Cực Phẩm Song Tu
-
Chương 15
Đám người Nguyên Anh lão quái Lạc Thần Môn trông thấy đệ tử của Bạch Xà Cốc lên đài thì sắc mặt chùng xuống.
Phạm Huy trưởng lão than:
“Thằng nhóc Công Vinh này tuổi chưa quá hai mươi mà đã đạt Luyện Khí Kỳ tầng thứ 15. Bạch Xà Cốc hẳn là đã bỏ rất nhiều tâm tư vào hắn.”
Lấy biểu hiện của đối phương thì trong đám tiểu bối Lạc Thần Môn đủ điều kiện ứng chiến e là cũng không quá ba người.
Mà đây mới chỉ là đệ tử đầu tiên, vậy chẳng phải nói hai người còn lại sẽ càng lợi hại hơn?
Mấy vị trưởng lão đưa ánh mắt đảo qua gã thanh niên đứng sau lưng chưởng môn Võ Văn Đông.
Người này tên gọi Chí Kiên, là đệ tử thân truyền của chưởng môn, hiện nay có thể coi là đệ nhất thiên kiêu trong tầng lớp thế hệ trẻ Lạc Thần Môn.
Hắn sở hữu linh mạch thượng phẩm, thiên phú tu luyện kinh người, chưa đầy hai mươi năm mà tu vi hiện nay đã đạt tới Luyện Khí Kỳ viên mãn.
Lan Ngọc trưởng lão thân hình khẽ động, thoáng nhìn về đệ tử mới thu nhận gần đây là Hoàng Linh, thầm nghĩ nếu nàng được bồi dưỡng từ nhỏ thì thành tựu nhất định vượt qua tên đệ tử Bạch Xà Cốc kia.
. . .
Trần Phong bí mật thả thần thức thăm dò thực lực gã đệ tử Bạch Xà Cốc đang kiêu ngạo trên thạch đài mà trong đầu cực kỳ nghi hoặc.
Kỳ quái!
Thiên kiêu của Bạch Xà Cốc tu vi chỉ có Luyện Khí Kỳ tầng thứ 15?
Hắn vỗ vai Hoàng mập nhỏ giọng hỏi:
“Sư huynh, cãi gã kia thực sự lợi hại lắm sao?”
Hoàng mập thần tình hâm mộ nói:
“Ta không thể nhìn thấu tu vi của hắn, nhất định là đã vượt trên Luyện Khí Kỳ tầng 10 rồi.”
Trần Phong từ trước đến nay đều chúi đầu tu luyện trong động phủ nên nào biết được thế sự bên ngoài biến chuyển ra sao.
Hắn gãi đầu buồn bực hỏi thêm:
“Không quá 20 tuổi liệu trong Lạc Thần Môn ai là mạnh nhất?”
Hoàng mập mấy năm nay nhờ tu vi tăng tiến mà cũng nghe ngóng được không ít tin tức, bèn nhiệt tình nói:
“Chính là sư huynh Chí Kiên, đệ tử của chưởng môn. Nghe nói sư huynh đã sớm đạt tới Luyện Khí Kỳ viên mãn, có cơ hội là người trẻ tuổi nhất Lạc Thần Môn đột phá Trúc Cơ Kỳ.”
Nghe gã mập giải thích một hồi, cuối cùng Trần Phong mới “à” lên một tiếng.
Chiếu theo quy củ của lão già Tôn La thì chỉ cần là đệ tử của Lạc Thần Môn, tuổi không quá hai mươi đều có thể lên đài ứng chiến.
Tuổi không quá 20, tu sĩ tư chất linh căn tầm thường chỉ có thể đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng 3 hoặc tầng 4, giống như gã Hoàng mập ngày trước.
Linh căn tư chất tốt hơn thì thành tựu có thể đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng 7, tầng 8.
Còn nếu là hàng tinh anh đệ tử thì có thể đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng 12, tầng 13.
Riêng đám thiên kiêu chi tử thì có thể đạt đến Luyện Khí Kỳ 15, thậm chí Trúc Cơ Kỳ cảnh giới cũng không quá đáng.
Có điều không quá hai mươi mà muốn tiến vào Trúc Cơ Kỳ không hề dễ dàng, đều là kỳ tài trăm năm hiếm gặp.
Những kẻ đó có ai mà lại không sở hữu thiên phú kinh người, được tông môn ưu ái tài nguyên toàn lực bồi dưỡng?
Trúc Cơ là cảnh giới đại biểu cho tu sĩ bước chân vào con đường tu tiên chân chính. Chỉ là không phải ai cũng có thể thành công, có rất nhiều người tu luyện cả đời chỉ dừng chân ở Luyện Khí Kỳ cho đến cuối cùng đành ôm hận mà chết.
Hóa ra là vậy!
Trần Phong thầm nghĩ ta sở hữu linh căn hoàn mỹ, thành công Thiên Đạo Trúc Cơ năm 19 tuổi, há chẳng phải là thiên kiêu trong đám thiên kiêu sao?
Trời ạ!
Ta ưu tú như vậy mà mãi cho đến hôm nay ta mới nhận ra?
Thật là có lỗi với bản thân quá đi!
Nhìn sắc mặt cổ quái của hắn mà Hoàng mập cảm thấy nghi hoặc lắm nhưng cũng không tiện truy hỏi gì thêm, kệ cha hắn tự thẩm du tinh thần.
Quay lại diễn biến trên quảng trường, lúc này trước lời khiêu chiến của Công Vinh, đám đệ tử Lạc Thần Môn tinh thần sục sôi, khí huyết trong người chảy rần rần.
Nhất là đám đệ tử nội viện, sắc mặt người nào người nấy đều tỏ ra vô cùng căm phẫn, có điều cảm nhận tu vi Luyện Khí Kỳ tầng 15 của đối phương thì cả thảy đều không dám tiến lên đài ứng chiến.
Đúng lúc đó, một gã đệ tử đứng bên cạnh Hồ Thắng trưởng lão bèn bước ra, âm thanh sang sảng nói:
“Tại hạ Bá Duy, đệ tử Lạc Thần Môn xin được ứng chiến.”
Hồ Thắng trưởng lão gật đầu, phẩy tay ra hiệu cho hắn tiến lên.
Bá Duy chính là đệ tử thân truyền của Hồ Thắng trưởng lão, thiên tư người này mặc dù không sánh được bằng Chí Kiên nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, tu vi hiện đã đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng 15.
Bá Duy toàn thân vận lực, nhảy phốc một cái đã hoàn toàn đứng vững trên thạch đài, mặt đối mặt với Công Vinh đệ tử Bạch Xà Cốc.
Thần sắc gã Công Vinh liền trở nên băng hàn, năm ngón tay siết lại, không nói không rằng, trong nháy mắt một luồng linh lực lạnh lẽo bùng lên, vươn tay đánh ra một quyền.
Quyền vừa xuất, không gian bỗng chấn động.
Linh lực biến hóa thành một đầu rắn to bằng đầu người há miệng cắn tới.
Kình phong giống như cơn sóng gợn khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Bá Duy cảm nhận được sự cường đại ẩn chứa bên trong quyền phong thì không dám coi thường chút nào.
Sau một tiếng gầm nhẹ, hắn vội lấy ra một thanh đại đao, linh lực trong người khởi phát thuận thế chém mạnh ra một đao.
“Oanh.”
“Oanh.”
Đại đao tưởng chừng cứng rắn vô bì chẳng ngờ mới chỉ một chiêu mà đã bị gãy làm mấy mảnh.
Sắc mặt Bá Duy chợt biến đổi, cánh tay đang cầm cán đao chợt tê rần, không ngờ đều là Luyện Khí Kỳ tầng 15 nhưng linh lực đối phương rõ ràng thâm hậu hơn hắn rất nhiều.
Đối diện, gã Công Vinh cười khẩy, đôi tay vũ động nhanh như sấm sét đánh thêm một quyền.
“Bồng.”
Tốc độ quá nhanh!
Căn bản là không kịp né tránh.
Chỉ nghe “hự” một tiếng, thân thể Bá Duy bị đánh bay về phía sau, sắc mặt tái xanh như tàu lá chuối.
Hắn chưa kịp ổn định tinh thần thì một trận gió lốc đã cuốn tới ngay trước mặt, đồng thời một trảo phong sắc bén mang theo hơi thở lạnh thấu xương, tựa hồ xuyên phá hư không chụp xuống đỉnh đầu.
Bá Duy hoảng hốt, linh lực bạo phát cật lực thối lui.
Đáng tiếc, tốc độ này so ra vẫn còn quá chậm.
Trảo phong thế như sấm chớp, chỉ trong tích tắc đã bắn phá trường không, với tốc độ vô cùng kinh hoàng trực tiếp đánh thẳng lên thiên linh cái của Bá Duy.
“Dừng tay!”
Giọng nói gấp gáp của Hồ Thắng trưởng lão vang lên.
Nhưng đã quá muộn…
“Bùng.”
Một loạt chấn động quỷ dị đến đáng sợ trực tiếp truyền tới, xuyên thấu qua tầng lớp da thịt bên ngoài xộc vào trong cơ thể.
Khóe mắt Bá Duy như bị kéo giãn, trong con ngươi hiện vẻ sợ hãi cùng cực.
“Phụt.”
Một vòi máu tươi trực tiếp từ trong miệng phun ra, đồng thời thân thể cũng bị đánh văng khỏi thạch đài, ngất xỉu ngay tại đương trường.
Không gian lay động, lập tức Hồ Thắng trưởng lão đã hiện ra bên cạnh Bá Duy.
Sau khi kiểm tra thương thế trên người đệ tử, Hồ Thắng trưởng lão sắc mặt đại biến, tức giận nhìn Công Vinh như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống gã.
Cố kìm chế cơn giận, Hồ Thắng trưởng lão gằn giọng nói:
“Tuổi còn nhỏ mà tâm địa thâm độc, ra tay cũng thật độc ác!”
Một chưởng rồi đã chấn nát kinh mạch trong cơ thể của Bá Duy, khiến cho hắn từ rày về sau đã trở thành một phế nhân vĩnh viễn không thể tu luyện.
Lão già Tôn La khục khặc cười nói:
“Ha ha… Đồ đệ này của lão phu học nghệ chưa thông, ra tay có chút mất kiểm soát, Hồ Thắng đạo hữu bất tất phải so đo với hậu bối?”
Hồ Thắng trưởng lão hừ lạnh, kêu người đưa thân thể của Bá Duy mang đi rồi quay về chỗ ngồi.
Im lặng…
Toàn bộ đám người Lạc Thần Môn sững sờ!
Đều là Luyện Khí Kỳ tầng 15 mà chẳng ngờ Bá Duy chỉ vài chiêu đã bị đánh cho tàn phế?
Gã Công Vinh phẩy tay gạt bụi đất trên áo, ngửa đầu cười hô hố:
“Thiên kiêu của Lạc Thần Môn là đây sao? Quá yếu! Ha ha…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook