Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
-
Chương 72
Đỗ Ngân Bảo tự cho là đã phát hiện một bí mật cực lớn khiến hắn nhất thời đứng ngồi không yên, lúc nào cũng cảm giác có cái gì đang nghẹn ở cổ họng, trong đầu cứ ám ảnh hai chữ ‘nữ nhi’. Sao hắn lại là nữ nhi được chứ….
Đỗ Đồng Bảo đang luyện chữ, thấy Đỗ Ngân Bảo như người mất hồn cứ lẩm bẩm hai chữ ‘nữ nhi’, bèn cau mày hỏi, “Ngân Bảo, đệ sao vậy?”
“Không…. Không có gì hết!” Đỗ Ngân Bảo vừa nghe Đỗ Đồng Bảo hỏi lập tức cảnh giác, vỗ đầu một cái, cười toét miệng nói, “À, hình như vừa rồi đại tỷ gọi đệ có chuyện gì đó, đệ phải đi ngay coi thử chuyện gì đây!” Đi rồi Đỗ Ngân Bảo mới nghĩ: tại sao hắn phải đề phòng Đỗ Đồng Bảo chứ? Nhưng tận sâu trong lòng Đỗ Ngân Bảo lại không hề muốn nói cho Đỗ Đồng Bảo biết An Nhiên là nữ nhi một tí nào. Chính Đỗ Ngân Bảo cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ đó, nghĩ mãi không thông, cuối cùng đành tự an ủi: đã là bí mật dĩ nhiên càng ít người biết càng tốt rồi. Ngày nào đó An Nhiên dám không nghe lời, hắn sẽ lấy cái này uy hiếp.
Đỗ Ngân Bảo đã tự dặn bản thân cứ tự nhiên vờ như không biết nhưng rốt cuộc khi thấy mặt An Nhiên vẫn cảm giác không được tự nhiên. An Nhiên thấy Đỗ Ngân Bảo như vậy, sẵn cây quạt trong tay đập đầu hắn một cái, mắng, “Mấy ngày nay thấy ta ngươi cứ né né tránh tránh là sao hả? Đã làm chuyện gì có lỗi với ta phải không?”
“Làm gì có!” Đỗ Ngân Bảo chột dạ phản bác, nhìn An Nhiên nghĩ: sao trên đời lại có một cô nương anh tuấn, khí khái và hung hãn…. như vậy chứ? Đỗ Ngân Bảo lại bắt đầu nghi ngờ hẳn là hắn đã nghe lầm. An Nhiên thấp hơn Đỗ Ngân Bảo cả một cái đầu nên bình thường hắn rất thích ôm vai An Nhiên xưng huynh gọi đệ. Giờ nhớ lại, Đỗ Ngân Bảo bất giác đỏ mặt, lẩm nhẩm ‘A di đà Phật’, rồi ho khan hai tiếng, nghiêm trang nói, “Mấy ngày nay ta nhiễm phong hàn, sợ lây cho ngươi chứ bộ!”
“Ồ, không ngờ ngươi lại tốt như vậy!” An Nhiên nói, “Phụ thân ta có phương thuốc bí truyền trị phong hàn hay lắm, ngươi theo ta ta lấy cho!”
“Hả?” Đỗ Ngân Bảo trợn to mắt, không đi lại sợ lộ, đành phải gật đầu, ngoan ngoãn đi theo An Nhiên lấy thuốc.
Dọc đường đi, Đỗ Ngân Bảo luôn cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng đâu đây, lại nhìn khuôn mặt như ngọc của An Nhiên, tim bỗng đập như đánh trống, cảm giác thở không thông. diễn/lđànln/lê,quý,đônln Đỗ Ngân Bảo cứ lo nhìn An Nhiên, không chú ý dưới chân, vấp phải hòn sỏi suýt chút té sấp xuống. Hắn cố gắng ổn định thân thể mới tránh được một phen làm trò cười, ngẩng đầu lên lại thấy ngay khuôn mặt nghiêm túc của An lão, lần này đúng là sợ tới mức quên thở.
“Đứng đực đó làm gì, còn không mau đi theo ta vào phòng!” An lão chỉ tay vào mặt Đỗ Ngân Bảo nói, xoay người bước vào phòng, quay đầu lại vẫn thấy Đỗ Ngân Bảo còn ngồi chồm hổm trên đất, bèn quát lên, “Nhanh lên! Rề rề như một cô nương!”
“Phụ thân, Ngân Bảo đang bị bệnh mà!” An Nhiên nói.
An lão nhìn Đỗ Ngân Bảo nói, “Sắc mặt nó hồng nhuận như vậy, bệnh thế nào được!” Dứt lời, An lão lại đạp một cái thật mạnh lên mông Đỗ Ngân Bảo, rồi xách vào phòng như xách gà, sau đó vỗ một xấp thư trước mặt Đỗ Ngân Bảo nói, “Đi đưa thư giúp ta!”
“A….” Đỗ Ngân Bảo ngạc nhiên ngẩn ra. An lão lại hừ một tiếng, “Còn không mau đi! Thuận đường kêu tỷ, tỷ phu của ngươi tới đây luôn!”
Đỗ Ngân Bảo vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa sờ sờ mông lẩm bẩm, “An lão tướng quân thật là bá đạo!” Nhưng vẫn vội nghe lời, đi kêu Đỗ Thu Nương Phạm Trường An tới.
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đang sầu não chuyện Lý Nhiên và Đỗ Nhược Lan, nghe nói là An lão gọi vội hỏi Đỗ Ngân Bảo có chuyện gì. Đỗ Ngân Bảo chần chừ một hồi rốt cuộc nói ra thân phận thật của An lão. Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An nghe xong đều ngu người: cái gì? An lão tướng quân đang ở Mai Viên? Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, lúc không tìm tự nhiên lại xuất hiện!
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương vội vàng chạy qua chỗ An lão.
Phạm Trường An nghe An lão nói xong, sững sờ một lát mới nắm tay Đỗ Thu Nương hỏi, “Thu Nương, chúng ta quá may mắn rồi đúng không?”
“Ở hiền gặp lành mà!” Đỗ Thu Nương gật đầu, ngây ngô nói.
Đỗ Ngân Bảo đưa thư xong, vào lúc xế chiều, có năm người khách tới Mai viên. Số lượng không nhiều, nhưng năm người đều là tộc trưởng của năm gia tộc lớn nhất, nắm giữ mạch sống của cả Đại Tề hiện nay. Năm người đứng trước cổng Mai Viên, không cần mở miệng, chỉ khí thế thôi cũng đã đủ dọa người.
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương tự mình ra cổng đó. Cả hai đều rất xúc động nhưng không dám lỗ mãng, mời năm người vào trong. Năm người kia xem hai người như không khí, thản nhiên bước nhanh vào trong. Khi thấy An Tri Hoán, cả năm người không hẹn mà đồng thời cúi người chào thành kính, vẻ mặt hết sức kích động, gọi “Đại ca!” “Bá phụ!”
Khung cảnh kia quả thật là lay động lòng người.
Trong năm người, lớn nhất thì còn nhiều tuổi hơn cả An lão, nhỏ nhất cũng lớn hơn Phạm Trọng Lương, ai ai cũng là truyền kỳ của Đại Tề, là nhân vật có thể làm mưa làm gió, nhưng hôm nay lại đồng thời xuất hiện trước mặt Đỗ Thu Nương khiến nàng rất kích động.
“Chúng ta có chết ngay bây giờ ta cũng thấy đáng! Quả nhiên là….” Đỗ Thu Nương đang xúc động tới mức ngơ người thì Phạm Trường An đã thay nàng nói ra tiếng lòng, ngạc nhiên nhìn qua hắn. Hắn ngượng ngùng sờ sờ đầu, hỏi, “Nàng thấy ta thật là ngốc đúng không? Bởi vì ta đang rất kích động!”
“Hì hì, chàng đừng lo!” Đỗ Thu Nương nói nhỏ, “Mau nhìn mặt phụ thân kìa!” Có gì phải xấu hổ chứ! Cả người từng trải qua biết bao sóng gió như công công nàng kích động thế kia cơ mà!
Mỗi tộc trưởng đều mang theo mấy rương quà tới, để gần như kín cả sân. An lão chỉ nhìn lướt qua một lượt rồi nói với Đỗ Thu Nương, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi dọn thức ăn lên đi!”
Đỗ Thu Nương dọn cơm xong, An lão lại chỉ vào đống rương trong sân nói với Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An, “Mấy cái rương kia hai đứa cất đi, xem như quà bá phụ chúc mừng ngươi thi đậu Trạng Nguyên!”
Bá…. Bá phụ?
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương nhìn nhau, đều nghĩ: nương ơi! An lão rõ ràng là đang nói cho năm tộc trưởng biết lão sẽ làm chỗ dựa cho hai người! Phạm Trường An vội kéo tay Đỗ Thu Nương vái chào năm tộc trưởng. Hai người chào xong, An lão lại nói, “Mấy rương này xem như tiền ăn tiền ở của ta mấy bữa nay, chịu khó làm thêm mấy món ngon cho ta ăn, không được bày ra cái bản mặt thối như mấy bữa trước nữa nghe chưa!”
Đỗ Thu Nương nhất thời nghẹn lời, thấy vẻ ranh mãnh trong mắt An lão, suýt chút không nhịn nổi phải bật cười. Lúc này An lão lại nói với năm tộc trưởng, “Ta rất vừa ý tiểu tử này, nên đã làm nghĩa tử. Nó đã đậu Trạng Nguyên kỳ thi vừa rồi, nào ngờ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng lại không mấy người tới chung vui. Còn nghĩa đệ của ta, các ngươi cũng biết đó, vốn là thừa tướng, nay từ quan không nói, còn bị mấy kẻ có mắt không tròng trèo đầu cưỡi cổ, khiến ta chẳng biết giấu mặt ở đâu!”
Phạm Trường An thức thời, bày ra vẻ mặt hết sức phức tạp, như có ngàn vạn nỗi khổ không nói nên lời.
“Ngài thật là! Tùy tiện quá, có nghĩa tử, nghĩa đệ cũng không chịu báo cho bọn đệ (bọn chất nhi) biết một tiếng!” Năm tộc trưởng nghe xong, lập tức vỗ bàn nhao nhao lên, mỗi người một câu. d iễn.đạcln.lê/q=ư;ý,đôlưn Người nói: nhân tình ấm lạnh, nay chẳng bằng xưa; người lại bảo: phải làm chủ cho nghĩa đệ của An lão vân vân.
An lão nháy mắt với Phạm Trọng Lương ra hiệu. Phạm Trọng Lương hiểu ý vội dẫn Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đi ra ngoài. Bên ngoài, Đỗ Kim Bảo, Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo, Trương Bác Hưng và Lý Nhiên đã sớm đứng chờ từ sớm, tò mò kéo Phạm Trường An hỏi thân phận của năm người mới tới.
Ngươi hỏi năm người họ là ai? Bọn họ đều là khai quốc công thần của Đại Tề đó!
Thái tổ hoàng đế và bảy huynh đệ kết nghĩa chinh chiến nhiều năm định ra giang sơn Đại Tề, ngoại trừ một nữ tướng duy nhất gả cho Thái tổ hoàng đế làm hậu, và An tướng quân không nhận tước phong, quyết chí ở lại canh giữ biên cương, thì năm người còn lại đều được phong tước.
Giờ, trong bảy người lúc đó chỉ còn sót lại An lão và Định quốc công, năm người đã mất. Vì vậy bốn trong năm tộc trưởng có mặt ở Mai Viên hôm nay là đời sau của bốn vị khai quốc công thần kia, tất nhiên cả bốn đều được kế thừa tước vị của phụ thân
“Nói cách khác, không chỉ An tướng quân và Định quốc công là nhân vật lợi hại, bốn người kia cũng không kém nhiều ít?” Đỗ Ngân Bảo kích động hỏi Phạm Trọng Lương.
Đỗ Ngân Bảo vừ dứt lời, cả Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương, và Trương Bác Hưng đều cong ngón tay gõ lên đầu hắn.
“Ngốc! Có thời gian thì xem thêm một ít sách sử cho biết với người ta đi!” Đỗ Thu Nương mắng, “Bọn họ tuy không vào triều, nhưng rất nhiều quan lại trong triều đều từng là môn khách của họ, nên rất có uy vọng trong triều. Hơn nữa, họ lại bá chủ một phương về kinh tế. ‘Năm gia tộc lớn nhất Đại Tề’ là có ý nghĩa gì, đệ hiểu không vậy?”
Trương Bác Hưng chép miệng nói, “Mọi người nói xem, nếu chúng ta bắt cóc hết sáu người này thì sẽ đổi được bao nhiêu tiền chuộc?”
“Ta chỉ sợ huynh chưa kịp ra tay thì đã bị giết chết rồi!” Phạm Trường An chỉ vào bốn góc phòng nói, “Mỗi gia tộc lớn đều có ảnh vệ riêng, bí mật đi theo bảo vệ, ai ai cũng là cao thủ hết!” Dứt lời, Phạm Trường An còn làm một động tác cắt cổ. Trương Bác Hưng hoảng sợ, vội dùng hai tay che kín cổ.
Chưa tới một ngày, cả kinh thành đều biết lão tướng quân An Tri Hoán đang ở trong Mai Viên. Số người gởi thiệp xin gặp mặt lão tướng quân càng ngày càng nhiều.
Một ngày kia, Đỗ Thu Nương đang ở trong sân phơi nắng, thì Đỗ Nhược Lan đùng đùng chạy vào, vọt thẳng vô bếp lấy dao phây xông ra. Đỗ Thu Nương vội ngăn lại, Đỗ Nhược Lan mới nói, “Tỷ đừng cản muội! Hôm nay muội nhất định phải băm tên súc sinh kia thành trăm mảnh mới được!”
“Muội phải nói cho ta biết rốt cuộc là ai và chuyện gì đã chứ!” Đỗ Thu Nương nói.
Đỗ Nhược Lan tức giận mắng, “Ngoài tên súc sinh Tần Viễn kia thì còn ai vào đây nữa! Lúc nãy muội đi chăm Lý Nhiên, giữa đường bị hắn ngăn lại, phun ra mấy lời ô uế không nói, còn động tay động chân với ngay giữa ban ngày ban mặt! Lần này muội không chém đứt tay hắn, thì muội không phải họ Đỗ nữa!”
Đỗ Nhược Lan tức sắp điên, bàn tay cầm dao siết chặt tới mức các ngón tay đều trắng bệch hết. Đỗ Thu Nương thấy ống tay áo Đỗ Nhược Lan có vết rách, không biết rốt cuộc Tần Viễn đã làm chuyện ghê tởm gì, lửa giận vụt lên tận đầu. Nàng ngạc nhiên hỏi, “Sao Tần Viễn lại luôn biết hướng đi của muội để chặn đường chứ? Bị theo dõi sao?”
“Chứ còn gì nữa!” Đỗ Nhược Lan nghiến răng nói, “Đúng là nghiệp chướng, dính phải một tên cặn bã như vậy!”
“Phải trách số hắn không tốt, đụng phải nhà họ Đỗ ta mới đúng!” Đỗ Thu Nương hừ lạnh nói, quyết tâm phải nghĩ kế dạy dỗ Tần Viễn một phen. Đến tối Đỗ Thu Nương kể lại cho Phạm Trường An nghe. Phạm Trường An cũng cười lạnh, “Tần Viễn có gan động đến người nhà ta thì phải có gan chấp nhận trả giá đi! Vừa lúc hôm nay An lão tướng quân nói đã có rất nhiều quan viên đến xin gặp, duy chỉ còn Tả thừa tướng là chưa thấy động tĩnh gì. Lão không tới, thì chúng ta chủ động mời một lần vậy!”
Cùng lúc này, Tần Viễn vẫn đang có những tơ tưởng đáng ghê tởm với Đỗ Nhược Lan, không hề hay biết rằng nguy hiểm đang đến gần….
Đỗ Đồng Bảo đang luyện chữ, thấy Đỗ Ngân Bảo như người mất hồn cứ lẩm bẩm hai chữ ‘nữ nhi’, bèn cau mày hỏi, “Ngân Bảo, đệ sao vậy?”
“Không…. Không có gì hết!” Đỗ Ngân Bảo vừa nghe Đỗ Đồng Bảo hỏi lập tức cảnh giác, vỗ đầu một cái, cười toét miệng nói, “À, hình như vừa rồi đại tỷ gọi đệ có chuyện gì đó, đệ phải đi ngay coi thử chuyện gì đây!” Đi rồi Đỗ Ngân Bảo mới nghĩ: tại sao hắn phải đề phòng Đỗ Đồng Bảo chứ? Nhưng tận sâu trong lòng Đỗ Ngân Bảo lại không hề muốn nói cho Đỗ Đồng Bảo biết An Nhiên là nữ nhi một tí nào. Chính Đỗ Ngân Bảo cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ đó, nghĩ mãi không thông, cuối cùng đành tự an ủi: đã là bí mật dĩ nhiên càng ít người biết càng tốt rồi. Ngày nào đó An Nhiên dám không nghe lời, hắn sẽ lấy cái này uy hiếp.
Đỗ Ngân Bảo đã tự dặn bản thân cứ tự nhiên vờ như không biết nhưng rốt cuộc khi thấy mặt An Nhiên vẫn cảm giác không được tự nhiên. An Nhiên thấy Đỗ Ngân Bảo như vậy, sẵn cây quạt trong tay đập đầu hắn một cái, mắng, “Mấy ngày nay thấy ta ngươi cứ né né tránh tránh là sao hả? Đã làm chuyện gì có lỗi với ta phải không?”
“Làm gì có!” Đỗ Ngân Bảo chột dạ phản bác, nhìn An Nhiên nghĩ: sao trên đời lại có một cô nương anh tuấn, khí khái và hung hãn…. như vậy chứ? Đỗ Ngân Bảo lại bắt đầu nghi ngờ hẳn là hắn đã nghe lầm. An Nhiên thấp hơn Đỗ Ngân Bảo cả một cái đầu nên bình thường hắn rất thích ôm vai An Nhiên xưng huynh gọi đệ. Giờ nhớ lại, Đỗ Ngân Bảo bất giác đỏ mặt, lẩm nhẩm ‘A di đà Phật’, rồi ho khan hai tiếng, nghiêm trang nói, “Mấy ngày nay ta nhiễm phong hàn, sợ lây cho ngươi chứ bộ!”
“Ồ, không ngờ ngươi lại tốt như vậy!” An Nhiên nói, “Phụ thân ta có phương thuốc bí truyền trị phong hàn hay lắm, ngươi theo ta ta lấy cho!”
“Hả?” Đỗ Ngân Bảo trợn to mắt, không đi lại sợ lộ, đành phải gật đầu, ngoan ngoãn đi theo An Nhiên lấy thuốc.
Dọc đường đi, Đỗ Ngân Bảo luôn cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng đâu đây, lại nhìn khuôn mặt như ngọc của An Nhiên, tim bỗng đập như đánh trống, cảm giác thở không thông. diễn/lđànln/lê,quý,đônln Đỗ Ngân Bảo cứ lo nhìn An Nhiên, không chú ý dưới chân, vấp phải hòn sỏi suýt chút té sấp xuống. Hắn cố gắng ổn định thân thể mới tránh được một phen làm trò cười, ngẩng đầu lên lại thấy ngay khuôn mặt nghiêm túc của An lão, lần này đúng là sợ tới mức quên thở.
“Đứng đực đó làm gì, còn không mau đi theo ta vào phòng!” An lão chỉ tay vào mặt Đỗ Ngân Bảo nói, xoay người bước vào phòng, quay đầu lại vẫn thấy Đỗ Ngân Bảo còn ngồi chồm hổm trên đất, bèn quát lên, “Nhanh lên! Rề rề như một cô nương!”
“Phụ thân, Ngân Bảo đang bị bệnh mà!” An Nhiên nói.
An lão nhìn Đỗ Ngân Bảo nói, “Sắc mặt nó hồng nhuận như vậy, bệnh thế nào được!” Dứt lời, An lão lại đạp một cái thật mạnh lên mông Đỗ Ngân Bảo, rồi xách vào phòng như xách gà, sau đó vỗ một xấp thư trước mặt Đỗ Ngân Bảo nói, “Đi đưa thư giúp ta!”
“A….” Đỗ Ngân Bảo ngạc nhiên ngẩn ra. An lão lại hừ một tiếng, “Còn không mau đi! Thuận đường kêu tỷ, tỷ phu của ngươi tới đây luôn!”
Đỗ Ngân Bảo vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa sờ sờ mông lẩm bẩm, “An lão tướng quân thật là bá đạo!” Nhưng vẫn vội nghe lời, đi kêu Đỗ Thu Nương Phạm Trường An tới.
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đang sầu não chuyện Lý Nhiên và Đỗ Nhược Lan, nghe nói là An lão gọi vội hỏi Đỗ Ngân Bảo có chuyện gì. Đỗ Ngân Bảo chần chừ một hồi rốt cuộc nói ra thân phận thật của An lão. Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An nghe xong đều ngu người: cái gì? An lão tướng quân đang ở Mai Viên? Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, lúc không tìm tự nhiên lại xuất hiện!
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương vội vàng chạy qua chỗ An lão.
Phạm Trường An nghe An lão nói xong, sững sờ một lát mới nắm tay Đỗ Thu Nương hỏi, “Thu Nương, chúng ta quá may mắn rồi đúng không?”
“Ở hiền gặp lành mà!” Đỗ Thu Nương gật đầu, ngây ngô nói.
Đỗ Ngân Bảo đưa thư xong, vào lúc xế chiều, có năm người khách tới Mai viên. Số lượng không nhiều, nhưng năm người đều là tộc trưởng của năm gia tộc lớn nhất, nắm giữ mạch sống của cả Đại Tề hiện nay. Năm người đứng trước cổng Mai Viên, không cần mở miệng, chỉ khí thế thôi cũng đã đủ dọa người.
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương tự mình ra cổng đó. Cả hai đều rất xúc động nhưng không dám lỗ mãng, mời năm người vào trong. Năm người kia xem hai người như không khí, thản nhiên bước nhanh vào trong. Khi thấy An Tri Hoán, cả năm người không hẹn mà đồng thời cúi người chào thành kính, vẻ mặt hết sức kích động, gọi “Đại ca!” “Bá phụ!”
Khung cảnh kia quả thật là lay động lòng người.
Trong năm người, lớn nhất thì còn nhiều tuổi hơn cả An lão, nhỏ nhất cũng lớn hơn Phạm Trọng Lương, ai ai cũng là truyền kỳ của Đại Tề, là nhân vật có thể làm mưa làm gió, nhưng hôm nay lại đồng thời xuất hiện trước mặt Đỗ Thu Nương khiến nàng rất kích động.
“Chúng ta có chết ngay bây giờ ta cũng thấy đáng! Quả nhiên là….” Đỗ Thu Nương đang xúc động tới mức ngơ người thì Phạm Trường An đã thay nàng nói ra tiếng lòng, ngạc nhiên nhìn qua hắn. Hắn ngượng ngùng sờ sờ đầu, hỏi, “Nàng thấy ta thật là ngốc đúng không? Bởi vì ta đang rất kích động!”
“Hì hì, chàng đừng lo!” Đỗ Thu Nương nói nhỏ, “Mau nhìn mặt phụ thân kìa!” Có gì phải xấu hổ chứ! Cả người từng trải qua biết bao sóng gió như công công nàng kích động thế kia cơ mà!
Mỗi tộc trưởng đều mang theo mấy rương quà tới, để gần như kín cả sân. An lão chỉ nhìn lướt qua một lượt rồi nói với Đỗ Thu Nương, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi dọn thức ăn lên đi!”
Đỗ Thu Nương dọn cơm xong, An lão lại chỉ vào đống rương trong sân nói với Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An, “Mấy cái rương kia hai đứa cất đi, xem như quà bá phụ chúc mừng ngươi thi đậu Trạng Nguyên!”
Bá…. Bá phụ?
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương nhìn nhau, đều nghĩ: nương ơi! An lão rõ ràng là đang nói cho năm tộc trưởng biết lão sẽ làm chỗ dựa cho hai người! Phạm Trường An vội kéo tay Đỗ Thu Nương vái chào năm tộc trưởng. Hai người chào xong, An lão lại nói, “Mấy rương này xem như tiền ăn tiền ở của ta mấy bữa nay, chịu khó làm thêm mấy món ngon cho ta ăn, không được bày ra cái bản mặt thối như mấy bữa trước nữa nghe chưa!”
Đỗ Thu Nương nhất thời nghẹn lời, thấy vẻ ranh mãnh trong mắt An lão, suýt chút không nhịn nổi phải bật cười. Lúc này An lão lại nói với năm tộc trưởng, “Ta rất vừa ý tiểu tử này, nên đã làm nghĩa tử. Nó đã đậu Trạng Nguyên kỳ thi vừa rồi, nào ngờ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng lại không mấy người tới chung vui. Còn nghĩa đệ của ta, các ngươi cũng biết đó, vốn là thừa tướng, nay từ quan không nói, còn bị mấy kẻ có mắt không tròng trèo đầu cưỡi cổ, khiến ta chẳng biết giấu mặt ở đâu!”
Phạm Trường An thức thời, bày ra vẻ mặt hết sức phức tạp, như có ngàn vạn nỗi khổ không nói nên lời.
“Ngài thật là! Tùy tiện quá, có nghĩa tử, nghĩa đệ cũng không chịu báo cho bọn đệ (bọn chất nhi) biết một tiếng!” Năm tộc trưởng nghe xong, lập tức vỗ bàn nhao nhao lên, mỗi người một câu. d iễn.đạcln.lê/q=ư;ý,đôlưn Người nói: nhân tình ấm lạnh, nay chẳng bằng xưa; người lại bảo: phải làm chủ cho nghĩa đệ của An lão vân vân.
An lão nháy mắt với Phạm Trọng Lương ra hiệu. Phạm Trọng Lương hiểu ý vội dẫn Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đi ra ngoài. Bên ngoài, Đỗ Kim Bảo, Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo, Trương Bác Hưng và Lý Nhiên đã sớm đứng chờ từ sớm, tò mò kéo Phạm Trường An hỏi thân phận của năm người mới tới.
Ngươi hỏi năm người họ là ai? Bọn họ đều là khai quốc công thần của Đại Tề đó!
Thái tổ hoàng đế và bảy huynh đệ kết nghĩa chinh chiến nhiều năm định ra giang sơn Đại Tề, ngoại trừ một nữ tướng duy nhất gả cho Thái tổ hoàng đế làm hậu, và An tướng quân không nhận tước phong, quyết chí ở lại canh giữ biên cương, thì năm người còn lại đều được phong tước.
Giờ, trong bảy người lúc đó chỉ còn sót lại An lão và Định quốc công, năm người đã mất. Vì vậy bốn trong năm tộc trưởng có mặt ở Mai Viên hôm nay là đời sau của bốn vị khai quốc công thần kia, tất nhiên cả bốn đều được kế thừa tước vị của phụ thân
“Nói cách khác, không chỉ An tướng quân và Định quốc công là nhân vật lợi hại, bốn người kia cũng không kém nhiều ít?” Đỗ Ngân Bảo kích động hỏi Phạm Trọng Lương.
Đỗ Ngân Bảo vừ dứt lời, cả Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương, và Trương Bác Hưng đều cong ngón tay gõ lên đầu hắn.
“Ngốc! Có thời gian thì xem thêm một ít sách sử cho biết với người ta đi!” Đỗ Thu Nương mắng, “Bọn họ tuy không vào triều, nhưng rất nhiều quan lại trong triều đều từng là môn khách của họ, nên rất có uy vọng trong triều. Hơn nữa, họ lại bá chủ một phương về kinh tế. ‘Năm gia tộc lớn nhất Đại Tề’ là có ý nghĩa gì, đệ hiểu không vậy?”
Trương Bác Hưng chép miệng nói, “Mọi người nói xem, nếu chúng ta bắt cóc hết sáu người này thì sẽ đổi được bao nhiêu tiền chuộc?”
“Ta chỉ sợ huynh chưa kịp ra tay thì đã bị giết chết rồi!” Phạm Trường An chỉ vào bốn góc phòng nói, “Mỗi gia tộc lớn đều có ảnh vệ riêng, bí mật đi theo bảo vệ, ai ai cũng là cao thủ hết!” Dứt lời, Phạm Trường An còn làm một động tác cắt cổ. Trương Bác Hưng hoảng sợ, vội dùng hai tay che kín cổ.
Chưa tới một ngày, cả kinh thành đều biết lão tướng quân An Tri Hoán đang ở trong Mai Viên. Số người gởi thiệp xin gặp mặt lão tướng quân càng ngày càng nhiều.
Một ngày kia, Đỗ Thu Nương đang ở trong sân phơi nắng, thì Đỗ Nhược Lan đùng đùng chạy vào, vọt thẳng vô bếp lấy dao phây xông ra. Đỗ Thu Nương vội ngăn lại, Đỗ Nhược Lan mới nói, “Tỷ đừng cản muội! Hôm nay muội nhất định phải băm tên súc sinh kia thành trăm mảnh mới được!”
“Muội phải nói cho ta biết rốt cuộc là ai và chuyện gì đã chứ!” Đỗ Thu Nương nói.
Đỗ Nhược Lan tức giận mắng, “Ngoài tên súc sinh Tần Viễn kia thì còn ai vào đây nữa! Lúc nãy muội đi chăm Lý Nhiên, giữa đường bị hắn ngăn lại, phun ra mấy lời ô uế không nói, còn động tay động chân với ngay giữa ban ngày ban mặt! Lần này muội không chém đứt tay hắn, thì muội không phải họ Đỗ nữa!”
Đỗ Nhược Lan tức sắp điên, bàn tay cầm dao siết chặt tới mức các ngón tay đều trắng bệch hết. Đỗ Thu Nương thấy ống tay áo Đỗ Nhược Lan có vết rách, không biết rốt cuộc Tần Viễn đã làm chuyện ghê tởm gì, lửa giận vụt lên tận đầu. Nàng ngạc nhiên hỏi, “Sao Tần Viễn lại luôn biết hướng đi của muội để chặn đường chứ? Bị theo dõi sao?”
“Chứ còn gì nữa!” Đỗ Nhược Lan nghiến răng nói, “Đúng là nghiệp chướng, dính phải một tên cặn bã như vậy!”
“Phải trách số hắn không tốt, đụng phải nhà họ Đỗ ta mới đúng!” Đỗ Thu Nương hừ lạnh nói, quyết tâm phải nghĩ kế dạy dỗ Tần Viễn một phen. Đến tối Đỗ Thu Nương kể lại cho Phạm Trường An nghe. Phạm Trường An cũng cười lạnh, “Tần Viễn có gan động đến người nhà ta thì phải có gan chấp nhận trả giá đi! Vừa lúc hôm nay An lão tướng quân nói đã có rất nhiều quan viên đến xin gặp, duy chỉ còn Tả thừa tướng là chưa thấy động tĩnh gì. Lão không tới, thì chúng ta chủ động mời một lần vậy!”
Cùng lúc này, Tần Viễn vẫn đang có những tơ tưởng đáng ghê tởm với Đỗ Nhược Lan, không hề hay biết rằng nguy hiểm đang đến gần….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook