Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ
-
Quyển 3 - Chương 22: Mẹ của Tiểu Vũ Trụ cũng đến Bắc Kinh
**
Lúc tan tầm về đến nhà, Vương Tiểu Vũ đứng ngoài cửa chần chừ.
Làm sao bây giờ…
Có khi nào sẽ nhìn đến… Tình cảnh đầy huyết tinh hay không đây?
Vương Tiểu Vũ cắn răng một cái, nhắm mắt lại.
Quên đi, chết thì chết nha.
Lấy chìa khóa mở cửa, truyền đến tiếng cười khoa trương của mẹ mình từ bên trong.
“Ha ha ha, chị Chu, Tiểu Phong nhà chị thật không tệ a, thành thục ổn trọng. Cảm ơn nó đã luôn chăm sóc cho Tiểu Vũ nhà em nha, thằng bé a mới vừa bước chân vào đời nên cái gì cũng không hiểu, toàn dựa vào Tiểu Phong nhà chị chỉ điểm thôi.” Mẹ Vương khách khí nói.
“Đâu đâu, Tiểu Vũ cũng rất ngoan a, vừa mới đi du học về ưu tú như vậy mà, thanh niên chính là phải năng động vậy đó.” Mẹ Chu rất vui lòng tiếp nhận lời khen.
“Con trai em năng động sao? Vậy em cũng yên tâm được chút ít!” Mẹ Vương biết trình độ đức hạnh của con mình là cái dạng gì, nhịn không được mà chối từ. “Bất quá, rốt cuộc vẫn nên mua một phòng riêng để sau này con trai cưới vợ nữa, cứ thuê phòng chung thế này cũng không phải là chuyện hay a.”
Mẹ Chu an ủi: “A… Ha ha, Tiểu Vũ nhà em còn trẻ mà, đừng vội.”
Con ngươi của bà chuyển chuyển, quyết định giúp con trai mình lưu lại ấn tượng tốt trong lòng thông gia, vì vậy còn nói thêm: “Ngược lại là Tiểu Phong nhà chị đây, mấy ngày nay chị cũng không được nhàn rỗi gì cho cam, đã dẫn nó đi xem một phòng ở mới tốt hơn, nếu thuận lợi, cuối năm nay có thể giao phòng. Em xem đi, đứa con trai này của chị rất có khí phách, còn tự mình gom đủ tiền đi mua đâu.”
Mẹ Vương kinh ngạc nói: “Thực vậy a? Tiểu Phong nhà chị thật có bản lĩnh nha, nhanh như vậy đã có thể tự mua phòng ở cho riêng mình rồi? Nghệ thuật gia chính là nghệ thuật gia a.”
“Đâu đâu, chỉ là một tiểu biên kịch mà thôi.” Mẹ Chu khiêm tốn nói.
“Được rồi, nhà chị nhìn trúng phòng ở nào vậy? Kiến trúc ra sao? Em cũng phải giúp Tiểu Vũ lưu ý một chút, nếu như có thể, trước tiên giúp nó mua lại đã, bởi vì có vẻ như giá phòng sẽ còn không ngừng tăng đâu, không xuống tay là không được a.” Nói đến phòng ở, Mẹ Vương rất hăng hái.
Mẹ Chu: “Ừm, căn phòng kia a ở tại… Ấy, Tiểu Vũ đã về rồi kìa.”
Vương Tiểu Vũ co quắp nói: “Ngạch… Mẹ, dì. Hai người… Trò chuyện đến thật ăn ý a.”
Mẹ Vương đứng lên từ trên ghế sô pha, vọt tới trước mặt Vương Tiểu Vũ, nói: “Hầy, để mẹ xem xem. Bị ăn nắng đen đi chút rồi, cũng đã quen đi, không tệ không tệ, quả nhiên là ăn cơm nước ngoài có khác.”
Vương Tiểu Vũ: “Mẹ, con đã về nước hơn nửa năm rồi.”
Mẹ Vương vỗ đầu của cậu, dạy bảo: “Con cũng biết con về nước được hơn nửa năm a, còn không biết về thăm nhà một chút!”
Nói đến đề tài này Vương Tiểu Vũ liền theo bản năng muốn bỏ trốn.
“A! Mẹ, có phải học trưởng đang ở trong phòng bếp không? Để con vô phụ anh ấy.”
Nhìn theo bóng lưng của cậu, Mẹ Vương bất đắc dĩ thở dài: “Đứa nhỏ này… Chị Chu, chúng ta tiếp tục trò chuyện đi.”
Vương Tiểu Vũ trốn vào phòng bếp, Chu Phong đang xào rau ở bên trong.
“Tiểu Vũ đã về rồi à.”
Vương Tiểu Vũ dựa sát vào anh, tặc hề hề [] chỉ chỉ bên ngoài: “Dạ, học trưởng, hai người họ… Vẫn như vầy phải không?”
Chu Phong cười nói: “Đúng vậy, từ khi mới vừa vào cửa liền bắt đầu khen tặng nhau, cái gì mà da đẹp, cái gì mà khen rất biết bảo dưỡng gì gì đó. Từ sắc đẹp chuyển đến dưỡng sinh, từ ông xã cho tới công tác, từ con trai cho tới mua phòng ở. Chưa từng dứt tiếng cười.”
Bản thân Mẹ Vương lớn lên vốn đã xinh đẹp, đa phần tướng mạo của Vương Tiểu Vũ đều được kế thừa từ gen của bà, cho dù đã 44 tuổi, bộ dáng vẫn cứ tươi trẻ như cũ, hơn nữa nhờ chú trọng bảo dưỡng, quả thực làn da rất đẹp, mà Mẹ Chu cũng coi như là người đồng đạo. Hai người cộng lại cũng đã gần được 100 tuổi, tự nhiên công phu xã giao sẽ không kém, ngoại trừ loạt chuyện về con trai, bản thân hai bà đều rất ăn ý, cho nên cứ như là “vừa gặp đã quen”.
Vương Tiểu Vũ líu lưỡi: “Hợp ý như vậy?”
Chu Phong liếc mắt nhìn cậu, nói: “Đúng vậy.”
Vương Tiểu Vũ càng dựa sát vào anh, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ anh có…”
Chu Phong ngầm hiểu ý, trấn an nói: “Yên tâm, mẹ anh có chừng mực.”
Nói rồi, anh xúc rau khỏi chảo, sắp lên dĩa nhỏ.
“Đến, trước dọn cơm ra đi.”
Lúc tan tầm về đến nhà, Vương Tiểu Vũ đứng ngoài cửa chần chừ.
Làm sao bây giờ…
Có khi nào sẽ nhìn đến… Tình cảnh đầy huyết tinh hay không đây?
Vương Tiểu Vũ cắn răng một cái, nhắm mắt lại.
Quên đi, chết thì chết nha.
Lấy chìa khóa mở cửa, truyền đến tiếng cười khoa trương của mẹ mình từ bên trong.
“Ha ha ha, chị Chu, Tiểu Phong nhà chị thật không tệ a, thành thục ổn trọng. Cảm ơn nó đã luôn chăm sóc cho Tiểu Vũ nhà em nha, thằng bé a mới vừa bước chân vào đời nên cái gì cũng không hiểu, toàn dựa vào Tiểu Phong nhà chị chỉ điểm thôi.” Mẹ Vương khách khí nói.
“Đâu đâu, Tiểu Vũ cũng rất ngoan a, vừa mới đi du học về ưu tú như vậy mà, thanh niên chính là phải năng động vậy đó.” Mẹ Chu rất vui lòng tiếp nhận lời khen.
“Con trai em năng động sao? Vậy em cũng yên tâm được chút ít!” Mẹ Vương biết trình độ đức hạnh của con mình là cái dạng gì, nhịn không được mà chối từ. “Bất quá, rốt cuộc vẫn nên mua một phòng riêng để sau này con trai cưới vợ nữa, cứ thuê phòng chung thế này cũng không phải là chuyện hay a.”
Mẹ Chu an ủi: “A… Ha ha, Tiểu Vũ nhà em còn trẻ mà, đừng vội.”
Con ngươi của bà chuyển chuyển, quyết định giúp con trai mình lưu lại ấn tượng tốt trong lòng thông gia, vì vậy còn nói thêm: “Ngược lại là Tiểu Phong nhà chị đây, mấy ngày nay chị cũng không được nhàn rỗi gì cho cam, đã dẫn nó đi xem một phòng ở mới tốt hơn, nếu thuận lợi, cuối năm nay có thể giao phòng. Em xem đi, đứa con trai này của chị rất có khí phách, còn tự mình gom đủ tiền đi mua đâu.”
Mẹ Vương kinh ngạc nói: “Thực vậy a? Tiểu Phong nhà chị thật có bản lĩnh nha, nhanh như vậy đã có thể tự mua phòng ở cho riêng mình rồi? Nghệ thuật gia chính là nghệ thuật gia a.”
“Đâu đâu, chỉ là một tiểu biên kịch mà thôi.” Mẹ Chu khiêm tốn nói.
“Được rồi, nhà chị nhìn trúng phòng ở nào vậy? Kiến trúc ra sao? Em cũng phải giúp Tiểu Vũ lưu ý một chút, nếu như có thể, trước tiên giúp nó mua lại đã, bởi vì có vẻ như giá phòng sẽ còn không ngừng tăng đâu, không xuống tay là không được a.” Nói đến phòng ở, Mẹ Vương rất hăng hái.
Mẹ Chu: “Ừm, căn phòng kia a ở tại… Ấy, Tiểu Vũ đã về rồi kìa.”
Vương Tiểu Vũ co quắp nói: “Ngạch… Mẹ, dì. Hai người… Trò chuyện đến thật ăn ý a.”
Mẹ Vương đứng lên từ trên ghế sô pha, vọt tới trước mặt Vương Tiểu Vũ, nói: “Hầy, để mẹ xem xem. Bị ăn nắng đen đi chút rồi, cũng đã quen đi, không tệ không tệ, quả nhiên là ăn cơm nước ngoài có khác.”
Vương Tiểu Vũ: “Mẹ, con đã về nước hơn nửa năm rồi.”
Mẹ Vương vỗ đầu của cậu, dạy bảo: “Con cũng biết con về nước được hơn nửa năm a, còn không biết về thăm nhà một chút!”
Nói đến đề tài này Vương Tiểu Vũ liền theo bản năng muốn bỏ trốn.
“A! Mẹ, có phải học trưởng đang ở trong phòng bếp không? Để con vô phụ anh ấy.”
Nhìn theo bóng lưng của cậu, Mẹ Vương bất đắc dĩ thở dài: “Đứa nhỏ này… Chị Chu, chúng ta tiếp tục trò chuyện đi.”
Vương Tiểu Vũ trốn vào phòng bếp, Chu Phong đang xào rau ở bên trong.
“Tiểu Vũ đã về rồi à.”
Vương Tiểu Vũ dựa sát vào anh, tặc hề hề [] chỉ chỉ bên ngoài: “Dạ, học trưởng, hai người họ… Vẫn như vầy phải không?”
Chu Phong cười nói: “Đúng vậy, từ khi mới vừa vào cửa liền bắt đầu khen tặng nhau, cái gì mà da đẹp, cái gì mà khen rất biết bảo dưỡng gì gì đó. Từ sắc đẹp chuyển đến dưỡng sinh, từ ông xã cho tới công tác, từ con trai cho tới mua phòng ở. Chưa từng dứt tiếng cười.”
Bản thân Mẹ Vương lớn lên vốn đã xinh đẹp, đa phần tướng mạo của Vương Tiểu Vũ đều được kế thừa từ gen của bà, cho dù đã 44 tuổi, bộ dáng vẫn cứ tươi trẻ như cũ, hơn nữa nhờ chú trọng bảo dưỡng, quả thực làn da rất đẹp, mà Mẹ Chu cũng coi như là người đồng đạo. Hai người cộng lại cũng đã gần được 100 tuổi, tự nhiên công phu xã giao sẽ không kém, ngoại trừ loạt chuyện về con trai, bản thân hai bà đều rất ăn ý, cho nên cứ như là “vừa gặp đã quen”.
Vương Tiểu Vũ líu lưỡi: “Hợp ý như vậy?”
Chu Phong liếc mắt nhìn cậu, nói: “Đúng vậy.”
Vương Tiểu Vũ càng dựa sát vào anh, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ anh có…”
Chu Phong ngầm hiểu ý, trấn an nói: “Yên tâm, mẹ anh có chừng mực.”
Nói rồi, anh xúc rau khỏi chảo, sắp lên dĩa nhỏ.
“Đến, trước dọn cơm ra đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook