Cùng anh bỏ trốn
-
Chương 3:
Chương 3: Nói rất đúng, vậy cậu đã yêu đương mấy lần rồi?
Điện thoại vừa gọi đi được hai giây, nam sinh kia đã nhanh chóng phản ứng, ấn nút tắt.
“Vẫn may vẫn may……” Trong lòng cậu ta còn sợ hãi, “Mới gọi đi, chắc đối phương vẫn chưa nhận được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tứ rũ mắt nhìn, không nói đúng mà cũng chẳng bảo sai.
Nam sinh xấu hổ cười hai tiếng: “Thật ngại quá, giỡn với cậu, tay run ấn phải nút gọi…… Cậu thấy hứng thú không? Muốn hỏi thử một chút không?”
“Không cần.”
Anh không quan tâm, lướt sang phải ấn xóa rồi ném điện thoại vào túi.
Rốt cuộc đối phương là ai, rốt cuộc cuộc điện thoại này có gọi tới hay không, anh đều không quan tâm.
Dù sao cả đời anh cũng sẽ không liên quan gì đến người gửi tin nhắn này.
*
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên kia, Tống Gia Mạt “cả đời cũng không liên quan” chờ ba phút không thấy hồi âm, oanh liệt cất điện thoại đi.
Cô thừa nhận bản thân mình có phần đánh cược.
Cũng thừa nhận, sau khi cô gửi một đống lời âu yếm thô bỉ vừa thấy đã khiến người khác kinh ngạc kia, vì không thể thu hồi tin nhắn, Triệu Duyệt đã dí theo hành hung cô suốt ba tầng lầu.
“Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt…”
Hai tay cô che lấy mặt, ngón tay hơi hé mở, chỉ lộ ra một cặp mắt đen trắng rõ ràng.
Tống Gia Mạt chớp chớp mắt, bắt đầu nói bậy: “Cậu từng đọc tiểu thuyết ngôn tình chưa? Nam chính đều thà để nữ chính hận mình cũng không muốn để cô ấy quên mình, đúng không?”
“Cậu nghĩ xem, những thứ đó đều quá bình thường, hoàn toàn không thể khiến anh ta nhớ đến cậu, mà dựa theo kinh nghiệm yêu đương của mình, có ấn tượng còn đỡ hơn là không có ấn tượng……”
Cô nói bậy mà rõ ràng đâu ra đấy, Triệu Duyệt suýt nữa tin sái cổ.
Triệu Duyệt: “Nói rất đúng, vậy cậu đã yêu đương mấy lần rồi?”
Tống Gia Mạt tự tin đưa ra một con số: “0.”
“……”
Lúc Triệu Duyệt muốn đến căn-teen tìm dao, để bảo vệ an toàn mạng sống của bản thân, Tống Gia Mạt vội vàng nói: “Đúng rồi, có phải các cậu vẫn chưa thêm wechat đúng không? Cậu đợi một lát rồi đi thêm đi, chắc chắn anh ta sẽ chấp nhận.”
Triệu Duyệt âm u cười lạnh: “Tốt nhất là vậy.”
Chẳng bao lâu, Triệu Duyệt dựa vào số điện thoại tìm wechat, gửi lời mời kết bạn.
Tống Gia Mạt vừa viết đề vừa đợi, rút đề thi tiếng anh rồi lại mở tập đề sai ra xem.
Vì mục tiêu là top 10 cả khối, chắc chắn chỉ dựa vào tài liệu của Triệu Duyệt là không đủ, bản thân cô cũng phải tự nỗ lực nữa mới được.
Khi tiết tự học sắp kết thúc, cuối cùng Triệu Duyệt cũng có phản ứng.
Triệu Duyệt: “Anh ấy chấp nhận rồi! Đợi mình nói chuyện với anh ấy một lát nha, cậu giúp mình canh giáo viên với……”
Tống Gia Mạt thở phào nhẹ nhõm, rất hài lòng gật đầu: “Xem ra cuốn sách thả thính quý của cô Tống cũng đỉnh ghê.”
Triệu Duyệt một lời khó nói hết nhìn cô một cái, nhưng chẳng mấy chốc, sự vui sướng từ việc theo đuổi trai đẹp đã bao phủ lấy cô ấy, cô ấy cúi đầu không ngừng gõ chữ, khi thì phát ra tiếng cười khó nhịn.
Tống Gia Mạt: “……”
Con gái trong lúc yêu đương thật là đáng sợ.
Chuông tan học vang lên, Triệu Duyệt cũng gửi tin chiến thắng tới: “Anh ấy đồng ý thứ bảy gặp mình rồi.”
Khoảnh khắc đó, thậm chí Tống Gia Mạt đã nghĩ ra lời tuyên dương top 10 cả khối.
Trời không diệt mình, cô nghĩ, tài liệu ôn tập của mình, ổn rồi.
Tâm trạng Triệu Duyệt rất tốt: “Trường các cậu nhiều quy củ thật đó, mình không hiểu gì hết, tới lúc gặp mặt, nếu như anh ấy gửi ám hiệu gì cho mình, cậu nhớ phải giúp mình tạo cơ hội đó.”
“Giúp cậu tạo cơ hội?” Tống Gia Mạt ngẫm nghĩ, “Ý là hai người các cậu gặp mặt lần đầu, còn phải dẫn theo mình?”
Triệu Duyệt gật đầu: “Nhiều thêm một người bạn, nhiều thêm một phần thắng.”
Tống Gia Mạt: “Nhưng mà mình cảm thấy hơi kỳ kỳ…”
Triệu Duyệt: “Mình xin giúp cậu thêm một bộ đề thi cuối kỳ của Nhất Trung nữa.”
Tống Gia Mạt việc nhân đức không nhường ai, mắt sáng như đuốc, vận sức chờ phát động.
“Lúc nào thì chúng ta xuất phát?”
“……”
*
Hiện giờ chắc chắn không thể xuất phát, hôm nay thứ bảy, buổi hẹn hò của Triệu Duyệt là ngày mai.
Bởi vì chủ nhật được nghỉ, bước chân của Tống Gia Mạt đã khoan thai hơn rất nhiều, vừa tan học, Triệu Duyệt đã túm lấy cô chạy đi khắp nơi, nói là chuẩn bị cho buổi hẹn hò.
Tống Gia Mạt ôm một chiếc bánh donut trong lòng ngực, “Nghiêm túc vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, không gạt cậu, trước kia mình yêu bốn người đều không như thế này,” Triệu Duyệt nói, “Nhưng mà anh ấy không giống, nhìn anh ấy có vẻ rất khó thu phục.”
“Đã đồng ý gặp mặt cậu rồi, sau này chắc chắn sẽ thuận lợi thôi, không cần lo lắng.”
Tống Gia Mạt hỏi: “Địa điểm ở chỗ nào, hẹn chưa?”
Triệu Duyệt chỉ vào bảng hiệu đậm màu nơi ngã tư đường:
“Cậu cảm thấy quán cà phê này thế nào?”
Đây là quán cà phê mèo, cảnh quan không tồi, trang trí cũng rất dễ thương.
Tống Gia Mạt đẩy cửa đi vào, xoa đầu con mèo Ragdoll ở cửa.
“Rất tốt, nếu không có vấn đề gì thì các cậu còn có thể trêu chọc mèo.”
Cuối cùng Triệu Duyệt chọn một vị trí gần cửa sổ, Tống Gia Mạt nhịn không được rùng mình một cái.
Triệu Duyệt: “Cậu run cái gì?”
“Cậu không hiểu nỗi sợ hãi của người dựa gần cửa sổ,” Tống Gia Mạt lắc lắc đầu, “Cậu đã từng đối diện với nếp nhăn tươi cười nơi khóe mắt của Lý Thiên Vương trong nháy mắt chưa? Thầy ấy vươn tay về phía cậu, sau đó nói: Xem tiểu thuyết gì thế, đưa cho tôi.”
“……”
Tống Gia Mạt: “Mình luôn cảm thấy giây tiếp theo sẽ có người xông vào bắt mình.”
“Chủ nhật có thể có ai bắt cậu chứ?” Triệu Duyệt không tiếp tục thảo luận chuyện này với cô nữa, không biết lấy từ đâu ra một bộ quần áo, “Cậu đi thay đi, coi có vừa người không?"
Mở quần áo ra, là bộ quần áo đồng phục sọc caro, phía trên còn gắn thêm cái tai thỏ.
Tống Gia Mạt: “Đây là cái gì vậy??”
Triệu Duyệt suy nghĩ chu đáo: “Tới lúc đó cậu cũng không thể cứ ở bên cạnh nhìn chúng mình được? Vậy không bằng trước hết đóng giả làm người phục vụ, có vấn đề gì thì mình còn có thể trực tiếp gọi cậu, thuận tiện lại tự nhiên.”
Tống Gia Mạt nắm lấy cái tai thỏ lông xù xù, cảm thấy khá có lý, lại mơ hồ cảm thấy, hình như có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.
Nhưng nhân viên phục vụ đều mặc như vậy, cô do dự một lát, cũng không nghĩ nhiều, đi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Làn da của cô gái nhỏ trắng nõn, khung xương lại nhỏ, được quần áo tô điểm lên, cả người tinh xảo đáng yêu không chịu được.
“Như trong truyện tranh bước ra ấy,” Bà chủ nhích lại gần, mắt sáng rực lên, “Bạn học, có thể thêm Wechat không? Sau này em có thời gian thì có thể đến làm việc bán thời gian, tiền lương trả theo ngày, trà sữa đảm bảo có đủ!”
Cuối cùng, Tống Gia Mạt bị bà chủ dùng hai ly trà sữa mua chuộc, giao Wechat của mình ra, cũng mang bộ đồng phục kia về nhà.
Lúc Trần Tứ về nhà, cô cũng vừa về không lâu, đang yên lặng nhìn cặp sách của mình, ngón tay kéo ra một đoạn vải dệt màu xanh da trời.
Thiếu niên liếc mắt nhìn qua.
“Thứ gì đó?”
Anh tùy tiện hỏi, vốn dĩ không để tâm, ai biết được cô lại bị dọa giật cả mình, lập tức cuộn thứ kia thành một cục, nhét toàn bộ vào trong cặp.”
“Không, không, không, không có gì……”
Sau đó Tống Gia Mạt ôm cặp một đường chạy đi, giống như chạy trốn vọt vào trong phòng.
…… Cô cũng không rõ vì sao bản thân mình lại muốn chạy, nhưng một giây kia nhìn thấy Trần Tứ, bản năng lập tức nghĩ đến dáng vẻ của mình mặc cái này ở trước mặt anh……
Giống như……. Lạ lạ.
Cô dùng sức vò vò mái tóc, vụt vào trong phòng tắm tắm rửa.
Vì tránh để bản thân mình lại nghĩ đến những nội dung kỳ lạ kia, cả một đêm này, cô đều dùng đề toán học làm tê liệt bản thân mình, đề hình quá khó, cô làm tới 12 giờ đêm mới nghỉ ngơi.
—— Điều này trực tiếp khiến cho ngày hôm sau cô ngủ quên, còn bị Triệu Duyệt gọi một cuộc điện thoại tới đánh thức.
“Trời ạ sao cậu vẫn còn ngủ!!” Triệu Duyệt ở đầu kia điện thoại điên cuồng thúc giục, “Chỉ còn một tiếng nữa! Cậu tới đây còn cần có thời gian, hai chúng ta còn cần phải bàn bạc đối sách nữa!”
“Mau chóng đánh răng rửa mặt —— Cậu ra khỏi ổ chăn chưa?”
“Ra rồi,” Tống Gia Mạt cắn bàn chải đánh răng, mơ hồ không rõ ràng, “Mình buồn ngủ quá.”
“Đừng buồn ngủ nữa!” Triệu Duyệt giống như một bà mẹ già, “Đánh răng xong thì đi rửa mặt, rửa xong rồi chưa? Chải tóc đi, sau đó đi thay quần áo, thay quần áo xong chưa?”
Tống Gia Mạt vừa tỉnh, đầu óc còn có chút mơ hồ, gần như là Triệu Duyệt nói cái gì, thì cô làm cái đó.
Thiếu nữ ngoan ngoãn thay quần áo xong, còn đứng trước gương chụp một bức ảnh.
Tóc dài đến vai hơi hơi uốn xoăn, là trời sinh cô mang theo mái tóc hơi xoăn nhẹ tự nhiên, váy xếp ly làm lộ ra cẳng chân cân xứng lại thẳng tắp, mắt cá chân tinh tế.
Triệu Duyệt: “Được rồi, bây giờ đeo kẹp tóc tai thỏ lên là có thể ra cửa rồi, cậu mau cúp điện thoại, sau đó đi ngồi xe.”
“Ừm.”
Tống Gia Mạt cúi đầu cúp điện thoại, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Cô hoàn toàn đắm chìm trong thể giới của bản thân mình, cái tai trên đỉnh đầu lắc lư lắc lư, dưới chân còn giẫm lên đôi dép lê móng vuốt mèo, loạch xoạch loạch xoạch đi về phía trước.
—— Sau đó đột nhiên dừng bước chân, ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt với Trần Tứ.
“……”
Thiếu niên đang ở trong phòng khách bóc bánh sandwich, ngón tay vòng qua túi nilon rồi dừng lại.
Trong nháy mắt Tống Gia Mạt cũng giật mình, tỉnh hẳn.
A a a a a ông trời ơi cứu con với ——
Phía sau lưng cô lửa thiêu lửa đốt, vẻ mặt lại cố hết sức duy trì bình tĩnh, giống như bình thường chào hỏi với anh:
“Anh hai, buổi sáng tốt lành.”
Khoảng chừng qua 0,2 giây, Trần Tứ thu hồi tầm mắt, thấp giọng trả lời.
“Ừm, chào.”
Cô cứng đờ đi về phía cửa, đang tưởng rằng đã thoát khỏi nanh vuốt của vận mệnh rồi, bỗng nhiên nghe thấy anh ở sau lưng giống như định mệnh mà mở miệng hỏi:
“Đây là thứ tối qua ở trong cặp của em?”
“……”
Không phải!! Không có!! Đừng hỏi nữa!!
“Đúng vậy, thế nào, cũng không tệ chứ.”
Cô căng da đầu nặn ra một nụ cười, vì để chứng minh mình cảm thấy không có vấn đề gì cả, còn rất cố tình mà khom lưng, học tư thế hầu gái trong truyện tranh thiếu nữ, đá lông nheo một cái:
“Em gái ngọt ngào Tiểu Mạt, kinh doanh online.”
“……”
Lần này đến phiên Trần Tứ trầm mặc.
Lúc Tống Gia Mạt đang tự hỏi bản thân mình nên nhảy sông Trường Giang tốt hay là nhảy sông Hoàng Hà thì tốt hơn, cuối cùng anh lại lần nữa mở miệng, giải cứu bầu không khí khó tả này:
“Đi làm gì thế?”
Cô ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy có hơi không giải thích được: “Tìm bạn học có chút chuyện.”
“Có chút chuyện cần phải mặc thành như thế này?”
Ánh mắt anh đã thu về lại lần nữa rơi xuống, tầm mắt giống như lông chim, từng tấc từng tấc lướt qua, Tống Gia Mạt bị nhìn đến nỗi toàn thân phát ngứa, muốn động lại không dám động.
Trần Tứ rũ mắt, nhìn về phía làn váy trên đầu gối cô.
“Váy ngắn rồi.”
Tất cả sự mất tự nhiên đều tan rã ngay một khắc này, cô chấn động phá vỡ lớp phòng thủ trong nháy mắt.
Tống Gia Mạt kinh ngạc: “Anh là người động núi từ thế kỷ trước xuyên tới sao?”
“……”
Hầu kết của Trần Tứ lăn lăn, nhàn nhạt nói: “Tùy em.”
Cuối cùng trạng thái cũng tự nhiên lên không ít, cô lục tìm huy hiệu của người phục vụ trong cặp sách, đột nhiên muốn giúp Triệu Duyệt điều tra thử, vì vậy lại nhích nhích đến bên người Trần Tứ.
“Aizz, anh, anh thích kiểu nữ sinh thế nào?”
Trần Tứ cũng không ngẩng đầu lên.
“Váy dài.”
“……”
Cô bĩu môi, “Vậy anh sống cô độc đến già luôn đi.”
Trần Tứ thấy cô xiêu xiêu vẹo vẹo đeo huy hiệu lên, giọng nói sáng sớm khàn khàn: “Đi ngay bây giờ sao? Không ăn gì?”
Cô lắc lắc đầu: “Không kịp rồi.”
Kết quả cô vừa đi tới cửa, Trần Tứ đã mở điện thoại lên, tùy tiện nhấn vài cái.
Giọng nữ máy móc không chút tình cảm thuật lại:
“Tác hại của việc không ăn bữa sáng: sỏi mật, ảnh hưởng đến tuổi thọ, phản ứng chậm chạp, nhanh chóng tăng cân, già yếu trước tuổi, thời kỳ mãn kinh, thể chất kém……”
…… Nguyền rủa cô?
Cô cắn môi dưới, tức giận bất bình quay đầu lại, nhanh chóng xông lên, dùng sức cắn hai miếng bánh sandwich trên tay Trần Tứ.
Anh còn chưa kịp ăn, hai miếng đầu đều vào trong miệng của cô.
Hai má của Tống Gia Mạt hơi hơi phồng lên, ánh đèn xoay hắt xuống, giống như một con hamster nhỏ.
Ngực cô phập phồng, giọng nói mơ hồ không rõ, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ăn rồi, anh trai thân ái của em.”
“Ừm,” Trần Tứ đưa đưa về phía trước, “Lại ăn hai miếng nữa.”
“……”
Bây giờ chính là cạn lời, vô cùng cạn lời.
Sau khi bị bắt ăn uống, cuối cùng Tống Gia Mạt cũng có thể rời đi.
Sau khi cô đi rồi, dì trong nhà mới từ phòng bếp đi ra, bưng một chén nấu nhiều hoành thánh, bất đắc dĩ cười cười: “Cũng không biết là vội cái gì.”
Trần Tứ rũ mắt.
Trên bánh sandwich còn lưu lại dấu răng chỉnh tề của cô, dường như làm cho hả giận.
Anh không có biểu cảm gì: “Ai biết em ấy.”
Sau đó xoay xoay cái bánh sandwich trên tay, từ một cạnh khác cắn xuống.
*
Mười lăm phút sau, Tống Gia Mạt đến quán cà phê, bà chủ phấn khởi vẫy vẫy tay với cô.
Vị trí đối diện Triệu Duyệt vẫn trống không.
Tống Gia Mạt: “Chắc là sắp tới rồi?”
“Ừm, hẹn 11 giờ, còn nửa tiếng nữa,” Triệu Duyệt vội vàng nói, “Cậu giúp mình nhìn xem, mình đeo lens màu nào sẽ đẹp hơn?”
Chọn lens xong, các cô lại nói chuyện một lát, lúc này Tống Gia Mạt mới chuyển chỗ đi đến quầy bar, định là làm quen quy trình, tránh để lát nữa rớt dây xích.
Cô không biết là, sau khi cô rời khỏi nhà không bao lâu, Trần Tứ cũng thay xong quần áo, xuất phát đến trường học.
Hôm nay anh bị người khác ép buộc kéo ra.
Đội bóng rổ kia nói anh vừa mới vào đội, cuối tuần cần phải cọ sát một trận, kết quả chẳng đánh bóng được mấy phút, nghe nói quán cà phê đối diện phố có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, tất cả đều không có hứng thú đánh bóng, nhanh như chớp đã nói đói bụng, muốn đến quán cà phê ăn.
Trần Tứ cạn lời, cùng bọn họ đi đến điểm mục tiêu, đang muốn rời đi, bị Lý Uy bên cạnh kéo quần áo: “Mẹ nó! Anh Tứ! Đó chẳng phải là hoa lài nhỏ nhà chúng ta sao?!?!”
Anh nửa tin nửa ngờ ngước mắt, chỉ nhìn thấy sau cửa sổ sát đất thật lớn, cô gái nhỏ đội đôi tai thỏ lảo đảo lắc lư, đang ở bên quầy bar vụng trộm ăn bánh quế.
Chocolate tan chảy chảy tới đầu ngón tay của cô, cô vươn đầu lưỡi phấn hồng ra, liếm cái kia một chút.
……
Tống Gia Mạt nhận được lời mời của bà chủ, nếm thử mẻ bánh quế mới ra lò, lại cảm thấy một mình mình hưởng dụng thì quá tội nghiệt, rất nhanh, nâng khối bánh ngọt đi đến trước bàn Triệu Duyệt.
Cô ra hình ra dáng: “Xin chào quý khách, đây là tiramisu của tôi gọi cho cô, ngụ ý là dẫn tôi đi, hi vọng buổi hẹn hò hôm nay của cô có thể thuận lợi ——”
Lời còn chưa nói xong, cửa lớn phía sau bị người đẩy ra.
Không khí biến hóa vi diệu, cô nhìn thấy kinh hỉ và tình yêu toát ra trong mắt của Triệu Duyệt.
Nhưng đồng thời, lại cảm nhận được ánh mắt nào đó rất quen thuộc, dừng ở trên đỉnh đầu mình.
Cứng đờ trong chốc lát, cô buông khay xuống, chầm chậm, chầm chậm quay đầu lại.
Giây tiếp theo, run giọng nói:
“…… Anh?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook