Cùng anh bỏ trốn
Chương 31:

Chương 31: Chọc chọc cánh môi mềm mại của mình.

Editor: Lục Trà Chanh Dây

Đột nhiên bị người kia vạch trần, gò má cô bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng cong cánh tay, che cổ mình lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Gia Mạt: "Chẳng qua em đang suy nghĩ ——"

Ngay vào lúc này, cũng đồng thời chuyển sang cảnh mới, bối cảnh âm thanh tràn đầy tình cảm, vang vọng khắp phòng khách:

"Mùa xuân tới, cũng là mùa vạn vật giao phối."

......

...

Thiếu nữ rụt rụt cổ, giống như bức tranh thủy mặc thú vị nào đó, một chút đỏ hồng lan trên dái tai, lại từ từ nhuộm ra phía trước, cuối cùng lan tràn lên đuôi mắt và chóp mũi.

Cô giống như một con tôm hùm bị luộc chín, hết lần này tới lần khác lại giống như rất hiểu rõ mình, chậm rãi di chuyển cánh tay, đổi thành che kín hai má mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tứ: "..."

Cho nên rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?

Thật sự ở lại không nổi nữa, trong không khí ngột ngạt của phòng khách, cô giống như vứt bỏ củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, quăng điều khiển từ xa, sau đó vội vàng chạy về phòng.

Trần Tứ khó hiểu nhìn cô mấy giây, cho đến khi bóng người biến mất không thấy nữa, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Mười phút sau.

Tống Gia Mạt không khuất phục, chỉnh trang gọn gàng chờ xuất phát, lại xuất hiện lần nữa trên một góc ghế sô pha.

—— Lần này đeo khẩu trang.

Trần Tứ không hiểu rốt cuộc tối nay cô muốn làm thứ gì, nghi ngờ nhìn chằm chằm cần cổ trắng như tuyết bị bắt được hai lần của cô.

—— Bởi vì thật sự là chỗ không thể không nhìn thấy.

Tống Gia Mạt: "Anh hai."

Hình như anh đã sớm đoán được, ném điều khiển từ xa xuống, đổi tay đón nhận.

"Nói đi, xin anh chuyện gì."

Cô có chút kinh ngạc: "Sao anh biết?"

Trần Tứ: "Thông thường em gọi anh thân thiết như vậy, không có chuyện gì tốt."

"..."

Tống Gia Mạt ho nhẹ hai tiếng, nói: "Năm nay anh có ý tưởng gì mới không, ví dụ như... tới câu lạc bộ của bọn em, làm phó chủ tịch trên danh nghĩa?"

Anh híp híp mắt, giống như rất bất mãn với tiền tố này: "Phó?"

Lý lẽ cô không ngay thẳng khí thế lại mạnh mẽ: "Bởi vì chủ tịch là em."

Trần Tứ: "Còn là trên danh nghĩa?"

Tống Gia Mạt: "Trên danh nghĩa còn chưa đủ?"


"..."

"Đây là thái độ em xin anh?" Trần Tứ lười biếng nheo mắt nhìn cô, "Cái gì cũng không có, còn muốn anh tới làm phó chủ tịch cho câu lạc bộ phát thanh của các em?"

Cô cảm thấy cách nói này không đúng: "Chính xác mà nói, câu lạc bộ phát thanh vẫn chưa thuộc về em, là phó chủ tịch nhóm phát thanh thứ hai."

"Không có cửa."

"Đừng mà." Tống Gia Mạt vội vàng nói, "Còn có thể thảo luận mà, anh muốn gì, chỉ cần em có thể thỏa mãn, đều cho anh."

Trần Tứ nhìn cô một lúc, nói: "Không thiếu gì cả."

Sự việc rơi vào tình thế bế tắc, Tống Gia Mạt ngồi đó, tạm thời không có manh mối.

"Nói xong rồi?" Trần Tứ nói, "Nói xong thì trở về làm bài tập."

Đột nhiên, linh cảm tới, Tống Gia Mạt nói: "Thế này đi, nếu anh nói muốn bảo em đi làm bài tập, vừa hay thứ hai tới có một tiết kiểm tra nhỏ, nếu em có thể nâng cao thêm mười điểm, anh sẽ tới câu lạc bộ của bọn em."

Nói xong, không đợi Trần Tứ trả lời, Tống Gia Mạt đứng lên nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!"

"Vậy em đi ôn tập đây, cảm ơn anh."

Nói xong lập tức không còn thấy bóng người, hoàn toàn không cho anh cơ hội từ chối.

Trần Tứ: "..."

Ai nói quyết định với cô rồi?

Thời gian thoáng cái trôi qua, rất nhanh đã tới thứ hai.

Trước tiết kiểm tra nhỏ, là tiết mục phát thanh càng quan trọng hơn.

Tiết mục phát thanh tuần này thuộc về Tống Gia Mạt.

Mặc dù đã đoán trước và từng thảo luận nhiều lần với mọi người nhưng cô vẫn không nhịn được hơi hồi hộp.

Trước tiết mục phát thanh, Tống Gia Mạt lật lật sách giáo khoa tiếng Anh, làm dấu xong.

Có vết xe đổ trước đó của Vạn Nhã, cô bắt đầu phát sóng xem như thuận lợi, cũng không gặp phải thời tiết tồi tệ gì.

Trời quang đầy ánh nắng, giọng nói cô từ từ truyền khắp sân trường.

"Các bạn học buổi trưa tốt lành, mình là Tống Gia mạt, nghỉ trưa tuần này nhóm phát thanh hai bọn mình sẽ đồng hành cùng mọi người."

"Hôm nay là kiến thức lạnh [1]: Thích ngủ quá mức cũng là một loại bệnh chứng, người mắc bệnh sẽ không phân biệt được trường hợp rơi vào ngủ mê man, thời gian ngủ say mấy tuần đến mấy tháng không giống nhau, trong thời gian này trừ bản thân mình tỉnh ngủ ăn uống ra, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không đánh thức được người đó. Đến sau khi tỉnh lại, người mắc bệnh sẽ không nhớ toàn bộ mọi thứ lúc mình đang ngủ mê man, loại bệnh này được gọi là hội chứng người đẹp ngủ trong rừng, tên tiếng Anh là Kleine-Levine Syndrome, viết tắt là KLS."

[1] kiến thức lạnh: những kiến thức này có vẻ hơi kỳ lạ, hoặc thú vị và bất cứ lúc nào cũng đầy đủ xung quanh cuộc sống của chúng ta, nhưng rất ít người chú ý.

Chuông vừa reo, các lớp học cũng nháo nhào lên, nhưng ba chữ "kiến thức lạnh" vừa ra sân, sân trường từ từ yên tĩnh lại.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy bọn họ nghiêm túc lắng nghe.

"Tôi nghi ngờ tôi cũng có, lần trước trong tiết học của lão Trương tôi ngủ như chết rồi vậy, ông ấy ném phấn cũng không làm tôi tỉnh lại."

"Có lẽ tôi cũng có, tôi con mẹ nó vừa bắt đầu tiết chính trị là mệt chỉ muốn ngủ."

"Chính là cái cái loại hội chứng mỹ nhân ngủ trong rừng nói cái gì cũng không tỉnh lại nhưng tan học thì có thể sao?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Tống Gia Mạt: "Ở đất nước chúng ta, lúc phạm nhân bị thi hành chích tử hình, có thể lựa chọn bối cảnh âm nhạc."


Kiến thức này còn lạnh hơn, hơn phân nửa người đều ngẩng đầu lên.

"Con bà nó, thật hay giả?"

"Nói thích cùng một ca sĩ với trưởng ngục, có thể thay đổi thành chết chậm hơn sao?"

"Vậy tôi có thể nghe bài hát thu phí không? Không có thành viên."

Tống Gia Mạt: "Nghiên cứu chứng minh, nấu chín thịt gà không nhất định phải dùng lửa, liên tục vỗ vào một trăm ba mươi lăm ngàn lần trong tám tiếng cũng có thể làm được."

Trong lúc vô tình, hứng thú của mọi người đều bị thay đổi bùng lên.

Bên dưới thảo luận phải nói là khí thế ngất trời:

"Tôi đánh mặt của cậu như vậy, cậu sẽ chín sao?"

"Trước khi mặt tôi chín, tay cậu sẽ bị trật khớp trước."

"Cục cưng, cậu nghĩ tới không phải là gương mặt của cậu mà là tay của tôi, cậu thật sự yêu tôi."

"Không phải, ý của tôi là tôi sẽ đánh tay cậu trật khớp."

"..."

Một số kiến thức lạnh này đưa ra, không ít người đều tình nguyện nghe, vừa thu dọn sách vở, vừa nghe phát thanh.

Tống Gia Mạt: "Kho từ vựng kiến thức lạnh hôm nay: Syndrome, chứng bệnh tổng hợp; execute, e-x-e-c-u-t-e, dựa theo luật thi hành án; slap, vỗ vào."

Cứ như vậy, nói vài kiến thức lạnh này, lại phổ cập khoa học mấy từ tiếng Anh tương ứng, tiết mục phát thanh hôm nay kết thúc, cô đặt mic xuống.

Trên đường trở về, hành lang yên tĩnh khác thường.

Lần đầu tiên cô cảm thấy bước chân nhanh nhẹn lại nặng nề, thấp thỏm nghĩ: Không biết tiết mục phát thanh hôm nay, có người nghiêm túc nghe hay không?

Ý nghĩ kiến thức lạnh này là cô đề ra.

Lợi dụng bản năng cao nhất của mọi người là lòng hiếu kỳ, lại phối hợp với một số kiến thức cần biết ——

Cô hy vọng có thể sử dụng thời gian phân tán này để thay đổi làm cho tiết mục phát sóng trong lúc đó đơn giản và thú vị hơn, cũng có thể mang đến cho mọi người chút gì đó.

Lúc chọn nội dung, cô đều sẽ cố gắng hết sức chọn từ đơn tiếng Anh trong sách, hoặc một số từ ngữ thường xuất hiện trong đọc hiểu, để việc học tập được đơn giản lại có hiệu quả cao.

Hôm nay rất đúng lúc, buổi chiều lúc nghe viết, vừa hay có hai chữ, cả lớp đều đúng hết.

Đoàn Oánh hơi kinh ngạc: "Hôm nay giỏi thật đấy, hai chữ này tất cả mọi người đều không sai, làm thế nào vậy nhỉ?"

"Cô ơi, trưa hôm nay trong tiết mục phát thanh của Tống Gia mạt có nói! execute, dựa theo luật thi hành án, còn có slap, vỗ vào, ấn tượng với em quá sâu sắc."

"Giỏi." Đoàn Oánh cười, "Ngay cả em cũng đúng hết, chứng minh tiết mục phát thanh này của Tống Gia Mạt rất thích hợp."

"Nữ thần ý cô là sao chứ, đừng xem thường người ta, mặc dù em không thích học thuộc từ đơn, nhưng lỡ như lần sau nghe viết lập tức đúng hết tất cả thì sao chứ?!"

Đoàn Oánh cười thu dọn sách: "Vậy cô rất mong đợi ngày đó haha."

Trước khi đi, cô ấy cho Tống Gia Mạt một ánh mắt chứa ý cười.

Tống Gia Mạt đọc ra được, là khẳng định.

Trong nháy mắt này, dường như cơ thể bình thường, được người ta truyền sinh khí tràn đầy sức sống.


Đột nhiên Tống Gia Mạt cảm thấy, từ mấy ngàn thứ trên weibo sàng lọc ra những kiến thức lạnh này, thật đáng giá, cố gắng những ngày qua, cũng đều có ý nghĩa.

Tất cả đều bắt đầu trở nên đáng giá và mong đợi.

Tiết học cuối cùng buổi chiều là giờ sinh học do trường sắp xếp.

Bọn họ không thi đại học cái này, chỉ là trường học sắp xếp để nâng cao kiến thức, phòng ngừa học lệch môn quá nghiêm trọng.

Vì vậy trong lớp sẽ tương đối thả lỏng, nhưng giáo viên này có bệnh nghề nghiệp, bất kể là lớp nào, đều thích làm tiết kiểm tra nhỏ.

Muốn làm thì làm, không muốn làm cũng có thể bỏ trống, thảo luận với nhau cũng được.

Tóm lại chính là tương đối tùy ý.

Trước tiết học, đúng lúc Tống Gia Mạt đi máy bán hàng mua nước cam, nghe giáo viên sinh học đang nói chuyện với Trần Tứ.

"Lát nữa thầy có chút việc, sau khi phát bài kiểm tra nhỏ, em tới lớp một giúp thầy làm giám thị một lát nhé, tan học thu bài là được, cái khác không cần để ý."

Trần Tứ: "Dạ."

"Nếu như ngại nhàm chán, cũng có thể lấy mấy đề kia ra làm thử, củng cố lại nền tảng thôi."

...

Tiết này đúng lúc là tiết thể dục của Trần Tứ, tùy tiện đứng ở cửa sổ chờ, trong tay còn cầm theo một xấp bài kiểm tra nhỏ.

Thầy giáo sinh học vừa giải thích xong nội dung trong lớp, đã bị giáo viên khác gọi ra ngoài.

Nhân lúc thời gian trống này, Tống Gia Mạt kéo cửa sổ ra, kéo kéo vạt áo anh.

"Anh, đợi lát nữa ở trên bục giảng nhất định rất buồn chán nhỉ, nếu không thì thuận tiện làm bài thi này thử xem."

Trần Tứ không hiểu trong hồ lô của cô bán thuốc gì: "Thế nào."

"Anh còn nhớ giao hẹn của chúng ta không? Thi hơn mười điểm thì anh sẽ tới câu lạc bộ của bọn em."

Tống Gia Mạt vội vàng nói: "Đợi lát nữa nếu em không biết thì sẽ ra ám hiệu với anh, ừm... mắt là A, mũi là B, miệng là C, cổ là D."

"Nếu như đề này chọn A, vậy lúc em sờ vào mắt thì anh ho một tiếng, OK chứ?"

Trần Tứ yên lặng một lát: "Em lấy thành tích làm thẻ đặt cược trao đổi với anh, sau đó bảo anh giúp em ăn gian?"

Vốn tưởng rằng cô sẽ phủ nhận, ai biết cô gái nhỏ chỉ hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt, rất vô tội hỏi:

"Không được sao?"

"..."

Rất nhanh, thầy đi tới, ra hiệu anh có thể vào lớp rồi.

Trước khi đi, thiếu niên nghiêng đầu, lời nói chính đáng ném xuống một câu: "Không được."

...

Bài thi phát xuống, Doãn Băng Lộ hỏi cô: "Anh cậu từ chối cậu rồi, làm thế nào đây?"

"Yên tâm." Tống Gia Mạt nắm chắc phần thắng, "Mình còn không hiểu anh ấy sao, mình có thể thông qua phân tích biểu cảm sâu xa của anh ấy, xác định chắc chắn đề này chọn cái gì."

"Thật hay giả?"

Cô rất quả quyết: "Đương nhiên."

Bởi vì khoảng thời gian này cô có xem kỹ sách ôn tập nên các câu hỏi cơ bản cô đều biết làm, chỉ là tốc độ hơi chậm một chút.

Thầy cho rất nhiều câu hỏi, trong thời gian bình thường cơ bản coi như không xong.

Còn hai ba phút nữa là phải thu bài nhưng còn một câu cuối cùng cô vẫn không biết làm.

Câu này tính toán rất nhiều, đã tốn mười phút.


Nam sinh ngồi hàng trước đang tra Baidu, Tống Gia Mạt quơ quơ đầu bút.

Cô có cách còn nhanh hơn Baidu.

Thiếu nữ chống đầu, ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía bục giảng.

Trần Tứ vừa tính toán vừa nghỉ ngơi, lúc làm xong câu cuối cùng, phát hiện ánh mắt của cô, thản nhiên nhìn qua.

Động tác cô rất nhanh, vừa thấy ánh mắt anh nhìn tới, lập tức ngồi thẳng người, mô tả số 7, sờ đuôi mắt mình một cái.

Tốt, không phản ứng.

Vậy câu số bảy kia không phải là A.

Tống Gia Mạt lại quẹt chóp mũi mình một cái.

Vẫn không phản ứng.

Trần Tứ không nén được cười nhạt trong lòng, nhìn xem cô còn có thể nhảy ra trò gì ——

Một giây tiếp theo, cô gái nhỏ nhẹ nhàng mím mím môi, đầu ngón tay vừa chạm vào, chọc chọc cánh môi mềm mại của mình.

Môi thiếu nữ màu hồng phấn.

Giống như thạch hoa anh đào trong cửa hàng điểm tâm, đàn hồi mềm mại, bị chạm vào thì sẽ run run, không cần nếm thử cũng biết rất ngon miệng.

Nhẹ nhàng đè xuống một chút thì sẽ đàn hồi.

Không biết lý do gì, đột nhiên anh lại nghĩ tới trong tiệm cà phê rất lâu trước đây, toàn thân cô mặc đồ lộn xộn, dựa vào quầy lén lút ăn điểm tâm.

Bơ còn thừa dính vào ngón tay, tai thỏ trên đầu cô lắc qua lắc lại, một đoạn đầu lưỡi đưa ra liếm xuống ——

Không rõ lý do, yết hầu anh lăn lên lăn xuống, không được tự nhiên dời tầm mắt.

Tống Gia Mạt vô cùng vui mừng.

Cô quay đầu chia sẻ tin vui với Doãn Băng Lộ: "Chọn C, chọn C, không chọn C mình và Trần Tứ cùng họ."

Doãn Băng Lộ: "Chắc chắn?"

Tống Gia Mạt: "Cậu đang nghi ngờ sự hiểu biết của mình với anh ấy?"

Anh ấy phản ứng lớn như vậy, câu này không chọn C —— cô sẽ tự sát để làm vật mẫu giúp đỡ cho sinh học.

...

Bài kiểm tra nhỏ tùy ý rất nhanh đã có thành tích.

Chát chát Tống Gia Mạt tự vả mặt mình.

Câu phía trước đều đúng hết, chỉ có câu cuối cùng, là câu cô nắm chắc nhất ——

Câu trả lời chính xác không phải C, là B.

Tống Gia Mạt: "..."

"..." ??

Rất nhanh, cô đè nén tức giận về đến nhà, chờ Trần Tứ kết thúc tự học buổi tối trở về, lập tức nổi giận đùng đùng chất vấn anh.

"Sao anh lại lừa em?"

Trần Tứ dừng lại, không biết cơn giận này của công chúa từ đâu tới.

"Anh lừa em lúc nào?"

Tống Gia Mạt lấy bài kiểm tra nhỏ ra, phồng má lên, đầu ngón tay chỉ câu số bảy:

"Không phải anh nói câu này chọn C sao?"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương