Cực Phẩm Song Tu
-
Chương 5
Chợt nhớ đến chuyện Trần Phong không có linh căn tư chất nàng bỗng cảm giác mất mát kỳ lạ.
Trong mắt nàng thì Trần Phong chỉ là một phàm nhân bình thường, cuộc đời này khó có thể bước ra ngoài phạm vi ngoại viện.
“Đợi mấy năm nữa muội đạt tới Trúc Cơ Kỳ là có thể về thăm nhà một chuyến. Khi đó đại ca muốn về chung với muội không? Muội có thể cầu xin sư phụ dẫn đại ca đi cùng.”
Sư phụ trong miệng nàng nhất định là Phạm Vân trưởng lão rồi.
Nghe nàng nhắc đến “nhà”, Trần Phong thoáng trầm mặc, mấy năm nay hắn cũng luôn nhớ đến cha mẹ của hắn ở kiếp này.
Ánh mắt kỳ vọng của cha…
Nụ cười hiền hòa của mẹ…
Trải qua hai kiếp nhân sinh, rốt cuộc Trần Phong cũng hiểu được thế nào là hai chữ “gia đình”.
Hắn gật đầu mỉm cười ôn hòa nói:
“Nếu được vậy thì tốt quá! Cảm ơn muội!”
Hai người im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Hoàng Linh phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
“Sư phụ kêu muội đến đây thu thập một ít thảo dược.”
“Được, muội cứ tự nhiên! Hoàng sư huynh có việc phải ra ngoài có lẽ một đoạn thời gian nữa mới trở về.”
Hoàng Linh vào vườn thảo dược chừng nửa canh giờ liền trở ra, trước khi rời đi còn tặng cho Trần Phong một bình thuốc nhỏ, dặn rằng sau này nếu có đau ốm chỉ cần dùng một viên là sẽ mau chóng bình phục.
Trần Phong không từ chối mà vui vẻ nhận lấy, sau đó tiễn nàng một đoạn mới lặng lẽ trở về động phủ.
Con bé này, không phải đã bị mị lực của ta mê hoặc rồi đó chứ?
. . .
Đoạn thời gian sau cũng không có ai đặt chân đến dược viên làm phiền Trần Phong nữa.
Gần 3 tháng, cuối cùng Hoàng mập cũng quay trở lại.
Gã đến tìm Trần Phong hỏi han tình hình một lúc rồi nhanh chóng chạy về động phủ của mình.
Trước mắt Trần Phong liền hiện lên thông báo của hệ thống.
[ Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên nhận được quà tặng tân thủ linh phách bản mạng. Vui lòng chọn thuộc tính linh phách. ]
Tiếp tục.
[ Một, linh phách công kích. ]
[ Hai, linh phách phòng ngự. ]
Rất nhanh, Trần Phong liền đưa ra lựa chọn linh phách công kích.
Hiện tại mặc dù hắn đã là Luyện Khí Kỳ tầng 8 nhưng xét về thủ đoạn tấn công vẫn là con số không.
[ Chúc mừng chủ nhân nhận được linh phách bản mạng Hoàng Kim Chuyên, cấp bậc hiện tại sơ cấp hoàng linh phách, có thể tăng cấp, thực lực chủ nhân càng cao lực tấn công của Hoàng Kim Chuyên càng lớn. Linh phách bản mạng bị phá hủy sẽ khiến người sở hữu bị trọng thương, thậm chí có thể dẫn đến tử vong. Lực sát thương hiện tại có thể vượt cấp trực tiếp diệt sát đối thủ. ]
[ Linh phách bản mạng được chia thành 4 giai đoạn, từ thấp đến cao là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên. Mỗi giai đoạn còn được chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Linh phách tồn tại trong khí hải, được nuôi dưỡng bằng linh khí ở đan điền. Linh phách là tồn tại cực hiếm gặp, trong cả vạn tu sĩ mới có xác xuất nhỏ sinh ra một người có linh phách. ]
Linh phách bản mạng Hoàng Kim Chuyên?
Linh phách bản mạng bị phá hủy sẽ khiến người sở hữu bị trọng thương, thậm chí có thể dẫn đến tử vong?
Điều này…
Quá nguy hiểm, không đến lúc vạn nhất thì ta tuyệt đối không sử dụng!
Trần Phong bị dọa cho giật mình, nhưng nghĩ đến độ quý hiếm của linh phách thì khuôn mặt khẽ giãn ra, cười to mấy tiếng.
Ha ha…
Lần này nhặt được bảo bối thật rồi!
Trần Phong liền lập tức kiểm tra khí hải, sau một thoáng khó khăn rốt cuộc cũng triệu hồi được linh phách bản mạng Hoàng Kim Chuyên ra bên ngoài.
Lúc này, lơ lửng trước mặt hắn là một vật có kích thước nhỏ gọn, hình khối chữ nhật, bên ngoài phủ một màu hoàng kim lấp lánh, ở giữa có bốn cái lỗ tròn, trên bề mặt là những hoa văn giống như vảy rồng.
Nếu nhìn qua thì quả thực hình dạng rất giống với một viên gạch, nhưng nếu nhìn kỹ thì…
Con mẹ nó!
Không đùa đó chứ?
Nhìn ngang nhìn dọc thế nào đi nữa thì đây vẫn là một viên gạch??
Trần Phong dở khóc dở cười, không ngờ cái linh phách bản mạng vũ khí của mình lại đặc biệt đến vậy.
Hắn đưa tay bắt lấy Hoàng Kim Chuyên.
Ồ, rất vừa tay nha…
Một cảm giác khí huyết tương liên khí huyết dâng tràn.
Nếu trong chiến đấu cầm “viên gạch” này đập hoặc ném thẳng vào mặt đối thủ không phải là rất sảng khoái hay sao?
Một lát Trần Phong cười phá lên:
“Ha ha… Linh phách bản mạng của Phong ca ta quả nhiên uy vũ bất phàm.”
Trần Phong tấm tắc cảm thấy kỳ lạ, không ngừng đùa nghịch Hoàng Kim Chuyên trong tay mình.
. . .
Trải qua hai năm yên bình.
Trần Phong không trễ nải việc tu hành, một đường thẳng tiến, 15 tuổi đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai.
Để đẩy nhanh tốc độ, Trần Phong đã tiêu tốn hết gần 200 viên linh phạch trung phẩm.
Ngũ hành kim, mộc, thổ, thủy, hỏa đều tăng tiến đồng nhất, đều là Luyện Khí Kỳ tầng 13.
Lấy tư chất của Trần Phong nếu chuyên tâm tu luyện một loại thuộc tính có lẽ hắn đã sớm đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng 15 rồi. Nhưng căn bản hắn muốn xây dựng vững chắc nền tảng để sau này thuận lợi Trúc Cơ, cho nên trong lúc tu luyện đều chú ý thời gian phân bổ công bằng cho đầy đủ 5 hệ.
Hoàng Linh có đến vài lần, sau khi thu thập thảo dược lại cùng Trần Phong hàn huyên đôi chút rồi rời đi.
Mỗi lần trò chuyện, bị hắn trêu chọc thì gương mặt nàng lại đỏ rực.
Nhưng phải nói rằng càng lớn thì Hoàng Linh diện mạo càng nổi bật, mang theo vẻ đẹp thanh xuân ấm áp. Đôi mắt trong trẻo như nước, lông mày đẹp đẽ cân đối, môi hồng răng trắng, khiến cho ai nấy nhìn vào đều cảm thấy rung động.
Trần Phong mở bảng thông tin kiểm tra vận mệnh.
[ Danh tính: Trần Phong ]
[ Tuổi thọ: 15/158 ]
[ Danh vọng: 0/0 ]
[ Chủng tộc: Phàm nhân ]
[ Tu vi: Luyện Khí Kỳ tầng 12 ]
[ Linh căn tư chất: Hoàn mỹ bao gồm Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ]
[ Thể chất: Tuyệt thế Cửu Dương Thần Thể ]
[ Thần thông: Không ]
[ Linh bảo: Không ]
[ Linh phách bản mạng: Sơ cấp Hoàng giai Hoàng Kim Chuyên ]
[Tư chất đính kèm: Đỉnh cấp luyện đan, đỉnh cấp luyện bảo ]
[ Mị lực tuyệt thế vô song. ]
[ Công pháp song tu tuyệt thế: Hợp Thể Âm Dương Công ]
[ Linh quyết thượng cổ: Ngũ Hành Âm Dương Quyết ]
[ Đánh giá vận mệnh: 9 sao ]
Không tệ! Tuổi thọ hiện tăng lên 158 năm.
Theo tính toán của Trần Phong sẽ cần thêm khoảng vài năm nữa để toàn bộ ngũ hành thuộc tính đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng mười lăm. Sau đó chuẩn bị cho quá trình áp súc tiến lên Trúc Cơ Kỳ.
Hắn tu luyện là thượng cổ linh quyết Ngũ Hành Âm Dương Quyết nên yêu cầu về mật độ linh khí cực lớn.
Càng tu luyện lên cao Trần Phong càng cảm thấy tốc độ của mình có chút chậm lại, nếu không phải hắn có 1.000 viên trung phẩm linh thạch thì khó mà đạt được kết quả như hiện nay.
Nghe nói ở nội viện nồng độ linh khí cao hơn ngoại viện rất nhiều. Xem ra sắp tới phải nghĩ cách vào nội viện một chuyến, nếu không ngày sau tu vi khó mà tịnh tiến.
Nhưng mục tiêu trước mắt vẫn là Trúc Cơ, nếu không dẫu có vào được nội viện cũng khó mà đạt được nhiều cơ duyên.
Về việc bản thân sở hữu tư chất linh mạch hoàn mỹ thì hắn lại không muốn bại lộ quá sớm.
Nói đùa sao, trải qua hai kiếp sống hắn hiểu rõ ở trên thế gian này người càng nổi bật thì càng dễ trở thành đích nhắm cho kẻ khác.
Nhất là đám thiên kiêu, có ai mà xung quanh không có một đám kẻ thù bủa vây?
Trần Phong càng ngẫm càng thấy chí lý.
Trừ phi ta có sức mạnh tuyệt đối, bằng không nhất định phải khiêm tốn ẩn núp tu luyện.
Có hệ thống bảo kê, lại có Ngũ Hành Âm Dương Quyết cực hạn đến Độ Kiếp Kỳ, ta chỉ cần nỗ lực tu luyện thì thành tựu ngày sau tự nhiên rực rỡ.
. . .
Một địa phương thuộc phạm vi ngoại viện Lạc Thần Môn.
Trong một tiểu đình có hai người, một nam một nữ.
Gã kia tuổi chừng đã ngoài 30, diện mạo cũng có chút bắt mắt.
Bên cạnh là một thiếu nữ có gương mặt thanh tú, da trắng dáng xinh, mặc dù thân thể chưa thành thục nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp kinh diễm vô cùng.
“Sư muội, thời gian gần đây ta nghe nói muội đang tìm hiểu thông tin về việc cải tạo linh căn của phàm nhân? Chẳng lẽ trong tu luyện có chuyện gì vướng mắc chăng?
Thiếu nữ này chính là Hoàng Linh, còn gã nam nhân kia là sư huynh của nàng, tên gọi Văn Lượng tu vi Luyện Khí Kỳ tầng 9.
Hoàng Linh nhíu mày đáp:
“Không có gì! Chỉ là ta có chút tò mò nên muốn tìm hiểu qua cho biết mà thôi.”
Văn Lượng lắc đầu nói:
“Chuyển nghịch thiên cải mệnh rất khó, họa may cũng chỉ có lão tổ Lạc Thần Môn mới có thể thực hiện. Hơn nữa người được cải mệnh e là thành tựu trong tương lai cũng hạn chế.”
Lão tổ Lạc Thần Môn!
Đây là cường giả thần bí nhất của môn phái, đến ngay cả sư phụ nàng là Phạm Vân trưởng lão cũng chưa từng có cơ hội diện kiến.
Thấy sắc mặt thất vọng của Hoàng Linh, gã Văn Lượng bèn sáp tới cầm lấy tay nàng, khẽ nói:
“Sư muội đừng quá lo lắng! Nói không chừng còn có biện pháp khác.”
Mùi hương thơm trinh nữ từ cơ thể nàng tỏa ra khiến cho Văn Lượng trở nên si ngốc.
Hoàng Linh vội vàng né tránh, thần sắc tức giận hừ lạnh một tiếng:
“Lượng sư huynh, xin hãy tự trọng!”
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong mắt Văn Lượng hắt ra một tia âm lãnh, gằn giọng:
“Hừ! Sư muội, đợi ta Trúc Cơ thành công tiến nhập thành đệ tử nội môn nhất định sẽ bắt ngươi về làm đạo lữ song tu. Ngươi sẽ không thoát khỏi bàn tay của ta đâu, hắc hắc…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook