Cung Nghiệt
-
Quyển 2 - Chương 95
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Mấy ngày sau, lòng không cam, tình không nguyện, Lận lưu luyến không rời kéo tay áo Kỳ rưng rưng nói lời từ biệt.
Kỳ nhìn cái mặt khoa trương kia, trong lòng xấu hổ vô cùng, phất phất tay, cho đến khi bóng người đi xa.
“Công tử cùng Lận đại nhân tình cảm tốt nhỉ.” Bạch y nhân ở bên nhìn một màn, trong lòng cảm khái vô cùng.
Cười khan một tiếng, Kỳ đáp: “…Cũng không tệ lắm…”
Thân phận của Lận vương gia mọi người đều biết, đương nhiên không thể nói bọn họ là huynh đệ được, may mà trước kia lúc Duẫn Phong tới Tố Trữ, mình cũng không lộ diện, nhiều năm như thế, chắc người ta cũng chẳng nhớ tới một tên mất nước như mình đâu.
Sống trong cung, Kỳ cùng Bạch Tể Thanh có thể xem như hận không thể gặp nhau sớm hơn. Hai người cầm kỳ thi họa, như một đôi mà thiếu một mất vui.
Như hôm nay, trên lầu các ở hoa viên, hai người đang ngồi nói chuyện.
“…À… tại hạ có một chuyện không biết có nên hỏi hay không?”
Kỳ do dự nói, trên mặt cũng đỏ ửng.
“Kỳ huynh cứ nói, đừng ngại.”
“Nghe nói, Tế Thanh huynh cũng rất giỏi y thuật.” Kỳ chậm chạp hỏi.
Bạch y nhân nghiêng tai lắng nghe, ám chỉ Kỳ nói tiếp.
“Là… xin hỏi, người mang thai có phải đều thích đồ chua đúng không…” Cắn răng một lúc, cuối cùng Kỳ cũng mở miệng.
Không ngờ Kỳ hỏi điều này, Bách Tể Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Cũng không nhất định, mỗi người sẽ khác nhau, có nữ tử cũng không thích ăn chua!”
Vậy có nghĩa là phản ứng thế là…
Một bên quan sát phản ứng của Kỳ, một bên tiếp tục dò xét hỏi: “Chẳng lẽ, phu nhân Kỳ huynh đã có hỉ…”
Kỳ cúi đầu, không sao mở miệng nói ra hai chữ “không phải” được.
Tưởng là Kỳ ngầm thừa nhận, Bách Tể Thanh nâng quyền nói: “Chúc mừng huynh…”
Kỳ có chút cười khổ, mấy ngày gần đây bụng thỉnh thoảng lại co rút đau đớn, vươn tay sờ còn có thể cảm nhận được bụng cưng cứng, đến lúc này, sắc mặt Kỳ không khỏi trắng nhợt. Ở Dận Tiêu đã một tháng, nếu không phải mặc y bào rộng thùng thình, sợ rằng khó mà che giấu được ánh mắt người khác.
Nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn cái bụng nho nhỏ, nếu có hài tử, chỉ sợ cũng đã gần bốn tháng…
Sau khi tạm biệt Bách Tể Thanh, Kỳ cầm bút viết, viết mãi, cho đến khi kín đặc chữ, mới giao cho hộ vệ khoái mãi gia tiên mà đưa về Tề Vân.
“Chết tiệt… chết tiệt…” Mắng một hồi, bụng Kỳ lại bắt đầu khó chịu, hắn đành lên giường nghỉ ngơi.
Beta – reader: Băng Tiêu
Mấy ngày sau, lòng không cam, tình không nguyện, Lận lưu luyến không rời kéo tay áo Kỳ rưng rưng nói lời từ biệt.
Kỳ nhìn cái mặt khoa trương kia, trong lòng xấu hổ vô cùng, phất phất tay, cho đến khi bóng người đi xa.
“Công tử cùng Lận đại nhân tình cảm tốt nhỉ.” Bạch y nhân ở bên nhìn một màn, trong lòng cảm khái vô cùng.
Cười khan một tiếng, Kỳ đáp: “…Cũng không tệ lắm…”
Thân phận của Lận vương gia mọi người đều biết, đương nhiên không thể nói bọn họ là huynh đệ được, may mà trước kia lúc Duẫn Phong tới Tố Trữ, mình cũng không lộ diện, nhiều năm như thế, chắc người ta cũng chẳng nhớ tới một tên mất nước như mình đâu.
Sống trong cung, Kỳ cùng Bạch Tể Thanh có thể xem như hận không thể gặp nhau sớm hơn. Hai người cầm kỳ thi họa, như một đôi mà thiếu một mất vui.
Như hôm nay, trên lầu các ở hoa viên, hai người đang ngồi nói chuyện.
“…À… tại hạ có một chuyện không biết có nên hỏi hay không?”
Kỳ do dự nói, trên mặt cũng đỏ ửng.
“Kỳ huynh cứ nói, đừng ngại.”
“Nghe nói, Tế Thanh huynh cũng rất giỏi y thuật.” Kỳ chậm chạp hỏi.
Bạch y nhân nghiêng tai lắng nghe, ám chỉ Kỳ nói tiếp.
“Là… xin hỏi, người mang thai có phải đều thích đồ chua đúng không…” Cắn răng một lúc, cuối cùng Kỳ cũng mở miệng.
Không ngờ Kỳ hỏi điều này, Bách Tể Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Cũng không nhất định, mỗi người sẽ khác nhau, có nữ tử cũng không thích ăn chua!”
Vậy có nghĩa là phản ứng thế là…
Một bên quan sát phản ứng của Kỳ, một bên tiếp tục dò xét hỏi: “Chẳng lẽ, phu nhân Kỳ huynh đã có hỉ…”
Kỳ cúi đầu, không sao mở miệng nói ra hai chữ “không phải” được.
Tưởng là Kỳ ngầm thừa nhận, Bách Tể Thanh nâng quyền nói: “Chúc mừng huynh…”
Kỳ có chút cười khổ, mấy ngày gần đây bụng thỉnh thoảng lại co rút đau đớn, vươn tay sờ còn có thể cảm nhận được bụng cưng cứng, đến lúc này, sắc mặt Kỳ không khỏi trắng nhợt. Ở Dận Tiêu đã một tháng, nếu không phải mặc y bào rộng thùng thình, sợ rằng khó mà che giấu được ánh mắt người khác.
Nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn cái bụng nho nhỏ, nếu có hài tử, chỉ sợ cũng đã gần bốn tháng…
Sau khi tạm biệt Bách Tể Thanh, Kỳ cầm bút viết, viết mãi, cho đến khi kín đặc chữ, mới giao cho hộ vệ khoái mãi gia tiên mà đưa về Tề Vân.
“Chết tiệt… chết tiệt…” Mắng một hồi, bụng Kỳ lại bắt đầu khó chịu, hắn đành lên giường nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook