Cung Nghiệt
-
Quyển 1 - Chương 17
Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Lận dường như nghe được cả tiếng máu đang sôi sùng sục… thật đau lòng… Khó mà có thể chịu đựng thêm được nữa, hắn trong mắt căn bản không có mình, làm người thân, hắn không cần mình, làm người yêu, hắn căn bản cũng không thừa nhận. Hắn thậm chí không thấy mình vì hắn mà làm cái gì, nỗ lực cái gì, năm đó chính mình đã ngưỡng mộ, ỷ lại vào vị ca ca này, mà hắn, lại vì một người phụ nữ, không chút lưu tình đem mình đi tặng cho một lão già ghê tởm biến thái, chỉ vì cái thứ dược giả tạo kia. Ngay lúc chính mình sống không bằng chết, hắn lại cùng nữ nhân đó chàng chàng thiếp thiếp. Bi thương của mình hắn căn bảo chưa từng cảm nhận qua!
“Chát!” Một cái tát giáng vào mặt Kỳ. Đau quá! Kỳ quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt buồn bã của Lận, đôi mắt ươn ướt, hơn nữa hắn còn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dường như người vừa bị đánh chính là hắn mới đúng. Kỳ với tay lau gương mặt sắp rơi nước mắt của hắn, lại bị hắn đánh thêm một phát nữa.
“Ta hận ngươi!” Lận nức nở hét lên, vừa muốn đánh hắn, lại vừa có chút không nỡ, với lại thân thể người này vẫn còn hư nhược, Lận không thể làm gì khác hơn đành đấm vào tường để xả nỗi tâm tư.
” … Ta biết, ta không nên bắt ngươi đi trao đổi dược.” Kỳ thở dài, chính mình nợ đệ đệ nhiều lắm, nếu mẫu hậu dưới đất có biết, cũng không thể tha thứ cho mình. Đã vô số đêm, mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng quen thuộc, trong mơ, mình thấy thiếu niên này cười ngượng ngùng đi theo sau mình, sợ hãi gọi ca ca, sau đó xoay người, đi lại gần thì chỉ còn thấy ánh mắt chất đầy oán hận.
“Ngươi căn bản cái gì cũng không biết!!!”
Lận quát lớn, bởi vì phẫn nộ mà vẻ mặt đỏ bừng lên, Kỳ thấy hắn gào thét cũng rất khiếp sợ, hắn chưa từng nói như vậy với mình bao giờ.
“Ngươi có biết hay không, mấy năm qua, mỗi ngày đều bị con lợn ghê tởm kia cưỡi trên người, ngay cả gái điếm ta cũng không bằng! Mọi người đều miệt thị ta, rủa ta là nam kỹ, là tiện hóa, còn nhổ nước miếng vào ta, mà ta chỉ muốn biết là ta đã làm sai cái gì, để ngươi đối xử với ta như vậy, ta là đệ đệ ruột thịt gắn bó với ngươi cơ mà, vậy mà ngươi chỉ vì một người phụ nữ mà không thèm quan tâm, sẵn sàng bỏ rơi ta!!!”
Tại sao có thể như vậy! Kỳ thực sự kinh hoàng, năm đó Quốc Vương của tiểu quốc kia nói rất thích Lận, muốn Lận đến làm khách. Vốn nghĩ đưa Lận đi có thể lấy dược tiên để cứu người yêu, hơn nữa mình đại quốc to lớn, thanh danh một nước, Lận ở nơi đó cũng có thể sống tốt, cho nên chính mình mới có thể… Tại sao có thể như vậy? Nguyên lai nói rất ‘yêu thích’ Lận, là có ý này sao? Trời ạ, rốt cuộc mình đã làm cái gì!
Kỳ trước mắt tối sầm, sau đó liền ngất đi.
Nhắm hai mắt lại, Kỳ không muốn tiếp nhận sự thật này, đây là giả, vốn là Lận dọa mình mà thôi… Không phải, không phải, Lận vốn là nghiêm túc!… Nước mắt rơi xuống, chính mình cũng không phải thật sự vô tình với hắn, còn nhớ rõ lúc bé, mình nắm bàn tay mềm nhỏ của hắn đi gặp mẫu hậu, hắn nhẹ nhàng gọi mình ca ca, rồi nói với mẫu hậu, Lận rất thích ca ca…
Sau khi lớn lên, mình trở nên lạnh nhạt không muốn cùng hắn nói chuyện cười, là bởi vì muốn hắn trưởng thành làm một người nam tử hán độc lập, chứ không phải là một đệ đệ chỉ biết gọi ca ca, một đế vương thì không được phép yếu đuối! Không được yếu đuối!…
Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, ta cho dù chết rồi cũng không thể yên nghỉ được…
Lặng lẽ khóc không thành tiếng, bỗng có một bàn tay đưa lên lau đi nước mắt của Kỳ, đã bao lâu rồi… đã bao lâu mình không khóc như thế này…
Lận ngồi yên bên giường, hốc mắt phiếm hồng, người nọ là đệ đệ của mình, hắn còn là một hài tử, Kỳ không khỏi đau lòng mà ôm lấy thắt lưng của hắn thật chặt, làm cho Lận cũng có chút kinh ngạc! Tay Lận cũng ôm lấy Kỳ, so với Kỳ còn ôm chặt hơn, dù cảm thấy có chút đau, nhưng hai người cũng không buông ra.
“Xin lỗi… xin lỗi… Lận… xin lỗi!” Không có lời nào có thể tả được áy náy của mình, Kỳ chỉ có thể lặp đi lặp lại lời xin lỗi, ba chữ này nói ra, trong lòng đau đớn vô cùng.
Nghe Kỳ thì thào xin lỗi, Lận đột nhiên cảm giác được nỗi đau của mình chẳng là gì, người này căn bản không biết mình đã phải chịu đựng nỗi thống khổ đó… Có lẽ nếu hắn biết, sẽ không để mình rời đi như vậy… Nếu như hắn biết, hắn có lẽ đã đi cứu mình… Có lẽ người này cũng không phải chán ghét mình… Có lẽ…
Nghĩ như vậy, Lận đột nhiên cảm thấy vui vẻ lên rất nhiều…
… Sau cơn mưa trời lại sáng… Lận thậm chí cảm giác được giờ phút này mới chính là hạnh phúc…
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Lận dường như nghe được cả tiếng máu đang sôi sùng sục… thật đau lòng… Khó mà có thể chịu đựng thêm được nữa, hắn trong mắt căn bản không có mình, làm người thân, hắn không cần mình, làm người yêu, hắn căn bản cũng không thừa nhận. Hắn thậm chí không thấy mình vì hắn mà làm cái gì, nỗ lực cái gì, năm đó chính mình đã ngưỡng mộ, ỷ lại vào vị ca ca này, mà hắn, lại vì một người phụ nữ, không chút lưu tình đem mình đi tặng cho một lão già ghê tởm biến thái, chỉ vì cái thứ dược giả tạo kia. Ngay lúc chính mình sống không bằng chết, hắn lại cùng nữ nhân đó chàng chàng thiếp thiếp. Bi thương của mình hắn căn bảo chưa từng cảm nhận qua!
“Chát!” Một cái tát giáng vào mặt Kỳ. Đau quá! Kỳ quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt buồn bã của Lận, đôi mắt ươn ướt, hơn nữa hắn còn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dường như người vừa bị đánh chính là hắn mới đúng. Kỳ với tay lau gương mặt sắp rơi nước mắt của hắn, lại bị hắn đánh thêm một phát nữa.
“Ta hận ngươi!” Lận nức nở hét lên, vừa muốn đánh hắn, lại vừa có chút không nỡ, với lại thân thể người này vẫn còn hư nhược, Lận không thể làm gì khác hơn đành đấm vào tường để xả nỗi tâm tư.
” … Ta biết, ta không nên bắt ngươi đi trao đổi dược.” Kỳ thở dài, chính mình nợ đệ đệ nhiều lắm, nếu mẫu hậu dưới đất có biết, cũng không thể tha thứ cho mình. Đã vô số đêm, mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng quen thuộc, trong mơ, mình thấy thiếu niên này cười ngượng ngùng đi theo sau mình, sợ hãi gọi ca ca, sau đó xoay người, đi lại gần thì chỉ còn thấy ánh mắt chất đầy oán hận.
“Ngươi căn bản cái gì cũng không biết!!!”
Lận quát lớn, bởi vì phẫn nộ mà vẻ mặt đỏ bừng lên, Kỳ thấy hắn gào thét cũng rất khiếp sợ, hắn chưa từng nói như vậy với mình bao giờ.
“Ngươi có biết hay không, mấy năm qua, mỗi ngày đều bị con lợn ghê tởm kia cưỡi trên người, ngay cả gái điếm ta cũng không bằng! Mọi người đều miệt thị ta, rủa ta là nam kỹ, là tiện hóa, còn nhổ nước miếng vào ta, mà ta chỉ muốn biết là ta đã làm sai cái gì, để ngươi đối xử với ta như vậy, ta là đệ đệ ruột thịt gắn bó với ngươi cơ mà, vậy mà ngươi chỉ vì một người phụ nữ mà không thèm quan tâm, sẵn sàng bỏ rơi ta!!!”
Tại sao có thể như vậy! Kỳ thực sự kinh hoàng, năm đó Quốc Vương của tiểu quốc kia nói rất thích Lận, muốn Lận đến làm khách. Vốn nghĩ đưa Lận đi có thể lấy dược tiên để cứu người yêu, hơn nữa mình đại quốc to lớn, thanh danh một nước, Lận ở nơi đó cũng có thể sống tốt, cho nên chính mình mới có thể… Tại sao có thể như vậy? Nguyên lai nói rất ‘yêu thích’ Lận, là có ý này sao? Trời ạ, rốt cuộc mình đã làm cái gì!
Kỳ trước mắt tối sầm, sau đó liền ngất đi.
Nhắm hai mắt lại, Kỳ không muốn tiếp nhận sự thật này, đây là giả, vốn là Lận dọa mình mà thôi… Không phải, không phải, Lận vốn là nghiêm túc!… Nước mắt rơi xuống, chính mình cũng không phải thật sự vô tình với hắn, còn nhớ rõ lúc bé, mình nắm bàn tay mềm nhỏ của hắn đi gặp mẫu hậu, hắn nhẹ nhàng gọi mình ca ca, rồi nói với mẫu hậu, Lận rất thích ca ca…
Sau khi lớn lên, mình trở nên lạnh nhạt không muốn cùng hắn nói chuyện cười, là bởi vì muốn hắn trưởng thành làm một người nam tử hán độc lập, chứ không phải là một đệ đệ chỉ biết gọi ca ca, một đế vương thì không được phép yếu đuối! Không được yếu đuối!…
Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, ta cho dù chết rồi cũng không thể yên nghỉ được…
Lặng lẽ khóc không thành tiếng, bỗng có một bàn tay đưa lên lau đi nước mắt của Kỳ, đã bao lâu rồi… đã bao lâu mình không khóc như thế này…
Lận ngồi yên bên giường, hốc mắt phiếm hồng, người nọ là đệ đệ của mình, hắn còn là một hài tử, Kỳ không khỏi đau lòng mà ôm lấy thắt lưng của hắn thật chặt, làm cho Lận cũng có chút kinh ngạc! Tay Lận cũng ôm lấy Kỳ, so với Kỳ còn ôm chặt hơn, dù cảm thấy có chút đau, nhưng hai người cũng không buông ra.
“Xin lỗi… xin lỗi… Lận… xin lỗi!” Không có lời nào có thể tả được áy náy của mình, Kỳ chỉ có thể lặp đi lặp lại lời xin lỗi, ba chữ này nói ra, trong lòng đau đớn vô cùng.
Nghe Kỳ thì thào xin lỗi, Lận đột nhiên cảm giác được nỗi đau của mình chẳng là gì, người này căn bản không biết mình đã phải chịu đựng nỗi thống khổ đó… Có lẽ nếu hắn biết, sẽ không để mình rời đi như vậy… Nếu như hắn biết, hắn có lẽ đã đi cứu mình… Có lẽ người này cũng không phải chán ghét mình… Có lẽ…
Nghĩ như vậy, Lận đột nhiên cảm thấy vui vẻ lên rất nhiều…
… Sau cơn mưa trời lại sáng… Lận thậm chí cảm giác được giờ phút này mới chính là hạnh phúc…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook