Ngày hôm đó, sau khi hai người trải qua một cuộc ân ái kịch liệt lúc chiều, Bạch Mộc bởi vì đã kiệt sức nên đành trực tiếp ngủ lại ở trong phòng của Diệp Dục, đến tắm rửa nàng cũng đành phải nhờ hắn ta tẩy rửa hộ mình. Nhưng đến sáng ngày hôm sau, ngay sau khi Diệp Dục vừa bước chân ra rời khỏi phòng, nàng liền kiên quyết tự mình chống chọi lại với cơn đau ê ẩm ở dưới hạ thân mà lê lết thân xác tàn dại của mình về với căn phòng thân yêu của bản thân, nàng quyết định bản thân nàng cả ngày hôm nay sẽ làm tổ ở trong chăn mà ngủ bù cho đã con mắt. Nàng ngủ say tới mức không cần biết trời trăng mây gió là gì, phải tới lúc Hạ Xu tới gõ cửa, nàng mới ngáp ngắn ngáp dài, tâm không cam tình không nguyện mà chậm rãi rời giường.

“Sư tỷ?” Hạ Xu nhìn Bạch Mộc đầu tóc rối tung đang nằm sù sụ trong cái chăn bông mà thất kinh “Sư tỷ, tỷ bị làm sao vậy?”

Thanh âm cất ra mang nặng tủi nhục, nàng oà khóc, giọng nói khàn khàn như người bệnh nặng.

“Không sao đâu, chỉ là bị cảm nhẹ thôi mà.” Nàng nói “Ngủ một giấc là liền ổn ngay thôi.”

“Nhưng cả ngày hôm nay tỷ đã không ăn một cái gì vào bụng rồi.”Hạ Xu không giấu nổi một tia lo lắng từ đáy mắt, “Thật sự sẽ không sao chứ ạ? Hay là muội cứ đi gọi y sư đến đây để chữa khám cho tỷ xem sao nhé?”

Bạch Mộc nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cười trừ một cái rồi nói: “Ta thực sự là không có sao đâu mà.”

Ngay sau khi tiễn sư muội ra khỏi cửa, nàng lại nằm vật ra giường ngủ đến mấy canh giờ nữa mới miễn cưỡng lười biếng thức giấc.

Việc đầu tiên nàng làm sau khi tỉnh dậy chính là đi tắm rửa cho sạch sẽ một chút, dù sao thì tên Diệp Dục kia cũng đã bắn đến ba bốn lần ở bên trong của nàng. Hắn ta ngày thường bởi vì không thể tự an ủi cho nên khi có thể giải tỏa nhu cầu sinh lý của bản thân thì liền làm hết sức, lượng tinh dịch tích tụ ở trong cơ thể của hắn ta cũng nhiều vô số kể, lúc bắn ra cũng vô cùng khỏe, khiến cho thời điểm hắn ta ra bên trong nàng liền làm cho nàng có cảm giác mình sắp bị thao hỏng đến nơi luôn rồi. Nàng nhẹ nhàng xoa xoa nơi tư mật vẫn còn sưng tấy trướng đau kia, môi âm hộ bên ngoài phù lên làm lộ ra hạt đậu nho nhỏ đỏ hỏn bên trong.

Sau khi đã rửa lại một lần nữa cho sạch sẽ, nàng mới kiểm tra lại tu vi của bản thân thì chợt phát hiện đêm qua mình đã đột phá bình cảnh, trực tiếp lên tới bậc Trúc Cơ trung kì.

Bạch Mộc quá đỗi kinh ngạc mà thử vận nội lực một chút xem sao, so ra thì tu vi của nàng cũng vững chắc, lập tức hấp thu linh khí tu luyện.

“...Là công pháp tà môn.” Nàng nhẹ giọng, “ Không biết tu vi của cái tên Diệp Dục đáng ghét kia tăng tới đâu rồi nữa.”

Mặc kệ quá trình chính dẫn tới sự đột phá và thăng cấp, Bạch Mộc lại chỉ viết vài dòng câu dẫn cho đoạn cuối của sự thành công, tu vi của nàng giờ đây đã thuận lợi đột phá đến tận Trúc Cơ trung kì. Mà tỉ thí giữa các tông môn cũng đã chính thức bắt đầu.

Bạch Mộc khởi hành có chút chậm trễ, nàng cùng Hạ Xu tới núi Côn Luân để tham gia tỷ thí, kết quả rút thăm vòng thứ nhất đã có.

Vòng thứ nhất, khảo hạch không phân biệt môn phái – tâm ma ảo cảnh.

Người của các môn phái tới dự thi đang làm loạn với nhau, Bạch Mộc nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy ở chỗ cửa bắt đầu phiên giao dịch chính là Lâm Tử Lạc, hắn mang theo bên mình hai tên tiểu nhị, phe phẩy cái quạt lông làm mát, quanh bàn là đệ tử của các môn phái khác. Bạch Mộc nhẹ nhàng chen vào dòng người đông đúc, đem hai thỏi bạc đặt trên bàn của Lâm Tử Lạc.



“Chỉ cần hai thỏi bạc, ngươi muốn xử kẻ nào?”

“Xử Ngọc Môn Sơn Bạch Mộc, trước hết là tâm ma ảo cảnh.”

Lâm Tử Lạc nhướng mày, dừng việc ghi chép sổ sách lại, giương mắt nhìn đối phương, lại thấy khuôn mặt quen thuộc.

“Mộc Mộc, vậy mà ngươi lại muốn xử lý chính bản thân mình hay sao?”

Bạch Mộc không chút do dự liền gật đầu dứt khoát, lại từ trong túi móc ra số tiền còn dư lại, đặt lên chiếu bạc. Nàng không có nhiều tiền mặt, đã thế còn cho sư tỷ vay một ít rồi, giờ nàng chỉ còn có một ít lượng bạc và vài đồng tiền kêu leng keng với nhau rồi tạo thành hai cái núi nhỏ mà thôi, nàng cười nhẹ nhàng nhìn Lâm Tử Lạc, nói: “Hai thỏi bạc, nhất định phải giải quyết được Bạch Mộc đệ nhất Thiên Kiêu Bảng kia.”

Lâm Tử Lạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu “Được, mạnh tay xử lý Bạch Mộc.”

Bạch Mộc hài lòng gật đầu, xoay người liền rời đi.

Trong lúc đó, Lâm Tử Lạc quay qua nói với tiểu nhị bên cạnh: “Làm như cũ.”

Tiểu nhị gật đầu, nói : “Bạch Mộc cô nương đã đến rồi, chính là người được ông chủ của Lâm coi trọng nhất đó.”

“Diệp Dục, ngươi xem cái gì vậy a?”

Diệp Dục trầm mặc lắc lắc đầu, thanh kiếm của hắn ta dắt ở ngang eo, quanh người là hơi thở trầm ổn nhưng lại vô cùng cuốn hút.

Sư phụ của hắn ta đang đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng đưa tay ra sờ sờ đầu hắn ta.

“Con đừng quá lo lắng, con đã khổ luyện rất lâu rồi, tinh lực của con cũng tăng nhiều như vậy, ta có thể cảm nhận được một cách vô cùng rõ ràng.” Sư phụ bình tĩnh nói lời trấn an hắn ta: “Đứng đầu bảng lần này chắc chắn sẽ lại là con và nha đầu họ Bạch kia đồng hạng cho mà xem, sư phụ tin tưởng con sẽ làm được.”

Diệp Dục không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương