Cuộc Ngã Giá Của Nhà Tỷ Phú
-
Chương 5
Vào lúc 8 giờ 3 phút Alex đã tìm được một chỗ đậu xe và đi thẳng lên cầu thang rộng vào tiền sảnh trụ sở DreamLodge. Gian phòng rộng rãi, thoáng mát gây ấn tượng - yên tĩnh, tinh tế và sang trọng. Mặt khác Clive Murdoch không xây dựng đế chế của mình trên sở thích tầm thường và ngu dại. Ông ta là một trong số các đối thủ cạnh tranh của Alex vì lý do tốt. Người đàn ông này sẽ không để bị chiếm được một cách nhẹ nhàng.
Cặp tài liệu trong tay, bộ com lê uy quyền vừa mới ủi, và mái tóc được cắt đúng ngay cổ áo, Alex lướt qua bảng chỉ dẫn các tầng lầu bên cạnh một dãy thang máy. Dãy phòng quản lý ở số ba mươi tám.
Anh nhấn nút và cánh cửa ngay tức thì trượt mở ra.
Thang máy đi lên lập tức và êm dịu. Ở trên tầng cao nhất, anh đi ra và tự giới thiệu mình với nhân viên tiếp tân, hy vọng khi nhận ra cái tên sẽ cho anh vào trong gặp Clive Murdoch mà không có hẹn trước.
“Tôi sẽ xem liệu ông ấy có rảnh không, thưa ông Garrison.” Người phụ nữ trẻ mỉm cười sau bộ tai nghe kín đáo và bấm số trên điện thoại của cô ta.
“Alex?” m thanh giọng nói của một phụ nữ khác đã bắn ra một gợn sóng cảnh báo đến sống lưng anh.
Anh nhanh chóng không để lộ vẻ ngạc nhiên từ vẻ mặt của mình và quay sang đối diện với Emma. Sau đó, anh bước vài bước về phía trước nhằm tạo khoảng cách giữa họ và cô nhân viên tiếp tân. “Emma,” anh ngân nga. “Hoàn toàn đúng giờ, anh biết mà.”
“Anh làm gì-”
“Anh lo lắng em sẽ bị trễ, em yêu” Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, trong khi đầu óc anh hỗn độn vì một kế hoạch bất ngờ.
“Anh đang làm gì ở đây?”Cô hỏi.
“Em đang làm gì ở đây?” Anh hỏi lại. “Và tại sao em không đeo nhẫn?” Một sự vi phạm khá lớn đấy? Nó có thể là công việc. Anh chắc chắn không đưa ra bất kỳ ý tưởng nào tốt hơn trong mười lăm giây qua.
Em có một cuộc hẹn,” cô nói.
“Vì vậy anh đã nghe,” anh lừa phỉnh.
“Nghe từ ai?”
Anh nhanh chóng chộp lấy một câu trả lời cho câu đó. “Việc kinh doanh khách sạn là một cộng đồng liên kết -chặt chẽ.”
Cô cau mày. “Phải không đó.”
“Vâng, đúng đó” Anh cau mày lại với cô, giả vờ anh có quyền khó chịu. “Anh không thể tin rằng em hẹn họp với Murdoch mà không có anh.”
Và, khá thẳng thắn, anh không thể tin rằng cô sẽ bằng lòng gặp Murdoch trên đường đua của chính ông ta để đàm phán. Cô không hiểu được lợi thế của sân nhà?
“Nó vẫn là công ty của em,” cô nói.
“Và anh là một diễn viên trong đó. Nhẫn của em đâu?”
Cô ôm chặt bàn tay trái của mình và giấu nó ra đằng sau. “Chúng ta chưa ký cái này.”
Họ sẽ nói về chiếc nhẫn sau này. Anh đã nói nhiều về chiếc nhẫn chết tiệt. “Em đã nói vâng trước năm trăm người.”
Da cô sạm lại một chút. “Và chúng ta dứt khoát sẽ nói về về chuyện đó sau này.”
Anh nên ghét nó khi cô sử dụng giọng nói đó. Nhưng anh đã không ghét. Nó tiếp thêm sinh lực cho anh thay vì chọc tức anh. Nó khiến cho anh mong đợi một cách hân hoan sau này.
“Được,” anh nói, giữ giọng anh đều đều thong thả. “Nhưng hiện nay chúng ta có một cuộc họp.”
“Em có một cuộc họp.”
Anh trao cho cô một nụ cười phớt tỉnh ăng lê. “Em yêu, Cuộc hội họp kinh doanh cuối cùng của em là vào ngày hôm qua.”
“Sao mà anh -”
Anh cắt ngang bằng một nụ hôn nhanh trên đôi môi mềm mại, căng thẳng của cô. Sau đó, anh rút lui và thách thức cô bằng ánh mắt của mình, suốt thời gian cất cao giọng để nhân viên tiếp tân có thể nghe thấy. “Đừng lo lắng về nó. Chúng ta có thể nhận lại chiếc nhẫn sau bữa ăn trưa.”
“Tôi sẽ giết anh,” cô càu nhàu thì thầm.
“Để sau đi,” anh nói nhỏ. “Sau khi em làm anh điêu đứng vì cầu hôn với em.” Sau đó anh nắm lấy tay cô và quay sang thân thiện với nhân viên tiếp tân. “Ngài Murdoch đã sẵn lòng gặp chúng tôi chưa?”
Emma không thể tin Alex phá tan buổi họp làm ăn của cô. Anh đã tìm ra cô bằng cách nào? Thậm chí làm sao anh biết mà chờ cô được chứ? Và không phải anh không có công việc để điều hành vào sáng thứ hai ư?
Cô cảm thấy giống như một kẻ ngốc dạo chơi vào văn phòng của Murdoch Clive nửa bước sau anh ta. Nếu xét theo vẻ mặt của Clive là bất cứ việc gì đã trôi qua thì cô cũng trông giống như một kẻ bị lừa phỉnh. Ông ta đã gọi đến vào cuối tuần nói rằng ông đang có một cuộc giao dịch làm ăn với cha cô. Ông hỏi liệu cô có muốn tiếp tục nó từ đây trở đi không.
Cô đã nói, “Tất nhiên.” Cô đã nói rằng cô là người đứng mũi chịu sào, thực hiện các quyết định, điều hành công ty. Và ở đây Alex đã cắt cô ra ở đầu gối.
“Clive,” Alex chào lỗ mãng, chìa tay ra.
“Alex.” Clive gật đầu, đưa ra một cái bắt tay đề phòng.
Ông ta nhìn vào Emma. “Bà McKinley?”
“Chẳng mấy chốc sẽ là bà Garrison,” Alex nói, giọng anh rõ ràng gây hấn.
Emma ném vào anh một cái nhìn giận dữ. Anh ta nghĩ anh ta đang làm gì hả?
“Tin tốt lành đi nhanh quá,” Clive nói.
Alex kéo ra một chiếc ghế ở bàn họp hình tròn, ra hiệu cho Emma ngồi xuống.
Cô nghĩ đến từ chối lời đề nghị của anh, nhưng vẻ mặt của anh không phải là thứ để can thiệp vào. Vì vậy, cô lấy chiếc ghế. Cô sẽ đặt anh ta lại cho đúng vào hiệp ước kinh doanh một cách thẳng thắn sau này.
“Tuy nhiên,” Alex nói, vẫn còn đứng, với cùng chất giọng thép của mình. “Dù gì ông cũng đã hẹn với vợ sắp cưới của tôi.”
“Alex,” Emma ngắt ngang.
“Tôi đã sắp đặt buổi hẹn này từ tuần trước,” ông Clive nói. Vai ông căng thẳn, giọng ông không thỏa hiệp.
“Mọi việc đã thay đổi kể từ tuần trước,” Alex nói.
“Ông Murdoch,” Emma nói, cố làm dịu chuyện này xuống.
“Hãy gọi tôi là Clive,” Clive nói.
“Không được,” Alex nói.
Emma nhìn vào anh chằm chằm hoàn toàn bị sửng sốt. “Liệu anh có ngừng việc này không?” Sau đó cô nhìn sang Clive. “Chúng tôi ở đây để lắng nghe.”
Tay Alex nắm chặt trên lưng của một trong những chiếc ghế. “Chúng ta ở đây để nêu rõ vấn đề.”
Cô nhìn chằm chằm vào Alex. “Anh thậm chí còn chưa biết-”
“Tài sản của McKinley không phải để bán. Không phải lúc này. Không bao giờ hết. Không một thứ gì trong số tài sản đó.”
Để bán sao? Clive chưa nói bất cứ điều gì về việc mua hàng.
“Anh thậm chí còn chưa nghe lời đề nghị của tôi,” Clive phát biểu, từ bán rõ ràng không làm ông ta bất ngờ.
Emma yên lặng. Bằng cách nào mà Alex biết họ đã nói về một vụ mua bán? Cô thậm chí còn không biết họ sẽ bàn bạc về một vụ mua bán.
“Chúng tôi không cần nghe lời đề nghị của ông,” Alex nói. Sau đó, anh chìa một bàn tay ra cho Emma. “Thực tế, chúng tôi không cần phải ở đây chút nào.”
Emma liếc nhìn qua lại giữa hai người đàn ông khi họ nhìn chằm chằm lẫn nhau để cho người kia phải cúi xuống không dám nhìn lại. Cô đã bỏ lỡ điều gì nhỉ? Clive muốn mua cái gì? Tại sao không muốn Alex để ý đến nó?
“Ai đó làm ơn -”
“Tôi sẽ là đầu mối liên lạc của ông,” Alex thông báo với Clive, ném tấm danh thiếp lên bàn. “Ông thấy mình có bất cứ chuyện làm ăn nào với McKinley, hãy gọi cho tôi.”
Clive không chạm vào tấm thiếp. “Cậu đi ra ngoài cánh cửa kia, chấm dứt lời đề nghị.”
Alex nhún vai, và Emma chợt nảy ra ý nghĩ là anh ấy có lẽ sẽ đàm phán. Vậy ra đây là cách mà nó thường được làm ư? Anh cho rằng Clive sẽ theo sau họ đến hành lang và tăng giá lên?
Clive cười tự mãn. “Lời đề nghị này là cách làm trên thị trường.”
“Đó là số tiền lẻ ít ỏi, và cả hai chúng ta đều biết điều đó.”
Ôi chao. Emma chưa bao giờ có thể dũng cảm như thế. Cô ao ước cô biết được họ đang nói về cái gì, nhưng dường như nó trở thành có ý nghĩa nhất để giả vờ chấp nhận.
Cô nắm tay của Alex, và họ rời khỏi văn phòng.
“Bây giờ làm gì?” Cô hỏi là họ chờ thang máy.
Alex liếc nhìn xuống cô. “Bây giờ, có một người anh muốn em phải gặp.”
Cô liếc nhanh qua vai. “Thế ông ấy có theo sau chúng ta không”“
Alex nhìn phía sau họ. “Anh nghi ngờ nó lắm.”
“Nhưng...”
“Nhưng cái gì?”
Cánh cửa thang máy trượt mở ra.
“Em nghĩ ông ấy sẽ theo chúng ta ra ngoài và đột nhiên đưa ra lời đề nghị.”
Alex ra dấu cho cô đi trước anh. “Ông ấy không thực hiện lời đề nghị đâu.”
“Nhưng ông ta sẽ đi mà.”
Alex giữ cửa thang máy để nó không bị đóng. “Ừ vâng, ông ấy sẽ đi.”
Sự thật bắt đầu lộ ra với Emma. “Chúng ta thực sự đi ra ngoài mà không cần biết những chuyện đó là gì hả?” Đó là loại cách thức nào để kiểm soát kinh doanh?
“Dĩ nhiên chúng ta đi ra ngoài. Vào đi.”
“Nhưng có lẽ nó là -”
Alex nghiêng người, hạ thấp giọng. “Đừng nói chuyện nữa vào thang máy đi.”
Emma lưỡng lự. Sau đó ánh mắt cô lướt qua nhân viên tiếp tân. Đúng rồi. Cuộc tranh luận này quả là không phải lúc. Nhưng mà Alex đang nghĩ gì cái quái gì chứ?
Cô hất cằm và buộc phải đi vào bên trong, nghiến răng cho đến khi cánh cửa đóng lại. “Có lẽ nó rất tốt”, cô hét lên. “Có lẽ nó kỳ quái.”
Alex mỉm cười khoái trá tỉnh queo. “Em nghĩ nó có nhiều khả năng hơn không, Emma? Đó là Clive Murdoch trở nên giàu có bởi tốt bụng trả tiền nhiều hơn giá thị trường cho các khách sạn, hoặc là Clive Murdoch là một ông già khôn ngoan tìm cách tận dụng lợi thế việc em thiếu kinh nghiệm.”
Cô nhìn chằm chằm vào Alex. “ Chắc chúng ta sẽ phải nói với ông ấy về ranh giới cho việc đó phải không?”
Cơ bắp ở hai bên thái dương anh hằn lên trong một lúc. “Anh không già. Và anh cũng không lợi dụng em, Emma. Anh đang giúp em khỏi bị phá sản.”
“Tốt bụng quá, em chắc là thế”, cô đáp lại ngọt như mía lùi. “Và cũng không nghĩ đến lợi ích của riêng anh chứ.”
“Em đã biết nói lời áp đảo từ một chuyện nhỏ.”
Thang máy kêu pinh và cánh cửa trượt mở ra.
“Làm sao em biết anh không lợi dụng sự thiếu kinh nghiệm của em?” Cô nhấn mạnh. “Và, bằng cách này, đó là đang xúc phạm. Em đã ở trong ngành kinh doanh khách sạn suốt cả cuộc đời mình. Em đã làm tất cả mọi việc từ quản lý quầy rượu đến nâng cấp đổi mới một khu nghỉ mát trượt tuyết.”
“Đó là thành tích của em ư? Quản lý quầy rượu sao?”
“Gần đây nhất, em là phó chủ tịch giám sát hoạt động các tổ chức ở Bắc Mỹ. Em không phải là người chưa có kinh nghiệm ngờ nghệch.”
“Vậy ư?” anh thách thức khi họ bắt đầu đi ngang qua hành lang. “Thế tại sao em đồng ý gặp Murdoch trong văn phòng của ông ta?”
Emma không hiểu được vấn đề của câu hỏi. “Bởi vì đó là ông Murdoch mà em sẽ tình cờ gặp.”
Alex đẩy mở cửa hai cánh bằng kính. Nhiệt độ tăng lên hai mươi độ, trong khi còi xe và tiếng rít lên làm mệt mỏi thay thế cho sự yên tĩnh vang vọng của hành lang. “Em nên để cho ông ta đến chỗ của em thì hơn.”
“Điều đó sẽ tạo ra sự khác biệt gì?”
Họ tránh những người đi bộ khác khi họ đi theo lối xuống cầu thang.
“Chiến thuật lợi thế.” Miệng của Alex uốn cong lên thành một nụ cười toe toét. “ Người chưa có kinh nghiệm sơ suất. Điều tốt là anh đã ở đó để cứu em.”
“Thậm chí anh còn không để cho ông ta đưa ra lời đề nghị.”
“Lời đề nghị lừa đảo, Emma. Anh có mang đến một chiếc xe hơi. Chỉ cần qua bên kia đường.”
“Anh không biết chuyện đó.”
“Không, anh khá chắc, anh có mang lại chiếc xe hơi. Là chiếc Lexus màu xanh ở đằng kia kìa, bên dưới cái biển màu đỏ.”
“Anh không biết lời đề nghị lừa đảo.”
Alex dừng lại ở chân cầu thang và quay lại đối diện với cô. “Anh biết về cuộc họp của em. Anh biết ông ta muốn mua. Anh biết làm cách nào để chặn ông ta. Bộ em không biết rằng có lẽ có một khả năng khôn lỏi mà anh nắm rõ giá cả thị trường của một khách sạn sao?”
“Không phải một nửa giá cao của chính anh, đúng không?” Emma hối tiếc ngay sau khi thốt ra những lời châm biếm đó.
Alex đã đánh giá sự việc công bằng.
Cô đã lầm khi chứng tỏ mình trong việc giao dịch này với Murdoch. Thậm chí cô còn muốn tiến xa tới một chừng mực nào đó để hy vọng thầm kín là ông ta đã ghi nhớ điều gì đó sẽ cứu được McKinley Inns, vì vậy cô sẽ không phải cho Alex một nửa công ty, và cô có thể tránh hoàn thành cái trò đám cưới khôi hài này.
Nhưng Murdoch không muốn làm một cuộc giao dịch kinh doanh có lợi cho McKinley. Hắn chỉ đơn giản là muốn thực hiện một cuộc mua hàng. Hắn sẽ tìm thấy một món hời.
Không phải là cô đã từng muốn thừa nhận bất cứ chuyện này với Alex. Anh có đủ các lợi thế hơn cô rồi.
“Như anh đã nói trước đây,” Alex gián đoạn suy nghĩ của cô. “Có một người mà anh muốn em gặp.”
“Luật sư của anh hả?” Xét thấy việc đính hôn đã hết nên hợp đồng tiền hôn nhân là việc tiếp theo trong danh sách.
“Không, Không phải luật sư của anh. Bà quản gia của anh.”
Đối với một người đàn ông có danh tiếng như là một người cứng rắn có máu lạnh, Alex chắc đã có một chút tình cảm đối với bà quản gia của anh. Ồ, anh đã cố che giấu nó. Nhưng nó ở đó trong giọng nói đổi tông của anh khi họ đi vào đường lái xe kéo dài vào nhà của anh ở Vịnh Oyster.
“Đôi khi bà ấy dễ bị cáu kỉnh, và cũng có khuynh hướng chỉ trích như bất cứ ai mà anh đã từng gặp. Nhưng bà ấy đã ở với gia đình anh từ trước khi anh được sinh ra, vì vậy anh đã cố làm vui lòng bà ấy.”
“Bởi vì bà ta sợ hãi cuộc sống ở bên ngoài của anh,” Emma đoán.
Alex do dự đúng là quá lâu một chút. “Đừng lố bịch thế.”
Họ lái xe bên dưới những cây sồi trải dài và qua những bãi cỏ được cắt xén đẹp. Lần mới đây khi Emma đi đến dinh thự của Garrison, cô đã tập trung vào cuộc trò chuyện sắp tới với Alex. Lần này, cô dành chú ý nhiều hơn tới phong cảnh, ngắm nhìn gấp đôi quang cảnh khi họ chạy ngang qua một khu vườn hoa hồng tuyệt đẹp.
“Anh đã nói gì về em với bà ấy?” Emma hỏi khi cô nghển cổ để ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp. Oa đẹp quá. Những người làm vườn của gia đình Vanderbilts chẳng là gì với những người làm vườn của nhà Garrison.
“Là anh sẽ kết hôn với em vì các khách sạn của em,” anh nói.
“Anh đã không nói như thế chứ.”
“Thực ra, anh nói với bà ấy anh giúp em thoát khỏi tình hình tài chính bế tắc. Bà ấy đã đoán phần liên quan đến khách sạn.”
Điều đó làm Emma ngạc nhiên. “Vâng, ít nhất là em không phải nói dối với bà ấy.”
“Em không phải nói dối với bất cứ ai khác cả.”
Vâng được lắm, bây giờ đó là điều vô lý nhất mà Emma đã từng nghe. “Ừ vâng, em phải nói dối.”
“Chúng ta nói với họ chúng ta sẽ làm đám cưới,” anh giải thích. “Chúng ta nói với họ chúng ta không thể hạnh phúc hơn- điều mà, khi em cân nhắc chuyện tiền bạc, đã trở thành sự thật. Và chúng ta đã nói với họ chúng ta đang hợp tác quản lý McKinley Inns. Tất cả hoàn toàn hợp lệ.”
“Và chúng ta làm gì khi họ hỏi về cảm xúc của chúng ta? Anh có dự định tranh thủ Thái tử Charles không?”
Anh liếc nhìn cô theo cách, nhướng một bên chân mày. “Thái tử Charles ư?”
“Khi Thái tử Charles được hỏi không biết ông ấy có yêu Diana không, ông ta hỏi “tình yêu là gì?'“
Alex cười khúc khích.
“Này, em lôi Thái tử Charles vào anh, còn anh thì sẽ lôi bà Nash vào em.”
“Bà Nash là gì?”
“Anh không biết, nhưng bà ấy sẽ làm cái gì đó đe dọa em, và anh sẽ tìm hiểu xem nó là gì.”
“Anh điên à.”
“Giống như một con cáo.” Emma liếc nhanh trở lại ra ngoài kính chắn gió để xem tòa nhà ba tầng màu trắng đứng sừng sững trước mặt họ. “Em thề ngôi nhà của anh lớn hơn một vài khách sạn của em.”
“Đó là lý do tại sao anh mua một căn hộ ở Manhattan.”
“Anh vẫn cứ chuồn đi triền miên hả?”
Alex cười vui vẻ.
Tòa nhà càng lúc càng gần hơn và có vẻ như cao hơn. Những cột đá màu trắng ánh lên trong ánh nắng mặt trời buổi sáng. Hàng tá cửa sổ ở mái nhà phác họa ba, không phải, bốn câu chuyện, trong khi một đài phun nước nổi bật hơn hẳn ở chính giữa khu vườn của con đường lái xe vòng quanh.
“Anh mà quay em chỗ này chỗ nọ ba lần ở đó, em thề anh sẽ không bao giờ phải nhìn thấy em một lần nữa.”
“Lời khuyên hay,” Alex nói khi anh đưa xe dừng lại nhẹ nhàng ở phía trước một cầu thang bóng loáng.
Cô nhăn mặt, nhưng anh chỉ cười nhạo cô.
Họ ra khỏi xe và bắt đầu leo lên những bậc thang rộng.
“Chúng ta phải nói chuyện này,” Emma nói, cố gắng không để cảm thấy thua kém bởi thân thế và tài sản cổ xưa của Alex.
“Về nhà của anh hả?”
“Về tất cả mọi thứ. Chuyện kết hôn này sẽ tiến hành ra sao. Chúng ta sẽ phải ở với nhau mấy lần. Chúng ta sẽ phối hợp lịch trình của chúng ta như thế nào.”
Alex đưa tay nắm lấy tay cầm cánh cửa trước khổng lồ. “Chúng ta có thể phối hợp lịch trình qua bữa ăn sáng.”
Cô nghĩ rằng họ có thể sắp xếp một cuộc gọi vào buổi sáng thường xuyên. “Mấy giờ thì anh dậy?”
“Khoảng sáu giờ.”
Emma gật đầu. “Em thường ăn khoảng bảy giờ. Chúng ta có thể nói chuyện trên điện thoại qua cà phê.”
“Trên điện thoại ư?”
“Anh thích e-mail à?”
“Anh thích ăn ở cùng một bàn. Phòng ăn, góc ăn sáng yên tĩnh, nhà bếp, sàn hồ bơi, anh cóc cần-”
“Anh đang nói gì vậy?”
Anh đưa tay tới núm trang trí hoa mỹ trên cánh cửa đôi to lớn. “Bữa ăn sáng. Chú ý nào, Emma. Chúng ta đang nói về bữa ăn sáng.”
“Ở đâu?”
“Ở đây, dĩ nhiên.”
Emma đứng sững lại. “Ở đây?”
“Em có thể nghĩ đến chỗ nào tốt hơn không?”
“Căn hộ Penthouse của em.”
Anh cười tự mãn khi anh đẩy mở cửa. “Em có muốn chia sẻ phòng ngủ của em với anh không?”
“Chúng ta không phải sống với nhau mà.”
“Chắc chắn chúng ta phải sống chung vì chúng ta sẽ kết hôn.”
Chỉ là danh nghĩa thôi. Và ngay cả khi họ ở bên nhau trong cùng một ngôi nhà, cũng không thể nào là ở đây.
Emma đi ngập ngừng vào trong một gian phòng lớn hình tròn có nhiều hang hốc, nhìn chằm chằm lên trên. Chắc chắn không thể là ở đây. “Người bình thường không sống như vầy,” cô nói. “Nó gần giống như là một cung điện.”
“Đó là bởi vì ông tổ - ông sơ - ông cố Hamilton là hoàng thân Anh. Người con trai thứ hai của một bá tước.”
Emma chăm chú nhìn dãy chân dung kéo dài xuống tận hành lang chính. “Tại sao điều đó không làm em ngạc nhiên?”
“Bá tước vùng Kessex,” Alex nói. “Đó là một vùng đất nhỏ thuê để trồng trọt ngay phía nam Scotland. Bởi vì người anh trai lớn hơn đã thừa kế tài sản và tước vị. Vì vậy, Hamilton đã trở thành một đô đốc hải quân Anh. Anh đoán ông ta luôn luôn muốn có chức tước bởi vì ông ấy đã mua tám trăm mẫu Anh đầu tiên và xây dựng nơi này.”
Emma đi chầm chậm theo hướng xuống hành lang, nhìn kỹ vào các bức chân dung cổ của giới quý tộc.
“Ông này,” Alex nói, chỉ vào một người đàn ông đặc biệt trong bộ váy đồng phục hải quân, những núm tua vàng trên vai, các huy chương tô điểm trên ngực, tay trái của ông nắm chặt một lưỡi kiếm cong. Ông ta trông có vẻ tự hào, nghiêm nghị và đầy nhiệt huyết. Thực tế, nếu lấy đi chiếc mũ, ria mép và khoảng 25 năm, thì ông ta nhìn giống Alex một cách đáng ngạc nhiên.
Emma bước lùi ra sau và liếc nhìn đến một người khác.
“Ồ vâng, vâng ừ,” Alex nói. “Anh biết mà.”
“Nó giải thích rất nhiều,” Emma nói. “Tính di truyền làm cho anh kiên quyết mở rộng đế chế của gia đình đến như vậy.”
“Ồ, tôi thích cô ấy,” giọng nói của người phụ nữ vang lên. Bà ta có chất giọng của một người Anh, và lời tuyên bố vững chắc của bà được theo sau nhanh chóng bằng tiếng gót giày gõ nhẹ trên sàn gỗ cứng.
Xấu hổ, Emma cố dịch ra xa khỏi Alex.
Người phụ nữ này cao hơn Emma, có lẽ gần tấc rưỡi trên đôi giày có thể nhìn thấy được của bà ấy. Tóc của bà được nhuộm màu vàng hung hung và cắt ngắn đúng mốt gợn sóng ôm quanh khuôn mặt nhỏ hẹp. Bà ta mặc chiếc chiếc váy suông, cổ áo cao và trang điểm rất ít, cùng một cặp kính đọc sách treo lơ lửng bằng một sợi dây chuyền vàng quanh cổ.
“Cậu không xứng với cô ấy,” người phụ nữ nói với Alex.
“Bà Nash. Tôi xin được phép giới thiệu Emma McKinley, vợ sắp cưới của tôi.”
Đây là lần đầu tiên Alex dùng danh nghĩa này, và nó làm cho dạ dày Emma thắt lại vì tội lỗi.
“Cô hoàn toàn chắc chắn muốn làm điều này ư?” Bà Nash hỏi Emma, cẩn thận thăm dò nét mặt của cô.
“Hoàn toàn chắc chắn,” Emma nói. Và cô đã chắc. Có một triệu lý do chống lại việc kết hôn với Alex. Nhưng. Nhưng cái lập luận vì lợi ích của việc kết hôn với anh tương đối hấp dẫn.
“Vâng, vậy thì hãy để tôi ngắm cô một chút xem nào.” bà Nash liếc nhìn cô từ trên xuống dưới bằng một ánh mắt chỉ trích.
“Bà Nash,”Alex phản đối.
“Của Amelia,” bà ta tuyên bố.
Emma nhìn sang Alex.
“Emma có thể tự chọn áo cưới cho mình,” Alex nói.
Áo cưới của cô? Cho đến giờ Emma đã chặn đứng chi tiết nhỏ đó trong đầu cô - cùng với nhà thờ, hoa, bánh cưới và chú rể. Hầu hết tất cả mọi thứ nhất là chú rể. Và nụ hôn của chú rể. Cơn rùng mình khuấy động mà cô có được thậm chí bây giờ khi cô nghĩ đến nụ hôn của họ hôm bữa đính hôn vào tối Thứ Bảy.
“Nếu như cô sẽ làm việc này,” bà Nash nói. “Vậy cho phép tôi xét theo sổ sách ghi chép ở đây và bây giờ cái không dùng được nữa được ví như hành động này của cô. Vì lợi ích của gia đình, cô sẽ làm chuyện đó ngay.”
“Chúng tôi có thể làm chuyện đó ngay mà không cần áo cưới của Amelia,” Alex nói.
“Cô dứt khoác không muốn áo của Cassandra.” Bà Nash nói với Emma. “Hoặc của Rosalind sao.”
“Tôi đang nghĩ đến một thứ gì đó từ Ferragamo hoặc Vera Wang,” Alex nói.
“Tân thời ư?” bà Nash hỏi rõ ràng kinh dị.
“Có gì sai trái với những chiếc áo cưới của Cassandra và Rosalind?” Emma hỏi, một phần để xoa dịu bà Nash, nhưng một phần cũng là để đặt Alex vào vị trí của mình. Nếu như anh ta nghĩ rằng anh ta sẽ chọn váy cưới cho cô, anh đã có một suy nghĩ khác đang tới.
“Rosalind chết trẻ, em yêu.”
“Ồ, em rất-”
“Đó là vào năm 1942,” Alex dẫn chứng.
“Ồ” Được rồi. Vì vậy có lẽ những lời chia buồn là không cần thiết.
“Còn Cassandra,” Bà Nash chặc lưỡi. “Cô ấy là một đứa trẻ bất hạnh nhất.” Bà ta ném một cái nhìn hiểu biết về Alex. “Và cả hai anh chị đúng là có đủ các vấn đề đi theo số phận mơ hồ về bộ áo cưới đó.”
“Đó là một lời đề nghị rất hào phóng,” Emma nói với bà Nash. “Nhưng tôi chắc rằng tôi có thể tìm thấy một cái gì đó ở Đại lộ số 5-”
“Cô có muốn thế giới này tin rằng cô đang kết hôn vì yêu không?”
Emma ngập ngừng, nghĩ đến Công nương Diana đáng thương. “Chúng tôi có nghĩ đến.”
Bà Nash chia thái độ khinh thị của mình cho cả hai người. “Tôi buộc phải nói, nếu như tôi là một tòng phạm trong chuyện điên rồ này, thì cô sẽ phải nghe theo lời khuyên của tôi.”
Emma gần như nói có, thưa bà.
“Dòng họ nhà Garrison,” bà Nash tiếp tục, “sẽ không bao giờ mua một bộ áo cưới được bày bán ở trong cửa hàng với các kích cỡ khác nhau mà không phải là được đặt may. Nào bây giờ, cho tôi xem chiếc nhẫn được không?”
Alex liếc xéo Emma buộc tội, và cô với vẻ có lỗi nhích dần hai bàn tay ra sau lưng.
“Tôi, ơ, đã để nó ở nhà.”
“Vậy à.” Nhưng sau đó, thay vì chỉa lời phê bình vào cô, bà Nash gật đầu quả quyết. “Cũng được thôi. Chúng ta sẽ phải cần những viên kim cương Tudor cho việc này.”
Emma không biết gì về kim cương Tudor, nhưng nó nghe có vẻ cổ xưa, tình cảm, và chắc chắn là có giá trị hơn cả. Cô lắc đầu. “Tôi không muốn bất kỳ món đồ của Alex.”
“Nhưng tất nhiên cô sẽ có.”
“Không, thật lòng-”
Alex trượt một cánh tay vòng qua vai cô. “Bà Nash nói đúng, Emma.”
Cô lắc đầu mạnh hơn, đấu tranh phản ứng lại với sự đụng chạm của anh. Tại sao cái cảm giác làm mụ cả người lại dâng lên mỗi khi anh đặt tay lên người cô? Nó vượt quá sự bực bội, và nó làm cho cô không còn ý thức về bất cứ thứ gì.
Chắc chắn rồi, anh là một người đàn ông gợi tình, sung sức, tỏa mùi như xạ hương tuyết tùng. Anh lại còn giàu có, khôn khéo, và là một người tài giỏi cho dù rất phức tạp và khó hiểu về khuynh hướng đạo đức đến mức cô không thể không ngăn được sự ngưỡng mộ.
Và thỉnh thoảng anh dường như có vẻ hết sức quan tâm cô đến tận đáy lòng. Và thỉnh thoảng, anh cho thấy có một điểm yếu về tình cảm hay một nét hài hước tinh quái. Cô thích như thế. Cô không muốn có, nhưng không có ý phủ nhận anh có thể làm cho cô cười.
“Anh cần phải tiết kiệm việc này để dành cho cô dâu thật của anh,” cô khẳng định.
“Người đó sẽ là cô.” bà Nash nói. “Cô là cô dâu thật của cậu ấy đấy.”
“Không, tôi là...” Cô quay sang Alex cầu cứu.
Anh nhún vai, và cô cảm thấy hoàn toàn bấp bênh. Chiếc nhẫn gia truyền, trên tất cả mọi thứ khác, đột nhiên có vẻ áp đảo một cách buồn cười.
“Chúng ta cần phải thu xếp,” Emma nói với anh. Có lẽ nếu họ làm một danh sách- hợp đồng tiền hôn nhân, buổi lễ, họ sẽ sống ở đâu, họ phải ở với nhau bao lâu. Có lẽ rồi cô sẽ cảm thấy như những điều này sẽ bị điều khiển.
“Chính xác,” bà Nash đồng ý. “Và chúng ta sẽ bắt đầu từ viên kim cương Tudor. Nó đang được cất giữ an toàn trong phòng ngủ Wiltshire. Tôi hy vọng cậu còn nhớ dãy số mở khóa phải không Alex?”
“Tôi nhớ mà bà Nash.”
“Ừ được, nhưng chúng ta không cất rượu ở đó, vì thế nên dạo gần đây cậu không có sử dụng nó.”
“Nhẽ ra tôi nên sa thải bà cách đây nhiều năm,” Alex nói, nhưng rõ ràng trong giọng nói anh chan chứa yêu thương.
Lời trêu chọc nhẹ nhàng của họ thậm chí làm cho Emma cảm thấy thích chen vào nhiều hơn. “Tôi chắc rằng chiếc nhẫn không được dùng-”
“Cô chắc nên nhìn qua phần còn lại của bộ sưu tập trong khi lên trên ở đó,” bà Nash nói thêm. Sau đó bà ta nháy mắt với Alex. “Không có gì nói trách nhiệm bổn phận đúng là thích những viên ngọc lục bảo hoàn mỹ.”
Alex gật đầu với bà Nash và vỗ nhẹ lên vai của Emma. “Chúng ta đi chớ?”
Không, họ không nên. Cô phải trì hoãn việc này. Họ phải thu xếp thôi. “Chúng ta cần nói chuyện,” cô nhắc lại mạnh mẽ hơn.
“Chúng ta có thể nói chuyện trong phòng ngủ Wiltshire.”
Cặp tài liệu trong tay, bộ com lê uy quyền vừa mới ủi, và mái tóc được cắt đúng ngay cổ áo, Alex lướt qua bảng chỉ dẫn các tầng lầu bên cạnh một dãy thang máy. Dãy phòng quản lý ở số ba mươi tám.
Anh nhấn nút và cánh cửa ngay tức thì trượt mở ra.
Thang máy đi lên lập tức và êm dịu. Ở trên tầng cao nhất, anh đi ra và tự giới thiệu mình với nhân viên tiếp tân, hy vọng khi nhận ra cái tên sẽ cho anh vào trong gặp Clive Murdoch mà không có hẹn trước.
“Tôi sẽ xem liệu ông ấy có rảnh không, thưa ông Garrison.” Người phụ nữ trẻ mỉm cười sau bộ tai nghe kín đáo và bấm số trên điện thoại của cô ta.
“Alex?” m thanh giọng nói của một phụ nữ khác đã bắn ra một gợn sóng cảnh báo đến sống lưng anh.
Anh nhanh chóng không để lộ vẻ ngạc nhiên từ vẻ mặt của mình và quay sang đối diện với Emma. Sau đó, anh bước vài bước về phía trước nhằm tạo khoảng cách giữa họ và cô nhân viên tiếp tân. “Emma,” anh ngân nga. “Hoàn toàn đúng giờ, anh biết mà.”
“Anh làm gì-”
“Anh lo lắng em sẽ bị trễ, em yêu” Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, trong khi đầu óc anh hỗn độn vì một kế hoạch bất ngờ.
“Anh đang làm gì ở đây?”Cô hỏi.
“Em đang làm gì ở đây?” Anh hỏi lại. “Và tại sao em không đeo nhẫn?” Một sự vi phạm khá lớn đấy? Nó có thể là công việc. Anh chắc chắn không đưa ra bất kỳ ý tưởng nào tốt hơn trong mười lăm giây qua.
Em có một cuộc hẹn,” cô nói.
“Vì vậy anh đã nghe,” anh lừa phỉnh.
“Nghe từ ai?”
Anh nhanh chóng chộp lấy một câu trả lời cho câu đó. “Việc kinh doanh khách sạn là một cộng đồng liên kết -chặt chẽ.”
Cô cau mày. “Phải không đó.”
“Vâng, đúng đó” Anh cau mày lại với cô, giả vờ anh có quyền khó chịu. “Anh không thể tin rằng em hẹn họp với Murdoch mà không có anh.”
Và, khá thẳng thắn, anh không thể tin rằng cô sẽ bằng lòng gặp Murdoch trên đường đua của chính ông ta để đàm phán. Cô không hiểu được lợi thế của sân nhà?
“Nó vẫn là công ty của em,” cô nói.
“Và anh là một diễn viên trong đó. Nhẫn của em đâu?”
Cô ôm chặt bàn tay trái của mình và giấu nó ra đằng sau. “Chúng ta chưa ký cái này.”
Họ sẽ nói về chiếc nhẫn sau này. Anh đã nói nhiều về chiếc nhẫn chết tiệt. “Em đã nói vâng trước năm trăm người.”
Da cô sạm lại một chút. “Và chúng ta dứt khoát sẽ nói về về chuyện đó sau này.”
Anh nên ghét nó khi cô sử dụng giọng nói đó. Nhưng anh đã không ghét. Nó tiếp thêm sinh lực cho anh thay vì chọc tức anh. Nó khiến cho anh mong đợi một cách hân hoan sau này.
“Được,” anh nói, giữ giọng anh đều đều thong thả. “Nhưng hiện nay chúng ta có một cuộc họp.”
“Em có một cuộc họp.”
Anh trao cho cô một nụ cười phớt tỉnh ăng lê. “Em yêu, Cuộc hội họp kinh doanh cuối cùng của em là vào ngày hôm qua.”
“Sao mà anh -”
Anh cắt ngang bằng một nụ hôn nhanh trên đôi môi mềm mại, căng thẳng của cô. Sau đó, anh rút lui và thách thức cô bằng ánh mắt của mình, suốt thời gian cất cao giọng để nhân viên tiếp tân có thể nghe thấy. “Đừng lo lắng về nó. Chúng ta có thể nhận lại chiếc nhẫn sau bữa ăn trưa.”
“Tôi sẽ giết anh,” cô càu nhàu thì thầm.
“Để sau đi,” anh nói nhỏ. “Sau khi em làm anh điêu đứng vì cầu hôn với em.” Sau đó anh nắm lấy tay cô và quay sang thân thiện với nhân viên tiếp tân. “Ngài Murdoch đã sẵn lòng gặp chúng tôi chưa?”
Emma không thể tin Alex phá tan buổi họp làm ăn của cô. Anh đã tìm ra cô bằng cách nào? Thậm chí làm sao anh biết mà chờ cô được chứ? Và không phải anh không có công việc để điều hành vào sáng thứ hai ư?
Cô cảm thấy giống như một kẻ ngốc dạo chơi vào văn phòng của Murdoch Clive nửa bước sau anh ta. Nếu xét theo vẻ mặt của Clive là bất cứ việc gì đã trôi qua thì cô cũng trông giống như một kẻ bị lừa phỉnh. Ông ta đã gọi đến vào cuối tuần nói rằng ông đang có một cuộc giao dịch làm ăn với cha cô. Ông hỏi liệu cô có muốn tiếp tục nó từ đây trở đi không.
Cô đã nói, “Tất nhiên.” Cô đã nói rằng cô là người đứng mũi chịu sào, thực hiện các quyết định, điều hành công ty. Và ở đây Alex đã cắt cô ra ở đầu gối.
“Clive,” Alex chào lỗ mãng, chìa tay ra.
“Alex.” Clive gật đầu, đưa ra một cái bắt tay đề phòng.
Ông ta nhìn vào Emma. “Bà McKinley?”
“Chẳng mấy chốc sẽ là bà Garrison,” Alex nói, giọng anh rõ ràng gây hấn.
Emma ném vào anh một cái nhìn giận dữ. Anh ta nghĩ anh ta đang làm gì hả?
“Tin tốt lành đi nhanh quá,” Clive nói.
Alex kéo ra một chiếc ghế ở bàn họp hình tròn, ra hiệu cho Emma ngồi xuống.
Cô nghĩ đến từ chối lời đề nghị của anh, nhưng vẻ mặt của anh không phải là thứ để can thiệp vào. Vì vậy, cô lấy chiếc ghế. Cô sẽ đặt anh ta lại cho đúng vào hiệp ước kinh doanh một cách thẳng thắn sau này.
“Tuy nhiên,” Alex nói, vẫn còn đứng, với cùng chất giọng thép của mình. “Dù gì ông cũng đã hẹn với vợ sắp cưới của tôi.”
“Alex,” Emma ngắt ngang.
“Tôi đã sắp đặt buổi hẹn này từ tuần trước,” ông Clive nói. Vai ông căng thẳn, giọng ông không thỏa hiệp.
“Mọi việc đã thay đổi kể từ tuần trước,” Alex nói.
“Ông Murdoch,” Emma nói, cố làm dịu chuyện này xuống.
“Hãy gọi tôi là Clive,” Clive nói.
“Không được,” Alex nói.
Emma nhìn vào anh chằm chằm hoàn toàn bị sửng sốt. “Liệu anh có ngừng việc này không?” Sau đó cô nhìn sang Clive. “Chúng tôi ở đây để lắng nghe.”
Tay Alex nắm chặt trên lưng của một trong những chiếc ghế. “Chúng ta ở đây để nêu rõ vấn đề.”
Cô nhìn chằm chằm vào Alex. “Anh thậm chí còn chưa biết-”
“Tài sản của McKinley không phải để bán. Không phải lúc này. Không bao giờ hết. Không một thứ gì trong số tài sản đó.”
Để bán sao? Clive chưa nói bất cứ điều gì về việc mua hàng.
“Anh thậm chí còn chưa nghe lời đề nghị của tôi,” Clive phát biểu, từ bán rõ ràng không làm ông ta bất ngờ.
Emma yên lặng. Bằng cách nào mà Alex biết họ đã nói về một vụ mua bán? Cô thậm chí còn không biết họ sẽ bàn bạc về một vụ mua bán.
“Chúng tôi không cần nghe lời đề nghị của ông,” Alex nói. Sau đó, anh chìa một bàn tay ra cho Emma. “Thực tế, chúng tôi không cần phải ở đây chút nào.”
Emma liếc nhìn qua lại giữa hai người đàn ông khi họ nhìn chằm chằm lẫn nhau để cho người kia phải cúi xuống không dám nhìn lại. Cô đã bỏ lỡ điều gì nhỉ? Clive muốn mua cái gì? Tại sao không muốn Alex để ý đến nó?
“Ai đó làm ơn -”
“Tôi sẽ là đầu mối liên lạc của ông,” Alex thông báo với Clive, ném tấm danh thiếp lên bàn. “Ông thấy mình có bất cứ chuyện làm ăn nào với McKinley, hãy gọi cho tôi.”
Clive không chạm vào tấm thiếp. “Cậu đi ra ngoài cánh cửa kia, chấm dứt lời đề nghị.”
Alex nhún vai, và Emma chợt nảy ra ý nghĩ là anh ấy có lẽ sẽ đàm phán. Vậy ra đây là cách mà nó thường được làm ư? Anh cho rằng Clive sẽ theo sau họ đến hành lang và tăng giá lên?
Clive cười tự mãn. “Lời đề nghị này là cách làm trên thị trường.”
“Đó là số tiền lẻ ít ỏi, và cả hai chúng ta đều biết điều đó.”
Ôi chao. Emma chưa bao giờ có thể dũng cảm như thế. Cô ao ước cô biết được họ đang nói về cái gì, nhưng dường như nó trở thành có ý nghĩa nhất để giả vờ chấp nhận.
Cô nắm tay của Alex, và họ rời khỏi văn phòng.
“Bây giờ làm gì?” Cô hỏi là họ chờ thang máy.
Alex liếc nhìn xuống cô. “Bây giờ, có một người anh muốn em phải gặp.”
Cô liếc nhanh qua vai. “Thế ông ấy có theo sau chúng ta không”“
Alex nhìn phía sau họ. “Anh nghi ngờ nó lắm.”
“Nhưng...”
“Nhưng cái gì?”
Cánh cửa thang máy trượt mở ra.
“Em nghĩ ông ấy sẽ theo chúng ta ra ngoài và đột nhiên đưa ra lời đề nghị.”
Alex ra dấu cho cô đi trước anh. “Ông ấy không thực hiện lời đề nghị đâu.”
“Nhưng ông ta sẽ đi mà.”
Alex giữ cửa thang máy để nó không bị đóng. “Ừ vâng, ông ấy sẽ đi.”
Sự thật bắt đầu lộ ra với Emma. “Chúng ta thực sự đi ra ngoài mà không cần biết những chuyện đó là gì hả?” Đó là loại cách thức nào để kiểm soát kinh doanh?
“Dĩ nhiên chúng ta đi ra ngoài. Vào đi.”
“Nhưng có lẽ nó là -”
Alex nghiêng người, hạ thấp giọng. “Đừng nói chuyện nữa vào thang máy đi.”
Emma lưỡng lự. Sau đó ánh mắt cô lướt qua nhân viên tiếp tân. Đúng rồi. Cuộc tranh luận này quả là không phải lúc. Nhưng mà Alex đang nghĩ gì cái quái gì chứ?
Cô hất cằm và buộc phải đi vào bên trong, nghiến răng cho đến khi cánh cửa đóng lại. “Có lẽ nó rất tốt”, cô hét lên. “Có lẽ nó kỳ quái.”
Alex mỉm cười khoái trá tỉnh queo. “Em nghĩ nó có nhiều khả năng hơn không, Emma? Đó là Clive Murdoch trở nên giàu có bởi tốt bụng trả tiền nhiều hơn giá thị trường cho các khách sạn, hoặc là Clive Murdoch là một ông già khôn ngoan tìm cách tận dụng lợi thế việc em thiếu kinh nghiệm.”
Cô nhìn chằm chằm vào Alex. “ Chắc chúng ta sẽ phải nói với ông ấy về ranh giới cho việc đó phải không?”
Cơ bắp ở hai bên thái dương anh hằn lên trong một lúc. “Anh không già. Và anh cũng không lợi dụng em, Emma. Anh đang giúp em khỏi bị phá sản.”
“Tốt bụng quá, em chắc là thế”, cô đáp lại ngọt như mía lùi. “Và cũng không nghĩ đến lợi ích của riêng anh chứ.”
“Em đã biết nói lời áp đảo từ một chuyện nhỏ.”
Thang máy kêu pinh và cánh cửa trượt mở ra.
“Làm sao em biết anh không lợi dụng sự thiếu kinh nghiệm của em?” Cô nhấn mạnh. “Và, bằng cách này, đó là đang xúc phạm. Em đã ở trong ngành kinh doanh khách sạn suốt cả cuộc đời mình. Em đã làm tất cả mọi việc từ quản lý quầy rượu đến nâng cấp đổi mới một khu nghỉ mát trượt tuyết.”
“Đó là thành tích của em ư? Quản lý quầy rượu sao?”
“Gần đây nhất, em là phó chủ tịch giám sát hoạt động các tổ chức ở Bắc Mỹ. Em không phải là người chưa có kinh nghiệm ngờ nghệch.”
“Vậy ư?” anh thách thức khi họ bắt đầu đi ngang qua hành lang. “Thế tại sao em đồng ý gặp Murdoch trong văn phòng của ông ta?”
Emma không hiểu được vấn đề của câu hỏi. “Bởi vì đó là ông Murdoch mà em sẽ tình cờ gặp.”
Alex đẩy mở cửa hai cánh bằng kính. Nhiệt độ tăng lên hai mươi độ, trong khi còi xe và tiếng rít lên làm mệt mỏi thay thế cho sự yên tĩnh vang vọng của hành lang. “Em nên để cho ông ta đến chỗ của em thì hơn.”
“Điều đó sẽ tạo ra sự khác biệt gì?”
Họ tránh những người đi bộ khác khi họ đi theo lối xuống cầu thang.
“Chiến thuật lợi thế.” Miệng của Alex uốn cong lên thành một nụ cười toe toét. “ Người chưa có kinh nghiệm sơ suất. Điều tốt là anh đã ở đó để cứu em.”
“Thậm chí anh còn không để cho ông ta đưa ra lời đề nghị.”
“Lời đề nghị lừa đảo, Emma. Anh có mang đến một chiếc xe hơi. Chỉ cần qua bên kia đường.”
“Anh không biết chuyện đó.”
“Không, anh khá chắc, anh có mang lại chiếc xe hơi. Là chiếc Lexus màu xanh ở đằng kia kìa, bên dưới cái biển màu đỏ.”
“Anh không biết lời đề nghị lừa đảo.”
Alex dừng lại ở chân cầu thang và quay lại đối diện với cô. “Anh biết về cuộc họp của em. Anh biết ông ta muốn mua. Anh biết làm cách nào để chặn ông ta. Bộ em không biết rằng có lẽ có một khả năng khôn lỏi mà anh nắm rõ giá cả thị trường của một khách sạn sao?”
“Không phải một nửa giá cao của chính anh, đúng không?” Emma hối tiếc ngay sau khi thốt ra những lời châm biếm đó.
Alex đã đánh giá sự việc công bằng.
Cô đã lầm khi chứng tỏ mình trong việc giao dịch này với Murdoch. Thậm chí cô còn muốn tiến xa tới một chừng mực nào đó để hy vọng thầm kín là ông ta đã ghi nhớ điều gì đó sẽ cứu được McKinley Inns, vì vậy cô sẽ không phải cho Alex một nửa công ty, và cô có thể tránh hoàn thành cái trò đám cưới khôi hài này.
Nhưng Murdoch không muốn làm một cuộc giao dịch kinh doanh có lợi cho McKinley. Hắn chỉ đơn giản là muốn thực hiện một cuộc mua hàng. Hắn sẽ tìm thấy một món hời.
Không phải là cô đã từng muốn thừa nhận bất cứ chuyện này với Alex. Anh có đủ các lợi thế hơn cô rồi.
“Như anh đã nói trước đây,” Alex gián đoạn suy nghĩ của cô. “Có một người mà anh muốn em gặp.”
“Luật sư của anh hả?” Xét thấy việc đính hôn đã hết nên hợp đồng tiền hôn nhân là việc tiếp theo trong danh sách.
“Không, Không phải luật sư của anh. Bà quản gia của anh.”
Đối với một người đàn ông có danh tiếng như là một người cứng rắn có máu lạnh, Alex chắc đã có một chút tình cảm đối với bà quản gia của anh. Ồ, anh đã cố che giấu nó. Nhưng nó ở đó trong giọng nói đổi tông của anh khi họ đi vào đường lái xe kéo dài vào nhà của anh ở Vịnh Oyster.
“Đôi khi bà ấy dễ bị cáu kỉnh, và cũng có khuynh hướng chỉ trích như bất cứ ai mà anh đã từng gặp. Nhưng bà ấy đã ở với gia đình anh từ trước khi anh được sinh ra, vì vậy anh đã cố làm vui lòng bà ấy.”
“Bởi vì bà ta sợ hãi cuộc sống ở bên ngoài của anh,” Emma đoán.
Alex do dự đúng là quá lâu một chút. “Đừng lố bịch thế.”
Họ lái xe bên dưới những cây sồi trải dài và qua những bãi cỏ được cắt xén đẹp. Lần mới đây khi Emma đi đến dinh thự của Garrison, cô đã tập trung vào cuộc trò chuyện sắp tới với Alex. Lần này, cô dành chú ý nhiều hơn tới phong cảnh, ngắm nhìn gấp đôi quang cảnh khi họ chạy ngang qua một khu vườn hoa hồng tuyệt đẹp.
“Anh đã nói gì về em với bà ấy?” Emma hỏi khi cô nghển cổ để ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp. Oa đẹp quá. Những người làm vườn của gia đình Vanderbilts chẳng là gì với những người làm vườn của nhà Garrison.
“Là anh sẽ kết hôn với em vì các khách sạn của em,” anh nói.
“Anh đã không nói như thế chứ.”
“Thực ra, anh nói với bà ấy anh giúp em thoát khỏi tình hình tài chính bế tắc. Bà ấy đã đoán phần liên quan đến khách sạn.”
Điều đó làm Emma ngạc nhiên. “Vâng, ít nhất là em không phải nói dối với bà ấy.”
“Em không phải nói dối với bất cứ ai khác cả.”
Vâng được lắm, bây giờ đó là điều vô lý nhất mà Emma đã từng nghe. “Ừ vâng, em phải nói dối.”
“Chúng ta nói với họ chúng ta sẽ làm đám cưới,” anh giải thích. “Chúng ta nói với họ chúng ta không thể hạnh phúc hơn- điều mà, khi em cân nhắc chuyện tiền bạc, đã trở thành sự thật. Và chúng ta đã nói với họ chúng ta đang hợp tác quản lý McKinley Inns. Tất cả hoàn toàn hợp lệ.”
“Và chúng ta làm gì khi họ hỏi về cảm xúc của chúng ta? Anh có dự định tranh thủ Thái tử Charles không?”
Anh liếc nhìn cô theo cách, nhướng một bên chân mày. “Thái tử Charles ư?”
“Khi Thái tử Charles được hỏi không biết ông ấy có yêu Diana không, ông ta hỏi “tình yêu là gì?'“
Alex cười khúc khích.
“Này, em lôi Thái tử Charles vào anh, còn anh thì sẽ lôi bà Nash vào em.”
“Bà Nash là gì?”
“Anh không biết, nhưng bà ấy sẽ làm cái gì đó đe dọa em, và anh sẽ tìm hiểu xem nó là gì.”
“Anh điên à.”
“Giống như một con cáo.” Emma liếc nhanh trở lại ra ngoài kính chắn gió để xem tòa nhà ba tầng màu trắng đứng sừng sững trước mặt họ. “Em thề ngôi nhà của anh lớn hơn một vài khách sạn của em.”
“Đó là lý do tại sao anh mua một căn hộ ở Manhattan.”
“Anh vẫn cứ chuồn đi triền miên hả?”
Alex cười vui vẻ.
Tòa nhà càng lúc càng gần hơn và có vẻ như cao hơn. Những cột đá màu trắng ánh lên trong ánh nắng mặt trời buổi sáng. Hàng tá cửa sổ ở mái nhà phác họa ba, không phải, bốn câu chuyện, trong khi một đài phun nước nổi bật hơn hẳn ở chính giữa khu vườn của con đường lái xe vòng quanh.
“Anh mà quay em chỗ này chỗ nọ ba lần ở đó, em thề anh sẽ không bao giờ phải nhìn thấy em một lần nữa.”
“Lời khuyên hay,” Alex nói khi anh đưa xe dừng lại nhẹ nhàng ở phía trước một cầu thang bóng loáng.
Cô nhăn mặt, nhưng anh chỉ cười nhạo cô.
Họ ra khỏi xe và bắt đầu leo lên những bậc thang rộng.
“Chúng ta phải nói chuyện này,” Emma nói, cố gắng không để cảm thấy thua kém bởi thân thế và tài sản cổ xưa của Alex.
“Về nhà của anh hả?”
“Về tất cả mọi thứ. Chuyện kết hôn này sẽ tiến hành ra sao. Chúng ta sẽ phải ở với nhau mấy lần. Chúng ta sẽ phối hợp lịch trình của chúng ta như thế nào.”
Alex đưa tay nắm lấy tay cầm cánh cửa trước khổng lồ. “Chúng ta có thể phối hợp lịch trình qua bữa ăn sáng.”
Cô nghĩ rằng họ có thể sắp xếp một cuộc gọi vào buổi sáng thường xuyên. “Mấy giờ thì anh dậy?”
“Khoảng sáu giờ.”
Emma gật đầu. “Em thường ăn khoảng bảy giờ. Chúng ta có thể nói chuyện trên điện thoại qua cà phê.”
“Trên điện thoại ư?”
“Anh thích e-mail à?”
“Anh thích ăn ở cùng một bàn. Phòng ăn, góc ăn sáng yên tĩnh, nhà bếp, sàn hồ bơi, anh cóc cần-”
“Anh đang nói gì vậy?”
Anh đưa tay tới núm trang trí hoa mỹ trên cánh cửa đôi to lớn. “Bữa ăn sáng. Chú ý nào, Emma. Chúng ta đang nói về bữa ăn sáng.”
“Ở đâu?”
“Ở đây, dĩ nhiên.”
Emma đứng sững lại. “Ở đây?”
“Em có thể nghĩ đến chỗ nào tốt hơn không?”
“Căn hộ Penthouse của em.”
Anh cười tự mãn khi anh đẩy mở cửa. “Em có muốn chia sẻ phòng ngủ của em với anh không?”
“Chúng ta không phải sống với nhau mà.”
“Chắc chắn chúng ta phải sống chung vì chúng ta sẽ kết hôn.”
Chỉ là danh nghĩa thôi. Và ngay cả khi họ ở bên nhau trong cùng một ngôi nhà, cũng không thể nào là ở đây.
Emma đi ngập ngừng vào trong một gian phòng lớn hình tròn có nhiều hang hốc, nhìn chằm chằm lên trên. Chắc chắn không thể là ở đây. “Người bình thường không sống như vầy,” cô nói. “Nó gần giống như là một cung điện.”
“Đó là bởi vì ông tổ - ông sơ - ông cố Hamilton là hoàng thân Anh. Người con trai thứ hai của một bá tước.”
Emma chăm chú nhìn dãy chân dung kéo dài xuống tận hành lang chính. “Tại sao điều đó không làm em ngạc nhiên?”
“Bá tước vùng Kessex,” Alex nói. “Đó là một vùng đất nhỏ thuê để trồng trọt ngay phía nam Scotland. Bởi vì người anh trai lớn hơn đã thừa kế tài sản và tước vị. Vì vậy, Hamilton đã trở thành một đô đốc hải quân Anh. Anh đoán ông ta luôn luôn muốn có chức tước bởi vì ông ấy đã mua tám trăm mẫu Anh đầu tiên và xây dựng nơi này.”
Emma đi chầm chậm theo hướng xuống hành lang, nhìn kỹ vào các bức chân dung cổ của giới quý tộc.
“Ông này,” Alex nói, chỉ vào một người đàn ông đặc biệt trong bộ váy đồng phục hải quân, những núm tua vàng trên vai, các huy chương tô điểm trên ngực, tay trái của ông nắm chặt một lưỡi kiếm cong. Ông ta trông có vẻ tự hào, nghiêm nghị và đầy nhiệt huyết. Thực tế, nếu lấy đi chiếc mũ, ria mép và khoảng 25 năm, thì ông ta nhìn giống Alex một cách đáng ngạc nhiên.
Emma bước lùi ra sau và liếc nhìn đến một người khác.
“Ồ vâng, vâng ừ,” Alex nói. “Anh biết mà.”
“Nó giải thích rất nhiều,” Emma nói. “Tính di truyền làm cho anh kiên quyết mở rộng đế chế của gia đình đến như vậy.”
“Ồ, tôi thích cô ấy,” giọng nói của người phụ nữ vang lên. Bà ta có chất giọng của một người Anh, và lời tuyên bố vững chắc của bà được theo sau nhanh chóng bằng tiếng gót giày gõ nhẹ trên sàn gỗ cứng.
Xấu hổ, Emma cố dịch ra xa khỏi Alex.
Người phụ nữ này cao hơn Emma, có lẽ gần tấc rưỡi trên đôi giày có thể nhìn thấy được của bà ấy. Tóc của bà được nhuộm màu vàng hung hung và cắt ngắn đúng mốt gợn sóng ôm quanh khuôn mặt nhỏ hẹp. Bà ta mặc chiếc chiếc váy suông, cổ áo cao và trang điểm rất ít, cùng một cặp kính đọc sách treo lơ lửng bằng một sợi dây chuyền vàng quanh cổ.
“Cậu không xứng với cô ấy,” người phụ nữ nói với Alex.
“Bà Nash. Tôi xin được phép giới thiệu Emma McKinley, vợ sắp cưới của tôi.”
Đây là lần đầu tiên Alex dùng danh nghĩa này, và nó làm cho dạ dày Emma thắt lại vì tội lỗi.
“Cô hoàn toàn chắc chắn muốn làm điều này ư?” Bà Nash hỏi Emma, cẩn thận thăm dò nét mặt của cô.
“Hoàn toàn chắc chắn,” Emma nói. Và cô đã chắc. Có một triệu lý do chống lại việc kết hôn với Alex. Nhưng. Nhưng cái lập luận vì lợi ích của việc kết hôn với anh tương đối hấp dẫn.
“Vâng, vậy thì hãy để tôi ngắm cô một chút xem nào.” bà Nash liếc nhìn cô từ trên xuống dưới bằng một ánh mắt chỉ trích.
“Bà Nash,”Alex phản đối.
“Của Amelia,” bà ta tuyên bố.
Emma nhìn sang Alex.
“Emma có thể tự chọn áo cưới cho mình,” Alex nói.
Áo cưới của cô? Cho đến giờ Emma đã chặn đứng chi tiết nhỏ đó trong đầu cô - cùng với nhà thờ, hoa, bánh cưới và chú rể. Hầu hết tất cả mọi thứ nhất là chú rể. Và nụ hôn của chú rể. Cơn rùng mình khuấy động mà cô có được thậm chí bây giờ khi cô nghĩ đến nụ hôn của họ hôm bữa đính hôn vào tối Thứ Bảy.
“Nếu như cô sẽ làm việc này,” bà Nash nói. “Vậy cho phép tôi xét theo sổ sách ghi chép ở đây và bây giờ cái không dùng được nữa được ví như hành động này của cô. Vì lợi ích của gia đình, cô sẽ làm chuyện đó ngay.”
“Chúng tôi có thể làm chuyện đó ngay mà không cần áo cưới của Amelia,” Alex nói.
“Cô dứt khoác không muốn áo của Cassandra.” Bà Nash nói với Emma. “Hoặc của Rosalind sao.”
“Tôi đang nghĩ đến một thứ gì đó từ Ferragamo hoặc Vera Wang,” Alex nói.
“Tân thời ư?” bà Nash hỏi rõ ràng kinh dị.
“Có gì sai trái với những chiếc áo cưới của Cassandra và Rosalind?” Emma hỏi, một phần để xoa dịu bà Nash, nhưng một phần cũng là để đặt Alex vào vị trí của mình. Nếu như anh ta nghĩ rằng anh ta sẽ chọn váy cưới cho cô, anh đã có một suy nghĩ khác đang tới.
“Rosalind chết trẻ, em yêu.”
“Ồ, em rất-”
“Đó là vào năm 1942,” Alex dẫn chứng.
“Ồ” Được rồi. Vì vậy có lẽ những lời chia buồn là không cần thiết.
“Còn Cassandra,” Bà Nash chặc lưỡi. “Cô ấy là một đứa trẻ bất hạnh nhất.” Bà ta ném một cái nhìn hiểu biết về Alex. “Và cả hai anh chị đúng là có đủ các vấn đề đi theo số phận mơ hồ về bộ áo cưới đó.”
“Đó là một lời đề nghị rất hào phóng,” Emma nói với bà Nash. “Nhưng tôi chắc rằng tôi có thể tìm thấy một cái gì đó ở Đại lộ số 5-”
“Cô có muốn thế giới này tin rằng cô đang kết hôn vì yêu không?”
Emma ngập ngừng, nghĩ đến Công nương Diana đáng thương. “Chúng tôi có nghĩ đến.”
Bà Nash chia thái độ khinh thị của mình cho cả hai người. “Tôi buộc phải nói, nếu như tôi là một tòng phạm trong chuyện điên rồ này, thì cô sẽ phải nghe theo lời khuyên của tôi.”
Emma gần như nói có, thưa bà.
“Dòng họ nhà Garrison,” bà Nash tiếp tục, “sẽ không bao giờ mua một bộ áo cưới được bày bán ở trong cửa hàng với các kích cỡ khác nhau mà không phải là được đặt may. Nào bây giờ, cho tôi xem chiếc nhẫn được không?”
Alex liếc xéo Emma buộc tội, và cô với vẻ có lỗi nhích dần hai bàn tay ra sau lưng.
“Tôi, ơ, đã để nó ở nhà.”
“Vậy à.” Nhưng sau đó, thay vì chỉa lời phê bình vào cô, bà Nash gật đầu quả quyết. “Cũng được thôi. Chúng ta sẽ phải cần những viên kim cương Tudor cho việc này.”
Emma không biết gì về kim cương Tudor, nhưng nó nghe có vẻ cổ xưa, tình cảm, và chắc chắn là có giá trị hơn cả. Cô lắc đầu. “Tôi không muốn bất kỳ món đồ của Alex.”
“Nhưng tất nhiên cô sẽ có.”
“Không, thật lòng-”
Alex trượt một cánh tay vòng qua vai cô. “Bà Nash nói đúng, Emma.”
Cô lắc đầu mạnh hơn, đấu tranh phản ứng lại với sự đụng chạm của anh. Tại sao cái cảm giác làm mụ cả người lại dâng lên mỗi khi anh đặt tay lên người cô? Nó vượt quá sự bực bội, và nó làm cho cô không còn ý thức về bất cứ thứ gì.
Chắc chắn rồi, anh là một người đàn ông gợi tình, sung sức, tỏa mùi như xạ hương tuyết tùng. Anh lại còn giàu có, khôn khéo, và là một người tài giỏi cho dù rất phức tạp và khó hiểu về khuynh hướng đạo đức đến mức cô không thể không ngăn được sự ngưỡng mộ.
Và thỉnh thoảng anh dường như có vẻ hết sức quan tâm cô đến tận đáy lòng. Và thỉnh thoảng, anh cho thấy có một điểm yếu về tình cảm hay một nét hài hước tinh quái. Cô thích như thế. Cô không muốn có, nhưng không có ý phủ nhận anh có thể làm cho cô cười.
“Anh cần phải tiết kiệm việc này để dành cho cô dâu thật của anh,” cô khẳng định.
“Người đó sẽ là cô.” bà Nash nói. “Cô là cô dâu thật của cậu ấy đấy.”
“Không, tôi là...” Cô quay sang Alex cầu cứu.
Anh nhún vai, và cô cảm thấy hoàn toàn bấp bênh. Chiếc nhẫn gia truyền, trên tất cả mọi thứ khác, đột nhiên có vẻ áp đảo một cách buồn cười.
“Chúng ta cần phải thu xếp,” Emma nói với anh. Có lẽ nếu họ làm một danh sách- hợp đồng tiền hôn nhân, buổi lễ, họ sẽ sống ở đâu, họ phải ở với nhau bao lâu. Có lẽ rồi cô sẽ cảm thấy như những điều này sẽ bị điều khiển.
“Chính xác,” bà Nash đồng ý. “Và chúng ta sẽ bắt đầu từ viên kim cương Tudor. Nó đang được cất giữ an toàn trong phòng ngủ Wiltshire. Tôi hy vọng cậu còn nhớ dãy số mở khóa phải không Alex?”
“Tôi nhớ mà bà Nash.”
“Ừ được, nhưng chúng ta không cất rượu ở đó, vì thế nên dạo gần đây cậu không có sử dụng nó.”
“Nhẽ ra tôi nên sa thải bà cách đây nhiều năm,” Alex nói, nhưng rõ ràng trong giọng nói anh chan chứa yêu thương.
Lời trêu chọc nhẹ nhàng của họ thậm chí làm cho Emma cảm thấy thích chen vào nhiều hơn. “Tôi chắc rằng chiếc nhẫn không được dùng-”
“Cô chắc nên nhìn qua phần còn lại của bộ sưu tập trong khi lên trên ở đó,” bà Nash nói thêm. Sau đó bà ta nháy mắt với Alex. “Không có gì nói trách nhiệm bổn phận đúng là thích những viên ngọc lục bảo hoàn mỹ.”
Alex gật đầu với bà Nash và vỗ nhẹ lên vai của Emma. “Chúng ta đi chớ?”
Không, họ không nên. Cô phải trì hoãn việc này. Họ phải thu xếp thôi. “Chúng ta cần nói chuyện,” cô nhắc lại mạnh mẽ hơn.
“Chúng ta có thể nói chuyện trong phòng ngủ Wiltshire.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook