Công Pháp Hợp Hoan Hại Người Quá
-
Chương 40:
Thời điểm khi Bạch Mộc ung dung thong thả ôm kiếm đi đến Truyền Tống Trận, nàng đã vô tình nhìn thấy Diệp Dục. Hắn ta vẫn y hệt như ngày nào, mặc một thân bạch y cực kỳ soái khí, Toái Sương kiếm được hắn ta treo gọn gàng ở bên hông. Diệp Dục liếc mắt nhìn về phía của Bạch Mộc, bộ dáng của hắn ta nhìn qua dường như có chút cô độc lại có chút lạnh nhạt như sương.
Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung một lúc, Bạch Mộc còn chưa kịp mở miệng ra để nói một tiếng nào thì Truyền Tống Trận đã phát ra một luồng ánh sáng chói mắt. Bạch Mộc đến lúc ấy cũng chỉ có thể kịp nhìn thấy Diệp Dục đang lạnh lùng quay đầu bước đi, sau đó cả người của nàng liền như rơi vào bên trong của một vùng nước xoáy, đầu óc cùng với trời đất quay cuồng mất một hồi, đến khi nàng tỉnh táo trở lại được thì nàng đã phát hiện ra bản thân nghiễm nhiên là đã bị dịch chuyển đến bên trong của một rừng cây lạ hoắc.
Bạch Mộc ngồi im một lúc lâu, đợi đến khi đầu đã không còn quay cuồng như trước nữa thì mới bắt đầu loạng choạng mà đứng dậy, ánh mắt của nàng đảo nhanh một vòng để nhìn bao quát xung quanh. Vận khí của nàng quả thật đúng là không tốt, nàng thế mà lại bị Truyền Tống Trận dịch chuyển đến bên trong của một cánh rừng rậm, nơi này phải nói là cực kỳ cực kỳ khó để có thể phân biệt được đúng phương hướng. Nàng nghe nói Hoàng Tuyền Thảo thường sẽ sinh trưởng ở trên mấy vùng núi cao, nếu như theo tình cảnh hiện tại, Bạch Mộc mà muốn đi từ khu vực rừng rậm này lên đến trên đỉnh núi cao kia, vậy thì nàng khẳng định là sẽ phải đi hết một vòng lộ trình của bí cảnh này mất.
Thật đúng là quá mức xui xẻo mà!
Nàng khẽ thở dài một hơi, chuẩn bị ngự kiếm bay lên thì đột nhiên nàng lại nhìn thấy một bé trai đang ngồi chễm trệ ở bên cạnh mình. Bạch Mộc bị đứa bé này dọa cho kinh hồn bạt vía một phen. Đứa bé này mang đến cho nàng một cảm giác tồn tại cực kì thấp, nó có vẻ như đang tìm mọi cách để thu mình lại với thế giới bên ngoài vậy, nó ngồi theo kiểu ôm chân mình lại, trên người của nó là một bộ hắc y cũ nát, vùng thái dương của nó có một miệng vết thương không lớn cũng không nhỏ, trên miệng vết thương ấy có một tụ máu đen đã đông cứng lại ở trên đó không biết là từ bao giờ. Bạch Mộc ngơ ngơ ngác ngác, ánh mắt của nàng chăm chú nhìn vào đứa trẻ kỳ lạ này. Trong suy nghĩ của nàng, đứa trẻ này có lẽ không phải là một nhân loại bình thường mà có khả năng rất lớn nó chính là đồ vật có linh khí hóa thành hoặc đúng là người nhưng lại là đầu gỗ.
Bạch Mộc cúi người rồi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi đứa trẻ: “Ngươi là con cái nhà ai vậy?”
Đứa bé trai kia nhìn nàng một cái, ánh mắt của nó mơ hồ lại hơi hơi phát ra một tia ánh sáng mờ nhạt, nó mở miệng chậm chạp rồi đáp lại: “Bạch, Mộc.”
“Ổ? Ngươi biết ta sao?”
“Bạch Mộc.”
Bạch Mộc thấy vậy thì hơi luống cuống mà nhìn đứa trẻ này, nàng kỳ thực là cũng không biết bản thân mình nên làm sao ở trong tình huống như thế này mới phải. Trong rừng cây rậm rạp này tất cả đều là mấy con hung thú vô cùng tàn ác, nếu như nàng mặc kệ đứa bé này, vậy thì nó rất có thể là sẽ bị yêu thú chọn làm thức ăn mất. Nhưng trong bí cảnh này thì lấy đâu ra một đứa trẻ con như vậy chứ? Nói không chừng đây lại là một cái bẫy tinh vi mà người nào đó định đặc biệt dành tặng riêng cho nàng thì sao?
Nàng do dự trong chốc lát rồi cuối cùng thì vẫn mềm lòng mà đứa tay ra nắm lấy cánh tay nhỏ bé của đứa trẻ đáng thương ấy, tay của nó rất lạnh, giống y như là làm từ một loại gốm sứ chất lượng cao vậy.
“Ngươi đi theo ta.” Bạch Mộc xụ mặt, sau đó hung hăng dạy dỗ đứa trẻ mấy câu: “Ngươi đừng có mà suốt ngày tự tiện chạy lung tung khỏi ta đó, nếu không ngươi nhất định là sẽ bị yêu thú trong này ăn thịt đến không còn sót lại một mẩu xương vụn nào mất, đến lúc đó ta cũng sẽ không có rảnh thời gian mà chạy tới để cứu ngươi đâu.”
Đứa trẻ ấy ngoan ngoãn gật gật đầu, khóe môi cứng đờ của nó khẽ giương lên một chút, có vẻ như là nó đang muốn nở một nụ cười với Bạch Mộc, nhưng cuối cùng thì lại thất bại thảm hại vô cùng bởi vì nhìn qua nụ cười ấy thì ai cũng sẽ cảm thấy rằng nó thực sự rất rất xấu, đôi tay bé nhỏ của nó vô cùng ngoan ngoãn mà chủ động bám lấy bàn tay mềm mại của Bạch Mộc, nó nhanh nhẹn phủi đi lớp bụi mỏng dính ở trên quần áo của nó rồi đứng dậy.
“Được ạ.” Nó đáp.
Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung một lúc, Bạch Mộc còn chưa kịp mở miệng ra để nói một tiếng nào thì Truyền Tống Trận đã phát ra một luồng ánh sáng chói mắt. Bạch Mộc đến lúc ấy cũng chỉ có thể kịp nhìn thấy Diệp Dục đang lạnh lùng quay đầu bước đi, sau đó cả người của nàng liền như rơi vào bên trong của một vùng nước xoáy, đầu óc cùng với trời đất quay cuồng mất một hồi, đến khi nàng tỉnh táo trở lại được thì nàng đã phát hiện ra bản thân nghiễm nhiên là đã bị dịch chuyển đến bên trong của một rừng cây lạ hoắc.
Bạch Mộc ngồi im một lúc lâu, đợi đến khi đầu đã không còn quay cuồng như trước nữa thì mới bắt đầu loạng choạng mà đứng dậy, ánh mắt của nàng đảo nhanh một vòng để nhìn bao quát xung quanh. Vận khí của nàng quả thật đúng là không tốt, nàng thế mà lại bị Truyền Tống Trận dịch chuyển đến bên trong của một cánh rừng rậm, nơi này phải nói là cực kỳ cực kỳ khó để có thể phân biệt được đúng phương hướng. Nàng nghe nói Hoàng Tuyền Thảo thường sẽ sinh trưởng ở trên mấy vùng núi cao, nếu như theo tình cảnh hiện tại, Bạch Mộc mà muốn đi từ khu vực rừng rậm này lên đến trên đỉnh núi cao kia, vậy thì nàng khẳng định là sẽ phải đi hết một vòng lộ trình của bí cảnh này mất.
Thật đúng là quá mức xui xẻo mà!
Nàng khẽ thở dài một hơi, chuẩn bị ngự kiếm bay lên thì đột nhiên nàng lại nhìn thấy một bé trai đang ngồi chễm trệ ở bên cạnh mình. Bạch Mộc bị đứa bé này dọa cho kinh hồn bạt vía một phen. Đứa bé này mang đến cho nàng một cảm giác tồn tại cực kì thấp, nó có vẻ như đang tìm mọi cách để thu mình lại với thế giới bên ngoài vậy, nó ngồi theo kiểu ôm chân mình lại, trên người của nó là một bộ hắc y cũ nát, vùng thái dương của nó có một miệng vết thương không lớn cũng không nhỏ, trên miệng vết thương ấy có một tụ máu đen đã đông cứng lại ở trên đó không biết là từ bao giờ. Bạch Mộc ngơ ngơ ngác ngác, ánh mắt của nàng chăm chú nhìn vào đứa trẻ kỳ lạ này. Trong suy nghĩ của nàng, đứa trẻ này có lẽ không phải là một nhân loại bình thường mà có khả năng rất lớn nó chính là đồ vật có linh khí hóa thành hoặc đúng là người nhưng lại là đầu gỗ.
Bạch Mộc cúi người rồi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi đứa trẻ: “Ngươi là con cái nhà ai vậy?”
Đứa bé trai kia nhìn nàng một cái, ánh mắt của nó mơ hồ lại hơi hơi phát ra một tia ánh sáng mờ nhạt, nó mở miệng chậm chạp rồi đáp lại: “Bạch, Mộc.”
“Ổ? Ngươi biết ta sao?”
“Bạch Mộc.”
Bạch Mộc thấy vậy thì hơi luống cuống mà nhìn đứa trẻ này, nàng kỳ thực là cũng không biết bản thân mình nên làm sao ở trong tình huống như thế này mới phải. Trong rừng cây rậm rạp này tất cả đều là mấy con hung thú vô cùng tàn ác, nếu như nàng mặc kệ đứa bé này, vậy thì nó rất có thể là sẽ bị yêu thú chọn làm thức ăn mất. Nhưng trong bí cảnh này thì lấy đâu ra một đứa trẻ con như vậy chứ? Nói không chừng đây lại là một cái bẫy tinh vi mà người nào đó định đặc biệt dành tặng riêng cho nàng thì sao?
Nàng do dự trong chốc lát rồi cuối cùng thì vẫn mềm lòng mà đứa tay ra nắm lấy cánh tay nhỏ bé của đứa trẻ đáng thương ấy, tay của nó rất lạnh, giống y như là làm từ một loại gốm sứ chất lượng cao vậy.
“Ngươi đi theo ta.” Bạch Mộc xụ mặt, sau đó hung hăng dạy dỗ đứa trẻ mấy câu: “Ngươi đừng có mà suốt ngày tự tiện chạy lung tung khỏi ta đó, nếu không ngươi nhất định là sẽ bị yêu thú trong này ăn thịt đến không còn sót lại một mẩu xương vụn nào mất, đến lúc đó ta cũng sẽ không có rảnh thời gian mà chạy tới để cứu ngươi đâu.”
Đứa trẻ ấy ngoan ngoãn gật gật đầu, khóe môi cứng đờ của nó khẽ giương lên một chút, có vẻ như là nó đang muốn nở một nụ cười với Bạch Mộc, nhưng cuối cùng thì lại thất bại thảm hại vô cùng bởi vì nhìn qua nụ cười ấy thì ai cũng sẽ cảm thấy rằng nó thực sự rất rất xấu, đôi tay bé nhỏ của nó vô cùng ngoan ngoãn mà chủ động bám lấy bàn tay mềm mại của Bạch Mộc, nó nhanh nhẹn phủi đi lớp bụi mỏng dính ở trên quần áo của nó rồi đứng dậy.
“Được ạ.” Nó đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook