Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ
Quyển 3 - Chương 21: Mẹ của học trưởng đến Bắc Kinh

**

Đêm 30, bởi vì các loại lý do cũng không có về thăm cha mẹ nên Chu Phong và Vương Tiểu Vũ làm ổ trong phòng ở nho nhỏ của mình, một bên vui sướng xem chương trình Tết, một bên ôm máy tính thổ tào trên diễn đàn.

Đi dạo qua diễn đàn, cơ tình [tương tự như gian tình mà là của nam a] bắn ra bốn phía và vân vân quá chói mắt đi! 

“A ha ha ha, học trưởng, hai MC nam ban nãy thực cơ tình, anh nói bọn họ chính là cố ý hay là cố ý hay vẫn là cố ý?” Vương Tiểu Vũ mang theo vẻ cười gian nói. 

Bầu không khí vui sướng được duy trì liên tục đến tận nửa đêm, người dẫn chương trình trong ti vi bắt đầu đếm ngược: “… 6, 5, 4, 3, 2, 1… Năm mới vui vẻ!”

Vương Tiểu Vũ bị bầu không khí vui mừng kia lây nhiễm, nói: “Học trưởng, Năm…”

Bỗng nhiên môi bị ngăn chặn, rơi xuống là một trận hôn nồng nhiệt.

Một lúc lâu sau đó, Chu Phong mới buông cậu ra, ôn nhu nói: “Tiểu Vũ, năm mới vui vẻ.”

Thật vất vã Vương Tiểu Vũ mới bình phục hô hấp lại được, cậu cũng cười đáp: “Dạ, năm mới vui vẻ.”

Sờ sờ đầu của cậu, Chu Phong lại nói: “Anh đi gọi điện thoại.”

Tút tút ——

“Ừ? Là Tiểu Phong sao?” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

“Mẹ, năm mới vui vẻ.”

“Hầy hầy, một mình con ở bên ngoài cũng cần phải chiếu cố thân thể nhiều một chút a. Những lúc rảnh rỗi… Thì về nhà đi.”

“Ba đâu?”

“Con chờ một chút a. Ông già, con trai gọi điện thoại về! Ông mau tới nghe a!”

Xa xa truyền tới thanh âm tức giận của một nam nhân từ đầu bên kia: “Thằng nhóc đó còn dám gọi điện thoại về! Tôi mới không thèm nghe!”

“Ông bướng quá đi, đã nhiều năm rồi con trai chưa chịu về nhà, đều do ông dọa sợ!”

“Nói chung, nếu nó không một nàng dâu về cho tôi, tôi sẽ không nhận đứa con trai này!”

“Hầy, Tiểu Phong a, đừng nghe ba con nói bừa. Ông ấy đã sớm mềm lòng rồi, lúc này còn đang nằm úp sấp bên tai mẹ nghe trộm nữa đó.”

“Bà nói bậy bạ cái gì đó? Tôi mới không có nghe trộm đâu!”

“Tiểu Phong, nghe mẹ nói đi, năm nay con đã tròn 30 rồi, vẫn là nên tìm một người vợ, dù là nam hay nữ, cũng đều được a.”

Chu Phong nhìn nhìn Vương Tiểu Vũ đang vểnh tai nghe lén, cười nói: “… Mẹ, kỳ thực, con đã tìm được rồi.”

“Hả? Vậy sao? Là đứa nhỏ như thế nào?” Mẹ Chu vui vẻ nói.

Chu Phong chuyển điện thoại sang cho Vương Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, đến, chúc mừng năm mới với mẹ nào.”

Vương Tiểu Vũ do bất ngờ không kịp đề phòng nên khẩn trương nhận lấy di động, lắp bắp nói: “Dạ, mẹ… Ấy, dì, dì, xin chào, con là Vương Tiểu Vũ. Năm mới vui vẻ ạ.”

Mẹ Chu cao hứng nói: “Ấy chà, vừa nghe qua chính là một đứa nhỏ nhu thuận ngoan ngoãn a. Cũng gọi mẹ đi, đến, nói cho mẹ biết, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sang năm là con được 24.”

Mẹ Chu hiền lành nói: “Còn nhỏ tuổi quá a, ngoan, có thời gian thì cùng Tiểu Phong về nhà để chúng ta nhìn nhìn xem.”

Vương Tiểu Vũ: “Dạ, dạ.”

“Còn có a, hai con phải sống thật tốt, nếu như Tiểu Phong khi dễ con, liền nói cho mẹ biết, mẹ thay con dạy dỗ nó.”

Nhìn nhìn Chu Phong đang cười trộm, Vương Tiểu Vũ nói: “Mẹ, học trưởng đối với con rất tốt, sẽ không khi dễ con đâu.”

“Thật sao, vậy là tốt rồi, con đưa điện thoại cho nó nghe đi.”

Chu Phong tiếp nhận điện thoại, “Dạ? Mẹ… Không sai, chính là em ấy, con xác định… Em ấy rất ngoan, là học đệ của con… một thạc sĩ chuyên về vẽ hoạt họa, vừa mới du học về… Yên tâm, sẽ không để người chạy mất đâu, con chính là mối tình đầu của em ấy nha… Gia đình em ấy, hẳn là vẫn chưa biết… Vâng cứ như vậy, ba mẹ nhớ chú ý thân thể a… Yên tâm, con sẽ làm vậy. Dạ, hẹn gặp lại.”

Vừa thấy anh cúp điện thoại, Vương Tiểu Vũ không kịp chờ đợi vội nói: “Em… Cái gì mà anh là mối tình đầu của em chứ? Mấy lời này sao anh lại nói cho mẹ anh biết nha?”

Chu Phong chạm chạm vào mũi cậu, nói: “Sai rồi, là mẹ chúng ta, huống hồ, đây không phải là sự thực sao?”

Dường như đúng là mình nói cho anh biết, Vương Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng.

Chu Phong nói tiếp: “Tiểu Vũ, mẹ muốn anh trông chừng em cho kỹ một chút.”

Vương Tiểu Vũ: “Vì sao?”

Chu Phong buồn cười nói: “Nói em còn trẻ, sợ em… Bỏ trốn theo người khác.”

Vương Tiểu Vũ ngẩng đầu lên: “Hừ, vậy anh phải cẩn thận một chút đó.”

Chu Phong trêu đùa: “Thế nào? Phu nhân? Anh vẫn không thể thỏa mãn em sao?”

Nói rồi, anh ái muội liếc nhìn chỗ đó của Vương Tiểu Vũ.

Bụng dưới của Vương Tiểu Vũ căng thẳng, “Anh anh anh sao lại nói ra trắng trợn như vậy? Học trưởng chính trực đầy khí chất trước đây đã đi đâu rồi?”

“Ha hả.”

Sau đó, dưới sự nhắc nhở của Chu Phong, Vương Tiểu Vũ cũng gọi điện thoại chúc Tết ba mẹ của mình.

Hai người kia vẫn theo thường lệ mà oán trách năm nay cậu không chịu về nhà, hơn nữa còn hỏi tới công việc và tình huống sinh hoạt của cậu, sau đó, lại cùng nhau nhắc tới chuyện năm sau sẽ tìm thời gian đến Bắc Kinh thăm hỏi cậu.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Vương Tiểu Vũ nhìn vào mắt Chu Phong, nhún nhún vai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương