Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ Thập Niên 70
-
10: Uy Hiếp 1
Lâm Truyền Dân nghe thấy tin tức này, trong lúc nhất thời đầu óc có hơi say xe, một lát sau lập tức xốc khăn trải giường lên, mắt thấy sắp xuống giường.
“Ông làm gì?”
Mẹ Lâm vươn tay giữ chặt ông ta.
Lâm Truyền Dân quay đầu, hai mắt tức giận mở to, gân xanh trên trán giật giật: “Tôi tìm Đại Nha hỏi xem sao lại thế này!”
“Đã trễ thế này, ông thế nào cũng muốn con gái nhà mình khó xử đúng không?” Mẹ Lâm không cho ông ta đi: “Phương Phương mới bao lớn, con bé thì biết cái gì chứ? Còn không phải bị thằng nhóc nhà họ Vương kia dỗ dành.
”
Lâm Truyền Dân cắn chặt răng, một tay đập lên bàn trên đầu giường: “Sao nó có thể làm loại chuyện này!”
Ông ta không phải đồ ngốc, cho dù lời trong lời ngoài của vợ đều nói Đại Nha vô tội, nhưng vô tội thật hay vô tội giả ông ta còn không phân biệt được sao?
Rõ ràng chính là Lâm Phương không có lễ nghĩa vô liêm sỉ đi dụ dỗ em rể của mình!
Phỏng chừng hôm nay là bị Nhị Nha nhìn thấy hai người này trộn lẫn ở bên nhau, mới tức giận muốn để hai người bọn họ xuống nông thôn!
Mẹ Lâm còn đang nói tốt thay con gái lớn, nói cô ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện.
“Đã hai mươi còn không hiểu chuyện, phải tới khi nào nó mới chịu hiểu chuyện?”
Lâm Truyền Dân cắn răng hỏi, nói xong không màng vợ ngăn cản, ném tay vợ ra, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Ông ta đi đến cửa phòng con gái, giơ tay gõ gõ cửa.
Lâm Phương trốn ở trên giường, cắn răng giả bộ ngủ.
“Lâm Phương, mở cửa!”
Lâm Truyền Dân thay đổi hành động gõ cửa thành đập cửa.
Bên trong vẫn không có tiếng động, Lâm Truyền Dân tức giận nhấc chân đá.
Cửa phòng bị hai chân đá văng, Lâm Truyền Dân xông vào.
“Ba.
” Lâm Phương ngồi ở trên giường run như cầy sấy.
Lâm Truyền Dân cố nén xúc động muốn tát cô ta hai cái, hỏi: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Là…… Là Nhị Nha… Nó…”
“Nói thật!” Lâm Truyền Dân quát.
Lâm Phương bị lửa giận trong giọng nói của ông ta làm cho hoảng sợ, cha không thương cô vô điều kiện giống như mẹ, ông ta mà tức giận lên thật sự sẽ động tay.
Trong mắt cô ta tràn đầy nước mắt, nhìn đôi mắt Lâm Truyền Dân, đột nhiên bụm mặt khóc thành tiếng.
“Ba ơi, con không cố ý, con biết sai rồi hu hu hu.
”
Biểu hiện của cô ta gần như khẳng định suy đoán của Lâm Truyền Dân, ông ta tức giận đến mức lồng ngực sắp nổ tung, tay giơ lên lại thả xuống, nắm tay đấm lên ngực vài cái, đè nặng tức giận nói: “Ngày mai con thu dọn đồ vật chuẩn bị xuống nông thôn đi!”
“Không!” Lâm Phương sợ hãi kêu lên, lắc đầu rớt nước mắt: “Con không xuống nông thôn đâu, con không thể xuống nông thôn!”
“Không xuống nông thôn chẳng lẽ mày còn định ở lại đây cho thêm mất mặt?”
Lâm Phương một câu cũng không nói, vẫn luôn khóc hu hu, khóc đến mức mẹ Lâm cảm thấy tim mình đều nát, lôi kéo Lâm Truyền Dân nổi giận mắng: “Ông muốn ép Phương Phương chết đúng không?”
“Ai ép ai chứ? Là nó muốn ép chúng ta chết mới đúng! Chị gái lại đi cướp vị hôn phu của em gái, truyền ra ngoài gương mặt này của tôi còn muốn hay không?!”
“Việc này chỉ có hai nhà chúng ta biết thôi, Tần Quan Quỳnh đã đồng ý cho Vương Vinh Võ và Phương Phương kết hôn rồi, chỉ cần Nhị Nha không nói, còn ai biết được cơ chứ?”
Lâm Truyền Dân chửi thề một tiếng: “Bà coi người khác đều là đồ ngốc à?”
Chuyện con gái út nhà bọn họ đính hôn với nhà họ Vương mọi người trong xưởng đều biết, lâu lâu cũng có người hỏi khi nào làm đám cưới, nếu sắp đến ngày kết hôn lại đổi cô dâu, trong lòng người khác sẽ không nghĩ nhiều?
Mẹ Lâm hất mặt: “Tùy tiện tìm cái cớ từ hôn thì có gì khó? Dù sao Phương Phương và Vương Vinh Võ đã như vậy rồi, cọc hôn sự này nhất định phải kết.
”
“Được thôi, để nó và Vương Vinh Võ cùng nhau lăn xuống nông thôn đi, đến lúc đó ai thèm quan tâm bọn nó có kết hôn không.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook