Đảo mắt mà đã năm mới.Trước tết nguyên tiêu một ngày, Tố Lan nhìn ta mấy lần muốn nói lại thôi, ta dùng ánh mắt thăm dò nàng. Nàng hỏi dò: “ Tiểu thư, người còn nhớ Mạnh Tử An không? Câu nói như cây kim vô hình đâm vào da thịt ta, kinh hồn bạt vía. “Hắn muốn gặp mặt tỷ một lần nữa.” Ta cụp mắt xuống, không nói. “Tỷ không gặp thì chẳng còn cơ hội nữa. Tháng giêng này, hắn sẽ tòng quân. Hắn nói muốn trả thù cho em gái.” “Muội đã gặp hắn?” Ta nghi ngờ hỏi. Nàng đỏ mặt gật đầu một cái: “Muội thấy hắn rất đáng thương. Hắn đi chuyến này chưa biết sống chết sẽ ra sao?” Ta đứng lên, soi gương rồi sửa sang lại búi tóc, trong lòng như thiên quân vạn mã giày xéo. Mà ta chỉ là “À” một tiếng cũng chưa nói là đi hay không đi. Tố Lan biết điều đẩy cửa đi ra ngoài.

Mặc dù chiến tranh cả một góc trời nhưng dường như không ảnh hưởng chút nào tới tâm trạng vui chơi hăng hái của mọi người. Năm nay hội đèn lồng vẫn như cũ, sáng lạn rực rỡ, biển người như dệt cửi. Ta nói với Trương bá ở phía sau: “Trương bá chúng ta tự đi là được rồi, bá không cần đi theo.” Trương bá tưởng ta muốn đi nhà xí nên vội vã gật đầu. Ta kéo theo Tố Lan đi xuyên qua đám người. Tố Lan dường như hiểu ý ta, im lặng dẫn ta đi về phía trước.

Dưới bóng cây liễu cao to chính là người nam nhân tên Mạnh Tử An. Ta cúi đầu không nói. Hắn lên tiếng, giọng nói đã từng vang lên trong giấc mộng của ta vô số lần. Hắn nói chuyên lần trước là đường đột, lần nàu muốn gặp mặt Tiểu thư một là tạm biệt hai là giãi bày tâm sự trong lòng. Ta lo lắng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, không có đau thương ngày ấy chỉ có kiên định, nhẫn nhục, chịu đựng. Trầm mặc tựa như nước hồ tĩnh lặng kia, không gió, không sóng. Một lúc sau, hắn nói xin ta chú ý giữ gìn sức khỏe. Mãi một lúc sau, ta nói: “Ngươi sẽ trở về sao?” Hắn trầm ngâm hồi lâu, không có nói có bởi vì như vậy chính là hứa hẹn, cũng không nói không bởi vì hắn cũng không nhẫn tâm. Từ vẻ mặt của hắn, ta hiểu tất cả. Vừa lúc đó, cây trâm phỉ thúy trên tóc ta bỗng dưng rơi xuống đất, gãy làm hai đoạn. Ta và hắn ngơ ngác nhìn nhau.

Ta nói với Tố Lan đứng đó không xa: “Chúng ta trở về thôi, Trương bá chờ sốt ruột rồi.” Ta nhẹ nhàng xoay người cũng không thèm quay đầu nhìn lại, cũng không hề nói lời tạm biệt nhưng ta cảm nhận được ánh mắt của hắn tiễn ta đi rất xa. Mấy ngày sau, Mẹ hỏi ta: “Cây trâm đâu rồi?” “Gãy rồi.” “Vậy một nửa của nó đâu rồi?” “Đánh mất rồi.” Bà hờn giận nói: “ Lớn như vậy mà còn nghịch phá, sau này đến nhà chồng thì làm sao?” Ta nói ta không lấy chồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương