Cực Phẩm Song Tu
Chương 8

Nghe Trần Phong nói xong, Hoàng Linh cả kinh:

“Sao có thể? Lượng sư huynh tu vi đã đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng 12 mà đại ca chỉ là…”

Trần Phong lười giải thích, liền thẳng thắn nói:

“Đại ca của muội đã là Luyện Khí Kỳ viên mãn, đối phó với hắn có gì khó?”

Hoàng Linh trở nên ngây ngốc, không tin vào tai mình hỏi lại:

“Đại ca là Luyện Khí Kỳ viên mãn?”

Để tránh cho nàng suy đoán lung tung, Trần Phong bèn bày ra một câu chuyện, đại loại là sau khi hắn tiến vào ngoại môn vài năm thì phát hiện bản thân có thể tu luyện, mà tính hắn không muốn gây sự chú ý nên trước nay vẫn luôn âm thầm lặng lẽ.

Nói đoạn hắn phóng thích linh lực trong người, khiến cho Hoàng Linh giật mình hoảng hốt mãi một hồi lâu mới ngớt.

“Chẳng lẽ năm đó kiểm tra tư chất linh căn sư phụ đã nhầm lẫn chăng?”

Trần Phong lắc đầu cười cười không nói gì.

Chuyện liên quan đến Vô Song Hệ Thống là bí mật cực lớn của hắn, sống để bụng chết mang theo, tuyệt đối sẽ không chia sẻ cho người nào khác.

Hắn cũng không muốn khoe khoang tư chất linh căn hoàn mỹ của mình ra, nếu có thể chỉ để lộ linh căn song hệ là đủ. Dẫu sao thì trong giới tu chân, song hệ đã là tư chất hiếm gặp.

Phô bày quá trớn sẽ kéo theo vô số phiền phức không cần thiết.

Hoàng Linh tò mò hỏi:

“Phải rồi, đại ca không có linh quyết sao có thể tu luyện?”

Trần Phong liền nói:

“Mấy năm trước ta tìm gặp Lê Hoàng sư huynh nhờ huynh ấy truyền thụ cho công pháp Lạc Thần Quyết của Lạc Thần Môn.”

Trần Phong từ lâu đã tính toán đến chuyện bị người khác dò hỏi nên đã sớm có sự chuẩn bị chu toàn.

Hoàng mập truyền thụ công pháp Lạc Thần Quyết cho hắn là sự thật, nhưng muốn hắn tu luyện thì còn khuya.

Ngũ Hành Âm Dương Quyết mới chân chính là thiên hạ vô địch!

Dường như giải tỏa được khúc mắc trong lòng, bỗng nhiên Hoàng Linh mặt mày tươi tỉnh, đôi mắt thoáng đọng hơi sương, cầm lấy tay Trần Phong nói:

“Tốt quá! Hóa ra là đại ca cũng có linh căn, nói không chừng còn tốt hơn cả của muội. Muội tu luyện mấy năm nay mới chỉ đạt Luyện Khí Kỳ tầng 12 mà đại ca đã chạm tới Luyện Khí Kỳ viên mãn rồi. Hihi… Đợi khi trở về muội nhất định sẽ bẩm báo với sư phụ để người thu nhuận đại ca.”

Đối với vị đại ca thân quen từ nhỏ này, trong lòng nàng thực vô cùng quan tâm. Nàng từng dò la phương pháp cải mệnh tư chất phàm nhân nhưng căn bản là vô vọng. Điều này khiến nàng rất phiền muộn!

Bây giờ thì tốt rồi! Đại ca không những có linh căn mà tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả nàng nữa.

Mỗi lần cùng đại ca nói chuyện nàng đều rất vui vẻ.

Hơn nữa… đại ca lại rất đẹp trai, trên người tỏa ra mị lực vô cùng làm cho trái tim nàng thường hay loạn nhịp.

Nghe nàng nói hết sức chân thành, Trần Phong trong lòng cảm động nhưng vẫn nghiêm mặt bảo:

“Hiện tại ta đang trong thời điểm chuẩn bị Trúc Cơ nên không muốn bị ngoại nhân ảnh hưởng, hi vọng muội hãy giữ bí mật này dùm ta.”

Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng ve vuốt bàn tay mềm mại của Hoàng Linh khiến nàng hoảng hốt “a” lên một tiếng.

Hoàng Linh bị hắn tập kích, lập tức nàng có một cảm giác dường như từ lòng bàn tay Trần Phong truyền đến từng đợt từng đợt khí nóng xuyên thấu trái tim nhỏ bé của nàng.

Hai gò má nàng ửng hồng, trái tim đập dữ dội, nàng nhẹ nhàng nói:

“Đại ca, người đừng chọc ghẹo muội nữa mà!”

Trần Phong thầm nghĩ:

Rõ ràng là nàng nắm lấy tay ta trước, mà ta chỉ thuận thế mở đường, bây giờ lại đổ thừa ta chọc ghẹo nàng là sao?

Con gái thật là quá khó hiểu!

Tuy nhiên da mặt hắn rất dày, không hề buông tay ra mà còn nắm chặt hơn, nhẹ nhàng mân mê lòng bàn tay nàng hồi lâu.

Hoàng Linh cảm thấy trong lòng như có con nai chạy loạn. Toàn thân nàng nóng lên, đôi chân không kìm nổi mềm nhũn ra, thân thể cũng bắt đầu run lên.

Trần Phong trong lòng hớn hở, xem chừng hôm nay đại sự có thể thành liền thi triển công phu tán gái.

“Linh muội! Là nàng lo ta bị thương giống tên Văn Lượng đó nên cố ý chạy qua thăm ta sao?”

Nghe thấy lời của Trần Phong, Hoàng Linh mới giật mình nhớ lại mục đích của nàng đến đây, bèn vội vàng nói:

“Lúc nghe sư tỷ nói Lượng sư huynh đến tìm đại ca mà muội lo lắng muốn chết. Chỉ sợ huynh ấy sẽ làm hại đến đại ca.”

Sự quan tâm và chân thành đó khiến cho Trần Phong cảm thấy có một cảm giác vô cùng ấm áp đang dâng lên trong lòng.

Tâm tư của Hoàng Linh dành cho mình Trần Phong đã thấu hiểu phần nào.

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Hoàng Linh chợt hỏi:

“Hoàng Linh! Muội thấy ta là người thế nào?”

Đã tháo bỏ được tảng đá trong lòng bấy lâu nên Hoàng Linh không còn lo lắng nữa, bèn ngập ngừng đáp:

“Đại ca là người rất tốt, từ nhỏ đến lớn ta nói chuyện với đại ca đều rất vui vẻ.”

Ồ, Phong ca ta lại là người ưu tú, bác ái đến vậy sao?

Tại sao ta lại không biết vậy nhỉ?

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng chân thành nói:

“Thực ra thì ta cũng rất thích muội!... À… à… Ý ta là rất thích nói chuyện với muội!”

Hoàng Linh nét mặt chợt ửng đỏ, trái tim nhảy múa điên cuồng, lấy hết dũng khí cắn môi khẽ giọng nói:

“Đại ca, muội rất thích huynh.”

Nói xong nàng lao vào lòng hắn, lúc này hai má đã nhuốm một màu đỏ rực.

Trần Phong thầm nghĩ: “Ài, mị lực tuyệt đỉnh vô song của ta quả nhiên lợi hại.”

Có cơ hội mà không nắm lấy thì đúng là đồ ngốc.

Trần Phong liền nhanh tay ôm chặt thân hình mềm mại không xương của Hoàng Linh vào lòng.

Mùi hương thơm tuyệt diệu từ trên người nàng tỏa ra khiến cho hắn rạo rực khôn tả.

Hoàng Linh không kịp phòng bị gì, chiếc eo thon nhỏ trong chốc lát đã bị đôi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Trần Phong ôm chặt.

Nàng không thể động đậy phản kháng gì được, chỉ có thể ngoan ngoãn nép vào trong lồng ngực của hắn.

Hai cơ thể nóng hổi dính chặt vào nhau.

Khí tức đàn ông mạnh mẽ phát ra từ cơ thể của Trần Phong khiến cho hơi thở của Hoàng Linh càng gấp gáp, muốn giãy dụa nhưng toàn thân không hề có một chút sức lực.

Trần Phong ôm lấy thân thể nàng vào lòng, tận hưởng mùi hương nhè nhẹ toát ra từ cơ thể nàng, hơi thở ngày càng nhanh, ôm nàng càng lúc càng chặt hơn, dường như muốn nàng hoàn toàn hoà nhập vào cơ thể mình vậy.

Hoàng Linh dính chặt trên người hắn không dám thở mạnh, bộ ngực đầy đặn nhô cao ép vào lồng ngực Trần Phong mang đến cho hắn một khoái cảm lạ thường.

Kiếp trước Trần Phong từng trải qua chuyện nam nữ nên rất có kinh nghiệm, nhân dịp đối phương đang phòng bị lơi lỏng liền di động hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng nàng, rồi dần dần di chuyển xuống phía dưới vuốt ve đến cặp mông đầy đặn mềm mại của nàng.

“Phong đại ca…”

Hoàng Linh kêu khẽ một tiếng, trên mặt là một dải mây hồng, cảm giác bản thân bị đại ca nắm trong lòng bàn tay vừa xấu hổ lại vừa kích thích.

Trần Phong thế công dũng mãnh, chậm rãi mà chắc chắn, khiến cho Hoàng Linh chỉ biết nhắm chặt hai mắt chịu trận.

Hắn nhẹ nhàng mân mê xoa nắn cặp mông một hồi, rồi dần dần di chuyển về phía trước giữa hai chân nàng, tiếp xúc với một vùng hoa cỏ.

Con mẹ nó!

Cơ thể của nàng thật quá tuyệt, là cực phẩm nhân gian a!

Trần Phong bùng nổ, thần khí đệ nhất thiên hạ Nhất Trụ Kình Thiên hùng dũng vươn lên chống trời.

Tuy là còn cách một lớp y phục nhưng Hoàng Linh vẫn cảm nhận thấy một vật gì đó nóng bỏng nhẹ nhàng tiếp xúc với cơ thể nàng.

Đây là thứ gì? Chẳng lẽ là vũ khí đại ca mang theo bên mình sao?

Theo vô thức nàng đưa tay cầm thử lấy.

Trần Phong rên hừ một tiếng sướng khoái, Nhất Trụ Kình Thiên lại càng bạo phát thần uy.

Hoàng Linh dường như nhận ra điều gì, trong nháy mắt nàng kêu lên một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ e thẹn vô cùng, trong lúc quan trọng ý thức quay trở về, vội vàng nói:

“Đại ca… Người muốn làm gì?”

Trần Phong trong lòng rạo rực, ghé tai Hoàng Linh thổi nhẹ một hơi nói:

“Ta muốn cùng muội song tu.”

Nói đoạn hắn bỏ qua hết thảy, cúi đầu xuống mạnh bạo hôn lên đôi môi nàng.

Cái miệng tham lam của hắn như một con mãnh thú, hung hăng mút lấy mút để lưỡi của đối phương, cảm giác ngọt ngào, khó diễn tả hết bằng lời.

Hoàng Linh là một cô gái ngây thơ trong trắng, mặc dù lên núi tu luyện mấy năm nhưng vẫn chưa từng nếm trải mùi vị luyến ái yêu đương. Mà Trần Phong lại là người mà trong lòng nàng thầm yêu thích cho nên trong lúc này vừa e thẹn lại vừa cố gắng phối hợp cùng với hắn, mặc cho bàn tay hắn tác oai tác quái trên cơ thể mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương