Ông ta nhìn con gái lớn bận việc trong phòng bếp, hơi kỳ quái hỏi vợ: “Nhị Nha đâu?”

Mẹ Lâm nói: “Ở chỗ dì nhỏ của nó.



“Tại sao lại chạy qua đó?”

“Nó hả……” Mẹ Lâm hừ lạnh cười một tiếng, cáo trạng với chồng: “Bây giờ Nhị Nha lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi, muốn ném chị gái nó xuống nông thôn thay nó kia kìa!”

Lâm Truyền Dân thay đổi sắc mặt: “Sao lại thế này?”

“Còn không phải tại cái thằng Vương Vinh Võ kia làm hại! Vương Vinh Võ chướng mắt Nhị Nha, thông đồng Phương Phương nhà chúng ta, còn ném bài thi chiêu công của Nhị Nha, muốn cho nó xuống nông thôn để giải trừ hôn ước, kết quả bị nó biết, ngay cả chị nó cũng hận luôn, còn nói muốn đi tố cáo nữa kìa!”

Mẹ Lâm cố tình làm mờ tồn tại của Lâm Phương, đắp nặn cô ta thành một người bị hại.


Lâm Truyền Dân nghe xong quả nhiên cực kỳ tức giận: “Thằng nhóc Vương Vinh Võ kia đâu?”

“Mẹ của nó dẫn nó về rồi.

” Mẹ Lâm lôi kéo vạt áo chồng: “Ông đừng đi tìm nó, hôm nay nó cũng bị đánh một trận rồi.


Tôi nghĩ nếu như vậy không bằng để Phương Phương gả qua đi thôi, nếu bằng nó luôn dây dưa không rõ, đối với thanh danh của Nhị Nha cũng không tốt.



“Vậy thật đúng là tiện nghi cho nó!”

“Có thể có cách nào cơ chứ? Vương Trọng Khôn là thư ký, chúng ta cũng không thể trêu vào.



Lâm Truyền Dân cắn chặt răng.


“Hơn nữa Phương Phương cũng không hoàn toàn phản cảm nó, ông ngẫm lại điều kiện của nhà họ Vương đi, Phương Phương gả qua đố cũng không có hại.



Dưới sự khuyên bảo không ngừng của mẹ Lâm, thái độ của Lâm Truyền Dân dần dần mềm xuống.


“Thằng nhóc Vương Vinh Võ kia cũng quá tâm địa gian xảo……”

“Đàn ông trẻ tuổi đều như vậy, kết hôn thì tốt rồi.



“Vậy Nhị Nha phải làm sao?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao, bây giờ Nhị Nha chỉ quậy muốn ép Phương Phương xuống nông thôn.

” Bà ta than thở một tiếng: “Tôi cũng không biết nói nó như thế nào nữa, vì một người đàn ông, đối với chị ruột của mình cũng có thể tàn nhẫn như vậy.



Bà ta cắn răng, trong lời nói lộ ra một tia oán hận: “Tôi thấy con bé này hoàn toàn phí công nuôi dưỡng, biết vậy lúc trước tôi không nên sinh ra nó!”

Mẹ Lâm đã nói câu không nên sinh cô ra đời này rất nhiều lần.

Bà ta hận Lâm Niệm, lúc mang thai Lâm Niệm mẹ Lâm bỏ lỡ một cơ hội thăng chức, khi sinh lại chảy quá nhiều máu nên thiếu chút nữa là toi mạng, càng bởi vì thân thể bị tổn thương, nhiều năm như vậy cũng chưa thể sinh cho nhà họ Lâm một đứa con trai.



“Từ nhỏ con bé này đã hiếu thắng không chịu thua ai, không thể thấy người khác sống tốt hơn mình, chút chuyện nhỏ cũng phải quậy đến gia đình không yên.



Bà ta hừ một tiếng: “Sớm biết vậy đã không đón nó trở về!”

“Lúc ấy mẹ bà bệnh thành như vậy, không đón về sao mà được?”

“Cho em gái tôi nuôi, ông cũng không phải không biết hai dì cháu tụi nó thân thiết đến mức nào.



Mẹ Lâm còn ghi hận hôm nay em gái uy hiếp phá hư chuyện của bà ta.


Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm Phương bưng cơm đã nấu xong lên.


“Ăn cơm trước đi.



Lâm Truyền Dân ngồi xuống, đang chuẩn bị nhận lấy chén cơm Lâm Phương đưa qua, thì nhìn thấy má cô ta sưng đỏ.


“Mặt Phương Phương bị sao vậy?”

“Bị dì nhỏ con bé đánh.


” Mẹ Lâm oán giận: “Tim đứa em gái kia của tôi lệch hẳn qua bên phải rồi, giống như Phương Phương không phải cháu ngoại gái ruột của nó vậy.



Lâm Truyền Dân bang một tiếng buông đũa, hàm dưới cắn chặt, ẩn nhẫn lửa giận.


“Tôi đi kêu Nhị Nha trở về!”

“Thôi, ăn cơm trước đã.

” Mẹ Lâm ngăn ông ta lại: “Đã trễ thế này, ngày mai lại đi cũng được.



Một bữa cơm này mỗi người đều có những tâm tư khác nhau, mẹ Lâm vừa rảnh rỗi liền bắt đầu oán giận, Lâm Truyền Dân bị rót một đầu suy nghĩ Lâm Niệm không đúng, cũng cảm thấy cô con gái này trở nên đáng ghét khó ưa.


Mẹ Lâm cảm nhận được thái độ của chồng, trong lòng cực kỳ tự tin, chờ đến buổi tối trước khi đi ngủ, mới lộ ra chuyện Lâm Phương và Vương Vinh Võ đã làm.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương