Cực Phẩm Song Tu
-
Chương 7
Trần Phong thoáng giật mình, rõ ràng đối phương vừa gọi tên của mình, hơn nữa ngữ khí cũng có vẻ không tốt đẹp gì.
Hắn nheo mắt nhìn, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một gã thanh niên y phục bắt mắt, bộ dáng có phần tiêu sái đang đạp chân lên một thanh phi kiếm từ từ hạ xuống.
Cảnh tượng này khiến Trần Phong thầm nghĩ: “Bản thân ta đã là Luyện Khí Kỳ viên mãn mà ngay cả công pháp đằng vân cũng chưa tu luyện qua, thật là mất mặt quá đi!”
Gã thanh niên ngạo nghễ nhìn Trần Phong nói:
“Ngươi là Trần Phong?”
Trần Phong đã tu luyện nhất chuyển Cửu Chân Tinh Thần nên tự nhiên thần thức mạnh mẽ phi phàm, vừa mới đảo qua liền phát hiện tu vi đối phương chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng thứ 12 thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thằng oắt con!
Chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng 12 mà dám trước mặt ta hô to nói lớn?
Trần Phong không thừa nhận ngay mà thản nhiên nói:
“Ngươi là ai?”
Gã thanh niên trông thấy diện mạo phi phàm của Trần Phong khẽ chau mày, hừ lạnh một tiếng khinh thường nói:
“Ta là Văn Lượng, đệ tử của Phạm Vân Chân Nhân.”
Ồ, hóa ra là đệ tử của lão già đó sao?
Chuyện lão mang ta vứt ở đây cho ta tự sinh tự diệt bao năm ta còn chưa tính toán.
Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Phong liền suy tính đến một khả năng.
Hắn bèn hỏi:
“Đến tìm Trần Phong có chuyện gì?”
Văn Lượng là đệ tử của Phạm Vân trưởng lão, ở ngoại viện này nào có ai mà không cung kính với hắn, dám dùng thái độ như Trần Phong mà nói chuyện ngang hàng với mình quả là lần đầu tiên.
Gã phóng thần thức kiểm tra liền phát hiện Trần Phong chỉ là một phàm nhân, trên người không hề có linh lực dao động thì như hiểu ra điều gì đó, gằn giọng nói:
“Ngươi là Trần Phong? Chính ngươi đã âm thầm quấy phá tình cảm giữa ta và Linh sư muội. Còn khiến sư muội hao tâm tổn trí truy tìm phương pháp cải tạo linh căn phàm thể. Hôm nay ta phải giết chết ngươi.”
Quả nhiên không sai?
Thằng oắt con này là vì Hoàng Linh mà đến tìm ta gây sự đây.
Nhưng nghe gã nói thì Hoàng Linh thực sự đối với ta rất tốt đó chứ! Không lẽ con bé này động lòng với ta rồi sao?
Trần Phong âm thầm cảnh giác, tu vi trên người sớm đã vận dụng Ngũ Hành Âm Dương Quyết che giấu.
“Sư huynh ngươi tìm nhầm chỗ rồi! Nơi này không có ai tên Trần Phong.”
Chuyện là Văn Lượng vốn có tâm ý với Hoàng Linh nhiều năm, vậy mà mấy lần biểu lộ đều bị đối phương lạnh lùng từ chối.
Gã bèn âm thầm điều tra phát hiện nàng thường đến dược viên gặp gỡ một kẻ tên là Trần Phong. Về việc Phạm Vân Chân Nhân cùng mang Trần Phong và Hoàng Linh về núi thì gã không hề hay biết.
Nhưng cũng thật kỳ lạ, tên Trần Phong này chỉ là phàm nhân, ngoài cái diện mạo tuấn tú một chút thì có gì thu hút sư muội của mình?
Chắn chắc là sư muội đã bị hắn lừa gạt!
Chợt nhớ đến việc Hoàng Linh mấy năm trước vẫn luôn tìm hiểu thông tin về việc cải tạo linh căn cho phàm nhân thì Văn Lượng càng tức giận.
Gã trợn tròn mắt quát lớn:
“Không phải nhiều lời! Dù ngươi có đúng là Trần Phong hay không thì hôm nay ta cũng phải cho ngươi một trận.”
Dứt lời, Văn Lượng đảo tay, định chém ra một kiếm.
Trần Phong chưa từng chiến đấu với người khác bao giờ nên trong lòng có chút căng thẳng và hồi hộp.
Muốn chết?
Trông thấy Văn Lượng vừa động, Trần Phong liền lập tức vận chuyển Cửu Chân Tinh Thần.
Văn Lượng đang hùng hùng hổ hổ bỗng nhiên nghe một tiếng hừ lạnh nổ ầm vang trong đại não, ý thức bị một luồng lực lượng kỳ dị đánh lạc đi, đầu óc lập tức trở nên quay cuồng đau đớn như có búa bổ.
Cả thân hình gã khựng lại.
Trần Phong một chiêu đắc thủ cảm thấy cao hứng, bèn lập tức triệu hồi ra linh phách bản mạng Hoàng Kim Chuyên.
Một âm thanh xé gió.
Oanh!
Hoàng Kim Chuyên nhanh như chớp giật nện thẳng vào ngực Văn Lượng khiến gã ói ra một vốc máu tươi, toàn thân bắn vọt ra đằng sau mấy trăm trượng mới rơi xuống đất.
Văn Lượng đau đớn như muốn ngất lịm đi nhưng cố gắng cắn mạnh đầu lưỡi duy trì thanh tỉnh.
Khoảnh khắc vừa rồi… Gã tưởng mình đã chết!
Khi cái viên gạch kỳ dị màu vàng kia bay đến gần, cảm giác tử vong bao phủ khiến cho gã muốn hồn phi phách tán.
Dường như chỉ cần một ý niệm của đối phương thì bản thân gã sẽ lập tức thần hồn lìa khỏi xác.
Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng sẽ không mang đến cho gã cảm giác kinh khủng đến như vậy!
Văn Lượng tròng mắt co rụt, biết rằng bản thân đã trêu chọc vào một tồn tại đáng sợ thì nén đau, hoảng sợ nói:
“Tiền bối xin tha mạng… Vãn bối… không biết là tiền bối ở đây thanh tu… Khụ khụ… ”
Gã tiếp tục ói ra một đống máu lớn, y phục trên người đã nhuộm đỏ.
Một lúc lâu sau.
Giọng nói lạnh lùng của Trần Phong truyền tới:
“Cút đi! Lần sau chớ xuất hiện trước mặt ta!”
“Còn nữa! Chuyện này không được truyền ra ngoài. Nếu không… Chết!”
Mấy câu này lọt vào tai, Văn Lượng tưởng chừng nghe được tiếng tiên gia, vội vàng vâng dạ rồi cố gắng lết thân mình rời khỏi.
Thấy gã rời đi, Trần Phong cũng không có ý định giết người diệt khẩu.
Cho dù Văn Lượng nói chuyện này cho Phạm Vân Chân Nhân biết thì đã sao?
Nhân quả trong chuyện này đều do Văn Lượng chủ động khiêu khích.
Hiện tại Trần Phong đã là Luyện Khí Kỳ viên mãn. Lạc Thần Môn lại đang trong thời kỳ sa sút, chỉ cần bộc lộ chút thiên tư thì hẳn là sẽ không gây khó dễ cho hắn.
Còn nếu Lạc Thần Môn không nói lý lẽ thì hắn sẽ phủi đít bỏ đi, tìm kiếm cơ duyên khác.
Trở về động phủ, nghĩ lại trận chiến chóng vánh vừa rồi Trần Phong có chút kích động.
Đối phó với Văn Lượng tu vi Luyện Khí Kỳ tầng thứ 12 hắn mới chỉ vận dụng có một thành công lực mà đã khiến gã trọng thương.
Nếu đấu với Trúc Cơ Kỳ, không biết ta có thể chiến thắng hay không?
Trần Phong có chút chờ mong.
Khoan đợi đã…
Không được…
Mẹ kiếp! Ta muốn yên ổn tu luyện…
Thiên Đạo bố láo bố toét… Rõ ràng là đang muốn lung lạc đạo tâm của ta!
. . .
Một tháng mau lẹ đi qua.
Không có đại sự gì xảy ra.
Xem chừng tên oắt con Văn Lượng cũng biết sợ, chắc là còn đang trốn ở đâu đó dưỡng thương.
Trong thời gian này Trần Phong đã hoàn toàn củng cố tu vi Luyện Khí Kỳ viên mãn, có thể tiến hành trùng kích Trúc Cơ bất kỳ lúc nào.
Chuyện này hắn không quá nôn nóng.
Mặc dù tu vi của hắn không tệ nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại rất ít ỏi, cho nên Trần Phong muốn dành thêm thời gian để rèn luyện thêm kỹ năng bảo vệ bản thân.
Đêm xuống.
“Phong đại ca… Người có ở trong đó không?”
Trần Phong đang tu luyện bỗng một âm thanh nhẹ nhàng truyền vào.
Thần thức của hắn thoáng động liền phát hiện trước động phủ của mình là thân ảnh xinh đẹp của Hoàng Linh.
Nàng đến đây làm gì?
Một lát sau.
Cánh cửa động phủ bật mở, Trần Phong tươi cười xuất hiện.
“Linh muội muội, đêm hôm khuya khoắt đến tìm ta không phải muốn bàn chuyện cưới hỏi đó chứ hả?”
Năm xưa chuyện cha nàng và cha hắn từng hứa hẹn hai nhà thông gia vẫn thường bị Trần Phong trêu ghẹo khiến nàng ngượng ngùng.
Nhìn diện mạo anh tuấn bất phàm của Trần Phong, trái tim của Hoàng Linh đập mạnh, hai tai bất giác nóng ran.
“Đại ca, không muốn mời muội vào trong động phủ sao?”
Trần Phong ngẩn người.
“Muội xinh đẹp như vậy, lại đang đêm hôm khuya khoắt, trong động phủ cô nam quả nữ với nhau, ta sợ ta sẽ ăn muội đó.”
Hoàng Linh mặt đỏ tía tai.
Năm nay nàng mười tám tuổi tròn nên những chuyện nam nữ tất nhiên hiểu đôi chút.
Chỉ là không rõ vì sao khi nghe Trần Phong nói vậy trong lòng nàng lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ, dường như có chút mong chờ.
“Đại ca xấu quá, đừng trêu chọc muội nữa.”
Trần Phong cười âm tà nhưng hành động lại trái ngược lời nói, nhanh chóng đưa hoàng Linh vào bên trong.
Hoàng Linh đặt mông ngồi xuống ghế đá, đảo mắt quan sát chung quanh.
Không gian bên trong động phủ có phần đơn giản, một bộ bàn ghế đá, một chiếc giường và vài thứ lặt vặt khác.
Trần Phong nhanh chóng ngồi đối diện, mỉm cười nói:
“Muội đến gặp ta gấp vậy hẳn là có chuyện gì quan trọng?”
Trần Phong bí mật thăm dò, không ngờ tu vi của Hoàng Linh tiến bộ rất nhanh, hiện tại đã đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng thứ 10 rồi.
Hoàng Linh ánh mắt ngập ngừng, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trần Phong giả bộ giận bảo:
“Chúng ta là thanh mãi trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau bái nhập Lạc Thần Môn, muội còn không tin tưởng ta sao?”
Nghe hắn nói mấy từ “thanh mai trúc mã” vẻ mặt nàng lại nhuốm hồng, vội nói:
“Không phải… Muội rất tin tưởng Phong đại ca… Chỉ là…”
Thoáng ngập ngừng, nàng bèn hạ quyết tâm nói:
“Phong đại ca, có phải là đại ca đã đánh Văn Lượng sư huynh trọng thương không?”
A…! Thằng oắt này không an phận! Lại dám đi tố cáo ta?
Trần Phong tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Văn Lượng sư huynh là ai? Có lợi hại lắm không? Chẳng lẽ lại là con của sư phụ muội?”
Hoàng Linh thành thật đáp:
“Không phải, Lượng sư huynh giống như muội, cũng là được sư phụ thu nhận từ bên ngoài nhân gian. Thời gian trước muội bế quan đột phá tu vi cho nên hôm nay mới ra ngoài. Lại nghe sư tỷ nói là Lượng sư huynh muốn tìm một người có liên quan đến muội tên… Trần Phong, cho nên muội bèn chạy tới tìm hắn.”
Ngừng một nhịp nàng kể tiếp:
“Muội vừa nhắc đến đại ca thì Lượng sư huynh bỗng trở nên sợ hãi, còn nói rằng từ nay về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt đại ca. Trông sắc mặt sư huynh tái nhợt, hẳn là mới trọng thương không lâu. Muội có hỏi thêm thế nào sư huynh cũng không trả lời! Cho nên… Cho nên…”
Lần trước gã bị Trần Phong xuất một chiêu tí nữa thì đi chầu ông bà ông vải, không sợ vỡ mật mới là lạ.
Trần Phong liền tiếp lời:
“Cho nên muội mới đến tìm ta phải không?”
Hoàng Linh gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Vâng!”
Nhớ ngày đó Văn Lượng từng nhắc đến chuyện Hoàng Linh từng bỏ không ít tâm sức tìm hiểu phương cách cải tạo tư chất phàm nhân cho hắn, Trần Phong có chút cảm động.
Hắn liền thản nhiên thừa nhận:
“Hôm đó hắn đến tìm ta gây sự, ta chỉ thuận tay đánh có một cái mà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook