Công Pháp Hợp Hoan Hại Người Quá
-
Chương 25:
Hắn ta chỉ kịp đỡ được một nhát kiếm ở ngay trước ngực của mình, chống lại nhát kiếm của nàng, hai thanh kiếm sắc bén khi chạm vào nhau, liền phát ra một tiếng “Keng” thật dài và cũng thật chói tai.
Thanh kiếm của Diệp Dục ngay lập tức liền bị nàng trực tiếp chặt đứt, mũi kiếm Ngưng Phong bén nhọn kề sát vào trước ngực của hắn ta. Sát khí bén nhọn nhắm thẳng vào trước mặt của hắn ta mà vù vù lao đến.
Trong nháy mắt đó, Diệp Dục dường như đã bị doạ sợ đến ngây ngẩn cả người, Bạch Mộc đã nhanh chóng thu hồi Ngưng Phong vào trong bao kiếm từ lúc nào, nàng ôm chặt thanh kiếm, trong giây lát đã lại quay trở về dáng vẻ không chút để ý y như lúc ban đầu.
“Ngươi thắng rồi.” Diệp Dục nói.
“Ta không thắng.” Bạch Mộc ôm kiếm, sửa lại lời hắn ta cho đúng rồi nói, “Chỉ đơn giản là ta có một thanh kiếm tốt hơn ngươi mà thôi, chờ ngươi thay kiếm khác tốt hơn, chúng ta lại so tài thêm một trận nữa.”
Diệp Dục nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, đôi mắt tựa như hổ phách, lúc bị kiếm chiếu vào trông rất lấp lánh, lập loè những tia sáng mờ ảo, thế nhưng thật đáng tiếc làm sao, một ánh mắt đẹp như vậy, từ đầu tới cuối lại đều không có lấy một chút hình bóng nào của hắn ta.
Lâm Tử Lạc lại ra sức hoà giải: “Bạch Mộc, ngươi nhìn ngươi xem, sao ngươi lại có thể xuống tay một cách không biết nặng nhẹ như vậy chứ, chém đứt cả thanh kiếm quý giá của Diệp huynh đây rồi …… Nào nào nào, Bạch Mộc, mau nói một tiếng xin lỗi với Diệp huynh đi.”
Bạch Mộc không thèm để ý đến hắn. Lâm Tử Lạc tập mãi cũng thành quen, không hề cảm thấy xấu hổ gì cả, ngay lập tức liền quay sang nói với Diệp Dục hai ba câu đã phá vỡ bầu không khí ngược ngùng hiện tại: “Diệp huynh à, Bạch Mộc nhà chúng tôi xuống tay không biết nặng nhẹ gì hết, thanh kiếm này của huynh đáng giá bao nhiêu tiền vậy, để tiểu đệ đây bồi thường cho huynh thay cho cô ấy nha.”
“Không cần.” Diệp Dục lạnh lùng nói. Hắn ta cực kỳ không thích bộ dáng thích tự mình đi giải quyết chuyện thay cho Bạch Mộc này của Lâm Tử Lạc, liền tự mình tiến lên phía trước một bước, trực tiếp mặt đối mặt với Bạch Mộc.
“Thua chính là thua, là kỹ thuật của ta không bằng ngươi.” Hắn ta lạnh lùng nói, “Lần sau có duyên gặp lại, chúng ta sẽ lại so tài phân cao thấp.”
Bạch Mộc nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta trong chốc lát, nói: “Được.”
Nàng lấy một miếng đồ ngọt ở đồng đồ ngọt phía sau đến, đặt vào trong lòng bàn tay của hắn ta.
“Ngươi cũng rất lợi hại.” Nàng cười nói, “Chúng ta lần sau nhất định sẽ lại tiếp tục so tài.”
Diệp Dục nhìn nàng.
Hắn ta làm sao mà có thể không chán ghét cái bộ dạng nhu nhược như thế này của nàng cơ chứ?
Nàng là thiên tài mà không cần cố sức, đồ vật mà hắn ta dốc hết toàn lực mới có thể đạt được lại bị nàng cướp lấy dễ như trở bàn tay, nàng thậm chí còn hoàn toàn không để điều đó ở trong lòng, thái độ vạn phần tùy ý —— hắn ta làm sao có thể không thống hận nàng đây?
Sau sự việc xảy ra ngày hôm đó, bọn họ đã so tài với nhau thêm mấy chục trận nữa, nhiều đến nỗi mà Bạch Mộc mỗi khi thấy bóng dáng của hắn ta thì liền nhanh nhanh chóng chóng mà tìm cách bỏ chạy, nhưng cho dù nàng có trốn ở phía sau đám sư huynh sư muội của mình, thì cũng bị hắn ta không thương tiếc mà mạnh bạo kéo ra để so tài.
Từ khi Diệp Dục bị Bạch Mộc đánh bại, thứ hạng của hai người bắt đầu trở nên ngang nhau, ngẫu nhiên vào một lần nào đó hắn ta cũng sẽ có thể đánh bại được nàng, nhưng mặc kệ thắng hay thua, Bạch Mộc đều cười tủm tỉm, hoàn toàn là bộ dáng không để bụng.
Hiện tại hắn ta đã vượt qua nàng cả một bậc, nhưng vì sao hắn ta lại vẫn chưa cảm thấy hài lòng như thế này?
Rốt cuộc là hắn ta đang muốn cái gì ở nàng?
Hắn ta cứ không vừa ý như vậy, cứ tiếp tục hận nàng như vậy, vừa nghĩ đến nàng trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, rốt cuộc là hắn ta đang muốn làm cái gì đây?
Thanh kiếm của Diệp Dục ngay lập tức liền bị nàng trực tiếp chặt đứt, mũi kiếm Ngưng Phong bén nhọn kề sát vào trước ngực của hắn ta. Sát khí bén nhọn nhắm thẳng vào trước mặt của hắn ta mà vù vù lao đến.
Trong nháy mắt đó, Diệp Dục dường như đã bị doạ sợ đến ngây ngẩn cả người, Bạch Mộc đã nhanh chóng thu hồi Ngưng Phong vào trong bao kiếm từ lúc nào, nàng ôm chặt thanh kiếm, trong giây lát đã lại quay trở về dáng vẻ không chút để ý y như lúc ban đầu.
“Ngươi thắng rồi.” Diệp Dục nói.
“Ta không thắng.” Bạch Mộc ôm kiếm, sửa lại lời hắn ta cho đúng rồi nói, “Chỉ đơn giản là ta có một thanh kiếm tốt hơn ngươi mà thôi, chờ ngươi thay kiếm khác tốt hơn, chúng ta lại so tài thêm một trận nữa.”
Diệp Dục nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, đôi mắt tựa như hổ phách, lúc bị kiếm chiếu vào trông rất lấp lánh, lập loè những tia sáng mờ ảo, thế nhưng thật đáng tiếc làm sao, một ánh mắt đẹp như vậy, từ đầu tới cuối lại đều không có lấy một chút hình bóng nào của hắn ta.
Lâm Tử Lạc lại ra sức hoà giải: “Bạch Mộc, ngươi nhìn ngươi xem, sao ngươi lại có thể xuống tay một cách không biết nặng nhẹ như vậy chứ, chém đứt cả thanh kiếm quý giá của Diệp huynh đây rồi …… Nào nào nào, Bạch Mộc, mau nói một tiếng xin lỗi với Diệp huynh đi.”
Bạch Mộc không thèm để ý đến hắn. Lâm Tử Lạc tập mãi cũng thành quen, không hề cảm thấy xấu hổ gì cả, ngay lập tức liền quay sang nói với Diệp Dục hai ba câu đã phá vỡ bầu không khí ngược ngùng hiện tại: “Diệp huynh à, Bạch Mộc nhà chúng tôi xuống tay không biết nặng nhẹ gì hết, thanh kiếm này của huynh đáng giá bao nhiêu tiền vậy, để tiểu đệ đây bồi thường cho huynh thay cho cô ấy nha.”
“Không cần.” Diệp Dục lạnh lùng nói. Hắn ta cực kỳ không thích bộ dáng thích tự mình đi giải quyết chuyện thay cho Bạch Mộc này của Lâm Tử Lạc, liền tự mình tiến lên phía trước một bước, trực tiếp mặt đối mặt với Bạch Mộc.
“Thua chính là thua, là kỹ thuật của ta không bằng ngươi.” Hắn ta lạnh lùng nói, “Lần sau có duyên gặp lại, chúng ta sẽ lại so tài phân cao thấp.”
Bạch Mộc nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta trong chốc lát, nói: “Được.”
Nàng lấy một miếng đồ ngọt ở đồng đồ ngọt phía sau đến, đặt vào trong lòng bàn tay của hắn ta.
“Ngươi cũng rất lợi hại.” Nàng cười nói, “Chúng ta lần sau nhất định sẽ lại tiếp tục so tài.”
Diệp Dục nhìn nàng.
Hắn ta làm sao mà có thể không chán ghét cái bộ dạng nhu nhược như thế này của nàng cơ chứ?
Nàng là thiên tài mà không cần cố sức, đồ vật mà hắn ta dốc hết toàn lực mới có thể đạt được lại bị nàng cướp lấy dễ như trở bàn tay, nàng thậm chí còn hoàn toàn không để điều đó ở trong lòng, thái độ vạn phần tùy ý —— hắn ta làm sao có thể không thống hận nàng đây?
Sau sự việc xảy ra ngày hôm đó, bọn họ đã so tài với nhau thêm mấy chục trận nữa, nhiều đến nỗi mà Bạch Mộc mỗi khi thấy bóng dáng của hắn ta thì liền nhanh nhanh chóng chóng mà tìm cách bỏ chạy, nhưng cho dù nàng có trốn ở phía sau đám sư huynh sư muội của mình, thì cũng bị hắn ta không thương tiếc mà mạnh bạo kéo ra để so tài.
Từ khi Diệp Dục bị Bạch Mộc đánh bại, thứ hạng của hai người bắt đầu trở nên ngang nhau, ngẫu nhiên vào một lần nào đó hắn ta cũng sẽ có thể đánh bại được nàng, nhưng mặc kệ thắng hay thua, Bạch Mộc đều cười tủm tỉm, hoàn toàn là bộ dáng không để bụng.
Hiện tại hắn ta đã vượt qua nàng cả một bậc, nhưng vì sao hắn ta lại vẫn chưa cảm thấy hài lòng như thế này?
Rốt cuộc là hắn ta đang muốn cái gì ở nàng?
Hắn ta cứ không vừa ý như vậy, cứ tiếp tục hận nàng như vậy, vừa nghĩ đến nàng trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, rốt cuộc là hắn ta đang muốn làm cái gì đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook