Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
-
Chương 59
Ngày hôm sau Vân Trạch ra khỏi vương phủ một mình.
Lúc này đây Vương Hi Hách đang rầu rĩ ngắm hoa trong vườn, người khác ngắm hoa là thưởng thức, còn y ngắm hoa là hái tất cả cánh hoa ném xuống đất.
Rõ ràng là Vương Hi Hách đang rất khó chịu.
Từ khi Chung Thiệu đến phủ Phụ quốc công bái phỏng, sau đó cứ năm lần bảy lượt tới tìm lão gia tử.
Ban đầu Phụ quốc công cảm thấy Chung Thiệu rất phiền, nhưng một thời gian dài ông thấy đứa nhỏ này rất có hiếu, vậy mà bằng lòng nghe lão gia tử nói cả buổi trưa.
Ý của túy ông không phải rượu*, mục đích của Chung Thiệu chẳng phải là vì Phụ quốc công.
(* nghĩa là có dụng ý khác)
Vương Hi Hách biết Chung Thiệu muốn gì, cứ để Chung Thiệu mơ mộng xuân thu đi. Dù sao Vương Hi Hách sẽ không thích bất cứ tên đàn ông nào.
Chung Thiệu lẻn đến hoa viên đang muốn tìm Vương công tử của cậu ta, bất ngờ sau gáy bị người ta kéo lại. Chung Thiệu cao lớn bị kéo cho lảo đảo, quay đầu nhìn lại thì ra là Vân Trạch: “Ngươi đấy à? Sao ngươi lại ở đây?”
“Đây là nhà ngoại của ta, đương nhiên ta có thể tùy tiện ra vào rồi.” Vừa nãy Vân Trạch đứng ở xa đã cảm thấy người này rất giống con khổng tước hoa gặp được ngày đó, đến gần hóa ra là đúng thật, “Từ hôm đó đến giờ vẫn khỏe chứ, Thụy quận vương.”
Mỗi cọng lông trên người Chung Thiệu như muốn nổ tung: “Ngươi gọi ta là gì?”
Mặt mày Vân Trạch vương ý cười: “Thụy quận vương đó.”
Chung Thiệu trông bộ dáng Vân Trạch bình tĩnh nhãn nhà, nghĩ rằng Chung Hành đã thẳng thắn với Vân Trạch rồi.
Chung Hành và Vân Trạch đã thành thân, dù sao giấy cũng không thể gói được lửa, biết chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái.
Chung Vịnh chỉnh quần áo của mình lại: “Thím nhỏ, thì ra thím đã biết rồi hả, là chú nói cho thím biết ư? Lại nói tiếp thành thật xin lỗi nhé, ta lớn hơn thím vài tuổi.”
“Không, ta tự đoán được.”
Chung Thiệu biến sắc: “Chú đã biết chưa?”
Vân Trạch lắc đầu: “Huynh ấy vẫn chưa biết.”
Sắc mặt Chung Thiệu càng khó coi hơn, cậu ta muốn đập đầu vào cái cây bên cạnh chết quách cho rồi.
Cho dù đầu óc cậu ta không đủ sài, nhưng cũng đoán được vừa nãy Vân Trạch gọi mình “Thụy quận vương” là đang thăm dò suy đoán của cậu có chính xác không, cậu ta còn đáp lại như thật.
Chung Thiệu thẳng thừng phủ nhận: “Ai là Thụy quận vương? Nơi này đâu có Thụy quận vương? Ngươi nhầm người rồi.”
Vân Trạch nói, “Giờ Quận vương tự lừa mình dối người có thú vị không?”
Chung Lệ khóc không ra nước mắt, đương nhiên là thú vị chứ. Nếu để Chung Hành biết cậu ta bị lộ tẩy, sau này cậu ta có sống nổi không. Rõ ràng Chung Hành đã cảnh cáo cậu ta ở nhà học hành không được chạy lung tung, cậu ta lại năm lần bảy lượt lẻn ra ngoài.
Chung Thiệu hiểu rõ tính cách và thủ đoạn của chú mình, người bình thường không dám trêu chọc Chung Hành, trừ phi chê mình sống đủ lâu rồi.
Vương Hi Hách nghe được âm thanh bên này, y đi tới, chờ sau khi nhìn thấy Chung Thiệu và Vân Trạch, Vương Hi Hách khẽ nhíu mày: “Em họ, sao em lại tới đây?”
Vân Trạch đáp, “Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, em đến thăm ông bà ngoại vừa vặn gặp Thụy quận vương.”
Chung Thiệu phủ nhận: “Ta không phải Thụy quận vương.”
Vương Hi Hách thấy tình cảnh này liền đoán Vân Trạch đã biết sự thật, y tiến lên đi vài bước: “Em tới tìm ông bà ngoại hay tới tìm anh? Buông vị công tử trong tay em ra đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Vân Trạch tức tối bất bình “Cậu ta lừa em còn chưa tính, ngay cả anh cũng lừa em.”
Vương Hi Hách im lặng một lát: “Chúng ta vào phòng nói chuyện.”
Chung Thiệu đi theo phía sau hai người.
Nghe xong chân tướng, Vương Hi Hách nói: “Xem ra cha em triệt để thất vọng với Vân Dương rồi, mới muốn gọi em về kế thừa gia nghiệp, em họ, em nghĩ thế nào?”
Vân Trạch nói, “Em không có suy nghĩ gì với Vân gia.”
“Em hãy nghe anh nói, em không nên nhúng tay vào cục diện rối rắm này, nếu lão thật sự thành tâm, vậy để lão viết phế thư phế bỏ vị trí Thế tử của Vân Dương trước, đuổi Vân Dương và Thái thị về thôn trang ở nông thôn, như vậy em hẵng về với lão.” Vương Hi Hách cẩn thận suy tư một lát, “Bằng không hiện tại em quay về, Vân Dương và Thái thị sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn hại em.”
Thứ Vân Trạch để ý nhất không phải là Vân gia, Vân gia đã chia một nửa gia sản cho cậu, trong tay cậu vẫn còn dư dả.
Vân Trạch nói, “Mới đầu em chỉ nghĩ không thông, tại sao Quận vương lại lừa em.”
Chung Thiệu xen vào nói: “Ta mới là Quận vương.”
Hiện giờ Chung Thiệu biết người nói chuyện này cho Vân Trạch hóa ra là An Lạc hầu, cậu ta không lo lắng cho an nguy của mình nữa, cũng không phủ nhận chuyện này.
Vương Hi Hách nói: “Nhiếp chính vương làm việc đương nhiên có đạo lý của hắn, em họ, chúng ta không thể tùy tiện phỏng đoán. Em và hắn đến tột cùng sẽ ra sao, phải xem em nghĩ thế nào, anh cũng không rõ nguyên nhân cụ thể.”
Tuy rằng trong lòng Vương Hi Hách biết rõ nhân phẩm của Chung Hành, nhưng y không thể nói thẳng ra, chỉ có thể nói một ít lời vô nghĩa ở đây.
Toàn bộ triều Khế đều bị bao phủ dưới uy áp của Chung Hành, Vương gia ở trong mắt Chung Hành chỉ là một quả trứng gà dễ vỡ mà thôi. Vương Hi Hách coi Vân Trạch là em họ, nhưng so với Vân Trạch, an nguy nhà mình càng thêm quan trọng, cho nên mặc dù y biết chuyện cũng sẽ không nói cho Vân Trạch biết.
Vân Trạch đoán được Vương Hi Hách nói như vậy là băn khoăn Chung Hành.
Cậu nói: “Em đến đây chỉ để chứng minh lời cha em nói có chính xác không, không còn gì khác, chỗ em không thể nghĩ ra em sẽ từ từ suy nghĩ.”
Sau khi Vân Trạch rời đi, Vương Hi Hách buồn bã trong lòng.
Y biết sau chuyện này, y và Vân Trạch cũng chỉ là anh em họ bình thường không xa không gần, lúc trước có lẽ Vân Trạch coi y như bạn bè, nhưng bởi vì có chuyện giấu diếm và lời nói không đủ chân thành, Vân Trạch sẽ để ở trong lòng.
Thấy Vân Trạch đi rồi, Chung Thiệu mới nói: “Thật ra ta cũng không hiểu tại sao chú lại lừa gạt cậu ấy, theo lý mà nói chú coi trọng cậu ấy, trực tiếp cướp cậu ấy về nhà là được rồi, mặc kệ cậu ấy có nguyện ý hay không. Chú làm việc luôn tàn nhẫn, ngươi nghe nói chưa? Mạnh Bưu bởi vì đối nghịch với chú ta mà chết vô cùng thảm thiết…”
Vương Hi Hách gõ đầu Chung Thiệu một cái: “Trong khoảng thời gian này ngươi nên ở nhà tránh đầu ngọn sóng, đừng ra ngoài nói lung tung, có thể không nói thì đừng nói, rất nhiều lúc họa từ miệng mà ra ngươi có biết không.”
Chung Thiệu xoa xoa đầu mình: “Vương công tử, ngươi nghĩ sao?”
“Bất kể thế nào, dùng thủ đoạn cứng rắn luôn không đúng,” Vương Hi Hách nói, “Nhiếp chính vương trăm phương ngàn kế bố trí hết thảy là muốn yêu đương với em ta như người bình thường. Nếu như không giấu diếm thân phận ——”
Nếu như không giấu diếm thân phận, Vân Trạch có thể bội phục Chung Hành, có thể kính trọng Chung Hành, có thể sợ hãi Chung Hành, danh tiếng tàn bạo của Chung Hành xâm nhập vào lòng người, ngay từ đầu Vân Trạch sẽ không dám thổ lộ tình cảm với hắn.
Dù sao một người dã tâm bừng bừng đánh từ bắc xuống nam mơ ước thiên hạ, còn một người khác ngay cả vị trí Thế tử cũng lười tranh.
“Tranh đoạt là biện pháp nhanh nhất.” Chung Thiệu nói, “Nếu như ta có quyền lực của chú ấy, ta sẽ làm như vậy.”
Vương Hi Hách tức giận nói với Chung Thiệu: “Rất đáng tiếc, ngươi không có quyền lực này. Trước ẩn nhẫn ngủ say sau đó cướp lấy là cách làm trước sau như một của hắn, hắn giữ vững bình tĩnh cho nên mới lấy được càng nhiều.”
Chung Thiệu nói, “Một mình ta ở nhà thật sự không thú vị, Vương công tử, không bằng ngươi đến nhà ta chơi nhé?”
Vương Hi Hách tỉ mỉ nhìn Chung Thiệu, sau đó cười lạnh rời đi: “Kiều đồng mỹ tỳ nhà ngươi vô số, để bọn họ chơi với ngươi là đủ rồi, sau này đừng đến phủ Phụ quốc công làm phiền ta nữa.”
Cho dù da mặt Chung Thiệu có dày đến đâu cũng cảm thấy mất hứng, cậu ta nói: “Vương công tử, loại người như ngươi mềm cứng không ăn, ta nên trói ngươi lại rồi mang đi, quản ngươi có chịu hay không.”
Vương Hi Hách giận tím mặt, y đuổi Chung Thiệu ra khỏi cửa.
Tâm tình Chung Thiệu uể oải, đi tới chỗ ở của Chung Hành, đúng lúc Hứa Kính ở nhà, cậu ta chăm chỉ rót nước đắng cho Hứa Kính.
Hứa Kính vừa cầm bút viết chữ vừa nói: “Vị công tử của Vương gia kia à? Ta đã từng gặp một lần, nổi danh là Diêm Vương mặt lạnh. Dáng vẻ rất đẹp trai, Quận vương ngươi tội gì phải treo cổ trên người y chứ?”
Chung Thiệu nói, “Vậy lão tìm cho ta một người đẹp hơn y đi.”
Hứa Kính: “…”
Người Hứa Kính biết chỉ sợ chỉ có hai anh em Vân Trạch và Vân Dương.
Vân Trạch thì tuyệt không thể rồi, Chung Thiệu dám có ý với cậu, Chung Hành dám đánh gãy hai chân Chung Thiệu.
Vân Dương là một con rắn độc, ngay cả Vương Hi Hách mà Chung Thiệu cũng không giải quyết được thì sao giải quyết được Vân Dương. Huống chi Hứa Kính nghe nói Vân Dương chỉ làm người ở bên trên, Chung Thiệu cũng sẽ không khuất phục bên dưới người khác, hai người không được rồi.
Chung Thiệu biết rõ: “Lão xem, lão không tìm thấy chứ gì?”
Hứa Kính thở dài: “Vị Vương công tử này là người rất mạnh mẽ, tuổi của y không còn nhỏ, ngài có biết tại sao y chưa thành thân không? Bởi vì ánh mắt của y rất cao, không chỉ muốn người xinh đẹp mà còn phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, muốn người dịu dàng lại không thể quá dịu dàng. Yêu cầu của y người bình thường sẽ không hầu hạ nổi, theo ta thấy, kịp thời dừng tổn thất đổi người khác đi thôi.”
Chung Thiệu thở dài: “Hứa tiên sinh, lão đã từng tuổi này rồi, lão không hiểu đâu, tâm ý đã thanh há có thể thay đổi là thay đổi? Tựa như chú ta ấy, người sáng suốt đều biết chú giết người không chớp mắt, Vân Trạch còn không phải bị chú ấy lừa gạt à.”
Hứa Kính thổi râu: “Quên đi, ta không muốn nói nhiều với Quận vương, ta còn phải xử lý công vụ.”
Chung Thiệu nói: “Hứa tiên sinh cho ta một ý tưởng hay đi.”
Hứa Kính nói: “Vậy ngài chỉ có thể tỏa sáng trên triều đình, làm y cảm thấy ngài là nhân vật ưu tú, tốt nhất là xây dựng được công lao sự nghiệp, để y nhìn với cặp mắt khác xưa, Vương gia công tử thích người ưu tú toàn diện.”
Chung Thiệu thở dài.
“Hiện giờ còn chưa muộn, từ hôm nay Quận vương bắt đầu nghiêm túc lại đi, đừng cả ngày ăn chơi đàng điếm nữa. Ánh mắt y kén chọn như vậy, chỉ có thần tiên mới có thể phù hợp với yêu cầu của y, giờ Quận vương hăm hở vươn lên, vài năm sau để y lau mắt mà nhìn, nói không chừng khi đó sẽ có kịch hay đấy.”
Chung Thiệu gật đầu: “Chỉ có như vậy.”
“Vừa rồi Quận vương nói ngài gặp Vân công tử ở phủ Phụ quốc công, tại sao Vân công tử lại qua đó?”
Chung Thiệu vội vàng tìm cớ: “Cậu ấy nhớ lão gia tử và lão phu nhân.”
Hứa Kính rất lo lắng một ngày nào đó Vân Trạch sẽ một đi không trở về.
Dù sao vị Nhiếp chính vương nào đó đôi khi thật sự rất đáng sợ.
Hôm du hồ ấy Vu Kinh Mặc nói với Vương Hi Hách về chuyện Liễu gia và Trần gia ở Đông Nam náo loạn, Liễu gia bị Chung Hành chèn ép đã không còn thân thiết với thông gia Trần gia như xưa, trước kia Liễu gia toàn đi ngang ở Đông Nam, hiện giờ không đi nổi nữa.
Bởi vì mọi chuyện bắt đầu từ việc đắc tội Nhiếp chính vương, cho nên Liễu gia muốn thông qua việc lấy lòng Nhiếp chính vương tu bổ quan hệ.
Trần gia đã cắt đứt với Liễu gia, bên kia đương nhiên không muốn để Liễu gia phất lên nữa. Hơn nữa chỗ tốt Trần gia nhận được hiện giờ phần lớn đều thuộc về Liễu gia, bọn họ không muốn trả lại, cho nên Trần gia cũng vội vàng đến lấy lòng Nhiếp chính vương, không hy vọng Liễu gia có thể khôi phục địa vị vốn có.
Sau khi Vân Trạch trở về nhìn thấy Hứa Kính đang nói chuyện với hai thiếu niên mặc hoa phục, diện mạo hai thiếu niên này quyến rũ, đều là mắt nhọn mũi cao, dáng người cao gầy như rắn nước.
Vân Trạch tò mò hỏi: “Hứa tiên sinh, đây là công tử nhà ai vậy? Trông rất đẹp.”
Hứa Kính ho khan: “Hai vị công tử này họ Trần, ở nhờ trong nhà vài ngày, là khách nhân trong phủ. Vân công tử, vừa mới đưa tới một ít bát nước đá, thời tiết nóng thế này cậu vào trong phòng nếm thử đi.”
Vân Trạch không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đi qua.
Hứa Kính mắng người Trần gia trong lòng mấy trăm lần.
Chẳng biết Trần gia nhận được tin tức từ vị thân tín nào bên cạnh Chung Hành, nói Chung Hành thích đàn ông.
Vì áp chế Liễu gia, Trần gia đưa tới đôi vưu vật này, hai người này nói mình họ Trần, thực tế là được Trần gia mua về giáo dưỡng từ nhỏ.
Vùng Đông Nam cách triều đình quá xa, quan viên nơi này xưa nay đều bằng mặt không bằng lòng với mệnh lệnh của triều đình.
Liễu gia, Trần gia cấu kết với nhau là địa đầu xà ở Đông Nam, hai nhà này khống chế thủy sư* mấy chục năm, vẫn luôn là tai họa trong lòng Chung Hành, hai nhà lại có quan hệ tốt với Đông Lĩnh Vương gia, nếu bọn họ cấu kết với Vương Hàn Tùng thì Vân Châu, Hiến Châu tràn ngập nguy cơ.
(*Thủy sư hoặc thủy quân là tên gọi các đơn vị quân sự dưới nước cổ đại trong văn hóa chữ Hán; Các thủy sư truyền thống trong biên chế chính phủ, có vai trò quân sự, tương đương với hải quân hiện đại.)
Trước mắt vất vả lắm mới khiêu khích Liễu gia và Trần gia trở mặt thành thù, Chung Hành chờ bọn họ lưỡng bại câu thương ngồi thu lợi ngư ông.
Vì trấn an Trần gia, với việc Trần gia đưa người tới, Hứa Kính không tiện trả về, lão tùy tiện tìm một viện sắp xếp cho hai thiếu niên đó, Chung Hành chướng mắt hai người này, chờ chuyện Trần gia và Liễu gia chấm dứt sẽ đưa bọn họ ra ngoài.
Tối đến Chung Hành nói cho Vân Trạch biết, hắn không muốn Vân Trạch sinh ra hiểu lầm với mình vì hai người ngoài.
Vân Trạch không chú ý đến hai thiếu niên đó, mà quan tâm đến tranh đấu giữa Liễu gia và Trần gia ở Đông Nam.
Bản đồ thế giới này rất khác với bản đồ thế giới ở chỗ Vân Trạch, nhưng một số nơi lại có điểm chung, ví dụ như vùng Đông Nam triều Khế cũng gần biển, nghe nói hải ngoại còn có không ít quốc gia, một ít hương liệu, đồ ăn vân vân mà quý tộc dùng đều do thương nhân các quốc gia khác mang đến.
Vân Trạch nói: “Thương mại hải ngoại Đông Nam bị Liễu gia nắm giữ, bọn họ không cho phép dân chúng bình thường ra biển, thế lực trong quân của Trần gia lớn hơn chút, nghe nói thế lực hai nhà lớn đến mức không thể tưởng tượng được, đám quan huyện không phải xuất thân từ khoa cử cũng không phải người bọn họ che chở, mà là gia nô trong phủ bọn họ. Nếu Quận vương an bài quan viên đáng tin cậy có thể thay thế bọn họ, sau này triều Khế thái bình, sẽ có tiền tài cuồn cuộn không ngừng chảy ra ngoài.”
Chung Hành cảm giác Vân Trạch đã trưởng thành hơn nhiều, chậm rãi rút đi ngây ngô lúc trước, suy nghĩ càng ngày càng thú vị.
Qua vài năm nữa nếu để Vân Trạch đến nơi khác nhậm chức, nói không chừng Vân Trạch sẽ cho hắn một kinh hỉ.
Nhưng hắn không muốn làm như vậy. Nhân tài triều Khế đông đúc, còn Vương phi của Chung Hành chỉ có một.
Chung Hành cười một tiếng: “Liễu gia quả thật mượn cớ ra biển vớt không ít trân bảo, em đoán xem giờ bọn họ mượn thứ gì để vãn hồi địa vị của mình?”
Vân Trạch suy nghĩ: “Vàng bạc, số tiền đủ để bù đắp kinh phí quân sự của Vĩ Châu trong tháng này.”
Chung Hành hôn lên trán Vân Trạch: “Thông minh lắm.”
Vân Trạch nói: “Nếu như xét nhà Liễu gia, quốc khố sẽ lập tức đầy, triều đình có năng lực làm nhiều việc hơn, đáng tiếc chuyện này trong một năm hai năm không làm được, chỉ có thể từ từ. Bọn họ có quan viên cấu kết ở Minh Đô, Quận vương tìm cơ hội xử lý người thu ngân phiếu của bọn họ đi.”
“Năm ngoái, trưởng công chúa thu hai mươi vạn lượng bạc của bọn họ, Phùng Khôi thu hai mươi lăm vạn lượng, các quan viên khác cộng lại tầm tám vạn lượng.”
Sở dĩ Chung Hành đả kích Liễu gia mà không phải Trần gia, nguyên nhân chính là như thế, Liễu gia không chỉ rất béo, hơn nữa còn cố ý đối nghịch với hắn, đánh ngã Liễu gia thế lực bên Hoàng đế sẽ mất đi nguồn tiền tài rất quan trọng.
Vân Trạch nhịn không được cảm thán: “Có tiền ghê, cả đời này ta chưa từng thấy nhiều bạc như vậy.”
“Của ta chính là của em,” Chung Hành nói, “Không cần phải ghen tị với nhà khác.”
Vân Trạch đột nhiên ý thức được, vị trước mắt này không phải Thụy quận vương, mà là Nhiếp chính vương của Liêu châu rộng lớn nhất.
Mấy năm trước Chung Hành đánh Bắc Địch đến khổ không thể tả, bắt sống Bắc Địch vương, móc sạch quốc khố Bắc Địch.
So với Liễu gia kiêu ngạo hơn rất nhiều.
Vân Trạch: “Quận vương hào phóng như vậy, vậy ngày mai ta có thể ăn hai bát nước đá không?”
“Không thể, ngày mai một bát cũng không thể ăn, hôm nay đã ăn rồi.”
Vân Trạch chưa hết ho, ăn chút đồ lạnh thì ho không ngừng được, hơn nữa ăn nhiều đồ lạnh không tốt cho sức khỏe. Nhưng cậu luôn tham khẩu, mùa hè thích ăn chút đồ lạnh vừa chua vừa ngọt.
Vân Trạch đổi chỗ lạnh hơn ngủ tiếp: “Gần đây rất nóng, thậm chí ta còn muốn ngâm mình trong khối băng ấy.”
Ngủ trên giường một lát, quần áo Vân Trạch đã bị mồ hôi thấm ướt, cổ đại quả thật rất bất tiện, quần áo nhiều lớp, mùa hè cũng phải mặc áo dài tay, hơn nữa còn phải để tóc dài.
Mùa đông cơ thể Chung Hành rất ấm áp, mùa hè lại lạnh, Vân Trạch nắm lấy tay hắn dán lên mặt mình một lát, tiếp đó dán lên cổ mình trong chốc lát.
Chung Hành nhìn cậu lăn qua lộn lại không ngủ được, áo lót mỏng manh dán lên thân hình đơn bạc mềm dẻo, quả thật đổ không ít mồ hôi.
Vân Trạch như được làm bằng nước, ngay cả đầu ngón tay cũng ẩm ướt.
Bất kể ngón tay hay cơ thể, đều làm cho người ta có xúc động muốn bóp một cái.
Hắn sai người lấy thêm hai chậu băng vào, thuận tay ôm Vân Trạch vào trong ngực mang ra ngoài: “Đi tắm rửa thay quần áo khô ráo, sau khi trở về phòng sẽ lạnh lên thôi.”
Lúc này đây Vương Hi Hách đang rầu rĩ ngắm hoa trong vườn, người khác ngắm hoa là thưởng thức, còn y ngắm hoa là hái tất cả cánh hoa ném xuống đất.
Rõ ràng là Vương Hi Hách đang rất khó chịu.
Từ khi Chung Thiệu đến phủ Phụ quốc công bái phỏng, sau đó cứ năm lần bảy lượt tới tìm lão gia tử.
Ban đầu Phụ quốc công cảm thấy Chung Thiệu rất phiền, nhưng một thời gian dài ông thấy đứa nhỏ này rất có hiếu, vậy mà bằng lòng nghe lão gia tử nói cả buổi trưa.
Ý của túy ông không phải rượu*, mục đích của Chung Thiệu chẳng phải là vì Phụ quốc công.
(* nghĩa là có dụng ý khác)
Vương Hi Hách biết Chung Thiệu muốn gì, cứ để Chung Thiệu mơ mộng xuân thu đi. Dù sao Vương Hi Hách sẽ không thích bất cứ tên đàn ông nào.
Chung Thiệu lẻn đến hoa viên đang muốn tìm Vương công tử của cậu ta, bất ngờ sau gáy bị người ta kéo lại. Chung Thiệu cao lớn bị kéo cho lảo đảo, quay đầu nhìn lại thì ra là Vân Trạch: “Ngươi đấy à? Sao ngươi lại ở đây?”
“Đây là nhà ngoại của ta, đương nhiên ta có thể tùy tiện ra vào rồi.” Vừa nãy Vân Trạch đứng ở xa đã cảm thấy người này rất giống con khổng tước hoa gặp được ngày đó, đến gần hóa ra là đúng thật, “Từ hôm đó đến giờ vẫn khỏe chứ, Thụy quận vương.”
Mỗi cọng lông trên người Chung Thiệu như muốn nổ tung: “Ngươi gọi ta là gì?”
Mặt mày Vân Trạch vương ý cười: “Thụy quận vương đó.”
Chung Thiệu trông bộ dáng Vân Trạch bình tĩnh nhãn nhà, nghĩ rằng Chung Hành đã thẳng thắn với Vân Trạch rồi.
Chung Hành và Vân Trạch đã thành thân, dù sao giấy cũng không thể gói được lửa, biết chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái.
Chung Vịnh chỉnh quần áo của mình lại: “Thím nhỏ, thì ra thím đã biết rồi hả, là chú nói cho thím biết ư? Lại nói tiếp thành thật xin lỗi nhé, ta lớn hơn thím vài tuổi.”
“Không, ta tự đoán được.”
Chung Thiệu biến sắc: “Chú đã biết chưa?”
Vân Trạch lắc đầu: “Huynh ấy vẫn chưa biết.”
Sắc mặt Chung Thiệu càng khó coi hơn, cậu ta muốn đập đầu vào cái cây bên cạnh chết quách cho rồi.
Cho dù đầu óc cậu ta không đủ sài, nhưng cũng đoán được vừa nãy Vân Trạch gọi mình “Thụy quận vương” là đang thăm dò suy đoán của cậu có chính xác không, cậu ta còn đáp lại như thật.
Chung Thiệu thẳng thừng phủ nhận: “Ai là Thụy quận vương? Nơi này đâu có Thụy quận vương? Ngươi nhầm người rồi.”
Vân Trạch nói, “Giờ Quận vương tự lừa mình dối người có thú vị không?”
Chung Lệ khóc không ra nước mắt, đương nhiên là thú vị chứ. Nếu để Chung Hành biết cậu ta bị lộ tẩy, sau này cậu ta có sống nổi không. Rõ ràng Chung Hành đã cảnh cáo cậu ta ở nhà học hành không được chạy lung tung, cậu ta lại năm lần bảy lượt lẻn ra ngoài.
Chung Thiệu hiểu rõ tính cách và thủ đoạn của chú mình, người bình thường không dám trêu chọc Chung Hành, trừ phi chê mình sống đủ lâu rồi.
Vương Hi Hách nghe được âm thanh bên này, y đi tới, chờ sau khi nhìn thấy Chung Thiệu và Vân Trạch, Vương Hi Hách khẽ nhíu mày: “Em họ, sao em lại tới đây?”
Vân Trạch đáp, “Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, em đến thăm ông bà ngoại vừa vặn gặp Thụy quận vương.”
Chung Thiệu phủ nhận: “Ta không phải Thụy quận vương.”
Vương Hi Hách thấy tình cảnh này liền đoán Vân Trạch đã biết sự thật, y tiến lên đi vài bước: “Em tới tìm ông bà ngoại hay tới tìm anh? Buông vị công tử trong tay em ra đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Vân Trạch tức tối bất bình “Cậu ta lừa em còn chưa tính, ngay cả anh cũng lừa em.”
Vương Hi Hách im lặng một lát: “Chúng ta vào phòng nói chuyện.”
Chung Thiệu đi theo phía sau hai người.
Nghe xong chân tướng, Vương Hi Hách nói: “Xem ra cha em triệt để thất vọng với Vân Dương rồi, mới muốn gọi em về kế thừa gia nghiệp, em họ, em nghĩ thế nào?”
Vân Trạch nói, “Em không có suy nghĩ gì với Vân gia.”
“Em hãy nghe anh nói, em không nên nhúng tay vào cục diện rối rắm này, nếu lão thật sự thành tâm, vậy để lão viết phế thư phế bỏ vị trí Thế tử của Vân Dương trước, đuổi Vân Dương và Thái thị về thôn trang ở nông thôn, như vậy em hẵng về với lão.” Vương Hi Hách cẩn thận suy tư một lát, “Bằng không hiện tại em quay về, Vân Dương và Thái thị sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn hại em.”
Thứ Vân Trạch để ý nhất không phải là Vân gia, Vân gia đã chia một nửa gia sản cho cậu, trong tay cậu vẫn còn dư dả.
Vân Trạch nói, “Mới đầu em chỉ nghĩ không thông, tại sao Quận vương lại lừa em.”
Chung Thiệu xen vào nói: “Ta mới là Quận vương.”
Hiện giờ Chung Thiệu biết người nói chuyện này cho Vân Trạch hóa ra là An Lạc hầu, cậu ta không lo lắng cho an nguy của mình nữa, cũng không phủ nhận chuyện này.
Vương Hi Hách nói: “Nhiếp chính vương làm việc đương nhiên có đạo lý của hắn, em họ, chúng ta không thể tùy tiện phỏng đoán. Em và hắn đến tột cùng sẽ ra sao, phải xem em nghĩ thế nào, anh cũng không rõ nguyên nhân cụ thể.”
Tuy rằng trong lòng Vương Hi Hách biết rõ nhân phẩm của Chung Hành, nhưng y không thể nói thẳng ra, chỉ có thể nói một ít lời vô nghĩa ở đây.
Toàn bộ triều Khế đều bị bao phủ dưới uy áp của Chung Hành, Vương gia ở trong mắt Chung Hành chỉ là một quả trứng gà dễ vỡ mà thôi. Vương Hi Hách coi Vân Trạch là em họ, nhưng so với Vân Trạch, an nguy nhà mình càng thêm quan trọng, cho nên mặc dù y biết chuyện cũng sẽ không nói cho Vân Trạch biết.
Vân Trạch đoán được Vương Hi Hách nói như vậy là băn khoăn Chung Hành.
Cậu nói: “Em đến đây chỉ để chứng minh lời cha em nói có chính xác không, không còn gì khác, chỗ em không thể nghĩ ra em sẽ từ từ suy nghĩ.”
Sau khi Vân Trạch rời đi, Vương Hi Hách buồn bã trong lòng.
Y biết sau chuyện này, y và Vân Trạch cũng chỉ là anh em họ bình thường không xa không gần, lúc trước có lẽ Vân Trạch coi y như bạn bè, nhưng bởi vì có chuyện giấu diếm và lời nói không đủ chân thành, Vân Trạch sẽ để ở trong lòng.
Thấy Vân Trạch đi rồi, Chung Thiệu mới nói: “Thật ra ta cũng không hiểu tại sao chú lại lừa gạt cậu ấy, theo lý mà nói chú coi trọng cậu ấy, trực tiếp cướp cậu ấy về nhà là được rồi, mặc kệ cậu ấy có nguyện ý hay không. Chú làm việc luôn tàn nhẫn, ngươi nghe nói chưa? Mạnh Bưu bởi vì đối nghịch với chú ta mà chết vô cùng thảm thiết…”
Vương Hi Hách gõ đầu Chung Thiệu một cái: “Trong khoảng thời gian này ngươi nên ở nhà tránh đầu ngọn sóng, đừng ra ngoài nói lung tung, có thể không nói thì đừng nói, rất nhiều lúc họa từ miệng mà ra ngươi có biết không.”
Chung Thiệu xoa xoa đầu mình: “Vương công tử, ngươi nghĩ sao?”
“Bất kể thế nào, dùng thủ đoạn cứng rắn luôn không đúng,” Vương Hi Hách nói, “Nhiếp chính vương trăm phương ngàn kế bố trí hết thảy là muốn yêu đương với em ta như người bình thường. Nếu như không giấu diếm thân phận ——”
Nếu như không giấu diếm thân phận, Vân Trạch có thể bội phục Chung Hành, có thể kính trọng Chung Hành, có thể sợ hãi Chung Hành, danh tiếng tàn bạo của Chung Hành xâm nhập vào lòng người, ngay từ đầu Vân Trạch sẽ không dám thổ lộ tình cảm với hắn.
Dù sao một người dã tâm bừng bừng đánh từ bắc xuống nam mơ ước thiên hạ, còn một người khác ngay cả vị trí Thế tử cũng lười tranh.
“Tranh đoạt là biện pháp nhanh nhất.” Chung Thiệu nói, “Nếu như ta có quyền lực của chú ấy, ta sẽ làm như vậy.”
Vương Hi Hách tức giận nói với Chung Thiệu: “Rất đáng tiếc, ngươi không có quyền lực này. Trước ẩn nhẫn ngủ say sau đó cướp lấy là cách làm trước sau như một của hắn, hắn giữ vững bình tĩnh cho nên mới lấy được càng nhiều.”
Chung Thiệu nói, “Một mình ta ở nhà thật sự không thú vị, Vương công tử, không bằng ngươi đến nhà ta chơi nhé?”
Vương Hi Hách tỉ mỉ nhìn Chung Thiệu, sau đó cười lạnh rời đi: “Kiều đồng mỹ tỳ nhà ngươi vô số, để bọn họ chơi với ngươi là đủ rồi, sau này đừng đến phủ Phụ quốc công làm phiền ta nữa.”
Cho dù da mặt Chung Thiệu có dày đến đâu cũng cảm thấy mất hứng, cậu ta nói: “Vương công tử, loại người như ngươi mềm cứng không ăn, ta nên trói ngươi lại rồi mang đi, quản ngươi có chịu hay không.”
Vương Hi Hách giận tím mặt, y đuổi Chung Thiệu ra khỏi cửa.
Tâm tình Chung Thiệu uể oải, đi tới chỗ ở của Chung Hành, đúng lúc Hứa Kính ở nhà, cậu ta chăm chỉ rót nước đắng cho Hứa Kính.
Hứa Kính vừa cầm bút viết chữ vừa nói: “Vị công tử của Vương gia kia à? Ta đã từng gặp một lần, nổi danh là Diêm Vương mặt lạnh. Dáng vẻ rất đẹp trai, Quận vương ngươi tội gì phải treo cổ trên người y chứ?”
Chung Thiệu nói, “Vậy lão tìm cho ta một người đẹp hơn y đi.”
Hứa Kính: “…”
Người Hứa Kính biết chỉ sợ chỉ có hai anh em Vân Trạch và Vân Dương.
Vân Trạch thì tuyệt không thể rồi, Chung Thiệu dám có ý với cậu, Chung Hành dám đánh gãy hai chân Chung Thiệu.
Vân Dương là một con rắn độc, ngay cả Vương Hi Hách mà Chung Thiệu cũng không giải quyết được thì sao giải quyết được Vân Dương. Huống chi Hứa Kính nghe nói Vân Dương chỉ làm người ở bên trên, Chung Thiệu cũng sẽ không khuất phục bên dưới người khác, hai người không được rồi.
Chung Thiệu biết rõ: “Lão xem, lão không tìm thấy chứ gì?”
Hứa Kính thở dài: “Vị Vương công tử này là người rất mạnh mẽ, tuổi của y không còn nhỏ, ngài có biết tại sao y chưa thành thân không? Bởi vì ánh mắt của y rất cao, không chỉ muốn người xinh đẹp mà còn phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, muốn người dịu dàng lại không thể quá dịu dàng. Yêu cầu của y người bình thường sẽ không hầu hạ nổi, theo ta thấy, kịp thời dừng tổn thất đổi người khác đi thôi.”
Chung Thiệu thở dài: “Hứa tiên sinh, lão đã từng tuổi này rồi, lão không hiểu đâu, tâm ý đã thanh há có thể thay đổi là thay đổi? Tựa như chú ta ấy, người sáng suốt đều biết chú giết người không chớp mắt, Vân Trạch còn không phải bị chú ấy lừa gạt à.”
Hứa Kính thổi râu: “Quên đi, ta không muốn nói nhiều với Quận vương, ta còn phải xử lý công vụ.”
Chung Thiệu nói: “Hứa tiên sinh cho ta một ý tưởng hay đi.”
Hứa Kính nói: “Vậy ngài chỉ có thể tỏa sáng trên triều đình, làm y cảm thấy ngài là nhân vật ưu tú, tốt nhất là xây dựng được công lao sự nghiệp, để y nhìn với cặp mắt khác xưa, Vương gia công tử thích người ưu tú toàn diện.”
Chung Thiệu thở dài.
“Hiện giờ còn chưa muộn, từ hôm nay Quận vương bắt đầu nghiêm túc lại đi, đừng cả ngày ăn chơi đàng điếm nữa. Ánh mắt y kén chọn như vậy, chỉ có thần tiên mới có thể phù hợp với yêu cầu của y, giờ Quận vương hăm hở vươn lên, vài năm sau để y lau mắt mà nhìn, nói không chừng khi đó sẽ có kịch hay đấy.”
Chung Thiệu gật đầu: “Chỉ có như vậy.”
“Vừa rồi Quận vương nói ngài gặp Vân công tử ở phủ Phụ quốc công, tại sao Vân công tử lại qua đó?”
Chung Thiệu vội vàng tìm cớ: “Cậu ấy nhớ lão gia tử và lão phu nhân.”
Hứa Kính rất lo lắng một ngày nào đó Vân Trạch sẽ một đi không trở về.
Dù sao vị Nhiếp chính vương nào đó đôi khi thật sự rất đáng sợ.
Hôm du hồ ấy Vu Kinh Mặc nói với Vương Hi Hách về chuyện Liễu gia và Trần gia ở Đông Nam náo loạn, Liễu gia bị Chung Hành chèn ép đã không còn thân thiết với thông gia Trần gia như xưa, trước kia Liễu gia toàn đi ngang ở Đông Nam, hiện giờ không đi nổi nữa.
Bởi vì mọi chuyện bắt đầu từ việc đắc tội Nhiếp chính vương, cho nên Liễu gia muốn thông qua việc lấy lòng Nhiếp chính vương tu bổ quan hệ.
Trần gia đã cắt đứt với Liễu gia, bên kia đương nhiên không muốn để Liễu gia phất lên nữa. Hơn nữa chỗ tốt Trần gia nhận được hiện giờ phần lớn đều thuộc về Liễu gia, bọn họ không muốn trả lại, cho nên Trần gia cũng vội vàng đến lấy lòng Nhiếp chính vương, không hy vọng Liễu gia có thể khôi phục địa vị vốn có.
Sau khi Vân Trạch trở về nhìn thấy Hứa Kính đang nói chuyện với hai thiếu niên mặc hoa phục, diện mạo hai thiếu niên này quyến rũ, đều là mắt nhọn mũi cao, dáng người cao gầy như rắn nước.
Vân Trạch tò mò hỏi: “Hứa tiên sinh, đây là công tử nhà ai vậy? Trông rất đẹp.”
Hứa Kính ho khan: “Hai vị công tử này họ Trần, ở nhờ trong nhà vài ngày, là khách nhân trong phủ. Vân công tử, vừa mới đưa tới một ít bát nước đá, thời tiết nóng thế này cậu vào trong phòng nếm thử đi.”
Vân Trạch không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đi qua.
Hứa Kính mắng người Trần gia trong lòng mấy trăm lần.
Chẳng biết Trần gia nhận được tin tức từ vị thân tín nào bên cạnh Chung Hành, nói Chung Hành thích đàn ông.
Vì áp chế Liễu gia, Trần gia đưa tới đôi vưu vật này, hai người này nói mình họ Trần, thực tế là được Trần gia mua về giáo dưỡng từ nhỏ.
Vùng Đông Nam cách triều đình quá xa, quan viên nơi này xưa nay đều bằng mặt không bằng lòng với mệnh lệnh của triều đình.
Liễu gia, Trần gia cấu kết với nhau là địa đầu xà ở Đông Nam, hai nhà này khống chế thủy sư* mấy chục năm, vẫn luôn là tai họa trong lòng Chung Hành, hai nhà lại có quan hệ tốt với Đông Lĩnh Vương gia, nếu bọn họ cấu kết với Vương Hàn Tùng thì Vân Châu, Hiến Châu tràn ngập nguy cơ.
(*Thủy sư hoặc thủy quân là tên gọi các đơn vị quân sự dưới nước cổ đại trong văn hóa chữ Hán; Các thủy sư truyền thống trong biên chế chính phủ, có vai trò quân sự, tương đương với hải quân hiện đại.)
Trước mắt vất vả lắm mới khiêu khích Liễu gia và Trần gia trở mặt thành thù, Chung Hành chờ bọn họ lưỡng bại câu thương ngồi thu lợi ngư ông.
Vì trấn an Trần gia, với việc Trần gia đưa người tới, Hứa Kính không tiện trả về, lão tùy tiện tìm một viện sắp xếp cho hai thiếu niên đó, Chung Hành chướng mắt hai người này, chờ chuyện Trần gia và Liễu gia chấm dứt sẽ đưa bọn họ ra ngoài.
Tối đến Chung Hành nói cho Vân Trạch biết, hắn không muốn Vân Trạch sinh ra hiểu lầm với mình vì hai người ngoài.
Vân Trạch không chú ý đến hai thiếu niên đó, mà quan tâm đến tranh đấu giữa Liễu gia và Trần gia ở Đông Nam.
Bản đồ thế giới này rất khác với bản đồ thế giới ở chỗ Vân Trạch, nhưng một số nơi lại có điểm chung, ví dụ như vùng Đông Nam triều Khế cũng gần biển, nghe nói hải ngoại còn có không ít quốc gia, một ít hương liệu, đồ ăn vân vân mà quý tộc dùng đều do thương nhân các quốc gia khác mang đến.
Vân Trạch nói: “Thương mại hải ngoại Đông Nam bị Liễu gia nắm giữ, bọn họ không cho phép dân chúng bình thường ra biển, thế lực trong quân của Trần gia lớn hơn chút, nghe nói thế lực hai nhà lớn đến mức không thể tưởng tượng được, đám quan huyện không phải xuất thân từ khoa cử cũng không phải người bọn họ che chở, mà là gia nô trong phủ bọn họ. Nếu Quận vương an bài quan viên đáng tin cậy có thể thay thế bọn họ, sau này triều Khế thái bình, sẽ có tiền tài cuồn cuộn không ngừng chảy ra ngoài.”
Chung Hành cảm giác Vân Trạch đã trưởng thành hơn nhiều, chậm rãi rút đi ngây ngô lúc trước, suy nghĩ càng ngày càng thú vị.
Qua vài năm nữa nếu để Vân Trạch đến nơi khác nhậm chức, nói không chừng Vân Trạch sẽ cho hắn một kinh hỉ.
Nhưng hắn không muốn làm như vậy. Nhân tài triều Khế đông đúc, còn Vương phi của Chung Hành chỉ có một.
Chung Hành cười một tiếng: “Liễu gia quả thật mượn cớ ra biển vớt không ít trân bảo, em đoán xem giờ bọn họ mượn thứ gì để vãn hồi địa vị của mình?”
Vân Trạch suy nghĩ: “Vàng bạc, số tiền đủ để bù đắp kinh phí quân sự của Vĩ Châu trong tháng này.”
Chung Hành hôn lên trán Vân Trạch: “Thông minh lắm.”
Vân Trạch nói: “Nếu như xét nhà Liễu gia, quốc khố sẽ lập tức đầy, triều đình có năng lực làm nhiều việc hơn, đáng tiếc chuyện này trong một năm hai năm không làm được, chỉ có thể từ từ. Bọn họ có quan viên cấu kết ở Minh Đô, Quận vương tìm cơ hội xử lý người thu ngân phiếu của bọn họ đi.”
“Năm ngoái, trưởng công chúa thu hai mươi vạn lượng bạc của bọn họ, Phùng Khôi thu hai mươi lăm vạn lượng, các quan viên khác cộng lại tầm tám vạn lượng.”
Sở dĩ Chung Hành đả kích Liễu gia mà không phải Trần gia, nguyên nhân chính là như thế, Liễu gia không chỉ rất béo, hơn nữa còn cố ý đối nghịch với hắn, đánh ngã Liễu gia thế lực bên Hoàng đế sẽ mất đi nguồn tiền tài rất quan trọng.
Vân Trạch nhịn không được cảm thán: “Có tiền ghê, cả đời này ta chưa từng thấy nhiều bạc như vậy.”
“Của ta chính là của em,” Chung Hành nói, “Không cần phải ghen tị với nhà khác.”
Vân Trạch đột nhiên ý thức được, vị trước mắt này không phải Thụy quận vương, mà là Nhiếp chính vương của Liêu châu rộng lớn nhất.
Mấy năm trước Chung Hành đánh Bắc Địch đến khổ không thể tả, bắt sống Bắc Địch vương, móc sạch quốc khố Bắc Địch.
So với Liễu gia kiêu ngạo hơn rất nhiều.
Vân Trạch: “Quận vương hào phóng như vậy, vậy ngày mai ta có thể ăn hai bát nước đá không?”
“Không thể, ngày mai một bát cũng không thể ăn, hôm nay đã ăn rồi.”
Vân Trạch chưa hết ho, ăn chút đồ lạnh thì ho không ngừng được, hơn nữa ăn nhiều đồ lạnh không tốt cho sức khỏe. Nhưng cậu luôn tham khẩu, mùa hè thích ăn chút đồ lạnh vừa chua vừa ngọt.
Vân Trạch đổi chỗ lạnh hơn ngủ tiếp: “Gần đây rất nóng, thậm chí ta còn muốn ngâm mình trong khối băng ấy.”
Ngủ trên giường một lát, quần áo Vân Trạch đã bị mồ hôi thấm ướt, cổ đại quả thật rất bất tiện, quần áo nhiều lớp, mùa hè cũng phải mặc áo dài tay, hơn nữa còn phải để tóc dài.
Mùa đông cơ thể Chung Hành rất ấm áp, mùa hè lại lạnh, Vân Trạch nắm lấy tay hắn dán lên mặt mình một lát, tiếp đó dán lên cổ mình trong chốc lát.
Chung Hành nhìn cậu lăn qua lộn lại không ngủ được, áo lót mỏng manh dán lên thân hình đơn bạc mềm dẻo, quả thật đổ không ít mồ hôi.
Vân Trạch như được làm bằng nước, ngay cả đầu ngón tay cũng ẩm ướt.
Bất kể ngón tay hay cơ thể, đều làm cho người ta có xúc động muốn bóp một cái.
Hắn sai người lấy thêm hai chậu băng vào, thuận tay ôm Vân Trạch vào trong ngực mang ra ngoài: “Đi tắm rửa thay quần áo khô ráo, sau khi trở về phòng sẽ lạnh lên thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook