Cùng anh bỏ trốn
-
Chương 2:
Chương 2: Sai, tim tôi càng đau hơn
Đèn treo ở phòng khách lóe lên một cái.
Thần kinh đại não của Tống Gia Mạt cũng lóe lên một cái.
Cô kéo cơm chiên về, lập tức giải thích không chút nghĩ ngợi: “Không có, em chỉ đi với bạn, người kia là do cô ấy nhìn trúng, làm sao em có thể vì trai đẹp ——”
Nói đến đây, cô đột nhiên im bặt, ngừng lại.
Trần Tứ hờ hững nhướng mày.
Dường như cô chợt nghĩ đến gì đó, nói sang đề tài khác.
“Nhưng mà, ai lại có thể, từ chối một anh,” Cô chân thành khó hiểu ngẩng đầu, “Trai đẹp cơ chứ?”
Trần Tứ: “?”
Tống Gia Mạt cảm thấy mình nói rất có đạo lý, vì vậy sau khi nói xong bèn tiếp tục cúi đầu ăn cơm, cũng không quan tâm xem biểu cảm của anh trai như thế nào.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, Trần Tứ cũng lười để ý đến cô, nhấc chân bước đến sô pha.
Sau khi ăn xong, Tống Gia Mạt vẫn đang suy nghĩ về phiếu đăng ký, ngồi gõ điện thoại trên sô pha, thoạt nhìn rất bận rộn.
Trần Tứ chỉ cho rằng cô vẫn đang mê muội vì sắc đẹp, duỗi ngón tay ra: “Người đó trông thế nào?”
Tống Gia Mạt sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại.
“Có ảnh chụp thì tốt rồi, có thể cho anh xem,” Cô nói, “Đáng tiếc trước mắt vẫn chưa có, nhưng em cảm thấy chắc hẳn là rất đẹp ——”
Nói tới đây, tin nhắn đã gửi xong, Trần Tứ lấy một chiếc phong bì trong ngăn kéo ra.
Cô rất quen thuộc với thứ này, túi giấy kraft màu nhạt, bên trong đựng tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô.
Đầu tháng, đúng lúc là ngày vui nhận tiền của cô.
Tống Gia Mạt bỏ điện thoại xuống, đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Mi tâm thanh tú của cô nhíu lại, giọng điệu cũng dịu hẳn xuống: “Đẹp trai thì có tác dụng gì chứ?”
Trần Tứ ngước mắt nhìn cô, lòng bàn tay vẫn đang duy trì động tác đếm tiền.
Tống Gia Mạt nhìn vào mắt anh: “Chỉ là một người phàm bình thường mà thôi, làm sao có thể sánh được với anh trai tài giỏi sáng suốt của em chứ, đúng không?”
Thiếu nữ nhích lại gần, tha thiết nói:
“Anh, anh trai yêu quý, cho nhiều hơn hai trăm được không.”
Trần Tứ: “……”
*
Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt vừa đến trường, còn chưa kịp ngồi xuống, phát thanh của trường học đã vang lên.
“Các lớp dừng việc đọc bài sáng sớm và thu bài tập một lát, tôi có chuyện muốn nói.”
Giọng nói nghiêm khắc vững vàng, khuôn viên trường vốn đang ồn ào huyên náo, trong nháy mắt lập tức im bặt.
Triệu Duyệt hỏi: “Ai vậy, đáng sợ thế?”
“Hiệu trưởng, vì thầy ấy luôn cầm bình giữ nhiệt trong tay nên bọn mình đều gọi thầy ấy là Thác Tháp Lý Thiên Vương[1].” Tống Gia Mạt thuận miệng phổ cập kiến thức, “Lý Thiên Vương dữ lắm, bọn mình vừa thấy thầy ấy là đều quẹo đi đường vòng.”
“Nhưng bình thường thầy ấy rất ít khi xuất hiện, không biết tại sao lại kinh động đến thầy ấy rồi…” Tống Gia Mạt bỗng che miệng lại, “Không phải là chuyện tối qua của chúng ta đó chứ?”
Triệu Duyệt kề sát suỵt một cái.
Lý Thiên Vương hít một hơi sâu, như thể đang nén lửa giận, một lát sau mới nói: “Tối qua, thừa dịp máy giám sát tòa nhà phía Bắc đang sửa chữa, có kẻ mang mưu đồ xấu đã trộm mất đề thi tháng khối 11.”
Thầy lại hít một hơi thật sâu, rốt cuộc không nhịn được: “Trường chúng ta đã thành lập được một trăm năm! Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện tồi tệ như vậy!!”
Nghe thấy không phải các cô, Tống Gia Mạt thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được càm ràm: “Tuy vậy cơ mà… còn một năm nữa mới đủ một trăm năm xây dựng trường mà?”
Giọng cô không lớn không nhỏ, bàn trước nhịn cười quay đầu lại nhìn cô, Triệu Duyệt lập tức che miệng cô lại.
May mà Lý Thiên Vương không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong thế giới của bản thân:
“Gần đây trường ta đang xin làm trường phổ thông kiểu mẫu cấp quốc gia, loại vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, tuyệt đối không được phép xảy ra lần nữa! Nếu không sẽ trực tiếp đuổi học!”
“Kì thi tháng lần này chúng tôi sẽ đổi bài thi khác, mặc dù không biết em là học sinh lớp 11 nào, nhưng một khi bị tôi bắt được, tôi sẽ nghiêm trị không tha!”
Lý Thiên Vương lớn tuổi nhưng lúc tức giận lại tràn đầy năng lượng, sau khi đặt micro xuống, trên sân thể dục trống trải vẫn vang vọng tiếng của thầy.
Lớp học yên lặng hồi lâu mới nhỏ tiếng bàn luận.
“Ai gan vậy, dám trộm đề thi luôn?”
“Ha ha ha ha anh hùng hảo hán nào thế, có thể lộ đề cho tôi không!”
“Chắc chắn là lớp 11 sao? Có phải hiểu lầm không?”
“Giờ thà rằng giết lầm, không thể bỏ sót, xác suất lớn nhất là học sinh lớp 11.”
“Sắp tới phải làm người cho tốt, không được đâm đầu vào họng súng của lão Lý.”
……
Tống Gia Mạt còn chưa kịp mừng, trong chớp nhoáng, trong đầu cô lóe lên một hình ảnh.
Cô cứng đờ quay đầu: “Hình như mình nhớ ra phiếu đăng ký ở chỗ nào rồi.”
“Phiếu đăng ký câu lạc bộ của cậu sao?” Triệu Duyệt hỏi, “Để ở đâu?”
“Lúc cậu trả phiếu lại cho mình, mình đã đeo cặp lên lưng nên mình cầm trong tay, sau đó đến câu lạc bộ bóng rổ với cậu.” Tống Gia Mạt cảm thấy đầu óc hơi thiếu oxi, “Lúc cậu chụp ảnh thì dây giày của mình bị tuột, trước khi cột dây giày… mình đã để phiếu trên bệ cửa sổ.”
“Lúc chạy mình nhìn thấy trong tay cậu cầm theo thứ gì đó, còn tưởng cậu cầm phiếu của mình theo.”
“Cái mình cầm là danh sách tư liệu học sinh mới.” Triệu Duyệt cảm thấy vấn đề không lớn, “Vậy tan học chúng ta đến lấy phiếu về là được chứ gì.”
“Cậu nói không sai, nhưng chỗ hôm qua chúng ta đến ——”
Tống Gia Mạt hơi mỉm cười: “Là tòa nhà phía Bắc, nơi bài thi bị mất trộm.”
“……”
“Cậu muốn trở thành bia ngắm sống của Lý Thiên Vương sao?” Tống Gia Mạt tốt bụng tung cành ôliu ra, “Kiểu bị treo trên cột cờ một tháng ấy.”
Lúc này Triệu Duyệt hoàn toàn trầm mặc, đợi đến lúc lên lớp, Tống Gia Mạt đứng dậy.
Triệu Duyệt: “Cậu đi đây vậy?”
Ánh mắt cô anh dũng: “Đi làm bia ngắm.”
Triệu Duyệt vội vàng kéo cô lại: “Đừng, cậu đi hỏi giáo viên của câu lạc bộ xem sao, chắc chắn vẫn có cách!”
“Như vậy hai người chúng ta đều bị thọc ra đó, không cần phải như vậy,” Triệu Duyệt nói, “Hơn nữa tới lúc đó thì nói thế nào? Không thể nói chúng ta đi cua trai đẹp được đúng không? Nói dối như vậy chắc chắn sẽ bị nhìn ra, lỡ bọn họ cảm thấy chúng ta trộm đề thi thì sao, thế thì đáng sợ lắm đó!”
Cũng đúng.
Tống Gia Mạt vuốt vuốt mặt: “Cho dù không phải chúng ta trộm, bị mang ra giết gà dọa khỉ thì thảm rồi.”
“Đúng vậy, bây giờ trường học đang cần một kẻ tình nghi trộm đề thi, đây không phải tự tới để nạp mạng à?” Triệu Duyệt khuyên, “Nghĩ thêm cách khác đi.”
Chỉ còn có một cách khác, chính là đi tìm giáo viên phụ trách câu lạc bộ.
Bốn tiếng sau, thời gian nghỉ trưa, cô Vạn đẩy đẩy mắt kính trên mặt.
Vạn Hoa: “Ý em là không thấy phiếu nữa?”
Cô gái nhỏ đứng đó, im lặng, thái độ rất lễ phép.
Cô có gương mặt tinh xảo tiêu chuẩn, khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay, đôi mắt thỏ to tròn cân xứng, lọn tóc bên gò má xoăn tự nhiên, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, đặc biệt là lúc ngập tràn mong chờ nhìn về phía người khác, quả thực khiến đối phương không biết nên từ chối thế nào.
Ánh đèn sáng loáng buông xuống, phủ một tầng ánh sáng dịu dàng lên đáy mắt thiếu nữ.
Lần trước Vạn Hoa cũng mềm lòng như thế, cô gái nhỏ môi hồng răng trắng, chưa nói hai câu đã làm cô ấy yêu thích không thôi, tiếc là lúc này cũng không làm chủ được ——
“Khi đó phải xin mất mấy tháng, cô còn tưởng em rất muốn có nó, xem ra không để tâm như cô tưởng.”
Tống Gia Mạt hé môi, song lại không cách nào giải thích.
Sau đó Vạn Hoa nhích lại gần, “Gần đây các em sôi nổi ghê ha, hôm qua cũng có học sinh khác tìm cô xin phiếu, cũng nói muốn lập câu lạc bộ phát thanh.”
Trong đầu Tống Gia Mạt hiện lên một dấu chấm than.
Có người muốn lập câu lạc bộ phát thanh? Đây chẳng phải đụng hàng với cô rồi sao?
“Chủ nhiệm nói bây giờ các em nên tập trung vào việc học, cô nghĩ, quả thật không nên để các em mất thời gian học tập.” Vạn Hoa nói, “Như vậy đi, trước hết xem thành tích thi cử lần này của các em rồi quyết định, tăng được hai mươi hạng mới có tư cách lấy phiếu đăng ký ở chỗ cô.”
Vạn Hoa mở danh sách ra, lật qua lật lại: “Tống Gia Mạt phải không, cô nghe giáo viên của em nói qua rồi, cuối kỳ trước đứng thứ 37 khối nhỉ? Vậy kì thi tháng lần này… gần như phải đứng top 10 cả khối.”
Tống Gia Mạt ngây ngốc: “Nếu là hai mươi hạng, không phải là đứng thứ 18 khối sao ạ?”
“Bốn làm tròn lên năm,” Vạn Hoa nhàn nhã uống ngụm trà, “Thi lọt top 10 cả khối, rất tốt.”
Tống Gia Mạt: “……”
Cô cảm thấy cô đi nướng bánh kẹp thịt cũng rất tốt.
Trở lại phòng học, cô lôi điện thoại trong túi kép của cặp sách ra, trường học quản lý rất nghiêm khắc, bình thường cô đều không dùng điện thoại.
Sau một hồi nhấn mở điện thoại, Tống Gia Mạt mở khung chat với Trần Tứ ra, gửi một chiếc nhãn dán hình con thỏ ôm củ cải.
Dường như cô đang suy nghĩ gì đó: [Anh, thi đứng nhất cả khối thế nào đấy?]
Tiêu chuẩn kép nội quy trường Lục Trung rất rõ ràng, bởi vì thành tích tốt nên cho dù có chơi điện thoại, anh cũng sẽ không bị bắt.
Chẳng bao lâu, Trần Tứ đã hồi âm, bốn chữ vô cùng đơn giản ——
[Có tay là được.]
“……” Ha ha.
Cô cạn lời tắt điện thoại.
Tống Gia Mạt kéo khóa cặp sách lại, Triệu Duyệt cũng nhích đến gần: “Sao cậu lại muốn lập câu lạc bộ phát thanh thế?”
“Vì thích đó, hơn nữa có thể rèn luyện bản thân,” Cô nói, “Lớp 10 muốn hòa nhập với trường học, lớp 12 thì phải chuẩn bị thi đại học, bây giờ là lúc thích hợp phát triển sở thích ngoài giờ học.”
“Quan trọng hơn là trước đây Thập Cửu Trung bên cạnh tới trường chúng ta nghe giảng còn châm chọc phát thanh nghỉ trưa của chúng ta vừa nhàm chán vừa cũ kỹ.” Cô lẩm bẩm hai tiếng, “Sau đó mình đến nghe phát thanh trường bọn họ, cũng chả khác gì.”
Tống Gia Mạt nói: “Mình cảm thấy, mình có thể làm tốt hơn bọn họ.”
Trường cô thì chỉ có cô mới được mắng, người khác đừng có mơ.
Triệu Duyệt: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Còn có thể làm gì nữa, đối thủ cạnh tranh đã xuất hiện rồi, chẳng lẽ mình không ứng chiến?” Tống Gia Mạt dấy lên chút ý chí chiến đấu, “Không thể không đánh mà tự bại được.”
Cô nói: “Mình thử xem có thể thi được top 10 cả khối không.”
*
Nếu đã muốn thi tốt, ngồi chờ chết là không được, cô phải hành động.
Ngoài việc không ngừng làm đề, việc nắm giữ hướng gió cũng rất quan trọng.
“Thi tháng?” Lớp trưởng đưa ra các manh mối then chốt, “Không phải chúng ta là trường hữu nghị với Nhất Trung à, vừa hay phải đổi đề thi, đề chúng ta thay bằng bài kiểm tra hàng tháng của bọn họ.”
Tống Gia Mạt: “Hai trường thi cùng ngày á?”
“Ừa, mà kì thi tháng khai giảng của bọn họ biến thái lắm, cậu có thể hỏi học sinh bên Nhất Trung để xin chút tài liệu.”
Trở về vị trí ngồi, Tống Gia Mạt thầm oán thán, “Nhưng mình quen học sinh Nhất Trung ở đâu cơ chứ.”
Triệu Duyệt: “Mình là người Nhất Trung nè.”
Tống Gia Mạt chưa kịp hưng phấn thì một chậu nước lạnh đã giội xuống.
Triệu Duyệt: “Có điều mình cắt đứt mọi quan hệ với bạn thân rồi, quan hệ với các bạn khác cũng không được tốt lắm.”
“……”
“Nhưng mà, nếu cậu có thể giúp mình theo đuổi anh chàng đẹp trai kia ——”
Không đợi Triệu Duyệt nói hết, Tống Gia Mạt lập tức cắt ngang: “Không thành vấn đề.”
Triệu Duyệt mất mấy giây mới nói xong: “…… Mình sẽ mặt dày đi hỏi xin bạn thân của mình vở ghi chép những điều quan trọng, thành tích của cậu ấy cũng tạm được.”
Triệu Duyệt: “Mình chưa có nói xong mà cậu đã đồng ý rồi?”
“Tất nhiên là mình đồng ý, vì anh em giúp bạn không biết cả mạng sống, gói tình yêu[2] của cậu ở trên người mình,” Giọng điệu của cô rất nhanh, “Thật ra cậu không nói thì mình cũng sẽ làm vậy, suy cho cùng thì mình, thần Cupid nhân gian, sứ mệnh của mình chính là xếp đặt người yêu cho mỗi đôi số mệnh đã định.”
[2] Gói tình yêu: một đống lốp dự phòng, người dự bị.
Tống Gia Mạt: “Vậy khi nào có thể xin được tài liệu?”
Triệu Duyệt: “……”
“Cậu có thể giúp mình hẹn anh ấy ra ngoài, mình sẽ liên lạc với bạn thân của mình ngay.”
Được.
Tống Gia Mạt nhìn chăm chú, ánh mắt chắc chắn.
“Đợi đó, mình nhất định sẽ khiến anh ta gật đầu trước khi mặt trời hôm nay lặn xuống.”
“Mình mới chuyển đến trường các cậu, vẫn chưa lên kế hoạch kỹ lưỡng,” Triệu Duyệt cúi đầu gõ chữ, “Tin nhắn đầu tiên gửi thế nào mới tốt nhỉ?”
Cô ấy còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để bắt chuyện nam sinh kia, dù sao bên trên ảnh chụp được lúc đó cũng chỉ có số điện thoại.
Tống Gia Mạt thấy cô ấy xóa xóa viết viết, đầu bỗng lóe lên một tia sáng.
“Cậu gửi thế là không được, không thu hút được sự chú ý của trai thẳng đâu.”
Cô nói: “Mình có anh trai, mình biết nhược điểm của bọn họ.”
Triệu Duyệt: “Cái gì?”
Tống Gia Mạt thần bí ngừng lại hai giây, sau đó nở một nụ cười càng thêm thần bí.
“Hai thứ mà bọn họ yêu thích nhất, bóng và giày thể thao.”
Triệu Duyệt cảm thấy cũng khá có lý, bày ra ánh mắt tán thành.
Vẻ mặt ấy bỗng khiến lòng tự tin của Tống Gia Mạt dâng cao.
Thế là đầu cô nóng lên, cũng không biết dũng khí và khiếu hài hước của mình từ đâu ra, lấy điện thoại của Triệu Duyệt, bắt đầu lạch cạch đánh chữ.
“Vậy nên phải gửi thế này……”
*
Giữa trưa, Trần Tứ vừa kết thúc một trận luyện tập bóng rổ, anh đi ra sau sân bóng rửa tay.
Chợt có người mỉm cười khoác vai anh.
“Người anh em, sao trưa nay điện thoại của cậu không reo vậy? Không phải trước kia toàn rung lắc dữ dội à, bình quân cứ năm phút lại một cái tin nhắn tỏ tình.”
“Đổi số rồi,” Giọng nói của anh lành lạnh, “Ba tháng đổi một lần.”
Nam sinh kia hâm mộ lắc đầu không ngừng, “Phiền não của việc quá được hoan nghênh……”
Kết quả Trần Tứ vừa dứt lời, mở điện thoại ra lại nhận được một tin nhắn mới.
[Số ẩn danh]: Dùng AJ và bóng rổ phiên bản giới hạn mà anh mới mua đập vào đầu anh thì cái nào đau hơn?
Anh cau mày.
Chẳng mấy chốc, tin nhắn thứ hai lại gửi đến.
[Số ẩn danh]: Sai, tim em đau hơn.
Trần Tứ: “…”
Cái quái gì vậy.
Nam sinh bên cạnh bị nội dung tin nhắn chọc cười đến mức không thẳng eo nổi: “Đệch! Ha ha ha ha thế mà tôi lại thật sự suy nghĩ mấy giây đấy!”
Nam sinh kia cười ước chừng hơn một phút, rớt cả nước mắt, người đỏ bừng, vừa hưng phấn vừa kích động, duỗi ngón tay ra, giả bộ muốn ấn vào phím gọi:
“Mẹ nó, cười vãi, ai vậy, hỏi thử xem đi?”
Cậu ta vốn chỉ đùa một chút, ai ngờ lại trượt tay, thật sự ấn vào phím gọi.
Giây tiếp theo, hình ảnh nhảy chuyển lên ——
Đang gọi.
[1] Thác Tháp Lý Thiên Vương: là một nhân vật thần thoại dân gian và là một vị thần tiên trong Đạo Giáo
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook