Cung đấu không bằng nuôi mèo
-
Chương 84:
Trước khi ý chỉ của Tiêu Vân Hoàn được đưa đến, Tình Hương đã trở về .
Tình Hương vội vã chạy vào phòng, hơi thở gấp gáp, trong tay còn cầm thảo dược lấy được từ chỗ thái y.
“Chủ tử, nô tỳ đã hỏi rõ ràng rồi.” Nàng nói: “Các thái y đã tìm ra biện pháp trị bệnh cho mèo, phần lớn những con mèo trong cung đều đã khỏi hẳn, ngài nhìn xem, nô tỳ còn đặc biệt lấy thảo dược về này.”
Tình Hương vừa nói, vừa tháo chiếc túi tiền trên người xuống, móc ra một viên thuốc đen như mực.
Thu Vãn tiếp nhận đánh giá trong chốc lát, sau đó mới hoang mang nói: “Viên thuốc này uống thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thái y nói, chỉ cần hòa vào nước là được.” Tình Hương nhìn bộ dáng tò mò nóng lòng muốn thử của Thu Vãn, dừng một chút, Tình Hương cảnh giác nói: “Chủ tử, không phải ngài định tự mình nếm thử đấy chứ?”
“Đương nhiên…… Đương nhiên không được.” Thu Vãn ngượng ngùng thả thuốc viên vào trong túi tiền, buộc miệng túi lại, sau đó nhét vào trong ngực mình. “Ta cất giữ, nếu sau này có dịp cần dùng sẽ lấy ra.”
Đợi Tình Hương đi rồi, nàng sẽ trộm ăn viên thuốc này, còn không phải dùng đúng dịp hay sao?
Thu Vãn nghĩ như vậy, Tình Hương nghi ngờ nhìn nàng vài lần, sau đó mới nhắc nhở nói: “Chủ tử, ngài phải nhớ rõ, đây là thuốc cho mèo, là thuốc thì có ba phần độc, nếu ngài muốn ăn cũng đừng tùy tiện bỏ vào trong miệng. Đó là thuốc cứu mạng, nếu một ngày nào đó Ngự Miêu xảy ra chuyện, lúc ấy viên thuốc này sẽ có tác dụng.”
Nói xong, Tình Hương lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tuy nhiên hiện tại Hoàng Thượng đã hạ chỉ trong cung không có ai dám dùng độc hoa nữa, Ngự Miêu cũng không thể trúng độc.”
Ai nói, hiện tại đã trúng rồi, còn không biết có ổn hay không đấy.
Thu Vãn vô cùng chột dạ.
Nàng tùy tiện tìm cớ đuổi Tình Hương ra ngoài, sau đó một mình đi vào nội thất, dặn dò những người khác không được phép tới gần, lúc này mới cẩn thận đóng cửa lại.
Bỏ viên thuốc vào trong nước hòa tan, viên thuốc đen như mực khi hòa vào trong nước lại không có bất cứ màu sắc nào.
Thu Vãn tò mò nhìn vài lần, lúc này mới nằm lên giường, ý thức không một chút giãy giụa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Không lâu sau, thời điểm nàng mở mắt ra cả người đã biến thành mèo.
Gần như ngay lập tức, Thu Vãn cảm giác được sự nóng rát từ trong bụng truyền đến, tuy nhiên so với lần trước thì đỡ hơn rất nhiều, nàng vẫn có thể chịu đựng được. Nàng đứng lên, thăm dò nhìn về phía xa, khi nhìn thấy chén nước trên bàn, nàng gần như lập tức nhảy tới.
Lót thịt mềm mại đạp lên mặt đất, nàng kéo thân thể nặng chịch chậm rãi đi qua, ngày thường, chuyện nhảy nhót vốn dĩ là chuyện vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng hôm nay nó lại khiến nàng hao phí không ít sức lực. Tới khi Thu Vãn thật vất vả mới bò được lên bàn, nàng thở hổn hển, trên dưới toàn thân đã không còn một chút sức lực.
Sao nàng có thể quên đặt chén thuốc ở dưới đất cơ chứ, như vậy có thể uống một cách nhẹ nhàng rồi.
Trong lòng Thu Vãn hối hận không thôi, nàng cúi đầu, vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm, chỉ một lát liền uống sạch sẽ nước thuốc trong chiếc chén nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi nước thuốc chảy xuống bụng, Thu Vãn lập tức cảm giác khó chịu trên người dần dần biến mất, thân thể nhẹ nhàng hẳn đi, không còn bất cứ cảm giác đau đớn nào nữa.
Thu Vãn nâng móng vuốt, xoắn thân thể nhìn trái nhìn phải, lại thử thăm dò chạy một vòng trong phòng, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thuốc đã uống, độc đã giải, tánh mạng của nàng cũng được an toàn.
Thu Vãn vui vẻ nhảy khỏi bàn, bước chân mềm mại đi về phía giường. Cả đêm qua nàng không ngủ, đến bây giờ tính thời gian cũng đã vượt quá mười hai cái canh giờ rồi, hiện tại nàng cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Tuy nhiên còn chưa đi được hai bước liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Chủ tử, chủ tử ngài ở bên trong sao?”
Là giọng của Tình Hương.
Thu Vãn lập tức bước nhanh, vội vàng nhảy lên trên giường, nàng xoay một vòng tròn ở trên giường, tìm một nơi thoải mái nằm xuống, đang định đi ngủ để biến trở lại hình người, nhưng không đợi nàng nhắm mắt lại, Tình Hương ngoài cửa lại nói: “Chủ tử, Cao công công tới.”
Cao công công tới?
Thu Vãn lập tức dựng lỗ tai, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa.
Cao công công tới đây làm gì?
Lỗ tai nàng run run, ánh mắt sáng lên, lập tức đứng dậy nhảy xuống giường, lộc cộc chạy tới trước cửa, hướng về phía bên ngoài “Meo ~” một tiếng.
Ngoài cửa, Tình Hương sửng sốt, lập tức nói: “Ngự Miêu?”
“Meo ~”
“Nô tỳ có thể mở cửa sao?”
“Meo~”
Tình Hương vội vàng mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy có một mèo đáng yêu màu lông tuyết trắng đang ngồi xổm sau cửa, vẻ mặt lanh lợi nhìn nàng.
Tình Hương cẩn thận ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối mình, hỏi: “Ngự Miêu, chủ tử ở bên trong sao?”
“Meo ~”
Thu Vãn lắc lắc đầu, sau đó vươn chân trước ra.
Tình Hương cả kinh, sau đó hít hà một hơi, run rẩy vươn tay ra, nắm lấy, nhéo nhéo.
Nóng!
Mềm!
Tình Hương không tiếng động gào hét ở trong lòng.
“Bốp” một tiếng, Thu Vãn dùng cái chân khác vỗ lên trán Tình Hương.
Tình Hương ngu ngốc, ta bảo ngươi bế ta lên!
Tình Hương hoang mang, bàn tay vẫn nắm một chân mèo, nhưng suy nghĩ thì không biết đang lơ lửng ở nơi nào trong cõi thần tiên.
Thu Vãn đành phải vỗ nàng thêm một cái nữa, lần này tăng thêm một chút lực đạo, thời điểm Tình Hương ăn đau rụt tay lại, nàng nhanh nhẹn nhảy vào trong ngực Tình Hương.
Tình Hương lập tức cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Nàng kính cẩn ôm mèo trắng trong tay, không dám dùng sức, sợ không cẩn thận sẽ làm đau Ngự Miêu.
“Hiện tại nô tỳ nên đi nơi nào?”
Thu Vãn vươn móng vuốt chỉ ra bên ngoài: “Meo ~”
Tình Hương lập tức xoay người, ôm mèo trắng đi ra ngoài.
Cao công công ở bên ngoài chờ đợi tiểu cung nữ kia đi vào gọi Thu quý nhân, chờ mãi không thấy Thu quý nhân xuất hiện, ngược lại tiểu cung nữ kia lại ôm Ngự Miêu từ trong phòng ra ngoài.
“Nha, đây không phải Ngự Miêu sao?” Cao công công nói: “Thì ra là chạy đến đây, đêm qua Ngự Miêu không xuất hiện, Hoàng Thượng lo lắng cho ngài cả đêm đấy.”
“Mèo ~” Đôi mắt Thu Vãn sáng lấp lánh vươn móng vuốt về phía Cao công công.
Ta cũng rất nhớ Hoàng Thượng nha!
Mau mau mau, mau ôm ta tới bên người Hoàng Thượng đi, ta còn muốn chơi đùa cùng Hoàng Thượng nữa!
Cao công công đón lấy mèo trắng, quay đầu lại nhìn về phía Tình Hương: “Thu quý nhân đâu?”
Tình Hương mờ mịt nhìn hắn, lúc này cuối cùng mới nhớ tới mục đích lúc ban đầu của mình, lập tức ảo não nói: “Nô tỳ quên mất rồi.”
Vừa mở cửa ra nhìn thấy Ngự Miêu, trong đầu nàng liền quên hết sạch.
Tình Hương vội vàng xoay người nói: “Nô tỳ lại đi gọi chủ tử.”
“Hoàng Thượng còn đang chờ Ngự Miêu đấy, thôi, ngươi là cung nữ bên người Thu quý nhân, chờ Thu quý nhân tỉnh ngủ, ngươi lại nói cho ngài ấy cũng không muộn.” Cao công công nói: “Hôm nay Hoàng Thượng lật thẻ bài của Thu quý nhân, thỉnh Thu quý nhân chuẩn bị sẵn sàng, ngàn vạn lần đừng khiến cho Hoàng Thượng thất vọng.”
Rắc!
Một tia sấm sét đánh nát hồn phách đang hưng phấn của Thu Vãn.
Nàng không dám tin tưởng trừng lớn hai mắt, thiếu chút nữa còn tưởng mình nghe lầm.
Nàng vừa nghe thấy cái gì?! Hoàng Thượng?! Lật thẻ bài của nàng?!
Không phải độc tố trên người nàng vẫn chưa được thanh trừ, dẫn tới xuất hiện ảo giác chứ?
Không đợi Thu Vãn phản ứng lại, bên kia Tình Hương đã vô cùng vui vẻ trả lời: “Cao công công yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ bẩm báo chuyện này cho chủ tử.”
Cao công công gật đầu, lúc này mới hài lòng dẫn theo nhóm tiểu thái giám rời đi.
Thẳng đến khi Thu Vãn được Tiêu Vân Hoàn bế lên, thân thể nàng vẫn còn cứng đờ.
Tiêu Vân Hoàn buồn bực, nhìn thân thể cứng đờ của nàng, đôi mắt trừng đến tròn xoe, bộ dáng vô cùng kinh hãi, hắn lo lắng nói: “Ngọc Cầu ở bên ngoài bị ai dọa rồi?”
Cao công công khom người: “Nô tài không biết, khi nô tài nhìn thấy Ngự Miêu, bộ dáng Ngự Miêu vẫn vô cùng vui vẻ.”
Tiêu Vân Hoàn nghi ngờ nhìn hắn.
Cao Bình Sơn mặt không đổi sắc.
Hoàng đế lại nói: “Một khi đã như vậy, về sau ngươi cách Ngọc Cầu xa một chút.”
Cao công công:???
“Nhất định Ngọc Cầu bị ngươi dọa sợ rồi.”
Cao công công:???
Cao công công vô cùng ủy khuất nhưng lại không thể nói ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn một người một mèo phía trên, cúi đầu liền thấy mèo sữa nhỏ chạy tới trước mặt mình, vươn móng vuốt mềm mại vỗ vỗ lên chân hắn, giống như đang an ủi hắn, đôi mắt tròn vo toát ra đầy vẻ đồng tình.
Cao Bình Sơn vui mừng: Cũng may Sửu Cầu là một con mèo tốt, ngày thường hắn đút cho Sửu Cầu ăn nhiều thứ như vậy, may mắn thay không nuôi phải một con mèo mắt trắng.
Cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài trên người mèo trắng một lần, tới khi không phát hiện ra vấn đề gì, lúc này Tiêu Vân Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó hắn ôm mèo cưng vào trong ngực, thong thả vuốt ve lông trên lưng nó, bộ dáng như có điều suy tư nói: “Ngươi từ Bích Nguyệt Cung trở về sao?”
“Meo ~”
“Vậy ngươi đã gặp được tiểu quý nhân kia chưa?”
“Meo?” Thu Vãn nghiêng đầu nhìn hắn.
Tiêu Vân Hoàn dùng hai tay nâng nàng lên trước mắt, đối diện với đôi mắt mèo màu xanh lam của nàng, ngữ khí không kiềm chế được sự vui sướng: “Khi nàng nhận được ý chỉ của trẫm, có phải cao hứng muốn chết hay không?”
“……Meo?”
“Tiểu quý nhân kia luôn nhát gan thẹn thùng, ái mộ trẫm cũng không dám nói, tâm tư lại vô cùng mẫn cảm, mặc kệ trẫm làm cái gì cũng đều bị nàng hiểu lầm.” Tiêu Vân Hoàn ra vẻ khó xử thở dài một hơi, nói: “Gần đây chính vụ bận rộn, thế mà trẫm còn phải nhọc lòng vì loại chuyện này, ngươi nói xem, tiểu quý nhân kia có đáng phạt hay không?”
“……”
Meo meo meo?
Ánh mắt Thu Vãn dại ra.
Bệ hạ! Vì sao ta lại cảm thấy mình cực kỳ oan uổng!
Bệ hạ, ngài đang nói gì vậy, vì sao một câu ta cũng không hiểu!
Thu Vãn cảm thấy vô cùng ấm ức thay cho bản thân mình. Rõ ràng nàng chẳng làm gì cả, vì sao rơi vào trong miệng bệ hạ lại biến thành nên trừng phạt?
“Như thế cũng tốt, chắc hẳn lần này nàng có thể hiểu được ý tứ của trẫm.” Tưởng tượng đến bộ dáng cao hứng của tiểu quý nhân kia, Tiêu Vân Hoàn vui mừng vùi mặt vào cái bụng tròn đầy lông của mèo trắng.
Ánh mắt Thu Vãn dại ra, không hề có ý tứ muốn phản kháng.
Bên cạnh Cao công công ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra chân tướng sự thật.
Thu quý nhân còn đang ngủ, hiện tại đoán chừng vẫn chưa biết chuyện này đâu……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook