Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp
-
Chương 47
Edit: Song Linh
Beta: An Bi Nhi
Buổi tối, lúc Thiệu Thành Hi về đến nhà thì đã là mười hai giờ nửa đêm, vừa lấy chìa khoá mở cửa xong, bước vào phòng đã thấy mẹ Thiệu thò đầu từ trong phòng ngủ ra: “Sao con về muộn thế? Đã ăn cơm chưa?”
Thiệu Thành Hi đặt chìa khoá xe xuống, gật đầu: “Con đã ăn rồi, sao mẹ còn chưa ngủ?”
“Mẹ ngủ được một giấc rồi tỉnh dậy, đúng lúc nghe thấy tiếng con về.”
“Vâng.” Thiệu Thành Hi gật đầu: “Con đi ngủ trước đây, mẹ cũng nên đi ngủ sớm đi.” Nói xong liền đi về phía phòng ngủ của mình.
“Cái đó cái đó…” Mẹ Thiệu ngập ngừng nói với bóng lưng của anh.
“Dạ?” Thiệu Thành Hi liền quay đầu lại: “Có chuyện gì sao mẹ?”
Mẹ Thiệu như muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng xua tay: “Không sao, không sao, con đi ngủ đi, mau đi đi.” Sau đó mới đóng cửa phòng mình lại.
Lông mày Thiệu Thành Hi khẽ nhếch lên, mở cửa phòng ngủ của mình rồi đi vào, theo thói quen đưa tay bật điện.
Ánh đèn chói mắt làm người đang ngủ say trên giường nhíu mày lại, đưa hai tay lên che mắt rồi trở mình vùi đầu vào gối.
Thiệu Thành Hi nhìn cô gái đang ôm chăn ngủ ngon lành trên giường mình mà có chút kinh ngạc.
Người trên giường giật giật, lăn qua lăn lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mông lung nói: “Anh đã về rồi.”
Đôi mắt Thiệu Thành Hi hơi tối lại, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Tâm trạng lơ lửng mấy ngày nay lập tức rơi xuống đất.
Hàng Tiểu Ý cố gắng mở mắt ra, nhưng phát hiện việc này đối với cô quá khó, nên dứt khoát từ từ nhắm hai mắt lại rồi lăn vài vòng trên giường, áo ngủ bị lỏng ra để lộ một mảng da trắng như tuyết.
Mắt Thiệu Thành Hi híp lại nguy hiểm, bước đến trước giường, đưa tay kéo cái áo ngủ rộng thùng thình trên người cô: “Thứ em đang mặc trên người là cái gì vậy?”
Hàng Tiểu Ý đẩy cái tay đang làm loạn của anh ra, từ từ nhắm mắt lại, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ, nói năng lộn xộn: “Lúc cơm nước xong xuôi thì đã khá muộn rồi, mẹ lo lắng em về nhà một mình không an toàn nên bảo em ngủ lại đây, nhưng mà em không mang theo quần áo, mẹ thấy vậy liền tìm áo ngủ trước kia của anh đưa cho em mặc.”
“Ừ, thật xấu!” Thiệu Thành Hi chê bai.
“Ừ, áo ngủ của anh đúng là xấu thật!” Hàng Tiểu Ý phản bác lại.
Thiệu Thành Hi nhìn bộ dáng mê ngủ của cô, rốt cuộc không nhịn được cúi người hôn cánh môi đỏ thẫm của cô một cái, lại còn gặm gặm cắn cắn mấy cái: “Hàng Tiểu Ý, em thật biết cách trêu chọc với anh!”
Hàng Tiểu Ý thấy đau, liền đẩy mặt anh ra, lật người: “Em biết rồi, ngủ ngon.”
Thiệu Thành Hi khẽ cười, nhéo nhéo chóp mũi tinh xảo của cô, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong bước ra, Thiệu Thành Hi trèo lên giường nằm xuống cạnh cô, cố gắng kéo cái gối của mình từ trong ngực cô ra, Hàng Tiểu Ý nhíu mày, nhích thân thể về phía trước, dính chặt vào lồng ngực anh, thò tay ôm lấy tấm lưng cường tráng kia.
Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng ôm lấy cô, tắt đèn đi, trong bóng tối mùi sữa tắm dịu nhẹ làm đầu óc thư giãn hơn chút, cô đang nằm trong ngực anh, ngoan ngoãn nghe lời giống con mèo nhỏ, lại đặc biệt khiến cho anh cảm thấy chân thật, lâu như vậy rồi, cô vẫn ở đây, thật tốt!
Bàn tay lớn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải đang đặt trên lồng ngực mình, chậm rãi xoa cổ tay bị thương của cô, mặc dù có đồng hồ và vòng tay ngăn cách nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp của làn da cô.
Cơ thể Hàng Tiểu Ý chợt cứng ngắc, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay kia nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng đưa đến gần môi hôn lên, mang theo luyến tiếc không muốn xa cách.
Đôi môi ấm áp lưu lại dấu ấn nóng bỏng trên da, dường như đốt cháy da của cô, cũng giống như đang xoá đi vết sẹo xấu xí kia vậy, giây phút này Hàng Tiểu Ý cảm thấy rất an toàn, là bởi vì có anh bên cạnh nên mới an tâm.
“Thật xin lỗi.” Thiệu Thành Hi khàn khàn nói ra lời xin lỗi, trong giọng nói kia mang theo đau lòng, áy náy, xót xa, ân hận.
Năm ngày, bọn họ đã không gặp mặt năm ngày, không phải là không muốn nhìn thấy cô, rõ ràng là không cam lòng không được thấy, thật sự không giận cô, chỉ là muốn cho cô thời gian để bình tĩnh lại mà đến gặp anh.
“Em cũng xin lỗi.” Hàng Tiểu Ý nằm trong ngực anh buồn rầu trầm giọng nói.
Thiệu Thành Hi ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hôn tóc cô.
Giây phút này anh nắm lấy tay cô, cuối cùng cô cũng có thể đối diện với anh bằng toàn bộ bản thân.
Giây phút này anh đang hôn lên vết sẹo của cô, có nghĩa là mọi chuyện đều đã qua, anh lại trở lại là Thiệu Thành Hi trước kia, cô cũng đã trở lại là Hàng Tiểu Ý trước kia.
Quanh đi quẩn lại, chia chia hợp hợp, cuối cùng bọn họ cũng trở về như trước kia.
“Đã mấy ngày rồi em chưa gội đầu, cẩn thận trúng độc.” Hàng Tiểu Ý cố ý cọ cọ vào cổ anh.
Thiệu Thành Hi ngửi mùi thơm ngát của tóc cô: “Hàng Tiểu Ý, anh phát hiện da mặt của em ngày càng dày lên rồi.”
“Em cũng chịu, gần mực thì đen thôi.”
Bàn tay lớn của Thiệu Thành Hi nhéo eo cô một cái, thân thể của Hàng Tiểu Ý mềm nhũn, tiếng cười khanh khách vang khắp phòng ngủ.
Sau khi cười xong, trong phòng mới im lặng được hai phút, Hàng Tiểu Ý bò lên trên ngực anh, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thiệu Thành Hi: “Thành Hi, lâu lắm rồi anh chưa nói anh yêu em nha.”
Thiệu Thành Hi liếc cô một cái: “Trước kia đã từng nói sao?”
Hàng Tiểu Ý lườm anh: “Tất nhiên là có, anh nhớ kỹ lại chuyện năm đó chúng ta cùng đi dã ngoại đi, ở trong lều vải anh đã nói câu đó mà.”
Thiệu Thành Hi nhíu mày: “Chính là lần em ngã chảy máu chân, khóc lóc như mưa, anh hỏi em anh phải nói gì em mới chịu ngừng khóc sao?”
Hàng Tiểu Ý cắt một tiếng: “Dù sao thì anh cũng đã nói rồi.”
Thiệu Thành Hi vỗ đầu cô, nhắm mắt lại: “Ừ ừ, đã nói rồi, đã nói rồi, vì vậy nếu có thay đổi thì anh sẽ báo cho em, được rồi, mau ngủ đi.”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Nếu có thay đổi anh sẽ báo cho em, không hiểu sao lại thấy điều này rất có lý, không phản bác được.
Hàng Tiểu Ý nằm trong lồng ngực anh rầm rì, lật qua lật lại, Thiệu Thành Hi không nhịn được nữa, giơ tay đánh mông cô một cái, cảnh cáo: “Hàng Tiểu Ý, đừng chọc anh, anh không biết bức tường này có cách âm tốt không đâu.”
Hàng Tiểu Ý cười tươi, ngón trỏ như có như không vẽ một vòng tròn trên ngực anh, giọng nói dịu dàng mang theo sự hấp dẫn: “Không sao, chúng ta thử thì sẽ biết mà.”
Thiệu Thành Hi bắt lấy tay cô, lật người giam cô trong ngực mình, cười nhạo: “Hàng Tiểu Ý, đừng có giả vờ nữa, anh thấy miếng băng vệ sinh trong toilet rồi.”
Hàng Tiểu Ý nhàm chán thở dài, ôm lấy anh: “Được rồi, được rồi, ngủ ngủ!”
*
Mới sáng sớm, cùng lắm là năm giờ sáng, Hàng Tiểu Ý đã bò xuống giường mặc quần áo, Thiệu Thành Hi nửa mê nửa tỉnh, kéo cô lại: “Em đi đâu?”
Hàng Tiểu Ý gỡ tay của anh ra: “Mẹ nói muốn đi chợ mua thức ăn, em đi cùng mẹ.”
“Không cần em đi, mau nghe lời, quay lại ngủ cùng với anh.” Thiệu Thành Hi thò tay muốn ôm cô.
Hàng Tiểu Ý lập tức lùi về phía sau tránh xa cái giường: “Không được, em muốn làm dâu hiền, anh ngủ một mình đi.”
“Hàng Tiểu Ý…” Thiệu Thành Hi trừng mắt với cô, anh còn chưa ôm đủ, chớp mắt đã không thấy người kia đâu rồi.
Hàng Tiểu Ý làm mặt quỷ với anh: “Anh có giỏi thì tới đây cắn em đi.”
Thiệu Thành Hi giả vờ muốn đứng dậy, Hàng Tiểu Ý liền kêu lên một tiếng, sợ hãi chạy ra ngoài.
Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ nằm trên giường, bên cạnh vẫn lưu lại sự ấm áp, chứng tỏ vừa rồi có người nằm ở đây, mà người của anh vừa mới trêu chọc một chút đã chạy mất rồi, không khỏi cười khẽ.
Hàng Tiểu Ý cùng mẹ Thiệu đi chợ, vừa đi vừa quan sát khung cảnh dọc đường với phố xá xung quanh, mẹ Thiệu đi đường nhưng khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc chí: “Đến đây, Tiểu Tiểu, đây là dì Vương, nhà ở sát vách chúng ta.”
“Cháu chào dì Vương!”
“Đây là con dâu của tôi, Tiểu Tiểu.”
“Con dâu của chị, Thành Hi kết hôn sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, mấy ngày nữa tổ chức lễ cưới, gia đình chị nhất định phải tới uống ly rượu đó.”
“Được được, chắc chắn, chắc chắn sẽ đi, chúc mừng chị nha.”
“Tiểu Tiểu, đây là hàng xóm sống ở tầng trên nhà chúng ta, chú Lưu.”
“Cháu chào chú Lưu!”
“Đây là con dâu của tôi, Tiểu Tiểu.”
“Á, kết hôn nhanh như vậy sao, trước kia chị còn nói con trai chị khó tìm vợ, chị xem bây giờ nó mang về cho chị cô con dâu xinh đẹp cỡ nào đi.”
“Đúng đúng, chú nhớ đến uống rượu mừng nhà chúng tôi nhé.”
“Tiểu Tiểu, đây là…”
“Tiểu Tiểu, đây là…”
“Tiểu Tiểu, đây là…”
...
Từ khu chung cư đến chợ, lại từ chợ trở về khu chung cư, Hàng Tiểu Ý nghĩ toàn bộ người sống ở đó đều biết cô rồi, không dừng ở đó, mẹ Thiệu còn không buông tha các chú bảo vệ và tập thể các dì lao công.
Hàng Tiểu Ý rất phối hợp với mẹ Thiệu, cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù sao nếu là chuyện tuyên bố chủ quyền, cô rất thích làm.
Đi ngang qua sân nhỏ của khu chung cư, cha Thiệu đang luyện công buổi sáng ở đó, liền thấy tận mắt mẹ Thiệu và Hàng Tiểu Ý đang bận rộn gọi mọi người, mẹ Thiệu rất kiêu ngạo giới thiệu Hàng Tiểu Ý cho đám cô dì chú bác đang có mặt ở đó.
“Lão Thiệu, ông cũng có con dâu rồi, mà còn thật xinh đẹp nha.”
“Đúng đó, nhìn qua còn rất biết điều, bộ dạng cũng trắng trẻo, còn giúp ông bớt lo về Thành Hi đấy, ông xem con dâu ông tốt như thế, nhìn mấy đứa con dâu nhà chúng tôi xem, ài…”
“Đúng vậy, đúng vậy, con trai nhà tôi, tuổi còn lớn hơn Thành Hi, nhưng mà vẫn chưa tìm được vợ, con trai ông tuổi trẻ tài cao, việc tìm con dâu cũng không đến lượt ông lo, thật có phúc mà…”
Ba Thiệu đặc biệt khiêm nhường xua tay: “Đâu có, đâu có, mấy người rất nhanh sẽ có thôi, đừng gấp gáp, không phải cháu trai chỉ lớn hơn con trai con dâu nhà tôi hai ba tuổi, à không, là ba tư tuổi thôi sao, đừng gấp, đừng gấp…”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Về đến nhà, Hàng Tiểu Ý giúp mẹ Thiệu làm bữa sáng cho cả nhà, mẹ Thiệu biết rõ chuyện cổ tay cô, nhất định không cho cô đụng vào nước: “Vết thương vào gân vào xương thế kia không được động vào nước lạnh, mùa hè cũng không được, phải bảo vệ mình cho tốt, con biết chưa?”
Hàng Tiểu Ý nghe vậy đành phải ngồi một bên giúp bà nhặt rau quả vừa mới mua, trong phòng bếp hai người nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng.
Thiệu Thành Hi với mái tóc rối bù xuất hiện ở cửa phòng bếp: “Mới sáng sớm, hai người có để cho người khác ngủ không hả? Nói nhỏ một chút.”
Mẹ Thiệu mới nhận ra: “Mẹ quên mất con đang ở nhà, bình thường cũng không về nhà thường xuyên, mẹ quên mất con đang ngủ.”
Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ vẫy tay, kéo Hàng Tiểu Ý: “Về phòng với anh.”
“Anh định làm gì? Em còn phải giúp mẹ nấu cơm.”
“Không cần, để em giúp đỡ chỉ tổ thêm bừa bộn mà thôi.”
“Anh tự về phòng ngủ đi, em và mẹ không nói câu nào nữa, không làm phiền anh ngủ có được không.”
“Không được, anh sợ em nói chuyện với mẹ nhiều, cứ mở miệng ra là lải nhải không thôi…”
“Thiệu Thành Hi…” Mẹ Thiệu ném một bó đậu tây (đậu cô ve), “Con đủ lông đủ cánh rồi hả…”
Hàng Tiểu Ý không nhịn được cười.
Mẹ Thiệu không nhịn được nữa: “Tiểu Tiểu, con mau đi về dỗ nó ngủ thêm chút nữa, thằng nhóc này dù lớn nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn không rời con được nửa bước.
Hàng Tiểu Ý vừa cười vừa dắt tay Thiệu Thành Hi: “Đi thôi, bạn nhỏ Thiệu Ba Tuổi…”
Vừa đi ra khỏi phòng bếp, Thiệu Thành Hi nghiêng đầu cắn khoé miệng Hàng Tiểu Ý một cái.
Cửa chống trộm mở ra, ba Thiệu đi vào, vừa đúng lúc được chiêm ngưỡng cảnh này.
Lần này ba Thiệu phản ứng rất nhanh, nhanh chóng quay đầu về hướng khác, thong thả bước vào phòng khách, giả bộ như đang tìm gì đó: “Ồ, hôm nay Nhị Đản không đến sao?”
Hàng Tiểu Ý im lặng che mặt bước vào phòng ngủ, thật sự cô không biết nên nói gì nữa rồi.
Vận khí này của cô, nếu như đi mua xổ số, chắc cô cũng có thể trở thành tỉ phú nhỉ?
Beta: An Bi Nhi
Buổi tối, lúc Thiệu Thành Hi về đến nhà thì đã là mười hai giờ nửa đêm, vừa lấy chìa khoá mở cửa xong, bước vào phòng đã thấy mẹ Thiệu thò đầu từ trong phòng ngủ ra: “Sao con về muộn thế? Đã ăn cơm chưa?”
Thiệu Thành Hi đặt chìa khoá xe xuống, gật đầu: “Con đã ăn rồi, sao mẹ còn chưa ngủ?”
“Mẹ ngủ được một giấc rồi tỉnh dậy, đúng lúc nghe thấy tiếng con về.”
“Vâng.” Thiệu Thành Hi gật đầu: “Con đi ngủ trước đây, mẹ cũng nên đi ngủ sớm đi.” Nói xong liền đi về phía phòng ngủ của mình.
“Cái đó cái đó…” Mẹ Thiệu ngập ngừng nói với bóng lưng của anh.
“Dạ?” Thiệu Thành Hi liền quay đầu lại: “Có chuyện gì sao mẹ?”
Mẹ Thiệu như muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng xua tay: “Không sao, không sao, con đi ngủ đi, mau đi đi.” Sau đó mới đóng cửa phòng mình lại.
Lông mày Thiệu Thành Hi khẽ nhếch lên, mở cửa phòng ngủ của mình rồi đi vào, theo thói quen đưa tay bật điện.
Ánh đèn chói mắt làm người đang ngủ say trên giường nhíu mày lại, đưa hai tay lên che mắt rồi trở mình vùi đầu vào gối.
Thiệu Thành Hi nhìn cô gái đang ôm chăn ngủ ngon lành trên giường mình mà có chút kinh ngạc.
Người trên giường giật giật, lăn qua lăn lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mông lung nói: “Anh đã về rồi.”
Đôi mắt Thiệu Thành Hi hơi tối lại, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Tâm trạng lơ lửng mấy ngày nay lập tức rơi xuống đất.
Hàng Tiểu Ý cố gắng mở mắt ra, nhưng phát hiện việc này đối với cô quá khó, nên dứt khoát từ từ nhắm hai mắt lại rồi lăn vài vòng trên giường, áo ngủ bị lỏng ra để lộ một mảng da trắng như tuyết.
Mắt Thiệu Thành Hi híp lại nguy hiểm, bước đến trước giường, đưa tay kéo cái áo ngủ rộng thùng thình trên người cô: “Thứ em đang mặc trên người là cái gì vậy?”
Hàng Tiểu Ý đẩy cái tay đang làm loạn của anh ra, từ từ nhắm mắt lại, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ, nói năng lộn xộn: “Lúc cơm nước xong xuôi thì đã khá muộn rồi, mẹ lo lắng em về nhà một mình không an toàn nên bảo em ngủ lại đây, nhưng mà em không mang theo quần áo, mẹ thấy vậy liền tìm áo ngủ trước kia của anh đưa cho em mặc.”
“Ừ, thật xấu!” Thiệu Thành Hi chê bai.
“Ừ, áo ngủ của anh đúng là xấu thật!” Hàng Tiểu Ý phản bác lại.
Thiệu Thành Hi nhìn bộ dáng mê ngủ của cô, rốt cuộc không nhịn được cúi người hôn cánh môi đỏ thẫm của cô một cái, lại còn gặm gặm cắn cắn mấy cái: “Hàng Tiểu Ý, em thật biết cách trêu chọc với anh!”
Hàng Tiểu Ý thấy đau, liền đẩy mặt anh ra, lật người: “Em biết rồi, ngủ ngon.”
Thiệu Thành Hi khẽ cười, nhéo nhéo chóp mũi tinh xảo của cô, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong bước ra, Thiệu Thành Hi trèo lên giường nằm xuống cạnh cô, cố gắng kéo cái gối của mình từ trong ngực cô ra, Hàng Tiểu Ý nhíu mày, nhích thân thể về phía trước, dính chặt vào lồng ngực anh, thò tay ôm lấy tấm lưng cường tráng kia.
Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng ôm lấy cô, tắt đèn đi, trong bóng tối mùi sữa tắm dịu nhẹ làm đầu óc thư giãn hơn chút, cô đang nằm trong ngực anh, ngoan ngoãn nghe lời giống con mèo nhỏ, lại đặc biệt khiến cho anh cảm thấy chân thật, lâu như vậy rồi, cô vẫn ở đây, thật tốt!
Bàn tay lớn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải đang đặt trên lồng ngực mình, chậm rãi xoa cổ tay bị thương của cô, mặc dù có đồng hồ và vòng tay ngăn cách nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp của làn da cô.
Cơ thể Hàng Tiểu Ý chợt cứng ngắc, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay kia nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng đưa đến gần môi hôn lên, mang theo luyến tiếc không muốn xa cách.
Đôi môi ấm áp lưu lại dấu ấn nóng bỏng trên da, dường như đốt cháy da của cô, cũng giống như đang xoá đi vết sẹo xấu xí kia vậy, giây phút này Hàng Tiểu Ý cảm thấy rất an toàn, là bởi vì có anh bên cạnh nên mới an tâm.
“Thật xin lỗi.” Thiệu Thành Hi khàn khàn nói ra lời xin lỗi, trong giọng nói kia mang theo đau lòng, áy náy, xót xa, ân hận.
Năm ngày, bọn họ đã không gặp mặt năm ngày, không phải là không muốn nhìn thấy cô, rõ ràng là không cam lòng không được thấy, thật sự không giận cô, chỉ là muốn cho cô thời gian để bình tĩnh lại mà đến gặp anh.
“Em cũng xin lỗi.” Hàng Tiểu Ý nằm trong ngực anh buồn rầu trầm giọng nói.
Thiệu Thành Hi ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hôn tóc cô.
Giây phút này anh nắm lấy tay cô, cuối cùng cô cũng có thể đối diện với anh bằng toàn bộ bản thân.
Giây phút này anh đang hôn lên vết sẹo của cô, có nghĩa là mọi chuyện đều đã qua, anh lại trở lại là Thiệu Thành Hi trước kia, cô cũng đã trở lại là Hàng Tiểu Ý trước kia.
Quanh đi quẩn lại, chia chia hợp hợp, cuối cùng bọn họ cũng trở về như trước kia.
“Đã mấy ngày rồi em chưa gội đầu, cẩn thận trúng độc.” Hàng Tiểu Ý cố ý cọ cọ vào cổ anh.
Thiệu Thành Hi ngửi mùi thơm ngát của tóc cô: “Hàng Tiểu Ý, anh phát hiện da mặt của em ngày càng dày lên rồi.”
“Em cũng chịu, gần mực thì đen thôi.”
Bàn tay lớn của Thiệu Thành Hi nhéo eo cô một cái, thân thể của Hàng Tiểu Ý mềm nhũn, tiếng cười khanh khách vang khắp phòng ngủ.
Sau khi cười xong, trong phòng mới im lặng được hai phút, Hàng Tiểu Ý bò lên trên ngực anh, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thiệu Thành Hi: “Thành Hi, lâu lắm rồi anh chưa nói anh yêu em nha.”
Thiệu Thành Hi liếc cô một cái: “Trước kia đã từng nói sao?”
Hàng Tiểu Ý lườm anh: “Tất nhiên là có, anh nhớ kỹ lại chuyện năm đó chúng ta cùng đi dã ngoại đi, ở trong lều vải anh đã nói câu đó mà.”
Thiệu Thành Hi nhíu mày: “Chính là lần em ngã chảy máu chân, khóc lóc như mưa, anh hỏi em anh phải nói gì em mới chịu ngừng khóc sao?”
Hàng Tiểu Ý cắt một tiếng: “Dù sao thì anh cũng đã nói rồi.”
Thiệu Thành Hi vỗ đầu cô, nhắm mắt lại: “Ừ ừ, đã nói rồi, đã nói rồi, vì vậy nếu có thay đổi thì anh sẽ báo cho em, được rồi, mau ngủ đi.”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Nếu có thay đổi anh sẽ báo cho em, không hiểu sao lại thấy điều này rất có lý, không phản bác được.
Hàng Tiểu Ý nằm trong lồng ngực anh rầm rì, lật qua lật lại, Thiệu Thành Hi không nhịn được nữa, giơ tay đánh mông cô một cái, cảnh cáo: “Hàng Tiểu Ý, đừng chọc anh, anh không biết bức tường này có cách âm tốt không đâu.”
Hàng Tiểu Ý cười tươi, ngón trỏ như có như không vẽ một vòng tròn trên ngực anh, giọng nói dịu dàng mang theo sự hấp dẫn: “Không sao, chúng ta thử thì sẽ biết mà.”
Thiệu Thành Hi bắt lấy tay cô, lật người giam cô trong ngực mình, cười nhạo: “Hàng Tiểu Ý, đừng có giả vờ nữa, anh thấy miếng băng vệ sinh trong toilet rồi.”
Hàng Tiểu Ý nhàm chán thở dài, ôm lấy anh: “Được rồi, được rồi, ngủ ngủ!”
*
Mới sáng sớm, cùng lắm là năm giờ sáng, Hàng Tiểu Ý đã bò xuống giường mặc quần áo, Thiệu Thành Hi nửa mê nửa tỉnh, kéo cô lại: “Em đi đâu?”
Hàng Tiểu Ý gỡ tay của anh ra: “Mẹ nói muốn đi chợ mua thức ăn, em đi cùng mẹ.”
“Không cần em đi, mau nghe lời, quay lại ngủ cùng với anh.” Thiệu Thành Hi thò tay muốn ôm cô.
Hàng Tiểu Ý lập tức lùi về phía sau tránh xa cái giường: “Không được, em muốn làm dâu hiền, anh ngủ một mình đi.”
“Hàng Tiểu Ý…” Thiệu Thành Hi trừng mắt với cô, anh còn chưa ôm đủ, chớp mắt đã không thấy người kia đâu rồi.
Hàng Tiểu Ý làm mặt quỷ với anh: “Anh có giỏi thì tới đây cắn em đi.”
Thiệu Thành Hi giả vờ muốn đứng dậy, Hàng Tiểu Ý liền kêu lên một tiếng, sợ hãi chạy ra ngoài.
Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ nằm trên giường, bên cạnh vẫn lưu lại sự ấm áp, chứng tỏ vừa rồi có người nằm ở đây, mà người của anh vừa mới trêu chọc một chút đã chạy mất rồi, không khỏi cười khẽ.
Hàng Tiểu Ý cùng mẹ Thiệu đi chợ, vừa đi vừa quan sát khung cảnh dọc đường với phố xá xung quanh, mẹ Thiệu đi đường nhưng khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc chí: “Đến đây, Tiểu Tiểu, đây là dì Vương, nhà ở sát vách chúng ta.”
“Cháu chào dì Vương!”
“Đây là con dâu của tôi, Tiểu Tiểu.”
“Con dâu của chị, Thành Hi kết hôn sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, mấy ngày nữa tổ chức lễ cưới, gia đình chị nhất định phải tới uống ly rượu đó.”
“Được được, chắc chắn, chắc chắn sẽ đi, chúc mừng chị nha.”
“Tiểu Tiểu, đây là hàng xóm sống ở tầng trên nhà chúng ta, chú Lưu.”
“Cháu chào chú Lưu!”
“Đây là con dâu của tôi, Tiểu Tiểu.”
“Á, kết hôn nhanh như vậy sao, trước kia chị còn nói con trai chị khó tìm vợ, chị xem bây giờ nó mang về cho chị cô con dâu xinh đẹp cỡ nào đi.”
“Đúng đúng, chú nhớ đến uống rượu mừng nhà chúng tôi nhé.”
“Tiểu Tiểu, đây là…”
“Tiểu Tiểu, đây là…”
“Tiểu Tiểu, đây là…”
...
Từ khu chung cư đến chợ, lại từ chợ trở về khu chung cư, Hàng Tiểu Ý nghĩ toàn bộ người sống ở đó đều biết cô rồi, không dừng ở đó, mẹ Thiệu còn không buông tha các chú bảo vệ và tập thể các dì lao công.
Hàng Tiểu Ý rất phối hợp với mẹ Thiệu, cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù sao nếu là chuyện tuyên bố chủ quyền, cô rất thích làm.
Đi ngang qua sân nhỏ của khu chung cư, cha Thiệu đang luyện công buổi sáng ở đó, liền thấy tận mắt mẹ Thiệu và Hàng Tiểu Ý đang bận rộn gọi mọi người, mẹ Thiệu rất kiêu ngạo giới thiệu Hàng Tiểu Ý cho đám cô dì chú bác đang có mặt ở đó.
“Lão Thiệu, ông cũng có con dâu rồi, mà còn thật xinh đẹp nha.”
“Đúng đó, nhìn qua còn rất biết điều, bộ dạng cũng trắng trẻo, còn giúp ông bớt lo về Thành Hi đấy, ông xem con dâu ông tốt như thế, nhìn mấy đứa con dâu nhà chúng tôi xem, ài…”
“Đúng vậy, đúng vậy, con trai nhà tôi, tuổi còn lớn hơn Thành Hi, nhưng mà vẫn chưa tìm được vợ, con trai ông tuổi trẻ tài cao, việc tìm con dâu cũng không đến lượt ông lo, thật có phúc mà…”
Ba Thiệu đặc biệt khiêm nhường xua tay: “Đâu có, đâu có, mấy người rất nhanh sẽ có thôi, đừng gấp gáp, không phải cháu trai chỉ lớn hơn con trai con dâu nhà tôi hai ba tuổi, à không, là ba tư tuổi thôi sao, đừng gấp, đừng gấp…”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Về đến nhà, Hàng Tiểu Ý giúp mẹ Thiệu làm bữa sáng cho cả nhà, mẹ Thiệu biết rõ chuyện cổ tay cô, nhất định không cho cô đụng vào nước: “Vết thương vào gân vào xương thế kia không được động vào nước lạnh, mùa hè cũng không được, phải bảo vệ mình cho tốt, con biết chưa?”
Hàng Tiểu Ý nghe vậy đành phải ngồi một bên giúp bà nhặt rau quả vừa mới mua, trong phòng bếp hai người nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng.
Thiệu Thành Hi với mái tóc rối bù xuất hiện ở cửa phòng bếp: “Mới sáng sớm, hai người có để cho người khác ngủ không hả? Nói nhỏ một chút.”
Mẹ Thiệu mới nhận ra: “Mẹ quên mất con đang ở nhà, bình thường cũng không về nhà thường xuyên, mẹ quên mất con đang ngủ.”
Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ vẫy tay, kéo Hàng Tiểu Ý: “Về phòng với anh.”
“Anh định làm gì? Em còn phải giúp mẹ nấu cơm.”
“Không cần, để em giúp đỡ chỉ tổ thêm bừa bộn mà thôi.”
“Anh tự về phòng ngủ đi, em và mẹ không nói câu nào nữa, không làm phiền anh ngủ có được không.”
“Không được, anh sợ em nói chuyện với mẹ nhiều, cứ mở miệng ra là lải nhải không thôi…”
“Thiệu Thành Hi…” Mẹ Thiệu ném một bó đậu tây (đậu cô ve), “Con đủ lông đủ cánh rồi hả…”
Hàng Tiểu Ý không nhịn được cười.
Mẹ Thiệu không nhịn được nữa: “Tiểu Tiểu, con mau đi về dỗ nó ngủ thêm chút nữa, thằng nhóc này dù lớn nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn không rời con được nửa bước.
Hàng Tiểu Ý vừa cười vừa dắt tay Thiệu Thành Hi: “Đi thôi, bạn nhỏ Thiệu Ba Tuổi…”
Vừa đi ra khỏi phòng bếp, Thiệu Thành Hi nghiêng đầu cắn khoé miệng Hàng Tiểu Ý một cái.
Cửa chống trộm mở ra, ba Thiệu đi vào, vừa đúng lúc được chiêm ngưỡng cảnh này.
Lần này ba Thiệu phản ứng rất nhanh, nhanh chóng quay đầu về hướng khác, thong thả bước vào phòng khách, giả bộ như đang tìm gì đó: “Ồ, hôm nay Nhị Đản không đến sao?”
Hàng Tiểu Ý im lặng che mặt bước vào phòng ngủ, thật sự cô không biết nên nói gì nữa rồi.
Vận khí này của cô, nếu như đi mua xổ số, chắc cô cũng có thể trở thành tỉ phú nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook