Cung Nghiệt
-
Quyển 2 - Chương 96
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Kỳ cố chịu đựng thân thể không khỏe, mỗi ngày vẫn theo tân quốc sư thảo luận, chỉ là sắc mặt ngày càng khó coi.
“Kỳ huynh, huynh có cần tại hạ bắt mạch không… Sắc mặt huynh kém quá.”
Hai người đang dở trận cờ, thấy Kỳ nghiêng ngả như sắp ngã, Bách Tể Thanh không khỏi lo lắng hỏi.
“Không, không cần, tại hạ không sao!” Kỳ lắc đầu cự tuyệt, nếu bắt mạch, thì không phải sẽ lộ hết sao.
Bởi vì Kỳ nhất định không chịu, nên quốc sư chỉ có thể căn cứ theo sắc mặt mà bốc cho hắn thang thuốc điều trị vô hại với cơ thể. Mười ngày sau khi thư chuyển đi, Kỳ cơ bản chỉ nằm trên giường, mới xuống giường một lát, mà bụng hắn đã đau như dao cắt.
Nhìn hắn ốm như vậy, quốc sư cũng trái tim như lửa đốt, một phần là vì lo lắng cho tri kỷ, một phần là sợ nếu Kỳ có chuyện gì, thì chắc chắn Dận Tiêu sẽ trở thành cừu nhân của Tề Vân. Thế mà, Phong nhi chẳng có chút động tĩnh, mặc kệ mình ở đây lo lắng.
Y cũng đã khuyên Kỳ rất nhiều lần, nhưng Kỳ quyết không chịu cho y bắt mạch, bất đắc dĩ, y chỉ có thể cẩn thận chăm sóc Kỳ hàng ngày.
Tới ngày thứ mười lăm, Lận xuất hiện.
Tóc tai bừa bộn, quần áo cũng xộc xệch, không còn cao nhã như ngày thường, Lận thở hồng hộc đẩy cửa phòng Kỳ ra. Từ Tề Vân đến Dận Tiêu bình thường phải mất một tháng rưỡi, thế mà Lận khoái mã gia tiên, ngựa không ngừng nghỉ, nên chỉ cần mười lăm ngày đã tới nơi.
“Ta tới rồi…” Nhìn Kỳ, hai mắt Lận tối sầm rồi cứ thế ngã xuống.
Vậy là, kẻ tới đón người lại bởi vì mệt mỏi quá mà ngã xuống, kết quả làm Kỳ càng thêm luống cuống tay chân…
Vừa mở mắt ra, Lận đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kỳ.
Nháy mắt mấy cái, Lận kêu lên một tiếng rồi che mắt, xấu hổ quá đi!
“Tỉnh rồi?” Kỳ cúi xuống nhìn vẻ mặt ảo não của Lận.
“Ta tới đón ngươi.” Lận ôn nhu nhìn lại Kỳ.
“Kỳ huynh, đừng lo lắng! Lận vương chỉ là mệt nhọc quá mức thôi! Mà huynh, hay là để ta kiểm tra một chút nhé.” Quốc sư ôn nhu khuyên nhủ.
Kỳ vẫn lắc đầu như cũ, đột nhiên Lận nói: “Không sao, ta có mang theo dược cho Kỳ rồi.” Vừa nói, Lận vừa móc một bình sứ ra, lấy một viên dược đưa cho Kỳ.
Mùi thơm từ viên dược bay ra… Đây là cái gì? Kỳ nghi hoặc nhìn Lận, mà Lận chỉ cười đưa tới bên miệng Kỳ. Tin tưởng Lận, Kỳ cũng ngoan ngoãn uống nó.
Mấy ngày sau, Lận cùng Kỳ rời khỏi Dận Tiêu.
“Xảy ra chuyện gì?” Tân vương nhìn vẻ mặt kỳ quái của sư phụ, tò mò hỏi.
“Không…” Bách Tể Thân tự dưng nhớ ra mùi của viên thuốc đó hình như là thuốc an thai, trong lòng suy nghĩ, không lẽ mình nhớ nhầm.
Cũng chẳng để ý người ôm mình trên mặt đang hiện đầy thỏa mãn!
Thiên hạ ta muốn, người yêu ta cũng muốn!
Beta – reader: Băng Tiêu
Kỳ cố chịu đựng thân thể không khỏe, mỗi ngày vẫn theo tân quốc sư thảo luận, chỉ là sắc mặt ngày càng khó coi.
“Kỳ huynh, huynh có cần tại hạ bắt mạch không… Sắc mặt huynh kém quá.”
Hai người đang dở trận cờ, thấy Kỳ nghiêng ngả như sắp ngã, Bách Tể Thanh không khỏi lo lắng hỏi.
“Không, không cần, tại hạ không sao!” Kỳ lắc đầu cự tuyệt, nếu bắt mạch, thì không phải sẽ lộ hết sao.
Bởi vì Kỳ nhất định không chịu, nên quốc sư chỉ có thể căn cứ theo sắc mặt mà bốc cho hắn thang thuốc điều trị vô hại với cơ thể. Mười ngày sau khi thư chuyển đi, Kỳ cơ bản chỉ nằm trên giường, mới xuống giường một lát, mà bụng hắn đã đau như dao cắt.
Nhìn hắn ốm như vậy, quốc sư cũng trái tim như lửa đốt, một phần là vì lo lắng cho tri kỷ, một phần là sợ nếu Kỳ có chuyện gì, thì chắc chắn Dận Tiêu sẽ trở thành cừu nhân của Tề Vân. Thế mà, Phong nhi chẳng có chút động tĩnh, mặc kệ mình ở đây lo lắng.
Y cũng đã khuyên Kỳ rất nhiều lần, nhưng Kỳ quyết không chịu cho y bắt mạch, bất đắc dĩ, y chỉ có thể cẩn thận chăm sóc Kỳ hàng ngày.
Tới ngày thứ mười lăm, Lận xuất hiện.
Tóc tai bừa bộn, quần áo cũng xộc xệch, không còn cao nhã như ngày thường, Lận thở hồng hộc đẩy cửa phòng Kỳ ra. Từ Tề Vân đến Dận Tiêu bình thường phải mất một tháng rưỡi, thế mà Lận khoái mã gia tiên, ngựa không ngừng nghỉ, nên chỉ cần mười lăm ngày đã tới nơi.
“Ta tới rồi…” Nhìn Kỳ, hai mắt Lận tối sầm rồi cứ thế ngã xuống.
Vậy là, kẻ tới đón người lại bởi vì mệt mỏi quá mà ngã xuống, kết quả làm Kỳ càng thêm luống cuống tay chân…
Vừa mở mắt ra, Lận đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kỳ.
Nháy mắt mấy cái, Lận kêu lên một tiếng rồi che mắt, xấu hổ quá đi!
“Tỉnh rồi?” Kỳ cúi xuống nhìn vẻ mặt ảo não của Lận.
“Ta tới đón ngươi.” Lận ôn nhu nhìn lại Kỳ.
“Kỳ huynh, đừng lo lắng! Lận vương chỉ là mệt nhọc quá mức thôi! Mà huynh, hay là để ta kiểm tra một chút nhé.” Quốc sư ôn nhu khuyên nhủ.
Kỳ vẫn lắc đầu như cũ, đột nhiên Lận nói: “Không sao, ta có mang theo dược cho Kỳ rồi.” Vừa nói, Lận vừa móc một bình sứ ra, lấy một viên dược đưa cho Kỳ.
Mùi thơm từ viên dược bay ra… Đây là cái gì? Kỳ nghi hoặc nhìn Lận, mà Lận chỉ cười đưa tới bên miệng Kỳ. Tin tưởng Lận, Kỳ cũng ngoan ngoãn uống nó.
Mấy ngày sau, Lận cùng Kỳ rời khỏi Dận Tiêu.
“Xảy ra chuyện gì?” Tân vương nhìn vẻ mặt kỳ quái của sư phụ, tò mò hỏi.
“Không…” Bách Tể Thân tự dưng nhớ ra mùi của viên thuốc đó hình như là thuốc an thai, trong lòng suy nghĩ, không lẽ mình nhớ nhầm.
Cũng chẳng để ý người ôm mình trên mặt đang hiện đầy thỏa mãn!
Thiên hạ ta muốn, người yêu ta cũng muốn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook