: "Thế này ngại quá, các cháu đến giúp nhà dì tìm người mà còn phải mua nhiều thứ như vậy".
Anh lễ phép nói: "Không có gì đâu ạ, Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, đây chỉ là một chút thành ý của cháu thôi, mong hai ông bà mạnh khỏe bình an."
"Cảm ơn cháu và Mạt Mạt nhé..."
Sau cùng, người nhà họ Kỷ tiễn Tạ Kỳ Thâm và Đàn Mạt ra tận cổng, cũng tặng cho họ một ít đặc sản trên núi.
Kỷ Thư nắm lấy tay Đàn Mạt mà cảm thán: "Cái người đàn ông tên Tạ Kỳ Thâm này đỉnh của chóp thật sự ấy."
Đàn Mạt nâng mắt nhìn người đàn ông đi trước mặt, đáy lòng bỗng chốc mềm mại.
Hai người ngồi lên chiếc Rolls-Royce, mẹ Kỷ trêu chọc con gái: "Nói con đấy, đến khi nào con tìm được một người chồng tốt như vậy thì cả đời này mẹ cũng bớt lo được rồi."
Kỷ Thư nhìn chiếc xe đang lái đi xa, mỉm cười: "Phải xem duyên phận nữa mẹ ạ."
Chiếc Rolls-Royce lái xuống đường lớn dưới núi, Đàn Mạt nghi hoặc nhìn Tạ Kỳ Thâm ngồi bên cạnh: “Anh bảo Ôn Thành mua đồ Tết khi nào vậy? Sao em không biết gì hết?"
Anh quá mức tinh tế, làm việc gì cũng chu toàn khiến người ta vui lòng.
Anh suy xét đến mọi chuyện mà Đàn Mạt không tính đến, lại còn dụng tâm đến như vậy.
Anh ngồi bắt chéo chân, hai mắt tập trung vào chiếc máy tính xách tay đang mở, ý cười cực nhạt:
"Tối hôm qua đã nhờ rồi, đến nhà người ta đúng lúc sắp Tết Nguyên Đán, dù sao cũng phải mua gì đó biếu họ, đồng thời để cô Tạ có chút mặt mũi chứ, đúng không?"
Đàn Mạt xấu hổ lẩm bẩm: "Tạ Kỳ Thâm, thảo nào anh kiếm được nhiều tiền như vậy, chuyên đi lấy lòng người khác."
Giọng điệu thờ ơ của anh truyền đến:
"Ừ, cũng lấy được lòng em hả?"
Đàn Mạt chợt sững người, mặt lại nóng ran.
Cái người này...
Cô đỏ mặt, Tạ Kỳ Thâm thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ như không nghe thấy bèn nén lại ý cười nơi khóe môi, xử lý xong đống email gấp rồi gập máy tính xách tay lại, lấy thuốc cao ban nãy Ôn Thành đưa cho rồi kéo cô lại gần:
"Ngồi qua đây, tôi bôi thuốc cho em."
Đàn Mạt không ngờ anh còn nhờ người ta đi mua cả thuốc: "Em tự bôi cũng được mà..."
"Còn động đậy nữa thì ngồi lên đùi tôi."
Xe rẽ ngoặt, Đàn Mạt theo quán tính dán lên người anh, cả người cô nóng bừng.
Đàn Mạt bị anh nửa ôm trong lòng không cho nhúc nhích, lỗ tai cô đỏ như tôm luộc, sau đó Tạ Kỳ Thâm còn nhấc đôi chân thon của cô gác lên chân anh, vén vạt váy, cởi tất dài, lấy thuốc bôi cho cô.
Bụng ngón tay chốc chốc lại niết nhẹ trên làn da trắng nõn của cô.
Cả người cô tê dại như có từng luồng điện chạy qua.
Đàn Mạt không dám ngẩng đầu, cô chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phả vào dái tai mình, mấy giây sau anh mới trầm giọng nói: "Về nhà lại bôi thuốc tiếp, mấy ngày nay em đi lại cẩn thận, đừng để bị trầy xước thế này nữa."
"Vâng…"
Trái tim Đàn Mạt như bị lông tơ quét qua, nhớ lại tất cả những chuyện tối hôm qua, một lúc sau mới nói: "Tạ Kỳ Thâm, cảm ơn anh."
"Hả?"
Cô không ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lời nói vô cùng dịu dàng: "Cảm ơn anh tối hôm qua đã đến tìm em, với cả sau khi chúng ta kết hôn, anh vẫn luôn chăm sóc em."
Anh mỉm cười: "Nói cảm ơn suông thì không đủ thành ý lắm đâu?"
Đàn Mạt đỏ mặt, suy nghĩ lung tung: "Anh còn muốn em làm gì..."
"Bây giờ nghĩ thực đơn đêm giao thừa cho tốt, tôi muốn xem em định thể hiện tài năng bếp núc thế nào."
Cô đơ ra một chút, không khỏi nở nụ cười: "Được thôi, trong lòng em đã có thực đơn rồi, mà tối hôm đó mẹ cũng tới đúng không?"
"Hôm qua bà ấy nói với tôi bà ấy sẽ đi chơi cùng mấy người bạn."
"A, thế còn hai chúng ta thì sao?"
Tạ Kỳ Thâm nhìn cô: "Ngày mai tôi sẽ bay ra nước ngoài để tham gia một diễn đàn, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức trở lại vào đêm giao thừa."
Ánh mắt Đàn Mạt chợt tối đi: "Anh chắc chắn sẽ về chứ?"
Anh nhìn cô: "Em có muốn không?"
Đàn Mạt đỏng đảnh lẩm bẩm: "Em cảm thấy nếu người nào đó bỏ lỡ cơm tất niên mà em dày công chuẩn bị thì sẽ hối hận lắm đây, được vậy em sẽ hưởng dụng cả bàn ăn lớn một mình."
Tạ Kỳ Thâm câu môi: "Được, tôi sẽ gắng hết sức để không bỏ lỡ."
-
Trở lại thành phố Lệ, ba người Dương Hạ Lan, Tạ Kỳ Thâm và Đàn Mạt ăn một bữa cơm ở nhà, cùng nhau đón một cái Tết đoàn viên.
Buổi tối, Đàn Mạt giúp Dương Hạ Lan thu dọn hành lý: "Mẹ, mẹ sao lại vội vàng đi nước ngoài như vậy, mẹ đón giao thừa ở nhà rồi hẵng đi cũng được mà?"
Dương Hạ Lan mỉm cười: "Mấy bà bạn của mẹ đã hẹn nhau đến đảo Bali, ở thành phố Lệ hoài chán lắm, cũng đúng lúc để con và Kỳ Thâm đón tết riêng với nhau, trải qua thế giới hai người, mẹ không cần phải làm bóng đèn nữa."
"Đâu có ạ, bóng đèn gì chứ..."
"Nhưng mà ngày mai nó phải bay đến Paris rồi, lại để con ở nhà một mình."
"Không sao đâu ạ, công việc của anh ấy quan trọng."
"Vậy mấy ngày nay con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho Kỳ Thâm, đừng để nó lo lắng."
Đàn Mạt gật đầu.
Ngày hôm sau, Tạ Kỳ Thâm thức dậy rất sớm, không đánh thức cô, cùng Dương Hạ Lan đến sân bay.
Khi Đàn Mạt tỉnh lại, hai người đã lên máy bay rồi.
Vì là Tết Nguyên đán nên Đàn Mạt cũng cho dì giúp việc và đầu bếp trong nhà nghỉ lễ.
Cô bước xuống lầu, cảm giác biệt thự đột nhiên trống rỗng, không có chúi hơi người.
Mặc dù trong nhà cực kỳ ấm áp, nhưng không hiểu sao vẫn có đôi phần lạnh lẽo.
Đàn Mạt bước vào bếp, phát hiện trên bàn có bữa sáng, chắc chắn là Tạ Kỳ Thâm đã chuẩn bị cho cô.
Cô nhìn chằm chằm vào bữa sáng một lúc rồi thở dài, cảm thấy thật kỳ lạ.
Trước đây rõ ràng cô thích sống trong căn hộ một mình, đặc biệt thích cảm giác tự do, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy quạnh quẽ.
Có lẽ cô đã dần quen với cảm giác sống chung cùng Tạ Kỳ Thâm ...
Nhưng cuộc sống như thế này cũng chỉ kéo dài hai năm.
Đàn Mạt rũ mắt, lẳng lặng ngồi xuống ăn xong bữa sáng, sau đó đặt nguyên liệu trên mạng về quay video nấu ăn.
Cứ như vậy, Đàn Mạt quay rồi biên tập video hết cả một ngày, nhân tiện bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên trước.
Ngày hôm sau là giao thừa rồi.
Buổi sáng, Đàn Mạt nhận được tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm:
[Lịch trình hôm nay rất gấp, không biết có về Trung Quốc được không, em xem có muốn về ăn Tết trước với bố mẹ em không.]
Đàn Mạt nhìn thấy dòng tin nhắn đó, trong lòng cô trống rỗng, nỗi cô đơn buồn tủi kéo đến.
Nhưng cô vẫn nhắn lại: [Ừ ừ, anh cứ yên tâm làm việc đi, nếu anh không về thì em đến ăn Tết với bố mẹ, không sao đâu ~]
Trùng hợp thay, một lúc sau bố Đàn cũng gọi điện đến, biết Tạ Kỳ Thâm chưa từ nước ngoài trở về, chỉ có một mình cô ở biệt thự nên ông bèn bảo cô về nhà ăn Tết, có người nhà cũng vui hơn.
Tối hôm đó, trong tiệc mừng thọ của Túc Phương Vân, bố Đàn mẹ Đàn biết rõ Đàn Mạt bị tổn thương nên muốn dỗ dành cô nhiều hơn.
Trong lòng Đàn Mạt không muốn về, nhưng dù sao cũng là đêm giao thừa, không về nhà cũng không có ý nghĩa gì nên cô đành đồng ý, sau đó gửi tin nhắn báo cho Tạ Kỳ Thâm một tiếng.
Buổi sáng mua đồ Tết xong, Đàn Mạt bắt taxi trở về nhà.
Trong nhà rất náo nhiệt, có vài người họ hàng, Đàn Viễn Chu cũng đã về.
Khi Đàn Mạt đến nơi, bố Đàn mẹ Đàn đưa cô vào bếp, lúc này Đàn Chi Uyển đang cùng Túc Phương Vân làm bánh bao.
Túc Phương Vân nhìn thấy cô, vì bố Đàn mẹ Đàn đã báo trước nên vẻ mặt bà lão cũng ôn hòa hơn, không như lần trước: "Về rồi à?"
Đàn Mạt cười nhạt: "Vâng, thưa bà nội."
"Rửa tay đi, chúng ta cùng làm bánh bao."
"Dạ."
Đàn Mạt rửa tay xong quay lại, Túc Phương Vân hỏi cô: "Sao rồi? Đứa nhỏ Tạ Kỳ Thâm kia không về cùng à?"
"Hai ngày nay anh ấy đi công tác nước ngoài rồi ạ."
Đàn Chi Uyển đang trộn nhân thịt, cười nhẹ, thản nhiên nói: "Tết Nguyên Đán còn đi công tác, đúng là không quan tâm đến cô mà, hôm nay anh ta về được không?"
Đàn Mạt nghe ra được ý châm chọc trong lời của cô ta, nhàn nhạt nói: "Chắc về được."
Đàn Chi Uyển nhìn thấy bộ dạng không dám chắc chắn của cô, càng cười tươi hơn: "Quên đi, không về cũng không sao, đối với anh ta công việc quan trọng hơn, cô cứ ở nhà đón Tết cho đỡ cô đơn.
Bà nội, cháu nói có đúng không?"
Túc Phương Vân gật đầu: "Nếu hôm nay Kỳ Thâm không về thì cháu ở đây luôn đi."
Đàn Mạt cúi đầu: "Vâng."
Mọi người ăn trưa đơn giản trước.
Ăn xong, các dì giúp việc ở nhà bắt đầu trang trí lại ngôi nhà, dán câu đối Tết và riềm giấy.
Chữ viết Đàn Mạt đẹp nên giúp viết đôi câu đối, Đàn Viễn Chu đi tới thấy cô có mỗi một mình: “Hôm nay Tạ Kỳ Thâm để vợ đón Tết một mình thật sao? Chú phải gọi điện mắng cậu ta một trận mới được."
Đàn Mạt xấu hổ: "Chú út, chú đừng trêu cháu."
Đàn Viễn Chu cười vỗ đầu cô: "Không sao, ở đây đi, chú út chơi với cháu."
Sau khi Đàn Mạt viết xong câu đối, cô nghỉ ngơi một lát ở nhà mình.
Buổi chiều cô tỉnh dậy, thấy mọi người trong nhà đều bận rộn, mình cũng không giúp được gì, trong lòng chợt cảm thấy cô đơn.
"Thôi vậy, đi mua chút pháo hoa..."
Cô trở về phòng, khoác áo khoác, đeo khăn quàng cổ rồi một mình bước ra cửa.
Thường nói tuyết rơi báo hiệu mùa màng bội thu, sáng nay ở thành phố Lệ đã có một ít tuyết, lúc này trời rất lạnh, gió lạnh thổi vào mặt người đi đường đến đau buốt.
Khi bước đến khu biệt thự, cô giẫm lên những chiếc lá rụng, hai tay ấm áp đút vào túi quần, khuôn mặt trắng như ngọc to bằng nắm đấm thu lại trong chiếc khăn quàng cổ màu trắng, cô không nhịn được giậm chân hai cái.
"Lạnh quá đi mất..."
Cô cúi đầu, đang đạp đám lá rụng trên đường thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy ra nhìn, là Tạ Kỳ Thâm.
Cô bắt máy: "Tạ Kỳ Thâm..."
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, giọng nói dịu dàng ôn hòa truyền đến:
"Ừ, bây giờ em đang ở đâu?"
"Em vừa ra khỏi nhà định mua một ít pháo hoa.
Ở nhà không có việc gì làm nên em ra ngoài đi dạo một mình."
Đàn Mạt nghe thấy giọng nói của anh, cô không khỏi nở nụ cười: “Anh thì sao? Bây giờ anh đang làm gì, chừng nào mới có thể trở lại thành phố Lệ đây?"
"Tôi về rồi."
"Về rồi á?"
"Ừm, bây giờ tôi đang đi đón người."
Đàn Mạt không ngờ anh đã về rồi nhưng lại đi làm việc khác trước, không khỏi có chút hụt hẫng: "Đón người? Anh đi đón ai vậy..."
Đàn Mạt nói xong, tùy ý ngẩng đầu nhìn lên bèn thấy một người mặc áo choàng đen đứng ở cách đó mười mét trước mặt cô.
Tạ Kỳ Thâm đứng dưới tán cây long não cách đó không xa, mày kiếm vốn lạnh lùng, thế nhưng lúc này khi nhìn cô, trên khuôn mặt ấy lại nở nụ cười dịu dàng như lần gặp đầu tiên:
"Thì, đến đón cô nhóc nghịch ngợm nhà tôi đi ăn Tết."
Nhìn Tạ Kỳ Thâm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Đàn Mạt sững sờ tại chỗ, trong lòng nổi lên từng đợt sóng gió.
Ngay giây sau, cô nhìn thấy anh đi về phía mình.
Khi đi tới trước mặt cô, đôi mắt sáng ngời của Đàn Mạt nhìn thẳng vào anh, không biết người này mới vừa rồi đã quan sát cô bao lâu, sắc mặt cô hơi đỏ lên:
"Cô nhóc nào chứ..."
Tạ Kỳ Thâm nhìn cô, hơi nhướng mày:
"Trong nhà tôi chỉ có một cô nhóc."
"Nhìn rất ngốc."
Đàn Mạt tức giận: "Thế thì em không quen đâu, anh đi tìm người khác đi."
Vừa quay đầu định rời đi, cô đã bị người đàn ông ấy kéo đến trước mặt, chóp mũi khẽ va vào ngực anh, bàn tay đang nắm cổ tay cô nóng như lửa đốt, một giọng nam trầm thấp mang theo ý cười rơi xuống bên tai cô:
"Trêu cái là giận thật này."
Lỗ tai Đàn Mạt nóng rực, làn khói trắng hai người thở ra quấn quýt đan xen khiến lòng cô rối loạn, giận dữ lùi lại một bước:
"Tạ Kỳ Thâm, anh thật là nhàm chán."
Anh im lặng cười, cô vòng lại chủ đề: “Anh về lúc nào vậy? Em cứ tưởng hôm nay anh sẽ không về chứ."
"Cố về cho kịp, tôi đã hứa sẽ nếm thử cơm tất niên ai đó nấu rồi mà."
Đàn Mạt không khỏi nhíu mày: "Sáng nay em đã chuẩn bị xong bán thành phẩm cất vào tủ lạnh rồi, về xử lý thêm một chút là ăn được, nhưng mà cơm tất niên bên nhà em cũng thịnh soạn lắm đấy, anh muốn ăn ở đâu?"
"Về nhà."
Anh nhìn cô: "Trở về nhà của chúng ta."
Trước đây, khi Đàn Mạt được nhà họ Đàn nhận nuôi, vì Đàn Chi Uyển xa lánh cô, coi cô như kẻ ăn nhờ ở đậu nên mỗi ngày cô đều sống rất cẩn thận dè chừng, sợ sẽ bị đuổi ra ngoài bất cứ lúc nào.
Sau này cô đã thuê một căn hộ ở bên ngoài, nhưng dù cho đã có tổ ấm của riêng mình, trên thế giới này vẫn không có nơi nào cho cô được cảm giác thân thuộc.
Nhưng bây giờ Tạ Kỳ Thâm lại nói với cô, rằng căn biệt thự đó là nhà của họ.
Trong căn biệt thự ấy, họ sống với nhau không chỉ vì tờ giấy hôn thú, mà còn vì một danh xưng vô cùng ấm áp khác, đó là “nhà”.
Trái tim Đàn Mạt khẽ rung động, cô muốn cùng anh chạy khỏi nơi này, bèn nhẹ nhàng gật đầu: "Bây giờ chúng ta đi luôn sao?"
"Đừng vội, đi chúc Tết trước đã."
"Hả?"
Người đàn ông nọ như nghĩ ra điều gì đó, nửa cười nửa không nói: "Về nhà em, phải chúc Tết người trong nhà trước đã."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook