Cực Phẩm Song Tu
-
Chương 4
Nếu để Hoàng mập biết được Trần Phong chỉ trong bốn ngày đã bước vào Luyện khí kỳ tầng một thì chắc nhồi máu cơ tim mà chết, bởi vì gã mất 3 năm mới bước vào Luyện khí kỳ tầng 1, lại mất thêm 4 năm mới đột phá vào tầng hai.
Lúc này Trần Phong cảm thấy bản thân có sự biến hoá vô cùng lớn, một nguồn sức mạnh mới mẻ, sung mãn chảy khắp từng thớ da thịt, trong lòng không nhịn được liền muốn động tay chân một phen.
[ Chúc mừng chủ nhân thành công bước vào Luyện khí kỳ, nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên. ]
Còn có phần thưởng?
Trần Phong hai mắt sáng như đuốc, nhanh chóng xác nhận.
[ Chúc mừng chủ nhân bốc thăm phần thưởng ngẫu nhiên nhận được 1000 viên linh thạch trung phẩm. ]
Nhiều vậy sao?
Trần Phong trợn tròn mắt.
Mấy năm nay nói chuyện cùng Hoàng mập nên hắn rất rõ ràng, trong giới tu chân linh thạch vốn là một loại khoáng thạch, tồn tại trong tự nhiên, bản thân nó tràn ngập thiên địa linh khí, đối với tu sĩ có tác dụng cực lớn.
Linh thạch sau quá trình sàng lọc tạp chất sẽ được gia công theo hình dáng nhất định, kích thước to bằng đầu ngón tay cái.
Tu sĩ khi tu luyện có thể tiến hành thu nạp nguồn linh khí tồn tại trong linh thạch, đẩy nhanh quá trình tiến cấp. Tuy nhiên, phương pháp này chỉ áp dụng cho cảnh giới từ Kim Đan Kỳ trở xuống, trên Nguyên Anh công hiệu rất nhỏ.
Ngoài ra, linh thạch còn có công dụng làm nguyên liệu để chế tạo linh bảo, linh cụ và linh trận. Cho nên, linh thạch trở thành thứ quan trọng bậc nhất tại giới tu chân, có giá trị rất cao.
Linh thạch được chia thành bốn loại: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Tỉ lệ quy đổi là 1/1000.
1000 viên linh thạch trung phẩm nếu đổi ra sẽ được 10.000 viên linh thạch hạ phẩm.
Mà theo cách nói của Hoàng mập thì mỗi năm đệ tử ngoại môn như hắn cũng chỉ được 100 viên linh thạch hạ phẩm mà thôi.
Vô Song hệ thống thật quá cường đại!
Ta thích!
Trần Phong mở giao diện cá nhân kiểm tra.
[ Danh tính: Trần Phong ]
[ Tuổi thọ: 10/85 ]
[ Danh vọng: 0/0 ]
[ Chủng tộc: Phàm nhân ]
[ Tu vi: Luyện Khí Kỳ tầng 1 ]
[ Linh căn tư chất: Hoàn mỹ bao gồm Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ]
[ Thể chất: Tuyệt thế Cửu Dương Thần Thể ]
[ Thần thông: Không ]
[ Linh bảo: Không ]
[Tư chất đính kèm: Đỉnh cấp luyện đan, đỉnh cấp luyện bảo ]
[ Mị lực tuyệt thế vô song. ]
[ Công pháp song tu tuyệt thế: Hợp Thể Âm Dương Công ]
[ Linh quyết thượng cổ: Ngũ Hành Âm Dương Quyết ]
[ Đánh giá vận mệnh: 9 sao ]
Bảng thông tin không thay đổi quá nhiều, duy chỉ có tuổi thọ của hắn là đã tăng lên được 6 năm.
Bỏ vốn mấy ngày có thêm 6 năm tuổi thọ?
Trần Phong kích động cười lớn một tiếng.
Không sai… Đây mới chính là thế giới dành cho hắn.
Trong bảng thông tin hắn còn để ý đến công pháp Hợp Thể Âm Dương Công, đây là công pháp đính kèm khi hắn nhận phần thưởng mị lực tuyệt thế vô song.
Suy nghĩ một chút, hắn liền quyết định tiến thành truyền thừa Hợp Thể Âm Dương Công.
[ Hợp Thể Âm Dương Công, nguồn gốc không rõ, là một bộ công pháp tuyệt thế song tu, bao gồm sáu mươi chín tuyệt kỹ, thông qua hoạt động nam nữ luyến ái để đẩy nhanh quá trình trao đổi khí, lấy âm bổ dương, lấy dương bổ âm, bồi bổ cho nhau, tu luyện cho nhau, kích thích quá trình tu luyện đôi bên tăng vọt. ]
[ Hợp Thể Âm Dương Công cần một nam một nữ, mỗi lần tu luyện đều phải giao hợp để tiết ra dương tinh cùng âm tinh vì đối phương trợ lực, cộng hưởng lại với nhau để đạt tới hiệu quả tu luyện cao nhất. ]
“Quá đã! Đây đúng là cực phẩm!”
Khởi đầu công pháp nêu rõ Âm Dương là khởi nguồn của vạn vật trên đời, vận hành theo nguyên lý âm thu hút dương, dương thu hút âm, âm đẩy âm, dương đẩy dương, trong âm có dương, trong dương có âm, cực âm sinh dương, cực dương sinh âm.
Đối với con người, nam giới là dương, nữ giới là âm, thể xác con người là dương, tâm hồn là âm.
Độc dương không sinh!
Độc âm không thành!
Âm dương giao hợp chính là đạo của trời đất!
Trần Phong tinh thần kích động tìm hiểu kỹ càng 69 tuyệt kỹ song tu.
Mỗi tuyệt kỹ là một tư thế khác nhau, bao gồm một thân người nam ôm một thân người nữ, cả hai người đều không một mảnh vải che thân, giống như hoà hợp thành một thể.
Điểm kết nối cơ thể người nam và nữ có một lộ tuyến màu đỏ nhỏ bằng sợi chỉ, đại biểu cho đường đi của luồng tinh khí âm dương.
Trong vòng mấy canh giờ hắn đã hoàn toàn ghi nhớ phương pháp tu luyện và sáu mươi chín tuyệt kỹ trong Hợp Thể Âm Dương Công.
Mặc dù kiếp này thân thể của hắn mới chỉ là đồng tử 10 tuổi nhưng ở kiếp trước thì cũng đã trải nghiệm qua cảm giác tuyệt vời này, cho nên Trần Phong cảm thấy thực sự quá ư bội phục tiền nhân, không ngờ có thể sáng tạo ra một bộ công pháp cực phẩm như vậy.
“Hợp Thể Âm Dương Công tuyệt! Không ngờ trong chuyện quan hệ nam nữ lại có nhiều khúc chiết ly kỳ đến vậy.”
Trần Phong vừa nhìn là đã yêu thích muốn tu luyện ngay và luôn.
Chỉ có điều, thân thể này còn non xanh quá, đến lông chim còn chưa mọc thì lấy đâu ra “nguyên liệu” để mà song tu?
Hừ!
Ta nhịn…
Đợi vài năm thân thể này phát dục thành thục nhất định ta phải thử qua một chút mới được.
. . .
Thoáng chớp mắt.
Thời gian ba năm cấp tốc qua đi.
Trần Phong đã 13 tuổi, thành công đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tám.
Ngũ hệ thuộc tính kim, mộc, thổ, thủy, hỏa đều đạt được trạng thái cân bằng ở Luyện Khí tầng tám.
Trần Phong không quá đắc ý, bởi vì hắn biết cấp bậc này chỉ là vừa từ người phàm tẩy tủy tiến vào thế giới tu tiên, tố chất cơ thể chỉ mạnh hơn người thường một chút, cũng là tầng thấp nhất trong thế giới tu tiên.
Nói cũng lạ, đã năm năm kể từ ngày hắn đặt chân đến Lạc Thần Môn nhưng vị trưởng lão Phạm Vân Chân Nhân không hề xuất hiện thêm bất kỳ lần nào.
Trần Phong thầm suy đoán hẳn là Phạm Vân cho rằng hắn không có linh căn tư chất nên mới bỏ qua. Có lẽ quyết định đưa hắn về đây cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời năm ấy mà thôi.
Nghĩ tới cô bé Hoàng Linh đáng yêu năm đó, chẳng rõ bây giờ đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi?
Đúng lúc này bỗng một âm thanh từ ngoài vọng vào.
“Phong hiền đệ có trong động phủ không?”
Là Hoàng mập?
Hắn tìm ta có chuyện gì?
Đã lâu không gặp vị sư huynh mập này, Trần Phong có phần nhung nhớ, bèn rời khỏi động phủ ra ngoài một chuyến.
Để tránh lùm xùm không cần thiết, Trần Phong quyết định không biểu lộ tu vi của mình, vẫn bảo trì trạng thái phàm nhân.
Hoàng mập cũng vừa mới kết thúc bế quan một thời gian dài, tu vi hiện tại rốt cuộc cũng đã đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng thứ ba.
Gặp Trần Phong, hắn hồ hởi nói:
“Ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến chừng ba tháng sau mới quay trở về. Phiền hiền đệ trông coi dược viên giúp ta.”
Trần Phong chưa trả lời thì trong đầu đã hiện lên một thông báo của hệ thống.
[ Nhiệm vụ đầu tiên: Lê Hoàng ủy thác trông coi dược viên, chủ nhân có hai sự lựa chọn ]
[ Một, đồng ý: Sau khi hoàn thành nhận được một linh phách bản mạng. ]
[ Hai, từ chối: Bị mất đi hảo cảm của Lê Hoàng, sau một tháng sẽ bị trục xuất khỏi Lạc Thần Môn. ]
Ồ, còn có nhiệm vụ nữa sao?
Linh phách bản mạng là cái quái gì?
Từ chối sẽ bị trục xuất khỏi tông môn sao?
Mẹ kiếp! Nhất định là thằng mập này giở trò.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì gã mập không phải con người như vậy. Lẽ nào nếu ta từ chối sẽ dẫn đến một hồi nhân quả khác?
Mà thôi, dẫu gì thì nhiệm vụ này cũng không quá khó khăn, Trần Phong chẳng thèm hỏi đến việc đối phương đi đâu, chỉ gật đầu đáp:
“Được! Ta sẽ canh chừng dược viên. Sư huynh cứ yên tâm!”
Lê Hoàng vui mừng trò chuyện thêm vài câu, bỗng hỏi:
“Phong hiền đệ, vì sao ta có cảm giác ngươi khác hơn so với mấy năm trước?”
Trần Phong cười cười:
“Chắc là ta trưởng thành hơn!”
“Ngươi không tu luyện sao? Ta không cảm nhận được khí tức của Luyện Khí Kỳ?”
“Không vội, thêm vài năm ăn no ngủ kỹ nữa ta sẽ bắt đầu tu luyện.”
Hoàng mập nhíu mày nhưng tính gã phổi bò nên cũng không nghĩ nhiều, khách sáo dăm ba câu rồi rời nhanh chóng rời đi.
Khu vực dược viên vốn chỉ có hai người, Hoàng mập vắng mặt thì dĩ nhiên Trần Phong sẽ là người tiếp quản.
Thời gian sau đó, Trần Phong vừa tu luyện vừa tranh thủ để ý đến dược viên.
Một ngày kia, bỗng một đạo âm thanh truyền tới.
“Xin hỏi Lê Hoàng sư huynh có ở đây không?”
Trần Phong đang ngồi trong động phủ khẽ động, thần thức bí mật tỏa ra liền phát hiện bên trong phạm vi dược viên xuất hiện một thiếu nữ tuổi chừng mười hai, mười ba tuổi.
Người này Trần Phong cũng không lạ lẫm gì, chính là cô bé Hoàng Linh từng được Phạm Vân đưa về chung cùng hắn.
Cửa động hé mở, Trần Phong nhanh chóng đi ra, tiến về phía Hoàng Linh nói:
“Hóa ra là Linh muội muội, đã lâu không gặp.”
Hoàng Linh ánh mắt to tròn, trông thấy Trần Phong thì sửng sốt một hồi, trái tim thiếu nữ lịch bịch đập mấy tiếng: “Không ngờ trên đời lại có nam nhân anh tuấn đến như vậy.”
Thoáng thất thần, bỗng nàng la nhẹ:
“Người là Trần Phong, con của Tam bá đó sao?”
Không ngờ con bé này càng lớn càng phổng phao xinh đẹp, sau khi tu luyện trên người còn toát ra một loại khí chất bất phàm, phỏng chừng chỉ vài năm nữa thôi nhất định sẽ khuynh đảo đám nam nhân.
“Ha ha… Chính là ta đây!”
Trần Phong cười tủm tỉm, bí mật thăm dò tu vi của Hoàng Linh.
Con bé này vậy mà đã đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng thứ năm, tư chất thượng phẩm quả nhiên vượt trội hơn hẳn so với gã sư huynh mập ngu ngốc kia.
Khuôn mặt Hoàng Linh thoáng đỏ, nghĩ lại chuyện lúc nhỏ từng mấy lần theo cha đến nhà Trần Phong chơi cứ bám riết lấy hắn mà lại buồn cười.
Cha nàng và Tam bá có lần uống rượu say còn nói sau này sẽ gả nàng cho hắn, hai nhà thành thông gia nữa.
Thật là xấu hổ chết mất!
Hàn huyên chốc lát, Hoàng Linh chợt hỏi:
“Mấy năm nay Phong đại ca sống tốt chứ?”
Trần Phong thản nhiên nói:
“Tốt lắm! Ăn được ngủ được! Thân thể trên dưới lớn nhỏ cũng đang phát triển đồng đều từng ngày.”
Chiếc cổ trắng ngần của Hoàng Linh nhuộm một màu hồng nhạt.
Cái gì mà trên dưới lớn nhỏ, vị đại ca này sao lớn lên lại nói chuyện khó nghe như vậy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook