Không còn tin bình an của Mạnh Tử An. Ta thường xuyên vỗ về nửa cây trâm Phỉ Thúy kia, suy nghĩ bay rất xa về một nơi xa xăm nào đó mà chính ta cũng không biết là nơi nào. Mùa hè sau đó không lâu, Tố Lan lấy chồng. Nàng tới tạm biệt, khóc đến hoa lê đẫm mưa, trước lúc chia tay vài lần ngập ngừng muốn nói nhưng do dự cuối cùng vẫn không nói. Ta an ủi, vỗ vỗ gương mặt nàng. Lậpgia đình tựa như số phận chung của tất cả nữ nhân.

Cha mẹ vì hôn sự của ta mà lo lắng, người tới cửa cầu hôn rất nhiều mà ta chỉ nói một câu, ta không lấy. Không lấy. Trận tuyết đầu đông đã tan, Tố Lan đến thăm ta, nàng mang thai, nàng nói chồng nàng đối xử với nàng rất tốt nhưng ta vẫn đọc được vẻ ảm đạm, buồn bã ẩn sau trong lòng nàng. Ta nói: “Tố Lan, nếu như hắn không tốt với muội, muội hãy nói cho ta biết, dù sao ta cũng sẽ nói một tiếng cho muội.” Nàng đột nhiên khóc trong lòng dùng dằng: “Tiểu thư, không phải vậy, hắn đối xử với ta rất tốt, mà là Mạnh Tử An.” Ta tức thì ngây người: “Hắn, hắn sao rồi?” “Chết nơi sa trường.”

Thế giới của bỗng chốc rơi vào bóng tối vô tận, ta không còn biết gì cả. Tố Lan ôm lấy ta. Nam nhân ngày ấy mang theo nửa cây trâm ra đi, thực một đi không trở lại. Thì ra đoạn trâm ngày đó đã sớm báo trước tất cả. Ta không khóc. Nước mắt cũng không thể trút hết được đau thương của ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương