Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
-
Chương 3: Ba người ấm áp
Phượng Thần và Cửu Cửu vừa vào nhà, Tiêu Cẩn Chi liền xoay người lại, tròng mắt hẹp dài tập trung khóa chặt trên người làm người ta động lòng người đã chừng mấy ngày không gặp, chỉ cần nghĩ đến cô, nhìn thấy cô, đáy lòng lạnh lẽo kia lập tức cảm thấy chút nhiệt độ.
Chỉ có điều, ánh mắt của cô nhìn anh, vẫn còn lạnh lẽo như vậy, xa cách như vậy, như thế... Phức tạp, giống như anh đối với cô.
Tiêu Cẩn Chi biết, cô oán hận anh.
Phượng Thần và cô từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau ở cô nhi viện, tình cảm này, còn thân hơn anh em ruột, bọn họ có thể vì nhau mà chết.
Tình cảm nồng đậm như vậy, thân ở nhà quyền quý chính anh lại chưa từng được thử, anh hâm mộ tột cùng.
Cho nên, vào năm năm trước, khi anh thấy Phượng Thần vì bảo vệ Cửu Cửu mà bị người ta vây đánh, bị người ta đánh đến bể đầu chảy máu, anh đột nhiên muốn cho họ một cảng an toàn, sắp đặt cho bọn họ một phần ấm áp và yêu thương, muốn hai người họ một đôi người nhỏ bé đáng thương này, đặt vào dưới cánh chim của mình để nhìn vào, bảo vệ thỏa đáng, trọn đời trân trọng.
Khi đó, Phượng Thần chỉ có mười lăm tuổi, Cửu Cửu mới mười hai tuổi, có thể nói, Tiêu Cẩn Chi nhìn hai người bọn họ lớn lên, anh giống như cha lại giống như anh trai chăm sóc bọn họ lớn lên, hai người bọn họ giống như đứa bé anh nuôi lớn, trút vào vô số tâm huyết.
Mà tình cảm của anh với Cửu Cửu, cũng góp nhặt từng ngày trong cuộc sống từ từ thăng hoa thành tình cảm nam nữ, nhưng anh chưa bao giờ nói ra.
Anh lựa chọn chờ đợi, cũng bởi vì anh biết hai người Cửu Cửu và Phượng Thần giống như trẻ sinh đôi kết hợp, coi nhau còn nặng hơn mạng sống, cho dù anh định buông tha người nào, cũng đồng nghĩa với bỏ qua một người khác, cho nên, anh không thể buông tha cho cả hai.
Tồn tại của Phượng Thần giống như con như em với anh, mà tình cảm với cậu ấy cũng không ít hơn đối với Cửu Cửu.
Còn Phượng Thần và Cửu Cửu đối với anh, cũng tràn đầy kính yêu, kính yêu y hệt như cha như anh, ba người bọn họ thiếu hụt ấm áp gia đình như vậy, gần nhau, ở chung một chỗ, không bao giờ bằng lòng buông tha!
Ở trong mắt của Tiêu Cẩn Chi, Phượng Thần và Cửu Cửu đều là đứa bé có thất xảo linh lung tâm *, bọn họ thông minh, bọn họ khéo hiểu lòng người, bọn họ chịu khổ, bọn họ bị uất ức, vẫn còn có thể nhịn!
(*) Thất xảo linh lung tâm: chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm
Sau khi Phượng Thần và Cửu Cửu cùng anh, biểu hiệu của hai người thật sự biết tròn biết méo, ngay cả anh là người xoi mói kén chọn như vậy, đối với biểu hiện của bọn họ, cũng không tìm ra một cái gai nào, bọn họ quá xuất sắc!
Mà anh người luôn luôn lạnh lùng, lai thường vì kiên định của hai đứa bé này, sinh ra một cảm xúc xa lạ, gọi là “Đau lòng”.
Dần dần, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh bắt đầu bằng lòng dốc hết toàn lực vì tốt cho bọn họ, anh bằng lòng tin tưởng mà giao phó tính mạng của mình vào trên tay bọn họ.
Cuộc sống ở chung một chỗ của anh và Phượng Thần, Cửu Cửu, có thể ăn món ăn Cửu Cửu tự làm, có thể ngồi uống chung vài ly rượu nhỏ với Phượng Thần, Tiêu Cẩn Chi có thể cảm thấy hạnh phúc đã lâu không thấy đó.
Tâm hồn ba người bọn họ, dựa chung thật chặt vào một chỗ, cho đến... Vào một năm trước.
Một ngày kia, Cửu Cửu giống như trong quá khứ, trực tiếp không gõ cửa xông vào phòng làm việc của anh, nhưng khi cô chứng kiến Phượng Thần cởi quần anh ra, đang nửa quỳ trước mặt anh, cúi đầu giống như đang định làm động tác gì đó, đôi mắt lưu ly đẹp trong nháy mắt trợn đến thật to, tràn đầy khiếp sợ.
Sau một khắc, cô liền lệ rơi đầy mặt xoay người xông ra ngoài.
Anh và Phượng Thần liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu, cô hiểu lầm rồi!
“Em đi giải thích với cô ấy!” Phượng Thần lập tức đứng lên, xông ra ngoài.
Tiêu Cẩn Chi thong thả ung dung mặc quần vào, ở trong phòng còn nghe được tiếng kêu nóng nảy lại xé lòn của Phượng Thần gọi ầm ĩ, “Cửu Cửu, Cửu Cửu...”
Giọng nói vô cùng lo lắng này, lại giống như âm thanh ma quỷ, lọt thẳng vào đầu óc của anh.
Anh cũng muốn đi ra ngoài, cũng muốn ôm cô đau lòng vào trong ngực mình, giải thích tử tế, an ủi cẩn thận, nhưng mà...
Tiêu Cẩn Chi than nhẹ một tiếng, tay run run, đốt một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, lại dùng sức nhắm nghiền hai mắt, vô lực tựa vào trên ghế sa lon, trong đầu lại lẳng lặng hiện lên bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp tĩnh lặng của Cửu Cửu.
Dáng dấp của cô rất đẹp, từ lần đầu tiên khi anh nhìn thấy cô thì anh biết, cô là người đẹp từ trong trứng, chờ nảy nở rồi, nhất định sẽ đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Như anh đoán, năm năm này, cô cởi bỏ trẻ trung và non nớt khi còn tấm bé, đẹp càng thêm động lòng người, càng thêm làm cho người ta kinh sợ, vô số đàn ông vì cô mà trà phạn bất tư *, thần hồn điên đảo.
(*) trà phạn bất tư: trà phạn = cơm nước, bất tư = không nghĩ đến. Trà phạn bất tư chỉ tâm trạng lo lắng. Một người bị mất một điều rất quan trọng, ngay cả thời gian cơm nước cũng không nghĩ đến. Suy nghĩ một việc rất quan trọng, trà không uống cơm không ăn. (nguồn: Baike)
Nếu như không phải có anh che chở cô, sợ rằng cô đã sớm bị những con sói đói kia ăn mất xương cốt vào trong bụng, ăn không còn một mống rồi.
Cửu Cửu rất đẹp, vẻ đẹp của cô, không ngừng biểu hiện qua ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, trên người cô càng làm cho người ta động lòng, là phong cách độc nhất vô nhị của cô, là mâu thuẫn trong lành lạnh lại mang theo chút ấm áp, là trong lúc kiên cường cắn hàm răng chịu đựng tất cả, còn có khi dịu dàng cúi đầu hạ mắt xuống, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, một cái quay đầu, một cái nhìn quanh, cũng làm cho cho anh mê say, không thể tự thoát ra được.
Có lúc, ngay cả anh người xuất thân từ nhà cao cửa rộng cũng cảm thấy kỳ quái, hai người Cửu Cửu và Phượng Thần, rõ ràng hai người bọn họ đều là trẻ mồ côi, tại sao giữa mặt mày bọn họ, trong khi giơ tay nhấc chân, đều mang vẻ quý tộc trời sinh? Chẳng lẽ, cha mẹ ruột thịt của bọn họ đều là người không tầm thường?
Khi trong lòng Tiêu Cẩn Chi hoài nghi, đã từng điều tra lai lịch của bọn họ.
Để cho anh ngoài ý muốn chính là, ngay cả anh cũng điều tra không ra lai lịch của bọn họ, hễ là người có liên quan đến việc Cửu Cửu và Phượng Thần ra đời, thế mà lại đều mất hết tung tích toàn bộ, toàn bộ đầu mối đứt đoạn, điều này càng làm cho Tiêu Cẩn Chi cảm giác đến một trường hợp không tầm thường.
Những năm này, anh vẫn không đứt đoạn điều tra phương diện này, hy vọng có một ngày, có thể mở ra nghi hoặc trong đáy lòng anh, cũng vì Phượng Thần và Cửu Cửu, tìm ra cha mẹ ruột của bọn họ.
Lần này, khi Phượng Thần đuổi theo ra, theo thói quen xông thẳng lên sân thượng tìm Cửu Cửu.
Mỗi một lần Cửu Cửu đau lòng, cô sẽ chạy thẳng lên sân thượng hóng gió, ngắm sao.
Khi anh bình tĩnh hòa nhã đã từng hỏi Cửu Cửu, tại sao khi đau lòng, chỉ thích chạy lên sân thượng?
Cửu Cửu đã nói: Bởi vì, chỉ có từ chỗ cao đối mặt với trời đất và trời sao rộng lớn này, em mới cảm giác được sự nhỏ bé của bản thân, em mới có thể cảm giác được thiên nhiên mang lại cho con người ta sức mạnh vô tận, mà em, chỉ là hạt cát trong trời đất trần thế, không có ý nghĩa! Ở chỗ này, gió, sẽ thổi khô nước mắt của em; trời đất, sẽ làm lòng dạ em rộng lớn. Cho nên, em sẽ tự nói với mình, tất cả gian khổ rồi cũng sẽ qua, không có gì lớn.
Trước kia, cho dù Cửu Cửu đau lòng, cô vẫn sẽ quật cường thẳng người, ngạo nghễ mà đối diện với trời đất.
Nhưng lúc này đây, cô lại ôm hai cánh tay, co lại ở trong góc, giống như con thú nhỏ bị thương, khóc hu hu.
Phượng Thần nhất thời cảm giác giống như bị một thanh đao nhọn đâm thẳng vào trong lòng anh.
Anh nhẹ nhàng đến gần bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Cửu Cửu, có lúc, em nhìn thấy không nhất định là sự thật, não bổ * là không tin tưởng được nhất, giữa chúng ta có chuyện gì, không có giấu giếm và lừa gạt, nếu em có vấn đề và suy nghĩ gì, có thể trực tiếp hỏi anh, không được cái gì cũng không hỏi đã lao ra, nhìn em khóc thút thít đau lòng như vậy, anh sẽ khổ sở và đau lòng.”
(*) não bổ: ngôn ngữ mạng, chỉ tình tiết thêm vào trong đầu, ảo tưởng trong đầu tình tiết xuất hiện trong manga, trong tiểu thuyết sẽ phát sinh trên thực tế như mình hy vọng mà không có. (Theo baike) Hiểu một cách đơn giản thì não bổ có nghĩa là tự tưởng tượng.
Giọng của anh vĩnh viễn đều dịu dàng như vậy, để cho cô ấm áp như vậy, chính vì như thế, khi nhìn thấy anh chịu uất ức, trong lòng của cô mới có thể khổ sở thế này.
Cô nâng đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn thẳng vào anh, đáy mắt, giống như tràn đầy đau lòng, “Tại sao? Nói cho em biết, tại sao phải làm như vậy?”
Phượng Thần khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giọng khàn khàn nói, “Chắc em đã từng nghe đến, anh ấy bởi vì một chiến dịch mà bị thương, đối với đàn ông mà nói, đó là tôn nghiêm còn nặng hơn sinh mạng, mất đi nó, anh ấy còn sống, cũng là ngày đêm chịu đau khổ, sống không bằng chết. Bác sỹ nói, trừ thuốc vật lý trị liệu, còn cần kích thích do con người, cho nên...”
Thấy Phượng Thần muốn nói lại thôi, Tiêu Cửu Cửu căm hận lạnh lùng trách mắng, “Cho nên cái gì? Cho nên anh đành uất ức mình chữa bệnh cho anh ta, thổi kèn cho anh ta?”
“Cửu Cửu...” Phượng Thần bưng lấy khuôn mặt lệ rơi đầy mặt của cô, hai mắt cũng đỏ ngầu, “Cửu Cửu, em phải biết, nếu như không có anh ấy, cũng không có chúng ta ngày hôm nay, anh ấy bị khó xử, anh ấy không thể tìm người khác, anh ấy tinh nguyện chịu khổ sở, anh ấy cũng không bằng lòng để cho anh uất ức, là anh, là anh muốn làm chút gì vì anh ấy, thật, tụi anh chỉ thuần túy muốn chữa bệnh cho anh ấy, thật sự không có ý nghĩ xấu xa nào khác.”
Tiêu Cửu Cửu nghẹn ngào quát, “Nhưng anh có biết hay không, bên ngoài những người đó truyền anh thành cái dạng gì? Hai người bây giờ, không phải thật sự chụp theo cách nói của người khác? Anh bằng lòng đeo những danh tiếng không chịu nổi này mà sống?”
Phượng Thần than nhẹ một tiếng, vừa dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, vừa nhẹ giọng hỏi, “Cửu Cửu, anh hỏi em, nếu như bây giờ có người muốn giết anh ấy, anh ấy ngàn cân treo sợi tóc rồi, em có thể dũng cảm quên mình đi đến liều mình cứu anh ấy không?”
Chỉ có điều, ánh mắt của cô nhìn anh, vẫn còn lạnh lẽo như vậy, xa cách như vậy, như thế... Phức tạp, giống như anh đối với cô.
Tiêu Cẩn Chi biết, cô oán hận anh.
Phượng Thần và cô từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau ở cô nhi viện, tình cảm này, còn thân hơn anh em ruột, bọn họ có thể vì nhau mà chết.
Tình cảm nồng đậm như vậy, thân ở nhà quyền quý chính anh lại chưa từng được thử, anh hâm mộ tột cùng.
Cho nên, vào năm năm trước, khi anh thấy Phượng Thần vì bảo vệ Cửu Cửu mà bị người ta vây đánh, bị người ta đánh đến bể đầu chảy máu, anh đột nhiên muốn cho họ một cảng an toàn, sắp đặt cho bọn họ một phần ấm áp và yêu thương, muốn hai người họ một đôi người nhỏ bé đáng thương này, đặt vào dưới cánh chim của mình để nhìn vào, bảo vệ thỏa đáng, trọn đời trân trọng.
Khi đó, Phượng Thần chỉ có mười lăm tuổi, Cửu Cửu mới mười hai tuổi, có thể nói, Tiêu Cẩn Chi nhìn hai người bọn họ lớn lên, anh giống như cha lại giống như anh trai chăm sóc bọn họ lớn lên, hai người bọn họ giống như đứa bé anh nuôi lớn, trút vào vô số tâm huyết.
Mà tình cảm của anh với Cửu Cửu, cũng góp nhặt từng ngày trong cuộc sống từ từ thăng hoa thành tình cảm nam nữ, nhưng anh chưa bao giờ nói ra.
Anh lựa chọn chờ đợi, cũng bởi vì anh biết hai người Cửu Cửu và Phượng Thần giống như trẻ sinh đôi kết hợp, coi nhau còn nặng hơn mạng sống, cho dù anh định buông tha người nào, cũng đồng nghĩa với bỏ qua một người khác, cho nên, anh không thể buông tha cho cả hai.
Tồn tại của Phượng Thần giống như con như em với anh, mà tình cảm với cậu ấy cũng không ít hơn đối với Cửu Cửu.
Còn Phượng Thần và Cửu Cửu đối với anh, cũng tràn đầy kính yêu, kính yêu y hệt như cha như anh, ba người bọn họ thiếu hụt ấm áp gia đình như vậy, gần nhau, ở chung một chỗ, không bao giờ bằng lòng buông tha!
Ở trong mắt của Tiêu Cẩn Chi, Phượng Thần và Cửu Cửu đều là đứa bé có thất xảo linh lung tâm *, bọn họ thông minh, bọn họ khéo hiểu lòng người, bọn họ chịu khổ, bọn họ bị uất ức, vẫn còn có thể nhịn!
(*) Thất xảo linh lung tâm: chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm
Sau khi Phượng Thần và Cửu Cửu cùng anh, biểu hiệu của hai người thật sự biết tròn biết méo, ngay cả anh là người xoi mói kén chọn như vậy, đối với biểu hiện của bọn họ, cũng không tìm ra một cái gai nào, bọn họ quá xuất sắc!
Mà anh người luôn luôn lạnh lùng, lai thường vì kiên định của hai đứa bé này, sinh ra một cảm xúc xa lạ, gọi là “Đau lòng”.
Dần dần, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh bắt đầu bằng lòng dốc hết toàn lực vì tốt cho bọn họ, anh bằng lòng tin tưởng mà giao phó tính mạng của mình vào trên tay bọn họ.
Cuộc sống ở chung một chỗ của anh và Phượng Thần, Cửu Cửu, có thể ăn món ăn Cửu Cửu tự làm, có thể ngồi uống chung vài ly rượu nhỏ với Phượng Thần, Tiêu Cẩn Chi có thể cảm thấy hạnh phúc đã lâu không thấy đó.
Tâm hồn ba người bọn họ, dựa chung thật chặt vào một chỗ, cho đến... Vào một năm trước.
Một ngày kia, Cửu Cửu giống như trong quá khứ, trực tiếp không gõ cửa xông vào phòng làm việc của anh, nhưng khi cô chứng kiến Phượng Thần cởi quần anh ra, đang nửa quỳ trước mặt anh, cúi đầu giống như đang định làm động tác gì đó, đôi mắt lưu ly đẹp trong nháy mắt trợn đến thật to, tràn đầy khiếp sợ.
Sau một khắc, cô liền lệ rơi đầy mặt xoay người xông ra ngoài.
Anh và Phượng Thần liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu, cô hiểu lầm rồi!
“Em đi giải thích với cô ấy!” Phượng Thần lập tức đứng lên, xông ra ngoài.
Tiêu Cẩn Chi thong thả ung dung mặc quần vào, ở trong phòng còn nghe được tiếng kêu nóng nảy lại xé lòn của Phượng Thần gọi ầm ĩ, “Cửu Cửu, Cửu Cửu...”
Giọng nói vô cùng lo lắng này, lại giống như âm thanh ma quỷ, lọt thẳng vào đầu óc của anh.
Anh cũng muốn đi ra ngoài, cũng muốn ôm cô đau lòng vào trong ngực mình, giải thích tử tế, an ủi cẩn thận, nhưng mà...
Tiêu Cẩn Chi than nhẹ một tiếng, tay run run, đốt một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, lại dùng sức nhắm nghiền hai mắt, vô lực tựa vào trên ghế sa lon, trong đầu lại lẳng lặng hiện lên bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp tĩnh lặng của Cửu Cửu.
Dáng dấp của cô rất đẹp, từ lần đầu tiên khi anh nhìn thấy cô thì anh biết, cô là người đẹp từ trong trứng, chờ nảy nở rồi, nhất định sẽ đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Như anh đoán, năm năm này, cô cởi bỏ trẻ trung và non nớt khi còn tấm bé, đẹp càng thêm động lòng người, càng thêm làm cho người ta kinh sợ, vô số đàn ông vì cô mà trà phạn bất tư *, thần hồn điên đảo.
(*) trà phạn bất tư: trà phạn = cơm nước, bất tư = không nghĩ đến. Trà phạn bất tư chỉ tâm trạng lo lắng. Một người bị mất một điều rất quan trọng, ngay cả thời gian cơm nước cũng không nghĩ đến. Suy nghĩ một việc rất quan trọng, trà không uống cơm không ăn. (nguồn: Baike)
Nếu như không phải có anh che chở cô, sợ rằng cô đã sớm bị những con sói đói kia ăn mất xương cốt vào trong bụng, ăn không còn một mống rồi.
Cửu Cửu rất đẹp, vẻ đẹp của cô, không ngừng biểu hiện qua ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, trên người cô càng làm cho người ta động lòng, là phong cách độc nhất vô nhị của cô, là mâu thuẫn trong lành lạnh lại mang theo chút ấm áp, là trong lúc kiên cường cắn hàm răng chịu đựng tất cả, còn có khi dịu dàng cúi đầu hạ mắt xuống, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, một cái quay đầu, một cái nhìn quanh, cũng làm cho cho anh mê say, không thể tự thoát ra được.
Có lúc, ngay cả anh người xuất thân từ nhà cao cửa rộng cũng cảm thấy kỳ quái, hai người Cửu Cửu và Phượng Thần, rõ ràng hai người bọn họ đều là trẻ mồ côi, tại sao giữa mặt mày bọn họ, trong khi giơ tay nhấc chân, đều mang vẻ quý tộc trời sinh? Chẳng lẽ, cha mẹ ruột thịt của bọn họ đều là người không tầm thường?
Khi trong lòng Tiêu Cẩn Chi hoài nghi, đã từng điều tra lai lịch của bọn họ.
Để cho anh ngoài ý muốn chính là, ngay cả anh cũng điều tra không ra lai lịch của bọn họ, hễ là người có liên quan đến việc Cửu Cửu và Phượng Thần ra đời, thế mà lại đều mất hết tung tích toàn bộ, toàn bộ đầu mối đứt đoạn, điều này càng làm cho Tiêu Cẩn Chi cảm giác đến một trường hợp không tầm thường.
Những năm này, anh vẫn không đứt đoạn điều tra phương diện này, hy vọng có một ngày, có thể mở ra nghi hoặc trong đáy lòng anh, cũng vì Phượng Thần và Cửu Cửu, tìm ra cha mẹ ruột của bọn họ.
Lần này, khi Phượng Thần đuổi theo ra, theo thói quen xông thẳng lên sân thượng tìm Cửu Cửu.
Mỗi một lần Cửu Cửu đau lòng, cô sẽ chạy thẳng lên sân thượng hóng gió, ngắm sao.
Khi anh bình tĩnh hòa nhã đã từng hỏi Cửu Cửu, tại sao khi đau lòng, chỉ thích chạy lên sân thượng?
Cửu Cửu đã nói: Bởi vì, chỉ có từ chỗ cao đối mặt với trời đất và trời sao rộng lớn này, em mới cảm giác được sự nhỏ bé của bản thân, em mới có thể cảm giác được thiên nhiên mang lại cho con người ta sức mạnh vô tận, mà em, chỉ là hạt cát trong trời đất trần thế, không có ý nghĩa! Ở chỗ này, gió, sẽ thổi khô nước mắt của em; trời đất, sẽ làm lòng dạ em rộng lớn. Cho nên, em sẽ tự nói với mình, tất cả gian khổ rồi cũng sẽ qua, không có gì lớn.
Trước kia, cho dù Cửu Cửu đau lòng, cô vẫn sẽ quật cường thẳng người, ngạo nghễ mà đối diện với trời đất.
Nhưng lúc này đây, cô lại ôm hai cánh tay, co lại ở trong góc, giống như con thú nhỏ bị thương, khóc hu hu.
Phượng Thần nhất thời cảm giác giống như bị một thanh đao nhọn đâm thẳng vào trong lòng anh.
Anh nhẹ nhàng đến gần bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Cửu Cửu, có lúc, em nhìn thấy không nhất định là sự thật, não bổ * là không tin tưởng được nhất, giữa chúng ta có chuyện gì, không có giấu giếm và lừa gạt, nếu em có vấn đề và suy nghĩ gì, có thể trực tiếp hỏi anh, không được cái gì cũng không hỏi đã lao ra, nhìn em khóc thút thít đau lòng như vậy, anh sẽ khổ sở và đau lòng.”
(*) não bổ: ngôn ngữ mạng, chỉ tình tiết thêm vào trong đầu, ảo tưởng trong đầu tình tiết xuất hiện trong manga, trong tiểu thuyết sẽ phát sinh trên thực tế như mình hy vọng mà không có. (Theo baike) Hiểu một cách đơn giản thì não bổ có nghĩa là tự tưởng tượng.
Giọng của anh vĩnh viễn đều dịu dàng như vậy, để cho cô ấm áp như vậy, chính vì như thế, khi nhìn thấy anh chịu uất ức, trong lòng của cô mới có thể khổ sở thế này.
Cô nâng đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn thẳng vào anh, đáy mắt, giống như tràn đầy đau lòng, “Tại sao? Nói cho em biết, tại sao phải làm như vậy?”
Phượng Thần khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giọng khàn khàn nói, “Chắc em đã từng nghe đến, anh ấy bởi vì một chiến dịch mà bị thương, đối với đàn ông mà nói, đó là tôn nghiêm còn nặng hơn sinh mạng, mất đi nó, anh ấy còn sống, cũng là ngày đêm chịu đau khổ, sống không bằng chết. Bác sỹ nói, trừ thuốc vật lý trị liệu, còn cần kích thích do con người, cho nên...”
Thấy Phượng Thần muốn nói lại thôi, Tiêu Cửu Cửu căm hận lạnh lùng trách mắng, “Cho nên cái gì? Cho nên anh đành uất ức mình chữa bệnh cho anh ta, thổi kèn cho anh ta?”
“Cửu Cửu...” Phượng Thần bưng lấy khuôn mặt lệ rơi đầy mặt của cô, hai mắt cũng đỏ ngầu, “Cửu Cửu, em phải biết, nếu như không có anh ấy, cũng không có chúng ta ngày hôm nay, anh ấy bị khó xử, anh ấy không thể tìm người khác, anh ấy tinh nguyện chịu khổ sở, anh ấy cũng không bằng lòng để cho anh uất ức, là anh, là anh muốn làm chút gì vì anh ấy, thật, tụi anh chỉ thuần túy muốn chữa bệnh cho anh ấy, thật sự không có ý nghĩ xấu xa nào khác.”
Tiêu Cửu Cửu nghẹn ngào quát, “Nhưng anh có biết hay không, bên ngoài những người đó truyền anh thành cái dạng gì? Hai người bây giờ, không phải thật sự chụp theo cách nói của người khác? Anh bằng lòng đeo những danh tiếng không chịu nổi này mà sống?”
Phượng Thần than nhẹ một tiếng, vừa dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, vừa nhẹ giọng hỏi, “Cửu Cửu, anh hỏi em, nếu như bây giờ có người muốn giết anh ấy, anh ấy ngàn cân treo sợi tóc rồi, em có thể dũng cảm quên mình đi đến liều mình cứu anh ấy không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook