Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
-
Chương 56
Mấy ngày sau, Vân Trạch và Chung Hành cùng đi du ngoạn hồ Tầm Nhạn ngay ở trong kinh, bên hồ dương liễu lả lướt, không ít tiểu thư và công tử thích du ngoạn ở nơi này. Cách đó không xa có một ngôi chùa hương khói rất thịnh, bởi vậy người đi đường phần đông là tiểu thương.
Chung Hành chỉ mặc áo bào màu xanh đen bình thường, Vân Trạch mặc y bào xanh nhạt, bởi vì dung mạo hai người xuất chúng, không ít ánh mắt tập trung trên người bọn họ.
Người có thể gặp Chung Hành không nhiều, đa phần đều là quyền quý trong triều, những người này có thể đi ngang trong Minh Đô, có sân vườn riêng tự thưởng thức, hơn nữa ngày thường bề bộn công vụ, ban ngày chẳng rảnh mà đến hồ Tầm Nhạn, người tới nơi này phần lớn là công tử hoặc tiểu thư trẻ tuổi nhà giàu.
Vân Trạch cưỡi ngựa đi dạo ở nơi trống trải, Hứa Kính tìm được Chung Hành trong đám người, nói với hắn: “Điện hạ, Trương Cung đã hồi kinh, hắn ta đang ở tửu lâu bên cạnh chờ ngài, ngài ngồi trong tửu lâu cũng có thể nhìn thấy phong cảnh bên này, chờ tiểu công tử mệt mỏi ta sẽ dẫn cậu ấy qua.”
Hôm nay Thế tử Thuần Hầu Vu Kinh Mặc cũng đi du ngoạn, bên cạnh còn có mấy người bạn.
Vân Trạch không thấy Chung Hành, cậu đang muốn tìm một chỗ buộc ngựa lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy đám người Vu Kinh Mặc.
Vu Kinh Mặc cười đi đến hỏi: “Vân Trạch, hai ngày trước chúng ta ra kinh săn thú, sao ngươi không đến? Anh họ ngươi săn được một con nai lớn, chúng ta nướng ăn hết rồi.”
“Hai ngày nay không rảnh rỗi được,” Vân Trạch nói, “Trong nhà có chuyện.”
Vài nam tử trẻ tuổi đi đằng sau Vu Kinh Mặc, chơi chung với hắn ta đương nhiên là có xuất thân cũng không tệ, Minh Đô ngọa long tàng hổ, tùy tiện một người ăn mặc đẹp đẽ quý giá trên đường cũng có khả năng xuất thân danh môn.
Đang nói chuyện thì có mấy vị tiểu thư trẻ tuổi đi qua nơi này, những tiểu thư này tự mình xách một cái giỏ nhỏ tinh xảo, trong giỏ là chút hoa tươi và hương quả, đại khái là muốn mang đến chùa miếu cúng Phật, vài tỳ nữ theo sát phía sau các nàng.
Cô nương ở Minh Đô khá to gan, nhất là vài quý nữ dòng dõi cao, trong đó có một người đánh giá đoàn người Vu Kinh Mặc, ánh mắt lập tức bị Vân Trạch hấp dẫn.
Tuy quần áo Vân Trạch mặc không đẹp đẽ sang trọng bằng những người trẻ tuổi khác, chỉ mặc y bào màu xanh đơn giản, nhưng dạng vẻ cậu đẹp, tóc đen cột cao, dáng người thẳng tắp phong lưu, hơn nữa mặt mày đa tình dịu dàng, vừa nhìn đã biết là công tử có tính cách rất tốt.
Các tiểu thư đi ngang qua lấy hoa quả trong giỏ ra ném lên người Vân Trạch, một người ném cho Vân Trạch, những người khác cũng đi ném theo.
Vu Kinh Mặc nhịn không được nói: “Mấy người chúng ta cũng không tệ, tại sao không ném hoa cho chúng ta?”
Vân Trạch gỡ cánh hoa dính trên người, nghe vậy nâng mắt cười: “Có lẽ tiểu thư toàn Minh Đô đều biết Thế tử quá phong lưu, nên không dám trêu chọc Thế tử.”
Vài nam tử trẻ tuổi bên cạnh hắn ta đều là con trai trưởng của quan lớn trong triều, đám người này xuất thân cao quý, tính cách khó tránh khỏi hống hách.
Một người trong đó nhíu mày: “Nghe nói Vân công tử còn chưa thành thân. Anh cả ngươi không chỉ chiếm được vị trí Thế tử mà còn cưới công chúa Nguyên Tương xinh đẹp nhất làm vợ, thật sự làm người ta hâm mộ mà.”
Cả Minh Đô phàm tin tức linh thông đều biết quan hệ của Vân Trạch và Vân Dương không hề tốt.
Trước mắt mặc kệ Vân Dương đã làm chuyện gì, người này lại cố ý nhắc tới Vân Dương, e là đang muốn gây chuyện đây.
Ý cười trên mặt Vân Trạch phai nhạt trong nháy mắt: “Các hạ là Đỗ công tử Đỗ Tân phải không?”
Kẻ nói chuyện tên là Đỗ Tân, cha của Đỗ Tân là một ngự sử trong triều, cương trực ghét dua nịnh, rất được Nhiếp chính vương thưởng thức. Bản thân Đỗ Tân không bằng cha gã, tính tình khá chanh chua, thích bái cao giẫm thấp, đến nay vẫn không được trọng dụng gì.
Vân Trạch và gã từng gặp nhau mấy dịp, bởi vì tính tình không hợp cho nên vẫn không qua lại nhiều.
Đỗ Tân như cười như không chắp tay: “Làm khó ngươi còn nhớ rõ, ta tưởng ngươi đã sớm quên rồi.”
“Lệnh tôn Đỗ đại nhân tiếng lành vang xa, thường nghe người ta nói phẩm hạnh ông ấy cao thượng không thông đồng làm bậy với thế tục,” Vân Trạch cười nói, “Vốn tưởng rằng Đỗ công tử cũng ngưỡng mộ thánh hiền như Đỗ đại nhân, người nên hâm mộ cũng là danh thần xưa nay, không ngờ rằng người các hạ hâm mộ nhất lại là anh cả của ta.”
Chuyện Vân Dương làm mọi người đều biết, bản thân đi dạo kỹ viện không nói, còn dẫn theo Hoàng đế cùng đi dạo kỹ viện. Cha Đỗ Tân là ngự sử khinh thường hành vi này nhất, lão liên tiếp viết vài quyển về Vân Dương, tất cả mọi người ở đây cũng biết hết.
Đỗ Tân nói hâm mộ Vân Dương ngay chỗ này, đánh không phải là mặt Vân Trạch, mà là mặt cha gã.
Quả nhiên sắc mặt Đỗ Tân thối hoắc: “Ai nói ta hâm mộ Vân Dương nhất? Gã ta có gì đáng để ta hâm mộ?”
Bình thường Vân Trạch không thích nảy sinh xung đột với người khác, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể dùng lời nói châm chọc cậu.
Bạn tốt của Đỗ Tân mỉa mai nói: “Tiểu công tử miệng lưỡi lanh lợi như vậy, triều đình không cho ngươi một chức quan đúng là không trọng dụng hiền tài.”
Vân Trạch không biết bạn của Đỗ Tân, cậu thoáng suy nghĩ nhưng không nhớ nổi, cười tủm tỉm hỏi: “Các hạ là?”
Người này biết Vân Trạch, thấy Vân Trạch không biết gã, nhất thời cảm thấy trên mặt tối tăm, gã cứng rắn nói: “Ta là Hàn Tự Tâm.”
Vân Trạch chưa từng nghe nói đến kẻ này, Minh Đô có mấy Hàn gia đều rất nổi danh, cậu không biết kẻ trước mắt này là nhà nào.
Tổ tiên Hàn Tự Tâm từng có tiếng tăm, cũng có người làm thừa tướng, nhưng hậu đại không được tốt, lúc trước cha gã được điều đến địa phương khác nhậm chức, gã ở lại Minh Đô với ông bà. Có vài nơi mời Đỗ Tân nhưng không mời gã, cho nên gã thích kết giao với một ít quý nhân sau lưng Đỗ Tân.
Tuy Vân Trạch là con trai trưởng của phủ An Lạc hầu, nhưng nghe nói An Lạc hầu không thích cậu, chưa từng suy nghĩ đến tiền đồ của cậu. Vân Trạch có Vương gia làm chỗ dựa vững chắc, nhưng thế lực chủ yếu của Vương gia không ở Minh Đô.
Vân Trạch cười nói, “Nói vậy Hàn công tử quan to hậu lộc đều có cả.”
Hàn Tự Tâm lập tức như con chim sẻ xù lông không nhịn được giậm chân, lời nói của Vân Trạch vừa vặn chọc trúng điểm đau của gã, Hàn gia che chở là hai người anh của gã, đến nay gã vẫn chưa thi được công danh.
“Vân Trạch, ngươi có ý gì?”
Vu Kinh Mặc thấy hai người bọn họ cầm súng mang côn công kích Vân Trạch, nếu chuyện này truyền đến tai Vương Hi Hách chỉ sợ sẽ không ổn. Nhưng Đỗ Tân cũng là bạn của hắn ta, hơn nữa Đỗ Tân bụng dạ hẹp hòi, nếu đắc tội gã, gã sẽ nhớ cả đời.
Thà rằng đắc tội quân tử cũng không đắc tội tiểu nhân, hơn nữa Vân Trạch ngoại trừ Vương gia ra thật sự không quyền không thế, Vu Kinh Mặc đành phải xin lỗi Vân Trạch.
“Vân Trạch, chúng ta muốn ngồi thuyền du hồ, ngươi đi cùng không?” Vu Kinh Mặc cũng chẳng thật lòng mời Vân Trạch, mà là cho Vân Trạch một bậc thang.
Vân Trạch biết ý của Vu Kinh Mặc, cậu đang định từ chối, lúc này đột nhiên có một người đi tới.
Khúc Doãn Thành đến gần, hắn ta chắp tay với Vân Trạch nói: “Vân công tử, điện hạ đang ngồi trong lầu Văn Đức chờ cậu, ngài ấy nói giờ buổi trưa nắng nóng nên gọi cậu qua uống một ly trà.”
Vu Kinh Mặc và những người khác đều kinh ngạc.
Bọn họ nhận ra Khúc Doãn Thành, đây là một trong những tướng quân nổi danh nhất ở Liêu Châu, hơn nữa còn là tâm phúc của Nhiếp chính vương. Văn võ cả triều ai mà không muốn lấy lòng Nhiếp chính vương? Chỉ là xưa nay bọn họ không có cơ hội kết giao, chỉ sợ cha hay ông bọn họ mới có thể nói chuyện với Khúc Doãn Thành.
Không ngờ rằng Vân Trạch lại quen biết nhân vật như vậy.
Vân Trạch nói với Vu Kinh Mặc: “Ta còn có chuyện khác, xin cáo từ.”
Tâm tư Vu Kinh Mặc xoay chuyển vội vàng tiến lên vài bước: “Vân Trạch, mới vừa rồi là bọn họ nói chuyện kiêu ngạo đắc tội ngươi, không bằng cùng chúng ta lên thuyền, chúng ta tự phạt ba chén bồi tội với ngươi.”
Đỗ Tân và Hàn Tự Tâm vừa nhìn thấy Khúc Doãn Thành thì không dám hé răng nữa, trong lòng cũng hối hận vừa rồi mình khinh cuồng.
Vân Trạch không có ý định thân thiết những người này.
Khúc Doãn Thành nhìn Vân Trạch lên ngựa, tự mình cưỡi ngựa đi theo phía sau Vân Trạch.
Đa số thủ hạ của Chung Hành đều không dám qua loa với Vân Trạch, cho dù có tranh luận với Chung Hành thì cũng không xung đột với Vân Trạch.
Bọn họ cùng Chung Hành nam chinh bắc chiến, thấy được nhiều chuyện hơn, phỏng đoán có phải Chung Hành có tật xấu gì không, sao đến giờ vẫn chưa cưới vợ nạp thiếp.
Bởi vì Chung Hành trông rất tuấn tú, ban đầu một ít gia tộc ở Liêu Châu vốn muốn gả con gái cho hắn. Lòng dạ Chung Hành thâm trầm thủ đoạn tàn nhẫn, dục vọng khống chế quá mạnh, là người có dã tâm nhất trong số đông đảo đám con trai của lão Liêu Vương, đám thủ hạ đều đoán Chung Hành sẽ cưới một tiểu thư dòng dõi cao giúp đỡ đại nghiệp, không ngờ rằng Chung Hành không có suy nghĩ đến việc thành thân.
Những người khác đều thích đa tử đa phúc, nghe nói Chung Hành ghét trẻ con.
Cho dù không cưới vợ nạp thiếp, dù sao tỳ nữ trong phủ cũng phải sủng hạnh chứ, nhưng Chung Hành chưa bao giờ nhìn thẳng những người này. Hơn nữa có một lần quân địch dùng mỹ nhân kế quyến rũ Chung Hành, Chung Hành mặt không đổi sắc nhìn thấu mưu đồ giết chết kẻ đó, không hề có một chút thương tiếc nào.
Bọn họ uống say sẽ lén nói xấu Chung Hành, nói ánh mắt Chung Hành không phân biệt được người đẹp và kẻ xấu. Chung Hành không thèm quan tâm đến những điều này, thủ hạ tâm phúc trêu ghẹo hắn cũng chẳng sao, chỉ cần không làm sai trên chiến trường và quan trường là được.
Chẳng ngờ tới không phải Chung Hành không biệt được đẹp xấu, đến Minh Đô chưa mấy năm đã tìm được người đẹp nhất.
Vân Trạch quay đầu lại nói với Khúc Doãn Thành, “Sao Khúc tướng quân lại ở chỗ này?”
Khúc Doãn Thành không giỏi nói dối, không nhiều tâm nhãn được như đám Hứa Kính, hắn ta sợ mình nói sai làm hỏng chuyện của Chung Hành, nhìn không chớp mắt giả vờ lạnh lùng: “Đột nhiên đi ngang qua.”
Hai người cưỡi ngựa đi chậm, lại có cô nương đi ngang qua ném hoa cho Vân Trạch, Khúc Doãn Thành ngại bắt nạt cô nương trên đường, truyền ra thì thanh danh của hắn ta không còn nữa, hơn nữa có người thấy Khúc Doãn Thành nhìn mình chằm chằm, cũng cười tủm tỉm cũng ném cho Khúc Doãn Thành một đóa. Khúc Doãn Thành thấy trong đám ném hoa cho Vân Trạch có hai tên đàn ông, hắn ta rút đao hù dọa bọn họ, dọa cho người ta chạy mất.
Vân Trạch đi vào tửu lâu cả người toàn mùi hoa, trên tóc còn dính vài cánh hoa.
Chung Hành đang ngồi bên cửa sổ uống rượu, thấy Vân Trạch vào liền nhíu mày: “Em đi hái hoa à.”
Khúc Doãn Thành nói: “Không ít cô nương ném hoa và quả cho Vân công tử, vậy mà còn có nam nhân, bầu không khí ở Minh Đô khác hoàn toàn Liêu Châu, lần sau không thể đến nơi này nữa.”
Vân Trạch lấy ra vài quả từ trong tay áo: “Ta có giấu mấy quả, Quận vương, Khúc tướng quân, các huynh có muốn nếm thử không?”
Khúc Doãn Thành vội vàng từ chối: “Ta đau răng không thể ăn gì hết, ra ngoài tuần tra trước đây.”
Thấy Khúc Doãn Thành chạy, Vân Trạch ngồi xuống rót cho mình một chén trà: “Quận vương tới nơi này có chuyện cần xử lý à?”
“Một vài chuyện nhỏ thôi, đã xử lý xong rồi.” Chung Hành gỡ cánh hoa trên tóc Vân Trạch, “Cả người toàn mùi hoa, bao nhiêu người ném hoa cho em?”
“Không nhớ lắm.”
Bộ dáng Vân Trạch tuấn tú, môi hồng răng trắng dáng người như tùng bách, chính là dáng vẻ mà đại đa số nữ tử triều Khế thích nhất, không chỉ có nữ tử thích, nam nhân thích nam phong cũng dễ bị Vân Trạch hấp dẫn.
Vân Trạch không quan tâm đến chuyện này, cậu chỉ cảm thấy người bên ngoài thấy bộ dạng của cậu coi được nên ném hoa cho cậu, hết thảy đều là diễu hành vui vẻ mà thôi.
Cậu thấp hơn Chung Hành một chút, ngồi yên để Chung Hành gỡ cánh hoa trên tóc cho mình, giữa trưa dễ mệt mỏi, Vân Trạch uống một hớp trà: “Quận vương, trên hồ Tầm Nhạn có không ít người ngồi thuyền du ngoạn, chúng ta cũng thuê một chiếc thuyền ngồi chơi đi.”
Vừa rồi cậu thấy trên mặt hồ có mấy chiếc thuyền, nếu đã ra ngoài, Vân Trạch muốn chơi thêm một lát nữa.
Chung Hành phân phó xuống.
Chung Hành chỉ mặc áo bào màu xanh đen bình thường, Vân Trạch mặc y bào xanh nhạt, bởi vì dung mạo hai người xuất chúng, không ít ánh mắt tập trung trên người bọn họ.
Người có thể gặp Chung Hành không nhiều, đa phần đều là quyền quý trong triều, những người này có thể đi ngang trong Minh Đô, có sân vườn riêng tự thưởng thức, hơn nữa ngày thường bề bộn công vụ, ban ngày chẳng rảnh mà đến hồ Tầm Nhạn, người tới nơi này phần lớn là công tử hoặc tiểu thư trẻ tuổi nhà giàu.
Vân Trạch cưỡi ngựa đi dạo ở nơi trống trải, Hứa Kính tìm được Chung Hành trong đám người, nói với hắn: “Điện hạ, Trương Cung đã hồi kinh, hắn ta đang ở tửu lâu bên cạnh chờ ngài, ngài ngồi trong tửu lâu cũng có thể nhìn thấy phong cảnh bên này, chờ tiểu công tử mệt mỏi ta sẽ dẫn cậu ấy qua.”
Hôm nay Thế tử Thuần Hầu Vu Kinh Mặc cũng đi du ngoạn, bên cạnh còn có mấy người bạn.
Vân Trạch không thấy Chung Hành, cậu đang muốn tìm một chỗ buộc ngựa lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy đám người Vu Kinh Mặc.
Vu Kinh Mặc cười đi đến hỏi: “Vân Trạch, hai ngày trước chúng ta ra kinh săn thú, sao ngươi không đến? Anh họ ngươi săn được một con nai lớn, chúng ta nướng ăn hết rồi.”
“Hai ngày nay không rảnh rỗi được,” Vân Trạch nói, “Trong nhà có chuyện.”
Vài nam tử trẻ tuổi đi đằng sau Vu Kinh Mặc, chơi chung với hắn ta đương nhiên là có xuất thân cũng không tệ, Minh Đô ngọa long tàng hổ, tùy tiện một người ăn mặc đẹp đẽ quý giá trên đường cũng có khả năng xuất thân danh môn.
Đang nói chuyện thì có mấy vị tiểu thư trẻ tuổi đi qua nơi này, những tiểu thư này tự mình xách một cái giỏ nhỏ tinh xảo, trong giỏ là chút hoa tươi và hương quả, đại khái là muốn mang đến chùa miếu cúng Phật, vài tỳ nữ theo sát phía sau các nàng.
Cô nương ở Minh Đô khá to gan, nhất là vài quý nữ dòng dõi cao, trong đó có một người đánh giá đoàn người Vu Kinh Mặc, ánh mắt lập tức bị Vân Trạch hấp dẫn.
Tuy quần áo Vân Trạch mặc không đẹp đẽ sang trọng bằng những người trẻ tuổi khác, chỉ mặc y bào màu xanh đơn giản, nhưng dạng vẻ cậu đẹp, tóc đen cột cao, dáng người thẳng tắp phong lưu, hơn nữa mặt mày đa tình dịu dàng, vừa nhìn đã biết là công tử có tính cách rất tốt.
Các tiểu thư đi ngang qua lấy hoa quả trong giỏ ra ném lên người Vân Trạch, một người ném cho Vân Trạch, những người khác cũng đi ném theo.
Vu Kinh Mặc nhịn không được nói: “Mấy người chúng ta cũng không tệ, tại sao không ném hoa cho chúng ta?”
Vân Trạch gỡ cánh hoa dính trên người, nghe vậy nâng mắt cười: “Có lẽ tiểu thư toàn Minh Đô đều biết Thế tử quá phong lưu, nên không dám trêu chọc Thế tử.”
Vài nam tử trẻ tuổi bên cạnh hắn ta đều là con trai trưởng của quan lớn trong triều, đám người này xuất thân cao quý, tính cách khó tránh khỏi hống hách.
Một người trong đó nhíu mày: “Nghe nói Vân công tử còn chưa thành thân. Anh cả ngươi không chỉ chiếm được vị trí Thế tử mà còn cưới công chúa Nguyên Tương xinh đẹp nhất làm vợ, thật sự làm người ta hâm mộ mà.”
Cả Minh Đô phàm tin tức linh thông đều biết quan hệ của Vân Trạch và Vân Dương không hề tốt.
Trước mắt mặc kệ Vân Dương đã làm chuyện gì, người này lại cố ý nhắc tới Vân Dương, e là đang muốn gây chuyện đây.
Ý cười trên mặt Vân Trạch phai nhạt trong nháy mắt: “Các hạ là Đỗ công tử Đỗ Tân phải không?”
Kẻ nói chuyện tên là Đỗ Tân, cha của Đỗ Tân là một ngự sử trong triều, cương trực ghét dua nịnh, rất được Nhiếp chính vương thưởng thức. Bản thân Đỗ Tân không bằng cha gã, tính tình khá chanh chua, thích bái cao giẫm thấp, đến nay vẫn không được trọng dụng gì.
Vân Trạch và gã từng gặp nhau mấy dịp, bởi vì tính tình không hợp cho nên vẫn không qua lại nhiều.
Đỗ Tân như cười như không chắp tay: “Làm khó ngươi còn nhớ rõ, ta tưởng ngươi đã sớm quên rồi.”
“Lệnh tôn Đỗ đại nhân tiếng lành vang xa, thường nghe người ta nói phẩm hạnh ông ấy cao thượng không thông đồng làm bậy với thế tục,” Vân Trạch cười nói, “Vốn tưởng rằng Đỗ công tử cũng ngưỡng mộ thánh hiền như Đỗ đại nhân, người nên hâm mộ cũng là danh thần xưa nay, không ngờ rằng người các hạ hâm mộ nhất lại là anh cả của ta.”
Chuyện Vân Dương làm mọi người đều biết, bản thân đi dạo kỹ viện không nói, còn dẫn theo Hoàng đế cùng đi dạo kỹ viện. Cha Đỗ Tân là ngự sử khinh thường hành vi này nhất, lão liên tiếp viết vài quyển về Vân Dương, tất cả mọi người ở đây cũng biết hết.
Đỗ Tân nói hâm mộ Vân Dương ngay chỗ này, đánh không phải là mặt Vân Trạch, mà là mặt cha gã.
Quả nhiên sắc mặt Đỗ Tân thối hoắc: “Ai nói ta hâm mộ Vân Dương nhất? Gã ta có gì đáng để ta hâm mộ?”
Bình thường Vân Trạch không thích nảy sinh xung đột với người khác, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể dùng lời nói châm chọc cậu.
Bạn tốt của Đỗ Tân mỉa mai nói: “Tiểu công tử miệng lưỡi lanh lợi như vậy, triều đình không cho ngươi một chức quan đúng là không trọng dụng hiền tài.”
Vân Trạch không biết bạn của Đỗ Tân, cậu thoáng suy nghĩ nhưng không nhớ nổi, cười tủm tỉm hỏi: “Các hạ là?”
Người này biết Vân Trạch, thấy Vân Trạch không biết gã, nhất thời cảm thấy trên mặt tối tăm, gã cứng rắn nói: “Ta là Hàn Tự Tâm.”
Vân Trạch chưa từng nghe nói đến kẻ này, Minh Đô có mấy Hàn gia đều rất nổi danh, cậu không biết kẻ trước mắt này là nhà nào.
Tổ tiên Hàn Tự Tâm từng có tiếng tăm, cũng có người làm thừa tướng, nhưng hậu đại không được tốt, lúc trước cha gã được điều đến địa phương khác nhậm chức, gã ở lại Minh Đô với ông bà. Có vài nơi mời Đỗ Tân nhưng không mời gã, cho nên gã thích kết giao với một ít quý nhân sau lưng Đỗ Tân.
Tuy Vân Trạch là con trai trưởng của phủ An Lạc hầu, nhưng nghe nói An Lạc hầu không thích cậu, chưa từng suy nghĩ đến tiền đồ của cậu. Vân Trạch có Vương gia làm chỗ dựa vững chắc, nhưng thế lực chủ yếu của Vương gia không ở Minh Đô.
Vân Trạch cười nói, “Nói vậy Hàn công tử quan to hậu lộc đều có cả.”
Hàn Tự Tâm lập tức như con chim sẻ xù lông không nhịn được giậm chân, lời nói của Vân Trạch vừa vặn chọc trúng điểm đau của gã, Hàn gia che chở là hai người anh của gã, đến nay gã vẫn chưa thi được công danh.
“Vân Trạch, ngươi có ý gì?”
Vu Kinh Mặc thấy hai người bọn họ cầm súng mang côn công kích Vân Trạch, nếu chuyện này truyền đến tai Vương Hi Hách chỉ sợ sẽ không ổn. Nhưng Đỗ Tân cũng là bạn của hắn ta, hơn nữa Đỗ Tân bụng dạ hẹp hòi, nếu đắc tội gã, gã sẽ nhớ cả đời.
Thà rằng đắc tội quân tử cũng không đắc tội tiểu nhân, hơn nữa Vân Trạch ngoại trừ Vương gia ra thật sự không quyền không thế, Vu Kinh Mặc đành phải xin lỗi Vân Trạch.
“Vân Trạch, chúng ta muốn ngồi thuyền du hồ, ngươi đi cùng không?” Vu Kinh Mặc cũng chẳng thật lòng mời Vân Trạch, mà là cho Vân Trạch một bậc thang.
Vân Trạch biết ý của Vu Kinh Mặc, cậu đang định từ chối, lúc này đột nhiên có một người đi tới.
Khúc Doãn Thành đến gần, hắn ta chắp tay với Vân Trạch nói: “Vân công tử, điện hạ đang ngồi trong lầu Văn Đức chờ cậu, ngài ấy nói giờ buổi trưa nắng nóng nên gọi cậu qua uống một ly trà.”
Vu Kinh Mặc và những người khác đều kinh ngạc.
Bọn họ nhận ra Khúc Doãn Thành, đây là một trong những tướng quân nổi danh nhất ở Liêu Châu, hơn nữa còn là tâm phúc của Nhiếp chính vương. Văn võ cả triều ai mà không muốn lấy lòng Nhiếp chính vương? Chỉ là xưa nay bọn họ không có cơ hội kết giao, chỉ sợ cha hay ông bọn họ mới có thể nói chuyện với Khúc Doãn Thành.
Không ngờ rằng Vân Trạch lại quen biết nhân vật như vậy.
Vân Trạch nói với Vu Kinh Mặc: “Ta còn có chuyện khác, xin cáo từ.”
Tâm tư Vu Kinh Mặc xoay chuyển vội vàng tiến lên vài bước: “Vân Trạch, mới vừa rồi là bọn họ nói chuyện kiêu ngạo đắc tội ngươi, không bằng cùng chúng ta lên thuyền, chúng ta tự phạt ba chén bồi tội với ngươi.”
Đỗ Tân và Hàn Tự Tâm vừa nhìn thấy Khúc Doãn Thành thì không dám hé răng nữa, trong lòng cũng hối hận vừa rồi mình khinh cuồng.
Vân Trạch không có ý định thân thiết những người này.
Khúc Doãn Thành nhìn Vân Trạch lên ngựa, tự mình cưỡi ngựa đi theo phía sau Vân Trạch.
Đa số thủ hạ của Chung Hành đều không dám qua loa với Vân Trạch, cho dù có tranh luận với Chung Hành thì cũng không xung đột với Vân Trạch.
Bọn họ cùng Chung Hành nam chinh bắc chiến, thấy được nhiều chuyện hơn, phỏng đoán có phải Chung Hành có tật xấu gì không, sao đến giờ vẫn chưa cưới vợ nạp thiếp.
Bởi vì Chung Hành trông rất tuấn tú, ban đầu một ít gia tộc ở Liêu Châu vốn muốn gả con gái cho hắn. Lòng dạ Chung Hành thâm trầm thủ đoạn tàn nhẫn, dục vọng khống chế quá mạnh, là người có dã tâm nhất trong số đông đảo đám con trai của lão Liêu Vương, đám thủ hạ đều đoán Chung Hành sẽ cưới một tiểu thư dòng dõi cao giúp đỡ đại nghiệp, không ngờ rằng Chung Hành không có suy nghĩ đến việc thành thân.
Những người khác đều thích đa tử đa phúc, nghe nói Chung Hành ghét trẻ con.
Cho dù không cưới vợ nạp thiếp, dù sao tỳ nữ trong phủ cũng phải sủng hạnh chứ, nhưng Chung Hành chưa bao giờ nhìn thẳng những người này. Hơn nữa có một lần quân địch dùng mỹ nhân kế quyến rũ Chung Hành, Chung Hành mặt không đổi sắc nhìn thấu mưu đồ giết chết kẻ đó, không hề có một chút thương tiếc nào.
Bọn họ uống say sẽ lén nói xấu Chung Hành, nói ánh mắt Chung Hành không phân biệt được người đẹp và kẻ xấu. Chung Hành không thèm quan tâm đến những điều này, thủ hạ tâm phúc trêu ghẹo hắn cũng chẳng sao, chỉ cần không làm sai trên chiến trường và quan trường là được.
Chẳng ngờ tới không phải Chung Hành không biệt được đẹp xấu, đến Minh Đô chưa mấy năm đã tìm được người đẹp nhất.
Vân Trạch quay đầu lại nói với Khúc Doãn Thành, “Sao Khúc tướng quân lại ở chỗ này?”
Khúc Doãn Thành không giỏi nói dối, không nhiều tâm nhãn được như đám Hứa Kính, hắn ta sợ mình nói sai làm hỏng chuyện của Chung Hành, nhìn không chớp mắt giả vờ lạnh lùng: “Đột nhiên đi ngang qua.”
Hai người cưỡi ngựa đi chậm, lại có cô nương đi ngang qua ném hoa cho Vân Trạch, Khúc Doãn Thành ngại bắt nạt cô nương trên đường, truyền ra thì thanh danh của hắn ta không còn nữa, hơn nữa có người thấy Khúc Doãn Thành nhìn mình chằm chằm, cũng cười tủm tỉm cũng ném cho Khúc Doãn Thành một đóa. Khúc Doãn Thành thấy trong đám ném hoa cho Vân Trạch có hai tên đàn ông, hắn ta rút đao hù dọa bọn họ, dọa cho người ta chạy mất.
Vân Trạch đi vào tửu lâu cả người toàn mùi hoa, trên tóc còn dính vài cánh hoa.
Chung Hành đang ngồi bên cửa sổ uống rượu, thấy Vân Trạch vào liền nhíu mày: “Em đi hái hoa à.”
Khúc Doãn Thành nói: “Không ít cô nương ném hoa và quả cho Vân công tử, vậy mà còn có nam nhân, bầu không khí ở Minh Đô khác hoàn toàn Liêu Châu, lần sau không thể đến nơi này nữa.”
Vân Trạch lấy ra vài quả từ trong tay áo: “Ta có giấu mấy quả, Quận vương, Khúc tướng quân, các huynh có muốn nếm thử không?”
Khúc Doãn Thành vội vàng từ chối: “Ta đau răng không thể ăn gì hết, ra ngoài tuần tra trước đây.”
Thấy Khúc Doãn Thành chạy, Vân Trạch ngồi xuống rót cho mình một chén trà: “Quận vương tới nơi này có chuyện cần xử lý à?”
“Một vài chuyện nhỏ thôi, đã xử lý xong rồi.” Chung Hành gỡ cánh hoa trên tóc Vân Trạch, “Cả người toàn mùi hoa, bao nhiêu người ném hoa cho em?”
“Không nhớ lắm.”
Bộ dáng Vân Trạch tuấn tú, môi hồng răng trắng dáng người như tùng bách, chính là dáng vẻ mà đại đa số nữ tử triều Khế thích nhất, không chỉ có nữ tử thích, nam nhân thích nam phong cũng dễ bị Vân Trạch hấp dẫn.
Vân Trạch không quan tâm đến chuyện này, cậu chỉ cảm thấy người bên ngoài thấy bộ dạng của cậu coi được nên ném hoa cho cậu, hết thảy đều là diễu hành vui vẻ mà thôi.
Cậu thấp hơn Chung Hành một chút, ngồi yên để Chung Hành gỡ cánh hoa trên tóc cho mình, giữa trưa dễ mệt mỏi, Vân Trạch uống một hớp trà: “Quận vương, trên hồ Tầm Nhạn có không ít người ngồi thuyền du ngoạn, chúng ta cũng thuê một chiếc thuyền ngồi chơi đi.”
Vừa rồi cậu thấy trên mặt hồ có mấy chiếc thuyền, nếu đã ra ngoài, Vân Trạch muốn chơi thêm một lát nữa.
Chung Hành phân phó xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook