Công Pháp Hợp Hoan Hại Người Quá
-
Chương 26:
Sáng ngày ngày hôm sau, Bạch Mộc hoàn toàn phải nhờ đến ý chí ngoan cường, tự lực cánh sinh của mình mới có thể tự mình ngồi dậy và rời khỏi giường được.
Lâm Tử Lạc lúc này đang ôm chặt lấy cái eo thon thả của nàng, đầu thì vùi sâu vào hõm cổ của nàng mà ngủ say sưa quên luôn trời đất đến tận giữa trưa. Hôm qua hắn đã dùng chính tư thế này mà cắn cắn vào cái nhũ hoa của nàng, cho nên hiện tại ở trên đó cũng toàn là những dấu răng đầy ái muội xen kẽ của hắn, hơn nữa nhũ hoa của nàng còn bị vải lụa ma sát khiến cho nàng cảm thấy đau đớn ê ẩm không thôi.
Bạch Mộc thật sự rất muốn đánh cho cái tên Lâm Tử Lạc này một trận tơi bời hoa lá nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngủ mê man, yên tĩnh của hắn thì nàng lại không có cách nào để có thể ra tay một cách dứt khoát và vô tình được. Công cuộc câu dẫn của nàng đã bị gián đoạn mất một ngày, thế nên hôm nay nhất định phải tiếp tục, cho dù nàng đoán chắc sẽ không thu được kết quả gì nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục kiên trì thêm một chút nữa xem sao.
Kĩ năng nấu nướng của Bạch Mộc rất tốt nhưng bình thường nàng đều lười biếng không muốn nấu ăn, mấy ngày nay số điểm tâm mà nàng mang đến cho Diệp Dục đều do nàng tỉ mỉ làm ra sau đó để vào trong túi Càn Khôn.
Khi nàng đi đến chỗ cây đa đã thấy Diệp Dục đang chuyên tâm luyện kiếm ở đó. Người thiếu niên ấy chăm chỉ múa kiếm, bước chân nhẹ nhàng, tay áo bay bổng nhìn qua thì vô cùng đẹp mắt và điêu nghệ. Bạch Mộc ngồi trên tấm thảm mà bản thân tự mình mang theo, im lặng nhìn chăm chú Diệp Dục múa kiếm, một hồi lâu sau đó, nàng lại bắt đầu cảm thấy chán nản và có chút buồn ngủ y như mỗi lần nàng xem một bộ phim truyền hình gì đó rồi. Tuy rằng đã cố gắng cầm cự để bản thân tỉnh táo một chút, nhưng đến cuối cùng thì nàng vẫn lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.
Lúc nàng tỉnh lại đã cảm thấy có thứ gì đó đang vuốt ve trước ngực của nàng. Nó thật lạnh, chậm rãi lướt qua cần cổ trắng nõn của nàng, sau đó lại từ từ di chuyển đến xương quai xanh của nàng. Bạch Mộc bởi vì không quen thuộc với khí tức của hắn ta vì vậy đôi mắt ngay lập tức mở to ra, Ngưng Phong nhanh chóng được triệu hoán, ngay sau đó liền có tiếng binh khí va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng trong không trung.
Nàng nửa tỉnh nửa mê nhìn rõ người trước mặt. Là Diệp Dục, hắn ta mang vẻ mặt lạnh nhạt vạn năm không đổi, nhìn không ra hỉ nộ, giống như đóa hoa cao lãnh chỉ có thể nhìn mà không thể chạm. Thanh kiếm Toái Sương nằm ở trong tay hắn ta, hiện tại tu vi của Diệp Dục đã cao hơn Bạch Mộc một bậc cảnh giới nhỏ, kiếm khí của hắn ta thậm chí còn kết thành một màn sương trên kiếm của Bạch Mộc.
Không biết vì lí do gì nhưng Bạch Mộc lại nghiễm nhiên cảm thấy có hơi sợ sợ bộ dạng này của Diệp Dục.
Nàng hơi trầm mặc một lúc không lâu, sau đó liền dùng hai tay đưa hộp điểm tâm đến trước mặt của Diệp Dục, ôn tồn nói: “Ngươi có muốn dùng bữa sáng hay không?”
Diệp Dục thu hồi thanh kiếm Toái Sương lại, tay hắn ta không chút kiêng nể mà xoa nắn cánh môi ướt át của Bạch Mộc. Cánh môi của nàng hôm nay đỏ hơn một chút so với mọi khi, có lẽ đã dùng son môi để tô điểm thêm rồi, khi nàng cười lên, cánh môi căng mọng và hồng hào như trái anh đào của nàng nhìn cứ giống như là bị người ta hôn đến sưng đỏ vậy.
“Ngươi thích ta sao?” Hắn ta mở miệng hỏi.
Bạch Mộc trong chốc lát liền cảm thấy khó mà nói được thành lời, nhưng nàng vẫn kiên trì đáp: “Ta đúng là có thích… ngươi.”
Ngón tay của Diệp Dục vẫn còn đang vuốt ve trên cánh môi của nàng, Bạch Mộc vừa mới nhấp môi hắn ta đã thuận thế đưa những đầu ngón tay của mình vào trong khoang miệng của nàng.
“Tốt lắm.” Diệp Dục đột nhiên cười lên một tiếng. Bình thường hắn ta chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài cả, nụ cười này của hắn ta quả thật rất đẹp, tựa như xuân về hoa nở vậy, nhưng cái khó hiểu ở đây chính là chính nụ cười đó vậy mà lại có thể khiến cho Bạch Mộc run rẩy cả người.
Hắn ta đứng dậy, gương mặt trở về lạnh nhạt như xưa rồi nói với nàng: “Đi thôi.”
Bạch Mộc ngoan ngoãn đi theo hắn, trong thâm tâm nàng đột nhiên có cảm giác ớn lạnh trước Diệp Dục, cảm giác này xuất hiện giống như trực giác của loài động vật nhỏ trước kẻ địch vậy.
Nàng đi theo Diệp Dục đến cửa viện liền thầm nghĩ muốn tạm biệt hắn ta như mọi khi nhưng không ngờ lại bị hắn ta nắm tay kéo lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta…ta muốn đi về phòng của ta.” Bạch Mộc lắp ba lắp bắp mà đáp lại hắn ta. Nàng có thể cảm nhận được từng đầu ngón tay của Diệp Dục đang thô bạo mà vuốt ve cổ tay của nàng, ngón tay đè lên những đường mạch màu xanh lá, hắn ta tựa như rất thích thú, cứ lặp đi lặp lại động tác đó không ngừng.
“Ngươi bị làm sao vậy?”
“Không phải ngươi nói ngươi thích ta hay sao? Chẳng lẽ ngươi lại không muốn lên giường với ta à?” Hắn ta ơ thờ hỏi nàng.
Lâm Tử Lạc lúc này đang ôm chặt lấy cái eo thon thả của nàng, đầu thì vùi sâu vào hõm cổ của nàng mà ngủ say sưa quên luôn trời đất đến tận giữa trưa. Hôm qua hắn đã dùng chính tư thế này mà cắn cắn vào cái nhũ hoa của nàng, cho nên hiện tại ở trên đó cũng toàn là những dấu răng đầy ái muội xen kẽ của hắn, hơn nữa nhũ hoa của nàng còn bị vải lụa ma sát khiến cho nàng cảm thấy đau đớn ê ẩm không thôi.
Bạch Mộc thật sự rất muốn đánh cho cái tên Lâm Tử Lạc này một trận tơi bời hoa lá nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngủ mê man, yên tĩnh của hắn thì nàng lại không có cách nào để có thể ra tay một cách dứt khoát và vô tình được. Công cuộc câu dẫn của nàng đã bị gián đoạn mất một ngày, thế nên hôm nay nhất định phải tiếp tục, cho dù nàng đoán chắc sẽ không thu được kết quả gì nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục kiên trì thêm một chút nữa xem sao.
Kĩ năng nấu nướng của Bạch Mộc rất tốt nhưng bình thường nàng đều lười biếng không muốn nấu ăn, mấy ngày nay số điểm tâm mà nàng mang đến cho Diệp Dục đều do nàng tỉ mỉ làm ra sau đó để vào trong túi Càn Khôn.
Khi nàng đi đến chỗ cây đa đã thấy Diệp Dục đang chuyên tâm luyện kiếm ở đó. Người thiếu niên ấy chăm chỉ múa kiếm, bước chân nhẹ nhàng, tay áo bay bổng nhìn qua thì vô cùng đẹp mắt và điêu nghệ. Bạch Mộc ngồi trên tấm thảm mà bản thân tự mình mang theo, im lặng nhìn chăm chú Diệp Dục múa kiếm, một hồi lâu sau đó, nàng lại bắt đầu cảm thấy chán nản và có chút buồn ngủ y như mỗi lần nàng xem một bộ phim truyền hình gì đó rồi. Tuy rằng đã cố gắng cầm cự để bản thân tỉnh táo một chút, nhưng đến cuối cùng thì nàng vẫn lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.
Lúc nàng tỉnh lại đã cảm thấy có thứ gì đó đang vuốt ve trước ngực của nàng. Nó thật lạnh, chậm rãi lướt qua cần cổ trắng nõn của nàng, sau đó lại từ từ di chuyển đến xương quai xanh của nàng. Bạch Mộc bởi vì không quen thuộc với khí tức của hắn ta vì vậy đôi mắt ngay lập tức mở to ra, Ngưng Phong nhanh chóng được triệu hoán, ngay sau đó liền có tiếng binh khí va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng trong không trung.
Nàng nửa tỉnh nửa mê nhìn rõ người trước mặt. Là Diệp Dục, hắn ta mang vẻ mặt lạnh nhạt vạn năm không đổi, nhìn không ra hỉ nộ, giống như đóa hoa cao lãnh chỉ có thể nhìn mà không thể chạm. Thanh kiếm Toái Sương nằm ở trong tay hắn ta, hiện tại tu vi của Diệp Dục đã cao hơn Bạch Mộc một bậc cảnh giới nhỏ, kiếm khí của hắn ta thậm chí còn kết thành một màn sương trên kiếm của Bạch Mộc.
Không biết vì lí do gì nhưng Bạch Mộc lại nghiễm nhiên cảm thấy có hơi sợ sợ bộ dạng này của Diệp Dục.
Nàng hơi trầm mặc một lúc không lâu, sau đó liền dùng hai tay đưa hộp điểm tâm đến trước mặt của Diệp Dục, ôn tồn nói: “Ngươi có muốn dùng bữa sáng hay không?”
Diệp Dục thu hồi thanh kiếm Toái Sương lại, tay hắn ta không chút kiêng nể mà xoa nắn cánh môi ướt át của Bạch Mộc. Cánh môi của nàng hôm nay đỏ hơn một chút so với mọi khi, có lẽ đã dùng son môi để tô điểm thêm rồi, khi nàng cười lên, cánh môi căng mọng và hồng hào như trái anh đào của nàng nhìn cứ giống như là bị người ta hôn đến sưng đỏ vậy.
“Ngươi thích ta sao?” Hắn ta mở miệng hỏi.
Bạch Mộc trong chốc lát liền cảm thấy khó mà nói được thành lời, nhưng nàng vẫn kiên trì đáp: “Ta đúng là có thích… ngươi.”
Ngón tay của Diệp Dục vẫn còn đang vuốt ve trên cánh môi của nàng, Bạch Mộc vừa mới nhấp môi hắn ta đã thuận thế đưa những đầu ngón tay của mình vào trong khoang miệng của nàng.
“Tốt lắm.” Diệp Dục đột nhiên cười lên một tiếng. Bình thường hắn ta chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài cả, nụ cười này của hắn ta quả thật rất đẹp, tựa như xuân về hoa nở vậy, nhưng cái khó hiểu ở đây chính là chính nụ cười đó vậy mà lại có thể khiến cho Bạch Mộc run rẩy cả người.
Hắn ta đứng dậy, gương mặt trở về lạnh nhạt như xưa rồi nói với nàng: “Đi thôi.”
Bạch Mộc ngoan ngoãn đi theo hắn, trong thâm tâm nàng đột nhiên có cảm giác ớn lạnh trước Diệp Dục, cảm giác này xuất hiện giống như trực giác của loài động vật nhỏ trước kẻ địch vậy.
Nàng đi theo Diệp Dục đến cửa viện liền thầm nghĩ muốn tạm biệt hắn ta như mọi khi nhưng không ngờ lại bị hắn ta nắm tay kéo lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta…ta muốn đi về phòng của ta.” Bạch Mộc lắp ba lắp bắp mà đáp lại hắn ta. Nàng có thể cảm nhận được từng đầu ngón tay của Diệp Dục đang thô bạo mà vuốt ve cổ tay của nàng, ngón tay đè lên những đường mạch màu xanh lá, hắn ta tựa như rất thích thú, cứ lặp đi lặp lại động tác đó không ngừng.
“Ngươi bị làm sao vậy?”
“Không phải ngươi nói ngươi thích ta hay sao? Chẳng lẽ ngươi lại không muốn lên giường với ta à?” Hắn ta ơ thờ hỏi nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook