Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
-
Chương 2: Cô bé ngốc của tôi
Editor: Puck
Dưới nửa ôm của Phượng Thần, Tiêu Cửu Cửu cuối cùng bất đắc dĩ đi đến khu cấm địa ở lầu bốn – phòng làm việc của Tiêu Cẩn Chi.
Nói là phòng làm việc, thật ra là phòng chuyên dụng còn hào hoa xa xỉ hơn ‘phòng cho tổng thống’, trên một kệ kiểu cổ, bày đầy loại đồ cổ Tiêu Cẩn Chi thích và sưu tầm, quầy bar nhỏ bên cạnh, bày đầy loại rượu thế giới khó tìm tên, ngay cả một chai cũng có giá trị trên trăm vạn.
Tiêu Cẩn Chi, xuất thân nhà tướng, một nhà đeo sao lóe lên, địa vị vô cùng hiển hách.
Tiêu Cẩn Chi, là người khiêm tốn, rất nhiều người không biết anh, nhưng anh lại thanh danh hiển hách, không ai không biết tên.
Tiêu Cẩn Chi, cựu quân nhân, đã từng là lính tinh anh đặc biệt, người đàn ông sắt đá đã từng tràn đầy nhiệt huyết, không ai biết năm đó anh vì lý do gì mà lui ra khỏi võ đài quân sự mình yêu nhất, trở thành một thương nhân buôn bán đồ cổ giàu có bốc hơi tiền mười phần.
Phượng Thần nắm thật chặt tay Tiêu Cửu Cửu, đẩy cửa lớn màu đỏ choét này ra, đập vào mắt Tiêu Cửu Cửu trước tiên, chính là người đàn ông kia đứng ở trước cửa sổ, bóng lưng cao lớn lại tràn đầy tịch mịch và cô đơn.
Tiêu Cửu Cửu bỏ qua đau nhói trong lòng, bĩu môi, người đàn ông này luôn bảy ra dáng vẻ như chết vậy, giống như toàn bộ mọi người trên thế giới không biết anh, giống như anh chính là người còn sót lại mà tồn tại độc lập, giống như... Anh nên sống cô độc mà tịch mịch như vậy.
Anh như vậy, rất nhiều người nhìn không thấu, không hiểu, ngay cả Tiêu Cửu Cửu cũng không hiểu, rốt cuộc trên người người đàn ông này viết xuống bao nhiêu chuyện xưa, để cho anh vốn là con em bát kỳ danh xứng với thực, cũng phải sống ủy khuất như vậy.
Theo lý thuyết, thân phận của anh hiển hách như vậy, địa vị của anh hiển hách như vậy, hơn nữa anh có thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát trên thương trường, đưa mắt khắp kinh thành, ai không biết Tiêu Cẩn Chi? Còn có ai dám chọc Tiêu Cẩn Chi? Mỗi người nghe được tên tuổi Tiêu Cẩn Chi, lỗ tai cũng phải vội vàng cụp xuống, vừa thấy được bản thân Tiêu Cẩn Chi, cũng phải co cái đuôi lại, phải tỏ vẻ kính trọng và ưu ái anh.
Anh giống như thần trên trời, có vô số người vây lượn quanh anh, cười lấy lòng với anh, chỉ vì, cầu xin anh nhìn bọn họ một cái.
Anh sao lại còn có thể tịch mịch?
Anh sao còn có thể u buồn?
Anh sao còn có thể cô độc?
Dĩ nhiên, trong số những người làm cho anh vui lòng, người duy nhất không chịu mua sổ sách của anh, chính là Tiêu Cửu Cửu.
Đối với Tiêu Cửu Cửu mà nói, người đàn ông giống như Tiêu Cẩn Chi, anh có gia thế hiển hách, có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, anh còn có một đời phong lưu oai hùng, khi anh mặc quân trang vào, giống như một người đàn ông cứng rắn, khi anh mặc âu phục vào, giống như một tên lưu manh.
Mà khi anh cởi quần áo ra... Vậy thì hoàn toàn là một tên cầm thú, dĩ nhiên, điểm này về sau Tiêu Cửu Cửu mới cảm nhận khắc sâu được.
Thử hỏi, người đàn ông như vậy, có người phụ nữ nào không yêu? Có người phụ nữ nào không điên cuồng vì anh?
Chỉ tiếc, nhưng quá đáng tiếc chính là...
Nghe nói, vị đại thiếu gia năm đó vang dội cả kinh thành cho đến bây giờ, ở trong giới quân sự quốc tế vẫn thanh danh hiển hách “Báo châu Mỹ”, vào năm năm trước, trong chiến dịch đối đầu với trùm buôn thuốc phiện nào đó, vô ý bị thương gốc rễ con cháu.
Vì vậy, một năm kia, anh không thể không từ một đại đội lính đặc biệt, chuyển đến bộ tổng tham mưu, nhưng không bao lâu, anh đã hoàn toàn rời khỏi quân đội, gia nhập vào trong giới kinh doanh, dựa vào giao thiệp hù chết người này, nhanh chóng trở thành bá chủ một phương trong giới kinh doanh.
Tiêu Cẩn Chi từng ngạo mạn hò hét chán chường rồi!
Trong truyền thuyết anh không thể giao hợp, thế mà lại đang chơi yêu đồng tính, khiến cả đám tiểu thư quyền quý trong kinh thành lệ rơi đầy mặt.
Nhưng mà, vẫn có người phụ nữ si mê Tiêu Cẩn Chi, nói cho dù anh không thể giao hợp, cô vẫn bằng lòng ở gần bên cạnh anh, làm trâu làm ngựa cho anh.
Cho nên nói, Tiêu Cẩn Chi này chính là một kẻ yêu nghiệt, cho dù ở trong mắt người nào, cho dù anh thật sự không thể giao hợp, vẫn là một người đàn ông kiêu ngạo đến tột đỉnh!
Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, Tiêu Cẩn Cẩn vừa hận lại vừa thương, rồi lại có một cảm xúc khó nói rõ ràng sôi trào mờ mịt không ngớt trong lòng.
Cô cảm kích Tiêu Cẩn Chi giúp đỡ, giành được Phượng Thần, cũng cảm kích Tiêu Cẩn Chi cho hai người bọn họ cuộc sống yên ổn, đồng thời cô cũng oán hận anh, phá hủy Phượng Thần cô thích nhất.
Một mình anh muốn rơi vào động ma thì thôi đi, tại sao còn muốn kéo theo Phượng Thần của cô đi cùng? Tại sao còn muốn để cho Phượng Thần cõng trên lưng danh tiếng độc chiếm và nam sủng? Tại sao để cho Phượng Thần trở thành người ti tiện trong mắt cười khác bị cười nhạo?
Cô tình nguyện mình tới xả thân cùng anh, cũng không bằng lòng để cho Phượng Thần một người sạch sẽ giống như tiên giáng trần trong cảm nhận của cô bị anh làm nhiễm bẩn.
Nhưng một ngày khi cô nói ra lời yêu cầu này với Tiêu Cẩn Chi, Tiêu Cẩn Chi lại xì mũi coi thường.
Cô còn nhớ rõ, khi đó anh nhếch một đôi tròng mắt sắc bén như đao lên, cười như không cười khóa trên mặt cô, nói từng câu từng chữ, “Bây giờ em cũng là người của tôi! Nếu như tôi muốn em, em có thể chống lại được sao?”
Tiêu Cửu Cửu cực kỳ căm hận vẻ châm biếm trên mặt anh, vừa giống như trào phúng, lại giống như bễ nghễ thiên hạ vạn vật cao ngạo không ai bì nổi, không kiềm chế được đưa mắt nhìn chỗ bụng dưới của anh, bĩu môi, hừ hừ bật thốt lên, “Anh, có thể lên sao?”
Anh vô tình cười cười, “Nếu không, bây giờ chúng ta thử một chút?”
Tiêu Cẩn Chi nói xong, một tay kéo cô vào trong ngực mình, hai cánh tay như sắt giam cầm thân thể mềm mại của cô, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa lạnh lùng, dùng sức, áp thân thể của cô vào bụng dưới của anh.
Khi cảm giác được phản ứng phái nam rõ ràng dưới người anh thì thân thể Tiêu Cửu Cửu cứng đờ, đôi mắt đẹp trong suốt như mặt nước lập tức trợn to.
Khi trong lòng cô vừa ngổn ngang vừa kinh ngạc, Tiêu Cửu Cửu nghe được anh đang nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô, “Hiểu chưa? Cô bé ngốc của tôi.”
Đây là bài học đầu tiên Tiêu Cẩn Chi cho cô – nhìn chuyện, không thể chỉ xem bề ngoài!
Dưới nửa ôm của Phượng Thần, Tiêu Cửu Cửu cuối cùng bất đắc dĩ đi đến khu cấm địa ở lầu bốn – phòng làm việc của Tiêu Cẩn Chi.
Nói là phòng làm việc, thật ra là phòng chuyên dụng còn hào hoa xa xỉ hơn ‘phòng cho tổng thống’, trên một kệ kiểu cổ, bày đầy loại đồ cổ Tiêu Cẩn Chi thích và sưu tầm, quầy bar nhỏ bên cạnh, bày đầy loại rượu thế giới khó tìm tên, ngay cả một chai cũng có giá trị trên trăm vạn.
Tiêu Cẩn Chi, xuất thân nhà tướng, một nhà đeo sao lóe lên, địa vị vô cùng hiển hách.
Tiêu Cẩn Chi, là người khiêm tốn, rất nhiều người không biết anh, nhưng anh lại thanh danh hiển hách, không ai không biết tên.
Tiêu Cẩn Chi, cựu quân nhân, đã từng là lính tinh anh đặc biệt, người đàn ông sắt đá đã từng tràn đầy nhiệt huyết, không ai biết năm đó anh vì lý do gì mà lui ra khỏi võ đài quân sự mình yêu nhất, trở thành một thương nhân buôn bán đồ cổ giàu có bốc hơi tiền mười phần.
Phượng Thần nắm thật chặt tay Tiêu Cửu Cửu, đẩy cửa lớn màu đỏ choét này ra, đập vào mắt Tiêu Cửu Cửu trước tiên, chính là người đàn ông kia đứng ở trước cửa sổ, bóng lưng cao lớn lại tràn đầy tịch mịch và cô đơn.
Tiêu Cửu Cửu bỏ qua đau nhói trong lòng, bĩu môi, người đàn ông này luôn bảy ra dáng vẻ như chết vậy, giống như toàn bộ mọi người trên thế giới không biết anh, giống như anh chính là người còn sót lại mà tồn tại độc lập, giống như... Anh nên sống cô độc mà tịch mịch như vậy.
Anh như vậy, rất nhiều người nhìn không thấu, không hiểu, ngay cả Tiêu Cửu Cửu cũng không hiểu, rốt cuộc trên người người đàn ông này viết xuống bao nhiêu chuyện xưa, để cho anh vốn là con em bát kỳ danh xứng với thực, cũng phải sống ủy khuất như vậy.
Theo lý thuyết, thân phận của anh hiển hách như vậy, địa vị của anh hiển hách như vậy, hơn nữa anh có thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát trên thương trường, đưa mắt khắp kinh thành, ai không biết Tiêu Cẩn Chi? Còn có ai dám chọc Tiêu Cẩn Chi? Mỗi người nghe được tên tuổi Tiêu Cẩn Chi, lỗ tai cũng phải vội vàng cụp xuống, vừa thấy được bản thân Tiêu Cẩn Chi, cũng phải co cái đuôi lại, phải tỏ vẻ kính trọng và ưu ái anh.
Anh giống như thần trên trời, có vô số người vây lượn quanh anh, cười lấy lòng với anh, chỉ vì, cầu xin anh nhìn bọn họ một cái.
Anh sao lại còn có thể tịch mịch?
Anh sao còn có thể u buồn?
Anh sao còn có thể cô độc?
Dĩ nhiên, trong số những người làm cho anh vui lòng, người duy nhất không chịu mua sổ sách của anh, chính là Tiêu Cửu Cửu.
Đối với Tiêu Cửu Cửu mà nói, người đàn ông giống như Tiêu Cẩn Chi, anh có gia thế hiển hách, có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, anh còn có một đời phong lưu oai hùng, khi anh mặc quân trang vào, giống như một người đàn ông cứng rắn, khi anh mặc âu phục vào, giống như một tên lưu manh.
Mà khi anh cởi quần áo ra... Vậy thì hoàn toàn là một tên cầm thú, dĩ nhiên, điểm này về sau Tiêu Cửu Cửu mới cảm nhận khắc sâu được.
Thử hỏi, người đàn ông như vậy, có người phụ nữ nào không yêu? Có người phụ nữ nào không điên cuồng vì anh?
Chỉ tiếc, nhưng quá đáng tiếc chính là...
Nghe nói, vị đại thiếu gia năm đó vang dội cả kinh thành cho đến bây giờ, ở trong giới quân sự quốc tế vẫn thanh danh hiển hách “Báo châu Mỹ”, vào năm năm trước, trong chiến dịch đối đầu với trùm buôn thuốc phiện nào đó, vô ý bị thương gốc rễ con cháu.
Vì vậy, một năm kia, anh không thể không từ một đại đội lính đặc biệt, chuyển đến bộ tổng tham mưu, nhưng không bao lâu, anh đã hoàn toàn rời khỏi quân đội, gia nhập vào trong giới kinh doanh, dựa vào giao thiệp hù chết người này, nhanh chóng trở thành bá chủ một phương trong giới kinh doanh.
Tiêu Cẩn Chi từng ngạo mạn hò hét chán chường rồi!
Trong truyền thuyết anh không thể giao hợp, thế mà lại đang chơi yêu đồng tính, khiến cả đám tiểu thư quyền quý trong kinh thành lệ rơi đầy mặt.
Nhưng mà, vẫn có người phụ nữ si mê Tiêu Cẩn Chi, nói cho dù anh không thể giao hợp, cô vẫn bằng lòng ở gần bên cạnh anh, làm trâu làm ngựa cho anh.
Cho nên nói, Tiêu Cẩn Chi này chính là một kẻ yêu nghiệt, cho dù ở trong mắt người nào, cho dù anh thật sự không thể giao hợp, vẫn là một người đàn ông kiêu ngạo đến tột đỉnh!
Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, Tiêu Cẩn Cẩn vừa hận lại vừa thương, rồi lại có một cảm xúc khó nói rõ ràng sôi trào mờ mịt không ngớt trong lòng.
Cô cảm kích Tiêu Cẩn Chi giúp đỡ, giành được Phượng Thần, cũng cảm kích Tiêu Cẩn Chi cho hai người bọn họ cuộc sống yên ổn, đồng thời cô cũng oán hận anh, phá hủy Phượng Thần cô thích nhất.
Một mình anh muốn rơi vào động ma thì thôi đi, tại sao còn muốn kéo theo Phượng Thần của cô đi cùng? Tại sao còn muốn để cho Phượng Thần cõng trên lưng danh tiếng độc chiếm và nam sủng? Tại sao để cho Phượng Thần trở thành người ti tiện trong mắt cười khác bị cười nhạo?
Cô tình nguyện mình tới xả thân cùng anh, cũng không bằng lòng để cho Phượng Thần một người sạch sẽ giống như tiên giáng trần trong cảm nhận của cô bị anh làm nhiễm bẩn.
Nhưng một ngày khi cô nói ra lời yêu cầu này với Tiêu Cẩn Chi, Tiêu Cẩn Chi lại xì mũi coi thường.
Cô còn nhớ rõ, khi đó anh nhếch một đôi tròng mắt sắc bén như đao lên, cười như không cười khóa trên mặt cô, nói từng câu từng chữ, “Bây giờ em cũng là người của tôi! Nếu như tôi muốn em, em có thể chống lại được sao?”
Tiêu Cửu Cửu cực kỳ căm hận vẻ châm biếm trên mặt anh, vừa giống như trào phúng, lại giống như bễ nghễ thiên hạ vạn vật cao ngạo không ai bì nổi, không kiềm chế được đưa mắt nhìn chỗ bụng dưới của anh, bĩu môi, hừ hừ bật thốt lên, “Anh, có thể lên sao?”
Anh vô tình cười cười, “Nếu không, bây giờ chúng ta thử một chút?”
Tiêu Cẩn Chi nói xong, một tay kéo cô vào trong ngực mình, hai cánh tay như sắt giam cầm thân thể mềm mại của cô, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa lạnh lùng, dùng sức, áp thân thể của cô vào bụng dưới của anh.
Khi cảm giác được phản ứng phái nam rõ ràng dưới người anh thì thân thể Tiêu Cửu Cửu cứng đờ, đôi mắt đẹp trong suốt như mặt nước lập tức trợn to.
Khi trong lòng cô vừa ngổn ngang vừa kinh ngạc, Tiêu Cửu Cửu nghe được anh đang nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô, “Hiểu chưa? Cô bé ngốc của tôi.”
Đây là bài học đầu tiên Tiêu Cẩn Chi cho cô – nhìn chuyện, không thể chỉ xem bề ngoài!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook