Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử
-
Chương 71
Phạm Trường An cả thấy có luồng gió lạnh thổi tới, vội lui về sau hai bước, đưa tay lên đỡ chiêu của lão nhân kia.
Hai người giao thủ mười mấy chiêu, lão nhân vẫn không hề có dấu hiệu xuống sức, chiêu nào chiêu nấy đều đánh trúng chỗ yếu của Phạm Trường An. Lúc đầu Phạm Trường An còn có thể chống đỡ, càng về sau càng miễn cưỡng. Hồi sau, vô ý bị lão nhân kia nắm lấy cổ áo, khi dùng tránh đi thì cổ áo bị kéo rách một mảng thật lớn.
“Chẳng lẽ muốn giết người thật sao….” Phạm Trường An lẩm bẩm một câu, đành phải tiếp tục nghiêm túc đánh trả.
Đỗ Thu Nương không biết võ công, chỉ thấy động tác của hai người cực nhanh, đến mức không phân rõ được chiêu nào là chiêu nào, vừa đặc sắc lại kích thích. Nàng nhìn mà đổ mồ hôi lạnh cả người, thầm nghĩ: không lẽ lão nhân này cố ý đến phá đám, ban ngày ban mặt lại lộ liễu như vậy, to gan quá rồi.
“Trường An, cẩn thận!” Lý thị cũng đổ mồ hôi lạnh, liên tục xuýt xoa, lo cho mẫu tử Đỗ Thu Nương, bèn kéo nàng, nói, “Con đứng xa một chút, đừng để hài tử bị ảnh hưởng! Trời đất ơi chuyện này là sao đây? Bày cái tiệc mừng thôi, mà kẻ phá đám ở đâu cứ xuất hiện liên tục vậy….”
Lão nhân và Phạm Trường An chê chỗ này quá nhỏ đánh không đã, vừa đánh vừa di chuyển lên nóc nhà.
Bên dưới, dân chúng hiếm có cơ hội được tận mắt nhìn cao thủ so chiêu thế này, người huýt sáo ủng hộ, người vỗ tay cổ vũ, náo nhiệt chẳng khác gì chợ phiên mỗi tháng. Còn có người trước giờ cứ nghĩ rằng Phạm Trường An là chỉ là thư sinh yếu ớt, nay mới phát hiện võ công của hắn cũng lợi hại không kém gì tài văn chương, nhất thời hét to không ngừng.
Trong lúc rối ren Phạm Trường An còn thừa lúc rảnh tay quay mặt cười với phía dưới, khiến Đỗ Thu Nương chỉ muốn bắt thang trèo lên nhéo tai hắn mắng: lúc nào rồi còn đùa giỡn? Lo giữ mạng đi kìa!
Chỉ một giây sơ sẩy, lão nhân đã bắt được ống tay áo của Phạm Trường An, kéo hắn lại, giơ tay đập một chưởng lên ngực hắn. Phạm Trường An rụt cổ, ngồi xổm xuống, muốn kéo hai chân lão nhân….
Trong lúc Phạm Trường An sắp bị lão nhân đánh rớt khỏi nóc nhà, thì bên dưới truyền tới một tiếng thét kinh hãi, “Phụ thân! Phạm đại ca, cẩn thận!” Phạm Trường An cúi đầu nhìn, phát hiện người kêu là An Nhiên. Đến khi hắn phản ứng lại thì bàn tay của lão nhân đã dừng cách đầu hắn chỉ vài tấc.
Phạm Trường An bỗng thấy lạnh cả sống lưng: may mắn lão nhân thu lực kịp, nếu không thì hắn phải đi gặp Diêm Vương rồi.
Lão nhân cười cười, xách cổ áo Phạm Trường An cho hắn đứng lên, vỗ vỗ vai hắn nói, “Hiếm ai có thể tiếp quá ba mươi chiêu của ta! Ngươi khá lắm!”
Lão nhân khiến Phạm Trường An cảm thấy bả vai hắn sắp gãy luôn rồi, nhưng vẫn cười nói, “Đa tạ tiền bối nương tay!”
Hai người lần lượt nhảy xuống khỏi nóc nhà. Đỗ Thu Nương vội chạy lại kiểm tra xem Phạm Trường An có bị thương ở đâu không. An Nhiên cũng tiến lên nói nhỏ gì đó với lão nhân, hai người thì thầm hồi lâu, An Nhiên mới giới thiệu lão nhân với mọi người.
“An bá phụ đúng là võ công cao cường!” Phạm Trường An ôm quyền khen thật lòng. Tuy hắn không dám nhận là giỏi võ, nhưng cũng không thua kém mấy người, nay hoàn toàn bại bởi một lão nhân thật sự là thất bại nặng nề.
Đỗ Thu Nương kêu người bưng lên một bàn rượu ngon và đồ nhắm, chiêu đãi An lão một phen, đến khi An lão say lại đặc biệt kêu người đưa đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
An lão được dìu đi nghỉ ngơi rồi Đỗ Ngân Bảo mới lau mồ hôi trên trán, nhón chân ôm cổ An Nhiên, than, “An huynh đệ, ta cứ tưởng phụ thân ta là người kỳ lạ nhất trên đời, không ngờ phụ thân ngươi còn kỳ quái hơn phụ thân ta nhiều! Oách quá!”
An Nhiên nghiêng đầu trừng Đỗ Ngân Bảo một cái, thúc cùi chỏ thật mạnh vào hông hắn, nói “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần đừng có hễ một chút là ôm ta!” Dứt lời, An Nhiên lại nhấc chân đạp chân Đỗ Ngân Bảo một cái nữa. Trong lúc Đỗ Ngân Bảo ôm chân nhảy lò cò kêu đau thì An Nhiên đã chạy theo An lão đi xa.
Đỗ Thu Nương tưởng rằng An lão tỉnh rượu sẽ đi ngay. Nào ngờ hôm sau, An lão dậy ăn sáng xong, lại dạo một vòng quanh Mai viên, nói Mai Viên rất hợp lý lão, cứ vậy thản nhiên ở lại.
Nếu là người bình thường, ở lâu Đỗ Thu Nương cũng không ngại. Nhưng An lão lại khác. Thứ nhất, mỗi bữa cơm đều phải có thịt bò, không phải một mà tận mười cân. điễnln.đnàn/lêl,qun;ý,đônpin Thứ hai, phải có Thiêu Đao Tửu, số lượng thì tùy tâm tình của, có điều đa phần mỗi ngày ít nhất cũng phải năm cân. Tuổi đã lớn còn ăn uống như vậy, Đỗ Thu Nương sợ lão sinh bệnh, bèn lén kêu Phạm Trường An đi khuyên lão. Phạm Trường An lại nói An lão là người luyện võ, thói quen ăn uống không giống người thường là chuyện đương nhiên. Nàng nghe vậy thôi không khuyên nữa, để tùy lão. Nhưng quan trọng là, sau khi cơm no rượu say, thú vui lớn nhất của An lão là xem Phạm Trường An như bao cát để luyện võ, khiến Đỗ Thu Nương thật sự không thể chấp nhận nổi.
Ngày nào cũng vậy, hễ có Phạm Trường An ở nhà là An lão lại gọi hắn đi so vài chiêu, vài chiêu theo lời lão thường sẽ tốn một canh giờ là ít. Đến khi Phạm Trường An trở lại, không mặt đổi màu thì sẽ trên người đầy vết bầm, phải dùng rượu thuốc xoa hết chai này tới chai khác. Đỗ Thu Nương đau lòng muốn chết. Phạm Trường An lại lắc đầu cười nói, “An bá phụ bản lĩnh cao cường, ta theo bá phụ học được không ít điều hay đâu!”
“Chàng thật là….” Đỗ Thu Nương chỉ biết lắc đầu thở dài.
Theo luật của Đại Tề thì ba người đứng đầu trong kì thi Đình sẽ vào Hàn Lâm Viện, còn các tiến sĩ khác sẽ được bổ nhiệm dđi các nơi. Nhưng năm nay, Phạm Trường An và Lý Nhiên lại đợi mãi vẫn không thấy chiếu chỉ phong quan gì hết. Nhưng theo như ký ức của Đỗ Thu Nương thì Phạm Trường An lại là vị Trạng Nguyên đầu tiên trong lịch sử Đại Tề được phá lệ phong làm Tri phủ tứ phẩm.Chẳng lẽ đời này, ngay cả một cái chức biên soạn lục phẩm trong Hàn Lâm Viện, hắn cũng không được phân?
Lý thị lén than ngắn thở dài với Đỗ Thu Nương nhiều lần, kêu nàng hãy khuyên Phạm Trường An đi nhờ Tề Nhạc giúp. Theo Lý thị thì nay Tề Nhạc được phong làm thái tử lại, nếu Tề Nhạc chịu nhắc tới Phạm Trường An một tiếng trước mặt thánh thượng, có lẽ Phạm Trường An sẽ được phân chức ngay.
Tất nhiên Lý thị cũng có cái lý riêng. Có điều, Lý thị không hề nghĩ tới: lúc Phạm Trường An đậu Trạng Nguyên, Tề Nhạc chưa từng xuất hiện nói một tiếng chúc mừng nữa là sẵn lòng giúp việc này. Giao tình giữa hai người rốt cuộc có tính là còn hay không thật sự Đỗ Thu Nương cũng không dám chắc.
Một ngày nọ, Phạm Trường An đang ở trong sân so chiêu với An lão. Đỗ Thu Nương xuống bếp làm một phần điểm tâm đặc biệt cho hai người, rồi ngồi trong vườn tắm nắng. Nàng mơ màng sắp thiếp đi thì Đỗ Nhược Lan kinh hoảng xông vào, khóc quỳ trước mặt.
Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An đều giật mình. Phạm Trường An chạy lại đỡ Đỗ Nhược Lan đứng lên. Đỗ Nhược Lan khóc nức nở nói, “Tỷ tỷ, tỷ phu, muội…. Muội…. phải làm sao đây? Lý Nhiên…. Lý Nhiên muốn từ hôn!”
Từ hôn?! Cơn buồn ngủ của Đỗ Thu Nương lập tức bay mất tiêu, “Hắn dám?! Nhưng tại sao chứ?”
“Hôm nay, có tin Tăng lão gia đã bị định tội rồi!” Đỗ Nhược Lan nói.
“Muội nghe ai nói?” Phạm Trường An vội hỏi.
“Lý Nhiên….” Đỗ Nhược Lan vừa nói vừa lau nước mắt. Lý Nhiên kiên quyết nói nếu cữu cữu hắn thật sự bị kết tội thông đồng với địch phản quốc thì nhà họ Lý chắc chắn sẽ bị tịch thu hết gia sản, tai họa ngập đầu, vì vậy hắn không thể làm liên lụy nàng. Như vậy bảo sao Đỗ Nhược Lan không đau lòng.
“Lý Nhiên nói không muốn liên lụy tỷ tỷ, tỷ phu. Chàng biết thái tử vẫn chưa dọn về Đông cung, vẫn còn ở Thục vương phủ, nên đã tới xin gặp mấy lần, nhưng thái tử không đồng ý, đã vậy còn bị người ta chụp bao bố đánh một trận ở trong hẻm…. Tỷ tỷ, giờ chàng đang nằm liệt trên giường, muội tới thăm, chàng lại đòi từ hôn…. Muội…. Muội phải làm sao đây?”
“Bị đánh nằm liệt giường?” Đỗ Thu Nương quýnh lên, lập tức bật dậy, Phạm Trường An vội đỡ nàng nói, “Nàng đừng gấp!” rồi hỏi Đỗ Nhược Lan, “Hắn đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đại phu nói chỉ bị thương ngoài da, có điều tay phải bị gãy, phải dưỡng một thời gian lâu mới lành được!” Đỗ Nhược Lan đau khổ nói, “Mới nãy phụ thân đã chạy tới nhà Lý Nhiên nói chuyện rồi. Phụ thân dặn muội đừng nói với tỷ, sợ tỷ lo lắng nhưng muội thật sự hết cách rồi mới tới cầu hai người! Tỷ phu, tỷ phu đi xin thái tử đi….”
“Muội về chăm sóc Lý Nhiên trước đi!” Đỗ Thu Nương trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói với Đỗ Nhược Lan, sau đó nhìn Phạm Trường An nói, “Hết cách rồi!” Mặc dù nàng từng nói, thấy Tề Nhạc một lần sẽ chém một lần, nhưng nay người ta đã khác xưa. dơ,ơiễn.đàn/lê.quý.kđôn Nàng là người co được dãn được, huống chi, quả thực Tề Nhạc còn nợ Phạm Trường An một lần, giờ phu thê hai người nhờ giúp, không coi là quá đáng đúng không?
Đỗ Thu Nương nào biết, thời thế thay đổi rồi, bây giờ kẻ thiếu nợ mới là bên giữ quyền chủ động.
Phạm Trường An tới Thục vương phủ không dưới mười lần, lần nào cũng bị ngăn trước cổng. Tề Nhạc không ra mặt, chỉ có thái tử phi xuất hiện nói thái tử đang bị bệnh nặng, không thể gặp khách.
Thật sự không thể nhờ thái tử được rồi.
“Ta nghe nói tối mấy hôm trước, lại có thích khách đột nhập vào Thục vương phủ!” Phạm Trường An nói nhỏ, “Nhìn sắc mặt của thái tử phi, e rằng thương thế của thái tử cũng không nhẹ!”
“Chẳng lẽ là Nhị hoàng tử….” giọng Đỗ Thu Nương yếu dần, Phạm Trường An lắc đầu ý bảo nàng đừng nói nữa.
Bầu không khí trong Mai Viên bỗng trở nên buồn bã hẳn. An lão thấy ai nấy đều không vui, ngay cả Đỗ Ngân Bảo vốn luôn phấn chấn nay cũng ủ rũ thì cũng không vui vẻ nổi.
An Nhiên nói nhỏ, “Phụ thân, ngài giúp Phạm đại ca một tay được không?”
“Không được!” An lão lập tức phủ quyết, “Một lão già hom hem như ta thì giúp thế nào được!”
“Thật không giúp được?” An Nhiên uy hiếp.
“Thật không được!” An lão kiên quyết nói, một lát sau, lại trầm ngâm, “Trừ khi… Trừ khi Phạm Trường An làm nữ tế của ta!”
“Hả….” An Nhiên há to miệng, lát sau nắm râu An lão nói, “Hài nhi vẫn khó hiểu tại sao ngài cứ nhìn người ta chằm chằm suốt ngày, thì ra là đang nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó! Người ta chẳng những có thê tử, mà hài tử cũng sắp có luôn rồi, còn nữ tế gì nữa? Vả lại, ngài có nữ nhi à? Ngài chỉ có một nhi tử là hài nhi thôi!”
“Ai nói nhi tử không thể trở thành nữ nhi chứ?” An lão dùng cả hai tay bảo vệ bộ râu, trợn mắt nói, “Nói thì mạnh lắm! Không biết là ai cứ suốt ngày cứ viết thư cho ta khen ‘Phạm đại ca thế này, Phạm đại ca thế nọ’ suốt, cả một bức thư thiệt dài đều là Phạm đại ca, chẳng một câu hỏi lão già này có khỏe hay không!”
“Hài nhi không thèm cãi với ngài nữa, ngài thấy làm sao coi được thì làm đi!” An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu nắm vạt áo vặn xoắn, “Hài nhi chỉ là thấy Phạm đại ca rất có khí khái nam nhi, nên mới kể một chút thôi! Nam nhân đã có thê tử, sao hài nhi lại giành chứ!”
“Còn dám nói mình là nam nhi! Ta nuôi con bao nhiêu năm còn không biết một khi con khẩn trương thì sẽ vặn xoắn vạt áo sao?” An lão cười nói, “Cũng may không uổng công ta nuôi dạy bao năm! Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương quả thực làm người không tệ, tình cảm lại vô cùng tốt, dù con có chịu làm thiếp cũng chưa chắc có thể xen vào tình cảm giữa hai đứa nó. Ta sợ con nhất thời hồ đồ….”
“Phụ thân!” An Nhiên cắt ngang, “Ngài luôn nói, trong triều chỉ có mỗi Hữu thừa tướng là ngài thấy vừa mắt nhất, giờ nhà Hữu thừa tướng gặp khó khăn, chẳng lẽ ngài có thể trơ mắt nhìn cả nhà Hữu thừa tướng bị hại hết! Đại Chu và Đại Tề đang giao chiến, bọn gian thần lại nắm quyền, loạn trong giặc ngoài, ngài cũng vì vậy mới rời núi không phải sao?”
“Ta chỉ rời núi đi thăm thú đây đó một chút thôi! Bọn chúng loạn thì có liên quan gì với ta đâu!” An lão đáp.
“Được! Không liên quan tới ngài!” An Nhiên tức giận, quay đầu nói, “Sáng mai hài nhi sẽ lập tức đi Thục Châu đầu quân. Năm ấy ngài nhặt hài nhi ở Thục Châu, vậy hài nhi chính là người Thục Châu! Vì Thục Châu, hài nhi chấp nhận bất cứ giá nào!”
“Hồ đồ!” An lão vỗ bàn một cái, quát. An Nhiên quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn An lão nói, “Phụ thân, ngài nói hài nhi là nữ nhi của Tướng soái Thục Châu, người đã hi sinh vì Thục Châu. Hài nhi tuy phận nữ nhi, nhưng theo ngài học võ mấy năm, chưa bao giờ dám lười biếng dù chỉ một khắc, đều là vì muốn một ngày có thể giống Hoa Mộc Lan, mặc áo giáp làm nữ tướng quân, thực hiện lý tưởng còn dang dở của phụ thân đã mất. Tuy hài nhi biết sức mình có hạn, nhưng vẫn sẽ thử sức một lần!”
An Nhiên dừng một chút, lại nói, “Chắc chắn phụ thân cũng có lòng thương dân muốn bảo vệ Đại Tề đúng không?! Từ khi biết Hữu thừa tướng từ quan, thái tử bị phế, Thục Châu lâm nguy không phải ngài đều mỗi đêm không thể ngủ ngon? Nếu không lo lắng cho giang sơn Đại Tề, thì sao đã bảy mươi tuổi ngài vẫn kiên trì tập luyện mỗi ngày, còn thường nhìn bản đồ Thục Châu nghĩ cách bày binh bố trận? Nếu không lo lắng cho gian sơn Đại Tề thì sao ngài phải ngàn dặm xa xôi chạy từ Kiến Châu tới đây trong khi ngài vốn ghét nơi ồn ào, náo nhiệt, đặc biệt là kinh thành? Nếu không lo lắng cho giang sơn Đại Tề ngài cần gì phải cố gắng tìm hiểu nguồn gốc võ công của Phạm đại ca, và quan sát bản lĩnh của Phạm đại ca và Trương đại ca tới đâu?”
“Con suy nghĩ quá nhiều rồi!” An lão phẩy tay áo, muốn đi.
“Phạm bá phụ chắc chắn rất hiểu phụ thân!” An Nhiên nói nhỏ, “Bởi vì giống như vị phụ thân đã mất của hài nhi, ngài và Phạm bá phụ đều là kiểu người lúc nào cũng lo nghĩ cho dân chúng. Phạm bá phụ thấy Phạm đại ca bị ngài thao luyện bầm dập vẫn không nói một tiếng, hẳn là cũng có ý muốn cho Phạm đại ca theo ngài học tập mở mang kiến thức. Phạm bá phụ giả ngu, ngài lại giả dại, cứ tiếp tục như vậy, không chừng Phạm đại ca sẽ bị phe Tả thừa tướng hại chết mất….”
“Nếu hắn dễ chết như vậy thì ta giữ hắn có ích gì?” An lão hừ lạnh một tiếng, xong mới phát giác mình đã nói hớ. An Nhiên ngạc nhiên hỏi lại, “Nhân cơ hội này, vừa thực hiện được lý tưởng của ngài vừa có thể cứu cả nhà họ Phạm, sao lại không làm ạ?”
“Con….” An lão nghẹn lời.
An Nhiên nói tiếp, “Phụ thân, ngài là đại tướng quân An Tri Hoán đó nha!”
“An…. Tri…. Hoán, “Ngoài phòng, Đỗ Ngân Bảo vừa muốn đẩy cửa vào rủ An Nhiên đi học, đúng lúc nghe được câu này, giật mình dừng lại động tác.
An Tri Hoán…. Đại tướng quân?
Trong lòng Đỗ Ngân Bảo, đại tướng quân An Tri Hoán có thể nói là một thần thoại, một truyền kỳ, thần tượng từ lúc nhỏ. Nay truyền kỳ không chỉ ở trong truyện, mà còn xuất hiện ngay trước mắt với hình ảnh một lão nhân đầu tóc trắng xóa. Mặc dù An lão cũng rất oách, nhưng anh hùng đầu bạc lại ít nhiều khiến cho truyền kỳ này bớt ‘truyền kỳ’ đi rất nhiều.
“Không thể nào! Là do mình nghe nhầm thôi….” Đỗ Ngân Bảo tự lẩm bẩm, “Nhất định là mình đã nghe nhầm!” Đỗ Ngân Bảo gật đầu một cái, đang muốn đẩy cửa bước vào, thì lại nghe thấy tiếng thở dài của An lão, “Nhiên nhi, dù sao con cũng là phận nữ nhi….”
Nữ, nữ nhi….
Đỗ Ngân Bảo gần như hỏng mất.
Hai người giao thủ mười mấy chiêu, lão nhân vẫn không hề có dấu hiệu xuống sức, chiêu nào chiêu nấy đều đánh trúng chỗ yếu của Phạm Trường An. Lúc đầu Phạm Trường An còn có thể chống đỡ, càng về sau càng miễn cưỡng. Hồi sau, vô ý bị lão nhân kia nắm lấy cổ áo, khi dùng tránh đi thì cổ áo bị kéo rách một mảng thật lớn.
“Chẳng lẽ muốn giết người thật sao….” Phạm Trường An lẩm bẩm một câu, đành phải tiếp tục nghiêm túc đánh trả.
Đỗ Thu Nương không biết võ công, chỉ thấy động tác của hai người cực nhanh, đến mức không phân rõ được chiêu nào là chiêu nào, vừa đặc sắc lại kích thích. Nàng nhìn mà đổ mồ hôi lạnh cả người, thầm nghĩ: không lẽ lão nhân này cố ý đến phá đám, ban ngày ban mặt lại lộ liễu như vậy, to gan quá rồi.
“Trường An, cẩn thận!” Lý thị cũng đổ mồ hôi lạnh, liên tục xuýt xoa, lo cho mẫu tử Đỗ Thu Nương, bèn kéo nàng, nói, “Con đứng xa một chút, đừng để hài tử bị ảnh hưởng! Trời đất ơi chuyện này là sao đây? Bày cái tiệc mừng thôi, mà kẻ phá đám ở đâu cứ xuất hiện liên tục vậy….”
Lão nhân và Phạm Trường An chê chỗ này quá nhỏ đánh không đã, vừa đánh vừa di chuyển lên nóc nhà.
Bên dưới, dân chúng hiếm có cơ hội được tận mắt nhìn cao thủ so chiêu thế này, người huýt sáo ủng hộ, người vỗ tay cổ vũ, náo nhiệt chẳng khác gì chợ phiên mỗi tháng. Còn có người trước giờ cứ nghĩ rằng Phạm Trường An là chỉ là thư sinh yếu ớt, nay mới phát hiện võ công của hắn cũng lợi hại không kém gì tài văn chương, nhất thời hét to không ngừng.
Trong lúc rối ren Phạm Trường An còn thừa lúc rảnh tay quay mặt cười với phía dưới, khiến Đỗ Thu Nương chỉ muốn bắt thang trèo lên nhéo tai hắn mắng: lúc nào rồi còn đùa giỡn? Lo giữ mạng đi kìa!
Chỉ một giây sơ sẩy, lão nhân đã bắt được ống tay áo của Phạm Trường An, kéo hắn lại, giơ tay đập một chưởng lên ngực hắn. Phạm Trường An rụt cổ, ngồi xổm xuống, muốn kéo hai chân lão nhân….
Trong lúc Phạm Trường An sắp bị lão nhân đánh rớt khỏi nóc nhà, thì bên dưới truyền tới một tiếng thét kinh hãi, “Phụ thân! Phạm đại ca, cẩn thận!” Phạm Trường An cúi đầu nhìn, phát hiện người kêu là An Nhiên. Đến khi hắn phản ứng lại thì bàn tay của lão nhân đã dừng cách đầu hắn chỉ vài tấc.
Phạm Trường An bỗng thấy lạnh cả sống lưng: may mắn lão nhân thu lực kịp, nếu không thì hắn phải đi gặp Diêm Vương rồi.
Lão nhân cười cười, xách cổ áo Phạm Trường An cho hắn đứng lên, vỗ vỗ vai hắn nói, “Hiếm ai có thể tiếp quá ba mươi chiêu của ta! Ngươi khá lắm!”
Lão nhân khiến Phạm Trường An cảm thấy bả vai hắn sắp gãy luôn rồi, nhưng vẫn cười nói, “Đa tạ tiền bối nương tay!”
Hai người lần lượt nhảy xuống khỏi nóc nhà. Đỗ Thu Nương vội chạy lại kiểm tra xem Phạm Trường An có bị thương ở đâu không. An Nhiên cũng tiến lên nói nhỏ gì đó với lão nhân, hai người thì thầm hồi lâu, An Nhiên mới giới thiệu lão nhân với mọi người.
“An bá phụ đúng là võ công cao cường!” Phạm Trường An ôm quyền khen thật lòng. Tuy hắn không dám nhận là giỏi võ, nhưng cũng không thua kém mấy người, nay hoàn toàn bại bởi một lão nhân thật sự là thất bại nặng nề.
Đỗ Thu Nương kêu người bưng lên một bàn rượu ngon và đồ nhắm, chiêu đãi An lão một phen, đến khi An lão say lại đặc biệt kêu người đưa đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
An lão được dìu đi nghỉ ngơi rồi Đỗ Ngân Bảo mới lau mồ hôi trên trán, nhón chân ôm cổ An Nhiên, than, “An huynh đệ, ta cứ tưởng phụ thân ta là người kỳ lạ nhất trên đời, không ngờ phụ thân ngươi còn kỳ quái hơn phụ thân ta nhiều! Oách quá!”
An Nhiên nghiêng đầu trừng Đỗ Ngân Bảo một cái, thúc cùi chỏ thật mạnh vào hông hắn, nói “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần đừng có hễ một chút là ôm ta!” Dứt lời, An Nhiên lại nhấc chân đạp chân Đỗ Ngân Bảo một cái nữa. Trong lúc Đỗ Ngân Bảo ôm chân nhảy lò cò kêu đau thì An Nhiên đã chạy theo An lão đi xa.
Đỗ Thu Nương tưởng rằng An lão tỉnh rượu sẽ đi ngay. Nào ngờ hôm sau, An lão dậy ăn sáng xong, lại dạo một vòng quanh Mai viên, nói Mai Viên rất hợp lý lão, cứ vậy thản nhiên ở lại.
Nếu là người bình thường, ở lâu Đỗ Thu Nương cũng không ngại. Nhưng An lão lại khác. Thứ nhất, mỗi bữa cơm đều phải có thịt bò, không phải một mà tận mười cân. điễnln.đnàn/lêl,qun;ý,đônpin Thứ hai, phải có Thiêu Đao Tửu, số lượng thì tùy tâm tình của, có điều đa phần mỗi ngày ít nhất cũng phải năm cân. Tuổi đã lớn còn ăn uống như vậy, Đỗ Thu Nương sợ lão sinh bệnh, bèn lén kêu Phạm Trường An đi khuyên lão. Phạm Trường An lại nói An lão là người luyện võ, thói quen ăn uống không giống người thường là chuyện đương nhiên. Nàng nghe vậy thôi không khuyên nữa, để tùy lão. Nhưng quan trọng là, sau khi cơm no rượu say, thú vui lớn nhất của An lão là xem Phạm Trường An như bao cát để luyện võ, khiến Đỗ Thu Nương thật sự không thể chấp nhận nổi.
Ngày nào cũng vậy, hễ có Phạm Trường An ở nhà là An lão lại gọi hắn đi so vài chiêu, vài chiêu theo lời lão thường sẽ tốn một canh giờ là ít. Đến khi Phạm Trường An trở lại, không mặt đổi màu thì sẽ trên người đầy vết bầm, phải dùng rượu thuốc xoa hết chai này tới chai khác. Đỗ Thu Nương đau lòng muốn chết. Phạm Trường An lại lắc đầu cười nói, “An bá phụ bản lĩnh cao cường, ta theo bá phụ học được không ít điều hay đâu!”
“Chàng thật là….” Đỗ Thu Nương chỉ biết lắc đầu thở dài.
Theo luật của Đại Tề thì ba người đứng đầu trong kì thi Đình sẽ vào Hàn Lâm Viện, còn các tiến sĩ khác sẽ được bổ nhiệm dđi các nơi. Nhưng năm nay, Phạm Trường An và Lý Nhiên lại đợi mãi vẫn không thấy chiếu chỉ phong quan gì hết. Nhưng theo như ký ức của Đỗ Thu Nương thì Phạm Trường An lại là vị Trạng Nguyên đầu tiên trong lịch sử Đại Tề được phá lệ phong làm Tri phủ tứ phẩm.Chẳng lẽ đời này, ngay cả một cái chức biên soạn lục phẩm trong Hàn Lâm Viện, hắn cũng không được phân?
Lý thị lén than ngắn thở dài với Đỗ Thu Nương nhiều lần, kêu nàng hãy khuyên Phạm Trường An đi nhờ Tề Nhạc giúp. Theo Lý thị thì nay Tề Nhạc được phong làm thái tử lại, nếu Tề Nhạc chịu nhắc tới Phạm Trường An một tiếng trước mặt thánh thượng, có lẽ Phạm Trường An sẽ được phân chức ngay.
Tất nhiên Lý thị cũng có cái lý riêng. Có điều, Lý thị không hề nghĩ tới: lúc Phạm Trường An đậu Trạng Nguyên, Tề Nhạc chưa từng xuất hiện nói một tiếng chúc mừng nữa là sẵn lòng giúp việc này. Giao tình giữa hai người rốt cuộc có tính là còn hay không thật sự Đỗ Thu Nương cũng không dám chắc.
Một ngày nọ, Phạm Trường An đang ở trong sân so chiêu với An lão. Đỗ Thu Nương xuống bếp làm một phần điểm tâm đặc biệt cho hai người, rồi ngồi trong vườn tắm nắng. Nàng mơ màng sắp thiếp đi thì Đỗ Nhược Lan kinh hoảng xông vào, khóc quỳ trước mặt.
Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An đều giật mình. Phạm Trường An chạy lại đỡ Đỗ Nhược Lan đứng lên. Đỗ Nhược Lan khóc nức nở nói, “Tỷ tỷ, tỷ phu, muội…. Muội…. phải làm sao đây? Lý Nhiên…. Lý Nhiên muốn từ hôn!”
Từ hôn?! Cơn buồn ngủ của Đỗ Thu Nương lập tức bay mất tiêu, “Hắn dám?! Nhưng tại sao chứ?”
“Hôm nay, có tin Tăng lão gia đã bị định tội rồi!” Đỗ Nhược Lan nói.
“Muội nghe ai nói?” Phạm Trường An vội hỏi.
“Lý Nhiên….” Đỗ Nhược Lan vừa nói vừa lau nước mắt. Lý Nhiên kiên quyết nói nếu cữu cữu hắn thật sự bị kết tội thông đồng với địch phản quốc thì nhà họ Lý chắc chắn sẽ bị tịch thu hết gia sản, tai họa ngập đầu, vì vậy hắn không thể làm liên lụy nàng. Như vậy bảo sao Đỗ Nhược Lan không đau lòng.
“Lý Nhiên nói không muốn liên lụy tỷ tỷ, tỷ phu. Chàng biết thái tử vẫn chưa dọn về Đông cung, vẫn còn ở Thục vương phủ, nên đã tới xin gặp mấy lần, nhưng thái tử không đồng ý, đã vậy còn bị người ta chụp bao bố đánh một trận ở trong hẻm…. Tỷ tỷ, giờ chàng đang nằm liệt trên giường, muội tới thăm, chàng lại đòi từ hôn…. Muội…. Muội phải làm sao đây?”
“Bị đánh nằm liệt giường?” Đỗ Thu Nương quýnh lên, lập tức bật dậy, Phạm Trường An vội đỡ nàng nói, “Nàng đừng gấp!” rồi hỏi Đỗ Nhược Lan, “Hắn đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đại phu nói chỉ bị thương ngoài da, có điều tay phải bị gãy, phải dưỡng một thời gian lâu mới lành được!” Đỗ Nhược Lan đau khổ nói, “Mới nãy phụ thân đã chạy tới nhà Lý Nhiên nói chuyện rồi. Phụ thân dặn muội đừng nói với tỷ, sợ tỷ lo lắng nhưng muội thật sự hết cách rồi mới tới cầu hai người! Tỷ phu, tỷ phu đi xin thái tử đi….”
“Muội về chăm sóc Lý Nhiên trước đi!” Đỗ Thu Nương trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói với Đỗ Nhược Lan, sau đó nhìn Phạm Trường An nói, “Hết cách rồi!” Mặc dù nàng từng nói, thấy Tề Nhạc một lần sẽ chém một lần, nhưng nay người ta đã khác xưa. dơ,ơiễn.đàn/lê.quý.kđôn Nàng là người co được dãn được, huống chi, quả thực Tề Nhạc còn nợ Phạm Trường An một lần, giờ phu thê hai người nhờ giúp, không coi là quá đáng đúng không?
Đỗ Thu Nương nào biết, thời thế thay đổi rồi, bây giờ kẻ thiếu nợ mới là bên giữ quyền chủ động.
Phạm Trường An tới Thục vương phủ không dưới mười lần, lần nào cũng bị ngăn trước cổng. Tề Nhạc không ra mặt, chỉ có thái tử phi xuất hiện nói thái tử đang bị bệnh nặng, không thể gặp khách.
Thật sự không thể nhờ thái tử được rồi.
“Ta nghe nói tối mấy hôm trước, lại có thích khách đột nhập vào Thục vương phủ!” Phạm Trường An nói nhỏ, “Nhìn sắc mặt của thái tử phi, e rằng thương thế của thái tử cũng không nhẹ!”
“Chẳng lẽ là Nhị hoàng tử….” giọng Đỗ Thu Nương yếu dần, Phạm Trường An lắc đầu ý bảo nàng đừng nói nữa.
Bầu không khí trong Mai Viên bỗng trở nên buồn bã hẳn. An lão thấy ai nấy đều không vui, ngay cả Đỗ Ngân Bảo vốn luôn phấn chấn nay cũng ủ rũ thì cũng không vui vẻ nổi.
An Nhiên nói nhỏ, “Phụ thân, ngài giúp Phạm đại ca một tay được không?”
“Không được!” An lão lập tức phủ quyết, “Một lão già hom hem như ta thì giúp thế nào được!”
“Thật không giúp được?” An Nhiên uy hiếp.
“Thật không được!” An lão kiên quyết nói, một lát sau, lại trầm ngâm, “Trừ khi… Trừ khi Phạm Trường An làm nữ tế của ta!”
“Hả….” An Nhiên há to miệng, lát sau nắm râu An lão nói, “Hài nhi vẫn khó hiểu tại sao ngài cứ nhìn người ta chằm chằm suốt ngày, thì ra là đang nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó! Người ta chẳng những có thê tử, mà hài tử cũng sắp có luôn rồi, còn nữ tế gì nữa? Vả lại, ngài có nữ nhi à? Ngài chỉ có một nhi tử là hài nhi thôi!”
“Ai nói nhi tử không thể trở thành nữ nhi chứ?” An lão dùng cả hai tay bảo vệ bộ râu, trợn mắt nói, “Nói thì mạnh lắm! Không biết là ai cứ suốt ngày cứ viết thư cho ta khen ‘Phạm đại ca thế này, Phạm đại ca thế nọ’ suốt, cả một bức thư thiệt dài đều là Phạm đại ca, chẳng một câu hỏi lão già này có khỏe hay không!”
“Hài nhi không thèm cãi với ngài nữa, ngài thấy làm sao coi được thì làm đi!” An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu nắm vạt áo vặn xoắn, “Hài nhi chỉ là thấy Phạm đại ca rất có khí khái nam nhi, nên mới kể một chút thôi! Nam nhân đã có thê tử, sao hài nhi lại giành chứ!”
“Còn dám nói mình là nam nhi! Ta nuôi con bao nhiêu năm còn không biết một khi con khẩn trương thì sẽ vặn xoắn vạt áo sao?” An lão cười nói, “Cũng may không uổng công ta nuôi dạy bao năm! Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương quả thực làm người không tệ, tình cảm lại vô cùng tốt, dù con có chịu làm thiếp cũng chưa chắc có thể xen vào tình cảm giữa hai đứa nó. Ta sợ con nhất thời hồ đồ….”
“Phụ thân!” An Nhiên cắt ngang, “Ngài luôn nói, trong triều chỉ có mỗi Hữu thừa tướng là ngài thấy vừa mắt nhất, giờ nhà Hữu thừa tướng gặp khó khăn, chẳng lẽ ngài có thể trơ mắt nhìn cả nhà Hữu thừa tướng bị hại hết! Đại Chu và Đại Tề đang giao chiến, bọn gian thần lại nắm quyền, loạn trong giặc ngoài, ngài cũng vì vậy mới rời núi không phải sao?”
“Ta chỉ rời núi đi thăm thú đây đó một chút thôi! Bọn chúng loạn thì có liên quan gì với ta đâu!” An lão đáp.
“Được! Không liên quan tới ngài!” An Nhiên tức giận, quay đầu nói, “Sáng mai hài nhi sẽ lập tức đi Thục Châu đầu quân. Năm ấy ngài nhặt hài nhi ở Thục Châu, vậy hài nhi chính là người Thục Châu! Vì Thục Châu, hài nhi chấp nhận bất cứ giá nào!”
“Hồ đồ!” An lão vỗ bàn một cái, quát. An Nhiên quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn An lão nói, “Phụ thân, ngài nói hài nhi là nữ nhi của Tướng soái Thục Châu, người đã hi sinh vì Thục Châu. Hài nhi tuy phận nữ nhi, nhưng theo ngài học võ mấy năm, chưa bao giờ dám lười biếng dù chỉ một khắc, đều là vì muốn một ngày có thể giống Hoa Mộc Lan, mặc áo giáp làm nữ tướng quân, thực hiện lý tưởng còn dang dở của phụ thân đã mất. Tuy hài nhi biết sức mình có hạn, nhưng vẫn sẽ thử sức một lần!”
An Nhiên dừng một chút, lại nói, “Chắc chắn phụ thân cũng có lòng thương dân muốn bảo vệ Đại Tề đúng không?! Từ khi biết Hữu thừa tướng từ quan, thái tử bị phế, Thục Châu lâm nguy không phải ngài đều mỗi đêm không thể ngủ ngon? Nếu không lo lắng cho giang sơn Đại Tề, thì sao đã bảy mươi tuổi ngài vẫn kiên trì tập luyện mỗi ngày, còn thường nhìn bản đồ Thục Châu nghĩ cách bày binh bố trận? Nếu không lo lắng cho gian sơn Đại Tề thì sao ngài phải ngàn dặm xa xôi chạy từ Kiến Châu tới đây trong khi ngài vốn ghét nơi ồn ào, náo nhiệt, đặc biệt là kinh thành? Nếu không lo lắng cho giang sơn Đại Tề ngài cần gì phải cố gắng tìm hiểu nguồn gốc võ công của Phạm đại ca, và quan sát bản lĩnh của Phạm đại ca và Trương đại ca tới đâu?”
“Con suy nghĩ quá nhiều rồi!” An lão phẩy tay áo, muốn đi.
“Phạm bá phụ chắc chắn rất hiểu phụ thân!” An Nhiên nói nhỏ, “Bởi vì giống như vị phụ thân đã mất của hài nhi, ngài và Phạm bá phụ đều là kiểu người lúc nào cũng lo nghĩ cho dân chúng. Phạm bá phụ thấy Phạm đại ca bị ngài thao luyện bầm dập vẫn không nói một tiếng, hẳn là cũng có ý muốn cho Phạm đại ca theo ngài học tập mở mang kiến thức. Phạm bá phụ giả ngu, ngài lại giả dại, cứ tiếp tục như vậy, không chừng Phạm đại ca sẽ bị phe Tả thừa tướng hại chết mất….”
“Nếu hắn dễ chết như vậy thì ta giữ hắn có ích gì?” An lão hừ lạnh một tiếng, xong mới phát giác mình đã nói hớ. An Nhiên ngạc nhiên hỏi lại, “Nhân cơ hội này, vừa thực hiện được lý tưởng của ngài vừa có thể cứu cả nhà họ Phạm, sao lại không làm ạ?”
“Con….” An lão nghẹn lời.
An Nhiên nói tiếp, “Phụ thân, ngài là đại tướng quân An Tri Hoán đó nha!”
“An…. Tri…. Hoán, “Ngoài phòng, Đỗ Ngân Bảo vừa muốn đẩy cửa vào rủ An Nhiên đi học, đúng lúc nghe được câu này, giật mình dừng lại động tác.
An Tri Hoán…. Đại tướng quân?
Trong lòng Đỗ Ngân Bảo, đại tướng quân An Tri Hoán có thể nói là một thần thoại, một truyền kỳ, thần tượng từ lúc nhỏ. Nay truyền kỳ không chỉ ở trong truyện, mà còn xuất hiện ngay trước mắt với hình ảnh một lão nhân đầu tóc trắng xóa. Mặc dù An lão cũng rất oách, nhưng anh hùng đầu bạc lại ít nhiều khiến cho truyền kỳ này bớt ‘truyền kỳ’ đi rất nhiều.
“Không thể nào! Là do mình nghe nhầm thôi….” Đỗ Ngân Bảo tự lẩm bẩm, “Nhất định là mình đã nghe nhầm!” Đỗ Ngân Bảo gật đầu một cái, đang muốn đẩy cửa bước vào, thì lại nghe thấy tiếng thở dài của An lão, “Nhiên nhi, dù sao con cũng là phận nữ nhi….”
Nữ, nữ nhi….
Đỗ Ngân Bảo gần như hỏng mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook