Cuộc Ngã Giá Của Nhà Tỷ Phú
-
Chương 4
Không có vấn đề nào làm Emma cố gắng một cách khó khăn như vậy, cô dường như không thể thua. Một đám đông đã tụ tập xung quanh một trong những chiếc bàn gieo xúc xắc, và mỗi lần cô thử chuyền đi con xúc xắc, họ sẽ phun ra một tràng phản đối, đặt chúng trở lại vào tay cô.
Cô hít sâu vào.
Đứng sau lưng cô, Alex xoa bóp vai cô. “Bằng cách đặt cược như vậy, em sẽ cứu tổ chức từ thiện hoặc mua cho chúng ta một khách sạn mới.”
Cô lắc con xúc xắc lên giữa hai bàn tay. “Chúng ta không cần một khách sạn mới. Điều này đang khiến cho lúng túng. Anh không thấy Maxim đang liếc nhìn em sao?”
“Ông ta không liếc nhìn em.”
Emma lén lút liếc nhìn ông chủ bữa tiệc và nhìn thấy ông ta lướt một ngón tay bên dưới cổ áo sơ mi. Nó đã đủ xấu để cho cô thắng. Tuy nhiên, toàn bộ đám đông đã thắng cùng với cô.
“Em thua bằng cách nào hả?” cô thì thầm với Alex.
“Lăn số bảy.”
“Được rồi” Cô thổi vào con xúc xắc.
Alex cười khúc khích với hình ảnh đóng kịch nghệ thuật của cô, còn cô thúc cùi chỏ vào xương sườn anh.
“Làm ơn ủng hộ chút xíu đi,” cô thốt lên
“Coi nào, là bảy,” anh quát ầm ầm đáp lại. “Em biết em sẽ bị thua mất hai trăm nghìn đô la.”
“Nó không phải là tiền của em.”
“Ừ. Nó là tiền của anh.” Bất chấp lời quả quyết của anh. Anh nghe có vẻ hoàn toàn không quan tâm.
Nó không phải là tiền của anh dù sao đi nữa. Đây là tiền của Teddybear Trust. Và cô sẽ đặt nó trở lại nơi mà nó thuộc về hoặc mất trắng.
Cô ném con xúc xắc. Chúng nằm rải rác dọc theo chiếc bàn bọc nỉ màu xanh lá cây, nảy lên giữa tiền đánh cược mà có lẻ tổng số lên tới đủ tài trợ cho một cuộc phẫu thuật, va trúng vào gờ cạnh bên kia của cái bàn, rồi lăn tròn dừng lại. Một con sáu và một con một.
Niềm vui sướng chạy vụt qua cô.
Cô đã làm được rồi.
“Thôi đừng cười nữa,” Alex cảnh báo khi đám đông rên rỉ.
Đúng rồi. Những kẻ khá hơn khác đã thất vọng. Cô nhanh chóng giấu nụ cười vào ngực Alex.
Cánh tay mạnh mẽ của anh vòng quanh cô, và anh đã làm một màn phô trương vuốt ve lưng cô.
Được rồi. Quá nhiều để không phản ứng với thú nhục dục tiềm tàng trong anh. Từng thớ thịt trên thân thể cô run bắn lên phản ứng lại với sự nồng nhiệt của anh.
“Đừng lo lắng,” anh nói, đủ to cho mọi người cùng nghe. “Chỉ là tiền thôi mà. Và nó ủng hộ cho một mục đích chính đáng.”
Những tiếng rên rỉ và cằn nhằn xung quanh họ dần dần chuyển sang những câu nói đùa nghe dễ chịu. Một người đàn ông chỉ ra những lợi ích về thuế khi họ bị thua, trong khi một người khác đề nghị tất cả bọn họ sẽ được vào danh sách thiệp mừng giáng sinh của Teddybear Trust năm nay.
Alex có vẻ như không vội vã để cho cô đi. Không có gì đáng ngạc nhiên. Vì anh đã có một khán giả quan trọng ở đây- một khán giả quan trọng mà sẽ sớm bắt đầu đặt câu hỏi về mối quan hệ của họ.
Vấn đề thông minh bây giờ là ôm chặt. Thế là chỉ trong một giây, Emma ngừng chiến đấu. Cô thả lỏng người tựa vào sức mạnh của anh và để cho sự căng thẳng lăn ra ngoài cơ thể mình. Cờ bạc là cách quá căng thẳng, ngay cả khi cô đã cố để cho bị thua.
Alex đưa tay vuốt tóc cô, trong khi môi anh chạm vào đỉnh đầu cô bằng một nụ hôn dịu dàng. Có vẻ như cách này quá tốt, và còi báo động đã đi hết ra khỏi tất cả các ngóc ngách trong đầu óc cô.
Cô lờ chúng đi chừng nào mà cô có thể. Nhưng cuối cùng cô lùi lại. Tuy nhiên, anh vẫn giữ một cánh tay vững chắc quanh eo cô. Mặc dù nó đi ngược lại với lời hứa trong đầu nhưng cô đã không tự mình cố thoát ra cảnh rối rắm này.
Một vài người đánh bạc đi ra khỏi bàn, và người đàn ông gầy như que củi kêu gọi làm một ván mới.
Katie và David xuất hiện từ đám đông.
“Sao chị thế nào rồi?” Katie hỏi.
“Cô ấy đã thua hết tiền của tôi rồi,” Alex nói với một cái ôm chặt vui vẻ.
“Vâng, Đã sử dụng hết rồi vì một mục đích chính đáng,” Emma cho biết.
“Cô ấy thua mất toàn bộ ba mươi ngàn đô la tiền đặt cược của tôi,” Alex nói.
Cô đã quên là nó nhiều đến thế.
Nhưng liếc nhìn vẻ mặt anh lúc nói chuyện với cô cho thấy anh chẳng thèm quan tâm đến điều đó. Chắc chắn anh đã không quan tâm. Anh muốn toàn thế giới biết cô đã ở đây dựa vào đồng xu của anh.
Đó là trò chơi. Trò chơi của anh, cô nhắc nhở mình, cố làm cho anh không ôm cô chặt quá. “Giữ lấy cái mức khấu trừ thuế và đừng có kêu ca.”
Anh cưỡng lại sự khẩn trương hết sức của cô.
Cô giật mạnh hơn nữa.
Alex chỉ nhe răng cười với cô.
“Kính thưa quý vị,” giọng Maxim vang đến qua hệ thống âm thanh. “Mời các bạn tạm dừng đánh bạc để giải lao và vào trong khu vườn tham gia cùng với chúng tôi rút thăm trúng giải thưởng lớn bất ngờ.”
“Khu vườn thật đáng yêu,” Emma nói, kiên quyết kéo mạnh thoát khỏi sự kìm kẹp của Alex và di chuyển an toàn đến bên cạnh em gái cô. “Đi xem chương trình rút thăm đi.”
“Nhờ sự hào phóng của một nhà tài trợ ẩn danh,” Maxim tiếp tục. “Giải thưởng lớn của chúng tôi trong năm nay là một chiếc ô tô Mercedes-Benz bỏ mui được.”
Đám đông ồ lên tán thưởng.
“Các bạn xin vui lòng kiểm tra góc phía trên bên phải của chiếc vé vào cửa để có được số bốc thăm may mắn của mình.”
Emma nắm lấy cánh tay của Katie và họ theo dòng người di chuyển về phía khu vườn sáng đèn. Cô đang cố gắng tập trung vào khu vườn, vào Katie, vào bất cứ điều gì ngoại trừ Alex. Hoặc, nhiều hơn vấn đề này nữa, vào bất cứ điều gì, ngoại trừ phản ứng của cô đối với Alex.
“David ổn chưa?” cô hỏi Katie, tập trung vào những cây sồi lấp lánh với hàng ngàn ánh đèn màu trắng và những dây đèn lồng sáng rực rỡ tương phản với các bồn hoa và giỏ treo hoa đầy màu sắc. Khu vườn hoàn toàn tuyệt đẹp vào ban đêm.
Katie nhún vai. “Tại sao chị hỏi thế?”
Emma chú ý vẻ mặt của em gái cô. “Cậu ấy có vẻ trầm lặng.” David thường thì đùa giỡn và vui vẻ. Phần nào giống như Alex tối nay làm sao.
Không, đợi đã. Không Alex. Không Alex nữa.
“Có lẽ anh ấy nghĩ rằng em muốn thắng,” Katie nói.
“Em thua bao nhiêu?”
“Một vài nghìn.” Katie lúc lắc mái tóc vàng óng. “Em thực sự không biết vấn đề của anh ấy là gì “ Sau đó cô huýt sáo nhỏ, chỉ về chiếc xe. “Ồ, chiếc ô tô nhỏ xinh. Em có thể chắc chắn thấy mình đi tuần tra vòng quanh khu vườn hoa ở trong đó.”
“Không tệ đâu,” Emma đồng ý, kiểm tra các đường nét bóng mượt của chiếc ô tô bỏ mui được màu bạc. Lớp crom mạ sáng bóng, và nước sơn rõ ràng rực rỡ dưới ánh đèn trong sân vườn.
“Kính thưa quý bà và quý ông,” giọng Maxim vang đến khi ông bước lên trên bục bên cạnh chiếc xe đẹp mắt thu hút mọi người. “Tôi có thể nói, những nhà tài trợ Teddybear Trust là những người hào phóng nhất trong cả nước!”
Tiếng hoan hô cổ vũ phát lên từ đám đông.
Ông ta gật gật đầu để cảm ơn hành động đó.
Sau đó, khi tiếng vỗ tay thưa dần đi, ông đưa tay vào trong một quả bóng pha lê, khuấy các cùi vé mời ở xung quanh bằng một cử chỉ hết sức kịch tính. “Và... người chiến thắng chiếc Mercedes-Benz bỏ mui mới toanh lộng lẫy này là... số 7-3-2!”
Alex làm rối tóc Emma từ đàng sau. “Đó là của anh,” anh thì thầm vào tai cô. Sau đó, anh dựa hẳn và nháy mắt. “Anh sẽ quay lại ngay.”
Emma nhìn chằm chằm vào cái lưng đang rút lui của anh. “Anh trúng sao?” cô hỏi to ầm ỉ.
Katie nhìn chằm chằm một lúc vào cô, đôi mắt xanh cô mở to. “Anh ấy trúng thưởng!” cô thét lên.
“Tôi thấy chúng ta đã có người chiến thắng,” Maxim nói khi ông phát hiện Alex di chuyển qua đám đông. Alex mau chóng bước lên sân khấu và trao vé của mình cho Maxim.
“Ông Alex Garrison,” Maxim công bố ngay khi nhìn lướt qua. “là người trúng thưởng tối nay, và là một trong các nhà tài trợ có giá trị lớn nhất cho Teddybear Trust.”
Alex làm một màn đánh giá chiếc xe. Sau đó, anh bước lên đến bên micro ở bục nhỏ. “Quý cô may mắn chắc chắn đi cùng tôi đêm nay,” anh tuyên bố với một nụ cười rạng rỡ. “Và tôi hy vọng cô ấy sẽ nán lại thêm một vài phút.”
Anh quay sang Maxim. “Xin gửi lời cám ơn chân thành đến Maxim và tất cả các tình nguyện viên tận tụy ở Teddybear Trust.” Anh ngừng lại, nhìn chăm chăm vào chiếc xe thêm một lúc nữa. “Mặc dù tôi thiết tha muốn mang chiếc xe nhỏ xinh này ra ngoài chạy trên đường cao tốc, nhưng tôi e rằng sẽ không thể.”
Đám đông im lặng.
“Bởi vì tôi sẽ tặng lại cho Teddybear,” Alex nói. “ cho buổi đấu giá của họ vào tháng chín.”
Tiếng vỗ tay nổ ra như sấm khi Maxim bước về phía trước và siết chặt bàn tay của Alex bằng cả hai tay của mình.
Emma không ngăn được làn sóng tự hào dâng lên trong lồng ngực. Dù đóng kịch hay không, Alex đã vừa mới tặng một số tiền lớn cho một tổ chức từ thiện thích hợp.
Anh quay lại micro. “Nếu như các bạn kiên nhẫn với tôi thêm một phút nữa. Tôi muốn xin nói thêm một điều nữa.” Anh hắng giọng. “Tôi chỉ là nói đùa chút xíu về người phụ nữ may mắn này. Sự thật là, tôi cho là may mắn tối nay là do một người phụ nữ rất đặc biệt mang đến.” Anh bước lùi ra sau một bước.
“Emma,” anh nói tiếp, hất đầu về phía cô.
Có một chút vờ đi khi lời tỏ tình đã đến. Nhưng ừ được lắm. Cô có thể tiếp tục. Anh đã giành được cái này. Cô mỉm cười với anh một cách ấm áp, cố gắng để trông có vẻ như đang yêu - gây ấn tượng.
Anh lại cười toe toét, đôi mắt màu xám của anh lấp lánh dưới ánh đèn treo trên cây. “Emma, em có thể làm cho anh được vinh dự... Em có bằng lòng kết hôn với anh không?” Emma điếng hồn. Dạ dày của cô như rơi thẳng xuống sân.
Một tiếng ồ tập thể phát lên tỏ vẻ ngạc nhiên từ đám đông, nhanh chóng theo sau bằng tiếng vỗ tay khen ngợi ít ỏi do biết lõm bõm đã trở thành lớn hơn và tăng thêm, trong lúc những cái đầu quay về phía cô.
Điều này xấu cũng như JumboTron. Không, nó còn tồi tệ hơn JumboTron. Ít nhất ở trong một trận bóng chày, cô thật ra có thể dấu tên. Một nửa số người ở đây đêm nay biết cô, hoặc đã biết cha cô.
Katie thúc nhẹ vào khuỷu tay của cô, và cô nhận ra Alex đang nhìn chằm chằm vào cô một cách chờ đợi.
Trong khi cô cố nặn ra một ý nghĩ mạch lạc, anh đưa tay vào túi lấy ra một hộp nhung nhỏ. Anh đã trù tính chuyện này, chuyện tầm bậy.
Anh là người tặng chiếc xe ẩn danh. Toàn bộ buổi tối của tinh thần hiệp sĩ và làm từ thiện này đã được lên kế hoạch trước để dồn cô vào thế bí.
“Emma, nói gì đó đi,” Katie rít lên.
“Chị không thể,” cô rên rỉ thì thào.
“Chúng ta đã thỏa thuận với anh ta,” Katie nhắc nhở.
Vâng, họ đã thỏa thuận. Nhưng không phải việc này. Không phải là một sự phô trương lố bịch, biểu lộ tình cảm như vậy. Danh tiếng của cô đang bị đe dọa. Và, hơn nữa, cô đã rõ ràng bác bỏ chính điều này. Katie đẩy nhẹ cô về phía bục. “Lên đó đi.”
Cô không muốn lên đó. Cô không thể làm điều đó. Chân cô trở nên hóa đá.
“Emma?” Alex ngân nga bằng một giọng tha thiết quá mức. Kẻ giả mạo.
“Phá sản”, Katie thì thầm bằng chất giọng cảnh báo.
Phá sản.
Emma buộc một chân bước về phía trước. Rồi cô di chuyển chân kia. Sau đó cô dán một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt mình và đi về phía anh.
Tiếng vỗ tay tán thưởng của đám đông ngày càng lớn, và mọi người chúc mừng cô suốt dọc theo tuyến đường ngắn. Cô để cho tầm nhìn của mình thành mềm mại, và những gương mặt đám đông mờ đi trước cô.
Lên trên sân khấu, Alex ga lăng nắm lấy bàn tay cô. “Em có bằng lòng kết hôn với anh không?” anh lặp lại, thình lình mở chiếc hộp nhung.
Cô chỉ vừa vặn liếc qua chiếc nhẫn. Cô chỉ muốn điều này kết thúc và ra khỏi nơi đó. Cô vội vã gật đầu. “Vâng. Vâng, Em bằng lòng kết hôn với anh.” Và sau đó tôi sẽ giết anh.
Nụ cười nham nhở của anh cho biết anh đọc được ý nghĩ trong đầu cô một lần nữa. Cũng như báo rằng anh đã thắng vòng này. Anh lấy chiếc nhẫn nạm một hạt ngọc hình bầu dục ra khỏi hộp và đeo nó vào ngón tay của cô.
Sau đó, khi đám đông la thét om sòm tán thành, anh nghiêng xuống.
Anh không được...
Anh sẽ không…
Anh sẽ!
Cô thử bước lùi ra sau, nhưng cánh tay của anh trượt quanh cô.
Thì thầm, anh ra lệnh, “Hôn anh đi.” Và cô nhận ra cô không có sự lựa chọn nào.
Hàng trăm người đang xem, và đây là mấu chốt của một hợp đồng hàng triệu USD. Cô nghiêng đầu và thấy anh ta mỉm cười.
Cô tự hứa với mình cô sẽ hôn thật nhanh. Cô nhăn mặt, làm cho nó xong và thoát khỏi cái thứ chết tiệt vì sự giả vờ này. Nhưng khi môi anh chạm vào môi cô, đốt cháy cái giá đam mê bị đè nén trong 24 giờ.
Miệng anh ấm áp và mạnh mẽ, và quá ư dễ biến đổi cho một cơ hội chụp ảnh nhân vật quan trọng để quảng bá chiếu lệ. Rượu uýt-ki có vị khói nguyên chất làm tăng thêm mùi vị cho miệng anh, chất rượu còn sót lại kích thích làn da nhạy cảm của cô.
Cô nói với mình phải kết thúc nó, nhưng cánh tay anh kéo cô sát vào, và pháo hoa diễn ra trong đầu cô, đối âm với những ánh đèn flash của máy ảnh trong tầm nhìn ngoại vi của cô. Một loại kích thích tố nguyên thủy góp phần vào và mắt cô chớp chớp khép lại. Cơ thể cô trở nên ẻo lả, và cô mở ra cho anh, cho anh đi vào, đáp trả miếng đỡ của anh, cơ thể cô bừng lên vì khát khao nguyên thủy.
Hết sức chậm rãi, anh nới lỏng cánh tay. Sau đó giật lùi ra sau, anh kết thúc bằng một nụ hôn vội, ngắn, phớt qua trên đôi môi bị cướp bóc của cô. Sau đó, tiếng cổ vũ của đám đông thấm vào ý thức cô, khi mọi nhiếp ảnh gia tại đó đã hoàn thành một đoạn phim về nụ hôn của họ.
Chính xác là như một gáo nước lạnh dội vào Emma. Giữ một khoảng cách chuyên nghiệp sẽ là một việc khó khăn nhiều hơn cô tưởng.
Alex không thể tin việc đó dễ dàng làm sao. Maxim háo hức hơn với mưu đồ gian lận chiếc xe Mercedes. Chắc chắn, nó có nghĩa là Teddybear có một món quà tặng đáng kể, nhưng Alex có cảm giác người đàn ông này phấn khích nhiều hơn về buổi đính hôn phô trương này. Hơn bất cứ điều gì.
*****
Alex nhún vai khi chiếc limo của anh chạy ra khỏi cổng sắt tự động ở phía trước khách sạn McKinley Đại lộ số 5. Anh nhìn thấy Emma đi đến thang máy của căn hộ penthouse, lúc ấy mới cầm điện thoại lên gọi cho Ryan. Anh đoán chắc nhiều người đã có một thời kỳ lãng mạn.
“Gì hả,” Ryan nói với giọng buồn ngủ.
“Cô ta đã chịu đeo nhẫn vào tay rồi,” Alex nói khi chiếc limo rẻ vào đường giao thông.
“Mọi việc trôi qua tốt đẹp chứ?”
“Cô ta đã nói vâng rồi.” Đó là điểm đáng chú ý nhất. Nụ hôn ở đó cũng có vẻ nổi bật trong một vài phút. Nổi bật một cách đáng kinh ngạc. Nhưng nụ hôn chỉ là phù du, ngay cả khi nó khuấy động bất ngờ. Chiếc nhẫn kim cương đó là tiền trong ngân hàng. “Anh chàng sung độ của Garrison bây giờ là anh chàng sung độ dại dột lãng mạn của Garrison.” Gunter chắc sẽ sướng run lên với sự quảng cáo này, nhưng Alex chắc chắn sẽ không liều mạng với đời sống độc thân vốn có của mình.
“Tốt cho cậu hơn cho tớ, anh bạn ơi,” Ryan cười thích thú, hoàn toàn biết rõ việc đính hôn này sẽ giảm bớt các cuộc hẹn hò bóng gió của Alex.
Một tiếng thì thầm nhỏ nghe như ở phía sau, báo hiệu cho radar của Alex.
“Cậu đang ở một mình sao?” Anh hỏi.
“Cậu giỡn hả?”
Alex chửi thề.
Ryan cười khoái trá một lần nữa. “Cố chịu đựng và nghĩ đến lợi nhuận đi.”
“Tôi sẽ nghĩ đến lợi nhuận.” Nhưng Alex cũng suy nghĩ về nụ hôn của Emma. Đối với một người nào đó mà tự hào về bản thân cô nhờ vào sức mạnh phô trương của cô thì đôi môi của cô ấy chắc bị nện một quả đấm. Và cô ta trông có vẻ quá xinh trong chiếc đầm lấp lánh khoe khoang hàng dặm lớp da mượt mà như kem.
Anh đã từng lướt đầu ngón tay của mình qua làn da ấy nhiều lần khi anh liều lĩnh. Mà hóa ra lại là một sai lầm, vì thật khó mà nghĩ đến tiền bạc khi tất cả những gì anh muốn là cơ thể của cô nhiều hơn và đôi môi của cô nhiều hơn nữa. Và điều này sẽ không xảy ra trong bất cứ cách nào có đầy đủ ý nghĩa. Không phải lúc này, mãi mãi không bao giờ.
Người phụ nữ ở với Ryan cười rúc rích, và Alex thốt ra một tiếng thở dài thất vọng.
“Phấn khởi lên,” Ryan khuyên.
“Đồng ý.” Alex bấm vào nút kết thúc và ném điện thoại vào băng ghế bên cạnh. Nó sẽ là một cuộc hôn nhân rất chán.
Emma đã có một buổi sáng thứ hai rất dài.
Sáng hôm sau, cô lau đi những giọt mồ hôi đọng gần đường chân tóc, điều chỉnh ở ngoài cuộc nói huyên thuyên của hai người phụ nữ đang ở bồn tắm mát-xa gần vườn cây dương xỉ của suối khoáng.
Lẽ ra tốt hơn cô không nên dại gì dính dáng vào Alex. Khi một sự thỏa thuận diễn ra quá tốt y như thật, có nghĩa là quá tốt để được gọi đúng tên. Ừ thì người đàn ông này sẽ đứng ra bảo lãnh cho họ về mặt tài chính, nhưng mà cái giá cá nhân hầu như quá cao.
Cô ghét bị chú ý. Và nếu như những hoạt động xôn xao nhộn nhịp sáng nay là bất cứ thứ gì trôi qua, thì sự chú ý chính xác là thứ cô bị mắc kẹt trong vài tháng tới. Thoát khỏi tuyệt vọng cô rời khỏi văn phòng, lỉnh xuống cầu thang phía sau và đi kéo lê như một người thơ thẩn đằng sau bức tường đá hoa cương uốn cong ở đây trong khu spa của khách sạn bằng một nổ lực cho hòa bình và riêng tư.
“Emma?” tiếng Katie vang đến từ khu vực có bố trí những cây cau dừa dàn trải.
“Lại đây,” Emma miễn cưỡng xác nhận.
Katie xuất hiện trong giày cao gót, váy bó màu trắng và chiếc áo đồng phục phù hợp. “Chị đang làm gì vậy?”
Emma ngưng lại một vài giây đáng kể. “Thế em nghĩ chị đang làm gì hở?”
“Em không biết.”
“Vâng, chị đang lẩn tránh.”
“Tránh cái gì?”
“Không phải tránh cái gì mà tránh ai.”
Katie cởi chiếc áo đồng phục ra. “Vậy thì ai?”
“Philippe.”
“Tại sao? Không phải chị sắp làm hỏng laptop của chị hả?”
“Bởi vì ông ta là người quản lý khách sạn. Và bởi vì ông là một tên đi lén theo điên cuồng. Và vâng, có lẽ.”
Hai người đàn bà ở trong bồn mát xa gần đó cười, và Katie bước vài bước đến gần hơn, cô nhỏ giọng nói. “Chị đang bị đuổi theo bởi cái ông quản lý khách sạn điên rồ đó phải không? Có một việc như vậy với một người quản lý khách sạn mất trí sao?”
“Chị nghĩ tất cả bọn họ điên rồ,” Emma nói. “Chĩ đang bị đuổi theo bởi ít nhất một tá người. Philippe đúng là người dai dẳng nhất trong đám đông đó.”
“Không thể nào yên ổn với sự chú ý của họ ư?”
Emma nhấn nút lưu trên laptop và hoàn toàn chuyển sự quan tâm của mình đến Katie. “Ồ, chắc chắn mà. Sau đó, tất cả các phóng viên có thể có một ngày đáng ghi nhớ về đội ngũ nhân viên an ninh của McKinley làm cho những người đàn ông gầy nhom đội mũ bê-rê phát tức.”
Katie liếc nhìn phía sau cô ấy. “Chúng ta cũng có các phóng viên?”
Emma thở dài và hất mái tóc ẩm ướt ra sau. “Vâng thì chúng ta cũng có các phóng viên. Trong sảnh, ở phía ngoài đằng trước, trên tầng lửng.”
“Không ai làm phiền em.”
“Đó là vì Alex Garrison đã không biểu diễn một cảnh ngoạn mục với em tối hôm qua.”
Katie ngồi xuống ở đầu kia của băng ghế, bắt chéo chân này dưới chân kia lúc khuôn mặt cô sáng lên nhớ lại. “Chị phải thừa nhận, nếu như chuyện đó là thật thì nó cực kỳ lãng mạn phải không.”
Emma không muốn thừa nhận điều đó chút nào. Thật phô trương và lòe loẹt. Cô sẽ không bao giờ, không phải trong một triệu năm, kết hôn với một người đàn ông mà hắn ta nghĩ rằng lời cầu hôn giữa công chúng là lãng mạn.
Cô đóng laptop lại. “Nó chả thực tế tí nào.”
Katie thở dài. “Em biết chứ.”
“Vậy thôi đừng có mơ mộng hão huyền về chị nữa. Alex đang đóng kịch.” Một sự khác biệt nhỏ, có thể. Nhưng là một việc khá quan trọng.
Katie nghịch ngợm một lọn tóc của mình. “Anh ấy là một diễn viên cừ.”
“Anh ta có lẽ có bộ phận tiếp thị gợi ý cho mình.”
Katie cười với chuyện đó.
“Thưa cô McKinley?” Một giọng mũi đàn ông vang đến.
Một sự thay đổi huyết áp đột ngột của Emma làm cho cảm xúc của cô thiếu suy nghĩ. Cô nhìn chằm chằm vào Katie. “Em bị đi theo sau ư?”
“Chính xác em không phải là điệp viên 007,” Katie phản đối.
“Aarrgghh.”
“Thưa cô McKinley?” Philippe Gagnon lặp lại. Sau đó ông ta xuất hiện ở gần góc bức tường đá hoa cương. “Ah, Cô ở đây à.”
Katie gần như nén cười khi người đàn ông khoảng sáu mươi- mảnh khảnh nhưng chắc khỏe và nhanh nhẹn bước đến trước mặt họ, lòng bàn tay nắm chặt với nhau trên ngực.
“Có quá nhiều việc chúng ta cần phải làm,” ông bắt đầu.
Ông chắc chắn có quyền đó. Và đứng đầu danh sách của Emma là một chuyến đi bí mật đến quần đảo Bahamas ở Tây Ấn. Nàng muốn tìm một dải đất dọc bờ biển hẻo lánh mà không có điện thoại, không có radio, và không có những người quản lý khách sạn.
Katie, mặt khác, dường như hoàn toàn bình thản vì bị Philippe gián đoạn. Cô đứng lên và đưa tay cho ông. “Tôi là Katie McKinley, em gái của cô dâu.”
“Rất hân hạnh, thưa cô.” Ông ga-lăng nâng tay cô lên môi và hôn lên các khớp ngón tay. “Tôi là Philippe Gagnon. Phó bếp trưởng, được đào tạo tại Sorbonne và học nghề theo John-Pierre Laconte. Tôi đã từng nấu ăn cho các nhà quý tộc và tổng thống.”
Katie quay sang Emma, nụ cười của cô dần dần trở nên mở rộng. “Chị đã nghe chuyện đó chưa, Emma? Ông ấy nấu ăn cho các nhà quý tộc và tổng thống.”
“Nói cho tôi nghe ngay bây giờ đi,” Emma nói khẽ khi một giọt mồ hôi chảy xuống giữa ngực cô.
Philippe lắc một ngón tay động viên. “Không, không. Không có gì với cô dâu. Bây giờ tôi đang ở đây, và tôi sẽ chăm sóc tất cả mọi thứ.”
Emma ngồi thẳng lên. “Ồ, không phải ông-”
“Emma.” Katie ném vào mắt cô một tia nhìn cảnh báo.
Nhưng Emma không để bị lôi kéo vào sự kiện này. “Tôi không-”
“Đây là lúc căng thẳng nhất của cô, thưa cô.” Philippe vẫy một tay về phía lối ra. “Những người làm thuê công việc nặng nhọc tự do phóng túng đó ở trong hành lang. Tôi sẽ cho họ biến đi. Đồ đồng tính.”
Sau đó, ông giơ hai lòng bàn tay lên. “Không, không. Không cần phải cảm ơn tôi. Cuối cùng, tôi sẽ nói chuyện với các tay phóng viên. Hãy cho họ một hoặc hai miếng ngon, không? Đáp ứng họ trong một thời gian ngắn.”
Emma nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh nhạt của người đàn ông này, thấy được sự thông minh không ngờ ở trong đáy mắt. Cô đã phải mất ít hơn một phút để xem xét lại cách đánh giá của cô về ông. “Ông có thể đưa tất cả những người đó ra khỏi hành lang của tôi không?”
“Ồ được chứ, tất nhiên,” ông nói. “Nhưng cô phải giữ bình tĩnh. Tôi phải giữ cô bình tĩnh.”
Nếu bằng cách giữ cô bình tĩnh, Philippe có ý muốn bảo vệ sự riêng tư của cô? Ông ta đã được thuê.
Bà Nash nhấn mạnh sự có mặt của mình trên sàn hồ bơi bằng cách làm bình đựng nước cam kêu lách cách lúc đặt trên bàn bên cạnh ghế dựa tắm nắng của Alex.
Anh ngước lên khỏi bản tóm tắt kế hoạch chiến lược của McKinley.
Anh không biết anh đã làm gì để làm bà Bà Nash bực mình, nhưng điều đó thật rõ ràng bởi dáng vẻ đôi môi của bà đại loại như là vảnh lên hờn dỗi. Anh đã cố đánh giá vẻ mặt của bà ta, nhưng ánh nắng mặt trời chiếu sáng, và đôi mắt anh có vằn đỏ vì thiếu ngủ.
Anh quyết định tấn công bằng phương pháp tiếp cận trực tiếp. “Một chuyện gì đó không ổn sao?”
“Chuyện gì có thể không ổn hả?” Sau đó đôi môi của bà hoàn lại vị trí sửa bớt đi. “Cho dù tôi biết cậu sắp kết hôn.”
“Tôi ư,” anh khẳng định, tự hỏi không biết chuyện đó có thật là điều khó hiểu không. Chắc chắn bà đã không bị xúc phạm vì anh đã không đích thân nói với bà. Chủ Nhật là ngày nghỉ của bà ấy.
Bà chăm chú nhìn vào anh qua một nửa mặt kính đeo mắt được giữ chặt quanh cổ bà bằng một sợi dây chuyền vàng lấp lánh.
Anh rõ ràng tưởng là đang hiểu được một điều gì đó ở đây. Tuy nhiên, anh thực sự không có thời gian cho trò chơi này. Thêm mười phút nữa nhồi nhét cho cuộc đối đầu với lão già Murdoch của DreamLodge, và anh sắp lặn xuống hồ để tự làm mình tỉnh táo hoàn toàn. Anh chỉ có đủ thời gian ba mươi phút và tắm dưới vòi sen nếu như anh muốn có mặt ở văn phòng DreamLodge trước tám giờ.
Và anh chắc chắn muốn có mặt đó trước khi công việc bắt đầu. Anh sẽ không phó mặt bất cứ số phận nào để cho Murdoch có thể bắt đầu với Emma trước khi Alex có thể bắt đầu với ông ta.
Cuối cùng thì bà Nash cũng nhượng bộ. “Với một người phụ nữ mà tôi chưa bao giờ gặp mặt ư?”
Alex lắc đầu ngắn gọn. “Bà đã gặp cô ấy tuần trước.”
Bà Nash hít vào một hơi đầy xúc cảm. “Không. Cô ấy đã đến dinh thự tuần rồi. Chúng tôi chưa bao giờ được giới thiệu.”
Được rồi. Đó cũng là một trường hợp sơ suất. Alex có thể thấy rằng giờ đây, anh nhất định sẽ giới thiệu họ càng sớm càng tốt. “ Tôi sẽ-”
“Mới đây tôi biết được cô ấy thừa hưởng một ít quyền sở hữu -...”
Vậy chính xác bà Nash có ý muốn nói qua điều đó? Và cái gì là độ nghiêng buồn cười đó tới cái khua môi múa mép của bà ấy?
Giọng của bà ta nhỏ đi trong âm sắc chất vấn và nhịp nói của bà chậm lại. “Quyền sở hữu khách sạn.”
“Ừ đúng.” Alex thận trọng trả lời. Anh đang ở trong tình trạng quá mệt mỏi để biện minh cho cuộc sống riêng tư của mình.
Với sự thừa nhận của anh, giọng bà chuyển sang cáu kỉnh lần nữa. “Cậu nên xấu hổ về bản thân mình, chàng trai trẻ.”
Chàng trai trẻ? “Chuyện gì đã xảy ra với Ông Garrison?”
“Làm cho cô gái ngây thơ đó đột nhiên trở nên bị lôi cuốn bởi cậu theo kiểu lãng mạn.”
Alex ngồi xích về phía trước. “Chờ một phút-”
“Có phải cậu đã gửi đến cô ấy bó hoa thường trồng trong nhà kính không? Đưa cô ấy đến Tradori? Đặt trước căn hộ ở Manhattan?”
“Whoa.” Làm sao bà Nash biết về căn hộ của anh ở Manhattan? “Tôi hoàn toàn trung thực với Emma.”
“Hà. Người phụ nữ đáng thương này không có một chút hy vọng gì cả. Cha cô ấy vừa mới qua đời.”
Bây giờ việc đó đơn giản là không công bằng. Alex đứng lên. “Cô ta đã có mọi cơ hội.”
Bà Nash lắc đầu. “Alex, tôi thương yêu cậu chân tình. Cậu xem cậu như con trai của tôi.”
“Tôi đã không làm gì sai trái.”
“Tôi biết điểm yếu của cậu.”
“Tôi cũng biết điểm yếu của tôi.” Và họ chắc chắn không tính đến việc lừa dối đàn bà để ăn cắp tài sản của họ.
Họ chắc cần phải lừa dối đối thủ để bảo đảm cho chắc giao dịch kinh doanh, hay lừa dối thế giới nói chung để hợp nhất hai chuỗi khách sạn. Nhưng những vấn đề đó là hoàn toàn riêng biệt. Và là những vấn đề có thể biện hộ được.
Không phải đó là điều mà anh phải tự mình giải thích.
Dĩ nhiên anh không phải tự mình giải thích.
Tiếc thay có một cái gì đó trong vẻ mặt của bà ấy đã làm bùng nổ dấu vết về tâm lý thời thơ ấu còn lại của anh. Và anh dường như không thể để mình làm bà thất vọng.
Anh đi đến quyết định trong tích tắc để đưa bà vào quỹ đạo. “Emma biết lý do tại sao tôi kết hôn với cô ấy.”
Nét mặt của bà Nash đổi hẳn. “Cô ấy biết đó là vì các khách sạn của mình ư?”
Anh gật đầu. “Tôi để nghị với cô ấy một sự cứu giúp để thoát ra khỏi những khó khăn về tài chính, và cô ấy lợi dụng nó. Bây giờ, giá mà bà miễn cho, tôi có một cuộc họp.”
Anh cởi bỏ áo sơ mi, bước ra khỏi dép đi về phía ngang qua bờ hồ.
Bà Nash theo sau chân anh. “Một cuộc hôn nhân vì lợi nhuận, thưa ông Garrison?”
“Phải, bà Nash. Một cuộc hôn nhân vì lợi nhuận,” Nó không có vẻ như cậu đang vi phạm luật pháp.
“Vâng, cả hai chúng tôi biết chuyện này dẫn tới đâu.”
“Để tăng lợi nhuận và là cơ sở tăng thêm tài sản cố định của chúng tôi?”
“Để đau khổ và chết trong cô đơn lạnh lẽo.”
Một sự yên tĩnh chạy qua cơ thể Alex. Anh móc ngón chân vào cạnh hồ và nhìn chằm chằm vào mặt nước yên lặng trong xanh. “Tôi không phải là cha tôi.”
“Cậu giống ông ấy nhiều hơn cậu dám thừa nhận.”
“Tôi không giống như ông ấy.”
Bà nghiến răng, và anh có thể cảm thấy bà đang lắc đầu.
“Tôi biết điều mà tôi đang làm, bà Nash.”
“Với sự tôn trọng, ông Garrison. Cậu không có một lời giải thích chết tiệt nào.”
Vâng. Đó là bày tỏ sự tôn trọng dĩ nhiên. Alex nén xuống sự thôi thúc tham gia vào cuộc tranh luận. Anh đã mất kiên nhẫn, và không còn thời gian. Anh hít vào một hơi đè nén, căng cơ bắp chân và lao xuống hồ.
Cô hít sâu vào.
Đứng sau lưng cô, Alex xoa bóp vai cô. “Bằng cách đặt cược như vậy, em sẽ cứu tổ chức từ thiện hoặc mua cho chúng ta một khách sạn mới.”
Cô lắc con xúc xắc lên giữa hai bàn tay. “Chúng ta không cần một khách sạn mới. Điều này đang khiến cho lúng túng. Anh không thấy Maxim đang liếc nhìn em sao?”
“Ông ta không liếc nhìn em.”
Emma lén lút liếc nhìn ông chủ bữa tiệc và nhìn thấy ông ta lướt một ngón tay bên dưới cổ áo sơ mi. Nó đã đủ xấu để cho cô thắng. Tuy nhiên, toàn bộ đám đông đã thắng cùng với cô.
“Em thua bằng cách nào hả?” cô thì thầm với Alex.
“Lăn số bảy.”
“Được rồi” Cô thổi vào con xúc xắc.
Alex cười khúc khích với hình ảnh đóng kịch nghệ thuật của cô, còn cô thúc cùi chỏ vào xương sườn anh.
“Làm ơn ủng hộ chút xíu đi,” cô thốt lên
“Coi nào, là bảy,” anh quát ầm ầm đáp lại. “Em biết em sẽ bị thua mất hai trăm nghìn đô la.”
“Nó không phải là tiền của em.”
“Ừ. Nó là tiền của anh.” Bất chấp lời quả quyết của anh. Anh nghe có vẻ hoàn toàn không quan tâm.
Nó không phải là tiền của anh dù sao đi nữa. Đây là tiền của Teddybear Trust. Và cô sẽ đặt nó trở lại nơi mà nó thuộc về hoặc mất trắng.
Cô ném con xúc xắc. Chúng nằm rải rác dọc theo chiếc bàn bọc nỉ màu xanh lá cây, nảy lên giữa tiền đánh cược mà có lẻ tổng số lên tới đủ tài trợ cho một cuộc phẫu thuật, va trúng vào gờ cạnh bên kia của cái bàn, rồi lăn tròn dừng lại. Một con sáu và một con một.
Niềm vui sướng chạy vụt qua cô.
Cô đã làm được rồi.
“Thôi đừng cười nữa,” Alex cảnh báo khi đám đông rên rỉ.
Đúng rồi. Những kẻ khá hơn khác đã thất vọng. Cô nhanh chóng giấu nụ cười vào ngực Alex.
Cánh tay mạnh mẽ của anh vòng quanh cô, và anh đã làm một màn phô trương vuốt ve lưng cô.
Được rồi. Quá nhiều để không phản ứng với thú nhục dục tiềm tàng trong anh. Từng thớ thịt trên thân thể cô run bắn lên phản ứng lại với sự nồng nhiệt của anh.
“Đừng lo lắng,” anh nói, đủ to cho mọi người cùng nghe. “Chỉ là tiền thôi mà. Và nó ủng hộ cho một mục đích chính đáng.”
Những tiếng rên rỉ và cằn nhằn xung quanh họ dần dần chuyển sang những câu nói đùa nghe dễ chịu. Một người đàn ông chỉ ra những lợi ích về thuế khi họ bị thua, trong khi một người khác đề nghị tất cả bọn họ sẽ được vào danh sách thiệp mừng giáng sinh của Teddybear Trust năm nay.
Alex có vẻ như không vội vã để cho cô đi. Không có gì đáng ngạc nhiên. Vì anh đã có một khán giả quan trọng ở đây- một khán giả quan trọng mà sẽ sớm bắt đầu đặt câu hỏi về mối quan hệ của họ.
Vấn đề thông minh bây giờ là ôm chặt. Thế là chỉ trong một giây, Emma ngừng chiến đấu. Cô thả lỏng người tựa vào sức mạnh của anh và để cho sự căng thẳng lăn ra ngoài cơ thể mình. Cờ bạc là cách quá căng thẳng, ngay cả khi cô đã cố để cho bị thua.
Alex đưa tay vuốt tóc cô, trong khi môi anh chạm vào đỉnh đầu cô bằng một nụ hôn dịu dàng. Có vẻ như cách này quá tốt, và còi báo động đã đi hết ra khỏi tất cả các ngóc ngách trong đầu óc cô.
Cô lờ chúng đi chừng nào mà cô có thể. Nhưng cuối cùng cô lùi lại. Tuy nhiên, anh vẫn giữ một cánh tay vững chắc quanh eo cô. Mặc dù nó đi ngược lại với lời hứa trong đầu nhưng cô đã không tự mình cố thoát ra cảnh rối rắm này.
Một vài người đánh bạc đi ra khỏi bàn, và người đàn ông gầy như que củi kêu gọi làm một ván mới.
Katie và David xuất hiện từ đám đông.
“Sao chị thế nào rồi?” Katie hỏi.
“Cô ấy đã thua hết tiền của tôi rồi,” Alex nói với một cái ôm chặt vui vẻ.
“Vâng, Đã sử dụng hết rồi vì một mục đích chính đáng,” Emma cho biết.
“Cô ấy thua mất toàn bộ ba mươi ngàn đô la tiền đặt cược của tôi,” Alex nói.
Cô đã quên là nó nhiều đến thế.
Nhưng liếc nhìn vẻ mặt anh lúc nói chuyện với cô cho thấy anh chẳng thèm quan tâm đến điều đó. Chắc chắn anh đã không quan tâm. Anh muốn toàn thế giới biết cô đã ở đây dựa vào đồng xu của anh.
Đó là trò chơi. Trò chơi của anh, cô nhắc nhở mình, cố làm cho anh không ôm cô chặt quá. “Giữ lấy cái mức khấu trừ thuế và đừng có kêu ca.”
Anh cưỡng lại sự khẩn trương hết sức của cô.
Cô giật mạnh hơn nữa.
Alex chỉ nhe răng cười với cô.
“Kính thưa quý vị,” giọng Maxim vang đến qua hệ thống âm thanh. “Mời các bạn tạm dừng đánh bạc để giải lao và vào trong khu vườn tham gia cùng với chúng tôi rút thăm trúng giải thưởng lớn bất ngờ.”
“Khu vườn thật đáng yêu,” Emma nói, kiên quyết kéo mạnh thoát khỏi sự kìm kẹp của Alex và di chuyển an toàn đến bên cạnh em gái cô. “Đi xem chương trình rút thăm đi.”
“Nhờ sự hào phóng của một nhà tài trợ ẩn danh,” Maxim tiếp tục. “Giải thưởng lớn của chúng tôi trong năm nay là một chiếc ô tô Mercedes-Benz bỏ mui được.”
Đám đông ồ lên tán thưởng.
“Các bạn xin vui lòng kiểm tra góc phía trên bên phải của chiếc vé vào cửa để có được số bốc thăm may mắn của mình.”
Emma nắm lấy cánh tay của Katie và họ theo dòng người di chuyển về phía khu vườn sáng đèn. Cô đang cố gắng tập trung vào khu vườn, vào Katie, vào bất cứ điều gì ngoại trừ Alex. Hoặc, nhiều hơn vấn đề này nữa, vào bất cứ điều gì, ngoại trừ phản ứng của cô đối với Alex.
“David ổn chưa?” cô hỏi Katie, tập trung vào những cây sồi lấp lánh với hàng ngàn ánh đèn màu trắng và những dây đèn lồng sáng rực rỡ tương phản với các bồn hoa và giỏ treo hoa đầy màu sắc. Khu vườn hoàn toàn tuyệt đẹp vào ban đêm.
Katie nhún vai. “Tại sao chị hỏi thế?”
Emma chú ý vẻ mặt của em gái cô. “Cậu ấy có vẻ trầm lặng.” David thường thì đùa giỡn và vui vẻ. Phần nào giống như Alex tối nay làm sao.
Không, đợi đã. Không Alex. Không Alex nữa.
“Có lẽ anh ấy nghĩ rằng em muốn thắng,” Katie nói.
“Em thua bao nhiêu?”
“Một vài nghìn.” Katie lúc lắc mái tóc vàng óng. “Em thực sự không biết vấn đề của anh ấy là gì “ Sau đó cô huýt sáo nhỏ, chỉ về chiếc xe. “Ồ, chiếc ô tô nhỏ xinh. Em có thể chắc chắn thấy mình đi tuần tra vòng quanh khu vườn hoa ở trong đó.”
“Không tệ đâu,” Emma đồng ý, kiểm tra các đường nét bóng mượt của chiếc ô tô bỏ mui được màu bạc. Lớp crom mạ sáng bóng, và nước sơn rõ ràng rực rỡ dưới ánh đèn trong sân vườn.
“Kính thưa quý bà và quý ông,” giọng Maxim vang đến khi ông bước lên trên bục bên cạnh chiếc xe đẹp mắt thu hút mọi người. “Tôi có thể nói, những nhà tài trợ Teddybear Trust là những người hào phóng nhất trong cả nước!”
Tiếng hoan hô cổ vũ phát lên từ đám đông.
Ông ta gật gật đầu để cảm ơn hành động đó.
Sau đó, khi tiếng vỗ tay thưa dần đi, ông đưa tay vào trong một quả bóng pha lê, khuấy các cùi vé mời ở xung quanh bằng một cử chỉ hết sức kịch tính. “Và... người chiến thắng chiếc Mercedes-Benz bỏ mui mới toanh lộng lẫy này là... số 7-3-2!”
Alex làm rối tóc Emma từ đàng sau. “Đó là của anh,” anh thì thầm vào tai cô. Sau đó, anh dựa hẳn và nháy mắt. “Anh sẽ quay lại ngay.”
Emma nhìn chằm chằm vào cái lưng đang rút lui của anh. “Anh trúng sao?” cô hỏi to ầm ỉ.
Katie nhìn chằm chằm một lúc vào cô, đôi mắt xanh cô mở to. “Anh ấy trúng thưởng!” cô thét lên.
“Tôi thấy chúng ta đã có người chiến thắng,” Maxim nói khi ông phát hiện Alex di chuyển qua đám đông. Alex mau chóng bước lên sân khấu và trao vé của mình cho Maxim.
“Ông Alex Garrison,” Maxim công bố ngay khi nhìn lướt qua. “là người trúng thưởng tối nay, và là một trong các nhà tài trợ có giá trị lớn nhất cho Teddybear Trust.”
Alex làm một màn đánh giá chiếc xe. Sau đó, anh bước lên đến bên micro ở bục nhỏ. “Quý cô may mắn chắc chắn đi cùng tôi đêm nay,” anh tuyên bố với một nụ cười rạng rỡ. “Và tôi hy vọng cô ấy sẽ nán lại thêm một vài phút.”
Anh quay sang Maxim. “Xin gửi lời cám ơn chân thành đến Maxim và tất cả các tình nguyện viên tận tụy ở Teddybear Trust.” Anh ngừng lại, nhìn chăm chăm vào chiếc xe thêm một lúc nữa. “Mặc dù tôi thiết tha muốn mang chiếc xe nhỏ xinh này ra ngoài chạy trên đường cao tốc, nhưng tôi e rằng sẽ không thể.”
Đám đông im lặng.
“Bởi vì tôi sẽ tặng lại cho Teddybear,” Alex nói. “ cho buổi đấu giá của họ vào tháng chín.”
Tiếng vỗ tay nổ ra như sấm khi Maxim bước về phía trước và siết chặt bàn tay của Alex bằng cả hai tay của mình.
Emma không ngăn được làn sóng tự hào dâng lên trong lồng ngực. Dù đóng kịch hay không, Alex đã vừa mới tặng một số tiền lớn cho một tổ chức từ thiện thích hợp.
Anh quay lại micro. “Nếu như các bạn kiên nhẫn với tôi thêm một phút nữa. Tôi muốn xin nói thêm một điều nữa.” Anh hắng giọng. “Tôi chỉ là nói đùa chút xíu về người phụ nữ may mắn này. Sự thật là, tôi cho là may mắn tối nay là do một người phụ nữ rất đặc biệt mang đến.” Anh bước lùi ra sau một bước.
“Emma,” anh nói tiếp, hất đầu về phía cô.
Có một chút vờ đi khi lời tỏ tình đã đến. Nhưng ừ được lắm. Cô có thể tiếp tục. Anh đã giành được cái này. Cô mỉm cười với anh một cách ấm áp, cố gắng để trông có vẻ như đang yêu - gây ấn tượng.
Anh lại cười toe toét, đôi mắt màu xám của anh lấp lánh dưới ánh đèn treo trên cây. “Emma, em có thể làm cho anh được vinh dự... Em có bằng lòng kết hôn với anh không?” Emma điếng hồn. Dạ dày của cô như rơi thẳng xuống sân.
Một tiếng ồ tập thể phát lên tỏ vẻ ngạc nhiên từ đám đông, nhanh chóng theo sau bằng tiếng vỗ tay khen ngợi ít ỏi do biết lõm bõm đã trở thành lớn hơn và tăng thêm, trong lúc những cái đầu quay về phía cô.
Điều này xấu cũng như JumboTron. Không, nó còn tồi tệ hơn JumboTron. Ít nhất ở trong một trận bóng chày, cô thật ra có thể dấu tên. Một nửa số người ở đây đêm nay biết cô, hoặc đã biết cha cô.
Katie thúc nhẹ vào khuỷu tay của cô, và cô nhận ra Alex đang nhìn chằm chằm vào cô một cách chờ đợi.
Trong khi cô cố nặn ra một ý nghĩ mạch lạc, anh đưa tay vào túi lấy ra một hộp nhung nhỏ. Anh đã trù tính chuyện này, chuyện tầm bậy.
Anh là người tặng chiếc xe ẩn danh. Toàn bộ buổi tối của tinh thần hiệp sĩ và làm từ thiện này đã được lên kế hoạch trước để dồn cô vào thế bí.
“Emma, nói gì đó đi,” Katie rít lên.
“Chị không thể,” cô rên rỉ thì thào.
“Chúng ta đã thỏa thuận với anh ta,” Katie nhắc nhở.
Vâng, họ đã thỏa thuận. Nhưng không phải việc này. Không phải là một sự phô trương lố bịch, biểu lộ tình cảm như vậy. Danh tiếng của cô đang bị đe dọa. Và, hơn nữa, cô đã rõ ràng bác bỏ chính điều này. Katie đẩy nhẹ cô về phía bục. “Lên đó đi.”
Cô không muốn lên đó. Cô không thể làm điều đó. Chân cô trở nên hóa đá.
“Emma?” Alex ngân nga bằng một giọng tha thiết quá mức. Kẻ giả mạo.
“Phá sản”, Katie thì thầm bằng chất giọng cảnh báo.
Phá sản.
Emma buộc một chân bước về phía trước. Rồi cô di chuyển chân kia. Sau đó cô dán một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt mình và đi về phía anh.
Tiếng vỗ tay tán thưởng của đám đông ngày càng lớn, và mọi người chúc mừng cô suốt dọc theo tuyến đường ngắn. Cô để cho tầm nhìn của mình thành mềm mại, và những gương mặt đám đông mờ đi trước cô.
Lên trên sân khấu, Alex ga lăng nắm lấy bàn tay cô. “Em có bằng lòng kết hôn với anh không?” anh lặp lại, thình lình mở chiếc hộp nhung.
Cô chỉ vừa vặn liếc qua chiếc nhẫn. Cô chỉ muốn điều này kết thúc và ra khỏi nơi đó. Cô vội vã gật đầu. “Vâng. Vâng, Em bằng lòng kết hôn với anh.” Và sau đó tôi sẽ giết anh.
Nụ cười nham nhở của anh cho biết anh đọc được ý nghĩ trong đầu cô một lần nữa. Cũng như báo rằng anh đã thắng vòng này. Anh lấy chiếc nhẫn nạm một hạt ngọc hình bầu dục ra khỏi hộp và đeo nó vào ngón tay của cô.
Sau đó, khi đám đông la thét om sòm tán thành, anh nghiêng xuống.
Anh không được...
Anh sẽ không…
Anh sẽ!
Cô thử bước lùi ra sau, nhưng cánh tay của anh trượt quanh cô.
Thì thầm, anh ra lệnh, “Hôn anh đi.” Và cô nhận ra cô không có sự lựa chọn nào.
Hàng trăm người đang xem, và đây là mấu chốt của một hợp đồng hàng triệu USD. Cô nghiêng đầu và thấy anh ta mỉm cười.
Cô tự hứa với mình cô sẽ hôn thật nhanh. Cô nhăn mặt, làm cho nó xong và thoát khỏi cái thứ chết tiệt vì sự giả vờ này. Nhưng khi môi anh chạm vào môi cô, đốt cháy cái giá đam mê bị đè nén trong 24 giờ.
Miệng anh ấm áp và mạnh mẽ, và quá ư dễ biến đổi cho một cơ hội chụp ảnh nhân vật quan trọng để quảng bá chiếu lệ. Rượu uýt-ki có vị khói nguyên chất làm tăng thêm mùi vị cho miệng anh, chất rượu còn sót lại kích thích làn da nhạy cảm của cô.
Cô nói với mình phải kết thúc nó, nhưng cánh tay anh kéo cô sát vào, và pháo hoa diễn ra trong đầu cô, đối âm với những ánh đèn flash của máy ảnh trong tầm nhìn ngoại vi của cô. Một loại kích thích tố nguyên thủy góp phần vào và mắt cô chớp chớp khép lại. Cơ thể cô trở nên ẻo lả, và cô mở ra cho anh, cho anh đi vào, đáp trả miếng đỡ của anh, cơ thể cô bừng lên vì khát khao nguyên thủy.
Hết sức chậm rãi, anh nới lỏng cánh tay. Sau đó giật lùi ra sau, anh kết thúc bằng một nụ hôn vội, ngắn, phớt qua trên đôi môi bị cướp bóc của cô. Sau đó, tiếng cổ vũ của đám đông thấm vào ý thức cô, khi mọi nhiếp ảnh gia tại đó đã hoàn thành một đoạn phim về nụ hôn của họ.
Chính xác là như một gáo nước lạnh dội vào Emma. Giữ một khoảng cách chuyên nghiệp sẽ là một việc khó khăn nhiều hơn cô tưởng.
Alex không thể tin việc đó dễ dàng làm sao. Maxim háo hức hơn với mưu đồ gian lận chiếc xe Mercedes. Chắc chắn, nó có nghĩa là Teddybear có một món quà tặng đáng kể, nhưng Alex có cảm giác người đàn ông này phấn khích nhiều hơn về buổi đính hôn phô trương này. Hơn bất cứ điều gì.
*****
Alex nhún vai khi chiếc limo của anh chạy ra khỏi cổng sắt tự động ở phía trước khách sạn McKinley Đại lộ số 5. Anh nhìn thấy Emma đi đến thang máy của căn hộ penthouse, lúc ấy mới cầm điện thoại lên gọi cho Ryan. Anh đoán chắc nhiều người đã có một thời kỳ lãng mạn.
“Gì hả,” Ryan nói với giọng buồn ngủ.
“Cô ta đã chịu đeo nhẫn vào tay rồi,” Alex nói khi chiếc limo rẻ vào đường giao thông.
“Mọi việc trôi qua tốt đẹp chứ?”
“Cô ta đã nói vâng rồi.” Đó là điểm đáng chú ý nhất. Nụ hôn ở đó cũng có vẻ nổi bật trong một vài phút. Nổi bật một cách đáng kinh ngạc. Nhưng nụ hôn chỉ là phù du, ngay cả khi nó khuấy động bất ngờ. Chiếc nhẫn kim cương đó là tiền trong ngân hàng. “Anh chàng sung độ của Garrison bây giờ là anh chàng sung độ dại dột lãng mạn của Garrison.” Gunter chắc sẽ sướng run lên với sự quảng cáo này, nhưng Alex chắc chắn sẽ không liều mạng với đời sống độc thân vốn có của mình.
“Tốt cho cậu hơn cho tớ, anh bạn ơi,” Ryan cười thích thú, hoàn toàn biết rõ việc đính hôn này sẽ giảm bớt các cuộc hẹn hò bóng gió của Alex.
Một tiếng thì thầm nhỏ nghe như ở phía sau, báo hiệu cho radar của Alex.
“Cậu đang ở một mình sao?” Anh hỏi.
“Cậu giỡn hả?”
Alex chửi thề.
Ryan cười khoái trá một lần nữa. “Cố chịu đựng và nghĩ đến lợi nhuận đi.”
“Tôi sẽ nghĩ đến lợi nhuận.” Nhưng Alex cũng suy nghĩ về nụ hôn của Emma. Đối với một người nào đó mà tự hào về bản thân cô nhờ vào sức mạnh phô trương của cô thì đôi môi của cô ấy chắc bị nện một quả đấm. Và cô ta trông có vẻ quá xinh trong chiếc đầm lấp lánh khoe khoang hàng dặm lớp da mượt mà như kem.
Anh đã từng lướt đầu ngón tay của mình qua làn da ấy nhiều lần khi anh liều lĩnh. Mà hóa ra lại là một sai lầm, vì thật khó mà nghĩ đến tiền bạc khi tất cả những gì anh muốn là cơ thể của cô nhiều hơn và đôi môi của cô nhiều hơn nữa. Và điều này sẽ không xảy ra trong bất cứ cách nào có đầy đủ ý nghĩa. Không phải lúc này, mãi mãi không bao giờ.
Người phụ nữ ở với Ryan cười rúc rích, và Alex thốt ra một tiếng thở dài thất vọng.
“Phấn khởi lên,” Ryan khuyên.
“Đồng ý.” Alex bấm vào nút kết thúc và ném điện thoại vào băng ghế bên cạnh. Nó sẽ là một cuộc hôn nhân rất chán.
Emma đã có một buổi sáng thứ hai rất dài.
Sáng hôm sau, cô lau đi những giọt mồ hôi đọng gần đường chân tóc, điều chỉnh ở ngoài cuộc nói huyên thuyên của hai người phụ nữ đang ở bồn tắm mát-xa gần vườn cây dương xỉ của suối khoáng.
Lẽ ra tốt hơn cô không nên dại gì dính dáng vào Alex. Khi một sự thỏa thuận diễn ra quá tốt y như thật, có nghĩa là quá tốt để được gọi đúng tên. Ừ thì người đàn ông này sẽ đứng ra bảo lãnh cho họ về mặt tài chính, nhưng mà cái giá cá nhân hầu như quá cao.
Cô ghét bị chú ý. Và nếu như những hoạt động xôn xao nhộn nhịp sáng nay là bất cứ thứ gì trôi qua, thì sự chú ý chính xác là thứ cô bị mắc kẹt trong vài tháng tới. Thoát khỏi tuyệt vọng cô rời khỏi văn phòng, lỉnh xuống cầu thang phía sau và đi kéo lê như một người thơ thẩn đằng sau bức tường đá hoa cương uốn cong ở đây trong khu spa của khách sạn bằng một nổ lực cho hòa bình và riêng tư.
“Emma?” tiếng Katie vang đến từ khu vực có bố trí những cây cau dừa dàn trải.
“Lại đây,” Emma miễn cưỡng xác nhận.
Katie xuất hiện trong giày cao gót, váy bó màu trắng và chiếc áo đồng phục phù hợp. “Chị đang làm gì vậy?”
Emma ngưng lại một vài giây đáng kể. “Thế em nghĩ chị đang làm gì hở?”
“Em không biết.”
“Vâng, chị đang lẩn tránh.”
“Tránh cái gì?”
“Không phải tránh cái gì mà tránh ai.”
Katie cởi chiếc áo đồng phục ra. “Vậy thì ai?”
“Philippe.”
“Tại sao? Không phải chị sắp làm hỏng laptop của chị hả?”
“Bởi vì ông ta là người quản lý khách sạn. Và bởi vì ông là một tên đi lén theo điên cuồng. Và vâng, có lẽ.”
Hai người đàn bà ở trong bồn mát xa gần đó cười, và Katie bước vài bước đến gần hơn, cô nhỏ giọng nói. “Chị đang bị đuổi theo bởi cái ông quản lý khách sạn điên rồ đó phải không? Có một việc như vậy với một người quản lý khách sạn mất trí sao?”
“Chị nghĩ tất cả bọn họ điên rồ,” Emma nói. “Chĩ đang bị đuổi theo bởi ít nhất một tá người. Philippe đúng là người dai dẳng nhất trong đám đông đó.”
“Không thể nào yên ổn với sự chú ý của họ ư?”
Emma nhấn nút lưu trên laptop và hoàn toàn chuyển sự quan tâm của mình đến Katie. “Ồ, chắc chắn mà. Sau đó, tất cả các phóng viên có thể có một ngày đáng ghi nhớ về đội ngũ nhân viên an ninh của McKinley làm cho những người đàn ông gầy nhom đội mũ bê-rê phát tức.”
Katie liếc nhìn phía sau cô ấy. “Chúng ta cũng có các phóng viên?”
Emma thở dài và hất mái tóc ẩm ướt ra sau. “Vâng thì chúng ta cũng có các phóng viên. Trong sảnh, ở phía ngoài đằng trước, trên tầng lửng.”
“Không ai làm phiền em.”
“Đó là vì Alex Garrison đã không biểu diễn một cảnh ngoạn mục với em tối hôm qua.”
Katie ngồi xuống ở đầu kia của băng ghế, bắt chéo chân này dưới chân kia lúc khuôn mặt cô sáng lên nhớ lại. “Chị phải thừa nhận, nếu như chuyện đó là thật thì nó cực kỳ lãng mạn phải không.”
Emma không muốn thừa nhận điều đó chút nào. Thật phô trương và lòe loẹt. Cô sẽ không bao giờ, không phải trong một triệu năm, kết hôn với một người đàn ông mà hắn ta nghĩ rằng lời cầu hôn giữa công chúng là lãng mạn.
Cô đóng laptop lại. “Nó chả thực tế tí nào.”
Katie thở dài. “Em biết chứ.”
“Vậy thôi đừng có mơ mộng hão huyền về chị nữa. Alex đang đóng kịch.” Một sự khác biệt nhỏ, có thể. Nhưng là một việc khá quan trọng.
Katie nghịch ngợm một lọn tóc của mình. “Anh ấy là một diễn viên cừ.”
“Anh ta có lẽ có bộ phận tiếp thị gợi ý cho mình.”
Katie cười với chuyện đó.
“Thưa cô McKinley?” Một giọng mũi đàn ông vang đến.
Một sự thay đổi huyết áp đột ngột của Emma làm cho cảm xúc của cô thiếu suy nghĩ. Cô nhìn chằm chằm vào Katie. “Em bị đi theo sau ư?”
“Chính xác em không phải là điệp viên 007,” Katie phản đối.
“Aarrgghh.”
“Thưa cô McKinley?” Philippe Gagnon lặp lại. Sau đó ông ta xuất hiện ở gần góc bức tường đá hoa cương. “Ah, Cô ở đây à.”
Katie gần như nén cười khi người đàn ông khoảng sáu mươi- mảnh khảnh nhưng chắc khỏe và nhanh nhẹn bước đến trước mặt họ, lòng bàn tay nắm chặt với nhau trên ngực.
“Có quá nhiều việc chúng ta cần phải làm,” ông bắt đầu.
Ông chắc chắn có quyền đó. Và đứng đầu danh sách của Emma là một chuyến đi bí mật đến quần đảo Bahamas ở Tây Ấn. Nàng muốn tìm một dải đất dọc bờ biển hẻo lánh mà không có điện thoại, không có radio, và không có những người quản lý khách sạn.
Katie, mặt khác, dường như hoàn toàn bình thản vì bị Philippe gián đoạn. Cô đứng lên và đưa tay cho ông. “Tôi là Katie McKinley, em gái của cô dâu.”
“Rất hân hạnh, thưa cô.” Ông ga-lăng nâng tay cô lên môi và hôn lên các khớp ngón tay. “Tôi là Philippe Gagnon. Phó bếp trưởng, được đào tạo tại Sorbonne và học nghề theo John-Pierre Laconte. Tôi đã từng nấu ăn cho các nhà quý tộc và tổng thống.”
Katie quay sang Emma, nụ cười của cô dần dần trở nên mở rộng. “Chị đã nghe chuyện đó chưa, Emma? Ông ấy nấu ăn cho các nhà quý tộc và tổng thống.”
“Nói cho tôi nghe ngay bây giờ đi,” Emma nói khẽ khi một giọt mồ hôi chảy xuống giữa ngực cô.
Philippe lắc một ngón tay động viên. “Không, không. Không có gì với cô dâu. Bây giờ tôi đang ở đây, và tôi sẽ chăm sóc tất cả mọi thứ.”
Emma ngồi thẳng lên. “Ồ, không phải ông-”
“Emma.” Katie ném vào mắt cô một tia nhìn cảnh báo.
Nhưng Emma không để bị lôi kéo vào sự kiện này. “Tôi không-”
“Đây là lúc căng thẳng nhất của cô, thưa cô.” Philippe vẫy một tay về phía lối ra. “Những người làm thuê công việc nặng nhọc tự do phóng túng đó ở trong hành lang. Tôi sẽ cho họ biến đi. Đồ đồng tính.”
Sau đó, ông giơ hai lòng bàn tay lên. “Không, không. Không cần phải cảm ơn tôi. Cuối cùng, tôi sẽ nói chuyện với các tay phóng viên. Hãy cho họ một hoặc hai miếng ngon, không? Đáp ứng họ trong một thời gian ngắn.”
Emma nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh nhạt của người đàn ông này, thấy được sự thông minh không ngờ ở trong đáy mắt. Cô đã phải mất ít hơn một phút để xem xét lại cách đánh giá của cô về ông. “Ông có thể đưa tất cả những người đó ra khỏi hành lang của tôi không?”
“Ồ được chứ, tất nhiên,” ông nói. “Nhưng cô phải giữ bình tĩnh. Tôi phải giữ cô bình tĩnh.”
Nếu bằng cách giữ cô bình tĩnh, Philippe có ý muốn bảo vệ sự riêng tư của cô? Ông ta đã được thuê.
Bà Nash nhấn mạnh sự có mặt của mình trên sàn hồ bơi bằng cách làm bình đựng nước cam kêu lách cách lúc đặt trên bàn bên cạnh ghế dựa tắm nắng của Alex.
Anh ngước lên khỏi bản tóm tắt kế hoạch chiến lược của McKinley.
Anh không biết anh đã làm gì để làm bà Bà Nash bực mình, nhưng điều đó thật rõ ràng bởi dáng vẻ đôi môi của bà đại loại như là vảnh lên hờn dỗi. Anh đã cố đánh giá vẻ mặt của bà ta, nhưng ánh nắng mặt trời chiếu sáng, và đôi mắt anh có vằn đỏ vì thiếu ngủ.
Anh quyết định tấn công bằng phương pháp tiếp cận trực tiếp. “Một chuyện gì đó không ổn sao?”
“Chuyện gì có thể không ổn hả?” Sau đó đôi môi của bà hoàn lại vị trí sửa bớt đi. “Cho dù tôi biết cậu sắp kết hôn.”
“Tôi ư,” anh khẳng định, tự hỏi không biết chuyện đó có thật là điều khó hiểu không. Chắc chắn bà đã không bị xúc phạm vì anh đã không đích thân nói với bà. Chủ Nhật là ngày nghỉ của bà ấy.
Bà chăm chú nhìn vào anh qua một nửa mặt kính đeo mắt được giữ chặt quanh cổ bà bằng một sợi dây chuyền vàng lấp lánh.
Anh rõ ràng tưởng là đang hiểu được một điều gì đó ở đây. Tuy nhiên, anh thực sự không có thời gian cho trò chơi này. Thêm mười phút nữa nhồi nhét cho cuộc đối đầu với lão già Murdoch của DreamLodge, và anh sắp lặn xuống hồ để tự làm mình tỉnh táo hoàn toàn. Anh chỉ có đủ thời gian ba mươi phút và tắm dưới vòi sen nếu như anh muốn có mặt ở văn phòng DreamLodge trước tám giờ.
Và anh chắc chắn muốn có mặt đó trước khi công việc bắt đầu. Anh sẽ không phó mặt bất cứ số phận nào để cho Murdoch có thể bắt đầu với Emma trước khi Alex có thể bắt đầu với ông ta.
Cuối cùng thì bà Nash cũng nhượng bộ. “Với một người phụ nữ mà tôi chưa bao giờ gặp mặt ư?”
Alex lắc đầu ngắn gọn. “Bà đã gặp cô ấy tuần trước.”
Bà Nash hít vào một hơi đầy xúc cảm. “Không. Cô ấy đã đến dinh thự tuần rồi. Chúng tôi chưa bao giờ được giới thiệu.”
Được rồi. Đó cũng là một trường hợp sơ suất. Alex có thể thấy rằng giờ đây, anh nhất định sẽ giới thiệu họ càng sớm càng tốt. “ Tôi sẽ-”
“Mới đây tôi biết được cô ấy thừa hưởng một ít quyền sở hữu -...”
Vậy chính xác bà Nash có ý muốn nói qua điều đó? Và cái gì là độ nghiêng buồn cười đó tới cái khua môi múa mép của bà ấy?
Giọng của bà ta nhỏ đi trong âm sắc chất vấn và nhịp nói của bà chậm lại. “Quyền sở hữu khách sạn.”
“Ừ đúng.” Alex thận trọng trả lời. Anh đang ở trong tình trạng quá mệt mỏi để biện minh cho cuộc sống riêng tư của mình.
Với sự thừa nhận của anh, giọng bà chuyển sang cáu kỉnh lần nữa. “Cậu nên xấu hổ về bản thân mình, chàng trai trẻ.”
Chàng trai trẻ? “Chuyện gì đã xảy ra với Ông Garrison?”
“Làm cho cô gái ngây thơ đó đột nhiên trở nên bị lôi cuốn bởi cậu theo kiểu lãng mạn.”
Alex ngồi xích về phía trước. “Chờ một phút-”
“Có phải cậu đã gửi đến cô ấy bó hoa thường trồng trong nhà kính không? Đưa cô ấy đến Tradori? Đặt trước căn hộ ở Manhattan?”
“Whoa.” Làm sao bà Nash biết về căn hộ của anh ở Manhattan? “Tôi hoàn toàn trung thực với Emma.”
“Hà. Người phụ nữ đáng thương này không có một chút hy vọng gì cả. Cha cô ấy vừa mới qua đời.”
Bây giờ việc đó đơn giản là không công bằng. Alex đứng lên. “Cô ta đã có mọi cơ hội.”
Bà Nash lắc đầu. “Alex, tôi thương yêu cậu chân tình. Cậu xem cậu như con trai của tôi.”
“Tôi đã không làm gì sai trái.”
“Tôi biết điểm yếu của cậu.”
“Tôi cũng biết điểm yếu của tôi.” Và họ chắc chắn không tính đến việc lừa dối đàn bà để ăn cắp tài sản của họ.
Họ chắc cần phải lừa dối đối thủ để bảo đảm cho chắc giao dịch kinh doanh, hay lừa dối thế giới nói chung để hợp nhất hai chuỗi khách sạn. Nhưng những vấn đề đó là hoàn toàn riêng biệt. Và là những vấn đề có thể biện hộ được.
Không phải đó là điều mà anh phải tự mình giải thích.
Dĩ nhiên anh không phải tự mình giải thích.
Tiếc thay có một cái gì đó trong vẻ mặt của bà ấy đã làm bùng nổ dấu vết về tâm lý thời thơ ấu còn lại của anh. Và anh dường như không thể để mình làm bà thất vọng.
Anh đi đến quyết định trong tích tắc để đưa bà vào quỹ đạo. “Emma biết lý do tại sao tôi kết hôn với cô ấy.”
Nét mặt của bà Nash đổi hẳn. “Cô ấy biết đó là vì các khách sạn của mình ư?”
Anh gật đầu. “Tôi để nghị với cô ấy một sự cứu giúp để thoát ra khỏi những khó khăn về tài chính, và cô ấy lợi dụng nó. Bây giờ, giá mà bà miễn cho, tôi có một cuộc họp.”
Anh cởi bỏ áo sơ mi, bước ra khỏi dép đi về phía ngang qua bờ hồ.
Bà Nash theo sau chân anh. “Một cuộc hôn nhân vì lợi nhuận, thưa ông Garrison?”
“Phải, bà Nash. Một cuộc hôn nhân vì lợi nhuận,” Nó không có vẻ như cậu đang vi phạm luật pháp.
“Vâng, cả hai chúng tôi biết chuyện này dẫn tới đâu.”
“Để tăng lợi nhuận và là cơ sở tăng thêm tài sản cố định của chúng tôi?”
“Để đau khổ và chết trong cô đơn lạnh lẽo.”
Một sự yên tĩnh chạy qua cơ thể Alex. Anh móc ngón chân vào cạnh hồ và nhìn chằm chằm vào mặt nước yên lặng trong xanh. “Tôi không phải là cha tôi.”
“Cậu giống ông ấy nhiều hơn cậu dám thừa nhận.”
“Tôi không giống như ông ấy.”
Bà nghiến răng, và anh có thể cảm thấy bà đang lắc đầu.
“Tôi biết điều mà tôi đang làm, bà Nash.”
“Với sự tôn trọng, ông Garrison. Cậu không có một lời giải thích chết tiệt nào.”
Vâng. Đó là bày tỏ sự tôn trọng dĩ nhiên. Alex nén xuống sự thôi thúc tham gia vào cuộc tranh luận. Anh đã mất kiên nhẫn, và không còn thời gian. Anh hít vào một hơi đè nén, căng cơ bắp chân và lao xuống hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook